Sáng sớm, Hàn Đông lái xe tới Thành ủy đón Kiều San San. Trong chốc lát, một chiếc Santana màu đen đi tới. Cửa xe được kéo xuống, Chu Khải Kiệt thò đầu ra nói:
- Hàn Đông, cậu đi phía trước dẫn đường.
Ngay lập tức, Hàn Đông lái xe trước tiến về hướng Phú Nghĩa.
Kiều San San ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, trên mặt thoáng ửng hồng. Tuy rằng Hàn Đông đã nói trước cho cô biết, hôm nay hai người bọn họ và vợ chồng Chu Khải Kiệt sẽ cùng đi núi Thanh Sơn chơi, nhưng dù sao đối phương cũng là đồng nghiệp của cha mình, co vẫn có chút ngại ngùng.
Hàn Đông cười nói:
- Chuyện gì nữa vậy, suy nghĩ gì thế hả?
Kiều San San thản nhiên cười nói:
- Có nghĩ gì đâu. Hàn Đông, quan hệ giữa anh và Trưởng ban Chu không tệ nhỉ?
Hàn Đông nói:
- Coi như không sai. Ha hả. Anh gọi là ông ấy là anh Chu.
Kiều San San lườm hắn một cái, nũng nịu nói:
- Nhìn anh đắc ý chưa kìa.
Tới núi Thanh Sơn, Hàn Đông trực tiếp chạy xe tới xe chạy đến Nông Gia Nhạc ở ngọn núi cao nhất.
Sau khi đỗ xe xong, bốn người liền tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Vợ Chu Khải Kiệt tên là Mịch Hồng, làm ở ngân hàng Nông nghiệp thành phố. Cô và Kiều San San tán gẫu rất hợp ý nhau. Hai người ngồi cùng Hàn Đông và Chu Khải Kiệt một lát, sau đó lại đứng lên vừa đi vừa nói chuyện tiếp.
Chu Khải Kiệt cảm thán nói:
- Phong cảnh nơi này không tệ. Nếu có thể khai khác du lịch thì tốt rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng có ý tưởng này. Tuy nhiên tạm thời còn chưa tìm được người đầu tư thích hợp. Chủ yếu là phí tổn đầu tư danh lam thắng cảnh nhiều. Thời gian thu hồi tương đối muốn dài. Bởi vậy, không dễ tìm được người đầu tư.
Chu Khải Kiệt mỉm cười, nói:
- Hàn Đông, nếu cậu có thể khai thác du lịch ở núi Thanh Sơn, nó có thể trở thành chiêu bài kiệt xuất cho huyện Phú Nghĩa, thậm chí là cả thành phố Vinh Châu này đấy.
Hàn Đông cũng biết điểm này. Theo Hàn Đông biết, diện tích núi Thanh Sơn có tới hơn mười nghìn mẫu. Cũng không cần khai thác hết, chỉ cần có thể khai thác được một phần, cũng sẽ trở thành một điểm sáng vô cùng rất tốt.
Hàn Đông nói:
- Tôi cũng chỉ có thể nói là cố gắng làm điều này thôi.
Chu Khải Kiệt nói:
- Tôi tin rằng cậu nhất định có thể làm được. Tuy nhiên, trước hết, tôi cảm thấy tốt nhất là có thể nên tu sửa đường xá lại một chút. Có đường rồi, những việc khác cũng dễ xử lý hơn.
- Nhưng sửa đường là một công trình rất lớn.
Hàn Đông cảm thán nói. Sửa đường cầ một khoản kinh phí đầu tư rất lớn. Với tài chính huyện Phú Nghĩa mà nói, căn bản là không thể bỏ ra nhiều tiền để làm một con đường như vậy.
Dù sao, từ thị trấn Phú Nghĩa đến núi Thanh Sơn, lộ trình tổng cộng là ba mươi tư dặm.Thật sự muốn tu sửa một con đường không tồi, khẳng định cần một số vốn đầu tư rất lớn. Huyện Phú Nghĩa không thể đưa ra được số tiền đó. Ngay cả với tài chính của thành phố Vinh Châu cũng không có khả năng bỏ ra được bao nhiêu.
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Với tình hình tài chính của Vinh Châu, đương nhiên không có khả năng ủng hộ hoàn toàn, nhưng cậu có thể nghĩ biện pháp lấy được chút tiền từ sở Giao thông tỉnh. Chỉ cần trên tỉnh đồng ý bỏ ra một khoản lớn, thêm một chút của thành phố. Huyện các cậu lại góp thêm một chút, hoặc là vay một chút của ngân hàng. Trên cơ bản là có thể thực hiện được.
Hàn Đông suy nghĩ, cũng thấy có vẻ thực sự có thể làm được. Nghe ra sửa một con đường như vậy cũng không phải là chuyện không có khả năng. Quan trọng là phải xem mình sẽ làm thế nào để triển khai được hoạt động đó mới được.
Hàn Đông cười nói:
- Nghe anh Chu nói như vậy, dường như tôi cũng có niềm tin hơn. Không biết anh Chu có phương pháp gì với sở Giao thông tỉnh không? Có thể giới thiệu một phương pháp giúp tôi được không?
Chu Khải Kiệt nói:
- Cậu muốn làm thật sao? Tôi có thể giới thiệu Phó giám đốc sở Giao thông tỉnh Hạ Kim Cường cho cậu. Tôi và anh ta là bạn cùng học ở trường Đảng.
Hàn Đông nói:
- Đương nhiên tôi cũng muốn sửa lại con đường này cho tốt. Tuy nhiên, nếu một mình tôi sửa con đường này, chắc khả năng thực hiện không lớn lắm. Tôi muốn chính là, có thể vừa khai thác núi Thanh Sơn vừ xây dựng cải tạo lại con đường này. Như vậy, cũng có thể biện minh một chút về dự án này.
Nghe Hàn Đông nói xong, Chu Khải Kiệt cười nói:
- Ý tưởng này của cậu cũng không tệ. Nhưng đây là một công trình lớn. Nếu có thể thực sự làm được, vậy Chủ tịch huyện cậu đã làm ra được chiến tích xuất sắc rồi.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Đang ở trong thể chế, tất nhiên không thể có ít chiến tích. Tuy nhiên, tôi thật sự hi vọng trong quá trình thực hiện điều đó có thể làm ra chiến tích.
Chu Khải Kiệt gật đầu. Từ trong thâm tâm ông ta tự cảm thán nói:
- Tôi lăn lộn trong thể chế lâu như vậy, nhưng người trẻ tuổi giống như cậu thì vẫn là gặp lần đầu tiên. Không cần nói gì khác, bản thân cậu cũng biết, rất nhiều người không bằng được cậu. Năm nay cậu còn chưa đến hai mươi ba tuổi, cũng đã là Chủ tịch huyện cấp Cục trưởng. Nếu tiếp tục vững bước thêm vài năm. Khẳng định trước khi ba mươi tuổi có thể sải bước một bước trở thành Phó giám đốc sở. Trong toàn bộ nước Trung Hoa, tôi thấy cũng không có mấy người có tốc độ thăng quan nhanh như vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Mười nghìn năm lâu lắm. Chỉ là một sớm một chiều. Tôi hi vọng khi mình ba mươi tuổi, có thể lên tới cấp Giám đốc sở.
Chu Khải Kiệt nhìn liếc mắt Hàn Đông một cái, nói:
- Chí hướng của cậu cũng rất cao nhỉ? Tuy nhiên, để làm được vậy, khó khăn vẫn không nhỏ. Hiện tại cậu mới hai mươi ba tuổi. Chỉ có bảy năm, từ cấp Cục trưởng đến cấp Giám đốc sở, nhảy hai cấp, mỗi một cấp chỉ có thời gian ba bốn năm, vẫn khá gấp gáp.
Hàn Đông gật đầu. Đúng vậy, trong lòng hắn vẫn còn có một tảng đá lớn đè nặng. Ký ức trong đầu khiến hắn một khắc cũng không thể thả lỏng. Mặc dù hiện tại thế cục nhà họ Hàn đã khác hẳn so với kiếp trước, nhưng Hàn Đông vẫn không dám sơ ý. Hàn Đông chắc chắn rằng mình phải không ngừng cố gắng, vì mình, vì tiền đồ của gia tộc, không ngừng tạo ra càng nhiều điều kiện có lợi. Ít nhất phải chờ sau khi qua được thời điểm mình bị giết chết ở kiếp trước, mới có thể chân chính thở phào một hơi.
Hơn nữa, Hàn Đông cũng chỉ có thể chôn sâu những điều này ở tận đáy lòng. Cũng không thể nói được với bất luận kẻ nào. Cho dù hắn nói ra, liệu có ai sẽ tin tưởng chứ. Cho dù là người thân nhất, chỉ sợ cũng cho rằng hắn đang nói đùa thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Đông chìm đắm trong suy tư.
Mà lúc này, Hàn Đông bất tri bất giác lộ ra một khí thế uy nghiêm nhàn nhạt. Hắn ngồi ở đó, khiến người ta có một loại cảm giác không giận mà uy, giống như là một cường nhân cao cao tại thượng.
Chu Khải Kiệt nhìn Hàn Đông, trên mặt bắt đầu lộ ra một nụ cười. Nhưng rất nhanh, ông ta lại trở nên nghiêm túc. Đồng thời trong lòng ông ta vô cùng nghi hoặc, Hàn Đông tuổi còn trẻ như vậy, vì sao lại khiến mình có cảm giác này chứ.
- Hai người đang làm cái gì vậy? Hai người đang ngồi giải câu đố à?
Vợ Chu Khải Kiệt, Mịch Hồng và Kiều San San đi tới, cảm thấy buồn cười nói.
Hàn Đông ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Không có đâu. Vừa rồi chúng tôi đang bàn luận xem làm thế nào để khai thác du lịch của núi Thanh Sơn. Anh Chu chỉ cho tôi một ý tưởng tốt. Tôi đang tiêu hóa thôi.
Chu Khải Kiệt mỉm cười nói:
- Hàn Đông cậu cũng quá khiêm tốn rồi. Tôi chỉ tùy tiện nói vài câu thôi.
Hàn Đông nói:
- Anh Chu là dùng bút vẽ rồng điểm mắt. Bằng không sao tôi có được nhiều thu hoạch bất ngờ như vậy. Đúng rồi, chị hai, khi nào lập được dự án tốt, chị giúp tôi vay chút tiền nhé?
Mịch Hồng cười nói:
- Tôi sẽ cố gắng giúp. Nhưng có được hay không, tôi cũng không làm chủ được.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Chỉ cần chị ra mặt, khẳng định không vấn đề gì.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Được rồi. Hôm nay anh Chu và chị Hồng tới đây chơi. Hàn Đông, anh không nên cứ nói mãi chuyện công tác như thế. Hiện tại cũng gần tới giờ rồi. Chúng ta ăn cơm sớm một chút. Bằng không đợi lát nữa có nhiều người, sẽ không tìm được chỗ ngồi tốt.
Cô cũng theo Hàn Đông, gọi Chu Khải Kiệt là anh Chu, kêu Mịch Hồng là chị Hồng. Tuy nhiên, đây chỉ là nói theo lý mà gọi như vậy kêu thôi. Dù sao cha của Kiều San San và Chu Khải Kiệt là đồng nghiệp, lại sống trong cùng một tiểu khu. Trước kia, nhìn gặp mặt, cô vẫn gọi là chú, dì. Trường hợp hôm này có phần không giống với mọi khi. Rất rõ ràng, lấy Hàn Đông và Chu Khải Kiệt là chính. Chu Khải Kiệt đề nghị cô gọi vậy, cô vốn thấy ngại nhưng cũng không thể cứ tiếp tục kiên trì.
Hàn Đông nói:
- Hay là chúng ta tới nhà ông chủ Nhạc hôm trước đi.
Chu Khải Kiệt vui vẻ cười, nói:
- Chiều hôm nay cũng không có việc gì. Đúng lúc có thể xem tửu lượng của cậu thế nào.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Anh Chu, tửu lượng của tôi rất tệ, đến lúc đó chỉ sợ làm anh mất hứng thôi.
Chu Khải Kiệt xua tay nói:
- Không sao, chúng ta cứ uống cho thoải mái là được.
Bốn người đi tới Nông Gia Nhạc. Không ngờ, bà chủ nhà còn nhớ rõ Kiều San San. Điều này khiến Hàn Đông không khỏi xúc động. Trí nhớ cùa bà chủ thật quá tốt. Thảo nào chỗ của bà kinh doanh tốt như vậy.
Đã tới núi Thanh Sơn ăn cơm, tất nhiên phải ăn gà vườn, rau dại.
Khi gọi món ăn, ông chủ cười nói:
- Ngày hôm qua tôi mới bắt được hai con thỏ hoang. Các vị có muốn nếm thử hay không?.
Hàn Đông cười nói:
- Có món ăn thôn quê đương nhiên là muốn rồi. Có mấy món, mang cả cho chúng tôi đi.
Ông chủ nói:
- Chỉ có hai món. Vậy mọi người gọi cả chứ?
Mịch Hồng nói:
- Hai đôi chúng ta có thể ăn hết sao?
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Chắc không thành vấn đề. Chúng ta vừa uống rượu, vừa từ từ ăn đi. Chiều hôm nay uống rượu xong ở trên núi chơi. Hai người cũng uống rượu với chúng tôi đi.
Mịch Hồng nhìn về phía Kiều San San, nói:
- Chắc tửu lượng của San San hơn hẳn chị nhỉ?
Kiều San San khiêm tốn nói:
- Em uống cũng kém lắm.
Rất nhanh, các món ăn đã được đưa lên. Mọi người đều nếm thử một chút. Quả nhiên, mùi vị không tệ, ăn ngon hơn nhiều so với thỏ nuôi trong nhà.
Hàn Đông nhờ ông chủ mang tới một chai rượu ngâm thuốc. Bốn người vừa uống rượu, vừa ăn thỏ hoang.
Hôm nay là Chủ nhật, Hàn Đông cũng dự định uống thoải mái một chút.
Hàn Đông cảm nhận, làm bạn với Chu Khải Kiệt cũng không tệ.
Hơn nữa Hàn Đông cũng cần người đồng minh này, bởi vậy hắn thật tâm muốn kết giao với ông ta.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Đông cũng đã bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ.
Tổng cộng bốn người uống hết gần hai lít rượu.
Trên mặt Chu Khải Kiệt cũng đỏ bừng lên. Tuy nhiên nhìn cả người anh ta, tinh thần cũng không tệ lắm, không có dấu hiệu gì là đã say.
Hàn Đông cảm giác choáng váng, toàn thân cũng không có chút sức lực. Hắn chỉ hận không thể tìm một chỗ để ngủ một giấc.
Thật ra hai người Kiều San San và Mịch Hồng lại không có vấn đề gì.
Sau khi Kiều San San uống rượu xong, trên mặt thoáng ửng hồng, trông càng có vẻ quyến rũ hơn.
Hai người ghé đầu, cũng không biết đang thì thầm nói về chuyện gì.
Nghỉ ngơi một chút, bốn người lại chậm rãi đi lên ngọn núi cao nhất. Gió núi thổi quả, trong người cũng cảm thấy tỉnh táo hơn một vài.
Sau khi ngồi xuống, Hàn Đông cảm thán nói:
- So với anh Chu, tửu lượng của tôi thật sự là quá tệ.
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Tửu lượng của cậu không tồi. So với trước kia, hẳn đã tiến bộ hơn nhiều đấy.
Hàn Đông cười khà khà nói:
- Đó là đương nhiên. Từ khi tôi tới đây, tửu lượng cũng chỉ được khoảng hai tới ba chén. Hiện tại đã mạnh hơn nhiều.
Chu Khải Kiệt gật đầu nói:
- Không có cách nào khác. Đang ở trong thể chế, có rất nhiều lúc phải uống rượu. Có đôi khi muốn tránh cũng tránh không được.
Hàn Đông cũng tràn đầy cảm xúc. Đặc biệt càng xuống cơ sở, lại càng cần có tửu lượng tốt. Ở xã, thị trấn, trên cơ bản đều là uống bằng vò.
- Anh Chu, lần này Hoàn Duy Chương đến huyện chúng tôi có lai lịch thế nào vậy?
Hàn Đông hỏi về nghi vấn đã ẩn náu sâu trong lòng mình.
Chu Khải Kiệt mỉm cười nói:
- Ngày đó, cậu nhớ xem ai đưa anh ta xuống là biết ngay.
Hàn Đông liền hiểu ra, nói:
- Xem ra tôi, đoán không sai. Tuy nhiên, lòng dạ anh ta khá sâu. Khi tôi lấy cớ phân công anh ta đến huyện Phú Nghĩa, điều chỉnh công tác của anh ta một chút, anh ta cũng không có chút biểu hiện nào ra ngoài.
Chu Khải Kiệt mỉm cười. Ông ta cảm giác được, Hàn Đông quả thật đã uống hơi nhiều, nói năng cũng khác. Những lời nói như vậy, bình thường hắn sẽ không nói rõ ra ngoài.
Tục ngữ nói uống rượu xem nhân phẩm. Theo lý khi uống rượu vào, nếu anh còn che che giấu giấu, như vậy rất dễ dàng khiến người ta khinh thường. Nếu có thể uống thoải mái, cũng dễ dàng lôi kéo được tình cảm của người khác.
Đây là một phần văn hóa rượu của nước Trung Hoa. Bản thân đang ở trong đó, tất cả mọi người bất tri bất giác đều muốn dùng nó để suy xét một người.
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Hàn Đông, cậu phòng thủ cũng khá nhanh nhỉ? Tuy nhiên cho dù cậu ta là người của Bí thư Dương, cậu cũng không cần phải... sợ cậu ta đâu.
Hàn Đông tự tin nói:
- Đó là đương nhiên. Mặc kệ anh ta là người của ai, đã tới Ủy ban nhân dân huyện thì phải đi theo tôi.
Thấy bộ dạng Hàn Đông vô cùng tự tin như vậy, Chu Khải Kiệt lại không nhịn được khẽ mỉm cười.
Tuy rằng Hàn Đông uống rượu hơi nhiều, nhưng trên thực tế, đầu hắn vẫn rất tỉnh táo. Hắn cũng nắm khá rõ về vẻ mặt của Chu Khải Kiệt. Hắn cảm giác uống chút rượu nói chuyện, dường như càng có thể kéo gần quan hệ giữa hai bên.
Khi nói chuyện phiếm, Chu Khải Kiệt lại cố ý vô tình nói về kế hoạch bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, thể hiện sự đồng ý cao độ với với kế hoạch này.
Hàn Đông hiểu ý của ông ta, đồng thời hắn cũng không giấu diếm, cười nói:
- Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc có chút quan hệ với người nhà tôi. Ông ấy cũng khá quan tâm tới tôi. Khi nào có thời gian, tôi sẽ giới thiệu anh Chu với ông ấy.
Chu Khải Kiệt cao hứng nói:
- Tốt. Hàn Đông, cậu cứ thu xếp bất cứ lúc nào cũng được, sau đó báo lại cho tôi biết.
Mặc dù ông ta làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Vinh Châu, tất nhiên có biết Triệu Nhạc. Nhưng do Hàn Đông đứng ra giới thiệu lại hoàn toàn không giống như vậy.
Đến giờ ăn cơm chiều, Mịch Hồng và Kiều San San không uống rượu. Khi trở về, các cô phải phụ trách lái xe. Mà Hàn Đông và Chu Khải Kiệt chỉ uống với nhau một lít rượu.
Trên đường trở về, Chu Khải Kiệt và Hàn Đông ngồi cùng nhau, lại hàn huyên rất nhiều chuyện.
Lúc này, cuối cùng Hàn Đông cũng biết được, trong hội nghị thường vụ Thành ủy lần trước, mọi người thảo luận bổ nhiệm mình làm Phó chủ tịch thường trực huyện, tuy rằng cha của Kiều San San là Kiều Hiếu Nghĩa bỏ phiếu chống, nhưng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận là người luôn luôn duy trì trung lập cũng đã bỏ phiếu tán thành. Đây chính là phiếu quan trọng nhất của hắn. Nhờ nó, việc bổ nhiệm Hàn Đông mới được thuận lợi thông qua.
Tất nhiên, Chu Khải Kiệt hiểu rất rõ về tình hình ở Thành ủy. Ông ta biết, từ trước tới nay, Bùi Bảo Thuận là ủy viên thường vụ luôn đứng ở vị trí trung lập, khi chưa đến thời điểm cần thiết, chắc chắn sẽ không nghiêng về hướng nào cả. Mà trong hội nghị thường vụ lần trước, ông ta lại đoạt lời của người thứ ba, trực tiếp thể hiện ủng hộ.
Bởi vậy ông ta cũng cảm giác vô cùng nghi hoặc.
Nghe Chu Khải Kiệt phân tích xong, trong lòng Hàn Đông cũng có chút kinh ngạc. Như vậy xem ra, dường như Bùi Bảo Thuận đã vì mình nên mới có thể bỏ lá phiếu này.
“Chẳng lẽ bởi vì ông ta ở Ủy ban kỷ luật. Ông ngoại mình lại là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là nhân vật số một trong hệ thống Ủy ban kỷ luật nước Trung Hoa. Ở các tỉnh nội thành phía dưới, có rất nhiều Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đều là từ giữa Ủy ban kỷ luật Trung ương xuống. Bởi vậy trong hệ thống Ủy ban kỷ luật, ông ngoại có uy vọng rất cao.”
Chỉ có điều Hàn Đông không rõ chính là, chẳng lẽ Bùi Bảo Thuận đã biết về tình hình bên trong của mình?
Tuy nhiên, bất kể thế nào, nhận được tin tức này, Hàn Đông vẫn khá cao hứng. Ít nhất điều đó nói rõ, chỉ cần Thành ủy là thảo luận về vấn đề của mình, ở trong Uỷ viên thường vụ đã có hơn phân nửa số người ủng hộ mình. Đây chính là một điều không tồi trong tình hình gay go hiện nay.
Trong Ủy viên thường vụ Thành ủy, hiện tại Đinh Vi Dân và Sa Trí Tuyên hình thành hai phe có lực lượng khá lớn. Trong Uỷ viên thường vụ, mỗi người nắm giữ bốn phiếu.
Mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận, Bí thư Đảng ủy Công an Kiều Hiếu Nghĩa và Tư lệnh viên phân quân khu Lý Đại Dũng là cùng một bên
Hàn Đông là người của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân. Đồng thời Lý Đại Dũng khẳng định là đứng về phía Hàn Đông vô điều kiện. Nếu lại thêm Bùi Bảo Thuận, vậy những vẫn đề liên quan đến Hàn Đông, chỉ cần Đinh Vi Dân đồng ý, là có thể thoải mái mà nắm giữ được năm phiếu.
- Tôi biết vì sao Bùi Bảo Thuận làm vậy.
Hàn Đông mỉm cười nói, Đương nhiên, hắn sẽ không đem mình để lộ hoàn toàn con bài chưa lật của mình. Dù sao, tại thành phố Vinh Châu này, chỉ cần mình lôi Triệu Nhạc ra... lập tức sẽ có tác dụng. Những gì cất trong kho không cần phải... mang ra hết.
Chu Khải Kiệt, cười nói:
- Cho nên nói, Hàn Đông cậu muốn làm chuyện gì, thì cứ buông tay buông chân mà làm. Khẳng định thành phố sẽ ủng hộ công tác của cậu.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, tôi sẽ cố gắng nắm bắt được cơ hội có lợi này, tranh thủ làm ra nhiều nhiều thành tựu một chút.
Ngày hôm sau, mới vào giờ làm chưa lâu, Thẩm Tòng Phi đã cầm tờ báo đi qua. Trông anh ta có phần hưng phấn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, đây là Trung Hoa nhật báo hôm nay. Anh xem tin tức này xem, thật giống với phân tích của anh.
Hàn Đông vừa cầm lên, đã thấy ở mặt trang bìa có một tin tức về trung ương, Nội các Chính phủ ra “thông báo về điều lệ nghiêm túc quán triệt chấp hành chuyển đổi cơ chế kinh doanh sang chế độ toàn dân sở hữu xí nghiệp công nghiệp”
Trong phần giới thiệu ở trang bìa, điều lệ này đưa ra, mục tiêu chuyển đổi cơ chế kinh doanh của các xí nghiệp là: để xí nghiệp thích ứng yêu cầu của thị trường, theo pháp luật trở thành kinh doanh tự chủ, tự chịu trách nhiệm về lời lỗ, phát triển chính mình, trói buộc mình trong vấn đề sản xuất hàng hoá và kinh doanh của đơn vị, theo tư cách pháp nhân, trở thành xí nghiệp độc lập được hưởng quyền dân sự và gánh vác nghĩa vụ dân sự.
Về điểm ấy, cũng giống với tình huống mà Hàn Đông lần tìm nắm giữ được.
- Ha hả, xem ra tôi đoán mò mà lại đúng rồi.
Hàn Đông cười nói.
Mặc dù trong đầu hắn có rất nhiều trí nhớ kiếp trước, nhưng một năm này, Hàn Đông chỉ nhớ rõ khoảng 14 tháng mười, mục tiêu cải cách, thành lập kinh tế thị trường theo chủ nghĩa xã hội khoa học được đưa ra. Đồng thời, ở phía nam tư tưởng này cũng được xác định là chủ đạo. Nhưng đối với một vài điều khác của trung ương, Hàn Đông lại không có kí ức gì có liên quan.
Thẩm Tòng Phi cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh quá khiêm tốn rồi. Điều này cũng không phải dựa vào đoán mò là có thể đoán được. Mỗi ngày, người xem Trung Hoa nhật báo nhiều như vậy, nhưng chỉ có Phó chủ tịch huyện Hàn nhạy bén tính ra được. Ngoài ra có được vài người làm được như vậy chứ? Hiện tại trung ương cũng đã đưa ra chuyển đổi sang cơ chế kinh doanh chế độ toàn dân sở hữu xí nghiệp. Xem ra việc cải cách xí nghiệp quốc doanh đã ở thế phải làm rồi
Hàn Đông nói:
- Phó chủ tịch huyện Thẩm, anh cũng không nên cao hứng quá sớm. Tuy rằng, hiện tại trung ương đã đưa ra suy nghĩ này, nhưng hành động cụ thể, lại là một chuyện khác. Vấn đề thực tế thường thường phức tạp hơn nhiều so với lý luận. Cải cách xí nghiệp quốc doanh, vấn đề trước mắt, chính là làm thế nào với những người vốn là công nhân của xí nghiệp quốc doanh bây giờ? Hơn nữa còn phải xử lý thế nào về tài sản của nhà nước. Không thể gây ra tổn thất trong quá trình này được.
Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:
- Đúng vậy. Mấy vấn đề này chỉ có thể chậm rãi sờ soạng ra. Phó chủ tịch huyện Hàn, anh nói chúng ta nên làm như thế nào?
Hàn Đông không khỏi mỉm cười. Chẳng lẽ người này thật sự tưởng rằng mình cái gì cũng biết sao? Hắn nói:
- Cái này chúng ta cũng chỉ có thể sờ soạng từng bước một. Trước hết suy nghĩ rộng một chút. Tiếp theo có thể lựa chọn ra một hai cách có thể sử dụng được, có tính đại biểu cho việc xí nghiệp quốc doanh tiến hành thay đổi chế độ xã hội. Trong quá trình đó, tích lũy kinh nghiệm tương ứng.
Thẩm Tòng Phi có vẻ tràn ngập ý chí chiến đấu, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn anh chỉ định phương châm, tôi nhất định sẽ nghiêm chỉnh chấp hành.
Hàn Đông hiểu ý tứ của anh ta, nói:
- Chúng ta chung sức hợp tác đi, làm tốt, công lao cũng là của mọi người thôi.
Lúc này Tả Nhất Sơn tiến đến nói:
- Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Tài Chính Viên đến báo cáo công tác.
Hàn Đông suy nghĩ một chút nói:
- Để anh ta vào đi.
Sau khi Thẩm Tòng Phi hàn huyên một hồi, liền cáo từ đi về.
Rất nhanh. Viên Lập Hoa đi vào. Trong tay, anh ta cầm một túi nhựa màu đen.
Hàn Đông vừa thấy, vẻ mặt liền tối sầm xuống, trầm giọng nói:
- Cục trưởng Viên, anh cầm cái gì vậy?
Viên Lập Hoa vừa thấy vẻ mặt Hàn Đông, liền biết hắn đã hiểu lầm mình, vội vàng nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn. Những thứ này là một vài tư liệu mà tôi đã thu thập của cục Tài Chính.
- Phải không?
Hàn Đông nghi hoặc nói. Trên mặt đã thoáng dịu đi một chút.
Nếu Viên Lập Hoa tới tặng quà, Hàn Đông sẽ lập tức đuổi anh ta đi. Tuy nhiên nghe ý của Viên Lập Hoa, những thứ anh ta mang tới hẳn là một vài chứng cứ vi phạm quy định của Cục trưởng cục Tài Chính Dương Nghị.
Chờ sau khi Viên Lập Hoa mở ra từng cái một, Hàn Đông liền hiểu, trong lòng Viên Lập Hoa vẫn rất để ý đối với vị trí Cục trưởng cục Tài Chính. Vì đến vị trí Cục trưởng rất cao này, anh ta thậm chí đã thu thập những tài liệu Dương Nghị thu tiền chiết khấu cho người môi giới.
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Dương Nghị ở cục Tài Chính là lấy thúng úp voi. Một vài đơn vị thi công công trình trong huyện, muốn lấy được tiền, cuối cùng đều phải trả công nhất định cho ông ta thì mới được nhận. Trên cơ bản, những tư liệu đều là thật.
Hàn Đông gật đầu, lấy điếu thuốc ra hút mấy hơi, hỏi:
- Chuyện này, trừ anh ra, còn có người nào biết không?
Viên Lập Hoa nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, chỉ có tôi biết. Người làm chuyện này, cũng đều là người đáng tin cậy.
Hàn Đông gật đầu. Viên Lập Hoa này cũng không chút thành thật. Anh ta có thể thu thập được những tư liệu này, khẳng định không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành. Nói cách khác, có lẽ là trước kia, anh ta đã bắt tay vào chuẩn bị những thứ này.
Chỉ có điều anh ta có thể ẩn nhẫn, hơn nữa vẫn không lấy tư liệu này ra. Điều này chứng tỏ tâm cơ của người này vẫn khá sâu.
- Ừ, tôi nghĩ anh cứ để tư liệu này ở đây đi. Anh trở về cố gắng công tác cho tốt, nghiệp vụ liên quan cũng phải cố gắng.
- Được. Phó chủ tịch huyện Hàn. Vậy tôi không quấy rầy anh làm việc nữa.
Viên Lập Hoa đứng lên cung kính nói.
Từ Ủy ban nhân dân huyện đi ra, trong lòng Viên Lập Hoa có chút kích động. Cứ như vậy, Dương Nghị không muốn, cũng phải xuống đài.
Lần này, tuy rằng anh ta không biết tình hình cụ thể ở hội nghị thường vụ Huyện ủy, nhưng Dương Nghị vẫn còn ở cục Tài Chính, hơn nữa thái độ Dương Nghị vẫn có chút kiêu ngạo. Trong cuộc họp, gã dõng dạc nói chỉ cần đi theo lãnh đạo, tất cả đều không có vấn đề. Viên Lập Hoa đoán được tạm thời chỉ sợ mình vô vọng không thể tiến thêm một bước về phía trước.
Bởi vậy, lần này anh ta mượn đại sát khí mà mình đã chuẩn bị từ lâu.
Tuy rằng anh ta đã sớm chuẩn bị tốt tư liệu về Dương Nghị, nhưng khi đó không ai ủng hộ anh ta làm Cục trưởng cục Tài Chính, cho dù anh ta đưa tư liệu ra bên ngoài, sau khi lật đổ Dương Nghị, anh ta cũng không có khả năng trở thành Cục trưởng cục Tài Chính. Ngược lại chỉ làm lợi cho người khác. Bởi vậy, anh ta vẫn nắm giữ tư liệu này, không đưa ra ngoài. Hiện tại anh ta đã đáp xuống tuyến của Hàn Đông, cho nên không nhịn được đã đưa tư liệu này ra.
- Lão Trầm, anh xem những tư liệu này đi.
Hàn Đông cầm tư liệu Viên Lập Hoa vừa mang tới cho mình, giao cho Thẩm Tòng Phi xem.
Thẩm Tòng Phi có chút nghi hoặc tiếp nhận. Sau khi lật vài trang, con mắt lập tức phát sáng, có chút kích động nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, những cái này đều là chứng cớ. Tôi thấy có thể lập tức yêu cầu Ủy ban kỷ luật Trung ương đi điều tra.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Nếu Viên Lập Hoa có thể xuất ra những tư liệu này, hẳn có không ít vấn đề là thật. Nhưng có một vấn đề chính là, Dương Nghị xuống, chúng ta làm thế nào mới có thể nắm giữ được quyền chủ động?
Thẩm Tòng Phi trầm mặc một chút, gật đầu nói:
- Đây đúng là một vấn đề.
Anh ta suy nghĩ một chút, lại nói:
- Nếu không thì như vậy đi, đợi tới hội nghị thường vụ lần sau, ta lại đột nhiên lấy ra, đánh gã một đòn không thể ứng phó nổi.
Hàn Đông suy nghĩ cũng không còn biện pháp nào khác, đành nói:
- Cũng được, cứ làm như vậy đi.
Biện pháp này cũng không thật sự tốt cho lắm, nhưng vấn đề hiện tại là, ở giữa hai người Phùng Chấn Hoa và Duy Chương, Hàn Đông lại không thể chắc chắn có thể lôi kéo bọn họ vè phe của mình.
Nói cách khác, nhiều nhất, Hàn Đông ở bên trong Uỷ viên thường vụ, có thể cam đoan sẽ có năm phiếu, chỉ nhiều hơn Phương Trung một phiếu mà thôi.
Hiện tại, Hàn Đông lại không có thời gian chờ đợi. Hắn cảm thấy nếu phải thay người, thì nên sớm thu phục một chút cho thỏa đáng. Bởi vậy cũng chỉ có thể thử biện pháp đột nhiên tập kích này xem sao.
- Thật đúng là không dễ có thể thu phục được.
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ. Ở nước Trung Hoa, bởi vì kết cấu hai bộ máy chính trị Đảng, đã khiến cho bất luận kẻ nào ở bên trong thể chế muốn chân chính làm ra chút chuyện, lại không thể thuận buồm xuôi gió, trên cơ bản đều là thỏa hiệp... đấu tranh thỏa hiệp điểm trúng, để tìm đến một sự cân bằng, sau đó mới có đủ khả năng cháy một cách mãnh liệt.
Đây là tình hình thực tế ở nước Trung Hoa, Hàn Đông cũng không có biện pháp nào khác. Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Hàn Đông đi qua nghe điện. Đối phương có giọng nói hơi khàn khàn. Gã nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn chào anh. Tôi là Khương Hoành Chi của nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Phó chủ tịch huyện Hàn có thời gian không? Tôi muốn qua báo cáo công tác một chút.
Hàn Đông thoáng nhíu mày. Hắn có biết tới nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Đây là một trong những xí nghiệp quốc doanh đang gặp khó khăn nhất trong huyện. Hiện tại, trên cơ bản này máy đang dựa vào vay vốn ngân hàng để sống qua ngày. Khương Hoành Chi là xưởng trưởng của nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Hàn Đông còn đang chuẩn bị khi nào đó sẽ tìm ông ta nói chuyện. Không thể tưởng tượng được ông ta lại chủ động gọi điện thoại đến báo cáo công tác.
- Anh qua đây đi.
Hàn Đông bình thản nói.
Lúc này hắn nghĩ tới một vấn đề, Khương Hoành Chi đến báo cáo công tác là giả, chỉ sợ đến tố khổ mới là thật. Không phải mình muốn thử tiến hành cải cách trên phương diện xí nghiệp quốc doanh sao? Sao không dùng nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan để khai đao chứ?
Nghĩ đến đây, Hàn Đông lập tức gọi Tả Nhất Sơn vào nói:
- Cho anh một nhiệm vụ, thu thập một chút về tình hình về nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan, muốn cố gắng điều tra tỉ mỉ, mau chóng đưa tư liệu cho tôi. Có gì cần phối hợp, anh nói với Chủ nhiệm Cốc là được.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ mau chóng hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Không bao lâu, Khương Hoành Chi đi vào. Ông ta mặc áo sơ mi màu xám. Tay áo được xắn lên, khuôn mặt ngăm đen. Tóc hoa râm. Vẻ mặt thoạt nhìn cũng có chút uể oải, trên trán đầy nếp nhăn.
Sau khi ngồi xuống, quả nhiên như điều Hàn Đông đã dự đoán, Khương Hoành Chi mở miệng liền tố khổ. Ông ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh nên giúp đỡ nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Đã ba tháng nay, công nhân trong nhà máy đều không có tiền lương.
Hàn Đông nhíu mày nói:
- Sao tình hình lại nghiêm trọng như vậy ?
Khương Hoành Chi gần như muốn khóc nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, những thứ do nhà máy sản xuất ra không tiêu thụ được. Trên nửa năm này, trên cơ bản chúng tôi dựa vào vay vốn ngân hàng mới có thể miễn cưỡng qua ngày. Hiện tại ngân hàng cũng không chịu cho vay. Nhà máy lại không có tiền trả lương. Một vài công nhân, cả hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, ngay gạo cũng không có mà nấu.
Hàn Đông nghe đến đó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nghe giọng điệu Khương Hoành Chi, dường như nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan biến thành như vậy, nguyên nhân là bởi vì Ủy ban nhân dân huyện.
- Vậy anh làm xưởng trưởng, cũng không nghĩ biện pháp gì sao?
Hàn Đông cố gắng khống chế lửa giận trong lòng mình.
Khương Hoành Chi nói:
- Tôi cũng muốn có biện pháp, nhưng ngân hàng thấy tình trạng chúng tôi như vậy, cũng không chịu cho vay. Hiện tại mỗi ngày đều giục chúng tôi hoàn lại số tiền đã cho chúng tôi vay trước kia. Tôi là cầu cha bái bà nội mà.
- Được rồi, anh nói một chút về phương diện biện pháp kinh doanh đi. Một xí nghiệp, lối thoát quan trọng nhất vẫn là phải do bản thân mình làm ra. Dựa vào vay vốn, thì sao được? Anh nói một chút về cách làm của anh đi.
Sắc mặt Khương Hoành Chi càng đen lại. Ông ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, hiện tại giá thị trường không tốt. Hơn nữa khắp nơi đều có nhà máy dệt. Sản phẩm của nhà máy chúng tôi cũng không bằng người ta.
Hàn Đông cũng hết chỗ nói rồi. Vậy thì đúng là không có cách nào khác.
Ngành sản xuất dệt mô phỏng là sản nghiệp đặc hình tập trung lao động tay chân, có thể hấp thu rất nhiều công nhân. Bởi vậy nước Trung Hoa từng dốc sức mở ra ngành sản xuất này. Hiện tại xem ra, cũng hình thành đầu tư lặp lại rất nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông nói:
- Dù vậy, nhà máy dệt mô mỏng cũng không thể chỉ dựa vào vay vốn để sống. Anh phải tự mình nghĩ biện pháp tìm đường ra mới được. Cho dù hôm nay tôi nghĩ biện pháp lấy ra cho anh một khoản tài chính, vậy còn sau này thì sao? Chẳng lẽ còn muốn vay tiếp sao?
- Nhưng nếu không tiền lương, sợ là các công nhân sẽ gây náo loạn.
Khương Hoành Chi nói.
- Mấy ngày nay đã có rất nhiều công nhân đến nhà tôi. Tôi nói nhiều cổ họng cũng đau rát. Nhưng không có tiền thì nói thế nào cũng không được. Có vài người nói muốn tới huyện làm ầm ĩ, huyện không thể giải quyết vấn đề này, họ sẽ đi tới thành phố.
Hàn Đông lại nhíu mày nói:
- Khương Hoành Chi, anh là xưởng trưởng, phải cam đoan không thể để xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, trở về nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng. Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện nói chuyện với bên ngân hàng xây dựng trước, nhờ bọn họ trước giải quyết một chút tiền. Sau đó, Ủy ban nhân dân huyện sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề nhà máy dệt mô phỏng. Tuy nhiên, tôi nói cho anh biết, đây là khoản cho vay cuối cùng. Về sau, nếu muốn chống đỡ tiếp, phải nghĩ biện pháp khác. Anh cũng phải suy nghĩ trên những phương diện khác, tranh thủ đưa nguồn tiêu thụ ra ngoài.
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi nhất định sẽ cố gắng nghĩ biện pháp. Chỉ cần qua được hai tháng, tới mùa tiêu thụ đắt hàng, khẳng định tình hình sẽ tốt hơn một chút.
Khương Hoành Chi gật đầu nói.
Hàn Đông đã không còn bất kỳ hi vọng gì đối với ông ta. Tuy rằng gần là gặp lần đầu tiên mặt, nhưng Hàn Đông vẫn nhìn ra, suy nghĩ của Khương Hoành Chi chính là dựa vào vay vốn. Nếu thật sự không được thì phải dựa vào Ủy ban nhân dân huyện. Căn bản, ông ta không có cách nào mở được nguồn tiêu thụ trên thị trường.
Lúc này Hàn Đông tìm được số điện thoại của Giám đốc ngân hàng xây dựng Hoa. Hắn gọi qua nói:
- Giám đốc ngân hàng Hoa. Tôi là Hàn Đông Ủy ban nhân dân huyện. Xưởng trưởng Khương nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan đang ở chỗ tôi. Hiện tại, trong nhà máy không thể thanh toán tiền lương nữa. Anh xem trước hết cho vay một khoản, chờ nhà máy qua được giai đoạn này, huyện sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.
Thái độ của Giám đốc ngân hàng Hoa vẫn rất khách khí, anh ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn à, lẽ ra anh đã nói, cái gì tôi cũng giải quyết. Nhưng tình hình nhà máy dệt mô phỏng có chút đặc biệt. Hai năm trước, bọn họ vay năm triệu, đến bây giờ còn chưa trả nữa. Hiện tại lại muốn vay, nói là gặp khó khăn. Dù sao chúng tôi cũng có quy định cho những vấn đề có liên quan.
- Tình huống này có chút đặc biệt, hi vọng Giám đốc ngân hàng Hoa nghĩ biện pháp cho.
Hàn Đông nói.
Trên cơ bản, ngân hàng là quản lý liêm khiết. Tuy rằng Hàn Đông là Chủ tịch huyện, nhưng cũng không thể ra lệnh người ta làm việc. Hơn nữa, những lời Giám đốc ngân hàng Hoa nói chính là tình hình thực tế. Khoản tiền vài năm trước chắc chắn cũng chưa trả lại, giờ lại muốn vay thêm. Quả thật có phần không dễ dàng.
- Vậy Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi sẽ gọi tới thành phố xin chỉ thị một chút. Đến lúc đó tôi sẽ trả lời cho anh sau vậy.
Giám đốc ngân hàng Hoa khách khí nói.
Hàn Đông nói:
- Ừ, như vậy cũng đúng. Hi vọng anh có thể nắm vững một chút. Hiện tại công nhân nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan đều đang chờ gạo xuống nồi.
- Rất nhanh. Nhất định sẽ rất nhanh.
Giám đốc ngân hàng Hoa vội vàng nói.
Treo điện thoại, Hàn Đông nhìn Khương Hoành Chi nói:
- Tôi vừa gọi điện cho ngân hàng xây dựng rồi. Giám đốc ngân hàng Hoa nói phải liên hệ với bên thành phố sau đó mới trả lời được. Anh về chờ xem sao.
Khương Hoành Chi có chút chần chừ, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, nếu không sớm có tiền chuyển xuống, chỉ sợ...
Trên mặt Hàn Đông lập tức lộ ra sự tức giận, trầm giọng nói:
- Xưởng trưởng Khương, sau khi anh trở về, nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng cho các công nhân, nói với bọn họ, huyện đang suy nghĩ biện pháp về vấn đề của nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan, hi vọng mọi người kiên nhẫn chờ một chút. Đến lúc đó, Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết hoàn toàn vấn đề nhà máy dệt mô phỏng. Trong khoảng thời gian này, nếu xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ tìm xưởng trưởng anh hỏi tội!
Thấy Hàn Đông tức giận như vậy, Khương Hoành Chi vội đứng lên nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi sẽ toàn lực ứng phó.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Được rồi, anh về trước đi.
Chờ sau khi Khương Hoành Chi về, Hàn Đông gọi điện thoại choThẩm Tòng Phi, nói:
- Lão Trầm, Khương Hoành Chi mới ở chỗ tôi than khổ. Hiện tại, nhà máy dệt mô phỏng chỉ có thể dựa vào vay vốn để sống. Tôi thấy chúng ta dứt khoát bắt tay vào làm bắt đầu sờ soạng biện pháp cải cách xí nghiệp quốc doanh từ nó đi!
Thẩm Tòng Phi nói:
- Về vấn đề nhà máy dệt mô phỏng kia, tôi cũng có có biết. Tuy nhiên, nhà máy dệt mô phỏng có nhiều công nhân như vậy. Thật sự phải ra tay, đến lúc đó khẳng định có rất nhiều vấn đề. Không tốt lắm đâu.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Cũng bởi vì nó có nhiều công nhân, vấn đề phức tạp, nên chúng ta sẽ bắt đầu từ nó.
- Hàn Đông, cậu đi phía trước dẫn đường.
Ngay lập tức, Hàn Đông lái xe trước tiến về hướng Phú Nghĩa.
Kiều San San ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, trên mặt thoáng ửng hồng. Tuy rằng Hàn Đông đã nói trước cho cô biết, hôm nay hai người bọn họ và vợ chồng Chu Khải Kiệt sẽ cùng đi núi Thanh Sơn chơi, nhưng dù sao đối phương cũng là đồng nghiệp của cha mình, co vẫn có chút ngại ngùng.
Hàn Đông cười nói:
- Chuyện gì nữa vậy, suy nghĩ gì thế hả?
Kiều San San thản nhiên cười nói:
- Có nghĩ gì đâu. Hàn Đông, quan hệ giữa anh và Trưởng ban Chu không tệ nhỉ?
Hàn Đông nói:
- Coi như không sai. Ha hả. Anh gọi là ông ấy là anh Chu.
Kiều San San lườm hắn một cái, nũng nịu nói:
- Nhìn anh đắc ý chưa kìa.
Tới núi Thanh Sơn, Hàn Đông trực tiếp chạy xe tới xe chạy đến Nông Gia Nhạc ở ngọn núi cao nhất.
Sau khi đỗ xe xong, bốn người liền tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Vợ Chu Khải Kiệt tên là Mịch Hồng, làm ở ngân hàng Nông nghiệp thành phố. Cô và Kiều San San tán gẫu rất hợp ý nhau. Hai người ngồi cùng Hàn Đông và Chu Khải Kiệt một lát, sau đó lại đứng lên vừa đi vừa nói chuyện tiếp.
Chu Khải Kiệt cảm thán nói:
- Phong cảnh nơi này không tệ. Nếu có thể khai khác du lịch thì tốt rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng có ý tưởng này. Tuy nhiên tạm thời còn chưa tìm được người đầu tư thích hợp. Chủ yếu là phí tổn đầu tư danh lam thắng cảnh nhiều. Thời gian thu hồi tương đối muốn dài. Bởi vậy, không dễ tìm được người đầu tư.
Chu Khải Kiệt mỉm cười, nói:
- Hàn Đông, nếu cậu có thể khai thác du lịch ở núi Thanh Sơn, nó có thể trở thành chiêu bài kiệt xuất cho huyện Phú Nghĩa, thậm chí là cả thành phố Vinh Châu này đấy.
Hàn Đông cũng biết điểm này. Theo Hàn Đông biết, diện tích núi Thanh Sơn có tới hơn mười nghìn mẫu. Cũng không cần khai thác hết, chỉ cần có thể khai thác được một phần, cũng sẽ trở thành một điểm sáng vô cùng rất tốt.
Hàn Đông nói:
- Tôi cũng chỉ có thể nói là cố gắng làm điều này thôi.
Chu Khải Kiệt nói:
- Tôi tin rằng cậu nhất định có thể làm được. Tuy nhiên, trước hết, tôi cảm thấy tốt nhất là có thể nên tu sửa đường xá lại một chút. Có đường rồi, những việc khác cũng dễ xử lý hơn.
- Nhưng sửa đường là một công trình rất lớn.
Hàn Đông cảm thán nói. Sửa đường cầ một khoản kinh phí đầu tư rất lớn. Với tài chính huyện Phú Nghĩa mà nói, căn bản là không thể bỏ ra nhiều tiền để làm một con đường như vậy.
Dù sao, từ thị trấn Phú Nghĩa đến núi Thanh Sơn, lộ trình tổng cộng là ba mươi tư dặm.Thật sự muốn tu sửa một con đường không tồi, khẳng định cần một số vốn đầu tư rất lớn. Huyện Phú Nghĩa không thể đưa ra được số tiền đó. Ngay cả với tài chính của thành phố Vinh Châu cũng không có khả năng bỏ ra được bao nhiêu.
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Với tình hình tài chính của Vinh Châu, đương nhiên không có khả năng ủng hộ hoàn toàn, nhưng cậu có thể nghĩ biện pháp lấy được chút tiền từ sở Giao thông tỉnh. Chỉ cần trên tỉnh đồng ý bỏ ra một khoản lớn, thêm một chút của thành phố. Huyện các cậu lại góp thêm một chút, hoặc là vay một chút của ngân hàng. Trên cơ bản là có thể thực hiện được.
Hàn Đông suy nghĩ, cũng thấy có vẻ thực sự có thể làm được. Nghe ra sửa một con đường như vậy cũng không phải là chuyện không có khả năng. Quan trọng là phải xem mình sẽ làm thế nào để triển khai được hoạt động đó mới được.
Hàn Đông cười nói:
- Nghe anh Chu nói như vậy, dường như tôi cũng có niềm tin hơn. Không biết anh Chu có phương pháp gì với sở Giao thông tỉnh không? Có thể giới thiệu một phương pháp giúp tôi được không?
Chu Khải Kiệt nói:
- Cậu muốn làm thật sao? Tôi có thể giới thiệu Phó giám đốc sở Giao thông tỉnh Hạ Kim Cường cho cậu. Tôi và anh ta là bạn cùng học ở trường Đảng.
Hàn Đông nói:
- Đương nhiên tôi cũng muốn sửa lại con đường này cho tốt. Tuy nhiên, nếu một mình tôi sửa con đường này, chắc khả năng thực hiện không lớn lắm. Tôi muốn chính là, có thể vừa khai thác núi Thanh Sơn vừ xây dựng cải tạo lại con đường này. Như vậy, cũng có thể biện minh một chút về dự án này.
Nghe Hàn Đông nói xong, Chu Khải Kiệt cười nói:
- Ý tưởng này của cậu cũng không tệ. Nhưng đây là một công trình lớn. Nếu có thể thực sự làm được, vậy Chủ tịch huyện cậu đã làm ra được chiến tích xuất sắc rồi.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Đang ở trong thể chế, tất nhiên không thể có ít chiến tích. Tuy nhiên, tôi thật sự hi vọng trong quá trình thực hiện điều đó có thể làm ra chiến tích.
Chu Khải Kiệt gật đầu. Từ trong thâm tâm ông ta tự cảm thán nói:
- Tôi lăn lộn trong thể chế lâu như vậy, nhưng người trẻ tuổi giống như cậu thì vẫn là gặp lần đầu tiên. Không cần nói gì khác, bản thân cậu cũng biết, rất nhiều người không bằng được cậu. Năm nay cậu còn chưa đến hai mươi ba tuổi, cũng đã là Chủ tịch huyện cấp Cục trưởng. Nếu tiếp tục vững bước thêm vài năm. Khẳng định trước khi ba mươi tuổi có thể sải bước một bước trở thành Phó giám đốc sở. Trong toàn bộ nước Trung Hoa, tôi thấy cũng không có mấy người có tốc độ thăng quan nhanh như vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Mười nghìn năm lâu lắm. Chỉ là một sớm một chiều. Tôi hi vọng khi mình ba mươi tuổi, có thể lên tới cấp Giám đốc sở.
Chu Khải Kiệt nhìn liếc mắt Hàn Đông một cái, nói:
- Chí hướng của cậu cũng rất cao nhỉ? Tuy nhiên, để làm được vậy, khó khăn vẫn không nhỏ. Hiện tại cậu mới hai mươi ba tuổi. Chỉ có bảy năm, từ cấp Cục trưởng đến cấp Giám đốc sở, nhảy hai cấp, mỗi một cấp chỉ có thời gian ba bốn năm, vẫn khá gấp gáp.
Hàn Đông gật đầu. Đúng vậy, trong lòng hắn vẫn còn có một tảng đá lớn đè nặng. Ký ức trong đầu khiến hắn một khắc cũng không thể thả lỏng. Mặc dù hiện tại thế cục nhà họ Hàn đã khác hẳn so với kiếp trước, nhưng Hàn Đông vẫn không dám sơ ý. Hàn Đông chắc chắn rằng mình phải không ngừng cố gắng, vì mình, vì tiền đồ của gia tộc, không ngừng tạo ra càng nhiều điều kiện có lợi. Ít nhất phải chờ sau khi qua được thời điểm mình bị giết chết ở kiếp trước, mới có thể chân chính thở phào một hơi.
Hơn nữa, Hàn Đông cũng chỉ có thể chôn sâu những điều này ở tận đáy lòng. Cũng không thể nói được với bất luận kẻ nào. Cho dù hắn nói ra, liệu có ai sẽ tin tưởng chứ. Cho dù là người thân nhất, chỉ sợ cũng cho rằng hắn đang nói đùa thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Đông chìm đắm trong suy tư.
Mà lúc này, Hàn Đông bất tri bất giác lộ ra một khí thế uy nghiêm nhàn nhạt. Hắn ngồi ở đó, khiến người ta có một loại cảm giác không giận mà uy, giống như là một cường nhân cao cao tại thượng.
Chu Khải Kiệt nhìn Hàn Đông, trên mặt bắt đầu lộ ra một nụ cười. Nhưng rất nhanh, ông ta lại trở nên nghiêm túc. Đồng thời trong lòng ông ta vô cùng nghi hoặc, Hàn Đông tuổi còn trẻ như vậy, vì sao lại khiến mình có cảm giác này chứ.
- Hai người đang làm cái gì vậy? Hai người đang ngồi giải câu đố à?
Vợ Chu Khải Kiệt, Mịch Hồng và Kiều San San đi tới, cảm thấy buồn cười nói.
Hàn Đông ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Không có đâu. Vừa rồi chúng tôi đang bàn luận xem làm thế nào để khai thác du lịch của núi Thanh Sơn. Anh Chu chỉ cho tôi một ý tưởng tốt. Tôi đang tiêu hóa thôi.
Chu Khải Kiệt mỉm cười nói:
- Hàn Đông cậu cũng quá khiêm tốn rồi. Tôi chỉ tùy tiện nói vài câu thôi.
Hàn Đông nói:
- Anh Chu là dùng bút vẽ rồng điểm mắt. Bằng không sao tôi có được nhiều thu hoạch bất ngờ như vậy. Đúng rồi, chị hai, khi nào lập được dự án tốt, chị giúp tôi vay chút tiền nhé?
Mịch Hồng cười nói:
- Tôi sẽ cố gắng giúp. Nhưng có được hay không, tôi cũng không làm chủ được.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Chỉ cần chị ra mặt, khẳng định không vấn đề gì.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Được rồi. Hôm nay anh Chu và chị Hồng tới đây chơi. Hàn Đông, anh không nên cứ nói mãi chuyện công tác như thế. Hiện tại cũng gần tới giờ rồi. Chúng ta ăn cơm sớm một chút. Bằng không đợi lát nữa có nhiều người, sẽ không tìm được chỗ ngồi tốt.
Cô cũng theo Hàn Đông, gọi Chu Khải Kiệt là anh Chu, kêu Mịch Hồng là chị Hồng. Tuy nhiên, đây chỉ là nói theo lý mà gọi như vậy kêu thôi. Dù sao cha của Kiều San San và Chu Khải Kiệt là đồng nghiệp, lại sống trong cùng một tiểu khu. Trước kia, nhìn gặp mặt, cô vẫn gọi là chú, dì. Trường hợp hôm này có phần không giống với mọi khi. Rất rõ ràng, lấy Hàn Đông và Chu Khải Kiệt là chính. Chu Khải Kiệt đề nghị cô gọi vậy, cô vốn thấy ngại nhưng cũng không thể cứ tiếp tục kiên trì.
Hàn Đông nói:
- Hay là chúng ta tới nhà ông chủ Nhạc hôm trước đi.
Chu Khải Kiệt vui vẻ cười, nói:
- Chiều hôm nay cũng không có việc gì. Đúng lúc có thể xem tửu lượng của cậu thế nào.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Anh Chu, tửu lượng của tôi rất tệ, đến lúc đó chỉ sợ làm anh mất hứng thôi.
Chu Khải Kiệt xua tay nói:
- Không sao, chúng ta cứ uống cho thoải mái là được.
Bốn người đi tới Nông Gia Nhạc. Không ngờ, bà chủ nhà còn nhớ rõ Kiều San San. Điều này khiến Hàn Đông không khỏi xúc động. Trí nhớ cùa bà chủ thật quá tốt. Thảo nào chỗ của bà kinh doanh tốt như vậy.
Đã tới núi Thanh Sơn ăn cơm, tất nhiên phải ăn gà vườn, rau dại.
Khi gọi món ăn, ông chủ cười nói:
- Ngày hôm qua tôi mới bắt được hai con thỏ hoang. Các vị có muốn nếm thử hay không?.
Hàn Đông cười nói:
- Có món ăn thôn quê đương nhiên là muốn rồi. Có mấy món, mang cả cho chúng tôi đi.
Ông chủ nói:
- Chỉ có hai món. Vậy mọi người gọi cả chứ?
Mịch Hồng nói:
- Hai đôi chúng ta có thể ăn hết sao?
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Chắc không thành vấn đề. Chúng ta vừa uống rượu, vừa từ từ ăn đi. Chiều hôm nay uống rượu xong ở trên núi chơi. Hai người cũng uống rượu với chúng tôi đi.
Mịch Hồng nhìn về phía Kiều San San, nói:
- Chắc tửu lượng của San San hơn hẳn chị nhỉ?
Kiều San San khiêm tốn nói:
- Em uống cũng kém lắm.
Rất nhanh, các món ăn đã được đưa lên. Mọi người đều nếm thử một chút. Quả nhiên, mùi vị không tệ, ăn ngon hơn nhiều so với thỏ nuôi trong nhà.
Hàn Đông nhờ ông chủ mang tới một chai rượu ngâm thuốc. Bốn người vừa uống rượu, vừa ăn thỏ hoang.
Hôm nay là Chủ nhật, Hàn Đông cũng dự định uống thoải mái một chút.
Hàn Đông cảm nhận, làm bạn với Chu Khải Kiệt cũng không tệ.
Hơn nữa Hàn Đông cũng cần người đồng minh này, bởi vậy hắn thật tâm muốn kết giao với ông ta.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Đông cũng đã bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ.
Tổng cộng bốn người uống hết gần hai lít rượu.
Trên mặt Chu Khải Kiệt cũng đỏ bừng lên. Tuy nhiên nhìn cả người anh ta, tinh thần cũng không tệ lắm, không có dấu hiệu gì là đã say.
Hàn Đông cảm giác choáng váng, toàn thân cũng không có chút sức lực. Hắn chỉ hận không thể tìm một chỗ để ngủ một giấc.
Thật ra hai người Kiều San San và Mịch Hồng lại không có vấn đề gì.
Sau khi Kiều San San uống rượu xong, trên mặt thoáng ửng hồng, trông càng có vẻ quyến rũ hơn.
Hai người ghé đầu, cũng không biết đang thì thầm nói về chuyện gì.
Nghỉ ngơi một chút, bốn người lại chậm rãi đi lên ngọn núi cao nhất. Gió núi thổi quả, trong người cũng cảm thấy tỉnh táo hơn một vài.
Sau khi ngồi xuống, Hàn Đông cảm thán nói:
- So với anh Chu, tửu lượng của tôi thật sự là quá tệ.
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Tửu lượng của cậu không tồi. So với trước kia, hẳn đã tiến bộ hơn nhiều đấy.
Hàn Đông cười khà khà nói:
- Đó là đương nhiên. Từ khi tôi tới đây, tửu lượng cũng chỉ được khoảng hai tới ba chén. Hiện tại đã mạnh hơn nhiều.
Chu Khải Kiệt gật đầu nói:
- Không có cách nào khác. Đang ở trong thể chế, có rất nhiều lúc phải uống rượu. Có đôi khi muốn tránh cũng tránh không được.
Hàn Đông cũng tràn đầy cảm xúc. Đặc biệt càng xuống cơ sở, lại càng cần có tửu lượng tốt. Ở xã, thị trấn, trên cơ bản đều là uống bằng vò.
- Anh Chu, lần này Hoàn Duy Chương đến huyện chúng tôi có lai lịch thế nào vậy?
Hàn Đông hỏi về nghi vấn đã ẩn náu sâu trong lòng mình.
Chu Khải Kiệt mỉm cười nói:
- Ngày đó, cậu nhớ xem ai đưa anh ta xuống là biết ngay.
Hàn Đông liền hiểu ra, nói:
- Xem ra tôi, đoán không sai. Tuy nhiên, lòng dạ anh ta khá sâu. Khi tôi lấy cớ phân công anh ta đến huyện Phú Nghĩa, điều chỉnh công tác của anh ta một chút, anh ta cũng không có chút biểu hiện nào ra ngoài.
Chu Khải Kiệt mỉm cười. Ông ta cảm giác được, Hàn Đông quả thật đã uống hơi nhiều, nói năng cũng khác. Những lời nói như vậy, bình thường hắn sẽ không nói rõ ra ngoài.
Tục ngữ nói uống rượu xem nhân phẩm. Theo lý khi uống rượu vào, nếu anh còn che che giấu giấu, như vậy rất dễ dàng khiến người ta khinh thường. Nếu có thể uống thoải mái, cũng dễ dàng lôi kéo được tình cảm của người khác.
Đây là một phần văn hóa rượu của nước Trung Hoa. Bản thân đang ở trong đó, tất cả mọi người bất tri bất giác đều muốn dùng nó để suy xét một người.
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Hàn Đông, cậu phòng thủ cũng khá nhanh nhỉ? Tuy nhiên cho dù cậu ta là người của Bí thư Dương, cậu cũng không cần phải... sợ cậu ta đâu.
Hàn Đông tự tin nói:
- Đó là đương nhiên. Mặc kệ anh ta là người của ai, đã tới Ủy ban nhân dân huyện thì phải đi theo tôi.
Thấy bộ dạng Hàn Đông vô cùng tự tin như vậy, Chu Khải Kiệt lại không nhịn được khẽ mỉm cười.
Tuy rằng Hàn Đông uống rượu hơi nhiều, nhưng trên thực tế, đầu hắn vẫn rất tỉnh táo. Hắn cũng nắm khá rõ về vẻ mặt của Chu Khải Kiệt. Hắn cảm giác uống chút rượu nói chuyện, dường như càng có thể kéo gần quan hệ giữa hai bên.
Khi nói chuyện phiếm, Chu Khải Kiệt lại cố ý vô tình nói về kế hoạch bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, thể hiện sự đồng ý cao độ với với kế hoạch này.
Hàn Đông hiểu ý của ông ta, đồng thời hắn cũng không giấu diếm, cười nói:
- Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc có chút quan hệ với người nhà tôi. Ông ấy cũng khá quan tâm tới tôi. Khi nào có thời gian, tôi sẽ giới thiệu anh Chu với ông ấy.
Chu Khải Kiệt cao hứng nói:
- Tốt. Hàn Đông, cậu cứ thu xếp bất cứ lúc nào cũng được, sau đó báo lại cho tôi biết.
Mặc dù ông ta làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Vinh Châu, tất nhiên có biết Triệu Nhạc. Nhưng do Hàn Đông đứng ra giới thiệu lại hoàn toàn không giống như vậy.
Đến giờ ăn cơm chiều, Mịch Hồng và Kiều San San không uống rượu. Khi trở về, các cô phải phụ trách lái xe. Mà Hàn Đông và Chu Khải Kiệt chỉ uống với nhau một lít rượu.
Trên đường trở về, Chu Khải Kiệt và Hàn Đông ngồi cùng nhau, lại hàn huyên rất nhiều chuyện.
Lúc này, cuối cùng Hàn Đông cũng biết được, trong hội nghị thường vụ Thành ủy lần trước, mọi người thảo luận bổ nhiệm mình làm Phó chủ tịch thường trực huyện, tuy rằng cha của Kiều San San là Kiều Hiếu Nghĩa bỏ phiếu chống, nhưng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận là người luôn luôn duy trì trung lập cũng đã bỏ phiếu tán thành. Đây chính là phiếu quan trọng nhất của hắn. Nhờ nó, việc bổ nhiệm Hàn Đông mới được thuận lợi thông qua.
Tất nhiên, Chu Khải Kiệt hiểu rất rõ về tình hình ở Thành ủy. Ông ta biết, từ trước tới nay, Bùi Bảo Thuận là ủy viên thường vụ luôn đứng ở vị trí trung lập, khi chưa đến thời điểm cần thiết, chắc chắn sẽ không nghiêng về hướng nào cả. Mà trong hội nghị thường vụ lần trước, ông ta lại đoạt lời của người thứ ba, trực tiếp thể hiện ủng hộ.
Bởi vậy ông ta cũng cảm giác vô cùng nghi hoặc.
Nghe Chu Khải Kiệt phân tích xong, trong lòng Hàn Đông cũng có chút kinh ngạc. Như vậy xem ra, dường như Bùi Bảo Thuận đã vì mình nên mới có thể bỏ lá phiếu này.
“Chẳng lẽ bởi vì ông ta ở Ủy ban kỷ luật. Ông ngoại mình lại là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là nhân vật số một trong hệ thống Ủy ban kỷ luật nước Trung Hoa. Ở các tỉnh nội thành phía dưới, có rất nhiều Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đều là từ giữa Ủy ban kỷ luật Trung ương xuống. Bởi vậy trong hệ thống Ủy ban kỷ luật, ông ngoại có uy vọng rất cao.”
Chỉ có điều Hàn Đông không rõ chính là, chẳng lẽ Bùi Bảo Thuận đã biết về tình hình bên trong của mình?
Tuy nhiên, bất kể thế nào, nhận được tin tức này, Hàn Đông vẫn khá cao hứng. Ít nhất điều đó nói rõ, chỉ cần Thành ủy là thảo luận về vấn đề của mình, ở trong Uỷ viên thường vụ đã có hơn phân nửa số người ủng hộ mình. Đây chính là một điều không tồi trong tình hình gay go hiện nay.
Trong Ủy viên thường vụ Thành ủy, hiện tại Đinh Vi Dân và Sa Trí Tuyên hình thành hai phe có lực lượng khá lớn. Trong Uỷ viên thường vụ, mỗi người nắm giữ bốn phiếu.
Mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận, Bí thư Đảng ủy Công an Kiều Hiếu Nghĩa và Tư lệnh viên phân quân khu Lý Đại Dũng là cùng một bên
Hàn Đông là người của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân. Đồng thời Lý Đại Dũng khẳng định là đứng về phía Hàn Đông vô điều kiện. Nếu lại thêm Bùi Bảo Thuận, vậy những vẫn đề liên quan đến Hàn Đông, chỉ cần Đinh Vi Dân đồng ý, là có thể thoải mái mà nắm giữ được năm phiếu.
- Tôi biết vì sao Bùi Bảo Thuận làm vậy.
Hàn Đông mỉm cười nói, Đương nhiên, hắn sẽ không đem mình để lộ hoàn toàn con bài chưa lật của mình. Dù sao, tại thành phố Vinh Châu này, chỉ cần mình lôi Triệu Nhạc ra... lập tức sẽ có tác dụng. Những gì cất trong kho không cần phải... mang ra hết.
Chu Khải Kiệt, cười nói:
- Cho nên nói, Hàn Đông cậu muốn làm chuyện gì, thì cứ buông tay buông chân mà làm. Khẳng định thành phố sẽ ủng hộ công tác của cậu.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, tôi sẽ cố gắng nắm bắt được cơ hội có lợi này, tranh thủ làm ra nhiều nhiều thành tựu một chút.
Ngày hôm sau, mới vào giờ làm chưa lâu, Thẩm Tòng Phi đã cầm tờ báo đi qua. Trông anh ta có phần hưng phấn nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, đây là Trung Hoa nhật báo hôm nay. Anh xem tin tức này xem, thật giống với phân tích của anh.
Hàn Đông vừa cầm lên, đã thấy ở mặt trang bìa có một tin tức về trung ương, Nội các Chính phủ ra “thông báo về điều lệ nghiêm túc quán triệt chấp hành chuyển đổi cơ chế kinh doanh sang chế độ toàn dân sở hữu xí nghiệp công nghiệp”
Trong phần giới thiệu ở trang bìa, điều lệ này đưa ra, mục tiêu chuyển đổi cơ chế kinh doanh của các xí nghiệp là: để xí nghiệp thích ứng yêu cầu của thị trường, theo pháp luật trở thành kinh doanh tự chủ, tự chịu trách nhiệm về lời lỗ, phát triển chính mình, trói buộc mình trong vấn đề sản xuất hàng hoá và kinh doanh của đơn vị, theo tư cách pháp nhân, trở thành xí nghiệp độc lập được hưởng quyền dân sự và gánh vác nghĩa vụ dân sự.
Về điểm ấy, cũng giống với tình huống mà Hàn Đông lần tìm nắm giữ được.
- Ha hả, xem ra tôi đoán mò mà lại đúng rồi.
Hàn Đông cười nói.
Mặc dù trong đầu hắn có rất nhiều trí nhớ kiếp trước, nhưng một năm này, Hàn Đông chỉ nhớ rõ khoảng 14 tháng mười, mục tiêu cải cách, thành lập kinh tế thị trường theo chủ nghĩa xã hội khoa học được đưa ra. Đồng thời, ở phía nam tư tưởng này cũng được xác định là chủ đạo. Nhưng đối với một vài điều khác của trung ương, Hàn Đông lại không có kí ức gì có liên quan.
Thẩm Tòng Phi cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh quá khiêm tốn rồi. Điều này cũng không phải dựa vào đoán mò là có thể đoán được. Mỗi ngày, người xem Trung Hoa nhật báo nhiều như vậy, nhưng chỉ có Phó chủ tịch huyện Hàn nhạy bén tính ra được. Ngoài ra có được vài người làm được như vậy chứ? Hiện tại trung ương cũng đã đưa ra chuyển đổi sang cơ chế kinh doanh chế độ toàn dân sở hữu xí nghiệp. Xem ra việc cải cách xí nghiệp quốc doanh đã ở thế phải làm rồi
Hàn Đông nói:
- Phó chủ tịch huyện Thẩm, anh cũng không nên cao hứng quá sớm. Tuy rằng, hiện tại trung ương đã đưa ra suy nghĩ này, nhưng hành động cụ thể, lại là một chuyện khác. Vấn đề thực tế thường thường phức tạp hơn nhiều so với lý luận. Cải cách xí nghiệp quốc doanh, vấn đề trước mắt, chính là làm thế nào với những người vốn là công nhân của xí nghiệp quốc doanh bây giờ? Hơn nữa còn phải xử lý thế nào về tài sản của nhà nước. Không thể gây ra tổn thất trong quá trình này được.
Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:
- Đúng vậy. Mấy vấn đề này chỉ có thể chậm rãi sờ soạng ra. Phó chủ tịch huyện Hàn, anh nói chúng ta nên làm như thế nào?
Hàn Đông không khỏi mỉm cười. Chẳng lẽ người này thật sự tưởng rằng mình cái gì cũng biết sao? Hắn nói:
- Cái này chúng ta cũng chỉ có thể sờ soạng từng bước một. Trước hết suy nghĩ rộng một chút. Tiếp theo có thể lựa chọn ra một hai cách có thể sử dụng được, có tính đại biểu cho việc xí nghiệp quốc doanh tiến hành thay đổi chế độ xã hội. Trong quá trình đó, tích lũy kinh nghiệm tương ứng.
Thẩm Tòng Phi có vẻ tràn ngập ý chí chiến đấu, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn anh chỉ định phương châm, tôi nhất định sẽ nghiêm chỉnh chấp hành.
Hàn Đông hiểu ý tứ của anh ta, nói:
- Chúng ta chung sức hợp tác đi, làm tốt, công lao cũng là của mọi người thôi.
Lúc này Tả Nhất Sơn tiến đến nói:
- Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Tài Chính Viên đến báo cáo công tác.
Hàn Đông suy nghĩ một chút nói:
- Để anh ta vào đi.
Sau khi Thẩm Tòng Phi hàn huyên một hồi, liền cáo từ đi về.
Rất nhanh. Viên Lập Hoa đi vào. Trong tay, anh ta cầm một túi nhựa màu đen.
Hàn Đông vừa thấy, vẻ mặt liền tối sầm xuống, trầm giọng nói:
- Cục trưởng Viên, anh cầm cái gì vậy?
Viên Lập Hoa vừa thấy vẻ mặt Hàn Đông, liền biết hắn đã hiểu lầm mình, vội vàng nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn. Những thứ này là một vài tư liệu mà tôi đã thu thập của cục Tài Chính.
- Phải không?
Hàn Đông nghi hoặc nói. Trên mặt đã thoáng dịu đi một chút.
Nếu Viên Lập Hoa tới tặng quà, Hàn Đông sẽ lập tức đuổi anh ta đi. Tuy nhiên nghe ý của Viên Lập Hoa, những thứ anh ta mang tới hẳn là một vài chứng cứ vi phạm quy định của Cục trưởng cục Tài Chính Dương Nghị.
Chờ sau khi Viên Lập Hoa mở ra từng cái một, Hàn Đông liền hiểu, trong lòng Viên Lập Hoa vẫn rất để ý đối với vị trí Cục trưởng cục Tài Chính. Vì đến vị trí Cục trưởng rất cao này, anh ta thậm chí đã thu thập những tài liệu Dương Nghị thu tiền chiết khấu cho người môi giới.
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Dương Nghị ở cục Tài Chính là lấy thúng úp voi. Một vài đơn vị thi công công trình trong huyện, muốn lấy được tiền, cuối cùng đều phải trả công nhất định cho ông ta thì mới được nhận. Trên cơ bản, những tư liệu đều là thật.
Hàn Đông gật đầu, lấy điếu thuốc ra hút mấy hơi, hỏi:
- Chuyện này, trừ anh ra, còn có người nào biết không?
Viên Lập Hoa nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, chỉ có tôi biết. Người làm chuyện này, cũng đều là người đáng tin cậy.
Hàn Đông gật đầu. Viên Lập Hoa này cũng không chút thành thật. Anh ta có thể thu thập được những tư liệu này, khẳng định không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành. Nói cách khác, có lẽ là trước kia, anh ta đã bắt tay vào chuẩn bị những thứ này.
Chỉ có điều anh ta có thể ẩn nhẫn, hơn nữa vẫn không lấy tư liệu này ra. Điều này chứng tỏ tâm cơ của người này vẫn khá sâu.
- Ừ, tôi nghĩ anh cứ để tư liệu này ở đây đi. Anh trở về cố gắng công tác cho tốt, nghiệp vụ liên quan cũng phải cố gắng.
- Được. Phó chủ tịch huyện Hàn. Vậy tôi không quấy rầy anh làm việc nữa.
Viên Lập Hoa đứng lên cung kính nói.
Từ Ủy ban nhân dân huyện đi ra, trong lòng Viên Lập Hoa có chút kích động. Cứ như vậy, Dương Nghị không muốn, cũng phải xuống đài.
Lần này, tuy rằng anh ta không biết tình hình cụ thể ở hội nghị thường vụ Huyện ủy, nhưng Dương Nghị vẫn còn ở cục Tài Chính, hơn nữa thái độ Dương Nghị vẫn có chút kiêu ngạo. Trong cuộc họp, gã dõng dạc nói chỉ cần đi theo lãnh đạo, tất cả đều không có vấn đề. Viên Lập Hoa đoán được tạm thời chỉ sợ mình vô vọng không thể tiến thêm một bước về phía trước.
Bởi vậy, lần này anh ta mượn đại sát khí mà mình đã chuẩn bị từ lâu.
Tuy rằng anh ta đã sớm chuẩn bị tốt tư liệu về Dương Nghị, nhưng khi đó không ai ủng hộ anh ta làm Cục trưởng cục Tài Chính, cho dù anh ta đưa tư liệu ra bên ngoài, sau khi lật đổ Dương Nghị, anh ta cũng không có khả năng trở thành Cục trưởng cục Tài Chính. Ngược lại chỉ làm lợi cho người khác. Bởi vậy, anh ta vẫn nắm giữ tư liệu này, không đưa ra ngoài. Hiện tại anh ta đã đáp xuống tuyến của Hàn Đông, cho nên không nhịn được đã đưa tư liệu này ra.
- Lão Trầm, anh xem những tư liệu này đi.
Hàn Đông cầm tư liệu Viên Lập Hoa vừa mang tới cho mình, giao cho Thẩm Tòng Phi xem.
Thẩm Tòng Phi có chút nghi hoặc tiếp nhận. Sau khi lật vài trang, con mắt lập tức phát sáng, có chút kích động nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, những cái này đều là chứng cớ. Tôi thấy có thể lập tức yêu cầu Ủy ban kỷ luật Trung ương đi điều tra.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Nếu Viên Lập Hoa có thể xuất ra những tư liệu này, hẳn có không ít vấn đề là thật. Nhưng có một vấn đề chính là, Dương Nghị xuống, chúng ta làm thế nào mới có thể nắm giữ được quyền chủ động?
Thẩm Tòng Phi trầm mặc một chút, gật đầu nói:
- Đây đúng là một vấn đề.
Anh ta suy nghĩ một chút, lại nói:
- Nếu không thì như vậy đi, đợi tới hội nghị thường vụ lần sau, ta lại đột nhiên lấy ra, đánh gã một đòn không thể ứng phó nổi.
Hàn Đông suy nghĩ cũng không còn biện pháp nào khác, đành nói:
- Cũng được, cứ làm như vậy đi.
Biện pháp này cũng không thật sự tốt cho lắm, nhưng vấn đề hiện tại là, ở giữa hai người Phùng Chấn Hoa và Duy Chương, Hàn Đông lại không thể chắc chắn có thể lôi kéo bọn họ vè phe của mình.
Nói cách khác, nhiều nhất, Hàn Đông ở bên trong Uỷ viên thường vụ, có thể cam đoan sẽ có năm phiếu, chỉ nhiều hơn Phương Trung một phiếu mà thôi.
Hiện tại, Hàn Đông lại không có thời gian chờ đợi. Hắn cảm thấy nếu phải thay người, thì nên sớm thu phục một chút cho thỏa đáng. Bởi vậy cũng chỉ có thể thử biện pháp đột nhiên tập kích này xem sao.
- Thật đúng là không dễ có thể thu phục được.
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ. Ở nước Trung Hoa, bởi vì kết cấu hai bộ máy chính trị Đảng, đã khiến cho bất luận kẻ nào ở bên trong thể chế muốn chân chính làm ra chút chuyện, lại không thể thuận buồm xuôi gió, trên cơ bản đều là thỏa hiệp... đấu tranh thỏa hiệp điểm trúng, để tìm đến một sự cân bằng, sau đó mới có đủ khả năng cháy một cách mãnh liệt.
Đây là tình hình thực tế ở nước Trung Hoa, Hàn Đông cũng không có biện pháp nào khác. Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Hàn Đông đi qua nghe điện. Đối phương có giọng nói hơi khàn khàn. Gã nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn chào anh. Tôi là Khương Hoành Chi của nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Phó chủ tịch huyện Hàn có thời gian không? Tôi muốn qua báo cáo công tác một chút.
Hàn Đông thoáng nhíu mày. Hắn có biết tới nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Đây là một trong những xí nghiệp quốc doanh đang gặp khó khăn nhất trong huyện. Hiện tại, trên cơ bản này máy đang dựa vào vay vốn ngân hàng để sống qua ngày. Khương Hoành Chi là xưởng trưởng của nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Hàn Đông còn đang chuẩn bị khi nào đó sẽ tìm ông ta nói chuyện. Không thể tưởng tượng được ông ta lại chủ động gọi điện thoại đến báo cáo công tác.
- Anh qua đây đi.
Hàn Đông bình thản nói.
Lúc này hắn nghĩ tới một vấn đề, Khương Hoành Chi đến báo cáo công tác là giả, chỉ sợ đến tố khổ mới là thật. Không phải mình muốn thử tiến hành cải cách trên phương diện xí nghiệp quốc doanh sao? Sao không dùng nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan để khai đao chứ?
Nghĩ đến đây, Hàn Đông lập tức gọi Tả Nhất Sơn vào nói:
- Cho anh một nhiệm vụ, thu thập một chút về tình hình về nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan, muốn cố gắng điều tra tỉ mỉ, mau chóng đưa tư liệu cho tôi. Có gì cần phối hợp, anh nói với Chủ nhiệm Cốc là được.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ mau chóng hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Không bao lâu, Khương Hoành Chi đi vào. Ông ta mặc áo sơ mi màu xám. Tay áo được xắn lên, khuôn mặt ngăm đen. Tóc hoa râm. Vẻ mặt thoạt nhìn cũng có chút uể oải, trên trán đầy nếp nhăn.
Sau khi ngồi xuống, quả nhiên như điều Hàn Đông đã dự đoán, Khương Hoành Chi mở miệng liền tố khổ. Ông ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh nên giúp đỡ nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan. Đã ba tháng nay, công nhân trong nhà máy đều không có tiền lương.
Hàn Đông nhíu mày nói:
- Sao tình hình lại nghiêm trọng như vậy ?
Khương Hoành Chi gần như muốn khóc nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, những thứ do nhà máy sản xuất ra không tiêu thụ được. Trên nửa năm này, trên cơ bản chúng tôi dựa vào vay vốn ngân hàng mới có thể miễn cưỡng qua ngày. Hiện tại ngân hàng cũng không chịu cho vay. Nhà máy lại không có tiền trả lương. Một vài công nhân, cả hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, ngay gạo cũng không có mà nấu.
Hàn Đông nghe đến đó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nghe giọng điệu Khương Hoành Chi, dường như nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan biến thành như vậy, nguyên nhân là bởi vì Ủy ban nhân dân huyện.
- Vậy anh làm xưởng trưởng, cũng không nghĩ biện pháp gì sao?
Hàn Đông cố gắng khống chế lửa giận trong lòng mình.
Khương Hoành Chi nói:
- Tôi cũng muốn có biện pháp, nhưng ngân hàng thấy tình trạng chúng tôi như vậy, cũng không chịu cho vay. Hiện tại mỗi ngày đều giục chúng tôi hoàn lại số tiền đã cho chúng tôi vay trước kia. Tôi là cầu cha bái bà nội mà.
- Được rồi, anh nói một chút về phương diện biện pháp kinh doanh đi. Một xí nghiệp, lối thoát quan trọng nhất vẫn là phải do bản thân mình làm ra. Dựa vào vay vốn, thì sao được? Anh nói một chút về cách làm của anh đi.
Sắc mặt Khương Hoành Chi càng đen lại. Ông ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, hiện tại giá thị trường không tốt. Hơn nữa khắp nơi đều có nhà máy dệt. Sản phẩm của nhà máy chúng tôi cũng không bằng người ta.
Hàn Đông cũng hết chỗ nói rồi. Vậy thì đúng là không có cách nào khác.
Ngành sản xuất dệt mô phỏng là sản nghiệp đặc hình tập trung lao động tay chân, có thể hấp thu rất nhiều công nhân. Bởi vậy nước Trung Hoa từng dốc sức mở ra ngành sản xuất này. Hiện tại xem ra, cũng hình thành đầu tư lặp lại rất nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông nói:
- Dù vậy, nhà máy dệt mô mỏng cũng không thể chỉ dựa vào vay vốn để sống. Anh phải tự mình nghĩ biện pháp tìm đường ra mới được. Cho dù hôm nay tôi nghĩ biện pháp lấy ra cho anh một khoản tài chính, vậy còn sau này thì sao? Chẳng lẽ còn muốn vay tiếp sao?
- Nhưng nếu không tiền lương, sợ là các công nhân sẽ gây náo loạn.
Khương Hoành Chi nói.
- Mấy ngày nay đã có rất nhiều công nhân đến nhà tôi. Tôi nói nhiều cổ họng cũng đau rát. Nhưng không có tiền thì nói thế nào cũng không được. Có vài người nói muốn tới huyện làm ầm ĩ, huyện không thể giải quyết vấn đề này, họ sẽ đi tới thành phố.
Hàn Đông lại nhíu mày nói:
- Khương Hoành Chi, anh là xưởng trưởng, phải cam đoan không thể để xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, trở về nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng. Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện nói chuyện với bên ngân hàng xây dựng trước, nhờ bọn họ trước giải quyết một chút tiền. Sau đó, Ủy ban nhân dân huyện sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề nhà máy dệt mô phỏng. Tuy nhiên, tôi nói cho anh biết, đây là khoản cho vay cuối cùng. Về sau, nếu muốn chống đỡ tiếp, phải nghĩ biện pháp khác. Anh cũng phải suy nghĩ trên những phương diện khác, tranh thủ đưa nguồn tiêu thụ ra ngoài.
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi nhất định sẽ cố gắng nghĩ biện pháp. Chỉ cần qua được hai tháng, tới mùa tiêu thụ đắt hàng, khẳng định tình hình sẽ tốt hơn một chút.
Khương Hoành Chi gật đầu nói.
Hàn Đông đã không còn bất kỳ hi vọng gì đối với ông ta. Tuy rằng gần là gặp lần đầu tiên mặt, nhưng Hàn Đông vẫn nhìn ra, suy nghĩ của Khương Hoành Chi chính là dựa vào vay vốn. Nếu thật sự không được thì phải dựa vào Ủy ban nhân dân huyện. Căn bản, ông ta không có cách nào mở được nguồn tiêu thụ trên thị trường.
Lúc này Hàn Đông tìm được số điện thoại của Giám đốc ngân hàng xây dựng Hoa. Hắn gọi qua nói:
- Giám đốc ngân hàng Hoa. Tôi là Hàn Đông Ủy ban nhân dân huyện. Xưởng trưởng Khương nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan đang ở chỗ tôi. Hiện tại, trong nhà máy không thể thanh toán tiền lương nữa. Anh xem trước hết cho vay một khoản, chờ nhà máy qua được giai đoạn này, huyện sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.
Thái độ của Giám đốc ngân hàng Hoa vẫn rất khách khí, anh ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn à, lẽ ra anh đã nói, cái gì tôi cũng giải quyết. Nhưng tình hình nhà máy dệt mô phỏng có chút đặc biệt. Hai năm trước, bọn họ vay năm triệu, đến bây giờ còn chưa trả nữa. Hiện tại lại muốn vay, nói là gặp khó khăn. Dù sao chúng tôi cũng có quy định cho những vấn đề có liên quan.
- Tình huống này có chút đặc biệt, hi vọng Giám đốc ngân hàng Hoa nghĩ biện pháp cho.
Hàn Đông nói.
Trên cơ bản, ngân hàng là quản lý liêm khiết. Tuy rằng Hàn Đông là Chủ tịch huyện, nhưng cũng không thể ra lệnh người ta làm việc. Hơn nữa, những lời Giám đốc ngân hàng Hoa nói chính là tình hình thực tế. Khoản tiền vài năm trước chắc chắn cũng chưa trả lại, giờ lại muốn vay thêm. Quả thật có phần không dễ dàng.
- Vậy Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi sẽ gọi tới thành phố xin chỉ thị một chút. Đến lúc đó tôi sẽ trả lời cho anh sau vậy.
Giám đốc ngân hàng Hoa khách khí nói.
Hàn Đông nói:
- Ừ, như vậy cũng đúng. Hi vọng anh có thể nắm vững một chút. Hiện tại công nhân nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan đều đang chờ gạo xuống nồi.
- Rất nhanh. Nhất định sẽ rất nhanh.
Giám đốc ngân hàng Hoa vội vàng nói.
Treo điện thoại, Hàn Đông nhìn Khương Hoành Chi nói:
- Tôi vừa gọi điện cho ngân hàng xây dựng rồi. Giám đốc ngân hàng Hoa nói phải liên hệ với bên thành phố sau đó mới trả lời được. Anh về chờ xem sao.
Khương Hoành Chi có chút chần chừ, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, nếu không sớm có tiền chuyển xuống, chỉ sợ...
Trên mặt Hàn Đông lập tức lộ ra sự tức giận, trầm giọng nói:
- Xưởng trưởng Khương, sau khi anh trở về, nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng cho các công nhân, nói với bọn họ, huyện đang suy nghĩ biện pháp về vấn đề của nhà máy dệt mô phỏng Đặng Quan, hi vọng mọi người kiên nhẫn chờ một chút. Đến lúc đó, Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết hoàn toàn vấn đề nhà máy dệt mô phỏng. Trong khoảng thời gian này, nếu xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ tìm xưởng trưởng anh hỏi tội!
Thấy Hàn Đông tức giận như vậy, Khương Hoành Chi vội đứng lên nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi sẽ toàn lực ứng phó.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Được rồi, anh về trước đi.
Chờ sau khi Khương Hoành Chi về, Hàn Đông gọi điện thoại choThẩm Tòng Phi, nói:
- Lão Trầm, Khương Hoành Chi mới ở chỗ tôi than khổ. Hiện tại, nhà máy dệt mô phỏng chỉ có thể dựa vào vay vốn để sống. Tôi thấy chúng ta dứt khoát bắt tay vào làm bắt đầu sờ soạng biện pháp cải cách xí nghiệp quốc doanh từ nó đi!
Thẩm Tòng Phi nói:
- Về vấn đề nhà máy dệt mô phỏng kia, tôi cũng có có biết. Tuy nhiên, nhà máy dệt mô phỏng có nhiều công nhân như vậy. Thật sự phải ra tay, đến lúc đó khẳng định có rất nhiều vấn đề. Không tốt lắm đâu.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Cũng bởi vì nó có nhiều công nhân, vấn đề phức tạp, nên chúng ta sẽ bắt đầu từ nó.
/1284
|