Hàn Đông nghe xong không khỏi mỉm cười, Kiều San San quả nhiên cũng là một fan hâm mộ của Hoa Phương.
- Cái này thì đơn giản mà, bao giờ em đến cũng có thể tìm Hoa Phương chụp ảnh lưu niệm, bảo cô ấy ký tên cho em cũng được.
Hàn Đông cười nói, chỉ cần Kiều San San thích thì gì cũng có thể làm được
Kiều San San vui vẻ nói:
- Thế thì tốt quá, chủ nhật tuần sau em qua nhé.
Hàn Đông gật đầu hỏi lại:
- Có cần anh đến đón em không?
Kiều San San lắc đầu:
- Không cần đâu, anh đến cũng vất vả, em tự bắt xe đến là được rồi.
Hàn Đông nắm tay Kiều San San nói:
- Chỉ cần được ở bên em thì anh chẳng thấy mệt mỏi, vất vả gì hết.
Cảm giác được tình cảm của Hàn Đông trong câu nói đó, Kiều San San cảm động liền giơ tay ra nắm lấy tay Hàn Đông.
Hai người bọn họ ở đây mà cứ anh anh, em em làm mấy người bên cạnh nghe thấy mà buồn nôn.
Đương nhiện những tên con trai xung quanh đều rất ngưỡng mộ Hàn Đông, vì hắn có được người yêu đẹp như Kiều San San thì dẻo mồm thêm tí nữa cũng là điều đương nhiên.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Đông liền đưa Kiều San San đi dạo ở đường Xuân Hi, mặc dù hai người họ đã đến đây đi dạo vài lần nhưng với cặp tình nhân này thì đường Xuân Hi vẫn chưa đi đủ.
Trên con đường Xuân Hi hai người tay trong tay nhìn phố xá rộn ràng.
Kiều San San và Hàn Đông ở bên nhau cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đi được một lúc thì Hàn Đông bỗng nhiên thấy ở phía trước có một công ty truyền thông Nam Không, bất giác hắn cười, không ngờ Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không lại cùng nhau mở công ty truyền thông, không ngờ ở đường Xuân Hi cũng mở cửa hàng được.
- San San, mình đi xem điện thoại đi, rồi mua cho em một cái để sau này tiện liên lạc.
Nhìn thấy chiếc Motorola đời mới trong cửa hàng, Hàn Đông liền mua luôn cho Kiều San San. Giờ có di động rồi sau này liên lạc sẽ tiện hơn nhiều, cũng không cần phải mỗi lần gọi điện đến tìm San San cũng không đụng phải người nhà San San nữa.
Hơn nữa loại điện thoại Motorola đời mới ra này cũng khá là tinh xảo, có màu hồng, khá hợp với con gái.
Kiều San San khẽ cười hỏi:
- Điện thoại di động đắt lắm phải không ạ?
Hàn Đông cười trả lời:
- Không sao, em còn tiếc tiền của anh sao?
Kiều San San nghĩ đến công ty của mẹ Dư Ngọc Trân và cô của Hàn Đông là công ty thông tin máy tính giờ cũng khá nổi tiếng, vừa mới cho ra sản phẩm máy tính hàng hiệu.
“ Đông Thăng” chính là nhãn hiệu này, Kiều San San lại cảm thấy buồn cười, không ngờ là mẹ và cô của Hàn Đông lại lấy tên này, tên đó ý nghĩa của nó là “ Hàn Đông không ngừng thăng chức “
Hàn Đông thấy phía bên có cây rút tiền liền qua bên đó rút, sau đó lại dắt tay Kiều San San đi vào, vừa bước vào cửa hàng truyền thông Nam Không
Lập tức có ngay nhân viên tiếp thị nhiệt tình ra đón tiếp.
Mặc dù giờ điện thoại di động thịnh hành hơn trước nhiều nhưng một chiếc điện thoại bao gồm cả chi phí dùng cũng rơi vào khoảng 16 nghìn tệ, thì không phải ai cũng dùng nổi. Vì vậy những người chủ động đến xem điện thoại di động thường đều là những người giàu có.
Hàn Đông và Kiều San San mặc dù nhìn bền ngoài là những người trẻ tuổi nhưng xem khí chất thì chắc không phải loại người chỉ vào để xem mà không mua. Thế nên nhân viên kinh doanh giới thiệu rất nhiệt tình, còn quấn lấy Kiều San San làm công tác tư tưởng, những đôi yêu nhau như thế này thì chỉ cần người con gái có ý thích là người con trai sẽ móc tiền ra thanh toán ngay.
Kiều San San khá là thích màu hồng phấn, cầm điện thoại trong tay đắn đo chút, cái điện thoại này nhẹ hơn nhiều so với của Hàn Đông, hơn nữa kích cỡ cũng nhở gọn hơn, loại này con gái dùng cũng rất được.
Chỉ có điều, Kiều San San nghĩ đến cái giá của chiếc điện thoại đắt thế này thì lại có chút do dự, dù quan hệ của cô và Hàn Đông rất thân mật nhưng cô cũng không nỡ tốn của Hàn Đông quá nhiều tiền như thế.
Tâm tư của phụ nữ có lúc rất khó cân nhắc, mặc dù mối quan hệ của cô và Hàn Đông rất khăng khít nhưng Kiều San San lại nghĩ là nếu phụ nữ tiêu quá nhiều tiền của đàn ông sẽ không tốt, sẽ dễ bị người ta coi thường.
Nhân viên tiếp thị thấy Kiều San San thích chiếc điện thoại đó vậy liền nói với Hàn Đông:
- Thưa ông, ông xem bạn gái của ông dùng chiếc điện thoại này rất hợp, ông mua tặng cô ấy đi.
Hàn Đông gật đầu cái rụp :
- Ok, vậy mua cái đó đi.
Nhân viên tiếp thị kia vừa nghe câu đó đã vui mừng nói:
- Vậy tôi đi viết hóa đơn, mời ngài đi theo tôi.
Kiều San San môi rung rung, thấy bộ dạng Hàn Đông vui vẻ vậy nên cũng chẳng nói gì, thực ra lúc nào cô cũng muốn nói chuyện điện thoại với Hàn Đông, như vậy sẽ giống như luôn có Hàn Đông bên cạnh mình vậy
Đến quầy thu tiền, nhân viên thu tiền yêu cầu Hàn Đông đưa chứng minh thư, nói lúc đăng ký tài khoản cần phải dùng đến.
Hàn Đông cười nói:
- Không cần đâu, điện thoại này đa số gọi ở Phù Thành, đến lúc đó sẽ đăng ký tài khoản sau.
Nhân viên thu ngân nói:
- Truyền thông Nam Không ở thành phố Phù Thành cũn có công ty con, đến lúc đó ông có thể qua bên đó tìm họ xử lí dùm, chúng tôi bên này xử lí xong thông tin của chứng minh thư thì sang bên đó làm thủ tục cũng dễ dàng hơn.
Hàn Đông gật đầu, nghĩ dịch vụ của công ty truyền thông Nam Không này cũng khá là được, xem ra Ngưu Chí Không cũng có tài kinh doanh đấy.
Trong mắt Hàn Đông thì sở dĩ công ty truyền thông Nam Không có thể phát triển nhanh thế này chủ yếu là do quan hệ của Ngưu Chí Nam, sau đó mới đến Lã Nam Phương, thực ra lấy cái tên này là để lấy cổ phần thôi.
Vì điện thoại là do Kiều San San dùng nên không thể lưu số chứng minh thư của Hàn Đông được.
- Em không mang chứng minh thư.
Kiều San San khẽ nói, lúc cô đặt phòng trước thì nhân viên phục vụ đã bảo cô xuất trình giấy chứng minh nhân dân. Tuy nhiên cô chỉ nói vài câu thì họ cũng thôi, dù sao thì quản lí khách sạn cũng không chặt lắm.
Hàn Đông ngẩn ra rồi nói:
- Vậy thôi không cần làm nữa, nếu không thì anh đưa tiền cho em, rồi em về thành phố Phù Thành tự đi mua?
Nhân viên thu ngân nói:
- Cũng có thể dùng chứng minh thư của ngài được mà., mặc dù ở Phù Thành công ty truyền thông Nam Không cũng có công ty con nhưng hai hôm nay chúng tôi đang có khuyến mãi, nên rẻ hơn bên đó chút, ngài mua bên này sẽ được ưu đãi hơn nhiều đó.
Hàn Đông cười :
- Thôi, không phải phiền thế.
Nhân viên tiếp thị trước đó đã khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được khác mua điện thoại vậy mà đến lúc trả tiền lại toi công thì có chút sốt ruột, liền nói với Hàn Đông :
- Tiên sinh, dùng chứng minh thư của ngài cũng đâu có rắc rối đâu. Hơn nữa, ngài mua điện thoại cho người yêu mình mà dùng chứng minh thư của ngài để đăng kí cũng coi như là tấm chân tình của ngài mà. Vả lại, khuyến mại ưu đãi thế này rất ít khi có, lần sau mà ngài muốn mua với giá này thì cơ hội tốt vậy không có nữa đâu.
Nhân viên tiếp thị này quả thực rất khéo ăn nói, nhưng Hàn Đông đã quyết định rồi với lại hắn cũng chẳng quan tâm mấy đồng tiền khuyến mãi lắm.
Với lại với quan hệ của hắn và Ngưu Chí Không, Lã Nam Phương thì chỉ cần hắn gọi một cú điện thoại là bọn họ có thể giải quyết xong mọi việc, mà lại chẳng tốn xu nào cả, cái điện thoại mà Hàn Đông dùng hiện tại từ trước đến giờ chưa mất một đồng tiền phí điện thoại nào. Trước đây Ngưu Chí Không đã nạp 1000 tệ tiền điện thoại để Hàn Đông dùng, dùng ít nên không ngờ có lúc dư lại đến cả nghìn tệ, Hàn Đông cảm thấy Ngưu Chí Không rất biết làm việc. Nhưng lần này Hàn Đông mua điện thoại cho Kiều San San nên cũng muốn tự bỏ tiền của mình.
- Tôi không phải người Phù Thành, dùng chứng minh thư của tôi để đăng kí cũng có tác dụng gì.
Hàn Đông cười nói.
Lần này thì nhân viên tiếp thị này đã biết chuyện gì đang diễn ra, cô ta đảo mắt rồi nói:
- Vẫn làm được mà, dùng chứng minh thư của ngài làm thủ tục mua máy rồi sau đó chuyển nhượng sang tên bạn gái ngài, nếu như nhớ được số chứng minh thư thì càng tốt, đến lúc đó bạn gái ngài có thể cầm biên lai mua hàng ở đây rồi làm thủ tục đăng kí bên công ty ở Phù Thành cũng vậy mà.
Hàn Đông rất thích tinh thần nhẫn nại quyết không bỏ cuộc của nhân viên tiếp thị này, liền nói :
- Nếu đã vậy thì mua đi.
- Cám ơn tiên sinh.
Nhân viên tiếp thị này vui mừng nói, rốt cuộc thì sau bao nhiêu cố gắng nỗ lực thì cũng níu được đơn hàng này rồi, bán được một chiếc điện thoại cô ta cũng có được một trăm tệ tiền hoa hồng, món tiền này không bị thu về nên cô ta vô cùng vui sướng.
Hàn Đông rút ví đưa chứng minh thư cho nhân viên thu ngân làm thủ tục liên quan đến việc đăng kí trước.
Một người đứng kế bên nhìn dáng vẻ hình như là giám đốc nhìn thấy chứng minh thư của Hàn Đông ngạc nhiên hỏi:
- Ngài là tiên sinh Hàn Đông?
Hàn Đông ngẩn ra, trả lời :
- Tôi là Hàn Đông, có vấn đề gì không?
- Có phải ngài làm ở huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu?
Người này tiếp tục hỏi,nhìn bộ dạng của anh ta thì có vẻ khá là xúc động
Hàn Đông gật đầu, nói :
- Đúng vậy, anh hỏi chuyện này làm gì?
Trên mặt người này thoáng hiện sự thảng thốt, ngạc nhiên, trả lời :
- Chào ngài, Hàn tiên sinh, sếp của chúng tôi đã dặn dò qua là, nếu Hàn tiên sinh có mua hàng ở đây thì không lấy tiền, ngài đã thích chiếc điện thoại này thì cửa hàng chúng tôi sẽ tặng miễn phí ngài.
Hàn Đông nghe vậy liền cười khổ sở, xua xua tay nói:
- Không cần, cứ tính tiền đi.
Nghĩ một chút rồi Hàn Đông liền lôi điện thoại ra gọi cho Ngưu Chí Không:
- Chí Không à, tôi đang ở cửa hàng truyền thông Nam Không trên đường Xuân Hi, cái tên tiểu quỷ này cậu làm cái trò gì thế, sao lại bảo không thu tiền của tôi.
Ngưu Chí Không cười khì khì:
- Anh Đông, anh muốn mua điện thoại à, xem thích cái nào thì cứ lấy, không phải khách sáo nhé.
Hàn Đông nói:
- Cậu làm thế thì tôi đành đi cửa hàng khác mua vậy.
Ngưu Chí Không nói :
- Thôi được, anh Đông đã nói vậy thì để cho anh giá gốc vậy, anh đưa điện thoại cho giám đốc giùm tôi.
Bên cạnh là giám đốc, nhân viên thu ngân, nhân viên tiếp thị tất cả đều đang ngẩn người nhìn Hàn Đông, không ngờ còn có người không muốn mua đồ với giá rẻ, nhưng nghe cách xưng hô trong điện thoại của Hàn Đông thì có vẻ người nghe là ông chủ của công ty Ngưu Chí Không.
Hàn Đông đưa điện thoại cho tên giám đốc rồi chỉ thấy tay này khom khom lưng không ngừng đáp :
- Dạ vâng, vâng, được ạ.
Sau đó, tay giám đốc lại bảo với Hàn Đông là Ngưu Chí Không sẽ tới ngay .
Hàn Đông chỉ cười, vốn dĩ hắn định sau khi đi dạo với Kiều San San một vòng sẽ tìm Ngưu Chí Không, ai biết là lại tự nhiên đến mua điện thoại rồi kết quả là khiến Ngưu Chí Không đến vội thế này.
Hàn Đông rất hài lòng với thái độ của Ngưu Chí Không, có được bạn bè như vậy cũng quả là không tồi.
Dù rằng Hàn Đông cũng hiểu Ngưu Chí Không đối tốt với mình như vậy đều là có mục đích cả, nhưng Hàn Đông không phải là không có yêu cầu.
Chỉ cần giữ vững thái độ, tất cả sẽ dễ nói chuyện.
Lấy được điện thoại rất nhanh, Hàn Đông nói với Kiều San San.
- Chúng mình tranh thủ đi dạo một lúc đi, đợi lúc nữa Ngưu Chí Không đến anh cần phải bàn chút chuyện với anh ấy.
Kiều San San gật đầu nói:
- Không sao, việc của anh mới quan trọng
Một lúc sau Ngưu Chí Không đã đến đường Xuân Hi, anh ta gọi điện cho Hàn Đông, không bao lâu sau đã tìm được chỗ, anh ta cười nói :
- Anh Đông, anh quá lắm nhé, đến tận Thục Đô rồi mà chẳng liên lạc với bọn em gì cả.
Hàn Đông đáp :
- Không phải tôi sợ các cậu bận sao. Tôi đang định liên lạc với cậu, có chút chuyện định nhờ cậu giúp đây.
Ngưu Chí Không cũng đã thông báo cho Lã Nam Phương. Anh ta cười nói :
- Anh Đông có chuyện gì cứ dặn dò rồi đi đâu thì đi, em nhất định sẽ cố gắng hết sức làm .
Hàn Đông nói :
- Huyện Phú Nghĩa có một xưởng dệt, là xí nghiệp quốc hữu, giờ đang bị một người kinh doanh khá kém quản lý, giờ tôi muốn tiến hành cải tạo, tốt nhất là đem bán ra. Đương nhiên là có người bao thầu cũng được
Ngưu Chí Không nói:
- Chuyện của xưởng dệt em cũng biết, tỉnh Quảng Xuyên cũng có không ít xưởng dệt, cũng đều rất thua lỗ, nhưng trong những người em biết thì hình như không có ai bên ngành dệt kinh doanh như thế, để em nghe ngóng đã, có người thích hợp sẽ giới thiệu qua cho anh.
Hàn Đông gật đầu:
- Thế thì tốt.
Không lâu sau Lã Nam Phương cũng đến.
Mấy người đi tìm một quán trà ngồi, nói chuyện được một lúc thì cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc này Hàn Đông đột nhiên nhớ ra phó cục trưởng cục công an thành phố Liễu – Tôn Hải Quần, ông ta cũng giúp đỡ mình vài lần, hôm nay vừa hay có dịp này mời ông ta đến ăn luôn, liền nói với Ngưu Chí Không và Lã Nam Phương một tiếng rồi cầm máy lên gọi luôn cho Tôn Hải Quần.
Biết được Hàn Đông và Lã Nam Phương đang đi cùng nhau Tôn Hải Quần lập tức đến liền.
Lúc ăn cơm, nói đến vấn đề của tuần sau, Tôn Hải Quần liền nói:
- Tên tiểu tử Hà Vĩ kia dựa vào bố hắn đã làm không ít chuyện xấu, hơn nữa trên cục công an cũng không nắm được chứng cứ rõ ràng thế nên cũng không thể để gã ra sao cả.
Hàn Đông nâng chén với Tôn Hải Quần rồi nói :
- Anh Tôn, em xin kính anh trước một chén, cám ơn anh vì đã giúp đỡ em rất nhiều.
Tôn Hải Quần mỉm cười rồi cụng chén với Hàn Đông
- Chút chuyện nhỏ thôi mà, Hàn Đông không phải khách sáo.
Uống rượu rồi gã lại nói:
- Tôi chỉ là phó cục trưởng, cũng chẳng giúp được gì cho anh cả.
Hàn Đông cười cười, hắn đương nhiên hiểu được ý của Tôn Hải Quần .
Chắc là Tôn Hải Quần cũng mơ hồ biết sau lưng mình đang có mối quan hệ, vì thế gã chỉ nói bóng gió mà thôi.
Nhưng cho dù Hàn Đông với Tôn Hải Quần đã giao lưu vài lần, nhưng về việc hiểu biết về nhân phẩm người này thì cũng không nhiều. Cũng không thể tùy ý mở miệng giúp đỡ được.
Hơn nữa, Hàn Đông muốn giúp Tôn Hải Quần thì tốt nhất là mời Triệu Nhạc, mà Hàn Đông giờ không muốn việc gì cũng đi phiền Triệu Nhạc, dù có chuyện gì thì tự mình cố gắng giải quyết bằng được. Vả lại Tôn Hải Quần là quan viên của Thục Đô, mối quan hệ với mình cũng không phải là to, tìm Triệu Nhạc giúp cũng có chút khó ăn nói.
Lã Nam Phương cười đáp:
- Anh Đông, anh Tôn đối nhân xử thế không tồi mà, anh ra tay giúp anh ấy đi.
Hàn Đông cười khổ sở, thỉnh cầu của Lã Nam Phương hắn lại không tiện từ chối.
- Cậu tưởng tôi là Bí thư tỉnh ủy à? Anh Tôn dù đã là phó cục trưởng rồi, nhưng muốn giúp anh ấy lên cấp Cục trưởng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nghe Hàn Đông nói như vậy, Tôn Hải Quần hiểu hắn đã ngầm đồng ý ra tay, chỉ có điều còn phải tìm kiếm cơ hội thích hợp mà thôi, ông ta liền cười nói:
- Bây giờ trong cục đang có một vị trí trống, vì vậy tôi cũng có chút cơ hội.
Hàn Đông cười cười, nếu như vậy thì dễ làm rồi. Phỏng chừng Tôn Hải Quần cũng tự đi tìm vài mối quan hệ rồi, chỉ có điều gặp phải cạnh tranh mãnh liệt cho nên cần tìm thêm một sự trợ giúp nữa.
Lã Nam Phương lại nói:
- Đông ca, lần này là một cơ hội của Tôn ca, tuy nhiên quan hệ với Trưởng phòng Hình sự khá cứng nhắc nên cần Đông ca hỗ trợ một chút.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ hỏi giúp, được hay không tôi cũng không dám cam đoan.
Ngay sau đó, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Triệu Nhạc trước mặt mọi người, thăm hỏi vài câu liền đưa ra chuyện của Tôn Hải Quần.
Triệu Nhạc vừa nghe đã cười:
- Việc này thì để tôi và bí thư Tiêu bàn là được rồi.
Bí thư Tiêu mà gã nhắc đến chính là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Tiêu Thụy Xương, đang là người lãnh đạo trực tiếp của sở công an, có lời của Tiêu Thụy Xương thì việc của Tôn Hải Quần căn bản là quyết xong rồi.
Hàn Đông nghĩ đến lời của Triệu Nhạc mới thấy rằng, từ sau ngày lên làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì khẩu khí của Triệu Nhạc tự tin hơn trước nhiều. Điều này cũng khó trách, dù cho trước kia là cấp giám đốc sở, cách cấp Thứ trưởng cũng chỉ là một bậc. Nhưng giờ là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thì rõ là khác rồi .
Giờ thì y là nhân vật có thể bình đẳng tiến hành đàm thoại với các ủy viên thường vụ khác rồi, mặt khác Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Uông Kì Tài là người của ông ngoại Hàn Đông - Dư Kiện Hưng. Cũng là người thuộc phe họ Hàn, trong nội bộ ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hai người bọn họ đã hình thành đồng minh. Vì thế không dễ gì mà xem thường lực lượng này được.
Trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tất cả mọi người đều có người hậu thuẫn phía sau, đương nhiên là không thể giống như huyện Phúc Nghĩa hay thành phố Vinh Châu, bên đó họ gần như đã phân làm hai phái, mà trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh mọi người đều có tư tưởng tự chủ, vì thế giữa các mối quan hệ với nhau càng tăng phần trách nhiệm, Triệu Nhạc và Uông Kì Tài liên kết lại với nhau thì cũng sẽ chiếm một địa vị nào đó trong vận mệnh dân chúng ở tỉnh Tây Xuyên
Ban đầu, lực lượng Hệ Hàn ở tỉnh Tây Xuyên cũng chẳng phải là mạnh gì,ngoài Uông Kì Tài là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật ra thì chẳng có ai khác cả, nhưng vì có Hàn Đông, Hàn lão thái gia mới cho Triệu Nhạc xuống, rồi để anh ta thăng thêm một chức thành Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ
Những điều này đều giống như kiếp trước. Chỉ thay đổi ở địa phương khác mà thôi.
Hàn Đông tắt điện thoại liền nói với Tôn Hải Quần :
- Anh Tôn, đến lúc đó phỏng chừng Bí thư Tiêu sẽ nói vài câu, hẳn là không có vấn đề gì đâu.
- Bí thư Tiêu?
Tôn Hải Quần sửng sốt, lập tức cao hứng nói:
- Có Bí thư Tiêu ra mặt thì khẳng định không có vấn đề gì.
Trong lòng ông ta vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng có chút khiếp sợ.
Hàn Đông vừa mới gọi điện thoại, hẳn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc, mà nghe giọng điệu Hàn đông gọi điện thoại, quan hệ với Triệu nhạc vô cùng tốt. Thậm chí không nói như thế nào, Triệu Nhạc đã đồng ý tìm Tiêu Thụy Xương nói chuyện của mình, cũng thật làm cho người ta khiếp sợ nha.
Phải biết rằng, Hàn đông chỉ là một Chủ tịch huyện cấp Cục trưởng mà thôi, vì sao Triệu Nhạc nguyện ý giúp Hàn đông như vậy chứ?
Tôn Hải Quần trong lòng không hiểu, tuy nhiên càng tò mò đối với bối cảnh của Hàn đông, nhìn Lã Nam Phương, nghi hoặc trong lòng ông ta càng lớn hơn, ánh mắt cũng càng sáng lên.
- Nhìn thái độ của Lã Nam Phương đối với Hàn Đông kết hợp thêm thái độ của Triệu Nhạc nữa thì thân phận của Hàn Đông chắc chắn là không kém nhau rồi.
Tôn Hải Quần cũng không phải là kẻ ngốc, vả lại ông ta cũng xuất thân từ công an mà ra nên lối suy nghĩ vô cùng kín đáo, bỗng nhiên nghĩ rất nhiều, tự nhiên thấy trong lòng nhiều cảm xúc.
Ông ta nâng cốc lên nói :
- Hàn Đông, tôi mời anh một chén, những lời dài dòng tôi không nói nữa, sau này có nơi nào cần đến trực tiếp gọi điện thoại là được rồi.
-
Hàn đông cười đáp :
- Vậy tôi cũng phải cám ơn anh Tôn trước rồi.
Nhìn thái độ của Lã Nam Phương với Tôn Hải Quần thì Hàn Đông giúp được Tôn Hải Quần cũng vẫn đáng, nhìn nhận từ việc Lã Nam Phương giới thiệu Ngưu Chí Không cho mình thì xem ra con mắt nhìn người cuả anh ta cũng không tệ.
Mặc dù lúc bình thường nhìn bộ dạng của Lã Nam Phương xem chừng có vẻ là tên lông bông nhưng thực ra con người gã vẫn rất tinh khôn, so với một số kẻ ngông cuồng khác thì gã vẫn biết điều hơn nhiều.
Mặt khác, Hàn Đông trong lòng cũng nghĩ ra một chủ ý, đến lúc đó vẫn cần đến sự giúp đỡ của Tôn Hải Quần, ăn cơm xong, Tôn Hải Quần lại mời mọi người đi hát, việc y được thăng chức bỗng nhiên được giải quyết luôn, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Hàn Đông và Kiều San San cũng đã bàn xong việc, tối nay sẽ cùng nhau đến Thục Đô rồi sáng mai sẽ tạm biệt nhau trở về.
Thậm chí Hàn Đông còn quyết sau này nếu có chuyện gì thì thứ bảy sẽ đến Thục Đô gặp Kiều San San
Sau khi xa nhau, tình cảm của hai người hình như càng ngày càng sâu đậm.
Có lẽ không gian này sinh ra mối lương duyên đẹp này sao.
Hát xong họ lại đi ăn đêm, sau đó tự tản về.
Lần đến Thục Đô này của Hàn Đông thứ nhất là gặp được Kiều San San, thứ hai là tìm Ngưu Chí Không, nhờ gã giúp giới thiệu xí nghiệp tham dự thay đổi chế độ nhà máy dệt.
Chỉ có điều Ngưu Chí Không nhất thời chưa chọn được người thích hợp, Hàn Đông cũng hết cách, chỉ có thể đợi Ngưu Chí Không từ từ thăm dò.
Đương nhiên, Hàn Đông và Ngưu Chí Không cũng nói rõ hai nguyên tắc kiên trì trong cải cách chế độ của nhà máy dệt ngọn đèn, sự việc này được nói rõ ràng, cũng vừa hay để cho Ngưu Chí Không nói trước với người ta.
Về đến khách sạn, Hàn Đông và Kiều San San lại có một đêm quấn quýt bên nhau.
Buổi sáng khi thức dậy, Hàn Đông tố chất sức khỏe tốt như vậy mà cũng có chút cảm giác ăn không tiêu.
Kiều San San lại càng không ổn hơn, cô nằm lì trên giường, mắt vẫn không được tỉnh táo, nói :
- Hàn Đông hay anh về trước đi, em nghỉ ngơi thêm lúc nữa đã.
-
Hàn Đông xót ruột xoa xoa người cho Kiều San San, nói :
- Anh xin lỗi, tối qua cuồng quá.
Có lẽ tại biết phải lâu nữa mới được bên nhau nên đêm qua hai người mới cuồng nhiệt như vậy, vui vẻ đến mấy lần nên mới mệt mỏi vậy
Kiều San San thản nhiên cười nói :
- Hàn Đông anh nói gì thế, em thích ở với anh mà.
-
Hàn Đông cười phá lên, đêm qua có hai lần nhưng là do Kiều San San chủ động.
Giờ nghĩ lại Hàn Đông không khỏi rung động.
Dậy vận động chút Hàn Đông thấy phục hồi hơn khá nhiều, nhưng nhìn bộ dạng của Kiều San San lại không nhẫn tâm để cô tự về Phúc Nghĩa, hắn xem đồng hồ giờ mới là tám giờ. Hàn Đông gọi điện cho Tả Nhất Sơn, bảo hắn đang ở Thục Đô, tối muộn chút mới về.
Sau đó, Hàn Đông ôm Kiều San San nói :
- Đã thế này thì mình ở thêm nửa ngày nữa rồi ăn trưa xong sẽ về nhé.
-
Kiều San San dựa vào ngực Hàn Đông trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nghỉ ngơi thêm hai tiếng tinh thần Kiều San San mới khá hơn được, hai người xuống lầu ăn cơm, lúc đó cũng đã hơn mười một giờ trưa.
Kiều San San nói với Hàn Đông :
- Hàn Đông, anh về đi, anh nhiều việc bận vậy, không thể để lỡ việc được.
-
Hàn Đông gật đầu nói :
- Vậy được, anh tiễn em ra bến xe.
-
Lái xe ra tới bến xe, đợi Kiều San San mua vé rồi lên xe xong Hàn Đông mới lái xe về Phúc Nghĩa.
Tiếng nhạc của chiếc dương cầm nhỏ trong xe nghe rất động lòng người.
Trong lòng Hàn Đông cảm thấy thật nhẹ nhàng, dịu dàng.
Dù hắn và Kiều San San giống như Ngưu Lang Chúc Nữ vậy, nhưng Hàn Đông cảm giác được gặp Kiều San San như vậy với hắn đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Xe vừa vào nội thành Vinh Châu thì điện thoại của Hàn Đông cũng đổ chuông.
Đậu xe bên đường Hàn Đông lấy điện thoại ra thì ra là Tả Nhất Sơn gọi, biết chắc chắn là có chuyện liền nghe luôn.
- Chủ tịch huyện, công nhân ở xưởng dệt Đặng Quan đang vây kín ở ủy ban nhân dân huyện rồi, bọn họ có biểu ngữ, có hai yêu cầu, một là muốn tiền lương, hai là không cho chính phủ bán công xưởng.
-
Ừ, tôi còn nửa tiếng nữa là đến rồi,, cậu để chủ tịch Thẩm toàn quyền chịu trách nhiệm chuyện này đi, đồng thời phải thông báo cho chi cục Công an đến trấn an trật tự, nói với chủ tịch Thẩm là nhất định phải chấn an lại mọi người. Rồi để công an trấn an trật tự, không được nhằm vào công nhân.
- Vâng thưa chủ tịch, tôi cũng vừa thông báo cho cục công an rồi, chủ tịch Thẩm và vài vị chủ tịch khác đang nói chuyện với công nhận, nhưng hình như không có hiệu quả lắm, những công nhân đó kích động quá rồi.
-
Tiếng Tả Nhất Sơn ở bên trong vô cùng lo lắng.
Hàn Đông nghĩ một chút rồi nói :
- Vậy anh gọi hết Ngụy Nghi Hiên của xưởng dệt Đặng Quan và Khương Hoành Chi đến đây, để họ đích thân khuyên bảo, nếu không thì hãy nói trong huyện sẽ xử lí nghiêm với họ.
-
Tả Nhất San đáp :
-Ngụy Nghi Hiên vừa mới đến, tôi đi thông báo ngay cho Khương Hoành Chi.
Tắt điện thoại, Hàn Đông lại lái xe về Phú Nghĩa.
Lúc đó trong bụng Hàn Đông cũng nghĩ ra một kết luận rằng vụ lộn xộn lần này diễn ra nhanh vậy chắc chắn có liên quan đến Khương Hoành Chi – tên trưởng xưởng hiện giờ, Khương Hoành Chi coi như xưởng dệt là của riêng gã đạt được vậy, giờ trong huyện không chỉ cải chế xưởng dệ Đặng Quan mà còn sẽ bãi chức trưởng xưởng của gã, gã càng lợi dụng uy lực của gã. Thứ nhất là để loan tin đồn, thứ hai là ý đồ dụ công nhân vào gây rối, xí nghiệp giờ thế này đã đạt trúng mục đích của gã.
- Có những người thực sự vô cùng nhát gan.
Hàn Đông tự nghĩ vậy, cứ tưởng với mấy người công nhân gây rối như vậy mà trên huyện sẽ khuất phục sao?
- Cái này thì đơn giản mà, bao giờ em đến cũng có thể tìm Hoa Phương chụp ảnh lưu niệm, bảo cô ấy ký tên cho em cũng được.
Hàn Đông cười nói, chỉ cần Kiều San San thích thì gì cũng có thể làm được
Kiều San San vui vẻ nói:
- Thế thì tốt quá, chủ nhật tuần sau em qua nhé.
Hàn Đông gật đầu hỏi lại:
- Có cần anh đến đón em không?
Kiều San San lắc đầu:
- Không cần đâu, anh đến cũng vất vả, em tự bắt xe đến là được rồi.
Hàn Đông nắm tay Kiều San San nói:
- Chỉ cần được ở bên em thì anh chẳng thấy mệt mỏi, vất vả gì hết.
Cảm giác được tình cảm của Hàn Đông trong câu nói đó, Kiều San San cảm động liền giơ tay ra nắm lấy tay Hàn Đông.
Hai người bọn họ ở đây mà cứ anh anh, em em làm mấy người bên cạnh nghe thấy mà buồn nôn.
Đương nhiện những tên con trai xung quanh đều rất ngưỡng mộ Hàn Đông, vì hắn có được người yêu đẹp như Kiều San San thì dẻo mồm thêm tí nữa cũng là điều đương nhiên.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Đông liền đưa Kiều San San đi dạo ở đường Xuân Hi, mặc dù hai người họ đã đến đây đi dạo vài lần nhưng với cặp tình nhân này thì đường Xuân Hi vẫn chưa đi đủ.
Trên con đường Xuân Hi hai người tay trong tay nhìn phố xá rộn ràng.
Kiều San San và Hàn Đông ở bên nhau cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đi được một lúc thì Hàn Đông bỗng nhiên thấy ở phía trước có một công ty truyền thông Nam Không, bất giác hắn cười, không ngờ Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không lại cùng nhau mở công ty truyền thông, không ngờ ở đường Xuân Hi cũng mở cửa hàng được.
- San San, mình đi xem điện thoại đi, rồi mua cho em một cái để sau này tiện liên lạc.
Nhìn thấy chiếc Motorola đời mới trong cửa hàng, Hàn Đông liền mua luôn cho Kiều San San. Giờ có di động rồi sau này liên lạc sẽ tiện hơn nhiều, cũng không cần phải mỗi lần gọi điện đến tìm San San cũng không đụng phải người nhà San San nữa.
Hơn nữa loại điện thoại Motorola đời mới ra này cũng khá là tinh xảo, có màu hồng, khá hợp với con gái.
Kiều San San khẽ cười hỏi:
- Điện thoại di động đắt lắm phải không ạ?
Hàn Đông cười trả lời:
- Không sao, em còn tiếc tiền của anh sao?
Kiều San San nghĩ đến công ty của mẹ Dư Ngọc Trân và cô của Hàn Đông là công ty thông tin máy tính giờ cũng khá nổi tiếng, vừa mới cho ra sản phẩm máy tính hàng hiệu.
“ Đông Thăng” chính là nhãn hiệu này, Kiều San San lại cảm thấy buồn cười, không ngờ là mẹ và cô của Hàn Đông lại lấy tên này, tên đó ý nghĩa của nó là “ Hàn Đông không ngừng thăng chức “
Hàn Đông thấy phía bên có cây rút tiền liền qua bên đó rút, sau đó lại dắt tay Kiều San San đi vào, vừa bước vào cửa hàng truyền thông Nam Không
Lập tức có ngay nhân viên tiếp thị nhiệt tình ra đón tiếp.
Mặc dù giờ điện thoại di động thịnh hành hơn trước nhiều nhưng một chiếc điện thoại bao gồm cả chi phí dùng cũng rơi vào khoảng 16 nghìn tệ, thì không phải ai cũng dùng nổi. Vì vậy những người chủ động đến xem điện thoại di động thường đều là những người giàu có.
Hàn Đông và Kiều San San mặc dù nhìn bền ngoài là những người trẻ tuổi nhưng xem khí chất thì chắc không phải loại người chỉ vào để xem mà không mua. Thế nên nhân viên kinh doanh giới thiệu rất nhiệt tình, còn quấn lấy Kiều San San làm công tác tư tưởng, những đôi yêu nhau như thế này thì chỉ cần người con gái có ý thích là người con trai sẽ móc tiền ra thanh toán ngay.
Kiều San San khá là thích màu hồng phấn, cầm điện thoại trong tay đắn đo chút, cái điện thoại này nhẹ hơn nhiều so với của Hàn Đông, hơn nữa kích cỡ cũng nhở gọn hơn, loại này con gái dùng cũng rất được.
Chỉ có điều, Kiều San San nghĩ đến cái giá của chiếc điện thoại đắt thế này thì lại có chút do dự, dù quan hệ của cô và Hàn Đông rất thân mật nhưng cô cũng không nỡ tốn của Hàn Đông quá nhiều tiền như thế.
Tâm tư của phụ nữ có lúc rất khó cân nhắc, mặc dù mối quan hệ của cô và Hàn Đông rất khăng khít nhưng Kiều San San lại nghĩ là nếu phụ nữ tiêu quá nhiều tiền của đàn ông sẽ không tốt, sẽ dễ bị người ta coi thường.
Nhân viên tiếp thị thấy Kiều San San thích chiếc điện thoại đó vậy liền nói với Hàn Đông:
- Thưa ông, ông xem bạn gái của ông dùng chiếc điện thoại này rất hợp, ông mua tặng cô ấy đi.
Hàn Đông gật đầu cái rụp :
- Ok, vậy mua cái đó đi.
Nhân viên tiếp thị kia vừa nghe câu đó đã vui mừng nói:
- Vậy tôi đi viết hóa đơn, mời ngài đi theo tôi.
Kiều San San môi rung rung, thấy bộ dạng Hàn Đông vui vẻ vậy nên cũng chẳng nói gì, thực ra lúc nào cô cũng muốn nói chuyện điện thoại với Hàn Đông, như vậy sẽ giống như luôn có Hàn Đông bên cạnh mình vậy
Đến quầy thu tiền, nhân viên thu tiền yêu cầu Hàn Đông đưa chứng minh thư, nói lúc đăng ký tài khoản cần phải dùng đến.
Hàn Đông cười nói:
- Không cần đâu, điện thoại này đa số gọi ở Phù Thành, đến lúc đó sẽ đăng ký tài khoản sau.
Nhân viên thu ngân nói:
- Truyền thông Nam Không ở thành phố Phù Thành cũn có công ty con, đến lúc đó ông có thể qua bên đó tìm họ xử lí dùm, chúng tôi bên này xử lí xong thông tin của chứng minh thư thì sang bên đó làm thủ tục cũng dễ dàng hơn.
Hàn Đông gật đầu, nghĩ dịch vụ của công ty truyền thông Nam Không này cũng khá là được, xem ra Ngưu Chí Không cũng có tài kinh doanh đấy.
Trong mắt Hàn Đông thì sở dĩ công ty truyền thông Nam Không có thể phát triển nhanh thế này chủ yếu là do quan hệ của Ngưu Chí Nam, sau đó mới đến Lã Nam Phương, thực ra lấy cái tên này là để lấy cổ phần thôi.
Vì điện thoại là do Kiều San San dùng nên không thể lưu số chứng minh thư của Hàn Đông được.
- Em không mang chứng minh thư.
Kiều San San khẽ nói, lúc cô đặt phòng trước thì nhân viên phục vụ đã bảo cô xuất trình giấy chứng minh nhân dân. Tuy nhiên cô chỉ nói vài câu thì họ cũng thôi, dù sao thì quản lí khách sạn cũng không chặt lắm.
Hàn Đông ngẩn ra rồi nói:
- Vậy thôi không cần làm nữa, nếu không thì anh đưa tiền cho em, rồi em về thành phố Phù Thành tự đi mua?
Nhân viên thu ngân nói:
- Cũng có thể dùng chứng minh thư của ngài được mà., mặc dù ở Phù Thành công ty truyền thông Nam Không cũng có công ty con nhưng hai hôm nay chúng tôi đang có khuyến mãi, nên rẻ hơn bên đó chút, ngài mua bên này sẽ được ưu đãi hơn nhiều đó.
Hàn Đông cười :
- Thôi, không phải phiền thế.
Nhân viên tiếp thị trước đó đã khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được khác mua điện thoại vậy mà đến lúc trả tiền lại toi công thì có chút sốt ruột, liền nói với Hàn Đông :
- Tiên sinh, dùng chứng minh thư của ngài cũng đâu có rắc rối đâu. Hơn nữa, ngài mua điện thoại cho người yêu mình mà dùng chứng minh thư của ngài để đăng kí cũng coi như là tấm chân tình của ngài mà. Vả lại, khuyến mại ưu đãi thế này rất ít khi có, lần sau mà ngài muốn mua với giá này thì cơ hội tốt vậy không có nữa đâu.
Nhân viên tiếp thị này quả thực rất khéo ăn nói, nhưng Hàn Đông đã quyết định rồi với lại hắn cũng chẳng quan tâm mấy đồng tiền khuyến mãi lắm.
Với lại với quan hệ của hắn và Ngưu Chí Không, Lã Nam Phương thì chỉ cần hắn gọi một cú điện thoại là bọn họ có thể giải quyết xong mọi việc, mà lại chẳng tốn xu nào cả, cái điện thoại mà Hàn Đông dùng hiện tại từ trước đến giờ chưa mất một đồng tiền phí điện thoại nào. Trước đây Ngưu Chí Không đã nạp 1000 tệ tiền điện thoại để Hàn Đông dùng, dùng ít nên không ngờ có lúc dư lại đến cả nghìn tệ, Hàn Đông cảm thấy Ngưu Chí Không rất biết làm việc. Nhưng lần này Hàn Đông mua điện thoại cho Kiều San San nên cũng muốn tự bỏ tiền của mình.
- Tôi không phải người Phù Thành, dùng chứng minh thư của tôi để đăng kí cũng có tác dụng gì.
Hàn Đông cười nói.
Lần này thì nhân viên tiếp thị này đã biết chuyện gì đang diễn ra, cô ta đảo mắt rồi nói:
- Vẫn làm được mà, dùng chứng minh thư của ngài làm thủ tục mua máy rồi sau đó chuyển nhượng sang tên bạn gái ngài, nếu như nhớ được số chứng minh thư thì càng tốt, đến lúc đó bạn gái ngài có thể cầm biên lai mua hàng ở đây rồi làm thủ tục đăng kí bên công ty ở Phù Thành cũng vậy mà.
Hàn Đông rất thích tinh thần nhẫn nại quyết không bỏ cuộc của nhân viên tiếp thị này, liền nói :
- Nếu đã vậy thì mua đi.
- Cám ơn tiên sinh.
Nhân viên tiếp thị này vui mừng nói, rốt cuộc thì sau bao nhiêu cố gắng nỗ lực thì cũng níu được đơn hàng này rồi, bán được một chiếc điện thoại cô ta cũng có được một trăm tệ tiền hoa hồng, món tiền này không bị thu về nên cô ta vô cùng vui sướng.
Hàn Đông rút ví đưa chứng minh thư cho nhân viên thu ngân làm thủ tục liên quan đến việc đăng kí trước.
Một người đứng kế bên nhìn dáng vẻ hình như là giám đốc nhìn thấy chứng minh thư của Hàn Đông ngạc nhiên hỏi:
- Ngài là tiên sinh Hàn Đông?
Hàn Đông ngẩn ra, trả lời :
- Tôi là Hàn Đông, có vấn đề gì không?
- Có phải ngài làm ở huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu?
Người này tiếp tục hỏi,nhìn bộ dạng của anh ta thì có vẻ khá là xúc động
Hàn Đông gật đầu, nói :
- Đúng vậy, anh hỏi chuyện này làm gì?
Trên mặt người này thoáng hiện sự thảng thốt, ngạc nhiên, trả lời :
- Chào ngài, Hàn tiên sinh, sếp của chúng tôi đã dặn dò qua là, nếu Hàn tiên sinh có mua hàng ở đây thì không lấy tiền, ngài đã thích chiếc điện thoại này thì cửa hàng chúng tôi sẽ tặng miễn phí ngài.
Hàn Đông nghe vậy liền cười khổ sở, xua xua tay nói:
- Không cần, cứ tính tiền đi.
Nghĩ một chút rồi Hàn Đông liền lôi điện thoại ra gọi cho Ngưu Chí Không:
- Chí Không à, tôi đang ở cửa hàng truyền thông Nam Không trên đường Xuân Hi, cái tên tiểu quỷ này cậu làm cái trò gì thế, sao lại bảo không thu tiền của tôi.
Ngưu Chí Không cười khì khì:
- Anh Đông, anh muốn mua điện thoại à, xem thích cái nào thì cứ lấy, không phải khách sáo nhé.
Hàn Đông nói:
- Cậu làm thế thì tôi đành đi cửa hàng khác mua vậy.
Ngưu Chí Không nói :
- Thôi được, anh Đông đã nói vậy thì để cho anh giá gốc vậy, anh đưa điện thoại cho giám đốc giùm tôi.
Bên cạnh là giám đốc, nhân viên thu ngân, nhân viên tiếp thị tất cả đều đang ngẩn người nhìn Hàn Đông, không ngờ còn có người không muốn mua đồ với giá rẻ, nhưng nghe cách xưng hô trong điện thoại của Hàn Đông thì có vẻ người nghe là ông chủ của công ty Ngưu Chí Không.
Hàn Đông đưa điện thoại cho tên giám đốc rồi chỉ thấy tay này khom khom lưng không ngừng đáp :
- Dạ vâng, vâng, được ạ.
Sau đó, tay giám đốc lại bảo với Hàn Đông là Ngưu Chí Không sẽ tới ngay .
Hàn Đông chỉ cười, vốn dĩ hắn định sau khi đi dạo với Kiều San San một vòng sẽ tìm Ngưu Chí Không, ai biết là lại tự nhiên đến mua điện thoại rồi kết quả là khiến Ngưu Chí Không đến vội thế này.
Hàn Đông rất hài lòng với thái độ của Ngưu Chí Không, có được bạn bè như vậy cũng quả là không tồi.
Dù rằng Hàn Đông cũng hiểu Ngưu Chí Không đối tốt với mình như vậy đều là có mục đích cả, nhưng Hàn Đông không phải là không có yêu cầu.
Chỉ cần giữ vững thái độ, tất cả sẽ dễ nói chuyện.
Lấy được điện thoại rất nhanh, Hàn Đông nói với Kiều San San.
- Chúng mình tranh thủ đi dạo một lúc đi, đợi lúc nữa Ngưu Chí Không đến anh cần phải bàn chút chuyện với anh ấy.
Kiều San San gật đầu nói:
- Không sao, việc của anh mới quan trọng
Một lúc sau Ngưu Chí Không đã đến đường Xuân Hi, anh ta gọi điện cho Hàn Đông, không bao lâu sau đã tìm được chỗ, anh ta cười nói :
- Anh Đông, anh quá lắm nhé, đến tận Thục Đô rồi mà chẳng liên lạc với bọn em gì cả.
Hàn Đông đáp :
- Không phải tôi sợ các cậu bận sao. Tôi đang định liên lạc với cậu, có chút chuyện định nhờ cậu giúp đây.
Ngưu Chí Không cũng đã thông báo cho Lã Nam Phương. Anh ta cười nói :
- Anh Đông có chuyện gì cứ dặn dò rồi đi đâu thì đi, em nhất định sẽ cố gắng hết sức làm .
Hàn Đông nói :
- Huyện Phú Nghĩa có một xưởng dệt, là xí nghiệp quốc hữu, giờ đang bị một người kinh doanh khá kém quản lý, giờ tôi muốn tiến hành cải tạo, tốt nhất là đem bán ra. Đương nhiên là có người bao thầu cũng được
Ngưu Chí Không nói:
- Chuyện của xưởng dệt em cũng biết, tỉnh Quảng Xuyên cũng có không ít xưởng dệt, cũng đều rất thua lỗ, nhưng trong những người em biết thì hình như không có ai bên ngành dệt kinh doanh như thế, để em nghe ngóng đã, có người thích hợp sẽ giới thiệu qua cho anh.
Hàn Đông gật đầu:
- Thế thì tốt.
Không lâu sau Lã Nam Phương cũng đến.
Mấy người đi tìm một quán trà ngồi, nói chuyện được một lúc thì cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc này Hàn Đông đột nhiên nhớ ra phó cục trưởng cục công an thành phố Liễu – Tôn Hải Quần, ông ta cũng giúp đỡ mình vài lần, hôm nay vừa hay có dịp này mời ông ta đến ăn luôn, liền nói với Ngưu Chí Không và Lã Nam Phương một tiếng rồi cầm máy lên gọi luôn cho Tôn Hải Quần.
Biết được Hàn Đông và Lã Nam Phương đang đi cùng nhau Tôn Hải Quần lập tức đến liền.
Lúc ăn cơm, nói đến vấn đề của tuần sau, Tôn Hải Quần liền nói:
- Tên tiểu tử Hà Vĩ kia dựa vào bố hắn đã làm không ít chuyện xấu, hơn nữa trên cục công an cũng không nắm được chứng cứ rõ ràng thế nên cũng không thể để gã ra sao cả.
Hàn Đông nâng chén với Tôn Hải Quần rồi nói :
- Anh Tôn, em xin kính anh trước một chén, cám ơn anh vì đã giúp đỡ em rất nhiều.
Tôn Hải Quần mỉm cười rồi cụng chén với Hàn Đông
- Chút chuyện nhỏ thôi mà, Hàn Đông không phải khách sáo.
Uống rượu rồi gã lại nói:
- Tôi chỉ là phó cục trưởng, cũng chẳng giúp được gì cho anh cả.
Hàn Đông cười cười, hắn đương nhiên hiểu được ý của Tôn Hải Quần .
Chắc là Tôn Hải Quần cũng mơ hồ biết sau lưng mình đang có mối quan hệ, vì thế gã chỉ nói bóng gió mà thôi.
Nhưng cho dù Hàn Đông với Tôn Hải Quần đã giao lưu vài lần, nhưng về việc hiểu biết về nhân phẩm người này thì cũng không nhiều. Cũng không thể tùy ý mở miệng giúp đỡ được.
Hơn nữa, Hàn Đông muốn giúp Tôn Hải Quần thì tốt nhất là mời Triệu Nhạc, mà Hàn Đông giờ không muốn việc gì cũng đi phiền Triệu Nhạc, dù có chuyện gì thì tự mình cố gắng giải quyết bằng được. Vả lại Tôn Hải Quần là quan viên của Thục Đô, mối quan hệ với mình cũng không phải là to, tìm Triệu Nhạc giúp cũng có chút khó ăn nói.
Lã Nam Phương cười đáp:
- Anh Đông, anh Tôn đối nhân xử thế không tồi mà, anh ra tay giúp anh ấy đi.
Hàn Đông cười khổ sở, thỉnh cầu của Lã Nam Phương hắn lại không tiện từ chối.
- Cậu tưởng tôi là Bí thư tỉnh ủy à? Anh Tôn dù đã là phó cục trưởng rồi, nhưng muốn giúp anh ấy lên cấp Cục trưởng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nghe Hàn Đông nói như vậy, Tôn Hải Quần hiểu hắn đã ngầm đồng ý ra tay, chỉ có điều còn phải tìm kiếm cơ hội thích hợp mà thôi, ông ta liền cười nói:
- Bây giờ trong cục đang có một vị trí trống, vì vậy tôi cũng có chút cơ hội.
Hàn Đông cười cười, nếu như vậy thì dễ làm rồi. Phỏng chừng Tôn Hải Quần cũng tự đi tìm vài mối quan hệ rồi, chỉ có điều gặp phải cạnh tranh mãnh liệt cho nên cần tìm thêm một sự trợ giúp nữa.
Lã Nam Phương lại nói:
- Đông ca, lần này là một cơ hội của Tôn ca, tuy nhiên quan hệ với Trưởng phòng Hình sự khá cứng nhắc nên cần Đông ca hỗ trợ một chút.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ hỏi giúp, được hay không tôi cũng không dám cam đoan.
Ngay sau đó, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Triệu Nhạc trước mặt mọi người, thăm hỏi vài câu liền đưa ra chuyện của Tôn Hải Quần.
Triệu Nhạc vừa nghe đã cười:
- Việc này thì để tôi và bí thư Tiêu bàn là được rồi.
Bí thư Tiêu mà gã nhắc đến chính là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Tiêu Thụy Xương, đang là người lãnh đạo trực tiếp của sở công an, có lời của Tiêu Thụy Xương thì việc của Tôn Hải Quần căn bản là quyết xong rồi.
Hàn Đông nghĩ đến lời của Triệu Nhạc mới thấy rằng, từ sau ngày lên làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì khẩu khí của Triệu Nhạc tự tin hơn trước nhiều. Điều này cũng khó trách, dù cho trước kia là cấp giám đốc sở, cách cấp Thứ trưởng cũng chỉ là một bậc. Nhưng giờ là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thì rõ là khác rồi .
Giờ thì y là nhân vật có thể bình đẳng tiến hành đàm thoại với các ủy viên thường vụ khác rồi, mặt khác Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Uông Kì Tài là người của ông ngoại Hàn Đông - Dư Kiện Hưng. Cũng là người thuộc phe họ Hàn, trong nội bộ ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hai người bọn họ đã hình thành đồng minh. Vì thế không dễ gì mà xem thường lực lượng này được.
Trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tất cả mọi người đều có người hậu thuẫn phía sau, đương nhiên là không thể giống như huyện Phúc Nghĩa hay thành phố Vinh Châu, bên đó họ gần như đã phân làm hai phái, mà trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh mọi người đều có tư tưởng tự chủ, vì thế giữa các mối quan hệ với nhau càng tăng phần trách nhiệm, Triệu Nhạc và Uông Kì Tài liên kết lại với nhau thì cũng sẽ chiếm một địa vị nào đó trong vận mệnh dân chúng ở tỉnh Tây Xuyên
Ban đầu, lực lượng Hệ Hàn ở tỉnh Tây Xuyên cũng chẳng phải là mạnh gì,ngoài Uông Kì Tài là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật ra thì chẳng có ai khác cả, nhưng vì có Hàn Đông, Hàn lão thái gia mới cho Triệu Nhạc xuống, rồi để anh ta thăng thêm một chức thành Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ
Những điều này đều giống như kiếp trước. Chỉ thay đổi ở địa phương khác mà thôi.
Hàn Đông tắt điện thoại liền nói với Tôn Hải Quần :
- Anh Tôn, đến lúc đó phỏng chừng Bí thư Tiêu sẽ nói vài câu, hẳn là không có vấn đề gì đâu.
- Bí thư Tiêu?
Tôn Hải Quần sửng sốt, lập tức cao hứng nói:
- Có Bí thư Tiêu ra mặt thì khẳng định không có vấn đề gì.
Trong lòng ông ta vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng có chút khiếp sợ.
Hàn Đông vừa mới gọi điện thoại, hẳn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc, mà nghe giọng điệu Hàn đông gọi điện thoại, quan hệ với Triệu nhạc vô cùng tốt. Thậm chí không nói như thế nào, Triệu Nhạc đã đồng ý tìm Tiêu Thụy Xương nói chuyện của mình, cũng thật làm cho người ta khiếp sợ nha.
Phải biết rằng, Hàn đông chỉ là một Chủ tịch huyện cấp Cục trưởng mà thôi, vì sao Triệu Nhạc nguyện ý giúp Hàn đông như vậy chứ?
Tôn Hải Quần trong lòng không hiểu, tuy nhiên càng tò mò đối với bối cảnh của Hàn đông, nhìn Lã Nam Phương, nghi hoặc trong lòng ông ta càng lớn hơn, ánh mắt cũng càng sáng lên.
- Nhìn thái độ của Lã Nam Phương đối với Hàn Đông kết hợp thêm thái độ của Triệu Nhạc nữa thì thân phận của Hàn Đông chắc chắn là không kém nhau rồi.
Tôn Hải Quần cũng không phải là kẻ ngốc, vả lại ông ta cũng xuất thân từ công an mà ra nên lối suy nghĩ vô cùng kín đáo, bỗng nhiên nghĩ rất nhiều, tự nhiên thấy trong lòng nhiều cảm xúc.
Ông ta nâng cốc lên nói :
- Hàn Đông, tôi mời anh một chén, những lời dài dòng tôi không nói nữa, sau này có nơi nào cần đến trực tiếp gọi điện thoại là được rồi.
-
Hàn đông cười đáp :
- Vậy tôi cũng phải cám ơn anh Tôn trước rồi.
Nhìn thái độ của Lã Nam Phương với Tôn Hải Quần thì Hàn Đông giúp được Tôn Hải Quần cũng vẫn đáng, nhìn nhận từ việc Lã Nam Phương giới thiệu Ngưu Chí Không cho mình thì xem ra con mắt nhìn người cuả anh ta cũng không tệ.
Mặc dù lúc bình thường nhìn bộ dạng của Lã Nam Phương xem chừng có vẻ là tên lông bông nhưng thực ra con người gã vẫn rất tinh khôn, so với một số kẻ ngông cuồng khác thì gã vẫn biết điều hơn nhiều.
Mặt khác, Hàn Đông trong lòng cũng nghĩ ra một chủ ý, đến lúc đó vẫn cần đến sự giúp đỡ của Tôn Hải Quần, ăn cơm xong, Tôn Hải Quần lại mời mọi người đi hát, việc y được thăng chức bỗng nhiên được giải quyết luôn, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Hàn Đông và Kiều San San cũng đã bàn xong việc, tối nay sẽ cùng nhau đến Thục Đô rồi sáng mai sẽ tạm biệt nhau trở về.
Thậm chí Hàn Đông còn quyết sau này nếu có chuyện gì thì thứ bảy sẽ đến Thục Đô gặp Kiều San San
Sau khi xa nhau, tình cảm của hai người hình như càng ngày càng sâu đậm.
Có lẽ không gian này sinh ra mối lương duyên đẹp này sao.
Hát xong họ lại đi ăn đêm, sau đó tự tản về.
Lần đến Thục Đô này của Hàn Đông thứ nhất là gặp được Kiều San San, thứ hai là tìm Ngưu Chí Không, nhờ gã giúp giới thiệu xí nghiệp tham dự thay đổi chế độ nhà máy dệt.
Chỉ có điều Ngưu Chí Không nhất thời chưa chọn được người thích hợp, Hàn Đông cũng hết cách, chỉ có thể đợi Ngưu Chí Không từ từ thăm dò.
Đương nhiên, Hàn Đông và Ngưu Chí Không cũng nói rõ hai nguyên tắc kiên trì trong cải cách chế độ của nhà máy dệt ngọn đèn, sự việc này được nói rõ ràng, cũng vừa hay để cho Ngưu Chí Không nói trước với người ta.
Về đến khách sạn, Hàn Đông và Kiều San San lại có một đêm quấn quýt bên nhau.
Buổi sáng khi thức dậy, Hàn Đông tố chất sức khỏe tốt như vậy mà cũng có chút cảm giác ăn không tiêu.
Kiều San San lại càng không ổn hơn, cô nằm lì trên giường, mắt vẫn không được tỉnh táo, nói :
- Hàn Đông hay anh về trước đi, em nghỉ ngơi thêm lúc nữa đã.
-
Hàn Đông xót ruột xoa xoa người cho Kiều San San, nói :
- Anh xin lỗi, tối qua cuồng quá.
Có lẽ tại biết phải lâu nữa mới được bên nhau nên đêm qua hai người mới cuồng nhiệt như vậy, vui vẻ đến mấy lần nên mới mệt mỏi vậy
Kiều San San thản nhiên cười nói :
- Hàn Đông anh nói gì thế, em thích ở với anh mà.
-
Hàn Đông cười phá lên, đêm qua có hai lần nhưng là do Kiều San San chủ động.
Giờ nghĩ lại Hàn Đông không khỏi rung động.
Dậy vận động chút Hàn Đông thấy phục hồi hơn khá nhiều, nhưng nhìn bộ dạng của Kiều San San lại không nhẫn tâm để cô tự về Phúc Nghĩa, hắn xem đồng hồ giờ mới là tám giờ. Hàn Đông gọi điện cho Tả Nhất Sơn, bảo hắn đang ở Thục Đô, tối muộn chút mới về.
Sau đó, Hàn Đông ôm Kiều San San nói :
- Đã thế này thì mình ở thêm nửa ngày nữa rồi ăn trưa xong sẽ về nhé.
-
Kiều San San dựa vào ngực Hàn Đông trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nghỉ ngơi thêm hai tiếng tinh thần Kiều San San mới khá hơn được, hai người xuống lầu ăn cơm, lúc đó cũng đã hơn mười một giờ trưa.
Kiều San San nói với Hàn Đông :
- Hàn Đông, anh về đi, anh nhiều việc bận vậy, không thể để lỡ việc được.
-
Hàn Đông gật đầu nói :
- Vậy được, anh tiễn em ra bến xe.
-
Lái xe ra tới bến xe, đợi Kiều San San mua vé rồi lên xe xong Hàn Đông mới lái xe về Phúc Nghĩa.
Tiếng nhạc của chiếc dương cầm nhỏ trong xe nghe rất động lòng người.
Trong lòng Hàn Đông cảm thấy thật nhẹ nhàng, dịu dàng.
Dù hắn và Kiều San San giống như Ngưu Lang Chúc Nữ vậy, nhưng Hàn Đông cảm giác được gặp Kiều San San như vậy với hắn đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Xe vừa vào nội thành Vinh Châu thì điện thoại của Hàn Đông cũng đổ chuông.
Đậu xe bên đường Hàn Đông lấy điện thoại ra thì ra là Tả Nhất Sơn gọi, biết chắc chắn là có chuyện liền nghe luôn.
- Chủ tịch huyện, công nhân ở xưởng dệt Đặng Quan đang vây kín ở ủy ban nhân dân huyện rồi, bọn họ có biểu ngữ, có hai yêu cầu, một là muốn tiền lương, hai là không cho chính phủ bán công xưởng.
-
Ừ, tôi còn nửa tiếng nữa là đến rồi,, cậu để chủ tịch Thẩm toàn quyền chịu trách nhiệm chuyện này đi, đồng thời phải thông báo cho chi cục Công an đến trấn an trật tự, nói với chủ tịch Thẩm là nhất định phải chấn an lại mọi người. Rồi để công an trấn an trật tự, không được nhằm vào công nhân.
- Vâng thưa chủ tịch, tôi cũng vừa thông báo cho cục công an rồi, chủ tịch Thẩm và vài vị chủ tịch khác đang nói chuyện với công nhận, nhưng hình như không có hiệu quả lắm, những công nhân đó kích động quá rồi.
-
Tiếng Tả Nhất Sơn ở bên trong vô cùng lo lắng.
Hàn Đông nghĩ một chút rồi nói :
- Vậy anh gọi hết Ngụy Nghi Hiên của xưởng dệt Đặng Quan và Khương Hoành Chi đến đây, để họ đích thân khuyên bảo, nếu không thì hãy nói trong huyện sẽ xử lí nghiêm với họ.
-
Tả Nhất San đáp :
-Ngụy Nghi Hiên vừa mới đến, tôi đi thông báo ngay cho Khương Hoành Chi.
Tắt điện thoại, Hàn Đông lại lái xe về Phú Nghĩa.
Lúc đó trong bụng Hàn Đông cũng nghĩ ra một kết luận rằng vụ lộn xộn lần này diễn ra nhanh vậy chắc chắn có liên quan đến Khương Hoành Chi – tên trưởng xưởng hiện giờ, Khương Hoành Chi coi như xưởng dệt là của riêng gã đạt được vậy, giờ trong huyện không chỉ cải chế xưởng dệ Đặng Quan mà còn sẽ bãi chức trưởng xưởng của gã, gã càng lợi dụng uy lực của gã. Thứ nhất là để loan tin đồn, thứ hai là ý đồ dụ công nhân vào gây rối, xí nghiệp giờ thế này đã đạt trúng mục đích của gã.
- Có những người thực sự vô cùng nhát gan.
Hàn Đông tự nghĩ vậy, cứ tưởng với mấy người công nhân gây rối như vậy mà trên huyện sẽ khuất phục sao?
/1284
|