Lời Hàn Đông khiến cho Thẩm Tòng Phi vô cùng kinh ngạc.
- Chủ tịch huyện Hàn đã có hoài bão như thế, thì tôi còn có gì để nói nữa, Chủ tịch huyện Hàn có việc gì cứ chỉ bảo là được rồi.
Thẩm Tòng Phi ưỡn ngực, điệu bộ vô cùng hào hùng nói.
Hàn Đông cười cười nói:
- Chỉ cần chúng ta tỉ mỉ quy hoạch, nghiêm túc tổ chức, tôi tin tưởng, đối với cải cách doanh nghiệp nhà nước, nhất định có thể thành công.
Hàn Đông trong lòng đương nhiên có hoài bão ý chí lớn của hắn, tuy nhiên cũng không thể chuyện gì cũng đều nói cho người khác.
Ngoài hoàn cảnh gia đình hỗ trợ mạnh mẽ ra, ưu thế lớn nhất của Hàn Đông chính là nắm bắt vô cùng vững vàng phương châm chính sách quan trọng của tương lai, bởi vậy đối với những thứ hiện tại mọi người xem khá mẫn cảm, Hàn Đông không sợ hãi nhiều như vậy.
Tiễn Thẩm Tòng Phi đi xong, Hàn Đông giao nhiệm vụ lập ra “Biện pháp thực hành thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước huyện Phú Nghĩa” cho Tả Nhất Sơn, bảo y đưa ra một bản thảo, đến lúc sẽ mời mọi người cùng xem xét, sau đó lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân huyện công bố ra ngoài.
Tả Nhất Sơn vô cùng mừng rỡ nhận nhiệm vụ này, với y mà nói, đây là sự xem trọng và bồi dưỡng của Hàn Đông đối với mình.
Thân là thư ký, khi phục vụ cho lãnh đạo, cũng có thể học được vài thứ có ích từ lãnh đạo. Nhưng nếu lãnh đạo cố ý bồi dưỡng, thì sự rèn luyện có được sẽ nhiều hơn.
Hàn Đông gọi điện cho Bí thư của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy:
- Chào trưởng phòng Giả, tôi là Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa đây. Sáng mai tôi muốn báo cáo công việc với Phó chủ tịch tỉnh Phạm một chút, không biết Phó chủ tịch tỉnh Phạm có chương trình gì không?
Giả Phàm Hàn vừa nghe là Hàn Đông, tự nhiên cũng tỏ ra vô cùng khách khí, anh ta cũng biết Hàn Đông bây giờ đã là Chủ tịch huyện Phú Nghĩa rồi, đã cùng cấp bậc với mình, hơn nữa còn là quan huyện thực sự, không phải thông qua việc làm thư ký cho lãnh đạo mau chóng tăng cấp bậc như mình.
Độ thăng quan như thế, ở cả tỉnh Tây, tuyệt đối là có một không hai. Hơn nữa Chủ tịch huyện hai mươi ba tuổi, cũng là điều cực kỳ hiếm thấy.
Ngoài ra, Giả Phàm Hàn biết thái độ của Phạm Đồng Huy đối với Hàn Đông rất tốt, thậm chí hơn cả Giám đốc Sở cơ quan thông thường của Ủy ban nhân dân tỉnh, tuy không biết nguyên nhân bên trong, nhưng Giả Phàm Hàn ít nhất biết mình trước mặt Hàn Đông, cơ bản là không có tư cách thất lễ với Hàn Đông.
- Chào Chủ tịch huyện Hàn, xin đợi một lát, tôi đi hỏi ý kiến lãnh đạo một chút.
Giả Phàm Hàn khách sáo nói, là thư kí chuyên trách của Phạm Đồng Huy, anh đương nhiên biết rõ sáng mai Phạm Đồng Huy có một cuộc họp quan trọng, nếu là người khác, anh đã từ chối ngay rồi, nhưng Hàn Đông thì khác, anh phải đi hỏi ý kiến một chút, có thể Phạm Đồng Huy dịch chuyển thời gian cho Hàn Đông cũng không biết chừng.
Phạm Đồng Huy đang xem văn kiện, nghe Giả Phàm Hàn báo cáo, y liền hơi trầm ngâm, nói:
- Bảo cậu ta hai giờ chiều mai tới nhé.
- Vâng ạ.
Giả Phàm Hàn đáp lại một tiếng, đi ra gọi điện lại cho Hàn Đông nói:
- Chào Chủ tịch huyện Hàn. Phó chủ tịch tỉnh Phạm mời anh hai giờ chiều mai đến.
- Cảm ơn trưởng phòng Giả.
Hàn Đông khách sáo nói.
Ngắt điện thoại, Hàn Đông chỉnh lý lại tình hình tổng kết cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở một chút. Tiện thể ghi lại nội trong đó, đến lúc đó tiện báo cáo cho Phạm Đồng Huy.
Dù Hàn Đông biết thái độ của Phạm Đồng Huy đối với mình không tồi, nhưng Hàn Đông cũng sẽ không vì được yêu mến mà kiêu ngạo, tất cả đều theo quy tắc mà làm, như thế mới không khiến cho người khác thầm xem thường bạn.
Sau đó Hàn Đông lại gọi cuộc điện thoại cho Hạ Kim Cường ở Sở giao thông, nói sáng mai sẽ đến thăm y.
Hạ Kim Cường đương nhiên đồng ý liên hồi, nói cả buổi sáng mai đều ở văn phòng, bảo Hàn Đông lúc nào cũng qua được.
Liên lạc cho Hạ Kim Cường xong, Hàn Đông lại gọi điện thoại báo cho Tạ Giang Tùng ở Cục giao thông, bảo y bảy giờ sáng mai đến Ủy ban nhân dân huyện cùng mình đi Thục Đô.
Tạ Giang Tùng nhận được thông báo, trong lòng đầy kích động. Có thể cùng Hàn Đông đến Sở giao thông, đây quả là việc tốt, Hàn Đông chắc chắn là có quan hệ liên quan, như thế mình cũng có thể quen biết người ở Sở giao thông, đồng thời cùng Hàn Đông chạy lo công việc, cũng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Hàn Đông.
“Hiện tại mà nói, các hạng mục công việc đều đang tiến hành đâu vào đấy, chỉ cần có thể kiên trì tiếp, kinh tế huyện Phú Nghĩa chắc chắn có thể có được sự nâng cao vùn vụt.”
Hàn Đông ngồi ở đó tự suy xét.
Công tác thu hút đầu tư khu công nghiệp Thần Quang đã bắt đầu ở cơ sở số một, so với trước đây đã tốt rất nhiều, hiện tại đất quy hoạch cũ của khu công nghiệp đều có chút không đủ dùng. Lúc trước khi Hàn Đông mới đảm nhiệm Chủ nhiệm ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, đề xuất đầu tư của khu công nghiệp trong vòng một năm phải tăng gấp đôi. Hiện tại còn chưa đến nửa năm, đã vượt quá mấy lần rồi, hoàn thoành nhiệm vụ trước thời hạn. Tiếp theo, công tác cải tạo đường Tân Giang cũng đang từng bước tiến hành, mùa hè năm nay đoạn sông Đà Giang huyện Phú Nghĩa không có nước lớn, điều này cũng mang lại thuận lợi rất lớn cho cả công trình, hiện tại đê sông đều đã hoàn toàn sửa xong, mấy công ty đang tiến hành xây dựng nhà của, theo tiến độ trước mắt, ước chừng quý một sang năm là có thể hoàn toàn hoàn công.
Tiếp nữa, cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, hiện tại cũng đã có được thành tích mang tính giai đoạn, nhóm người lao động ra ngoài đầu tiên có hơn năm mươi người, hơn nữa nhóm thứ hai với hơn một trăm người cũng sắp đi. Căn cứ yêu cầu của Hàn Đông, cấp lớp trường kỹ thuật huyện Phú Nghĩa mở đều nửa tháng là tốt nghiệp. Chủ yếu là mọi người học được một vài kỹ thuật đơn giản thực tế, cũng không yêu cầu tinh thông nhiều bao nhiêu nên khi học tự nhiên sẽ khá nhanh. Đồng thời, Ban quản lý cũng thành lập hồ sơ tương đối hoàn chỉnh đối với sức lao động toàn huyện Phú Nghĩa, trong công tác sau này, có thể tiến hành phục vụ mang tính mục tiêu.
Ngoài ra, trước mắt đang bắt tay tiến hành hai công việc chính là mở rộng Thanh Sơn Lĩnh, và cải cách doanh nghiệp nhà nước, hai việc này, độ khó có lẽ cũng không cao lắm.
Hàn Đông tổng kết một lượt, vẫn khá hài lòng với công việc của mình.
Trước kia khi Phương Trung làm Chủ tịch huyện, kinh tế huyện Phú Nghĩa như ao tù nước đọng, không gì khởi sắc. Tuy nói điều này có liên quan rất lớn với dân số đông huyện Phú Nghĩa, nền tảng kinh tế mỏng, nhưng cũng có quan hệ rất lớn với Chủ tịch Phương Trung. Đương nhiên, trong đó cũng không thể nói không có Hoàng Văn Vận.
Hàn Đông cũng hiểu, kinh tế huyện Phú Nghĩa sở dĩ như thế, chủ yếu là vì trước đó, hai người Hoàng Văn Vận và Phương Trung thực lực ở Huyện ủy không phân trên dưới, cứ tranh đấu như thế, đã hao tổn rất nhiều năng lượng, không có cách nào thắt cấp trên dưới của huyện Phú Nghĩa thành một sợi dây cùng nhau cố gắng, mới xảy ra kết quả như vậy.
Mà hiện tại, Hàn Đông lại nắm chặt chẽ hội nghị thường vụ, như thế trong rất nhiều sự việc có thể buông tay chân đi làm. Hơn nữa người ở bên dưới nếu như không làm việc, cũng có thể tùy ý thay đổi. Bởi vậy tính tích cực công việc của mọi người liền rõ ràng nâng cao không ít.
Lần này dưới đề nghị của Hàn Đông, huyện Phú Nghĩa thực hiện quỹ phát triển xã thị trấn, điều động rất lớn tính tích cực của lãnh đạo các xã, thị trấn bên dưới.
Ngoài kế hoạch chăn nuôi sơn dương ở thị trấn Tự Đại, kế hoạch trồng dược liệu ở thị trấn Bản Kiều, còn có kế hoạch trồng khoai sọ ở thị trấn Vĩnh Niên, đều đạt được quỹ phát triển.
Các xã thị trấn khác, tuy dự án bọn họ báo lên đều không có được sự ủng hộ, nhưng ít nhất tỏ rõ họ đã bắt đầu động não, tích cực tìm cách, như thế đã là tốt lắm rồi.
Cán bộ nước Trung Quốc, chỉ cần chăm chỉ làm việc, là có thể tạo ra được thành tích.
- Ừ, sau này nhất định phải nắm chặt lấy quyền lực ở huyện, chỉ có như thế, mới có thể theo suy nghĩ của mình mà làm việc, nếu không, rất nhiều việc, cho là mình đã quy hoạch có tốt đi nữa, bên dưới thực hiện không hiệu quả, thì cũng không được.
Hàn Đông trong lòng thầm suy xét, quyết định chắc chắn, nhất định không cho Phương Trung một tia cơ hội chuyển bại thành thắng.
Phải nắm giữ hội nghị thường vụ, Hàn Đông nghĩ tới rồi, trước mắt trong các ủy viên thường vụ đi theo mình, mọi người đều vẫn khá đáng tin. Thẩm Tòng Phi làm Phó chủ tịch thường trực huyện, cũng rất sớm đã tỏ ý sẽ theo mình, ngoài ra Vương Hòa Bình cũng biết nội tình của mình, thêm vào nguyên nhân Kỷ Quốc Hùng, bởi vậy chắc chắn không vấn đề gì; còn Trưởng ban chỉ huy quân sự Mao, càng không thành vấn đề, có Lý Đại Dũng đánh tiếng, Mao Siêu chắc chắn là đồng minh kiên định nhất của mình; còn về Liêu Khai Vân, hiện tại y cũng biết mình và Bí thư Đảng ủy Công an, Ủy viên thường vụ Thành ủy Khương Tường Vụ quan hệ mật thiết, thêm vào y trước đây ở hội nghị thường vụ đột nhiên nổi loạn khiến Phương Trung thất thế, phỏng chừng cũng không có khả năng hòa hợp với Phương Trung; còn Hùng Chính Lâm à, trước kia đã có quan hệ không tồi với mình, sau này cũng sẽ không xuất hiện cục diện nghiêng về Phương Trung.
Điều lo lắng duy nhất của Hàn Đông, là Phương Trung lấy cớ để công việc thuận lợi, yêu cầu Thành ủy điều chỉnh Chánh văn phòng Huyện ủy.
Suy cho cùng mọi người đều biết, Chánh văn phòng Huyện ủy là đại quản gia của Huyện ủy. Về mặt ứng viên Văn phòng Huyện ủy, thành phố thường đều tham khảo ý kiến của Bí thư huyện ủy.
“Hừ, cứ cho là Phương Trung có ý điều chỉnh, cũng phải Thành ủy thông qua mới được.”
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền yên lòng, hiện tại tất cả đều nắm trong tay, trước mắt điều duy nhất phải làm chính là buông tay chân, cố gắng làm tốt mỗi công việc là được rồi.
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, làm Hàn Đông tỉnh lại khỏi trầm tư, cầm điện thoại nói:
- Xin chào, tôi là Hàn Đông.
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi là Phương Trung đây, anh có thời gian không, tôi có chút việc nói với anh một chút.
Giọng Phương Trung rất bình tĩnh.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Được, tôi qua ngay.
Bất luận thế nào, công việc bên ngoài vẫn phải làm tốt, cho là hai người đấu đá kịch liệt đi nữa, là Chủ tịch huyện, sự tôn kính đối với Bí thư huyện ủy là điều nên có.
Rất nhanh Hàn Đông liền đến Huyện ủy, thư ký Thạch Dũng của Phương Trung vừa thấy Hàn Đông, lập tức đứng dậy, cung kính nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, Bí thư Phương đang đợi bên trong.
Sau đó y chủ động đứng phía trước giúp Hàn Đông mở cửa, rồi nói với Phương Trung đang ngồi bên trong:
- Bí thư Phương, Chủ tịch huyện Hàn đến rồi.
Phương Trung đang ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, lúc này đứng dậy bước đến đón, nói:
- Chủ tịch huyện Hàn đến rồi, ngồi bên này đi.
Thái độ của y bây giờ, không chút cảm giác như lúc vừa mới lên làm Bí thư huyện ủy, lúc đó Hàn Đông gặp y, cứ cảm thấy y cứ luôn biểu hiện ra một tư thế tài trí hơn người, còn bây giờ à, trên mặt Phương Trung nở nụ cười hiền hòa, thái độ dịu dàng hết sức.
Hàn Đông hoàn toàn không vì thái độ này của Phương Trung mà buông sự cảnh giác, mỉm cười nói:
- Bí thư Phương có chỉ bảo gì?
Phương Trung mời Hàn Đông ngồi xuống, đợi sau khi Thạch Dũng rót trà xong ra ngoài, y nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, nghe nói Ủy ban nhân dân huyện chuẩn bị mở Thanh Sơn Lĩnh?
Hàn Đông hơi ngơ người. Lập tức nghĩ đến chuyện quan trọng như thế này, Phương Trung biết được cũng là chuyện rất bình thường.
- Đúng vậy, tài nguyên thiên nhiên tuyệt đẹp, không khí mát mẻ của Thanh Sơn Lĩnh, nếu có thể khai thác, đối với sự phát triển kinh tế huyện ta mà nói sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Phương Trung gật gật đầu, nói:
- Mở Thanh Sơn Lĩnh là chuyện lớn, những mặt liên quan cũng rất nhiều. Nếu tổ chức và lãnh đạo quy hoạch, là một hệ thống công trình rất phức tạp, đối với huyện ta mà nói, cũng là một việc lớn.
Ý trong lời y rất rõ ràng, đó chính là chuyện quan trọng thế này, Hàn Đông anh sao lại tự mình làm chủ, cũng thật xem thường Bí thư huyện ủy tôi đây quá rồi.
Dù rằng Phương Trung tạm thời muốn khiêm tốn, nhưng hoàn toàn không có nghĩa là y chuyện gì cũng không quản nữa, về chuyện quan trọng, cho là y không thể hoàn toàn theo ý đồ của mình mà sắp xếp nhân sự, ít nhất cũng có thể thoang qua sự thay đổi thỏa hiệp với Hàn Đông, sắp xếp vài người của mình vào, cũng có thể phân chút công lao chứ.
Hàn Đông cười cười nói:
- Phát triển kinh tế là chức trách của Ủy ban nhân dân huyện, Bí thư Phương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt việc nghiêm mật tổ chức sắp xếp, bảo đảm cả công tác tiến hành có trình tự.
Phương Trung đã không nói rõ nên đưa lên hội nghị thường vụ, thì Hàn Đông cũng giả bộ mơ hồ theo, chỉ xem như Phương Trung quan tâm việc này mà thôi.
Phương Trung trong lòng tức giận, hận không thể đánh cho Hàn Đông một trận, nhưng lời Hàn Đông, cũng có mấy phần lý lẽ, hơn nữa, trước mắt Hàn Đông cũng không gây ra vấn đề gì, y dù là cố ý bới lông tìm vết, cũng phải có cái cớ chứ.
Y hít một hơi, ngăn sự phẫn nộ trong lòng xuống, chậm rãi nói:
- Chỉ cần là vì phát triển, Huyện ủy sẽ ủng hộ hết mình, tuy nhiên sau này có việc quan trọng, nên thông qua hội nghị thường vụ, như thế có thể phối hợp lực lượng toàn huyện, cùng nhau cố gắng, khiến sự phát triển của huyện nhanh hơn tốt hơn.
Hàn Đông khẽ cười, gật gật đầu nói:
- Ừm, Bí thư Phương nhắc nhở rất đúng, quả thật nên huy động lực lượng toàn huyện đi làm việc lớn. Sau này tôi sẽ chú ý.
Dù sao Hàn Đông đang nắm giữ hơn nửa số phiếu hội nghị thường vụ, bởi vậy bất luận Phương Trung muốn làm gì, Hàn Đông cũng không sợ, y muốn mở hội nghị thường vụ thì mở đi. Chuyện gì cũng phải theo ý mình muốn để làm mới được.
Phương Trung gọi Hàn Đông đến, là vì chuyện mở Thanh Sơn Lĩnh này, cũng không có được hiệu quả y mong chờ, điều này khiến y trong lòng nghẹn cơn giận không có chỗ trút, nói những lời vô ích không ý nghĩa với Hàn Đông, sau đó Hàn Đông liền cáo từ.
Tiễn Hàn Đông đi khỏi, Phương Trung ngồi trong văn phòng, mặt sa sầm, không ngừng lấy tay vuốt cái đầu mượt mà.
Ngày hôm sau, Hàn Đông và Cục trưởng cục giao thông Tạ Giang Tùng cùng đi thành phố Thục Đô.
Lý Thiếu Vũ lái xe, Tả Nhất Sơn ngồi trên vị trí lái phụ.
Còn Tạ Giang Tùng ngồi ở bên phải Hàn Đông. Lưng của y chỉ dựa nhẹ nhẹ vào sau, không dựa hoàn toàn như Hàn Đông, như thế khi Hàn Đông muốn nói gì, y cũng dễ sáp qua.
Hàn Đông nhìn điệu bộ cẩn thận như thế của Tạ Giang Tùng, trong lòng cười thầm, lòng nghĩ mình lẽ nào lại là người không gần gũi sao, sao y lại sợ mình như thế.
- Cục trưởng Tạ thả lỏng chút đi, đây cũng không phải ở văn phòng.
Hàn Đông nhẹ nhàng nói.
Trên mặt Tạ Giang Tùng lộ ra nụ cười hơi mang ý nịnh nọt, nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi ngồi thế này rất tốt.
Hàn Đông khẽ gật đầu, cũng không muốn nói nhiều.
Một lát sau, Hàn Đông nói:
- Cục trưởng Tạ, lần này tôi mang anh theo đi thăm Phó giám đốc sở Hạ Kim Cường, tôi trước đó chỉ qua liên lạc với anh ta, anh ta cũng cố hết sức giúp chúng ta tranh thủ thêm nhiều vốn, hôm nay chủ yếu là báo cáo một chút quy hoạch của chúng ta, sau này anh phải liên hệ công việc với Sở giao thông nhiều hơn.
Tạ Giang Tùng trong lòng đầy vui vẻ ngạc nhiên, Hạ Kim Cường này là xếp hạng Phó giám đốc số một Sở giao thông đấy. Là nhân vật thực quyền của Sở giao thông tỉnh, Hàn Đông lại mang mình đi gặp anh ta, đây là một cơ hội tốt.
- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm, tôi sẽ luôn giữ liên hệ với Phó giám đốc sở Hạ.
Tạ Giang Tùng cung kính nói. Trước đó, một Phó cục trưởng nhỏ bé như y, căn bản là không có tư cách liên hệ với Phó giám đốc Sở tỉnh, mà lần này có lẽ có thể thông qua Hàn Đông tạo chút quan hệ với Hạ Kim Cường.
Hàn Đông gật gật đầu rồi nói:
- Sau khi từ thành phố Thục Đô trở về, Cục giao thông phải căn cứ vào tình hình, báo cáo một số hạng mục với Cục giao thông Thành phố , tranh thủ xin thêm chút vốn từ Cục giao thông thành phố, càng nhiều càng tốt.
Lúc này, Hàn Đông nhớ lại vấn đề giao thông ở thị trấn Triệu Hoa, bèn nói:
- Không bao lâu nữa, quá trình xây dựng nhà máy rượu của tập đoàn Kỳ Vọng ở thị trấn Triệu Hoa sẽ được hoàn thành. Tuy nhiên, vấn đề giao thông tại thị trấn này đích thực là một cái cổ chai làm cản trở tiến độ xây dựng nhà máy rượu, Cục giao thông phải xin kinh phí từ Cục giao thông thành phố để xây dựng một chiếc cầu ở thị trấn Triệu Hoa, việc này cũng thuận tiện cho đời sống người dân địa phương.
Kinh phí xây cầu rất cao, diện tích mặt nước của sông Đà Giang tuy không rộng lắm, nhưng so với tình hình của phòng giao thông huyện Phú Nghĩa, hoàn toàn không có khả năng gánh được số tiền này, do vậy, chỉ còn cách xin cấp trên.
Tạ Giang Tùng gật đầu nói:
- Huyện trưởng Hàn, sau khi từ Tứ Xuyên trở về, tôi lập tức chạy đến Cục giao thông thành phố.
Hàn Đông nói:
- Khi báo với cấp trên nhất định cần phải nhấn mạnh vấn đề nhật trình, thực hiện nhanh chóng.
Tạ Giang Tùng ngoài miệng thì đồng tình nhưng trong lòng lại cảm thấy cay cay. Cục giao thông thành phố Vinh Châu điều kiện kinh tế chẳng có là bao. Cứ cho là Hàn Đông có tiếng tăm đi chăng nữa, thì đến khi đó cũng chẳng xin được bao nhiêu tiền.
Nhưng lúc này, Tạ Giang Tùng cũng không thể nói với Hàn Đông là sự việc bất thành, nếu nói ra Hàn Đông sẽ xem thường y.
Hơn 10h, xe tới thành phố Thục Đô, tìm được Sở giao thông. Lúc này, Hàn Đông liền gọi điện cho Hạ Kim Cường. Y tỏ vẻ nhanh chóng cho người xuống đón.
Hàn Đông và Tạ Giang Tùng đứng ở cửa đợi một lát; một cô gái trẻ liền bước xuống, giọng dịu dàng nói:
- Vị nào là Chủ tịch huyện Hàn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Là tôi.
Cô gái nói:
- Mời Chủ tịch huyện Hàn theo tôi, Phó giám đốc Sở Hạ đang đợi trong văn phòng.
- Cảm ơn.
Hàn Đông khách sáo nói, sau đó cùng Tạ Giang Tùng theo sau cô.
Hàn Đông cũng là lần đầu tiên gặp Hạ Kim Cường. Chỉ thấy y hơi gầy, đường nét trên mặt vô cùng rõ ràng, cả người nhìn giống người phương Bắc.
Hạ Kim Cường nhìn thấy Hàn Đông cũng hơi kinh ngạc, Hàn Đông nhìn còn trẻ hơn so với tưởng tượng của y một chút, y không kìm được cảm thán nói:
- Chủ tịch huyện Hàn đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng, trẻ như thế này đã làm sếp rồi.
- Phó giám đốc sở Hạ quá khen rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói, trong lòng đầy buồn bực. Tại sao hầu như mỗi người sau khi gặp mặt, đều nói mình thế này, cũng không biết là khen hay là gì nữa.
Dù sao Hàn Đông cũng hơi khó chịu, Hàn Đông tuy trẻ tuổi, nhưng việc làm được không hề ít hơn bất kỳ ai.
Trước đó, Hạ Kim Cường cũng biết chút ít về Hàn Đông qua Chu Khải Kiệt, Chu Khải Kiệt lại hết mực khen Hàn Đông, bởi vậy y cũng có ấn tượng tốt với Hàn Đông.
Hàn Đông đưa quy hoạch huyện Phú Nghĩa cho Hạ Kim Cường, nói:
- Phó giám đốc sở Hạ, tài chính huyện Phú Nghĩa thật sự gánh không nổi, cái gọi là muốn giàu, phải sửa đường trước, vì sự phát triển ổn định của huyện Phú Nghĩa, tôi đành mặt dày đến xin Phó giám đốc sở Hạ giúp đỡ.
Hạ Kim Cường cười ha ha, nói:
- Thế này nhé, tôi gọi người của phòng kế hoạch đến, để người của anh nói chuyện với họ, anh từ huyện Phú Nghĩa xa xôi chạy tới, buổi trưa tôi đãi anh, có chuyện gì vừa ăn vừa nói thế nào?
Hàn Đông nói:
- Sao có thể để Phó giám đốc sở Hạ tốn kém được.
Hạ Kim Cường nói:
- Được rồi, Chủ tịch huyện Hàn không cần khách sáo, anh đến Thục Đô, thì anh là khách. Mời anh ăn một bữa cũng là nên làm.
Sau đó y liền gọi điện thoại, gọi một Trưởng phòng của phòng kế hoạch đến, đưa quy hoạch của huyện Phú Nghĩa cho người đó để anh cùng đồng chí của huyện Phú Nghĩa hiểu rõ ràng.
Sau đó y nhìn đồng hồ một chút, nói:
- Thời gian cũng tương đối rồi, tôi ra ngoài một chút nhé. Chủ tịch huyện Hàn yên tâm, chuyện của anh chắc chắn sẽ làm tốt cho anh.
Y đã nói như vậy, Hàn Đông cũng không tiện nói gì thêm nữa, bèn nói:
- Vậy thì cảm ơn Phó giám đốc sở Hạ.
Sau đó Hàn Đông bèn dặn dò Tạ Giang Tùng một chút, rồi cùng Hạ Kim Cường ra ngoài.
Tạ Giang Tùng trong lòng đầy kinh sợ, mặt mũi Hàn Đông thật lớn quá, nhìn ý Phó giám đốc sở Hạ, dường như căn bản là qua lại bình đẳng với Hàn Đông vậy, không hề có chút nào là điệu bộ Phó giám đốc sở.
“Xem ra cùng Chủ tịch huyện Hàn lăn lộn chắc chắn là có tiền đồ đây.” Tạ Giang Tùng thầm nghĩ, hạ quyết tâm, nhất định phải biểu hiện thật tốt, nếu có thể làm Hàn Đông hài lòng, tương lai chắc chắn sẽ được nhiều điều lợi.
Hạ Kim Cường sắp xếp cơm trưa ở khách sạn giao thông. Đây là khách sạn thuộc Sở giao thông, lãnh đạo Sở giao thông tiêu phí ở đây, đều là ký đơn.
Bước vào phòng sang tầng cao nhất, Hạ Kim Cường nói:
- Người anh em Hàn, trưa nay anh em ta thỏa thích uống mấy ly.
Hàn Đông cười đau khổ nói:
- Phó giám đốc sở Hạ, hai giờ chiều nay tôi phải báo cáo công việc cho Phó chủ tịch tỉnh Phạm, buổi trưa không được uống nhiều rượu, hơn nữa tửu lượng của tôi cũng không ổn.
Hạ Kim Cường cười cười nói:
- Buổi chiều anh đã có việc, thì tự mình giữ vậy, cố gắng uống nhiều chút nhé. Đúng rồi, anh cũng không cần gọi tôi là Phó giám đốc sở gì cả, tôi với Chu Khải Kiệt đều gọi nhau là anh em cả. Anh gọi anh ấy là anh Chu, thì gọi tôi một tiếng là anh Hạ cũng được.
Hàn Đông cũng già mồm nói:
- Được, vậy thì tôi không khách sáo nữa, trưa nay tôi kính anh Hạ ba ly. Hôm nào có cơ hội, nhất định mời anh Hạ thêm mấy ly.
Hạ Kim Cường cười to ha ha, có vẻ rất vui, nói:
- Được thôi, sau này anh đến Thục Đô. Lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, người Đông Bắc chúng tôi là thích kết bạn nhất, Hàn Đông anh quấy rầy tôi lúc nào cũng được.
Hàn Đông khẽ cười, lòng nghĩ quả nhiên danh bất hư truyền, người Đông Bắc đều khá phóng khoáng.
Rất nhanh đồ ăn đã đưa lên, tất cả đều là những món ăn có tiếng, rượu cũng là rượu Mao Đài ba mươi năm trước, khi uống thơm nồng, dư vị rất lâu.
Hàn Đông rót hai ly rượu, nhấc một ly lên đưa cho Hạ Kim Cường nói:
- Anh Hạ, chuyện lần này rất cảm ơn anh Hạ giúp đỡ, tôi cũng không nói dài dòng, kính anh Hạ một ly.
Hạ Kim Cường cũng không từ chối, nhấc ly lên cụng với Hàn Đông một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.
- Chủ tịch huyện Hàn đã có hoài bão như thế, thì tôi còn có gì để nói nữa, Chủ tịch huyện Hàn có việc gì cứ chỉ bảo là được rồi.
Thẩm Tòng Phi ưỡn ngực, điệu bộ vô cùng hào hùng nói.
Hàn Đông cười cười nói:
- Chỉ cần chúng ta tỉ mỉ quy hoạch, nghiêm túc tổ chức, tôi tin tưởng, đối với cải cách doanh nghiệp nhà nước, nhất định có thể thành công.
Hàn Đông trong lòng đương nhiên có hoài bão ý chí lớn của hắn, tuy nhiên cũng không thể chuyện gì cũng đều nói cho người khác.
Ngoài hoàn cảnh gia đình hỗ trợ mạnh mẽ ra, ưu thế lớn nhất của Hàn Đông chính là nắm bắt vô cùng vững vàng phương châm chính sách quan trọng của tương lai, bởi vậy đối với những thứ hiện tại mọi người xem khá mẫn cảm, Hàn Đông không sợ hãi nhiều như vậy.
Tiễn Thẩm Tòng Phi đi xong, Hàn Đông giao nhiệm vụ lập ra “Biện pháp thực hành thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước huyện Phú Nghĩa” cho Tả Nhất Sơn, bảo y đưa ra một bản thảo, đến lúc sẽ mời mọi người cùng xem xét, sau đó lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân huyện công bố ra ngoài.
Tả Nhất Sơn vô cùng mừng rỡ nhận nhiệm vụ này, với y mà nói, đây là sự xem trọng và bồi dưỡng của Hàn Đông đối với mình.
Thân là thư ký, khi phục vụ cho lãnh đạo, cũng có thể học được vài thứ có ích từ lãnh đạo. Nhưng nếu lãnh đạo cố ý bồi dưỡng, thì sự rèn luyện có được sẽ nhiều hơn.
Hàn Đông gọi điện cho Bí thư của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy:
- Chào trưởng phòng Giả, tôi là Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa đây. Sáng mai tôi muốn báo cáo công việc với Phó chủ tịch tỉnh Phạm một chút, không biết Phó chủ tịch tỉnh Phạm có chương trình gì không?
Giả Phàm Hàn vừa nghe là Hàn Đông, tự nhiên cũng tỏ ra vô cùng khách khí, anh ta cũng biết Hàn Đông bây giờ đã là Chủ tịch huyện Phú Nghĩa rồi, đã cùng cấp bậc với mình, hơn nữa còn là quan huyện thực sự, không phải thông qua việc làm thư ký cho lãnh đạo mau chóng tăng cấp bậc như mình.
Độ thăng quan như thế, ở cả tỉnh Tây, tuyệt đối là có một không hai. Hơn nữa Chủ tịch huyện hai mươi ba tuổi, cũng là điều cực kỳ hiếm thấy.
Ngoài ra, Giả Phàm Hàn biết thái độ của Phạm Đồng Huy đối với Hàn Đông rất tốt, thậm chí hơn cả Giám đốc Sở cơ quan thông thường của Ủy ban nhân dân tỉnh, tuy không biết nguyên nhân bên trong, nhưng Giả Phàm Hàn ít nhất biết mình trước mặt Hàn Đông, cơ bản là không có tư cách thất lễ với Hàn Đông.
- Chào Chủ tịch huyện Hàn, xin đợi một lát, tôi đi hỏi ý kiến lãnh đạo một chút.
Giả Phàm Hàn khách sáo nói, là thư kí chuyên trách của Phạm Đồng Huy, anh đương nhiên biết rõ sáng mai Phạm Đồng Huy có một cuộc họp quan trọng, nếu là người khác, anh đã từ chối ngay rồi, nhưng Hàn Đông thì khác, anh phải đi hỏi ý kiến một chút, có thể Phạm Đồng Huy dịch chuyển thời gian cho Hàn Đông cũng không biết chừng.
Phạm Đồng Huy đang xem văn kiện, nghe Giả Phàm Hàn báo cáo, y liền hơi trầm ngâm, nói:
- Bảo cậu ta hai giờ chiều mai tới nhé.
- Vâng ạ.
Giả Phàm Hàn đáp lại một tiếng, đi ra gọi điện lại cho Hàn Đông nói:
- Chào Chủ tịch huyện Hàn. Phó chủ tịch tỉnh Phạm mời anh hai giờ chiều mai đến.
- Cảm ơn trưởng phòng Giả.
Hàn Đông khách sáo nói.
Ngắt điện thoại, Hàn Đông chỉnh lý lại tình hình tổng kết cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở một chút. Tiện thể ghi lại nội trong đó, đến lúc đó tiện báo cáo cho Phạm Đồng Huy.
Dù Hàn Đông biết thái độ của Phạm Đồng Huy đối với mình không tồi, nhưng Hàn Đông cũng sẽ không vì được yêu mến mà kiêu ngạo, tất cả đều theo quy tắc mà làm, như thế mới không khiến cho người khác thầm xem thường bạn.
Sau đó Hàn Đông lại gọi cuộc điện thoại cho Hạ Kim Cường ở Sở giao thông, nói sáng mai sẽ đến thăm y.
Hạ Kim Cường đương nhiên đồng ý liên hồi, nói cả buổi sáng mai đều ở văn phòng, bảo Hàn Đông lúc nào cũng qua được.
Liên lạc cho Hạ Kim Cường xong, Hàn Đông lại gọi điện thoại báo cho Tạ Giang Tùng ở Cục giao thông, bảo y bảy giờ sáng mai đến Ủy ban nhân dân huyện cùng mình đi Thục Đô.
Tạ Giang Tùng nhận được thông báo, trong lòng đầy kích động. Có thể cùng Hàn Đông đến Sở giao thông, đây quả là việc tốt, Hàn Đông chắc chắn là có quan hệ liên quan, như thế mình cũng có thể quen biết người ở Sở giao thông, đồng thời cùng Hàn Đông chạy lo công việc, cũng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Hàn Đông.
“Hiện tại mà nói, các hạng mục công việc đều đang tiến hành đâu vào đấy, chỉ cần có thể kiên trì tiếp, kinh tế huyện Phú Nghĩa chắc chắn có thể có được sự nâng cao vùn vụt.”
Hàn Đông ngồi ở đó tự suy xét.
Công tác thu hút đầu tư khu công nghiệp Thần Quang đã bắt đầu ở cơ sở số một, so với trước đây đã tốt rất nhiều, hiện tại đất quy hoạch cũ của khu công nghiệp đều có chút không đủ dùng. Lúc trước khi Hàn Đông mới đảm nhiệm Chủ nhiệm ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, đề xuất đầu tư của khu công nghiệp trong vòng một năm phải tăng gấp đôi. Hiện tại còn chưa đến nửa năm, đã vượt quá mấy lần rồi, hoàn thoành nhiệm vụ trước thời hạn. Tiếp theo, công tác cải tạo đường Tân Giang cũng đang từng bước tiến hành, mùa hè năm nay đoạn sông Đà Giang huyện Phú Nghĩa không có nước lớn, điều này cũng mang lại thuận lợi rất lớn cho cả công trình, hiện tại đê sông đều đã hoàn toàn sửa xong, mấy công ty đang tiến hành xây dựng nhà của, theo tiến độ trước mắt, ước chừng quý một sang năm là có thể hoàn toàn hoàn công.
Tiếp nữa, cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, hiện tại cũng đã có được thành tích mang tính giai đoạn, nhóm người lao động ra ngoài đầu tiên có hơn năm mươi người, hơn nữa nhóm thứ hai với hơn một trăm người cũng sắp đi. Căn cứ yêu cầu của Hàn Đông, cấp lớp trường kỹ thuật huyện Phú Nghĩa mở đều nửa tháng là tốt nghiệp. Chủ yếu là mọi người học được một vài kỹ thuật đơn giản thực tế, cũng không yêu cầu tinh thông nhiều bao nhiêu nên khi học tự nhiên sẽ khá nhanh. Đồng thời, Ban quản lý cũng thành lập hồ sơ tương đối hoàn chỉnh đối với sức lao động toàn huyện Phú Nghĩa, trong công tác sau này, có thể tiến hành phục vụ mang tính mục tiêu.
Ngoài ra, trước mắt đang bắt tay tiến hành hai công việc chính là mở rộng Thanh Sơn Lĩnh, và cải cách doanh nghiệp nhà nước, hai việc này, độ khó có lẽ cũng không cao lắm.
Hàn Đông tổng kết một lượt, vẫn khá hài lòng với công việc của mình.
Trước kia khi Phương Trung làm Chủ tịch huyện, kinh tế huyện Phú Nghĩa như ao tù nước đọng, không gì khởi sắc. Tuy nói điều này có liên quan rất lớn với dân số đông huyện Phú Nghĩa, nền tảng kinh tế mỏng, nhưng cũng có quan hệ rất lớn với Chủ tịch Phương Trung. Đương nhiên, trong đó cũng không thể nói không có Hoàng Văn Vận.
Hàn Đông cũng hiểu, kinh tế huyện Phú Nghĩa sở dĩ như thế, chủ yếu là vì trước đó, hai người Hoàng Văn Vận và Phương Trung thực lực ở Huyện ủy không phân trên dưới, cứ tranh đấu như thế, đã hao tổn rất nhiều năng lượng, không có cách nào thắt cấp trên dưới của huyện Phú Nghĩa thành một sợi dây cùng nhau cố gắng, mới xảy ra kết quả như vậy.
Mà hiện tại, Hàn Đông lại nắm chặt chẽ hội nghị thường vụ, như thế trong rất nhiều sự việc có thể buông tay chân đi làm. Hơn nữa người ở bên dưới nếu như không làm việc, cũng có thể tùy ý thay đổi. Bởi vậy tính tích cực công việc của mọi người liền rõ ràng nâng cao không ít.
Lần này dưới đề nghị của Hàn Đông, huyện Phú Nghĩa thực hiện quỹ phát triển xã thị trấn, điều động rất lớn tính tích cực của lãnh đạo các xã, thị trấn bên dưới.
Ngoài kế hoạch chăn nuôi sơn dương ở thị trấn Tự Đại, kế hoạch trồng dược liệu ở thị trấn Bản Kiều, còn có kế hoạch trồng khoai sọ ở thị trấn Vĩnh Niên, đều đạt được quỹ phát triển.
Các xã thị trấn khác, tuy dự án bọn họ báo lên đều không có được sự ủng hộ, nhưng ít nhất tỏ rõ họ đã bắt đầu động não, tích cực tìm cách, như thế đã là tốt lắm rồi.
Cán bộ nước Trung Quốc, chỉ cần chăm chỉ làm việc, là có thể tạo ra được thành tích.
- Ừ, sau này nhất định phải nắm chặt lấy quyền lực ở huyện, chỉ có như thế, mới có thể theo suy nghĩ của mình mà làm việc, nếu không, rất nhiều việc, cho là mình đã quy hoạch có tốt đi nữa, bên dưới thực hiện không hiệu quả, thì cũng không được.
Hàn Đông trong lòng thầm suy xét, quyết định chắc chắn, nhất định không cho Phương Trung một tia cơ hội chuyển bại thành thắng.
Phải nắm giữ hội nghị thường vụ, Hàn Đông nghĩ tới rồi, trước mắt trong các ủy viên thường vụ đi theo mình, mọi người đều vẫn khá đáng tin. Thẩm Tòng Phi làm Phó chủ tịch thường trực huyện, cũng rất sớm đã tỏ ý sẽ theo mình, ngoài ra Vương Hòa Bình cũng biết nội tình của mình, thêm vào nguyên nhân Kỷ Quốc Hùng, bởi vậy chắc chắn không vấn đề gì; còn Trưởng ban chỉ huy quân sự Mao, càng không thành vấn đề, có Lý Đại Dũng đánh tiếng, Mao Siêu chắc chắn là đồng minh kiên định nhất của mình; còn về Liêu Khai Vân, hiện tại y cũng biết mình và Bí thư Đảng ủy Công an, Ủy viên thường vụ Thành ủy Khương Tường Vụ quan hệ mật thiết, thêm vào y trước đây ở hội nghị thường vụ đột nhiên nổi loạn khiến Phương Trung thất thế, phỏng chừng cũng không có khả năng hòa hợp với Phương Trung; còn Hùng Chính Lâm à, trước kia đã có quan hệ không tồi với mình, sau này cũng sẽ không xuất hiện cục diện nghiêng về Phương Trung.
Điều lo lắng duy nhất của Hàn Đông, là Phương Trung lấy cớ để công việc thuận lợi, yêu cầu Thành ủy điều chỉnh Chánh văn phòng Huyện ủy.
Suy cho cùng mọi người đều biết, Chánh văn phòng Huyện ủy là đại quản gia của Huyện ủy. Về mặt ứng viên Văn phòng Huyện ủy, thành phố thường đều tham khảo ý kiến của Bí thư huyện ủy.
“Hừ, cứ cho là Phương Trung có ý điều chỉnh, cũng phải Thành ủy thông qua mới được.”
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền yên lòng, hiện tại tất cả đều nắm trong tay, trước mắt điều duy nhất phải làm chính là buông tay chân, cố gắng làm tốt mỗi công việc là được rồi.
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, làm Hàn Đông tỉnh lại khỏi trầm tư, cầm điện thoại nói:
- Xin chào, tôi là Hàn Đông.
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi là Phương Trung đây, anh có thời gian không, tôi có chút việc nói với anh một chút.
Giọng Phương Trung rất bình tĩnh.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Được, tôi qua ngay.
Bất luận thế nào, công việc bên ngoài vẫn phải làm tốt, cho là hai người đấu đá kịch liệt đi nữa, là Chủ tịch huyện, sự tôn kính đối với Bí thư huyện ủy là điều nên có.
Rất nhanh Hàn Đông liền đến Huyện ủy, thư ký Thạch Dũng của Phương Trung vừa thấy Hàn Đông, lập tức đứng dậy, cung kính nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, Bí thư Phương đang đợi bên trong.
Sau đó y chủ động đứng phía trước giúp Hàn Đông mở cửa, rồi nói với Phương Trung đang ngồi bên trong:
- Bí thư Phương, Chủ tịch huyện Hàn đến rồi.
Phương Trung đang ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, lúc này đứng dậy bước đến đón, nói:
- Chủ tịch huyện Hàn đến rồi, ngồi bên này đi.
Thái độ của y bây giờ, không chút cảm giác như lúc vừa mới lên làm Bí thư huyện ủy, lúc đó Hàn Đông gặp y, cứ cảm thấy y cứ luôn biểu hiện ra một tư thế tài trí hơn người, còn bây giờ à, trên mặt Phương Trung nở nụ cười hiền hòa, thái độ dịu dàng hết sức.
Hàn Đông hoàn toàn không vì thái độ này của Phương Trung mà buông sự cảnh giác, mỉm cười nói:
- Bí thư Phương có chỉ bảo gì?
Phương Trung mời Hàn Đông ngồi xuống, đợi sau khi Thạch Dũng rót trà xong ra ngoài, y nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, nghe nói Ủy ban nhân dân huyện chuẩn bị mở Thanh Sơn Lĩnh?
Hàn Đông hơi ngơ người. Lập tức nghĩ đến chuyện quan trọng như thế này, Phương Trung biết được cũng là chuyện rất bình thường.
- Đúng vậy, tài nguyên thiên nhiên tuyệt đẹp, không khí mát mẻ của Thanh Sơn Lĩnh, nếu có thể khai thác, đối với sự phát triển kinh tế huyện ta mà nói sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Phương Trung gật gật đầu, nói:
- Mở Thanh Sơn Lĩnh là chuyện lớn, những mặt liên quan cũng rất nhiều. Nếu tổ chức và lãnh đạo quy hoạch, là một hệ thống công trình rất phức tạp, đối với huyện ta mà nói, cũng là một việc lớn.
Ý trong lời y rất rõ ràng, đó chính là chuyện quan trọng thế này, Hàn Đông anh sao lại tự mình làm chủ, cũng thật xem thường Bí thư huyện ủy tôi đây quá rồi.
Dù rằng Phương Trung tạm thời muốn khiêm tốn, nhưng hoàn toàn không có nghĩa là y chuyện gì cũng không quản nữa, về chuyện quan trọng, cho là y không thể hoàn toàn theo ý đồ của mình mà sắp xếp nhân sự, ít nhất cũng có thể thoang qua sự thay đổi thỏa hiệp với Hàn Đông, sắp xếp vài người của mình vào, cũng có thể phân chút công lao chứ.
Hàn Đông cười cười nói:
- Phát triển kinh tế là chức trách của Ủy ban nhân dân huyện, Bí thư Phương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt việc nghiêm mật tổ chức sắp xếp, bảo đảm cả công tác tiến hành có trình tự.
Phương Trung đã không nói rõ nên đưa lên hội nghị thường vụ, thì Hàn Đông cũng giả bộ mơ hồ theo, chỉ xem như Phương Trung quan tâm việc này mà thôi.
Phương Trung trong lòng tức giận, hận không thể đánh cho Hàn Đông một trận, nhưng lời Hàn Đông, cũng có mấy phần lý lẽ, hơn nữa, trước mắt Hàn Đông cũng không gây ra vấn đề gì, y dù là cố ý bới lông tìm vết, cũng phải có cái cớ chứ.
Y hít một hơi, ngăn sự phẫn nộ trong lòng xuống, chậm rãi nói:
- Chỉ cần là vì phát triển, Huyện ủy sẽ ủng hộ hết mình, tuy nhiên sau này có việc quan trọng, nên thông qua hội nghị thường vụ, như thế có thể phối hợp lực lượng toàn huyện, cùng nhau cố gắng, khiến sự phát triển của huyện nhanh hơn tốt hơn.
Hàn Đông khẽ cười, gật gật đầu nói:
- Ừm, Bí thư Phương nhắc nhở rất đúng, quả thật nên huy động lực lượng toàn huyện đi làm việc lớn. Sau này tôi sẽ chú ý.
Dù sao Hàn Đông đang nắm giữ hơn nửa số phiếu hội nghị thường vụ, bởi vậy bất luận Phương Trung muốn làm gì, Hàn Đông cũng không sợ, y muốn mở hội nghị thường vụ thì mở đi. Chuyện gì cũng phải theo ý mình muốn để làm mới được.
Phương Trung gọi Hàn Đông đến, là vì chuyện mở Thanh Sơn Lĩnh này, cũng không có được hiệu quả y mong chờ, điều này khiến y trong lòng nghẹn cơn giận không có chỗ trút, nói những lời vô ích không ý nghĩa với Hàn Đông, sau đó Hàn Đông liền cáo từ.
Tiễn Hàn Đông đi khỏi, Phương Trung ngồi trong văn phòng, mặt sa sầm, không ngừng lấy tay vuốt cái đầu mượt mà.
Ngày hôm sau, Hàn Đông và Cục trưởng cục giao thông Tạ Giang Tùng cùng đi thành phố Thục Đô.
Lý Thiếu Vũ lái xe, Tả Nhất Sơn ngồi trên vị trí lái phụ.
Còn Tạ Giang Tùng ngồi ở bên phải Hàn Đông. Lưng của y chỉ dựa nhẹ nhẹ vào sau, không dựa hoàn toàn như Hàn Đông, như thế khi Hàn Đông muốn nói gì, y cũng dễ sáp qua.
Hàn Đông nhìn điệu bộ cẩn thận như thế của Tạ Giang Tùng, trong lòng cười thầm, lòng nghĩ mình lẽ nào lại là người không gần gũi sao, sao y lại sợ mình như thế.
- Cục trưởng Tạ thả lỏng chút đi, đây cũng không phải ở văn phòng.
Hàn Đông nhẹ nhàng nói.
Trên mặt Tạ Giang Tùng lộ ra nụ cười hơi mang ý nịnh nọt, nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi ngồi thế này rất tốt.
Hàn Đông khẽ gật đầu, cũng không muốn nói nhiều.
Một lát sau, Hàn Đông nói:
- Cục trưởng Tạ, lần này tôi mang anh theo đi thăm Phó giám đốc sở Hạ Kim Cường, tôi trước đó chỉ qua liên lạc với anh ta, anh ta cũng cố hết sức giúp chúng ta tranh thủ thêm nhiều vốn, hôm nay chủ yếu là báo cáo một chút quy hoạch của chúng ta, sau này anh phải liên hệ công việc với Sở giao thông nhiều hơn.
Tạ Giang Tùng trong lòng đầy vui vẻ ngạc nhiên, Hạ Kim Cường này là xếp hạng Phó giám đốc số một Sở giao thông đấy. Là nhân vật thực quyền của Sở giao thông tỉnh, Hàn Đông lại mang mình đi gặp anh ta, đây là một cơ hội tốt.
- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm, tôi sẽ luôn giữ liên hệ với Phó giám đốc sở Hạ.
Tạ Giang Tùng cung kính nói. Trước đó, một Phó cục trưởng nhỏ bé như y, căn bản là không có tư cách liên hệ với Phó giám đốc Sở tỉnh, mà lần này có lẽ có thể thông qua Hàn Đông tạo chút quan hệ với Hạ Kim Cường.
Hàn Đông gật gật đầu rồi nói:
- Sau khi từ thành phố Thục Đô trở về, Cục giao thông phải căn cứ vào tình hình, báo cáo một số hạng mục với Cục giao thông Thành phố , tranh thủ xin thêm chút vốn từ Cục giao thông thành phố, càng nhiều càng tốt.
Lúc này, Hàn Đông nhớ lại vấn đề giao thông ở thị trấn Triệu Hoa, bèn nói:
- Không bao lâu nữa, quá trình xây dựng nhà máy rượu của tập đoàn Kỳ Vọng ở thị trấn Triệu Hoa sẽ được hoàn thành. Tuy nhiên, vấn đề giao thông tại thị trấn này đích thực là một cái cổ chai làm cản trở tiến độ xây dựng nhà máy rượu, Cục giao thông phải xin kinh phí từ Cục giao thông thành phố để xây dựng một chiếc cầu ở thị trấn Triệu Hoa, việc này cũng thuận tiện cho đời sống người dân địa phương.
Kinh phí xây cầu rất cao, diện tích mặt nước của sông Đà Giang tuy không rộng lắm, nhưng so với tình hình của phòng giao thông huyện Phú Nghĩa, hoàn toàn không có khả năng gánh được số tiền này, do vậy, chỉ còn cách xin cấp trên.
Tạ Giang Tùng gật đầu nói:
- Huyện trưởng Hàn, sau khi từ Tứ Xuyên trở về, tôi lập tức chạy đến Cục giao thông thành phố.
Hàn Đông nói:
- Khi báo với cấp trên nhất định cần phải nhấn mạnh vấn đề nhật trình, thực hiện nhanh chóng.
Tạ Giang Tùng ngoài miệng thì đồng tình nhưng trong lòng lại cảm thấy cay cay. Cục giao thông thành phố Vinh Châu điều kiện kinh tế chẳng có là bao. Cứ cho là Hàn Đông có tiếng tăm đi chăng nữa, thì đến khi đó cũng chẳng xin được bao nhiêu tiền.
Nhưng lúc này, Tạ Giang Tùng cũng không thể nói với Hàn Đông là sự việc bất thành, nếu nói ra Hàn Đông sẽ xem thường y.
Hơn 10h, xe tới thành phố Thục Đô, tìm được Sở giao thông. Lúc này, Hàn Đông liền gọi điện cho Hạ Kim Cường. Y tỏ vẻ nhanh chóng cho người xuống đón.
Hàn Đông và Tạ Giang Tùng đứng ở cửa đợi một lát; một cô gái trẻ liền bước xuống, giọng dịu dàng nói:
- Vị nào là Chủ tịch huyện Hàn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Là tôi.
Cô gái nói:
- Mời Chủ tịch huyện Hàn theo tôi, Phó giám đốc Sở Hạ đang đợi trong văn phòng.
- Cảm ơn.
Hàn Đông khách sáo nói, sau đó cùng Tạ Giang Tùng theo sau cô.
Hàn Đông cũng là lần đầu tiên gặp Hạ Kim Cường. Chỉ thấy y hơi gầy, đường nét trên mặt vô cùng rõ ràng, cả người nhìn giống người phương Bắc.
Hạ Kim Cường nhìn thấy Hàn Đông cũng hơi kinh ngạc, Hàn Đông nhìn còn trẻ hơn so với tưởng tượng của y một chút, y không kìm được cảm thán nói:
- Chủ tịch huyện Hàn đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng, trẻ như thế này đã làm sếp rồi.
- Phó giám đốc sở Hạ quá khen rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói, trong lòng đầy buồn bực. Tại sao hầu như mỗi người sau khi gặp mặt, đều nói mình thế này, cũng không biết là khen hay là gì nữa.
Dù sao Hàn Đông cũng hơi khó chịu, Hàn Đông tuy trẻ tuổi, nhưng việc làm được không hề ít hơn bất kỳ ai.
Trước đó, Hạ Kim Cường cũng biết chút ít về Hàn Đông qua Chu Khải Kiệt, Chu Khải Kiệt lại hết mực khen Hàn Đông, bởi vậy y cũng có ấn tượng tốt với Hàn Đông.
Hàn Đông đưa quy hoạch huyện Phú Nghĩa cho Hạ Kim Cường, nói:
- Phó giám đốc sở Hạ, tài chính huyện Phú Nghĩa thật sự gánh không nổi, cái gọi là muốn giàu, phải sửa đường trước, vì sự phát triển ổn định của huyện Phú Nghĩa, tôi đành mặt dày đến xin Phó giám đốc sở Hạ giúp đỡ.
Hạ Kim Cường cười ha ha, nói:
- Thế này nhé, tôi gọi người của phòng kế hoạch đến, để người của anh nói chuyện với họ, anh từ huyện Phú Nghĩa xa xôi chạy tới, buổi trưa tôi đãi anh, có chuyện gì vừa ăn vừa nói thế nào?
Hàn Đông nói:
- Sao có thể để Phó giám đốc sở Hạ tốn kém được.
Hạ Kim Cường nói:
- Được rồi, Chủ tịch huyện Hàn không cần khách sáo, anh đến Thục Đô, thì anh là khách. Mời anh ăn một bữa cũng là nên làm.
Sau đó y liền gọi điện thoại, gọi một Trưởng phòng của phòng kế hoạch đến, đưa quy hoạch của huyện Phú Nghĩa cho người đó để anh cùng đồng chí của huyện Phú Nghĩa hiểu rõ ràng.
Sau đó y nhìn đồng hồ một chút, nói:
- Thời gian cũng tương đối rồi, tôi ra ngoài một chút nhé. Chủ tịch huyện Hàn yên tâm, chuyện của anh chắc chắn sẽ làm tốt cho anh.
Y đã nói như vậy, Hàn Đông cũng không tiện nói gì thêm nữa, bèn nói:
- Vậy thì cảm ơn Phó giám đốc sở Hạ.
Sau đó Hàn Đông bèn dặn dò Tạ Giang Tùng một chút, rồi cùng Hạ Kim Cường ra ngoài.
Tạ Giang Tùng trong lòng đầy kinh sợ, mặt mũi Hàn Đông thật lớn quá, nhìn ý Phó giám đốc sở Hạ, dường như căn bản là qua lại bình đẳng với Hàn Đông vậy, không hề có chút nào là điệu bộ Phó giám đốc sở.
“Xem ra cùng Chủ tịch huyện Hàn lăn lộn chắc chắn là có tiền đồ đây.” Tạ Giang Tùng thầm nghĩ, hạ quyết tâm, nhất định phải biểu hiện thật tốt, nếu có thể làm Hàn Đông hài lòng, tương lai chắc chắn sẽ được nhiều điều lợi.
Hạ Kim Cường sắp xếp cơm trưa ở khách sạn giao thông. Đây là khách sạn thuộc Sở giao thông, lãnh đạo Sở giao thông tiêu phí ở đây, đều là ký đơn.
Bước vào phòng sang tầng cao nhất, Hạ Kim Cường nói:
- Người anh em Hàn, trưa nay anh em ta thỏa thích uống mấy ly.
Hàn Đông cười đau khổ nói:
- Phó giám đốc sở Hạ, hai giờ chiều nay tôi phải báo cáo công việc cho Phó chủ tịch tỉnh Phạm, buổi trưa không được uống nhiều rượu, hơn nữa tửu lượng của tôi cũng không ổn.
Hạ Kim Cường cười cười nói:
- Buổi chiều anh đã có việc, thì tự mình giữ vậy, cố gắng uống nhiều chút nhé. Đúng rồi, anh cũng không cần gọi tôi là Phó giám đốc sở gì cả, tôi với Chu Khải Kiệt đều gọi nhau là anh em cả. Anh gọi anh ấy là anh Chu, thì gọi tôi một tiếng là anh Hạ cũng được.
Hàn Đông cũng già mồm nói:
- Được, vậy thì tôi không khách sáo nữa, trưa nay tôi kính anh Hạ ba ly. Hôm nào có cơ hội, nhất định mời anh Hạ thêm mấy ly.
Hạ Kim Cường cười to ha ha, có vẻ rất vui, nói:
- Được thôi, sau này anh đến Thục Đô. Lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, người Đông Bắc chúng tôi là thích kết bạn nhất, Hàn Đông anh quấy rầy tôi lúc nào cũng được.
Hàn Đông khẽ cười, lòng nghĩ quả nhiên danh bất hư truyền, người Đông Bắc đều khá phóng khoáng.
Rất nhanh đồ ăn đã đưa lên, tất cả đều là những món ăn có tiếng, rượu cũng là rượu Mao Đài ba mươi năm trước, khi uống thơm nồng, dư vị rất lâu.
Hàn Đông rót hai ly rượu, nhấc một ly lên đưa cho Hạ Kim Cường nói:
- Anh Hạ, chuyện lần này rất cảm ơn anh Hạ giúp đỡ, tôi cũng không nói dài dòng, kính anh Hạ một ly.
Hạ Kim Cường cũng không từ chối, nhấc ly lên cụng với Hàn Đông một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.
/1284
|