Không ngờ Lâm Phúc Thăng lại là em vợ Liêu Khai Vân. Khó trách đồ vô dụng này lại có thể lăn lộn thành phó Trưởng phòng Thu hút Đầu tư.
- Hèn gì!
Hàn Đông cười lạnh. Tuy hắn vẫn chưa tiếp xúc với Liêu Khai Vân, nhưng cả con ông ta là Liêu Hiểu Binh cũng không qua lại với mình.
Vì quan hệ với Yến Lâm, Lôi Hiểu Binh đã xem Hàn Đông như tình địch. Chuyện lần trước với Tào Tiểu Mao, cũng chính vì quan hệ với Liêu Hiểu Binh mà phó Cục trưởng Cục Công an Mã Minh Tông đích thân dẫn lính đi bắt Hàn Đông, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không. Kết quả là Tào Đạo Tĩnh rơi đài, Bí thư Đảng ủy Công an huyện Phú Nghĩa Tương Đức Quân bị liên lụy, phải chịu điều đến làm phó Cục trưởng Cục Lâm nghiệp thành phố. Còn Liêu Khai Vân thì nắm lấy cơ hội, từ Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Ủy viên thường vụ huyện ủy nhảy lên làm Bí thư Đảng ủy Công an.
Trong sự kiện đó, Liêu Hiểu Binh cũng bị xem như đồng lõa của Tào Tiểu Mao, cùng bị bắt giam. Tuy không mấy ngày, nhưng trong đồn Công an chịu không ít đau khổ. Liêu Khai Vân vô cùng đau lòng vì đứa con trai này, vì thế vô cùng căm tức Xa Tĩnh Chương và Hàn Đông. Sau khi nhận chức bèn cùng Cục trưởng Cục Công an Phan Tuyền Sơn áp bức Xa Tĩnh Chương rất gắt gao. Còn về Hàn Đông thì trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đối phó được hắn. Nhưng trên Hội nghị thường vụ, khi Hoàng Văn Vận đề xuất Hàn Đông thì y kiên quyết bỏ phiếu chống.
Thấy Hàn Đông đầy vẻ suy tư, Tôn Hiểu Linh khẽ mỉm cười hỏi:
- Chủ nhiệm Hàn, kết quả khảo hạch đã có rồi, tiếp theo như thế nào?
Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hiểu Linh. Cô hẳn cho là mình sợ Liêu Khai Vân, bèn đưa tay lật bảng khảo hạch lần nữa. Số người không đạt có mười lăm người, cũng chiếm một phần ba rồi.
- Ừ, đã khảo hạch thì phải có tác dụng, những người không đạt 50 điểm sẽ không dùng nữa. Từ 50 đến 60 điểm phải thử thách đến cuối tháng, đến lúc đó khảo hạch lần nữa, nếu như vẫn không đạt tiêu chuẩn thì sa thải ngay.
- Dạ, tôi lập tức đi chuẩn bị danh sách, lát nữa thông báo ra ngoài luôn sao?
Hàn Đông suy nghĩ rồi nói:
- Cô cứ chuẩn bị danh sách trước đi, chưa cần công bố đâu.
Hơn nửa giờ sau, Tôn Hiểu Linh đã soạn xong danh sách tương ứng.
Theo tiêu chuẩn của Hàn Đông, phải sa thải ngay có mười một người, còn bốn người cần phải thử thách đến cuối tháng.
Mười một người phải sa thải ngay đều là nhân viên thời vụ. Những người này đều làm cho Tiết Nhân Nghĩa, đương nhiên cũng bao hàm ý trấn an những người bên cạnh. Phần lớn những người này đều không có tố chất, chủ yếu chơi bời lêu lỏng.
Hàn Đông cũng không sợ bọn họ gây rối, chỉ cần mình đúng lý, thì bọn họ quậy thế nào cũng không sợ. Huống chi, kinh nghiệm hôm thứ Hai còn đó, chắc là cũng không có mấy người dám làm loạn.
Sở dĩ chưa vội công bố là vì Hàn Đông muốn thông qua hai vị phó Chủ nhiệm khác là Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh. Dù Hàn Đông là trợ lý Chủ tịch huyện cấp Cục phó, còn được Bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận dốc sức ủng hộ, nhưng không thể chuyện gì cũng chuyên quyền độc đoán được. Vấn đề nhân viên với quy mô lớn thế này cũng phải thông qua bọn họ.
Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh biết lần này Hàn Đông gọi họ tới để nói chuyện khảo hạch, nhưng lại không ngờ rằng Hàn Đông làm ra chuyện lớn như vậy. Lập tức sa thải mười một người, còn bốn người khác phải chịu thử thách một tháng mới tính.
Nghe Hàn Đông nói rõ xong, hai người đều im lặng suy nghĩ.
Lúc sau, Diêu Trị Minh bày tỏ quan điểm của chính mình:
- Chủ nhiệm Hàn, lập tức sa thải một lúc nhiều người như vậy liệu có thích hợp không? Dù sao công việc trong Ban quản lý cũng cần người làm mà.
Còn Âu Đạo Khôn thì mặt không đổi sắc ngồi yên trên ghế kia. Dường như chuyện Hàn Đông làm không hề liên quan gì đến anh ta vậy.
Trên thực tế, Âu Đạo Khôn cũng muốn phản bác ý kiến của Hàn Đông, nhưng mấy ngày nay biểu hiện của Hàn Đông quá cứng rắn, quá mạnh mẽ, hơn nữa, ngoài chuyện Bí thư huyện ủy ủng hộ hắn ra mặt, ngay cả thái độ của Chủ tịch huyện Phương Trung cũng rất kỳ quái.
Lẽ ra vì Hàn Đông là người của Hoàng Văn Vận thì Phương Trung không ủng hộ hắn mới đúng. Như chuyện của Mã Lợi Bình vậy, cũng không nhất định phải khai trừ công chức, huống chi nghe nói Tiết Nhân Nghĩa cũng nói giúp cho Mã Lợi Bình, kết quả là Phương Trung vẫn đồng ý xử lý Mã Lợi Bình luôn.
Điều này khiến người ta khó nghĩ, sao Phương Trung lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Thật ra Âu Đạo Khôn không hề biết Phương Trung vốn cũng không muốn khai trừ công chức Mã Lợi Bình đâu.
Nhưng chính vì Tiết Nhân Nghĩa quá mức căm giận Hàn Đông đã xử phạt Mã Lợi Bình quá nặng một cách bất công, nên Phương Trung lợi dụng lý do rằng phải tôn trọng quyết định của Hàn Đông và Ban quản lý khu công nghiệp để họ có thể dễ dàng triển khai công tác, trong cuộc họp Chủ tịch huyện cố gắng thông qua quyết định khai trừ Mã Lợi Bình.
Như vậy vừa có thể không làm phật ý Hàn Đông, mà còn có thể khơi mào sự oán giận của Tiết Nhân Nghĩa với Hàn Đông.
Nhất cử lưỡng tiện, tất nhiên Phương Trung phải làm thôi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Công tác của Ban quản lý các anh cũng thấy đấy, có phải mỗi người đều đã phát huy hết tác dụng không? Nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy, sao không giảm bớt gánh nặng cho Ban quản lý. Lúc tôi đến Ban quản lý, Bí thư Hoàng đã nói, trên huyện sẽ không cấp thêm tiền đâu. Giữ lại nhiều người như vậy, đến lúc phải trả lương thì thế nào?
Diêu Trị Minh yếu ớt biện giải:
- Chuyện này theo tôi triển khai công tác mới là việc chính, chỉ sa thải một ít thôi.
- Tôi cho rằng Chủ nhiệm Hàn nói đúng.
Âu Đạo Khôn ho khan một tiếng, mới thong thả nói:
- Nếu không có chút tác dụng nào, thì giữ bọn họ lại làm gì? Nơi này của chúng ta cũng đâu phải viện phúc lợi!
Diêu Trị Minh kinh ngạc nhìn Âu Đạo Khôn, người này mắc bệnh gì vậy, bất ngờ lên tiếng ủng hộ Hàn Đông.
Hàn Đông cũng hơi kinh ngạc, nhưng lập tức thả lỏng ngay. Có lẽ Âu Đạo Khôn biết cánh tay không lay chuyển được bắp đùi nên bỏ qua chuyện đối nghịch với mình, hiện tại chẳng qua tỏ chút thiện ý thôi.
Có Âu Đạo Khôn ủng hộ Hàn Đông, Diêu Trị Minh cũng không phản đối nữa.
Tâm trạng của y thật không vui, y cảm giác như mình bị Âu Đạo Khôn ruồng bỏ vậy. Vốn hai người còn có ý cùng tiến cùng lui, nhưng Âu Đạo Khôn đột nhiên làm thế, không phải khiến ngày sau của y càng khổ sở sao?
Ba người hội ý như vậy xem như đã định rồi. Hàn Đông tiễn Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh ra, lập tức gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh và Ngụy Khắc Quân tới, nói:
- Ừ, vừa rồi tôi cùng Chủ nhiệm Âu, chủ nhiệm Diêu đã bàn bạc xong, cùng nhất trí ý kiến, cứ dựa theo đã nói lúc nãy mà làm. Còn đối với công nhân viên bị sa thải, ngoại trừ tiền lương tháng năm như bình thường, đồng thời còn bồi thường thêm một tháng tiền lương nữa.
Tôn Hiểu Linh và Ngụy Khắc Quân sửng sốt, lập tức đồng thời gật đầu. Hàn Đông giải quyết như vậy, tuy tốn không ít tiền, nhưng có thể giảm bớt mâu thuẫn với công nhân viên, xem như là một loại an ủi vậy.
Ngụy Khắc Quân nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi có một đề nghị, một tháng tiền lương này hẳn là nên tính đến người đối nghịch hay phối hợp với công tác của Ban quản lý mà bồi thường.
Ngụ ý là nếu không là người xứng đáng thì sẽ không bồi thường.
Hàn Đông gật gù nói:
- Ừ, như vậy cũng đúng. Các anh cứ làm cụ thể đi.
Tôn Hiểu Linh và Ngụy Khắc Quân trở lại văn phòng, công bố kết quả khảo hạch và các biện pháp xử lý, dán tại hành lang công khai. Lập tức, Ban quản lý như nồi hơi bùng nổ. Ngoại trừ hơn mười người bị sa thải kia thì những người còn lại cảm thấy được giảm đi áp lực cực lớn. Xem ra Ban quản lý quyết làm thật. Hơn nữa, biện pháp khảo hạch cũng đã nói rằng sau này mỗi tháng đều sẽ khảo hạch như thế. Xem ra sau này sống chẳng dễ dàng.
Nhìn thấy có thể nhận thêm được một tháng lương đền bù, phần lớn mọi người đều chấp nhận kết quả này. Bọn họ đều được thuê thời vụ, ngày thường cũng đã không như ý rồi, cũng biết rằng công việc này không thể nào làm được lâu dài, chẳng qua là kết thúc đến sớm một chút thôi.
Hơn nữa, họ biết được sự lợi hại của Hàn Đông, biết có làm ầm ĩ lên cũng không có gì hay. Hơn nữa thông báo đã nói rất rõ, người làm ầm ĩ sẽ không nhận thêm được một tháng tiền lương.
Đương nhiên, hai người quản lý khoa đều không chịu, tranh nhau đến trước mắt Tôn Hiểu Linh, trừng mắt nói:
- Lý do không đúng, nói sa thải liền sa thải sao?
- Các anh không biết chữ à?
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Đông truyền đến.
- Công văn đã nói rất rõ. Ai bảo các anh ngày thường không chuyên tâm làm việc, khảo hạch không đủ tiêu chuẩn, đương nhiên phải sa thải, chẳng lẽ nuôi các anh ở đây ăn không ngồi rồi sao?
Đã biết trước là chỉ có hai tên này không phục, nên Hàn Đông trên lầu luôn chú ý đến, vừa thấy chúng tìm Tôn Hiểu Linh ầm ĩ, liền vội vàng bước xuống.
Sau khi qua được ngày thứ Hai bị thôn dân gây rối, uy tín của Hàn Đông trong Ban quản lý cực cao. Hiện giờ Ngũ Nhị và đồng lõa của gã còn bị tạm giam kia.
- Chúng tôi…
Nhìn vẻ mặt Hàn Đông như sương lạnh, khí thế của hai người đàn ông kia cũng lụi tàn.
Hàn Đông mất kiên nhẫn nói:
- Giờ cho các anh một cơ hội, ngoan ngoãn đi làm thủ tục, còn có thể kiếm thêm được một tháng tiền lương. Nếu không làm bao nhiêu lĩnh bấy nhiêu.
Thật ra về sau, chuyện sa thải người làm trả thêm một tháng tiền lương cũng rất phổ biến. Chẳng qua lúc này thị trường lao động vốn không quy định, nên việc người nghỉ việc được thêm một tháng lương cũng không nhiều. Vì thế dùng cách này có thể lừa gạt được người khác.
Lúc này những người khác đều đã tìm Ngụy Khắc Quân làm thủ tục. Nhiều người làm xong thủ tục trước đã lĩnh được hai tháng tiền lương. Hai người đàn ông này thấy thế cũng không còn dũng khí làm ầm ĩ nữa, bèn ủ rũ đến xếp hàng.
Hàn Đông chắp tay sau lưng nhìn qua, nói với Tôn Hiểu Linh:
- Cô gọi Đặng Học Vinh đến văn phòng tôi một lúc.
Rất nhanh, Tôn Hiểu Linh và Trưởng phòng Thu hút đầu tư Đặng Học Vinh đã đến văn phòng Hàn Đông. Chờ bọn họ ngồi xuống xong, Hàn Đông nói:
- Trưởng phòng Đặng, Lâm Phúc Thăng khảo hạch chỉ được 51 điểm, thậm chí còn kém hơn cả công nhân viên bình thường. Làm Trưởng phòng Thu hút đầu tư, anh có ý kiến gì không?
Đặng Học Vinh suy nghĩ một chút bèn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi cảm thấy dưới 60 điểm đúng là không đạt tiêu chuẩn, nhưng Ban quản lý cũng rất nhân đạo nên đã cho thử việc một tháng. Để triển khai công tác thật tốt, người này nên bắt đầu từ công tác cơ sở.
Hàn Đông mỉm cười. Đặng Học Vinh tránh nói phải xử lý Lâm Phúc Thăng thế nào, nhưng cũng nói rõ phải giải quyết y thế nào, rõ ràng là anh ta cũng rất bất mãn với Lâm Phúc Thăng.
- Vậy cứ dựa theo cách xử lý của Trưởng phòng Đặng đi. Lâm Phúc Thăng tạm thời làm nhân viên bình thường của Phòng Thu hút đầu tư, còn phó Trưởng phòng Thu hút đầu tư thì… Thế này vậy, cứ tiến hành tuyển bên trong Ban quản lý, tất cả đều có thể đăng ký. Chủ nhiệm Tôn lập tức đi thông báo, sau đó cùng Trưởng phòng Đặng nghĩ ra một quy trình tuyển chọn đơn giản. Đến lúc đó, những người trung tầng cũng tham dự.
Nghe Hàn Đông đưa ra biện pháp này, Tôn Hiểu Linh ngẩn ra, nói ngay:
- Chủ nhiệm Hàn, việc này không dựa theo quy trình tuyển người mới.
Đặng Học Vinh cũng hơi kích động. Hàn Đông nói như vậy trên thực tế là cho anh ta quyền rất lớn để tuyển chọn trợ thủ. Dù sao quy trình khảo hạch cũng để mình và Tôn Hiểu Linh đặt ra mà.
“Xem ra Chủ nhiệm Hàn thật sự muốn làm việc.” Đặng Học Vinh thầm nghĩ, quyết định phải làm cho tốt.
Ngồi trong phòng làm việc, Hàn Đông đột nhiên nghĩ ra mình nên có bằng lái xe, như vậy sau này cũng sẽ tiện một chút, không cần luôn luôn để Hoắc Khải Sơn lái xe. Như vậy anh ta mất tự do mà mình cũng thế.
Tưởng tượng đến cảnh lái xe, trong đầu Hàn Đông hiện ra cảnh mình kiếp trước cùng người khác điều khiển chiếc xe thể thao xa hoa chạy trên đường cao tốc, không khỏi cười khổ một chút. Đây là chính mình sau này sao? Nhưng cảm giác lái xe vẫn tồn tại như trước. Hiện giờ Hàn Đông chỉ còn thiếu bằng lái xe mà thôi.
Lấy điện thoại gọi đến Xa Tĩnh Chương nói:
- Cục trưởng Xa, anh có quen người bên Sở quản lý xe không?
Xa Tĩnh Chương hỏi:
- Sao thế, anh tìm họ có việc gì sao?
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, tôi muốn đi làm bằng lái để sau này tự mình lái xe cũng thuận tiện một chút.
- Sao thế, có người lái xe riêng còn không hài lòng à?
Xa Tĩnh Chương cười ha hả nói.
- Muốn làm bằng lái thì anh phải đi học lái trước đã.
Hàn Đông nói:
- Tôi biết lái xe, chỉ còn thiếu bằng lái thôi.
- Anh khẳng định hả?
Xa Tĩnh Chương hỏi, anh ta còn hơi lo lắng.
Hàn Đông cười nói:
- Cục trưởng Xa, tôi lại đùa với an toàn của chính mình sao?
- Được rồi, anh mang giấy tờ và ảnh chụp đến Sở quản lý xe, tìm Đồn Trưởng Giang, nói tên tôi, y sẽ làm tốt cho anh.
- Tôi chỉ muốn thế này thôi.
Hàn Đông cười nói. Có người quen đúng là khác, nếu không sẽ có rất nhiều chuyện phức tạp. Nhưng cũng chính vì những mối quan hệ thế này, mà trong vài thời điểm, một ít quy tắc đã bị giẫm đạp.
Xuống lầu gọi Hoắc Khải Sơn, rất nhanh chóng đã đến Sở quản lý xe. Hàn Đông xuống xe mới thấy, người ở đây thật đông đúc, trong đại sảnh tiếng người ồn ào. Xem ra đồn quản lý xe cũng khá bận rộn.
Phía bên trái đại sảnh có một ô cửa hướng dẫn, ngồi bên trong là một chàng trai tuổi còn khá trẻ, đang rảnh rỗi xem một quyển sách dày, chắc là tiểu thuyết.
Hàn Đông bước qua hỏi:
- Xin chào, xin cho hỏi làm thế nào đến văn phòng của Đồn Trường Giang?
Chàng trai kia không hề để ý đến Hàn Đông, vẫn cúi đầu xem tiểu thuyết như trước.
- Xin hỏi văn phòng Đồn trưởng Giang ở đâu?
Hàn Đông lại hỏi tiếp.
Chàng trai kia ngẩng đầu lên, bất mãn nói:
- Đồn trưởng Giang có thể tùy tiện gặp sao? Muốn gặp thì xếp hàng.
Hàn Đông sửng sốt. Người này ăn trúng thuốc nổ sao? Công việc anh ta phụ trách không phải là hướng dẫn sao, sao lại có thái độ như thế?
Đang muốn nổi nóng, lúc này có một gã lùn ôm một cô gái mặc váy đỏ chen chúc đến bên cửa sổ, đưa một xấp giấy tờ qua nói:
- Tiểu Mã, giúp tôi giải quyết chuyện của bạn gái tôi đi.
- Dạ được, anh Phương, anh chờ một chút.
Chàng trai họ Mã tươi cười, nói một cách nịnh bợ, lập tức bỏ quyển tiểu thuyết xuống, đi tìm nhân viên khác để giải quyết.
Mặt Hàn Đông đen kịt xuống. Người này thật vô lý.
- Xem anh ngốc nghếch như vậy, không có quan hệ thì đừng giả vờ.
Cô gái mặc váy đỏ đứng bên anh Phương nhìn Hàn Đông, khinh thường nói.
- Hèn gì!
Hàn Đông cười lạnh. Tuy hắn vẫn chưa tiếp xúc với Liêu Khai Vân, nhưng cả con ông ta là Liêu Hiểu Binh cũng không qua lại với mình.
Vì quan hệ với Yến Lâm, Lôi Hiểu Binh đã xem Hàn Đông như tình địch. Chuyện lần trước với Tào Tiểu Mao, cũng chính vì quan hệ với Liêu Hiểu Binh mà phó Cục trưởng Cục Công an Mã Minh Tông đích thân dẫn lính đi bắt Hàn Đông, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không. Kết quả là Tào Đạo Tĩnh rơi đài, Bí thư Đảng ủy Công an huyện Phú Nghĩa Tương Đức Quân bị liên lụy, phải chịu điều đến làm phó Cục trưởng Cục Lâm nghiệp thành phố. Còn Liêu Khai Vân thì nắm lấy cơ hội, từ Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Ủy viên thường vụ huyện ủy nhảy lên làm Bí thư Đảng ủy Công an.
Trong sự kiện đó, Liêu Hiểu Binh cũng bị xem như đồng lõa của Tào Tiểu Mao, cùng bị bắt giam. Tuy không mấy ngày, nhưng trong đồn Công an chịu không ít đau khổ. Liêu Khai Vân vô cùng đau lòng vì đứa con trai này, vì thế vô cùng căm tức Xa Tĩnh Chương và Hàn Đông. Sau khi nhận chức bèn cùng Cục trưởng Cục Công an Phan Tuyền Sơn áp bức Xa Tĩnh Chương rất gắt gao. Còn về Hàn Đông thì trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đối phó được hắn. Nhưng trên Hội nghị thường vụ, khi Hoàng Văn Vận đề xuất Hàn Đông thì y kiên quyết bỏ phiếu chống.
Thấy Hàn Đông đầy vẻ suy tư, Tôn Hiểu Linh khẽ mỉm cười hỏi:
- Chủ nhiệm Hàn, kết quả khảo hạch đã có rồi, tiếp theo như thế nào?
Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hiểu Linh. Cô hẳn cho là mình sợ Liêu Khai Vân, bèn đưa tay lật bảng khảo hạch lần nữa. Số người không đạt có mười lăm người, cũng chiếm một phần ba rồi.
- Ừ, đã khảo hạch thì phải có tác dụng, những người không đạt 50 điểm sẽ không dùng nữa. Từ 50 đến 60 điểm phải thử thách đến cuối tháng, đến lúc đó khảo hạch lần nữa, nếu như vẫn không đạt tiêu chuẩn thì sa thải ngay.
- Dạ, tôi lập tức đi chuẩn bị danh sách, lát nữa thông báo ra ngoài luôn sao?
Hàn Đông suy nghĩ rồi nói:
- Cô cứ chuẩn bị danh sách trước đi, chưa cần công bố đâu.
Hơn nửa giờ sau, Tôn Hiểu Linh đã soạn xong danh sách tương ứng.
Theo tiêu chuẩn của Hàn Đông, phải sa thải ngay có mười một người, còn bốn người cần phải thử thách đến cuối tháng.
Mười một người phải sa thải ngay đều là nhân viên thời vụ. Những người này đều làm cho Tiết Nhân Nghĩa, đương nhiên cũng bao hàm ý trấn an những người bên cạnh. Phần lớn những người này đều không có tố chất, chủ yếu chơi bời lêu lỏng.
Hàn Đông cũng không sợ bọn họ gây rối, chỉ cần mình đúng lý, thì bọn họ quậy thế nào cũng không sợ. Huống chi, kinh nghiệm hôm thứ Hai còn đó, chắc là cũng không có mấy người dám làm loạn.
Sở dĩ chưa vội công bố là vì Hàn Đông muốn thông qua hai vị phó Chủ nhiệm khác là Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh. Dù Hàn Đông là trợ lý Chủ tịch huyện cấp Cục phó, còn được Bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận dốc sức ủng hộ, nhưng không thể chuyện gì cũng chuyên quyền độc đoán được. Vấn đề nhân viên với quy mô lớn thế này cũng phải thông qua bọn họ.
Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh biết lần này Hàn Đông gọi họ tới để nói chuyện khảo hạch, nhưng lại không ngờ rằng Hàn Đông làm ra chuyện lớn như vậy. Lập tức sa thải mười một người, còn bốn người khác phải chịu thử thách một tháng mới tính.
Nghe Hàn Đông nói rõ xong, hai người đều im lặng suy nghĩ.
Lúc sau, Diêu Trị Minh bày tỏ quan điểm của chính mình:
- Chủ nhiệm Hàn, lập tức sa thải một lúc nhiều người như vậy liệu có thích hợp không? Dù sao công việc trong Ban quản lý cũng cần người làm mà.
Còn Âu Đạo Khôn thì mặt không đổi sắc ngồi yên trên ghế kia. Dường như chuyện Hàn Đông làm không hề liên quan gì đến anh ta vậy.
Trên thực tế, Âu Đạo Khôn cũng muốn phản bác ý kiến của Hàn Đông, nhưng mấy ngày nay biểu hiện của Hàn Đông quá cứng rắn, quá mạnh mẽ, hơn nữa, ngoài chuyện Bí thư huyện ủy ủng hộ hắn ra mặt, ngay cả thái độ của Chủ tịch huyện Phương Trung cũng rất kỳ quái.
Lẽ ra vì Hàn Đông là người của Hoàng Văn Vận thì Phương Trung không ủng hộ hắn mới đúng. Như chuyện của Mã Lợi Bình vậy, cũng không nhất định phải khai trừ công chức, huống chi nghe nói Tiết Nhân Nghĩa cũng nói giúp cho Mã Lợi Bình, kết quả là Phương Trung vẫn đồng ý xử lý Mã Lợi Bình luôn.
Điều này khiến người ta khó nghĩ, sao Phương Trung lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Thật ra Âu Đạo Khôn không hề biết Phương Trung vốn cũng không muốn khai trừ công chức Mã Lợi Bình đâu.
Nhưng chính vì Tiết Nhân Nghĩa quá mức căm giận Hàn Đông đã xử phạt Mã Lợi Bình quá nặng một cách bất công, nên Phương Trung lợi dụng lý do rằng phải tôn trọng quyết định của Hàn Đông và Ban quản lý khu công nghiệp để họ có thể dễ dàng triển khai công tác, trong cuộc họp Chủ tịch huyện cố gắng thông qua quyết định khai trừ Mã Lợi Bình.
Như vậy vừa có thể không làm phật ý Hàn Đông, mà còn có thể khơi mào sự oán giận của Tiết Nhân Nghĩa với Hàn Đông.
Nhất cử lưỡng tiện, tất nhiên Phương Trung phải làm thôi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Công tác của Ban quản lý các anh cũng thấy đấy, có phải mỗi người đều đã phát huy hết tác dụng không? Nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy, sao không giảm bớt gánh nặng cho Ban quản lý. Lúc tôi đến Ban quản lý, Bí thư Hoàng đã nói, trên huyện sẽ không cấp thêm tiền đâu. Giữ lại nhiều người như vậy, đến lúc phải trả lương thì thế nào?
Diêu Trị Minh yếu ớt biện giải:
- Chuyện này theo tôi triển khai công tác mới là việc chính, chỉ sa thải một ít thôi.
- Tôi cho rằng Chủ nhiệm Hàn nói đúng.
Âu Đạo Khôn ho khan một tiếng, mới thong thả nói:
- Nếu không có chút tác dụng nào, thì giữ bọn họ lại làm gì? Nơi này của chúng ta cũng đâu phải viện phúc lợi!
Diêu Trị Minh kinh ngạc nhìn Âu Đạo Khôn, người này mắc bệnh gì vậy, bất ngờ lên tiếng ủng hộ Hàn Đông.
Hàn Đông cũng hơi kinh ngạc, nhưng lập tức thả lỏng ngay. Có lẽ Âu Đạo Khôn biết cánh tay không lay chuyển được bắp đùi nên bỏ qua chuyện đối nghịch với mình, hiện tại chẳng qua tỏ chút thiện ý thôi.
Có Âu Đạo Khôn ủng hộ Hàn Đông, Diêu Trị Minh cũng không phản đối nữa.
Tâm trạng của y thật không vui, y cảm giác như mình bị Âu Đạo Khôn ruồng bỏ vậy. Vốn hai người còn có ý cùng tiến cùng lui, nhưng Âu Đạo Khôn đột nhiên làm thế, không phải khiến ngày sau của y càng khổ sở sao?
Ba người hội ý như vậy xem như đã định rồi. Hàn Đông tiễn Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh ra, lập tức gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh và Ngụy Khắc Quân tới, nói:
- Ừ, vừa rồi tôi cùng Chủ nhiệm Âu, chủ nhiệm Diêu đã bàn bạc xong, cùng nhất trí ý kiến, cứ dựa theo đã nói lúc nãy mà làm. Còn đối với công nhân viên bị sa thải, ngoại trừ tiền lương tháng năm như bình thường, đồng thời còn bồi thường thêm một tháng tiền lương nữa.
Tôn Hiểu Linh và Ngụy Khắc Quân sửng sốt, lập tức đồng thời gật đầu. Hàn Đông giải quyết như vậy, tuy tốn không ít tiền, nhưng có thể giảm bớt mâu thuẫn với công nhân viên, xem như là một loại an ủi vậy.
Ngụy Khắc Quân nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi có một đề nghị, một tháng tiền lương này hẳn là nên tính đến người đối nghịch hay phối hợp với công tác của Ban quản lý mà bồi thường.
Ngụ ý là nếu không là người xứng đáng thì sẽ không bồi thường.
Hàn Đông gật gù nói:
- Ừ, như vậy cũng đúng. Các anh cứ làm cụ thể đi.
Tôn Hiểu Linh và Ngụy Khắc Quân trở lại văn phòng, công bố kết quả khảo hạch và các biện pháp xử lý, dán tại hành lang công khai. Lập tức, Ban quản lý như nồi hơi bùng nổ. Ngoại trừ hơn mười người bị sa thải kia thì những người còn lại cảm thấy được giảm đi áp lực cực lớn. Xem ra Ban quản lý quyết làm thật. Hơn nữa, biện pháp khảo hạch cũng đã nói rằng sau này mỗi tháng đều sẽ khảo hạch như thế. Xem ra sau này sống chẳng dễ dàng.
Nhìn thấy có thể nhận thêm được một tháng lương đền bù, phần lớn mọi người đều chấp nhận kết quả này. Bọn họ đều được thuê thời vụ, ngày thường cũng đã không như ý rồi, cũng biết rằng công việc này không thể nào làm được lâu dài, chẳng qua là kết thúc đến sớm một chút thôi.
Hơn nữa, họ biết được sự lợi hại của Hàn Đông, biết có làm ầm ĩ lên cũng không có gì hay. Hơn nữa thông báo đã nói rất rõ, người làm ầm ĩ sẽ không nhận thêm được một tháng tiền lương.
Đương nhiên, hai người quản lý khoa đều không chịu, tranh nhau đến trước mắt Tôn Hiểu Linh, trừng mắt nói:
- Lý do không đúng, nói sa thải liền sa thải sao?
- Các anh không biết chữ à?
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Đông truyền đến.
- Công văn đã nói rất rõ. Ai bảo các anh ngày thường không chuyên tâm làm việc, khảo hạch không đủ tiêu chuẩn, đương nhiên phải sa thải, chẳng lẽ nuôi các anh ở đây ăn không ngồi rồi sao?
Đã biết trước là chỉ có hai tên này không phục, nên Hàn Đông trên lầu luôn chú ý đến, vừa thấy chúng tìm Tôn Hiểu Linh ầm ĩ, liền vội vàng bước xuống.
Sau khi qua được ngày thứ Hai bị thôn dân gây rối, uy tín của Hàn Đông trong Ban quản lý cực cao. Hiện giờ Ngũ Nhị và đồng lõa của gã còn bị tạm giam kia.
- Chúng tôi…
Nhìn vẻ mặt Hàn Đông như sương lạnh, khí thế của hai người đàn ông kia cũng lụi tàn.
Hàn Đông mất kiên nhẫn nói:
- Giờ cho các anh một cơ hội, ngoan ngoãn đi làm thủ tục, còn có thể kiếm thêm được một tháng tiền lương. Nếu không làm bao nhiêu lĩnh bấy nhiêu.
Thật ra về sau, chuyện sa thải người làm trả thêm một tháng tiền lương cũng rất phổ biến. Chẳng qua lúc này thị trường lao động vốn không quy định, nên việc người nghỉ việc được thêm một tháng lương cũng không nhiều. Vì thế dùng cách này có thể lừa gạt được người khác.
Lúc này những người khác đều đã tìm Ngụy Khắc Quân làm thủ tục. Nhiều người làm xong thủ tục trước đã lĩnh được hai tháng tiền lương. Hai người đàn ông này thấy thế cũng không còn dũng khí làm ầm ĩ nữa, bèn ủ rũ đến xếp hàng.
Hàn Đông chắp tay sau lưng nhìn qua, nói với Tôn Hiểu Linh:
- Cô gọi Đặng Học Vinh đến văn phòng tôi một lúc.
Rất nhanh, Tôn Hiểu Linh và Trưởng phòng Thu hút đầu tư Đặng Học Vinh đã đến văn phòng Hàn Đông. Chờ bọn họ ngồi xuống xong, Hàn Đông nói:
- Trưởng phòng Đặng, Lâm Phúc Thăng khảo hạch chỉ được 51 điểm, thậm chí còn kém hơn cả công nhân viên bình thường. Làm Trưởng phòng Thu hút đầu tư, anh có ý kiến gì không?
Đặng Học Vinh suy nghĩ một chút bèn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi cảm thấy dưới 60 điểm đúng là không đạt tiêu chuẩn, nhưng Ban quản lý cũng rất nhân đạo nên đã cho thử việc một tháng. Để triển khai công tác thật tốt, người này nên bắt đầu từ công tác cơ sở.
Hàn Đông mỉm cười. Đặng Học Vinh tránh nói phải xử lý Lâm Phúc Thăng thế nào, nhưng cũng nói rõ phải giải quyết y thế nào, rõ ràng là anh ta cũng rất bất mãn với Lâm Phúc Thăng.
- Vậy cứ dựa theo cách xử lý của Trưởng phòng Đặng đi. Lâm Phúc Thăng tạm thời làm nhân viên bình thường của Phòng Thu hút đầu tư, còn phó Trưởng phòng Thu hút đầu tư thì… Thế này vậy, cứ tiến hành tuyển bên trong Ban quản lý, tất cả đều có thể đăng ký. Chủ nhiệm Tôn lập tức đi thông báo, sau đó cùng Trưởng phòng Đặng nghĩ ra một quy trình tuyển chọn đơn giản. Đến lúc đó, những người trung tầng cũng tham dự.
Nghe Hàn Đông đưa ra biện pháp này, Tôn Hiểu Linh ngẩn ra, nói ngay:
- Chủ nhiệm Hàn, việc này không dựa theo quy trình tuyển người mới.
Đặng Học Vinh cũng hơi kích động. Hàn Đông nói như vậy trên thực tế là cho anh ta quyền rất lớn để tuyển chọn trợ thủ. Dù sao quy trình khảo hạch cũng để mình và Tôn Hiểu Linh đặt ra mà.
“Xem ra Chủ nhiệm Hàn thật sự muốn làm việc.” Đặng Học Vinh thầm nghĩ, quyết định phải làm cho tốt.
Ngồi trong phòng làm việc, Hàn Đông đột nhiên nghĩ ra mình nên có bằng lái xe, như vậy sau này cũng sẽ tiện một chút, không cần luôn luôn để Hoắc Khải Sơn lái xe. Như vậy anh ta mất tự do mà mình cũng thế.
Tưởng tượng đến cảnh lái xe, trong đầu Hàn Đông hiện ra cảnh mình kiếp trước cùng người khác điều khiển chiếc xe thể thao xa hoa chạy trên đường cao tốc, không khỏi cười khổ một chút. Đây là chính mình sau này sao? Nhưng cảm giác lái xe vẫn tồn tại như trước. Hiện giờ Hàn Đông chỉ còn thiếu bằng lái xe mà thôi.
Lấy điện thoại gọi đến Xa Tĩnh Chương nói:
- Cục trưởng Xa, anh có quen người bên Sở quản lý xe không?
Xa Tĩnh Chương hỏi:
- Sao thế, anh tìm họ có việc gì sao?
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, tôi muốn đi làm bằng lái để sau này tự mình lái xe cũng thuận tiện một chút.
- Sao thế, có người lái xe riêng còn không hài lòng à?
Xa Tĩnh Chương cười ha hả nói.
- Muốn làm bằng lái thì anh phải đi học lái trước đã.
Hàn Đông nói:
- Tôi biết lái xe, chỉ còn thiếu bằng lái thôi.
- Anh khẳng định hả?
Xa Tĩnh Chương hỏi, anh ta còn hơi lo lắng.
Hàn Đông cười nói:
- Cục trưởng Xa, tôi lại đùa với an toàn của chính mình sao?
- Được rồi, anh mang giấy tờ và ảnh chụp đến Sở quản lý xe, tìm Đồn Trưởng Giang, nói tên tôi, y sẽ làm tốt cho anh.
- Tôi chỉ muốn thế này thôi.
Hàn Đông cười nói. Có người quen đúng là khác, nếu không sẽ có rất nhiều chuyện phức tạp. Nhưng cũng chính vì những mối quan hệ thế này, mà trong vài thời điểm, một ít quy tắc đã bị giẫm đạp.
Xuống lầu gọi Hoắc Khải Sơn, rất nhanh chóng đã đến Sở quản lý xe. Hàn Đông xuống xe mới thấy, người ở đây thật đông đúc, trong đại sảnh tiếng người ồn ào. Xem ra đồn quản lý xe cũng khá bận rộn.
Phía bên trái đại sảnh có một ô cửa hướng dẫn, ngồi bên trong là một chàng trai tuổi còn khá trẻ, đang rảnh rỗi xem một quyển sách dày, chắc là tiểu thuyết.
Hàn Đông bước qua hỏi:
- Xin chào, xin cho hỏi làm thế nào đến văn phòng của Đồn Trường Giang?
Chàng trai kia không hề để ý đến Hàn Đông, vẫn cúi đầu xem tiểu thuyết như trước.
- Xin hỏi văn phòng Đồn trưởng Giang ở đâu?
Hàn Đông lại hỏi tiếp.
Chàng trai kia ngẩng đầu lên, bất mãn nói:
- Đồn trưởng Giang có thể tùy tiện gặp sao? Muốn gặp thì xếp hàng.
Hàn Đông sửng sốt. Người này ăn trúng thuốc nổ sao? Công việc anh ta phụ trách không phải là hướng dẫn sao, sao lại có thái độ như thế?
Đang muốn nổi nóng, lúc này có một gã lùn ôm một cô gái mặc váy đỏ chen chúc đến bên cửa sổ, đưa một xấp giấy tờ qua nói:
- Tiểu Mã, giúp tôi giải quyết chuyện của bạn gái tôi đi.
- Dạ được, anh Phương, anh chờ một chút.
Chàng trai họ Mã tươi cười, nói một cách nịnh bợ, lập tức bỏ quyển tiểu thuyết xuống, đi tìm nhân viên khác để giải quyết.
Mặt Hàn Đông đen kịt xuống. Người này thật vô lý.
- Xem anh ngốc nghếch như vậy, không có quan hệ thì đừng giả vờ.
Cô gái mặc váy đỏ đứng bên anh Phương nhìn Hàn Đông, khinh thường nói.
/1284
|