Đến ngày chủ nhật, Hàn Đông sáng sớm lái xe đến Vinh Châu đón Chu Khải Kiệt, sau đó lái xe hướng về Thục Đô.
Chu Khải Kiệt ngồi bên cạnh vị trí lái xe. Nói về việc gần đây biến động nhân sự của thị ủy, có chút nghi ngờ hỏi:
- Cũng không biết trong tỉnh suy nghĩ như thế nào, Bí thư Kiều mới đến được vài ngày, đã điều đến thành phố Phù Thành rồi.. Tuy nhiên so với Vinh Châu điều kiện của Phù Thành tốt hơn nhiều, đối với Bí thư Kiều mà nói cũng là chuyện tốt.
Là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, anh ta cảm thấy lần điều động này có chút bất thường, điều động cán bộ của bậc Phó ủy chủ yếu do Ban tổ chức cán bộ phụ trách. Mà Triệu Nhạc mới lên nhậm chức bộ trưởng tỉnh ủy. Sao lại để Kiều Hiếu Nghĩa đi. Chẳng lẽ, Kiều Hiếu Nghĩa vì quan hệ của Hàn Đông và Kiều San San, sớm đã có quan hệ với Triệu Nhạc, điều động như vậy. Là chuẩn bị cho cuộc thăng chức sau này của anh ta.
Cán bộ muốn thăng chức được nhanh, một là có người quen, hai là do thành tích. Mà cách tốt nhất, chính là không ngừng thay địa điểm, trong quá trình lên chức khi đổi địa điểm, cấp bậc cũng theo đó không ngừng được nâng cao.
Hàn Đông cười:
- Đây là điều động bình thường trong cán bộ tỉnh mà, tình hình cụ thể thì tôi cũng không biết.
Trong lòng Hàn Đông đang đau khổ, đương nhiên cũng không muốn mang sự thật kể cho Chu Khải Kiệt biết.
Vừa nghĩ đến Kiều San San phải rời khỏi thành phố Vinh Châu, trong lòng Hàn Đông, tràn ngập cảm giác không muốn rời xa.
Bình tĩnh ngồi suy nghĩ lại, Hàn Đông cũng hiểu rõ, thật ra gia đình sắp xếp như vậy, cũng xem như để lại cho mình một không gian riêng.
Tuy đường đi từ Vinh Châu đến Phù Thành tương đối xa, nhưng nếu mình và Kiều San San hứa hẹn rồi. Cùng gặp nhau tại thành phố Thục Đô, như vậy khoảng cách của hai người cũng không là xa.
Nói như vậy, trong tình hình này, ít ra mình có thể vào lúc cuối tuần, có thể gặp được Kiều San San.
Một tuần có thể gặp nhau một hai ngày, tuy giống như Ngưu Lang Chức Nữ, nhưng còn hơn cách xa rất nhiều, có lẽ còn hơn không được gặp một lần nào hết.
Đặc biệt là cú điện thoại của lão thái gia, đã gây cho Hàn Đông rất bàng hoàng.
Hàn Đông cũng hiểu được, lão thái gia gọi cuộc điện thoại này, chính là muốn giải thích cho mình, hoặc nói lời an ủi.
Từ cái sắp xếp này mà nói, lão thái gia đã bắt đầu giúp mình chọn vợ trong thời gian gần đây rồi.
Do đó trước lúc này, lão thái gia muốn mình và Kiều San San tạm thời chia tay, tránh những sự cố bất ngờ.
Cứ nghĩ đến giọng nói đầy thương cảm của lão thái gia, trong lòng của Hàn Đông, chợt có cảm giác hồi hộp.
Bình tĩnh mà nghĩ, lão thái gia có thể làm được điểm này, chính là rất xem trọng mình rồi.
Tình hình này, mình có có thể nói được gì nữa?
Dù sao mình cũng sinh ra trong gia đình như vậy. Có những thứ, quả thật không thể do mình làm chủ.
- Dù thế nào chăng nữa, mình cũng không thể để chuyện kiếp trước xảy ra.
Trong lòng Hàn Đông có một niềm tin nhất định, chính là không được để thảm họa của kiếp trước xảy ra lần nữa. Dù thông qua cố gắng của hắn, tình hình đã không còn giống như trước nữa. Do đó Hàn Đông cũng không thể thả lỏng, hắn phải cố gắng khắc phục bản thân, hắn sợ lỡ như mình có hành động nào thái quá, có khi khiến cho vận mệnh dựa theo quỹ đạo của kiếp trước không.
Do đó, Hàn Đông chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
Do đó hiện tại Hàn Đông vẫn chưa chắc chắc tất cả đều không thành vấn đề nào.
- Hàn Đông, để tôi giúp anh lái một tí.
Chu Khải Kiệt nhìn thấy tinh thần của Hàn Đông dường như có chút mơ hồ, bèn để Hàn Đông xuống xe, do anh ta ngồi vào lái.
Hơn mười một giờ, hai người đã đến Thục Đô, Hàn Đông chọn một nhà hàng, vẫn là tiệm lần trước đi với Hoàng Văn Vận, sau khi đặt phòng xong. Hàn Đông liền gọi điện cho Triệu Nhạc, sau đó đến đón Triệu Nhạc.
Khoảng mười hai giờ, Hàn Đông đưa Triệu Nhạc đến nhà hàng.
- Chào ngài, Bộ trưởng Triệu.
Chu Khải Kiệt tiến về phía trước lịch sự chào hỏi.
Triệu Nhạc đưa tay ra bắt tay với anh ta,
- Khải Kiệt đợi lâu rồi đúng không?
Chu Khải Kiệt đáp:
- Nên làm mà.
Mấy người ngồi xuống, không bao lâu sau thức ăn được mang lên.
Rượu mà ba người uống là rượu Mao Đài, vốn dĩ Chu Khải Kiệt uống quen rượu ngũ lương, tuy nhiên trước đó anh ta đã hỏi Hàn Đông, biết được Triệu Nhạc thích uống Mao Đài, nên đã dựa theo sở thích của Triệu Nhạc mà chọn.
Trong lúc dùng cơm, Triệu Nhạc có đề cập đến Hoàng Văn Vận, Chu Khải Kiệt cũng biết được lí do vì sao Hoàng Văn Vận lại được lên chức nhanh như vậy, vẫn là có liên quan đến Hàn Đông, nếu như không phải Hàn Đông giới thiệu anh ta cho Triệu Nhạc. Dù anh ta thực sự có một chút thành tích, nếu muốn nhận được tiến cử, cũng không phải dễ dàng.
Dùng cơm xong, ba người lại đến quán trà gần đó để thưởng thức trà, cùng nhau trò chuyện một hồi, sau đó Hàn Đông bèn đưa Triệu Nhạc về.
Sau đó Hàn Đông quay lại đón Chu Khải Kiệt. Rồi mới lái xe về Vinh Châu.
Còn khoảng một tuần nữa. Kiều San San phải rời khỏi Vinh Châu đến Phù Thành rồi, do đó, Hàn Đông hi vọng sẽ có nhiều thời gian bên cạnh cô ấy.
Dù chạy đến đây chỉ mời Triệu Nhạc dùng một bữa cơm, cùng trò chuyện, tuy nhiên trong lòng của Chu Khải Kiệt vẫn hài lòng.
Đặc biệt biết được Hoàng Văn Vận cũng thông qua Hàn Đông, quen biết được Triệu Nhạc, mà nhanh chóng nhận được tiến cử, Chu Khải Kiệt cảm thấy, quan hệ giữa Hàn Đông và Triệu Nhạc chắc chắn không tệ.
Hiện giờ Triệu Nhạc là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, là một trong những người có thế lực nhất tỉnh. Kết bạn với người như vậy, sau này nếu có cơ hội, chắc chắn có hi vọng nhận được tiến cử.
Với vị trí của Trưởng ban tổ chức, nếu muốn nhận được tiến cử, khả năng nhất chính là tiến về trước trở thành Phó bí thư. Đương nhiên, Phó bí thư một thành phố, vị trí này cũng rất quan trọng, do đó nhất định phải biết người cấp trên mới được.
- Hàn Đông, tối nay ở Vinh Châu, hai anh em chúng ta cùng uống vài ly.
Chu Khải Kiệt biết, trong lòng anh ta vô cùng cảm kích Hàn Đông, cũng đồng ý quen biết Hàn Đông nhiều hơn, Hàn Đông cười:
- Anh Chu, tối nay tôi có việc khác rồi, đợi một thời gian nữa đi. Tới lúc đó tôi đến Vinh Châu cùng uống rượu với anh.
Chu Khải Kiệt vỗ vào trán,
- Tôi biết rồi, anh phải đến bên Tiểu Kiều mà, hôm khác chúng ta cùng nhau uống vài ly.
Đến cổng của khu vực thành phố Vinh Châu, Chu Khải Kiệt xuống xe. Sau đó Hàn Đông lại gọi điện cho Kiều San San. Được một hồi, Kiều San San bèn đi ra, nhè nhẹ như một con bướm vậy.
Gương mặt Hàn Đông thoáng nở nụ cười, nhìn thấy Kiều San San đi đến, trong lòng chợt tràn ngập tình yêu.
Nếu đã không thể thay đổi tình hình, vậy thì phải trân trọng từng phút giây ở bên nhau, để lại nhiều kỉ niệm vui cũng tốt.
Kiều San San biết Hàn Đông cùng với Chu Khải Kiệt đến Thục Đô, sau khi lên xe cô nhẹ giọng:
- Hàn Đông anh không mệt sao? Có cần tìm chỗ nào cho anh nghỉ ngơi không.
Hàn Đông mỉm cười,
- Nhìn thấy em, anh đã tràn đầy sức sống rồi.
Kiều San San nhẹ nhàng nhìn hắn.
Đôi mắt của cô ấy tràn đầy quyến rũ, nói
- Vậy được, em ...
Hàn Đông đậu xe tại quảng trường năm sau. Sau đó cùng với Kiều San San đi dạo vào một cửa tiệm.
Đối với nhiều chàng trai mà nói, đi dạo cùng phụ nữ là một việc hết sức đau khổ, vì phụ nữ cứ dạo phố là vô cùng thoải mái, dường như mỗi một cửa tiệm đều muốn xem, cho dù mua hay không mua, xem cũng phải thật chi tiết, hơn nữa lúc thử trên người, còn thích hỏi ý kiến của con trai.
Tuy Kiều San San ổn hơn một chút, nhưng khi thấy quần áo đẹp, vẫn không kiềm chế muốn thử. Cũng thích hỏi Hàn Đông có được không. Tuy nhiên Hàn Đông đều không thấy phiền toái, nhìn thấy Kiều San San cười tươi thử hết các loại quần áo, cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp.
Kiều San San không chỉ người đẹp, mà ngoại hình cực hoàn hảo, do đó thử trang phục nào, đều khiến người ta cảm thấy vô cùng đẹp.
Dạo đến hơn sáu giờ, hai người lại đi ăn món nướng.
Ngồi trước tiệm ăn, hai người ngồi bên nhau, giống như những cặp tình nhân bình thường, thật mùi mẫn.
Sau đó hai người lại đặt một phòng tại khách sạn Sa Loan, do sắp phải xa nhau, nên Kiều San San cũng tỏ vẻ vô cùng xúc động, chủ động nhiều hơn so với trước đây.
Cả căn phòng, tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Hai người cứ quấn quýt bên nhau, mệt thì nghỉ ngơi một hồi, ôm lấy nhau cùng trò chuyện, sau lại hòa nhập vào vận động kịch liệt.
Cho đến mười một giờ, hai người mới đi xuống, Hàn Đông đưa Kiều San San đến trước cổng khu nhà thành ủy, hai người hôn nhau say đắm, sau đó Kiều San San xuống xe đi vào.
Hàn Đông đứng rất lâu trước cổng, sau mới hít một hơi thật sâu, sau đó lái xe quay về Huyện Phú Nghĩa. Thứ hai, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi cùng đến Ban quản lý trung tâm dạy nghề kiểu mẫu. Hôm nay là ngày Ban quản lý khai trương.
Vốn dĩ Trương Trường Hà dựa theo ý của Hàn Đông, phải đến mời Phương Trung, tuy nhiên Phương Trung nói không có thời gian, để Hàn Đông thay mặt Ủy Ban Nhân Dân huyện là được rồi.
Trung tâm dạy nghề kiểu mẫu là do một tay Hàn Đông dựng lên, Phương Trung cũng không muốn tham gia vào.
Hiện giờ biểu hiện của anh ta vô cùng khiêm tốn.
Lần biến động của Bí thư Đảng Ủy Công an thành phố Vinh Châu, để Phương Trung nhìn thấy một chút hy vọng. Tuy nhiên trước khi chưa hoàn toàn xác nhận, Phương Trung quyết định sẽ cứ im lặng.
Cùng với Hàn Đông cũng được thời gian không ít, Phương Trung cảm thấy, bình thường biểu hiện của Phương Trung rất lặng lẽ. Tuy nhiên thủ đoạn thì không thua kém bất kì ai. Thậm chí ngay cả Liêu Khai Vân cũng được hắn âm thầm mà kéo qua kia, điều này khiến cho Phương Trung bị sụp đổ trong hội nghị thường vụ, thậm chí chưa gượng dậy nổi.
Do đó, Phương Trung có được kinh nghiệm. Cùng đấu với Hàn Đông, nhất định phải âm thầm, chỉ cần sau khi tìm được nỗi đau của Hàn Đông, lại nhẫn tâm ra tay, khi đó, anh ta liền nắm mũi hắn mà dắt đi.
Thật ra dù Hàn Đông nắm rất nhiều phiếu ủy viên thường vụ. Nhưng chỉ nhiều hơn một phiếu so với Phương Trung thôi. Hơn nữa Phương Trung còn là Bí thư Huyện ủy. Là nhân vật số một của Huyện Phú Nghĩa, do đó thực lực của hai người không kém bao nhiêu, dựa theo tình hình mà nói, Phương Trung cũng không cần phải lặng lẽ như vậy.
- Sẽ có một ngày, mình phải cho hắn biết được lợi hại.
Trong lòng Phương Trung âm thầm đưa ra quyết tâm, anh ta yên lặng như vậy, cũng có nghĩa tiến thêm một bước làm tê liệt Hàn Đông.
Đương nhiên, Hàn Đông có chút nghi ngờ đối với việc Phương Trung bất chợt thay đổi âm thầm như vậy. Tuy nhiên Hàn Đông không hề bận tâm, nếu Phương Trung còn muốn thách đấu, Hàn Đông cũng sẽ đi với anh ta, hơn nữa còn thưởng cho anh ta vài cú đau hơn.
Tuy Kiều Hiếu Nghĩa được điều đi rồi, nhưng ủy viên thường vụ thành ủy mới được điều đến thành phố Vinh Châu, Bí thư Đảng ủy Công an Khương Tường Vũ, cũng là một trợ lực lớn đối với Hàn Đông.
Đấy là lúc hôm qua Hàn Đông ở Thục Đô, lúc đón Triệu Nhạc đến dùng cơm, Triệu Nhạc đã nói với hắn lúc trên xe.
Hơn nữa từ miệng của Triệu Nhạc,Hàn Đông biết được, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Uông Kỷ Tài mới là người của lão thái gia, cũng nên nói, hiện tại bên trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên, họ Hàn có hai người Triệu Nhạc và Uông Kỷ Tài. Ngoài ra Hàn Đông còn thông qua quan hệ của Ngưu Chí Không. Cùng với ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy tạo lập một quan hệ tương đối tốt.
Càng quan trọng hơn, trong lòng của Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông đã lưu lại ấn tượng sâu sắc hơn nữa rất tốt. Tương lai của Nguyên Hằng Kiện sẽ là ủy viên thường vụ của nước Hoa Hạ, đấy chính là một trong các nhân vật đỉnh nhất của kim tự tháp.
Do đó, Hàn Đông xác nhận, chỉ cần mình vì công việc,dù làm ra động tĩnh lớn nào, cũng không có vấn đề lớn.
Lần này vì chuyện của Kiều San San, trong lòng Hàn Đông đang ủ một ngọn lửa, dù hắn đối với gia đình, với lão thái gia đã không còn oán giận, nhưng không hề nói lên trong lòng hắn lại không nỗi giận, chỉ là nhất thời không có đối tượng để trút ra mà thôi.
Nếu Phương Trung muốn gây sự, Hàn Đông cũng không ngại giáo huấn anh ta thêm một lần nữa.
Trong Ban quản lý thành ủy thành lập trung tâm dạy nghề, Hàn Đông đại diện Huyện ủy, Ủy Ban Nhân Dân Huyện nói vài lời tuyên dương, mang lí do có cơ địa này, mục đích muốn thuật lại một lần cho rõ, thể hiện cái này, Ban quản lý phục vụ cho quần chúng, dù tất cả quần chúng trong Huyện gặp phải vấn đề gì trong quá trình công tác bên ngoài, đều có thể nhờ Ban quản lý giúp đỡ, đồng thời Hàn Đông một lần nữa mở lớp bồi dưỡng kĩ năng miễn phí trong năm khóa đầu.
Đài truyền hình Huyện Phú Nghĩa sẽ quay lại toàn bộ quá trình, làm thành một chương trình phát sóng trong vòng một tuần. Đài truyền hình Huyện thật ra cũng không có nhiều tiết mục, rất nhiều lúc chỉ phát vào băng đĩa giải trí. Bởi vậy, khi ở huyện có tin tức quan trọng gì khẳng định phải liên tục đưa tin, không quan tâm có người xem hay không, đưa tin nhiều lần như vậy dù sao cũng có một số người biết đến.
Chủ nhiệm đầu tiên của Ban quản lý trung tâm dạy nghề kiểu mẫu, Trợ lý Chủ tịch huyện Trương Trường Hà cũng lên đài phát biểu, chủ yếu đại diện Ban quản lý hứa hẹn sẽ toàn tâm toàn ý ra sức phục vụ cho quần chúng Huyện Phú Nghĩa.
Na Đạt Hòa với thân phận là Phó chủ nhiệm Ban quản lý cũng đến tham gia buổi lễ. Trong lòng của anh ta vô cùng cảm kích Hàn Đông, tuy là ủy viên của Trấn Triệu Hoa, chủ nhiệm chính Đảng đến Phó chủ nhiệm Ban quản lý, cấp bậc cũng là Phó. Tuy nhiên triển khai của hai chức đều không như nhau. Một người là chủ nhiệm chính Đảng của xã, trong số cán bộ có cấp bậc Phó này, vốn không hề ghê gớm, tuy nhiên lao động phục vụ là công trình quan trọng của toàn Huyện. Cũng là nơi thử điểm của toàn tỉnh, có được các nơi chú ý. Tương lai cơ hội được đề cử sẽ có nhiều hơn.
Từ văn phòng chính Đảng của Trấn Triệu Hoa, một nhân viên ăn không ngồi rồi, từng bước trở thành cán bộ bậc Phó phòng, cuộc sống của Na Đạt Hòa có thay đổi quá lớn. Tất cả đều do Hàn Đông. Vì vậy trong lòng của Na Đạt Hòa, tràn đầy cảm kích đối với Hàn Đông đồng thời, cũng nên nghiêm túc làm tốt công việc, chỉ cần mình thể hiện tốt, mới là cách báo đáp tốt nhất đối với Hàn Đông.
Buổi trưa, Trương Trường Hà báo cáo công việc, nói về suy nghĩ của anh ta về Ban quản lý.
Hàn Đông mỉm cười:
- Công việc của Ban quản lý, sẽ do anh toàn quyền phụ trách, quản lý thường ngày. Anh cứ tự quyết định lấy, tôi chỉ cần xem kết quả.
Đây có nghĩa trao quyền cho Trương Trường Hà, cho anh ta có quyền tự tin quyết định một số việc.
Trương Trường Hà mỉm cười:
- Công việc của Ban quản lý, cũng cần có Chủ tịch huyện Hàn quan tâm nhiều hơn mới được.
Hàn Đông nói
- Con người tôi không khiêm nhường, đã nói việc của Ban quản lý anh có toàn quyền phụ trách. Anh cứ yên tâm mà làm. Lúc trao quyền, tôi sẽ không bao giờ do dự. Hơn nữa đối với năng lực làm việc của anh, tôi cũng tương đối yên tâm.
Trương Trường Hà khách khí mà nói:
- Cám ơn Chủ tịch huyện Hàn tín nhiệm. Tôi sẽ nhất định làm tốt công việc ở Ban quản lý. Tranh thủ giúp càng nhiều người thông qua trung tâm chúng ta để có được công việc.
Hàn Đông gật đầu,
- Anh hãy về, tổng kết lại tình hình công việc trong thời gian này, đồng thời làm một báo biểu chi tiết về tình hình sử dụng vốn. Hai ngày nữa tôi đến Ủy Ban Nhân Dân đưa cho Chủ tịch huyện Phạm. Còn báo cáo về tài chính nữa. Tiện thể xem Chủ tịch huyện Phạm có thể đến khảo sát không.
- Chủ tịch huyện Hàn ra mặt, chắc chắn sẽ mời được Chủ tịch huyện Phạm.
Trương Trường Hà cung kính đáp, lần trước anh ta cùng với Hàn Đông đến Ủy Ban Nhân Dân một chuyến, nhìn thấy được thái độ của Phạm Đồng Huy đối với Hàn Đông vô cùng tốt, do đó trong lòng anh ta vô cùng mong muốn, nếu Phạm Đồng Huy có thể đến Ban quản lý khảo sát một lượt, vậy chức chủ nhiệm Ban quản lý của anh ta cũng có thể lộ diện. Hơn năm giờ, Hàn Đông bèn lái xe đến thành phố Vinh Châu.
Hàn Đông và Kiều San San đã hẹn, trưa mỗi ngày Hàn Đông sẽ lái xe đến thành phố Vinh Châu, cùng dùng cơm với Kiều San San. Sau đó tối lại lái xe về Huyện Phú Nghĩa.
Tuy có hơi vất vả, nhưng Hàn Đông vẫn đồng ý, hiện tại Hàn Đông chỉ hi vọng mỗi một giây đều có thể ở bên cạnh Kiều San San.
Chỉ là, trong lòng hắn cũng biết, công việc vẫn là quan trọng, là Chủ tịch huyện, càng phải lấy mình làm gương, không phải tình hình đặc biệt, Hàn Đông cũng không muốn bỏ bê công việc.
- Hàn Đông.
Kiều San San ngồi phía bên tay lái, ngọt ngào gọi một tiếng, gương mặt của cô trắng hồng, lúc đôi mắt nhìn vào Hàn Đông, tỏ vẻ ánh nhìn đầy quyến rũ.
Thời gian này, Hàn Đông cảm thấy, Kiều San San đẹp hơn rất nhiều so với bất kì lúc nào hết.
Dường như vì sắp phải chia xa, thân hình trên dưới của cô ta, gần như để lộ ra hình ảnh đẹp nhất.
Mỗi lần bên cạnh Kiều San San, trong lòng Hàn Đông đều có cảm giác thật say mê.
- Hàn Đông, hôm nay em đã xin phép, vài ngày sau sẽ không đi làm.
Gương mặt của Kiều San San mang biểu hiện vui mừng.
Hàn Đông hơi ngẩn người, trong lòng lại có chút thương cảm, Kiều San San có cảm giác vui như vậy, vì cô ta đã xin phép, sẽ có nhiều thời gian ở bên mình.
Tuy nhiên, nếu không phải gia đình sắp xếp, tất cả đều có thể tránh khỏi.
- Thế nào?
Kiều San San nhìn Hàn Đông
- Anh không vui sao, mấy ngày này em có thể ở bên anh.
Hàn Đông đưa tay lên sờ gương mặt của Kiều San San,
- Đương nhiên anh vui rồi, tôi còn muốn ngày nào cũng bên cạnh em.
Tối hôm đó, Hàn Đông không có trở về.
Họ đã đặt một phòng ở khách sạn Sa Loan, sáng sớm đã cùng Kiều San San quay về Huyện Phú Nghĩa.
Trên đường về, Hàn Đông gọi điện cho Tả Nhất Sơn, nhờ anh ta gọi cho ủy ban kế hoạch, sở nhà đất, cục giao thông, cục du lịch, văn phòng xúc tiến đầu tư và các chủ quản lãnh đạo liên quan có mặt tại phòng họp ủy ban nhân dân huyện vào lúc chín giờ.
Mặc dù Hàn Đông quyết định mấy ngày này dành nhiều thời gian bên cạnh Kiều San San, nhưng công việc ở ủy ban nhân dân vẫn phải tiếp tục làm.
Hôm nay mục tiêu chủ yếu của Hàn Đông, chính là tập hợp các đơn vị có liên quan, chuẩn bị thảo luận về dự án Thanh Sơn Lĩnh.
Lần trước nói với Chu Khải Kiệt ở Thanh Sơn Lĩnh, khiến Hàn Đông cảm thấy. nếu có thể đem Thanh Sơn Lĩnh ra khai thác, một mặt không chỉ thu hút nhiều đầu tư lớn, đồng thời cũng tạo tiếng tăm lớn đối với Huyện Phú Nghĩa.
Tỉnh Tây Xuyên vốn dĩ là một tỉnh rất phong phú về tài nguyên du lịch, Huyện Phú Nghĩa có tài nguyên quá tốt như Thanh Sơn Lĩnh mà không lợi dụng, vậy thì quá lãng phí.
Đến Huyện Phú Nghĩa, trước tiên Hàn Đông đưa Kiều San San đến kí túc xá của kho lương thực, sau đó lại lái xe đến Ủy ban nhân dân Huyện.
Không được bao lâu, Trương Trường Hà đã đến. Anh ta dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, tổng kết lại công việc chi tiết của trung tâm dạy nghề trong thời gian qua. Hàn Đông xem sơ một lượt. hài lòng gật đầu:
- Ừm, không tồi, số liệu khá tỉ mỉ, có thể thấy được chúng ta đã làm không ít công việc.
Trương Trường Hà mỉm cười:
- Đây cũng nhờ Chủ tịch huyện Hàn có cách lãnh đạo.
Hàn Đông cười, đưa tay lên xem giờ, cách chín giờ chỉ còn vài phút nữa.
Trương Trường Hà thấy thế, bèn đứng lên cáo từ.
Chín giờ, Hàn Đông chuẩn bị đến văn phòng, những bộ phận có liên quan đều có mặt đông đủ.
Đồng thời tham gia cuộc họp còn có Phó chủ tịch thường trực Thẩm Tòng Phi. Phó chủ tịch huyện Hứa Hiểu Đông, Phó chủ nhiệm Ủy ban nhân dân Bộ Cương.
Vì mọi người đều biết lúc mở cuộc họp Hàn Đông đều rất đúng giờ. Do đó mỗi lần có cuộc họp nào. Mọi người đều có mặt trước hai phút, cả Thẩm Tòng Phi cũng như vậy.
Hàn Đông ngồi xuống, nói:
- Mọi người đến đủ rồi, vậy thì bắt đầu cuộc họp, hôm nay triệu tập mọi người đến, đề tài chỉ có một. Chính là thảo luận dự án Thanh Sơn Lĩnh. Các vị tại đây đều đã sinh sống một thời gian không ngắn tại Huyện Phú Nghĩa, đối với tình hình của Thanh Sơn Lĩnh chắc cũng quen thuộc, tôi cũng không cần giới thiệu tình hình của Thanh Sơn Lĩnh nữa, trước tiên tôi xin nói về suy nghĩ của tôi.
Nhìn quanh một vòng, mọi người cùng lấy bút để ghi chép lại, Hàn Đông tiếp tục:
- Mở Thanh Sơn Lĩnh, phải dựa theo nguyên tắc bảo vệ, nói cách khác, không thể vì mục tiêu kinh tế mà cho rằng phá hoại môi trường tự nhiên của Thanh Sơn Lĩnh. Đây là một nguyên tắc lớn; tiếp theo, phải cố gắng khai quật hết tài nguyên thiên nhiên của Thanh Sơn, tích cực thu hút đầu tư trong ngoài nước, tìm kiếm vốn đầu tư, một công ty có danh tiếng tốt để bắt đầu; điểm thứ ba, chúng ta làm tốt kế hoạch ban đầu, điểm này phối hợp với kế hoạch, cùng hợp tác với các bộ phận, nhanh chóng đưa ra một dự án tổng hợp.
Sau đó, Hàn Đông đề ra ý tưởng của Chu Khải Kiệt, nói:
- Để gia tăng thu hút vốn đầu tư, trong huyện có thể suy nghĩ quy định trước con đường từ huyện Phú Nghĩa đến trấn Vạn Thọ. Nhanh chóng khởi công.
- Tôi muốn nói chỉ có vậy, phần dưới mọi người cùng nhau trao đổi với nhau.
Thẩm Tòng Phi mỉm cười:
- Tôi bổ sung hai điểm, công việc do Chủ tịch huyện Hàn đề ra, là một công trình của hệ thống, do đó mọi người nên xem trọng hơn, đồng thời tăng cường lãnh đạo công việc, có tính trách nhiệm. Khi Ban kế hoạch bắt tay vào việc, phải vạch rõ mục tiêu xác nhận, trong kiểm tra sau này cũng có phần đối chiếu. Thật ra, về mặt thu hút đầu tư, cái nhìn của mọi người không được chỉ tập trung vào tỉnhTây Xuyên. Phải để ánh nhìn tìm kiếm nhà đầu tư khai thác: điểm thứ ba, mời cục bảo vệ môi trường cùng tham gia, khai thác công việc, như vậy mới có thể bảo vệ tốt tài nguyên thiên nhiên của Thanh Sơn Lĩnh.
Hàn Đông vui vẻ nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm nói những điểm này đều vô cùng quan trọng, sau nhờ Bộ Võng thông báo cho cục bảo vệ môi trường cùng tham gia. Nó cũng là mục tiêu nằm trong kế hoạch trách nhiệm, cũng nên cố gắng xác định rõ lượng công việc, thời gian làm việc, như thế dễ dàng kiểm tra.
Cục trưởng cục giao thông Tạ Giang Tùng đẩy gọng kính. Nói:
- Từ huyện Phú Nghĩa đến Thanh Sơn Lĩnh, lộ trình cũng vài kilomet, nếu như sửa một đoạn đường cấp hai, đầu tư ít nhất bảy tám chục triệu, tài chính của Huyện Phú Nghĩa chắc chắn sẽ không đảm đương nỗi, tôi nghĩ có nên nghĩ cách tạo vốn hỗ trợ từ trong tỉnh không.
Hàn Đông gật đầu,
- Ừm, ý kiến này cũng không tồi, tuy nhiên trước tiên chúng ta phải có một kế hoạch tương ứng mới được, đợi quy hoạch ra, chúng ta mới đến Sở giao thông tìm hỗ trợ nữa.
Trước đó, Hàn Đông không hề đem chuyện của mình chuẩn bị yêu cầu Sở giao thông tỉnh nói ra, tên Tạ Giang Tùng nghĩ được điểm này, nói rõ đầu óc của tên này vẫn còn tỉnh táo.
Nhiệm vụ cần Sở giao thông lấy chính sách, tiền vốn, sẽ được Cục trưởng Tạ làm ở Sở giao thông làm tốt việc này.
Lời của Hàn Đông, khiến trong lòng của Tạ Giang Tùng hơi buồn bực, vốn đầu tư bảy tám chục triệu, huyện Phú Nghĩa cũng chỉ gom góp được vài triệu, dự tính đa số tiền vốn phải cần đến Sở giao thông chi ra mới được, một số tiền vốn lớn như vậy, một mình anh ta, chức cục trưởng giao thông nhỏ này, cũng không có khả năng chạy được .
Nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Giang Tùng như quả mướp đắng, Hàn Đông hiểu được chuyện gì, cũng không nói ra.
Nếu Hàn Đông đã xác nhận đề ra, mọi người cũng biết được Hàn Đông chắc chắn sẽ khai thác đối với Thanh Sơn Lĩnh, do đó lúc bàn luận, đều vây quanh nếu như làm tốt công việc này.
Tục ngữ có câu, ba người thợ giày ví như một Gia Cát Lượng.
Thông qua những người thảo luận với nhau, Hàn Đông càng kiên quyết mở Thanh Sơn Lĩnh.
Hiện giờ vấn đề gặp phải có hai cái, một cái là tài chính sửa đường, hai là khởi công.
Cục trưởng Kim Tề Thế của cục xúc tiến đầu tư ngẩng đầu nhìn Hàn Đông một cái, lấy hết dũng khí nói:
- Chủ tịch huyện Hàn. Tôi có một ý tưởng, không biết có được không.
Hàn Đông nói:
- Có ý tưởng nào cứ nói, chỉ cần vì công việc, dù nói sai cũng không sao.
Lúc Hàn Đông ở trấn Triệu Hoa, vì chuyện của nhà máy rượu, cùng với Kim Tế Thế, từng xảy ra một chút xích mích. Tuy nhiên hiện giờ Hàn Đông không còn để trong lòng nữa, tên Kim Tế Thế này quá rõ ràng là người của Thẩm Tòng Phi, chỉ cần anh ta nghiêm túc làm việc, Hàn Đông cũng không vì chuyện trước đây mà làm khó anh ta.
Con người sau khi đến một tầng lớp nhất định, lòng dạ tự nhiên sẽ rộng mở hơn.
Giống như mấy người đứng đầu trong kim tử tháp ở Hoa Hạ Quốc, họ sẽ so đo với Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện sao?
Kim Tế Thế nói:
- Khai thác Thanh Sơn Lĩnh, vốn đầu tư vào ắt hẳn rất nhiều, nếu đơn thuần dựa vào một công ty, độ khó về thu hút đầu tư cũng rất lớn, chúng tôi có phải nên triển khai chia nhỏ dự án này, về mặt nguyên tắc nên thống nhất đầu tư, nhưng nếu gặp tình hình thích hợp, cũng cho phép doanh nghiệp liên quan đầu tư vào mặt nào đó.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ý kiến này không tệ, tôi đồng ý áp dụng.
Hàn Đông cũng biết, chỉ sợ Kim Tế Thế lo lắng không tìm được công ty lớn để đầu tư vào, do đó mới nghĩ cách phân chia đầu tư, như thế ít ra không cần giao một tờ giấy trắng.
Tuy nhiên mặc kệ Kim Tế Thế có mục đích gì, chỉ cần là công việc, Hàn Đông cũng không so đo.
Sau cuộc họp, Hàn Đông gọi Thẩm Tòng Phi tới văn phòng, nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, công việc khai thác Thanh Sơn Lĩnh, anh cũng nên lưu ý. Còn nữa, vài ngày này tôi hơi bận. Công việc trong tỉnh, anh phụ trách giải quyết giúp.
Phó Chủ tịch huyện thường vụ, chính là giúp Chủ tịch huyện giải quyết công việc thường ngày, được Chủ tịch huyện ủy thác có quyền thay mặt Chủ tịch huyện.
Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Đông để Thẩm Tòng Phi phụ trách.
Thẩm Tòng Phi trịnh trọng gật đầu:
- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm. Tôi sẽ theo dõi kỹ, có việc gì quan trọng, tôi sẽ kịp thời báo cáo với ngài.
Hàn Đông gật đầu:
- Ừm, như thế đi. Tôi sẽ nói một tiếng với Bộ Võng, những ngày này cho anh ta đưa văn kiện liên quan đến chỗ anh là được.
Sau đó Hàn Đông lại gọi Bộ Võng đến, giao lại công việc, rồi trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Trở về kí túc xá, Kiều San San đang giúp Hàn Đông giặt thảm, quần áo, hơn nữa trong phòng cũng được quét dọn rất sạch sẽ.
Hàn Đông thương tiếc:
- Sao em lại làm chuyện này, xem ti vi cũng được mà.
Kiều San San thản nhiên cười:
- Không sao, em cũng nhàn rỗi, giúp anh quét dọn một tí cũng không phí nhiều sức lực mà.
Cơ bản cô ấy đã làm xong, sau khi phơi quần áo xong, Hàn Đông bèn đưa cô ấy đến Thanh Sơn Lĩnh.
- Hàn Đông không phải chiều anh còn đi làm sao?
Kiều San San nhìn Hàn Đông hỏi.
Hàn Đông nói:
- Không sao. Anh sẽ lo lắng công việc và chuyện riêng. Trong huyện quyết định khai thác Thanh Sơn Lĩnh, các bộ phận đã bắt đầu quy hoạch, hiện giờ xem như anh đi khảo sát thôi.
Kiều San San cười hì hì:
- Hàn Đông anh rất biết tìm lí do.
Hai người như một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm, ở Thanh Sơn Lĩnh vui chơi nửa ngày, sau khi dùng cơm tối xong mới quay lại huyện Phú Nghĩa.
Tối hôm đó, Kiều San San không về nhà, cô ấy gọi điện cho mẹ, bảo là đang ở cùng với Cát Ni.
Trên giường của Hàn Đông, hai người như điên đảo. Bên trong nhà, tràn đầy xuân sắc.
Trên tấm khăn trải giường mới, cũng để lại không khí và minh chứng cho tình yêu của họ.
Ngày hôm sau, Kiều San San vẫn còn chìm trong giấc ngủ, Hàn Đông nhè nhẹ ra khỏi giường, đi đến phòng làm việc. Gọi điện cho Chu Khải Kiệt, chủ yếu muốn nhờ Chu Khải Kiệt giới thiệu bạn bè ở Sở giao thông.
- Hàn Đông, tôi đã gọi điện cho giám đốc sở Hạ có nhắc đến anh, đồng thời nói các anh đang chuẩn bị tu sửa đường, anh ta ngỏ ý nhất định sẽ cố gắng làm hài lòng Chu Khải Kiệt cười nói, đưa số điện thoại của Phó giám đốc sở giao thông tỉnh Hạ Kim Cường cho Hàn Đông, nói:
- Anh có thể liên lạc trước với anh ấy, xem cần phải chuẩn bị tư liệu gì.
Hàn Đông lưu lại số điện thoại, cảm kích nói:
- Cám ơn anh Chu, đợi tôi bận xong tôi sẽ tìm anh uống rượu.
Chu Khải Kiệt nói:
- Không sao, anh cứ làm việc trước.
Sau đó Hàn Đông bèn gọi điện cho Hạ Kim Cường. Khi vừa giới thiệu xong, Hạ Kim Cường nói:
- Chủ tịch huyện Hàn à, tôi đã nghe bộ trưởng Khải Kiệt nhắc qua chuyện của anh. Anh cứ chuẩn bị sẵn tư liệu, đến lúc đó đưa cho tôi. Tôi sẽ cố gắng giúp anh tìm nhiều vốn đầu tư.
Không ngờ anh ta lại nhanh chóng như vậy, có thể nhận thấy quan hệ giữa y và Chu Khải Kiệt chắc hẳn không tệ, Hàn Đông liền bày tỏ cảm kích. Hỏi rõ cần tư liệu nào. Cúp máy điện thoại, Hàn Đông gọi điện đến cục giao thông, nhờ cục trưởng Tạ chuẩn bị tư liệu liên quan một cách nhanh nhất, tới lúc đó hắn sẽ đến sở giao thông lấy.
Vừa nghe Hàn Đông sẽ cùng với mình đến sở giao thông tỉnh, Tạ Giang Tùng liền yên tâm được phần nào, đồng thời trong lòng có chút cảm kích, anh ta biết bối cảnh quan hệ của Hàn Đông không tồi, lần này có lẽ là cơ hội tốt.
Hàn Đông ngồi được một hồi, gọi điện cho ủy viên Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Khương Tường Vũ, sau này tự giới thiệu, thể hiện tốt rồi đến báo cáo công việc.
Khương Tường Vũ mỉm cười:
- Hàn Đông à. Trước khi đến Bí thư Uông đã nói với tôi rồi, bộ trưởng Triệu cũng từng nói qua anh. Giữa chúng ta không cần khiêm tốn quá, báo cáo công việc được rồi, khi nào thì cùng nhau đi dùng cơm.
Hàn Đông cũng vui mừng nói:
- Vậy tối nay Bí thư Khương có rảnh không, tôi đến Vinh Châu mời ngài dùng cơm.
- Được, anh đến thì liên lạc với tôi.
Khương Tường Vũ nhanh chóng đáp lại.
Cũng khó trách, Bí thư tỉnh ủy, bộ trưởng tỉnh ủy đã đích thân gọi đến chào hỏi, y tuy là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bí thư chính pháp, cho nên cũng không dám không nể mặt Hàn Đông.
Dù Uông Kỳ Tài và Triệu Nhạc không nói rõ thân phận thực sự của Hàn Đông, nhưng là thân tín của Uông Kỳ Tài, lại đích thân tham dự việc vui của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương Tường Vũ, cũng đại khái đoán được thân phận của Hàn Đông, do đó trong lòng cũng âm thầm cảm thấy lần này mình đến Vinh Châu nhậm chức,quả thực là một cơ hội lớn, Hàn Đông chính là thái tử, hiện giờ mình và hắn giữ tốt mối quan hệ, tương lai cũng sẽ có nhiều ích lợi.
Do có suy nghĩ này, ngay từ đầu thái độ của Uông Kỳ Tài đối với Hàn Đông vô cùng hữu hảo.
Buổi trưa, Hàn Đông và Kiều San San lại đến thành phố Vinh Châu, Hàn Đông nói ra mục đích của mình. Kiều San San nói:
- Hàn Đông anh cứ làm việc đi, hôm nay em sẽ về nhà sớm, nếu không mẹ em sẽ nghi ngờ.
Tối đêm qua cô ấy không về nhà, tuy có Cát Ni che giấu, nhưng cũng không thể không về nhà.
Thật ra, Kiều San San cũng biết, chắc chắn mẹ sẽ đoán được mình ở cùng với Hàn Đông, chỉ vì bà ta vô cùng hài lòng Hàn Đông, cho nên không có nói gì nhiều.
Hàn Đông gật đầu, nói
- Vậy ngày mai anh đến đón em.
Kiều San San sắc mặt đỏ ửng:
- Được.
Hàn Đông đưa Kiều San San đến khu nhà ủy viên thường vụ Thành ủy, dù Kiều Hiếu Nghĩa đã rời khỏi, tuy nhiên vì Kiều San San và mẹ cô ấy phải qua một thời gian mới rời khỏi, do đó họ vẫn ở trong ngôi nhà này, còn về Khương Tường Vũ mới đến, được ở trong một căn phòng mới.
Tiếp theo Hàn Đông tìm đến một nhà hàng tương đối yên tĩnh, sau khi đặt một phòng, liền gọi điện cho Khương Tường Vũ.
Hơn sáu giờ, Khương Tường Vũ đã đến. Xem ra anh ta khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt trắng nõn. Bộ dạng lịch sự nho nhã, gương mặt đang cừơi. Sau đó Hàn Đông bắt tay với anh ta, hàn thuyên được vài câu, thức ăn được dọn lên, hai người vừa ăn, vừa trò chuyện.
Hai người đều gặp mặt lần đầu tiên, dù Khương Tường Vũ cũng có tâm muốn gây dựng mối quan hệ tốt với Hàn Đông, tuy nhiên cũng không thể nói quá sâu vào, nhưng ít ra thông qua lần gặp nhau này, giữa hai người được bắt đầu bằng một khởi đầu tốt.
Dùng cơm xong hai người lại đến quán trà ngồi hơn một giờ đồng hồ, Hàn Đông đưa Khương Tường Vũ về đến khu nhà ủy viên thường vụ, rồi mới quay lại huyện Phú Nghĩa.
Về đến nhà, thời gian khoảng chín giờ, Hàn Đông lẻ loi ngồi trong nhà xem tivi. Hắn cảm nhận được, dường như trong nhà ngập đầy hơi thở của Kiều San San. Bất chợt, dường như còn có hình ảnh của Kiều San San.
Buổi tối lúc đi ngủ. Trên giường ngập đầy hơi thở vui vẻ tối qua với Kiều San San, Hàn Đông không thể ngủ được, thật không dễ dàng ngủ được, trong mơ lại thấy cùng với Kiều San San ôm lấy nhau.
Ngày mai là thứ sáu rồi, theo sắp xếp của Kiều San San, cô và mẹ cô ta, sẽ rời khỏi vào sáng chủ nhật.
Đơn vị mới của Kiều San San đã được xác nhận. Cũng là cục phát thanh thành phố Phù Thành, lần này cấp bậc của cô được nâng lên một bậc, trở thành Trưởng phòng.
Đối với thời gian còn lại này, Hàn Đông vô cùng trân trọng.
Do đó, Hàn Đông đến có mặt tại Ủy ban nhân dân huyện, gọi điện cho Bí thư Liêu Khai Vân, sau lái xe đến Vinh Châu.
Trong điện thoại Hàn Đông cho Liêu Khai Vân biết. Để anh ta có thời gian đến báo cáo công việc với Bí thư Khương, còn gọi cú điện thoại này, Hàn Đông muốn cho Liêu Khải Vân biết, dù Kiều Hiếu Nghĩa đã đi. Nhưng sếp trên của hắn, vẫn còn mối quan hệ vô cùng tốt với mình.
Nhận được điện thoại của Hàn Đông, Liêu Khai Vân quả thật vô cùng kinh ngạc. Trước đó, hắn đã gọi điện cho Kiều Hiếu Nghĩa, ngay cả Kiều Hiếu Nghĩa cũng không biết lần thay đổi nhân sự là chuyện thế nào, cũng không rõ tình hình của Bí thư Khương Tường Vũ vừa mới nhận chức. Còn Hàn Đông đã tiếp xúc qua với Khương Tường Vũ, đồng thời còn để bản thân đến báo cáo công việc với ông ta, cái này nói lên điều gì?
Trước đó Liêu Khải Vân thông qua Phó chủ tịch Cát Nghi Thần để nhờ vào Kiều Hiếu Nghĩa, hiện giờ Kiều Hiếu Nghĩa đột nhiên bị điều đi, trong lòng anh ta có chút thất vọng, không dễ dàng tìm được nơi dựa dẫm thì đã mất rồi, muốn tìm được một mối quan hệ vững cũng khó khăn.
Tuy nhiên cú điện thoại của Hàn Đông, khiến cho ánh mắt Liêu Khải Vân chợt sáng lên, nếu năng lực của Hàn Đông lớn như vậy, vậy mình cũng an tâm đứng về phía hắn. Phối hợp tốt công việc với hắn, đồng thời có thể dựng mối quan hệ tốt với Bí thư Khương Tường Vũ vừa mới nhận chức. Hơn nữa Hàn Đông lại nhận được nhiều ủy viên thường vụ hỗ trợ trong tỉnh ủy, mình dù không dựa được vào Khương Tường Vũ, chỉ cần đi theo Hàn Đông cũng không tồi.
Ngoài ra thông qua sự việc Ban quản lý lần trước, Liêu Khải Vân đã đắc tội chết với Phương Trung, cũng không thể đi chung với Phương Trung nữa, hiện giờ anh ta ngoài cách đi theo Hàn Đông cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Xác định được chủ ý, Liêu Khải Vân thì thào: - Chuyện của trước đây đã qua rồi, hiện mình và Hàn Đông, nói không chừng cơ hội thay đổi.
Nhấc điện thoại lên, Liêu Khải Vân gọi số điện thoại văn phòng làm việc của Khương Tường Vũ, sau khi thông điện thoại, anh ta đứng lên. Hai tay nắm lấy ống nghe, cong lưng lại, nghe được giọng nói của Khương Tường Vũ, anh ta liền lịch sự đáp:
- Chào ngài Bí thư Khương, tôi là Liêu Khai Vân của huyện Phú Nghĩa. Muốn đến báo cáo công việc cho anh. Không biết trưa nay ngài có thời gian không?
Khương Tường Vũ mỉm cười, tối hôm qua Hàn Đông đã nhắc đến Liêu Khai Vân với anh ta,
- Ừm, buổi chiều bốn giờ tôi rảnh, anh cứ qua đây.
- Vâng, cám ơn Bí thư Khương.
- Tên Hàn Đông này rốt cuộc có lai lịch thế nào!
Liêu Khai Vận ngồi lẩm bẩm trong phòng làm việc. Anh ta cũng mơ hồ nghe được Hàn Đông có quan hệ thân thiết với Tỉnh ủy ủy viên Trưởng ban tổ chức Triệu Nhạc, nhưng từ chuyện của Khương Tường Vũ, e là năng lực của Hàn Đông còn lớn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.
Chu Khải Kiệt ngồi bên cạnh vị trí lái xe. Nói về việc gần đây biến động nhân sự của thị ủy, có chút nghi ngờ hỏi:
- Cũng không biết trong tỉnh suy nghĩ như thế nào, Bí thư Kiều mới đến được vài ngày, đã điều đến thành phố Phù Thành rồi.. Tuy nhiên so với Vinh Châu điều kiện của Phù Thành tốt hơn nhiều, đối với Bí thư Kiều mà nói cũng là chuyện tốt.
Là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, anh ta cảm thấy lần điều động này có chút bất thường, điều động cán bộ của bậc Phó ủy chủ yếu do Ban tổ chức cán bộ phụ trách. Mà Triệu Nhạc mới lên nhậm chức bộ trưởng tỉnh ủy. Sao lại để Kiều Hiếu Nghĩa đi. Chẳng lẽ, Kiều Hiếu Nghĩa vì quan hệ của Hàn Đông và Kiều San San, sớm đã có quan hệ với Triệu Nhạc, điều động như vậy. Là chuẩn bị cho cuộc thăng chức sau này của anh ta.
Cán bộ muốn thăng chức được nhanh, một là có người quen, hai là do thành tích. Mà cách tốt nhất, chính là không ngừng thay địa điểm, trong quá trình lên chức khi đổi địa điểm, cấp bậc cũng theo đó không ngừng được nâng cao.
Hàn Đông cười:
- Đây là điều động bình thường trong cán bộ tỉnh mà, tình hình cụ thể thì tôi cũng không biết.
Trong lòng Hàn Đông đang đau khổ, đương nhiên cũng không muốn mang sự thật kể cho Chu Khải Kiệt biết.
Vừa nghĩ đến Kiều San San phải rời khỏi thành phố Vinh Châu, trong lòng Hàn Đông, tràn ngập cảm giác không muốn rời xa.
Bình tĩnh ngồi suy nghĩ lại, Hàn Đông cũng hiểu rõ, thật ra gia đình sắp xếp như vậy, cũng xem như để lại cho mình một không gian riêng.
Tuy đường đi từ Vinh Châu đến Phù Thành tương đối xa, nhưng nếu mình và Kiều San San hứa hẹn rồi. Cùng gặp nhau tại thành phố Thục Đô, như vậy khoảng cách của hai người cũng không là xa.
Nói như vậy, trong tình hình này, ít ra mình có thể vào lúc cuối tuần, có thể gặp được Kiều San San.
Một tuần có thể gặp nhau một hai ngày, tuy giống như Ngưu Lang Chức Nữ, nhưng còn hơn cách xa rất nhiều, có lẽ còn hơn không được gặp một lần nào hết.
Đặc biệt là cú điện thoại của lão thái gia, đã gây cho Hàn Đông rất bàng hoàng.
Hàn Đông cũng hiểu được, lão thái gia gọi cuộc điện thoại này, chính là muốn giải thích cho mình, hoặc nói lời an ủi.
Từ cái sắp xếp này mà nói, lão thái gia đã bắt đầu giúp mình chọn vợ trong thời gian gần đây rồi.
Do đó trước lúc này, lão thái gia muốn mình và Kiều San San tạm thời chia tay, tránh những sự cố bất ngờ.
Cứ nghĩ đến giọng nói đầy thương cảm của lão thái gia, trong lòng của Hàn Đông, chợt có cảm giác hồi hộp.
Bình tĩnh mà nghĩ, lão thái gia có thể làm được điểm này, chính là rất xem trọng mình rồi.
Tình hình này, mình có có thể nói được gì nữa?
Dù sao mình cũng sinh ra trong gia đình như vậy. Có những thứ, quả thật không thể do mình làm chủ.
- Dù thế nào chăng nữa, mình cũng không thể để chuyện kiếp trước xảy ra.
Trong lòng Hàn Đông có một niềm tin nhất định, chính là không được để thảm họa của kiếp trước xảy ra lần nữa. Dù thông qua cố gắng của hắn, tình hình đã không còn giống như trước nữa. Do đó Hàn Đông cũng không thể thả lỏng, hắn phải cố gắng khắc phục bản thân, hắn sợ lỡ như mình có hành động nào thái quá, có khi khiến cho vận mệnh dựa theo quỹ đạo của kiếp trước không.
Do đó, Hàn Đông chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
Do đó hiện tại Hàn Đông vẫn chưa chắc chắc tất cả đều không thành vấn đề nào.
- Hàn Đông, để tôi giúp anh lái một tí.
Chu Khải Kiệt nhìn thấy tinh thần của Hàn Đông dường như có chút mơ hồ, bèn để Hàn Đông xuống xe, do anh ta ngồi vào lái.
Hơn mười một giờ, hai người đã đến Thục Đô, Hàn Đông chọn một nhà hàng, vẫn là tiệm lần trước đi với Hoàng Văn Vận, sau khi đặt phòng xong. Hàn Đông liền gọi điện cho Triệu Nhạc, sau đó đến đón Triệu Nhạc.
Khoảng mười hai giờ, Hàn Đông đưa Triệu Nhạc đến nhà hàng.
- Chào ngài, Bộ trưởng Triệu.
Chu Khải Kiệt tiến về phía trước lịch sự chào hỏi.
Triệu Nhạc đưa tay ra bắt tay với anh ta,
- Khải Kiệt đợi lâu rồi đúng không?
Chu Khải Kiệt đáp:
- Nên làm mà.
Mấy người ngồi xuống, không bao lâu sau thức ăn được mang lên.
Rượu mà ba người uống là rượu Mao Đài, vốn dĩ Chu Khải Kiệt uống quen rượu ngũ lương, tuy nhiên trước đó anh ta đã hỏi Hàn Đông, biết được Triệu Nhạc thích uống Mao Đài, nên đã dựa theo sở thích của Triệu Nhạc mà chọn.
Trong lúc dùng cơm, Triệu Nhạc có đề cập đến Hoàng Văn Vận, Chu Khải Kiệt cũng biết được lí do vì sao Hoàng Văn Vận lại được lên chức nhanh như vậy, vẫn là có liên quan đến Hàn Đông, nếu như không phải Hàn Đông giới thiệu anh ta cho Triệu Nhạc. Dù anh ta thực sự có một chút thành tích, nếu muốn nhận được tiến cử, cũng không phải dễ dàng.
Dùng cơm xong, ba người lại đến quán trà gần đó để thưởng thức trà, cùng nhau trò chuyện một hồi, sau đó Hàn Đông bèn đưa Triệu Nhạc về.
Sau đó Hàn Đông quay lại đón Chu Khải Kiệt. Rồi mới lái xe về Vinh Châu.
Còn khoảng một tuần nữa. Kiều San San phải rời khỏi Vinh Châu đến Phù Thành rồi, do đó, Hàn Đông hi vọng sẽ có nhiều thời gian bên cạnh cô ấy.
Dù chạy đến đây chỉ mời Triệu Nhạc dùng một bữa cơm, cùng trò chuyện, tuy nhiên trong lòng của Chu Khải Kiệt vẫn hài lòng.
Đặc biệt biết được Hoàng Văn Vận cũng thông qua Hàn Đông, quen biết được Triệu Nhạc, mà nhanh chóng nhận được tiến cử, Chu Khải Kiệt cảm thấy, quan hệ giữa Hàn Đông và Triệu Nhạc chắc chắn không tệ.
Hiện giờ Triệu Nhạc là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, là một trong những người có thế lực nhất tỉnh. Kết bạn với người như vậy, sau này nếu có cơ hội, chắc chắn có hi vọng nhận được tiến cử.
Với vị trí của Trưởng ban tổ chức, nếu muốn nhận được tiến cử, khả năng nhất chính là tiến về trước trở thành Phó bí thư. Đương nhiên, Phó bí thư một thành phố, vị trí này cũng rất quan trọng, do đó nhất định phải biết người cấp trên mới được.
- Hàn Đông, tối nay ở Vinh Châu, hai anh em chúng ta cùng uống vài ly.
Chu Khải Kiệt biết, trong lòng anh ta vô cùng cảm kích Hàn Đông, cũng đồng ý quen biết Hàn Đông nhiều hơn, Hàn Đông cười:
- Anh Chu, tối nay tôi có việc khác rồi, đợi một thời gian nữa đi. Tới lúc đó tôi đến Vinh Châu cùng uống rượu với anh.
Chu Khải Kiệt vỗ vào trán,
- Tôi biết rồi, anh phải đến bên Tiểu Kiều mà, hôm khác chúng ta cùng nhau uống vài ly.
Đến cổng của khu vực thành phố Vinh Châu, Chu Khải Kiệt xuống xe. Sau đó Hàn Đông lại gọi điện cho Kiều San San. Được một hồi, Kiều San San bèn đi ra, nhè nhẹ như một con bướm vậy.
Gương mặt Hàn Đông thoáng nở nụ cười, nhìn thấy Kiều San San đi đến, trong lòng chợt tràn ngập tình yêu.
Nếu đã không thể thay đổi tình hình, vậy thì phải trân trọng từng phút giây ở bên nhau, để lại nhiều kỉ niệm vui cũng tốt.
Kiều San San biết Hàn Đông cùng với Chu Khải Kiệt đến Thục Đô, sau khi lên xe cô nhẹ giọng:
- Hàn Đông anh không mệt sao? Có cần tìm chỗ nào cho anh nghỉ ngơi không.
Hàn Đông mỉm cười,
- Nhìn thấy em, anh đã tràn đầy sức sống rồi.
Kiều San San nhẹ nhàng nhìn hắn.
Đôi mắt của cô ấy tràn đầy quyến rũ, nói
- Vậy được, em ...
Hàn Đông đậu xe tại quảng trường năm sau. Sau đó cùng với Kiều San San đi dạo vào một cửa tiệm.
Đối với nhiều chàng trai mà nói, đi dạo cùng phụ nữ là một việc hết sức đau khổ, vì phụ nữ cứ dạo phố là vô cùng thoải mái, dường như mỗi một cửa tiệm đều muốn xem, cho dù mua hay không mua, xem cũng phải thật chi tiết, hơn nữa lúc thử trên người, còn thích hỏi ý kiến của con trai.
Tuy Kiều San San ổn hơn một chút, nhưng khi thấy quần áo đẹp, vẫn không kiềm chế muốn thử. Cũng thích hỏi Hàn Đông có được không. Tuy nhiên Hàn Đông đều không thấy phiền toái, nhìn thấy Kiều San San cười tươi thử hết các loại quần áo, cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp.
Kiều San San không chỉ người đẹp, mà ngoại hình cực hoàn hảo, do đó thử trang phục nào, đều khiến người ta cảm thấy vô cùng đẹp.
Dạo đến hơn sáu giờ, hai người lại đi ăn món nướng.
Ngồi trước tiệm ăn, hai người ngồi bên nhau, giống như những cặp tình nhân bình thường, thật mùi mẫn.
Sau đó hai người lại đặt một phòng tại khách sạn Sa Loan, do sắp phải xa nhau, nên Kiều San San cũng tỏ vẻ vô cùng xúc động, chủ động nhiều hơn so với trước đây.
Cả căn phòng, tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Hai người cứ quấn quýt bên nhau, mệt thì nghỉ ngơi một hồi, ôm lấy nhau cùng trò chuyện, sau lại hòa nhập vào vận động kịch liệt.
Cho đến mười một giờ, hai người mới đi xuống, Hàn Đông đưa Kiều San San đến trước cổng khu nhà thành ủy, hai người hôn nhau say đắm, sau đó Kiều San San xuống xe đi vào.
Hàn Đông đứng rất lâu trước cổng, sau mới hít một hơi thật sâu, sau đó lái xe quay về Huyện Phú Nghĩa. Thứ hai, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi cùng đến Ban quản lý trung tâm dạy nghề kiểu mẫu. Hôm nay là ngày Ban quản lý khai trương.
Vốn dĩ Trương Trường Hà dựa theo ý của Hàn Đông, phải đến mời Phương Trung, tuy nhiên Phương Trung nói không có thời gian, để Hàn Đông thay mặt Ủy Ban Nhân Dân huyện là được rồi.
Trung tâm dạy nghề kiểu mẫu là do một tay Hàn Đông dựng lên, Phương Trung cũng không muốn tham gia vào.
Hiện giờ biểu hiện của anh ta vô cùng khiêm tốn.
Lần biến động của Bí thư Đảng Ủy Công an thành phố Vinh Châu, để Phương Trung nhìn thấy một chút hy vọng. Tuy nhiên trước khi chưa hoàn toàn xác nhận, Phương Trung quyết định sẽ cứ im lặng.
Cùng với Hàn Đông cũng được thời gian không ít, Phương Trung cảm thấy, bình thường biểu hiện của Phương Trung rất lặng lẽ. Tuy nhiên thủ đoạn thì không thua kém bất kì ai. Thậm chí ngay cả Liêu Khai Vân cũng được hắn âm thầm mà kéo qua kia, điều này khiến cho Phương Trung bị sụp đổ trong hội nghị thường vụ, thậm chí chưa gượng dậy nổi.
Do đó, Phương Trung có được kinh nghiệm. Cùng đấu với Hàn Đông, nhất định phải âm thầm, chỉ cần sau khi tìm được nỗi đau của Hàn Đông, lại nhẫn tâm ra tay, khi đó, anh ta liền nắm mũi hắn mà dắt đi.
Thật ra dù Hàn Đông nắm rất nhiều phiếu ủy viên thường vụ. Nhưng chỉ nhiều hơn một phiếu so với Phương Trung thôi. Hơn nữa Phương Trung còn là Bí thư Huyện ủy. Là nhân vật số một của Huyện Phú Nghĩa, do đó thực lực của hai người không kém bao nhiêu, dựa theo tình hình mà nói, Phương Trung cũng không cần phải lặng lẽ như vậy.
- Sẽ có một ngày, mình phải cho hắn biết được lợi hại.
Trong lòng Phương Trung âm thầm đưa ra quyết tâm, anh ta yên lặng như vậy, cũng có nghĩa tiến thêm một bước làm tê liệt Hàn Đông.
Đương nhiên, Hàn Đông có chút nghi ngờ đối với việc Phương Trung bất chợt thay đổi âm thầm như vậy. Tuy nhiên Hàn Đông không hề bận tâm, nếu Phương Trung còn muốn thách đấu, Hàn Đông cũng sẽ đi với anh ta, hơn nữa còn thưởng cho anh ta vài cú đau hơn.
Tuy Kiều Hiếu Nghĩa được điều đi rồi, nhưng ủy viên thường vụ thành ủy mới được điều đến thành phố Vinh Châu, Bí thư Đảng ủy Công an Khương Tường Vũ, cũng là một trợ lực lớn đối với Hàn Đông.
Đấy là lúc hôm qua Hàn Đông ở Thục Đô, lúc đón Triệu Nhạc đến dùng cơm, Triệu Nhạc đã nói với hắn lúc trên xe.
Hơn nữa từ miệng của Triệu Nhạc,Hàn Đông biết được, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Uông Kỷ Tài mới là người của lão thái gia, cũng nên nói, hiện tại bên trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên, họ Hàn có hai người Triệu Nhạc và Uông Kỷ Tài. Ngoài ra Hàn Đông còn thông qua quan hệ của Ngưu Chí Không. Cùng với ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy tạo lập một quan hệ tương đối tốt.
Càng quan trọng hơn, trong lòng của Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông đã lưu lại ấn tượng sâu sắc hơn nữa rất tốt. Tương lai của Nguyên Hằng Kiện sẽ là ủy viên thường vụ của nước Hoa Hạ, đấy chính là một trong các nhân vật đỉnh nhất của kim tự tháp.
Do đó, Hàn Đông xác nhận, chỉ cần mình vì công việc,dù làm ra động tĩnh lớn nào, cũng không có vấn đề lớn.
Lần này vì chuyện của Kiều San San, trong lòng Hàn Đông đang ủ một ngọn lửa, dù hắn đối với gia đình, với lão thái gia đã không còn oán giận, nhưng không hề nói lên trong lòng hắn lại không nỗi giận, chỉ là nhất thời không có đối tượng để trút ra mà thôi.
Nếu Phương Trung muốn gây sự, Hàn Đông cũng không ngại giáo huấn anh ta thêm một lần nữa.
Trong Ban quản lý thành ủy thành lập trung tâm dạy nghề, Hàn Đông đại diện Huyện ủy, Ủy Ban Nhân Dân Huyện nói vài lời tuyên dương, mang lí do có cơ địa này, mục đích muốn thuật lại một lần cho rõ, thể hiện cái này, Ban quản lý phục vụ cho quần chúng, dù tất cả quần chúng trong Huyện gặp phải vấn đề gì trong quá trình công tác bên ngoài, đều có thể nhờ Ban quản lý giúp đỡ, đồng thời Hàn Đông một lần nữa mở lớp bồi dưỡng kĩ năng miễn phí trong năm khóa đầu.
Đài truyền hình Huyện Phú Nghĩa sẽ quay lại toàn bộ quá trình, làm thành một chương trình phát sóng trong vòng một tuần. Đài truyền hình Huyện thật ra cũng không có nhiều tiết mục, rất nhiều lúc chỉ phát vào băng đĩa giải trí. Bởi vậy, khi ở huyện có tin tức quan trọng gì khẳng định phải liên tục đưa tin, không quan tâm có người xem hay không, đưa tin nhiều lần như vậy dù sao cũng có một số người biết đến.
Chủ nhiệm đầu tiên của Ban quản lý trung tâm dạy nghề kiểu mẫu, Trợ lý Chủ tịch huyện Trương Trường Hà cũng lên đài phát biểu, chủ yếu đại diện Ban quản lý hứa hẹn sẽ toàn tâm toàn ý ra sức phục vụ cho quần chúng Huyện Phú Nghĩa.
Na Đạt Hòa với thân phận là Phó chủ nhiệm Ban quản lý cũng đến tham gia buổi lễ. Trong lòng của anh ta vô cùng cảm kích Hàn Đông, tuy là ủy viên của Trấn Triệu Hoa, chủ nhiệm chính Đảng đến Phó chủ nhiệm Ban quản lý, cấp bậc cũng là Phó. Tuy nhiên triển khai của hai chức đều không như nhau. Một người là chủ nhiệm chính Đảng của xã, trong số cán bộ có cấp bậc Phó này, vốn không hề ghê gớm, tuy nhiên lao động phục vụ là công trình quan trọng của toàn Huyện. Cũng là nơi thử điểm của toàn tỉnh, có được các nơi chú ý. Tương lai cơ hội được đề cử sẽ có nhiều hơn.
Từ văn phòng chính Đảng của Trấn Triệu Hoa, một nhân viên ăn không ngồi rồi, từng bước trở thành cán bộ bậc Phó phòng, cuộc sống của Na Đạt Hòa có thay đổi quá lớn. Tất cả đều do Hàn Đông. Vì vậy trong lòng của Na Đạt Hòa, tràn đầy cảm kích đối với Hàn Đông đồng thời, cũng nên nghiêm túc làm tốt công việc, chỉ cần mình thể hiện tốt, mới là cách báo đáp tốt nhất đối với Hàn Đông.
Buổi trưa, Trương Trường Hà báo cáo công việc, nói về suy nghĩ của anh ta về Ban quản lý.
Hàn Đông mỉm cười:
- Công việc của Ban quản lý, sẽ do anh toàn quyền phụ trách, quản lý thường ngày. Anh cứ tự quyết định lấy, tôi chỉ cần xem kết quả.
Đây có nghĩa trao quyền cho Trương Trường Hà, cho anh ta có quyền tự tin quyết định một số việc.
Trương Trường Hà mỉm cười:
- Công việc của Ban quản lý, cũng cần có Chủ tịch huyện Hàn quan tâm nhiều hơn mới được.
Hàn Đông nói
- Con người tôi không khiêm nhường, đã nói việc của Ban quản lý anh có toàn quyền phụ trách. Anh cứ yên tâm mà làm. Lúc trao quyền, tôi sẽ không bao giờ do dự. Hơn nữa đối với năng lực làm việc của anh, tôi cũng tương đối yên tâm.
Trương Trường Hà khách khí mà nói:
- Cám ơn Chủ tịch huyện Hàn tín nhiệm. Tôi sẽ nhất định làm tốt công việc ở Ban quản lý. Tranh thủ giúp càng nhiều người thông qua trung tâm chúng ta để có được công việc.
Hàn Đông gật đầu,
- Anh hãy về, tổng kết lại tình hình công việc trong thời gian này, đồng thời làm một báo biểu chi tiết về tình hình sử dụng vốn. Hai ngày nữa tôi đến Ủy Ban Nhân Dân đưa cho Chủ tịch huyện Phạm. Còn báo cáo về tài chính nữa. Tiện thể xem Chủ tịch huyện Phạm có thể đến khảo sát không.
- Chủ tịch huyện Hàn ra mặt, chắc chắn sẽ mời được Chủ tịch huyện Phạm.
Trương Trường Hà cung kính đáp, lần trước anh ta cùng với Hàn Đông đến Ủy Ban Nhân Dân một chuyến, nhìn thấy được thái độ của Phạm Đồng Huy đối với Hàn Đông vô cùng tốt, do đó trong lòng anh ta vô cùng mong muốn, nếu Phạm Đồng Huy có thể đến Ban quản lý khảo sát một lượt, vậy chức chủ nhiệm Ban quản lý của anh ta cũng có thể lộ diện. Hơn năm giờ, Hàn Đông bèn lái xe đến thành phố Vinh Châu.
Hàn Đông và Kiều San San đã hẹn, trưa mỗi ngày Hàn Đông sẽ lái xe đến thành phố Vinh Châu, cùng dùng cơm với Kiều San San. Sau đó tối lại lái xe về Huyện Phú Nghĩa.
Tuy có hơi vất vả, nhưng Hàn Đông vẫn đồng ý, hiện tại Hàn Đông chỉ hi vọng mỗi một giây đều có thể ở bên cạnh Kiều San San.
Chỉ là, trong lòng hắn cũng biết, công việc vẫn là quan trọng, là Chủ tịch huyện, càng phải lấy mình làm gương, không phải tình hình đặc biệt, Hàn Đông cũng không muốn bỏ bê công việc.
- Hàn Đông.
Kiều San San ngồi phía bên tay lái, ngọt ngào gọi một tiếng, gương mặt của cô trắng hồng, lúc đôi mắt nhìn vào Hàn Đông, tỏ vẻ ánh nhìn đầy quyến rũ.
Thời gian này, Hàn Đông cảm thấy, Kiều San San đẹp hơn rất nhiều so với bất kì lúc nào hết.
Dường như vì sắp phải chia xa, thân hình trên dưới của cô ta, gần như để lộ ra hình ảnh đẹp nhất.
Mỗi lần bên cạnh Kiều San San, trong lòng Hàn Đông đều có cảm giác thật say mê.
- Hàn Đông, hôm nay em đã xin phép, vài ngày sau sẽ không đi làm.
Gương mặt của Kiều San San mang biểu hiện vui mừng.
Hàn Đông hơi ngẩn người, trong lòng lại có chút thương cảm, Kiều San San có cảm giác vui như vậy, vì cô ta đã xin phép, sẽ có nhiều thời gian ở bên mình.
Tuy nhiên, nếu không phải gia đình sắp xếp, tất cả đều có thể tránh khỏi.
- Thế nào?
Kiều San San nhìn Hàn Đông
- Anh không vui sao, mấy ngày này em có thể ở bên anh.
Hàn Đông đưa tay lên sờ gương mặt của Kiều San San,
- Đương nhiên anh vui rồi, tôi còn muốn ngày nào cũng bên cạnh em.
Tối hôm đó, Hàn Đông không có trở về.
Họ đã đặt một phòng ở khách sạn Sa Loan, sáng sớm đã cùng Kiều San San quay về Huyện Phú Nghĩa.
Trên đường về, Hàn Đông gọi điện cho Tả Nhất Sơn, nhờ anh ta gọi cho ủy ban kế hoạch, sở nhà đất, cục giao thông, cục du lịch, văn phòng xúc tiến đầu tư và các chủ quản lãnh đạo liên quan có mặt tại phòng họp ủy ban nhân dân huyện vào lúc chín giờ.
Mặc dù Hàn Đông quyết định mấy ngày này dành nhiều thời gian bên cạnh Kiều San San, nhưng công việc ở ủy ban nhân dân vẫn phải tiếp tục làm.
Hôm nay mục tiêu chủ yếu của Hàn Đông, chính là tập hợp các đơn vị có liên quan, chuẩn bị thảo luận về dự án Thanh Sơn Lĩnh.
Lần trước nói với Chu Khải Kiệt ở Thanh Sơn Lĩnh, khiến Hàn Đông cảm thấy. nếu có thể đem Thanh Sơn Lĩnh ra khai thác, một mặt không chỉ thu hút nhiều đầu tư lớn, đồng thời cũng tạo tiếng tăm lớn đối với Huyện Phú Nghĩa.
Tỉnh Tây Xuyên vốn dĩ là một tỉnh rất phong phú về tài nguyên du lịch, Huyện Phú Nghĩa có tài nguyên quá tốt như Thanh Sơn Lĩnh mà không lợi dụng, vậy thì quá lãng phí.
Đến Huyện Phú Nghĩa, trước tiên Hàn Đông đưa Kiều San San đến kí túc xá của kho lương thực, sau đó lại lái xe đến Ủy ban nhân dân Huyện.
Không được bao lâu, Trương Trường Hà đã đến. Anh ta dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, tổng kết lại công việc chi tiết của trung tâm dạy nghề trong thời gian qua. Hàn Đông xem sơ một lượt. hài lòng gật đầu:
- Ừm, không tồi, số liệu khá tỉ mỉ, có thể thấy được chúng ta đã làm không ít công việc.
Trương Trường Hà mỉm cười:
- Đây cũng nhờ Chủ tịch huyện Hàn có cách lãnh đạo.
Hàn Đông cười, đưa tay lên xem giờ, cách chín giờ chỉ còn vài phút nữa.
Trương Trường Hà thấy thế, bèn đứng lên cáo từ.
Chín giờ, Hàn Đông chuẩn bị đến văn phòng, những bộ phận có liên quan đều có mặt đông đủ.
Đồng thời tham gia cuộc họp còn có Phó chủ tịch thường trực Thẩm Tòng Phi. Phó chủ tịch huyện Hứa Hiểu Đông, Phó chủ nhiệm Ủy ban nhân dân Bộ Cương.
Vì mọi người đều biết lúc mở cuộc họp Hàn Đông đều rất đúng giờ. Do đó mỗi lần có cuộc họp nào. Mọi người đều có mặt trước hai phút, cả Thẩm Tòng Phi cũng như vậy.
Hàn Đông ngồi xuống, nói:
- Mọi người đến đủ rồi, vậy thì bắt đầu cuộc họp, hôm nay triệu tập mọi người đến, đề tài chỉ có một. Chính là thảo luận dự án Thanh Sơn Lĩnh. Các vị tại đây đều đã sinh sống một thời gian không ngắn tại Huyện Phú Nghĩa, đối với tình hình của Thanh Sơn Lĩnh chắc cũng quen thuộc, tôi cũng không cần giới thiệu tình hình của Thanh Sơn Lĩnh nữa, trước tiên tôi xin nói về suy nghĩ của tôi.
Nhìn quanh một vòng, mọi người cùng lấy bút để ghi chép lại, Hàn Đông tiếp tục:
- Mở Thanh Sơn Lĩnh, phải dựa theo nguyên tắc bảo vệ, nói cách khác, không thể vì mục tiêu kinh tế mà cho rằng phá hoại môi trường tự nhiên của Thanh Sơn Lĩnh. Đây là một nguyên tắc lớn; tiếp theo, phải cố gắng khai quật hết tài nguyên thiên nhiên của Thanh Sơn, tích cực thu hút đầu tư trong ngoài nước, tìm kiếm vốn đầu tư, một công ty có danh tiếng tốt để bắt đầu; điểm thứ ba, chúng ta làm tốt kế hoạch ban đầu, điểm này phối hợp với kế hoạch, cùng hợp tác với các bộ phận, nhanh chóng đưa ra một dự án tổng hợp.
Sau đó, Hàn Đông đề ra ý tưởng của Chu Khải Kiệt, nói:
- Để gia tăng thu hút vốn đầu tư, trong huyện có thể suy nghĩ quy định trước con đường từ huyện Phú Nghĩa đến trấn Vạn Thọ. Nhanh chóng khởi công.
- Tôi muốn nói chỉ có vậy, phần dưới mọi người cùng nhau trao đổi với nhau.
Thẩm Tòng Phi mỉm cười:
- Tôi bổ sung hai điểm, công việc do Chủ tịch huyện Hàn đề ra, là một công trình của hệ thống, do đó mọi người nên xem trọng hơn, đồng thời tăng cường lãnh đạo công việc, có tính trách nhiệm. Khi Ban kế hoạch bắt tay vào việc, phải vạch rõ mục tiêu xác nhận, trong kiểm tra sau này cũng có phần đối chiếu. Thật ra, về mặt thu hút đầu tư, cái nhìn của mọi người không được chỉ tập trung vào tỉnhTây Xuyên. Phải để ánh nhìn tìm kiếm nhà đầu tư khai thác: điểm thứ ba, mời cục bảo vệ môi trường cùng tham gia, khai thác công việc, như vậy mới có thể bảo vệ tốt tài nguyên thiên nhiên của Thanh Sơn Lĩnh.
Hàn Đông vui vẻ nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm nói những điểm này đều vô cùng quan trọng, sau nhờ Bộ Võng thông báo cho cục bảo vệ môi trường cùng tham gia. Nó cũng là mục tiêu nằm trong kế hoạch trách nhiệm, cũng nên cố gắng xác định rõ lượng công việc, thời gian làm việc, như thế dễ dàng kiểm tra.
Cục trưởng cục giao thông Tạ Giang Tùng đẩy gọng kính. Nói:
- Từ huyện Phú Nghĩa đến Thanh Sơn Lĩnh, lộ trình cũng vài kilomet, nếu như sửa một đoạn đường cấp hai, đầu tư ít nhất bảy tám chục triệu, tài chính của Huyện Phú Nghĩa chắc chắn sẽ không đảm đương nỗi, tôi nghĩ có nên nghĩ cách tạo vốn hỗ trợ từ trong tỉnh không.
Hàn Đông gật đầu,
- Ừm, ý kiến này cũng không tồi, tuy nhiên trước tiên chúng ta phải có một kế hoạch tương ứng mới được, đợi quy hoạch ra, chúng ta mới đến Sở giao thông tìm hỗ trợ nữa.
Trước đó, Hàn Đông không hề đem chuyện của mình chuẩn bị yêu cầu Sở giao thông tỉnh nói ra, tên Tạ Giang Tùng nghĩ được điểm này, nói rõ đầu óc của tên này vẫn còn tỉnh táo.
Nhiệm vụ cần Sở giao thông lấy chính sách, tiền vốn, sẽ được Cục trưởng Tạ làm ở Sở giao thông làm tốt việc này.
Lời của Hàn Đông, khiến trong lòng của Tạ Giang Tùng hơi buồn bực, vốn đầu tư bảy tám chục triệu, huyện Phú Nghĩa cũng chỉ gom góp được vài triệu, dự tính đa số tiền vốn phải cần đến Sở giao thông chi ra mới được, một số tiền vốn lớn như vậy, một mình anh ta, chức cục trưởng giao thông nhỏ này, cũng không có khả năng chạy được .
Nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Giang Tùng như quả mướp đắng, Hàn Đông hiểu được chuyện gì, cũng không nói ra.
Nếu Hàn Đông đã xác nhận đề ra, mọi người cũng biết được Hàn Đông chắc chắn sẽ khai thác đối với Thanh Sơn Lĩnh, do đó lúc bàn luận, đều vây quanh nếu như làm tốt công việc này.
Tục ngữ có câu, ba người thợ giày ví như một Gia Cát Lượng.
Thông qua những người thảo luận với nhau, Hàn Đông càng kiên quyết mở Thanh Sơn Lĩnh.
Hiện giờ vấn đề gặp phải có hai cái, một cái là tài chính sửa đường, hai là khởi công.
Cục trưởng Kim Tề Thế của cục xúc tiến đầu tư ngẩng đầu nhìn Hàn Đông một cái, lấy hết dũng khí nói:
- Chủ tịch huyện Hàn. Tôi có một ý tưởng, không biết có được không.
Hàn Đông nói:
- Có ý tưởng nào cứ nói, chỉ cần vì công việc, dù nói sai cũng không sao.
Lúc Hàn Đông ở trấn Triệu Hoa, vì chuyện của nhà máy rượu, cùng với Kim Tế Thế, từng xảy ra một chút xích mích. Tuy nhiên hiện giờ Hàn Đông không còn để trong lòng nữa, tên Kim Tế Thế này quá rõ ràng là người của Thẩm Tòng Phi, chỉ cần anh ta nghiêm túc làm việc, Hàn Đông cũng không vì chuyện trước đây mà làm khó anh ta.
Con người sau khi đến một tầng lớp nhất định, lòng dạ tự nhiên sẽ rộng mở hơn.
Giống như mấy người đứng đầu trong kim tử tháp ở Hoa Hạ Quốc, họ sẽ so đo với Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện sao?
Kim Tế Thế nói:
- Khai thác Thanh Sơn Lĩnh, vốn đầu tư vào ắt hẳn rất nhiều, nếu đơn thuần dựa vào một công ty, độ khó về thu hút đầu tư cũng rất lớn, chúng tôi có phải nên triển khai chia nhỏ dự án này, về mặt nguyên tắc nên thống nhất đầu tư, nhưng nếu gặp tình hình thích hợp, cũng cho phép doanh nghiệp liên quan đầu tư vào mặt nào đó.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ý kiến này không tệ, tôi đồng ý áp dụng.
Hàn Đông cũng biết, chỉ sợ Kim Tế Thế lo lắng không tìm được công ty lớn để đầu tư vào, do đó mới nghĩ cách phân chia đầu tư, như thế ít ra không cần giao một tờ giấy trắng.
Tuy nhiên mặc kệ Kim Tế Thế có mục đích gì, chỉ cần là công việc, Hàn Đông cũng không so đo.
Sau cuộc họp, Hàn Đông gọi Thẩm Tòng Phi tới văn phòng, nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, công việc khai thác Thanh Sơn Lĩnh, anh cũng nên lưu ý. Còn nữa, vài ngày này tôi hơi bận. Công việc trong tỉnh, anh phụ trách giải quyết giúp.
Phó Chủ tịch huyện thường vụ, chính là giúp Chủ tịch huyện giải quyết công việc thường ngày, được Chủ tịch huyện ủy thác có quyền thay mặt Chủ tịch huyện.
Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Đông để Thẩm Tòng Phi phụ trách.
Thẩm Tòng Phi trịnh trọng gật đầu:
- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm. Tôi sẽ theo dõi kỹ, có việc gì quan trọng, tôi sẽ kịp thời báo cáo với ngài.
Hàn Đông gật đầu:
- Ừm, như thế đi. Tôi sẽ nói một tiếng với Bộ Võng, những ngày này cho anh ta đưa văn kiện liên quan đến chỗ anh là được.
Sau đó Hàn Đông lại gọi Bộ Võng đến, giao lại công việc, rồi trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Trở về kí túc xá, Kiều San San đang giúp Hàn Đông giặt thảm, quần áo, hơn nữa trong phòng cũng được quét dọn rất sạch sẽ.
Hàn Đông thương tiếc:
- Sao em lại làm chuyện này, xem ti vi cũng được mà.
Kiều San San thản nhiên cười:
- Không sao, em cũng nhàn rỗi, giúp anh quét dọn một tí cũng không phí nhiều sức lực mà.
Cơ bản cô ấy đã làm xong, sau khi phơi quần áo xong, Hàn Đông bèn đưa cô ấy đến Thanh Sơn Lĩnh.
- Hàn Đông không phải chiều anh còn đi làm sao?
Kiều San San nhìn Hàn Đông hỏi.
Hàn Đông nói:
- Không sao. Anh sẽ lo lắng công việc và chuyện riêng. Trong huyện quyết định khai thác Thanh Sơn Lĩnh, các bộ phận đã bắt đầu quy hoạch, hiện giờ xem như anh đi khảo sát thôi.
Kiều San San cười hì hì:
- Hàn Đông anh rất biết tìm lí do.
Hai người như một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm, ở Thanh Sơn Lĩnh vui chơi nửa ngày, sau khi dùng cơm tối xong mới quay lại huyện Phú Nghĩa.
Tối hôm đó, Kiều San San không về nhà, cô ấy gọi điện cho mẹ, bảo là đang ở cùng với Cát Ni.
Trên giường của Hàn Đông, hai người như điên đảo. Bên trong nhà, tràn đầy xuân sắc.
Trên tấm khăn trải giường mới, cũng để lại không khí và minh chứng cho tình yêu của họ.
Ngày hôm sau, Kiều San San vẫn còn chìm trong giấc ngủ, Hàn Đông nhè nhẹ ra khỏi giường, đi đến phòng làm việc. Gọi điện cho Chu Khải Kiệt, chủ yếu muốn nhờ Chu Khải Kiệt giới thiệu bạn bè ở Sở giao thông.
- Hàn Đông, tôi đã gọi điện cho giám đốc sở Hạ có nhắc đến anh, đồng thời nói các anh đang chuẩn bị tu sửa đường, anh ta ngỏ ý nhất định sẽ cố gắng làm hài lòng Chu Khải Kiệt cười nói, đưa số điện thoại của Phó giám đốc sở giao thông tỉnh Hạ Kim Cường cho Hàn Đông, nói:
- Anh có thể liên lạc trước với anh ấy, xem cần phải chuẩn bị tư liệu gì.
Hàn Đông lưu lại số điện thoại, cảm kích nói:
- Cám ơn anh Chu, đợi tôi bận xong tôi sẽ tìm anh uống rượu.
Chu Khải Kiệt nói:
- Không sao, anh cứ làm việc trước.
Sau đó Hàn Đông bèn gọi điện cho Hạ Kim Cường. Khi vừa giới thiệu xong, Hạ Kim Cường nói:
- Chủ tịch huyện Hàn à, tôi đã nghe bộ trưởng Khải Kiệt nhắc qua chuyện của anh. Anh cứ chuẩn bị sẵn tư liệu, đến lúc đó đưa cho tôi. Tôi sẽ cố gắng giúp anh tìm nhiều vốn đầu tư.
Không ngờ anh ta lại nhanh chóng như vậy, có thể nhận thấy quan hệ giữa y và Chu Khải Kiệt chắc hẳn không tệ, Hàn Đông liền bày tỏ cảm kích. Hỏi rõ cần tư liệu nào. Cúp máy điện thoại, Hàn Đông gọi điện đến cục giao thông, nhờ cục trưởng Tạ chuẩn bị tư liệu liên quan một cách nhanh nhất, tới lúc đó hắn sẽ đến sở giao thông lấy.
Vừa nghe Hàn Đông sẽ cùng với mình đến sở giao thông tỉnh, Tạ Giang Tùng liền yên tâm được phần nào, đồng thời trong lòng có chút cảm kích, anh ta biết bối cảnh quan hệ của Hàn Đông không tồi, lần này có lẽ là cơ hội tốt.
Hàn Đông ngồi được một hồi, gọi điện cho ủy viên Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Khương Tường Vũ, sau này tự giới thiệu, thể hiện tốt rồi đến báo cáo công việc.
Khương Tường Vũ mỉm cười:
- Hàn Đông à. Trước khi đến Bí thư Uông đã nói với tôi rồi, bộ trưởng Triệu cũng từng nói qua anh. Giữa chúng ta không cần khiêm tốn quá, báo cáo công việc được rồi, khi nào thì cùng nhau đi dùng cơm.
Hàn Đông cũng vui mừng nói:
- Vậy tối nay Bí thư Khương có rảnh không, tôi đến Vinh Châu mời ngài dùng cơm.
- Được, anh đến thì liên lạc với tôi.
Khương Tường Vũ nhanh chóng đáp lại.
Cũng khó trách, Bí thư tỉnh ủy, bộ trưởng tỉnh ủy đã đích thân gọi đến chào hỏi, y tuy là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bí thư chính pháp, cho nên cũng không dám không nể mặt Hàn Đông.
Dù Uông Kỳ Tài và Triệu Nhạc không nói rõ thân phận thực sự của Hàn Đông, nhưng là thân tín của Uông Kỳ Tài, lại đích thân tham dự việc vui của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương Tường Vũ, cũng đại khái đoán được thân phận của Hàn Đông, do đó trong lòng cũng âm thầm cảm thấy lần này mình đến Vinh Châu nhậm chức,quả thực là một cơ hội lớn, Hàn Đông chính là thái tử, hiện giờ mình và hắn giữ tốt mối quan hệ, tương lai cũng sẽ có nhiều ích lợi.
Do có suy nghĩ này, ngay từ đầu thái độ của Uông Kỳ Tài đối với Hàn Đông vô cùng hữu hảo.
Buổi trưa, Hàn Đông và Kiều San San lại đến thành phố Vinh Châu, Hàn Đông nói ra mục đích của mình. Kiều San San nói:
- Hàn Đông anh cứ làm việc đi, hôm nay em sẽ về nhà sớm, nếu không mẹ em sẽ nghi ngờ.
Tối đêm qua cô ấy không về nhà, tuy có Cát Ni che giấu, nhưng cũng không thể không về nhà.
Thật ra, Kiều San San cũng biết, chắc chắn mẹ sẽ đoán được mình ở cùng với Hàn Đông, chỉ vì bà ta vô cùng hài lòng Hàn Đông, cho nên không có nói gì nhiều.
Hàn Đông gật đầu, nói
- Vậy ngày mai anh đến đón em.
Kiều San San sắc mặt đỏ ửng:
- Được.
Hàn Đông đưa Kiều San San đến khu nhà ủy viên thường vụ Thành ủy, dù Kiều Hiếu Nghĩa đã rời khỏi, tuy nhiên vì Kiều San San và mẹ cô ấy phải qua một thời gian mới rời khỏi, do đó họ vẫn ở trong ngôi nhà này, còn về Khương Tường Vũ mới đến, được ở trong một căn phòng mới.
Tiếp theo Hàn Đông tìm đến một nhà hàng tương đối yên tĩnh, sau khi đặt một phòng, liền gọi điện cho Khương Tường Vũ.
Hơn sáu giờ, Khương Tường Vũ đã đến. Xem ra anh ta khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt trắng nõn. Bộ dạng lịch sự nho nhã, gương mặt đang cừơi. Sau đó Hàn Đông bắt tay với anh ta, hàn thuyên được vài câu, thức ăn được dọn lên, hai người vừa ăn, vừa trò chuyện.
Hai người đều gặp mặt lần đầu tiên, dù Khương Tường Vũ cũng có tâm muốn gây dựng mối quan hệ tốt với Hàn Đông, tuy nhiên cũng không thể nói quá sâu vào, nhưng ít ra thông qua lần gặp nhau này, giữa hai người được bắt đầu bằng một khởi đầu tốt.
Dùng cơm xong hai người lại đến quán trà ngồi hơn một giờ đồng hồ, Hàn Đông đưa Khương Tường Vũ về đến khu nhà ủy viên thường vụ, rồi mới quay lại huyện Phú Nghĩa.
Về đến nhà, thời gian khoảng chín giờ, Hàn Đông lẻ loi ngồi trong nhà xem tivi. Hắn cảm nhận được, dường như trong nhà ngập đầy hơi thở của Kiều San San. Bất chợt, dường như còn có hình ảnh của Kiều San San.
Buổi tối lúc đi ngủ. Trên giường ngập đầy hơi thở vui vẻ tối qua với Kiều San San, Hàn Đông không thể ngủ được, thật không dễ dàng ngủ được, trong mơ lại thấy cùng với Kiều San San ôm lấy nhau.
Ngày mai là thứ sáu rồi, theo sắp xếp của Kiều San San, cô và mẹ cô ta, sẽ rời khỏi vào sáng chủ nhật.
Đơn vị mới của Kiều San San đã được xác nhận. Cũng là cục phát thanh thành phố Phù Thành, lần này cấp bậc của cô được nâng lên một bậc, trở thành Trưởng phòng.
Đối với thời gian còn lại này, Hàn Đông vô cùng trân trọng.
Do đó, Hàn Đông đến có mặt tại Ủy ban nhân dân huyện, gọi điện cho Bí thư Liêu Khai Vân, sau lái xe đến Vinh Châu.
Trong điện thoại Hàn Đông cho Liêu Khai Vân biết. Để anh ta có thời gian đến báo cáo công việc với Bí thư Khương, còn gọi cú điện thoại này, Hàn Đông muốn cho Liêu Khải Vân biết, dù Kiều Hiếu Nghĩa đã đi. Nhưng sếp trên của hắn, vẫn còn mối quan hệ vô cùng tốt với mình.
Nhận được điện thoại của Hàn Đông, Liêu Khai Vân quả thật vô cùng kinh ngạc. Trước đó, hắn đã gọi điện cho Kiều Hiếu Nghĩa, ngay cả Kiều Hiếu Nghĩa cũng không biết lần thay đổi nhân sự là chuyện thế nào, cũng không rõ tình hình của Bí thư Khương Tường Vũ vừa mới nhận chức. Còn Hàn Đông đã tiếp xúc qua với Khương Tường Vũ, đồng thời còn để bản thân đến báo cáo công việc với ông ta, cái này nói lên điều gì?
Trước đó Liêu Khải Vân thông qua Phó chủ tịch Cát Nghi Thần để nhờ vào Kiều Hiếu Nghĩa, hiện giờ Kiều Hiếu Nghĩa đột nhiên bị điều đi, trong lòng anh ta có chút thất vọng, không dễ dàng tìm được nơi dựa dẫm thì đã mất rồi, muốn tìm được một mối quan hệ vững cũng khó khăn.
Tuy nhiên cú điện thoại của Hàn Đông, khiến cho ánh mắt Liêu Khải Vân chợt sáng lên, nếu năng lực của Hàn Đông lớn như vậy, vậy mình cũng an tâm đứng về phía hắn. Phối hợp tốt công việc với hắn, đồng thời có thể dựng mối quan hệ tốt với Bí thư Khương Tường Vũ vừa mới nhận chức. Hơn nữa Hàn Đông lại nhận được nhiều ủy viên thường vụ hỗ trợ trong tỉnh ủy, mình dù không dựa được vào Khương Tường Vũ, chỉ cần đi theo Hàn Đông cũng không tồi.
Ngoài ra thông qua sự việc Ban quản lý lần trước, Liêu Khải Vân đã đắc tội chết với Phương Trung, cũng không thể đi chung với Phương Trung nữa, hiện giờ anh ta ngoài cách đi theo Hàn Đông cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Xác định được chủ ý, Liêu Khải Vân thì thào: - Chuyện của trước đây đã qua rồi, hiện mình và Hàn Đông, nói không chừng cơ hội thay đổi.
Nhấc điện thoại lên, Liêu Khải Vân gọi số điện thoại văn phòng làm việc của Khương Tường Vũ, sau khi thông điện thoại, anh ta đứng lên. Hai tay nắm lấy ống nghe, cong lưng lại, nghe được giọng nói của Khương Tường Vũ, anh ta liền lịch sự đáp:
- Chào ngài Bí thư Khương, tôi là Liêu Khai Vân của huyện Phú Nghĩa. Muốn đến báo cáo công việc cho anh. Không biết trưa nay ngài có thời gian không?
Khương Tường Vũ mỉm cười, tối hôm qua Hàn Đông đã nhắc đến Liêu Khai Vân với anh ta,
- Ừm, buổi chiều bốn giờ tôi rảnh, anh cứ qua đây.
- Vâng, cám ơn Bí thư Khương.
- Tên Hàn Đông này rốt cuộc có lai lịch thế nào!
Liêu Khai Vận ngồi lẩm bẩm trong phòng làm việc. Anh ta cũng mơ hồ nghe được Hàn Đông có quan hệ thân thiết với Tỉnh ủy ủy viên Trưởng ban tổ chức Triệu Nhạc, nhưng từ chuyện của Khương Tường Vũ, e là năng lực của Hàn Đông còn lớn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.
/1284
|