Chu Khải Kiệt nói:
- Hàn Đông, cậu ở huyện Phú Nghĩa đã có rất nhiều thành tích. Đã được bầu làm một trong mười huyện mạnh nhất tỉnh, nếu do cậu lên làm bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa thì sẽ có lợi cho sự phát triển của huyện, cho nên việc này cậu không thể không làm.
Hàn đông mỉm cười nói:
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh Chu.
Gác máy, Hàn Đông ngồi suy tư một lát, nếu hắn có thể lên làm Bí thư huyện ủy, cho dù cấp bậc vẫn ở cấp cục, nhưng vị trí lại không giống nhau, được qua huấn luyện, cũng khác với bây giờ, đối với tiền đồ của hắn sẽ có lợi hơn.
Chỉ có điều Hàn Đông nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Phương Trung bị hắn chèn ép đến mức phải đi tìm Sa Ứng Lương để được điều đi nơi khác, xem ra trong khoảng thời gian này ông ta thật sự bị rất nhiều áp lực, nói không chừng cũng không ra ngoài.
Phải biết rằng, một Bí thư huyện ủy không đủ khả năng để nắm giữ thế cục, mà muốn nghĩ cách chuyển đi nơi khác. Điều này khẳng định trong lòng cấp trên có ấn tượng không tốt với cấp dưới, nói cách khác, cứ như vậy, sự nghiệp chính trị của Phương Trung về cơ bản đã hoàn toàn kết thúc.
Lắc đầu, Hàn Đông thở dài một hơi, Phương Trung sao y cứ phải tự tìm khổ cho mình vậy.
Nếu lúc đầu y cứ ngoan ngoãn làm Bí thư huyện ủy, hợp tác làm ăn với mình, mình cũng không cần cạn tình với y, nghĩ cách đối phó y, thậm chí còn xé rách da mặt, không giữ thể diện cho y, những ngày tháng của y cũng không đến mức khó chịu như vậy.
Nhưng đôi khi sự đấu tranh quyền lực vô tình và tàn khốc như vậy, thậm chí đến mức anh chết tôi cũng mất mạng.
Cuộc đấu tranh giữa Hàn Đông và Phương Trung mặc dù vẫn chưa đến mức người sống kẻ chết, nhưng tư tưởng của hai người ở huyện Phú Nghĩa không giống nhau, đều muốn nắm lấy quyền lực huyện Phú Nghĩa, như vậy tất nhiên phải có một bên bị đánh bại, điều này còn phải xem thủ đoạn của mỗi bên.
Lần này chiếc ghế Bí thư huyện ủy vinh quang đã bị trống, Phương Trung bị điều đi, như vậy Hàn Đông là người có tư cách và khả năng ngồi vào chiếc ghế Bí thư huyện ủy nhất.
Trong thời gian hơn một năm Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, từ Cục trưởng thống kê đến Bí thư, chủ tịch thị trấn Triệu Hoa sau đó đến Chủ nhiệm Ban quản lý Thần Quang đến Phó chủ tịch thường ủy huyện ủy huyện Phú Nghĩa rối tiến thẳng lên chức Chủ tịch huyện, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, thành tích cũng không ít, đã có tình cảm sâu sắc với huyện Phú Nghĩa.
Nếu có thể ngồi vào chiếc ghế Bí thư huyện ủy một thời gian, Hàn Đông có thể đem khái niệm của mình du nhập vào các ban ngành, quan chức huyện Phú Nghĩa, đồng thời cũng có thể thông qua sự cố gắng của mình đưa huyện Phú Nghĩa phát triển hơn.
Điều này cũng không uổng công mục đích Hàn Đông ở đây rèn luyện.
- Chẳng lẽ trước đây Bí thư Đinh đã nắm được tình hình?
Hàn Đông nhớ lại những câu nói hôm Đinh Vi Dân gọi điện cho hắn, ý của ông ta hình như muốn điều chỉnh vị trí của mình, như vậy ông ta sớm đã chuẩn bị điều Phương Trung đi rồi sao?
Hàn Đông nghĩ một lát ,lại cũng không biết then chốt của vấn đề, cũng không phải việc gì Đinh Vi Dân cũng hé lộ ra.
- Được rồi, không thèm nghĩ nữa,dù sao tất cả cũng thuận theo tự nhiên.
Hàn Đông hạ quyết tâm.
- Chỉ cần mình làm tốt công việc, việc thăng chức cũng tự nhiên mà đến thôi.
Quyết định xong, Hàn Đông liền đứng dậy. Nếu hắn có thể tiến thêm một bậc nữa, như thế từ bây giờ trở đi cần tiếp tục cố gắng làm tốt công việc.
Bây giờ việc quan trọng nhất là việc khởi công Thanh Sơn lĩnh.
Bây giờ nhóm đàm phán của tập đoàn Đính Tân đang đàm phán cùng Hứa Hiểu Đông, theo biểu hiện của họ, tập đoàn Đính Tân có thành ý rất lớn đối với việc khởi công Thanh Sơn lĩnh.
Hơn nữa, chính hắn đã đưa Ngưu Chí Không đến huyện Phú Nghĩa để diễn vở kịch này, đã làm cho nhóm đàm phán tập đoàn Đính Tân cuối cùng cũng phải nhả ra.
Chỉ cần nắm lấy tập đoàn Đính Tân, thì việc khởi công Thanh Sơn lĩnh cũng được khai triển toàn diện, điều nay chắc chắn sẽ trở thành một điểm sáng trong sự phát triển kinh tế huyện Phú Nghĩa.
Tổng thể mà nói, việc này cũng coi như tương đối thuận lợi, tất nhiên việc này cũng có liên quan đến mạng lưới quan hệ hùng mạnh của Hàn Đông. Có Uông Hồng Trạch giúp sức thu hút đầu tư, quả thật cũng thoải mái hơn nhiều.
Buổi chiều, Hàn Đông tiếp tục uống trà nói chuyện với Ngưu Chí Không, mà việc đàm phán khởi công Thanh Sơn lĩnh lại giao cho Hứa Hiểu Đông đi đàm phán.
Đây cũng là thời gian nhàn rỗi mà Hàn Đông khó mà có được.
Lúc này, Hàn Đông và Ngưu Chí Không đang ngồi ở đường Tân Giang. Từng đợt gió mát thổi tới, mặc dù lạnh nhưng khiến cho đầu óc người ta tỉnh táo.
Ngưu Chí Không nói:
- Huyện Phú Nghĩa nhờ có anh Đông đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hàn đông thản nhiên cười nói:
- Việc này cũng thể coi như công lao của một mình tôi, những người khác cũng có không ít cống hiến.
Ngưu Chí Không nói:
- Nhưng nếu không có sự lãnh đạo của anh Đông, họ cũng không thể phát huy tác dụng của mình.
Hàn Đông nói:
- Được rồi, cậu không phải thổi phồng lên nữa.
Nhưng Hàn Đông cũng có vẻ tán thành lời nói của Ngưu Chí Không, thực tế, những quan chức trong huyện Phú Nghĩa cũng không phải không đủ để làm việc, then chốt là làm thế nào để lãnh đạo dẫn dắt bọn họ. Trước đây khi Phương Trung làm Chủ tịch huyện, sao lại không thể phát huy tác dụng của họ. Thẩm Tòng Phi, Hứa Hiểu Đông,Uông Nhĩ Quang đều là những người có khả năng, nhưng tại sao lại phải ở đó.
Bốn giờ hơn, điện thoại của Hàn Đông reo, lấy ra xem, là điện thoại văn phòng Hứa Hiểu Đông, hắn nghĩ đàm phán chắc đã có việc gì mới.
- Chủ tịch Hàn, cuộc đàm phán đã có những tiến triển mới.
Trong điện thoại giọng của Hứa Hiểu Đông rất vui.
- Đối phương đã có nhượng bộ với hai vấn đề họ đưa ra, đầu tiên không cần chúng ta giúp đỡ việc vay vốn không lãi nữa, thứ hai là việc di dời nông gia lạc ở Thanh Sơn lĩnh họ cũng đồng ý bồi thường một khoản tiền nhất định.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đây mới gọi là có thành ý. Phó Chủ tịch Hứa, việc đàm phán anh cứ phụ trách đi, nhanh chóng làm cho chắc chắn nhé.
Hứa Hiểu Đông nói:
- Vâng thưa Chủ tịch Hàn.
Đối với việc Hàn Đông giao chuyện quan trọng như vậy cho hắn xử lý, trong lòng Hứa Hiểu Đông rất vui. Điều này cho thấy Hàn Đông càng ngày càng coi trọng anh ta.
Chiều hôm sau, Hàn Đông ở văn phòng xem các văn kiện. Hứa Hiểu Đông vào báo cáo:
- Chủ tịch Hàn, nhóm đàm phán của tập đoàn Đính Tân đã đàm phán tương đối rồi, anh hãy xem qua các điều khoản liên quan.
Hàn Đông nhận bản ghi chép cuộc họp, xem xét tỉ mỉ, gật đầu nói:
- Rât tốt, về cơ bản phù hợp với mong muốn ban đầu của chúng ta. Vậy cứ theo bản ghi chép chế định này để tập đoàn Đính Tân nhanh chóng tiến hành đầu tư đi.
Hứa Hiểu Đông mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hàn, họ vẫn lo tập đoàn Kỳ Vọng.
Hàn Đông cười nói:
- Điều này cho thấy có đối thủ mới tốt, như vậy đi, sáng mai các cậu chốt các điều khoản đã định, buổi chiều tôi sẽ hội kiến đại diện đàm phán.
- Vâng thưa Chủ tịch Hàn.
Hứa Hiểu Đông cung kính nói.
Gần đến giờ tan ca, Hàn Đông nhận được cuộc điện thoại của Hùng Chính Lâm,a nh ta nói:
- Chủ tịch Hàn, buổi tối anh có thời gian không, đi uống vài chén đi?
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Được, đi đâu?
Hùng chính lâm nói:
- Đi Phong Lâm Nhã Các đi, không khí ở đó khá yên tĩnh.
Cho dù khách sạn Long Đằng là khách sạn tốt nhất ở huyện Phú Nghĩa, hơn nữa ở đây còn có minh tinh Hoa Phương ngủ lại, sau khi chụp ảnh lưu niệm với ông chủ, việc buôn bán ở đây ngày càng tốt. Nhưng để so sánh, mọi người vẫn thích đi Phong Lâm Nhã Các hơn, không khí ở đó rất yên tĩnh, hơn nữa thức ăn cũng rất ngon, nhiều người có thời gian hay tụ tập ở đó.
Nếu Hàn Đông lên làm Bí thư huyện ủy, Hùng Chính Lâm chính là quản lý của hắn, vì thế nói chuyện nhiều với Hùng Chính Lâm cũng tương đối tốt.
Vế phần vì sao Hùng Chính Lâm tìm hắn, Hàn Đông cũng không cần nghĩ nhiều, đến rồi biết.
Khoảng sáu giờ, Hàn Đông liền xuống lầu gặp Hùng Chính Lâm cùng đi đến Phong Lâm Nhã Các.
Đằng sau họ, mặt Phương Trung tỏ vẻ âm trầm bước lên xe, miệng hừ ra một tiếng.
Hàn Đông và Hùng Chính Lâm quả đúng là lộ liễu, không thèm để ý đến Bí thư huyện ủy như y. Nhưng, sự phẫn uât trong lòng Phương Trung cũng nhanh chóng tiêu tan.
Bởi vì những ngày buồn bực của y sẽ nhanh chóng chấm dứt. Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang sức khỏe không tốt, thành ủy đã có điều chỉnh. Trước đây, Phương Trung đã nhiều lần báo cáo công tác với Sa Ứng Lương, mục đích là muốn rời khỏi huyện Phú Nghĩa. Vốn dĩ Sa Ứng Lương cũng không đồng ý với y, dù sao bây giờ Sa Ứng Lương cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì cục diện, nếu đột nhiên không có bất cứ lý do nào đưa ra muốn điều xuống Bí thư huyện ủy phía dưới. Chắc chắn là không thể thành công, điều này đối với y rất bất lợi.
Nhưng bây giờ cơ hội đã tự động đến, Sa Ứng Lương cũng bày tỏ suy nghĩ giúp Phương Trung điều đi.
Thực sự Sa Ứng Lương cũng không còn cách nào khác, vì bây giờ Bí thư, Chủ tịch huyện bốn quận hai huyện thành phố Vinh Châu, là người của y cũng không nhiều. Mà Phương Trung là Bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa, lại không thể nắm thế cục huyện Phú Nghĩa. Điều này làm Sa Ứng Lương rất không thoải mái, nhưng để đảm bảo vị trí của mình, trong thời cơ thích hợp y đành phải điều Phương Trung sang quận huyện khác để ông ta có thể tiếp tục phát huy tác dụng.
Bây giờ, Phương Trung đang đi gặp Sa Ứng Lương, muốn thúc đẩy thêm quan hệ, tranh thủ làm tốt công việc.
Đến Phong Lâm Nhã Các, hai người Hàn Đông và Hùng Chính Lâm ngồi giữa phòng, đợi đồ ăn lên, hai người uống hai ngụm rượu, Hùng Chính Lâm thấp giọng nói:
- Chủ tịch Hàn, về việc Bí thư Phương anh đã nghe chưa?
Hàn Đông rung mình hỏi:
- Việc gì?
Hùng Chính Lâm nói:
- Lần này Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang xảy ra chút vấn đề, Bí thư Phương có thế được điều qua đó.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ ông ta cảm thấy huyện Vinh Quang thích hợp với ông ta hơn.
Hùng Chính Lâm xúc động nói:
- Nếu Bí thư Phương được điều đi, uyện Phú Nghĩa phải dựa vào sự lãnh đạo của Chủ tịch Hàn rồi.
Ý của anh ta đã rất rõ ràng, sau khi Phương Trung đi, huyện Phú Nghĩa sẽ là bầu trời của Hàn Đông.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Ha ha, sự phát triển của huyện Phú Nghĩa sau này còn phải dựa vào sự cố gắng của tất cả mọi người.
- Hàn Đông, cậu ở huyện Phú Nghĩa đã có rất nhiều thành tích. Đã được bầu làm một trong mười huyện mạnh nhất tỉnh, nếu do cậu lên làm bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa thì sẽ có lợi cho sự phát triển của huyện, cho nên việc này cậu không thể không làm.
Hàn đông mỉm cười nói:
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh Chu.
Gác máy, Hàn Đông ngồi suy tư một lát, nếu hắn có thể lên làm Bí thư huyện ủy, cho dù cấp bậc vẫn ở cấp cục, nhưng vị trí lại không giống nhau, được qua huấn luyện, cũng khác với bây giờ, đối với tiền đồ của hắn sẽ có lợi hơn.
Chỉ có điều Hàn Đông nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Phương Trung bị hắn chèn ép đến mức phải đi tìm Sa Ứng Lương để được điều đi nơi khác, xem ra trong khoảng thời gian này ông ta thật sự bị rất nhiều áp lực, nói không chừng cũng không ra ngoài.
Phải biết rằng, một Bí thư huyện ủy không đủ khả năng để nắm giữ thế cục, mà muốn nghĩ cách chuyển đi nơi khác. Điều này khẳng định trong lòng cấp trên có ấn tượng không tốt với cấp dưới, nói cách khác, cứ như vậy, sự nghiệp chính trị của Phương Trung về cơ bản đã hoàn toàn kết thúc.
Lắc đầu, Hàn Đông thở dài một hơi, Phương Trung sao y cứ phải tự tìm khổ cho mình vậy.
Nếu lúc đầu y cứ ngoan ngoãn làm Bí thư huyện ủy, hợp tác làm ăn với mình, mình cũng không cần cạn tình với y, nghĩ cách đối phó y, thậm chí còn xé rách da mặt, không giữ thể diện cho y, những ngày tháng của y cũng không đến mức khó chịu như vậy.
Nhưng đôi khi sự đấu tranh quyền lực vô tình và tàn khốc như vậy, thậm chí đến mức anh chết tôi cũng mất mạng.
Cuộc đấu tranh giữa Hàn Đông và Phương Trung mặc dù vẫn chưa đến mức người sống kẻ chết, nhưng tư tưởng của hai người ở huyện Phú Nghĩa không giống nhau, đều muốn nắm lấy quyền lực huyện Phú Nghĩa, như vậy tất nhiên phải có một bên bị đánh bại, điều này còn phải xem thủ đoạn của mỗi bên.
Lần này chiếc ghế Bí thư huyện ủy vinh quang đã bị trống, Phương Trung bị điều đi, như vậy Hàn Đông là người có tư cách và khả năng ngồi vào chiếc ghế Bí thư huyện ủy nhất.
Trong thời gian hơn một năm Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, từ Cục trưởng thống kê đến Bí thư, chủ tịch thị trấn Triệu Hoa sau đó đến Chủ nhiệm Ban quản lý Thần Quang đến Phó chủ tịch thường ủy huyện ủy huyện Phú Nghĩa rối tiến thẳng lên chức Chủ tịch huyện, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, thành tích cũng không ít, đã có tình cảm sâu sắc với huyện Phú Nghĩa.
Nếu có thể ngồi vào chiếc ghế Bí thư huyện ủy một thời gian, Hàn Đông có thể đem khái niệm của mình du nhập vào các ban ngành, quan chức huyện Phú Nghĩa, đồng thời cũng có thể thông qua sự cố gắng của mình đưa huyện Phú Nghĩa phát triển hơn.
Điều này cũng không uổng công mục đích Hàn Đông ở đây rèn luyện.
- Chẳng lẽ trước đây Bí thư Đinh đã nắm được tình hình?
Hàn Đông nhớ lại những câu nói hôm Đinh Vi Dân gọi điện cho hắn, ý của ông ta hình như muốn điều chỉnh vị trí của mình, như vậy ông ta sớm đã chuẩn bị điều Phương Trung đi rồi sao?
Hàn Đông nghĩ một lát ,lại cũng không biết then chốt của vấn đề, cũng không phải việc gì Đinh Vi Dân cũng hé lộ ra.
- Được rồi, không thèm nghĩ nữa,dù sao tất cả cũng thuận theo tự nhiên.
Hàn Đông hạ quyết tâm.
- Chỉ cần mình làm tốt công việc, việc thăng chức cũng tự nhiên mà đến thôi.
Quyết định xong, Hàn Đông liền đứng dậy. Nếu hắn có thể tiến thêm một bậc nữa, như thế từ bây giờ trở đi cần tiếp tục cố gắng làm tốt công việc.
Bây giờ việc quan trọng nhất là việc khởi công Thanh Sơn lĩnh.
Bây giờ nhóm đàm phán của tập đoàn Đính Tân đang đàm phán cùng Hứa Hiểu Đông, theo biểu hiện của họ, tập đoàn Đính Tân có thành ý rất lớn đối với việc khởi công Thanh Sơn lĩnh.
Hơn nữa, chính hắn đã đưa Ngưu Chí Không đến huyện Phú Nghĩa để diễn vở kịch này, đã làm cho nhóm đàm phán tập đoàn Đính Tân cuối cùng cũng phải nhả ra.
Chỉ cần nắm lấy tập đoàn Đính Tân, thì việc khởi công Thanh Sơn lĩnh cũng được khai triển toàn diện, điều nay chắc chắn sẽ trở thành một điểm sáng trong sự phát triển kinh tế huyện Phú Nghĩa.
Tổng thể mà nói, việc này cũng coi như tương đối thuận lợi, tất nhiên việc này cũng có liên quan đến mạng lưới quan hệ hùng mạnh của Hàn Đông. Có Uông Hồng Trạch giúp sức thu hút đầu tư, quả thật cũng thoải mái hơn nhiều.
Buổi chiều, Hàn Đông tiếp tục uống trà nói chuyện với Ngưu Chí Không, mà việc đàm phán khởi công Thanh Sơn lĩnh lại giao cho Hứa Hiểu Đông đi đàm phán.
Đây cũng là thời gian nhàn rỗi mà Hàn Đông khó mà có được.
Lúc này, Hàn Đông và Ngưu Chí Không đang ngồi ở đường Tân Giang. Từng đợt gió mát thổi tới, mặc dù lạnh nhưng khiến cho đầu óc người ta tỉnh táo.
Ngưu Chí Không nói:
- Huyện Phú Nghĩa nhờ có anh Đông đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hàn đông thản nhiên cười nói:
- Việc này cũng thể coi như công lao của một mình tôi, những người khác cũng có không ít cống hiến.
Ngưu Chí Không nói:
- Nhưng nếu không có sự lãnh đạo của anh Đông, họ cũng không thể phát huy tác dụng của mình.
Hàn Đông nói:
- Được rồi, cậu không phải thổi phồng lên nữa.
Nhưng Hàn Đông cũng có vẻ tán thành lời nói của Ngưu Chí Không, thực tế, những quan chức trong huyện Phú Nghĩa cũng không phải không đủ để làm việc, then chốt là làm thế nào để lãnh đạo dẫn dắt bọn họ. Trước đây khi Phương Trung làm Chủ tịch huyện, sao lại không thể phát huy tác dụng của họ. Thẩm Tòng Phi, Hứa Hiểu Đông,Uông Nhĩ Quang đều là những người có khả năng, nhưng tại sao lại phải ở đó.
Bốn giờ hơn, điện thoại của Hàn Đông reo, lấy ra xem, là điện thoại văn phòng Hứa Hiểu Đông, hắn nghĩ đàm phán chắc đã có việc gì mới.
- Chủ tịch Hàn, cuộc đàm phán đã có những tiến triển mới.
Trong điện thoại giọng của Hứa Hiểu Đông rất vui.
- Đối phương đã có nhượng bộ với hai vấn đề họ đưa ra, đầu tiên không cần chúng ta giúp đỡ việc vay vốn không lãi nữa, thứ hai là việc di dời nông gia lạc ở Thanh Sơn lĩnh họ cũng đồng ý bồi thường một khoản tiền nhất định.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đây mới gọi là có thành ý. Phó Chủ tịch Hứa, việc đàm phán anh cứ phụ trách đi, nhanh chóng làm cho chắc chắn nhé.
Hứa Hiểu Đông nói:
- Vâng thưa Chủ tịch Hàn.
Đối với việc Hàn Đông giao chuyện quan trọng như vậy cho hắn xử lý, trong lòng Hứa Hiểu Đông rất vui. Điều này cho thấy Hàn Đông càng ngày càng coi trọng anh ta.
Chiều hôm sau, Hàn Đông ở văn phòng xem các văn kiện. Hứa Hiểu Đông vào báo cáo:
- Chủ tịch Hàn, nhóm đàm phán của tập đoàn Đính Tân đã đàm phán tương đối rồi, anh hãy xem qua các điều khoản liên quan.
Hàn Đông nhận bản ghi chép cuộc họp, xem xét tỉ mỉ, gật đầu nói:
- Rât tốt, về cơ bản phù hợp với mong muốn ban đầu của chúng ta. Vậy cứ theo bản ghi chép chế định này để tập đoàn Đính Tân nhanh chóng tiến hành đầu tư đi.
Hứa Hiểu Đông mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hàn, họ vẫn lo tập đoàn Kỳ Vọng.
Hàn Đông cười nói:
- Điều này cho thấy có đối thủ mới tốt, như vậy đi, sáng mai các cậu chốt các điều khoản đã định, buổi chiều tôi sẽ hội kiến đại diện đàm phán.
- Vâng thưa Chủ tịch Hàn.
Hứa Hiểu Đông cung kính nói.
Gần đến giờ tan ca, Hàn Đông nhận được cuộc điện thoại của Hùng Chính Lâm,a nh ta nói:
- Chủ tịch Hàn, buổi tối anh có thời gian không, đi uống vài chén đi?
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Được, đi đâu?
Hùng chính lâm nói:
- Đi Phong Lâm Nhã Các đi, không khí ở đó khá yên tĩnh.
Cho dù khách sạn Long Đằng là khách sạn tốt nhất ở huyện Phú Nghĩa, hơn nữa ở đây còn có minh tinh Hoa Phương ngủ lại, sau khi chụp ảnh lưu niệm với ông chủ, việc buôn bán ở đây ngày càng tốt. Nhưng để so sánh, mọi người vẫn thích đi Phong Lâm Nhã Các hơn, không khí ở đó rất yên tĩnh, hơn nữa thức ăn cũng rất ngon, nhiều người có thời gian hay tụ tập ở đó.
Nếu Hàn Đông lên làm Bí thư huyện ủy, Hùng Chính Lâm chính là quản lý của hắn, vì thế nói chuyện nhiều với Hùng Chính Lâm cũng tương đối tốt.
Vế phần vì sao Hùng Chính Lâm tìm hắn, Hàn Đông cũng không cần nghĩ nhiều, đến rồi biết.
Khoảng sáu giờ, Hàn Đông liền xuống lầu gặp Hùng Chính Lâm cùng đi đến Phong Lâm Nhã Các.
Đằng sau họ, mặt Phương Trung tỏ vẻ âm trầm bước lên xe, miệng hừ ra một tiếng.
Hàn Đông và Hùng Chính Lâm quả đúng là lộ liễu, không thèm để ý đến Bí thư huyện ủy như y. Nhưng, sự phẫn uât trong lòng Phương Trung cũng nhanh chóng tiêu tan.
Bởi vì những ngày buồn bực của y sẽ nhanh chóng chấm dứt. Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang sức khỏe không tốt, thành ủy đã có điều chỉnh. Trước đây, Phương Trung đã nhiều lần báo cáo công tác với Sa Ứng Lương, mục đích là muốn rời khỏi huyện Phú Nghĩa. Vốn dĩ Sa Ứng Lương cũng không đồng ý với y, dù sao bây giờ Sa Ứng Lương cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì cục diện, nếu đột nhiên không có bất cứ lý do nào đưa ra muốn điều xuống Bí thư huyện ủy phía dưới. Chắc chắn là không thể thành công, điều này đối với y rất bất lợi.
Nhưng bây giờ cơ hội đã tự động đến, Sa Ứng Lương cũng bày tỏ suy nghĩ giúp Phương Trung điều đi.
Thực sự Sa Ứng Lương cũng không còn cách nào khác, vì bây giờ Bí thư, Chủ tịch huyện bốn quận hai huyện thành phố Vinh Châu, là người của y cũng không nhiều. Mà Phương Trung là Bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa, lại không thể nắm thế cục huyện Phú Nghĩa. Điều này làm Sa Ứng Lương rất không thoải mái, nhưng để đảm bảo vị trí của mình, trong thời cơ thích hợp y đành phải điều Phương Trung sang quận huyện khác để ông ta có thể tiếp tục phát huy tác dụng.
Bây giờ, Phương Trung đang đi gặp Sa Ứng Lương, muốn thúc đẩy thêm quan hệ, tranh thủ làm tốt công việc.
Đến Phong Lâm Nhã Các, hai người Hàn Đông và Hùng Chính Lâm ngồi giữa phòng, đợi đồ ăn lên, hai người uống hai ngụm rượu, Hùng Chính Lâm thấp giọng nói:
- Chủ tịch Hàn, về việc Bí thư Phương anh đã nghe chưa?
Hàn Đông rung mình hỏi:
- Việc gì?
Hùng Chính Lâm nói:
- Lần này Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang xảy ra chút vấn đề, Bí thư Phương có thế được điều qua đó.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ ông ta cảm thấy huyện Vinh Quang thích hợp với ông ta hơn.
Hùng Chính Lâm xúc động nói:
- Nếu Bí thư Phương được điều đi, uyện Phú Nghĩa phải dựa vào sự lãnh đạo của Chủ tịch Hàn rồi.
Ý của anh ta đã rất rõ ràng, sau khi Phương Trung đi, huyện Phú Nghĩa sẽ là bầu trời của Hàn Đông.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Ha ha, sự phát triển của huyện Phú Nghĩa sau này còn phải dựa vào sự cố gắng của tất cả mọi người.
/1284
|