Người Cầm Quyền

Chương 289: Mày chờ đấy!

/1284


Sáng thứ năm, Hàn Đông bèn dẫn theo Tả Nhất Sơn. Cho Bạch Hy Lâm lái xe thẳng tiến Thục Đô.

Ổ Dịch Lương kiểm tra bị bệnh ung thư, lập tức đến bệnh viện Nhân dân Thục Đô để trị liệu.

Hiện giờ anh ta không còn là Bí thư Huyện ủy, nhưng anh ta vẫn còn là chủ nhiệm hội đại biểu nhân dân toàn quốc, do đó vẫn còn quyền phát ngôn nhất định trong Huyện.

Đương nhiên, chủ nhiệm Ổ Dịch Lương cũng không thể tiếp tục làm, Thành ủy đã quyết định, do Hàn Đông đảm nhận chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc. Cuộc họp hội nghị đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc huyện Vinh Quang sắp tổ chức vào tháng sau, đến lúc đó Hàn Đông được tuyển cử chức chủ nhiệm.

Sở dĩ Hàn Đông đến gặp Ổ Dịch Lương, một vì anh ta là Bí thư cũ, hai vì Hàn Đông muốn liên hệ một chút với Ổ Dịch Lương, xem có thể tìm hiểu tình hình một chút từ y, đến lúc đối phó với Điền Thần, cũng sẽ tiện một chút.

Mười giờ rưỡi, xe đã tới Thục Đô, Hàn Đông cho Tả Nhất Sơn mua một ít trái cây, sau đó liền đến khu nằm viện.

Ổ Dịch Lương ở phòng đơn, anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân nền trắng ca-rô xanh, nằm trên giường, dáng người có vẻ gầy gò.

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh nói chuyện với anh ta, nhìn thấy Hàn Đông cùng Tả Nhất Sơn đi vào, cô liền đứng lên:

- Các anh…

Ổ Dịch Lương giãy giụa để ngồi dậy, nói:

- Đây là Bí thư Huyện ủy Hàn.

Gương mặt người phụ nữ cố miễn cưỡng nở nụ cười, nhận lấy thứ trong tay Hàn Đông, khách khí nói:

- Bí thư Hàn, anh quá khách sáo, sao còn mua quà đến đây.

Hàn Đông mỉm cười:

- Chị, tôi đến gặp Bí thư Ổ.

Ngồi xuống bên cạnh giường, Hàn Đông hỏi thăm một chút tình hình của Ổ Dịch Lương, tỏ ra đồng tình.

Trong lúc trò chuyện, Ổ Dịch Lương cũng giới thiệu tình hình trong Huyện, đồng thời nói về Ban chủ nhiệm Huyện ủy Trịnh Thành Văn, nói con người Trịnh Thành Văn cẩn trọng, chỉ là quá mức cẩn thận, do đó hi vọng Hàn Đông tiếp tục dùng đến anh ấy.

Hàn Đông cũng biết, tên Ban chủ nhiệm Huyện ủy Trịnh Thành Văn này, chắc chắn nhận được tín nhiệm từ Ổ Dịch Lương. Chỉ giống Phương Trung của Huyện Phú Nghĩa, mới không thể nắm giữ Ban chủ nhiệm Huyện ủy.

Đồng thời, Ổ Dịch Lương đối với nhận thức về Trịnh Thành Văn vẫn tương đối khách quan, vừa đến Hàn Đông đã phát hiện điểm này, tổng thể mà nói, đây là một loại khuyết điểm, nhưng nếu biện chứng để xem vấn đề, Hàn Đông cũng có thể yên tâm dùng anh ấy.

Ngoài ra, Ổ Dịch Lương còn nói đến Ông Hồng Quân của Cục Tài Chính, nói con người này cũng tương đối đáng tin, để Hàn Đông yên tâm dùng đến.

Về phần những người khác, Ổ Dịch Lương cũng lược tác bình luận, chẳng qua không có toàn lực đề cử.

Dù sao hiện tại ông ta đã không ở đó. Tình hình của một số người cũng không thể nắm được, cũng không tiến cử cho Hàn Đông. Mặt khác, nếu tiến cử quá nhiều cho Hàn Đông, rất có thể gây bất mãn cho Hàn Đông. Dù Ổ Dịch Lương mắc bệnh ung thư, là bệnh bất trị, cũng không cần bận tâm nhiều như vậy, tuy ông ta không còn yêu cầu gì, nhưng hậu nhân vẫn cần được Hàn Đông chiếu cố một chút.

Do đó, người mà ông ta có thể tiến cử cho Hàn Đông, đều là người hoàn toàn đáng tin cậy.

Đương nhiên ông ta phê bình các cán bộ trong Huyện, cũng xuất phát từ tình hình thực tế, điều này có tác dụng giúp đỡ không ít cho Hàn Đông.

Hàn huyên được hơn nửa tiếng, Hàn Đông nhìn vẻ mặt Ổ Dịch Lương có chút mệt mỏi, bèn nói:

- Bí thư Ổ, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, có vấn đề gì, cứ cho chị nhà trực tiếp đến tìm tôi là được.

Hàn Đông từ trong túi lấy ra một phong thư, đặt xuống bên cạnh tủ.

Ổ Dịch Lương nói nhanh:

- Bí thư Hàn, sao được chứ. Anh hãy mau thu hồi lại…

Hàn Đông nói:

- Một chút tâm ý của riêng tôi thôi, để chị nhà mua chút trái cây cho anh, Bí thư Ô không cần khách sáo.

Trong phong thư, Hàn Đông đã đặt hai ngàn đồng, do cá nhân hắn bỏ ra.

Đợi sau khi Hàn Đông bọn họ rời khỏi, vợ của Ổ Dịch Lương cầm lấy phong thư, đếm số tiền bên trong, nói:

- Bí thư Hàn đã để hai ngàn trong đó.

Ổ Dịch Lương hơi nhắm mắt:

- Con người Bí thư Hàn này không đơn giản.

Vợ y không nhịn được liền nói:

- Anh ta còn quá trẻ, vậy mà được làm Bí thư Huyện ủy, thật sự không ngờ. Lão Ổ, ông xem tôi có nên nói với anh ta về chuyện của con mình, để anh ta giúp hỗ trợ một chút.

Ổ Dịch Lương lắc đầu nói:

- Nói cũng được, nhưng phải đợi một thời gian, đừng gấp, tôi tin Bí thư Hàn sẽ làm tốt.

Trước đây Ổ Dịch Lương và Hàn Đông từng gặp mặt, chẳng qua chỉ là không sâu đậm, lần này là lần đầu tiên thời gian mà hai người nói chuyện dài như vậy, trong lúc trò chuyện anh ta cảm nhận được con người Hàn Đông vẫn không tệ, bởi vậy cũng tin hắn sẽ giúp được mình một chút.

Con trai của y cũng đang làm việc tại Huyện Vinh Quang, chẳng qua trước đây vì tránh hiềm nghi, y sắp xếp cho con trai Ổ Quốc Bang làm việc tại Cục Thống Kê, cấp bậc chỉ là cấp Phó phòng. Hiện tại y sắp không ổn, do đó mong muốn thông qua Hàn Đông, để sắp xếp một đơn vị tốt cho Ổ Quốc Bang, đồng thời nâng cấp bậc lên một chút.

Từ bệnh viện ra, cách mười hai giờ vẫn còn hơn mười mấy phút, Hàn Đông bèn gọi điện đến phòng ngủ của Yến Lâm.

Sau đó gọi được. Do Lục Doanh nghe điện thoại, nghe được giọng của Hàn Đông, Lục Doanh nói:

- Anh Đông, đã lâu anh không gọi điện đến rồi, thời gian này có bận quá không?

Hàn Đông cười:

- Đúng là bận rộn, trưa mời cô và Yến Lâm cùng đi ăn cơm.

Lục Doanh vui vẻ đáp:

- Được, được, lại có thể ăn món ngon rồi.

Hai người nói được hai câu, Yến Lâm bèn đến nghe điện thoại, nghe được Hàn Đông mời họ đi dùng cơm, Yến Lâm cũng rất vui vẻ.

Cúp máy điện thoại, Hàn Đông bèn cho Tả Nhất Sơn và Bạch Hy Lâm tự đi tìm nơi ăn cơm, sau đó lái xe ra về.

Đối với Tả Nhất Sơn đã quá quen thuộc, ngược lại Bạch Hy Lâm có chút không quen, chẳng qua anh ấy cũng không nói gì.

Hàn Đông lái xe đến cổng Đại học Tây Xuyên, đợi được một lúc, Yến Lâm và Lục Doanh cùng đi ra. Hai người vô cùng xinh đẹp, cùng đi bên nhau, trên đường đi thu hút không ít ánh mắt của nhiều người.

Lên xe, Yến Lâm ngồi bên vị trí phó lái, nói:

- Anh Đông, sao anh lại đổi xe nữa?

Hàn Đông cười:

- Anh đến Huyện Vinh Quang làm rồi, tự nhiên sẽ thay xe.

Yến Lâm sửng sốt nói:

- Anh Đông đến Vinh Quang à? Là chuyện hồi nào vậy. Sao em không biết.

Lục Doanh ngồi phía sau cũng vô cùng ngạc nhiên, đồng thời trên vẻ mặt cũng hiện ra một tia sáng phấn khởi.

Hàn Đông nói:

- Thứ hai được điều sang.

Yến Lâm hỏi:

- Vậy anh Đông qua để làm Bí thư à?

Cô ta cũng thông minh, biết Hàn Đông ở Huyện Phú Nghĩa là Chủ tịch rồi, điều đến Huyện Vinh Quang, chắc chắn phải tiến bộ một chút.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng, qua đó làm Bí thư.

Lục Doanh dịu dàng nói:

- Anh Đông, vậy chúc mừng anh, trưa nay, chúng ta phải uống hai ly.

Hàn Đông suy nghĩ một hồi nói:

- Cũng được, nhưng trước tiên phải đậu xe xong đã.

Gần Đại học Tây Xuyên, Hàn Đông tìm đến một quán trà tương đối tốt. Khi đã đậu xe ở đó, sau mấy người bèn đi vào nhà hàng bên cạnh, gọi một phòng ăn, cả ba cùng ngồi xuống. Yến Lâm và Lục Doanh vui vẻ chọn món, nhìn vẻ mặt cùng thương lượng của hai người họ, Hàn Đông không khỏi lại nghĩ đến phong cảnh kiều diễm vào tối hôm đó, nhanh chóng ngăn lại tưởng tượng trong đầu.

Yến Lâm mặc áo khoác màu trắng, cả khuôn mặt lộ vẻ trắng như tuyết, dưới hàng lông mi thanh tú, đôi mắt như bảo thạch tỏa ra sáng bóng, cái mũi nhỏ, đôi môi đỏ sẫm, nhìn vô cùng đáng yêu.

Hàn Đông phát hiện, Yến Lâm của hiện tại so với trước đây, dường như ngày càng xinh đẹp. Phỏng chừng sau một thời gian, cả con người cô ngày càng toát lên vẻ nữ tính hơn.

Ba người uống rượu vang, tổng cộng gọi hai chai, lẽ ra Lục Doanh vẫn muốn thêm một chai, nhưng Hàn Đông đã từ chối. Rượu vang uống nhiều cũng không tốt. Mà Lục Doanh lại cười ha hả nhắc đến chuyện lần trước, khiến cho Yến Lâm ngồi bên cạnh vừa cào vừa cấu vào cô, nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, gương mặt của Hàn Đông không khỏi lộ ra nụ cười.

- Này, anh Đông, chúng ta kính anh một ly, chúc anh thăng chức.

Yến Lâm giơ ly lên nói.

Hàn Đông cầm ly lên cùng cụng ly với hai người, sau đó một hơi cạn hết.

Lục Doanh nói:

- Anh Đông đến Huyện Vinh Quang làm Bí thư rồi, sau này em về có thể đến tìm anh rồi.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Không thành vấn đề.

Có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi chăng, mặt khác cũng có thể vì biết hoàn cảnh gia đình của cô ấy không được tốt, do đó có chút thương hại, cho nên thái độ của Hàn Đông đối với Lục Doanh không tệ.

Yến Lâm hơi bĩu môi:

- Anh Đông điều đến Huyện Vinh Quang, sau này em đến tìm anh thì không tiện rồi.

Lục Doanh nhanh chóng nói:

- Không thành vấn đề, đến lúc đó cô đi cùng tôi.

Ăn xong một bữa cơm, ba người uống hết hai chai rượu vang, Hàn Đông uống hơi nhiều một chút, một người dự tính uống hết một chai, còn Yến Lâm và Lục Doanh mỗi người uống được nửa chai.

Sau khi uống rượu vào. Gương mặt hai người đều đỏ ửng lên, giống như hai quả táo đỏ vậy, hơn nữa giọng nói cũng lớn hơn vài phần, nũng nịu yếu ớt. Đồng thời hai người có lẽ uống quá nhiều, lá gan cũng lớn vài phần, một trái một phải vui cười, kéo lấy cánh tay của Hàn Đông, nói muốn mượn tạm vận may của Hàn Đông.

Mặc dù Hàn Đông không biết rốt cuộc gia đình Lục Doanh tình hình thế nào, nhưng tình hình có thể ép một sinh viên như cô đến làm việc tại phòng karaoke, chắc hẳn vô cùng khó khăn.

Hàn Đông tương đối hiểu rõ, sau khi mẹ cô ấy làm phẫu thuật xong, phí sinh hoạt ngày thường cũng không phải ít, dù Hàn Đông mượn một số tiền cho cô ta, nhưng với cô ấy mà nói, cũng là một gánh nặng. Do đó bên trong nội tâm của hai người, tự nhiên không giống vẻ mặt vô tư vô lự, luôn vui vẻ.

Do đó, Hàn Đông mặc cho hai người họ quấy rối, trên mặt lộ ra tia cười khổ.

Tuy nhiên, đối với những người khác mà nói, cũng ước ao không ngớt đối với Hàn Đông.

Đặc biệt trong mắt của một số đàn ông, Hàn Đông quả thực trái ôm phải ấp, hưởng thụ đến tận cùng. Hơn nữa Yến Lâm và Lục Doanh, đều là mỹ nữ, trong trường học, tuy không thuộc dạng hoa khôi, nhưng cũng là mỹ nữ khó có được, do đó nhìn thấy hai người họ kéo cánh tay của Hàn Đông, toàn bộ đều tràn đầy ngưỡng mộ, trong lòng nghĩ nếu đổi là mình, chắc là quá tốt.

Khi đi qua đại sảnh, có người gọi tên Yến Lâm, vài người bạn học của họ cùng liên hoan tại đây.

Yến Lâm và Lục Doanh nhanh chóng buông tay Hàn Đông, đi đến cùng nói chuyện với những người bạn, Hàn Đông vẫn đứng tại chỗ đợi họ.

Nghe được bên kia vọng lại tiếng cười, gương mặt Hàn Đông chỉ lộ ra vài nụ cười khổ.

Qua được một hồi, Yến Lâm và Lục Doanh bèn quay lại, vẻ mặt của hai người có chút đỏ ửng.

Ra ngoài, hai người lại chia ra khoát lấy cánh tay của Hàn Đông.

Đến quán trà mà Hàn Đông đậu xe tại đây, kết quả trong đó không còn phòng nữa, ba người chỉ còn cách ngồi một góc ở đại sảnh.

Hàn Đông gọi Long Tỉnh, còn Yến Lâm và Lục Doanh đều uống trà Hoa Cúc.

Nghe hai cô gái líu ríu nói chuyện, Hàn Đông chỉ còn yên lặng làm thính giả ngồi nghe.

- Yến Lâm, cô cũng ở đây à.

Lúc này truyền lại một giọng nói vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó bèn thấy một chàng trai đi đến, gương mặt mang thần sắc hưng phấn.

Hàn Đông nhìn thấy anh chàng cũng tương đối đẹp trai, tướng cao lớn, tóc ngắn, da dẻ trắng trẻo, có vẻ ra dáng thư sinh.

Yến Lâm nhìn thấy anh chàng này, hơi chau mày lại:

- Trương Quân, anh cũng ở đây à!

Lúc này Lục Doanh quay sang làm mặt xấu nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông mỉm cười, tên này tên Trương Quân, e là người theo đuổi Yến Lâm.

Trong Đại học, chỉ cần là cô gái xinh đẹp, đương nhiên người theo đuổi cũng không ít, Yến Lâm xinh đẹp như vậy, có người theo đuổi, vậy cũng là điều bình thường.

Trương Quân nói:

- Yến Lâm, trưa các cô uống rượu à, con gái cố gắng đừng uống nhiều rượu, đặc biệt là với người không quen biết...

Trong lòng Hàn Đông bất chợt thở dài, tên này, vốn dĩ rất đàn bà, hay vì đúng là lo lắng cho Yến Lâm.

Yến Lâm chau mày:

- Trương Quân, tôi muốn uống rượu liên quan gì đến anh.

- Yến Lâm, tôi...

Vẻ mặt Trương Quân hơi thay đổi, liền tức khắc quay sang nhìn Hàn Đông, nhìn gương mặt hắn cũng đang đỏ ửng, hơn nữa nhìn không giống như học sinh, bèn nói:

- Chào anh, tôi là Trương Quân, xin hỏi anh là?

Hàn Đông lắc đầu, không nói gì.

Nhìn Hàn Đông không để ý mình, vẻ mặt Trương Quân thay đổi, quay sang nhìn Yến Lâm nói:

- Yến Lâm, chúng ta ra ngoài dạo một chút nhé, uống rượu vào, đi dạo một chút cũng được.

- Tôi không đi.

Yến Lâm kiềm chế điều đáng ghét trong lòng, nói:

- Tôi phải đi cùng anh Đông.

Cô ấy liền di chuyển cái ghế, đưa tay choàng vào cánh tay của Hàn Đông.

Trong lòng Hàn Đông hơi buồn bực, ở Huyện Phú Nghĩa khi cùng dùng cơm với bạn của Yến Lâm, Yến Lâm cũng lấy chiêu này để đối phó với Liêu Hiểu Binh, hiện giờ lại dùng chiêu này để đối phó với tên Trương Quân, như vậy, chắc chắn Trương Quân cùng như Liêu Hiểu Binh rất hận mình.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không lo lắng gì, chỉ cảm thấy một người bị oan như mình thật không đáng.

Lục Doanh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch, hai con mắt cong cong, giống như mặt trăng vậy.

Còn vẻ mặt của Trương Quân, nhất thời biến thành vô cùng khó coi, phẫn nộ hỏi:

- Yến Lâm, người này là ai?

Vẻ mặt Yến Lâm mang theo nụ cười, hỏi ngược lại:

- Anh nói xem?

- Cô...

Sắc mặt Trương Quân giận đến trắng bệt, y huơ cánh tay nói:

- Yến Lâm, hắn có gì tốt chứ, sao cô có thể chọn hắn, tôi thích cô như vậy, sao cô lại không thích tôi chứ?

Hàn Đông không do dự cười lên, tên Trương Quân đúng là quá trẻ con, dựa vào cái gì y thích người khác, người khác phải thích y à, xem ra tên Trương Quân này cũng quá tự cao.

Yến Lâm bình thản nói:

- Không vì sao, tôi muốn theo anh Đông thì sao chứ, Trương Quân, anh đi đi, tôi sẽ không thích anh đâu.

Vẻ mặt Trương Quân trắng toát, tuy nhiên không quay lưng rời khỏi, y phẫn nộ nói:

- Yến Lâm, tôi có chỗ nào không tốt, sao cô luôn không thích tôi, hắn...hắn là người thế nào, sao cô lại chọn hắn.

Nhìn thấy tên này còn đang quấy rầy, Hàn Đông cũng không khỏi thán phục tính dai dẳng của tên nhóc này vẫn không tồi, bị từ chối thẳng, thế mà vẫn còn đứng đó không ngừng hỏi.

Yến Lâm cũng không còn cách, nói:

- Trương Quân, anh có ưu tú thế nào, cũng không liên quan đến tôi, anh không thuộc tuýp người tôi yêu thích, tôi nói vậy anh hiểu chưa?

Trương Quân không biết thế nào, nói:

- Vậy cô yêu thích tuýp người thế nào, cô nói tôi biết, tôi cố gắng thì được chứ gì?

Lần này khiến Yến Lâm cảm thấy vô cùng đáng ghét, cô không còn hơi để nói:

- Tôi yêu thích dạng nào sao phải nói anh biết, anh mau đi đi, tôi không muốn gặp anh.

Lúc này những người uống trà trong đại sảnh đều nhìn về bên này, ra vẻ bộ dạng ngồi đợi xem phim hay.

Xung quanh trường học, thường xuyên xuất hiện cảnh như vậy, do đó mọi người cảm thấy rất vui.

- Tôi không đi!

Trương Quân vô cùng cố chấp, vẻ mặt trắng đến nỗi dường như toàn thân đều không còn giọt máu,

- Cô nói rõ thì tôi sẽ đi.

Hàn Đông tức giận nói:

- Người trẻ tuổi, nếu Yến Lâm đã nói rõ như vậy, cô ấy không thích, sao cậu lại cố bám lấy, nam tử hán, cũng nên có chút phong độ chứ.

- Liên quan gì đến mày!

Đột nhiên Trương Quân giận dữ lên, đưa tay chỉ vào Hàn Đông:

- Mày là cái thá gì, nói, mày dùng thủ đoạn nào để lừa Yến Lâm, vừa nhìn là biết mày không phải thứ tốt.

Trên thực tế, bộ dạng của Hàn Đông, vẫn rất có chính khí, khiến người khác vừa gặp đã có cảm tình.

Chẳng qua, hiện tại trong lòng của tên Trương Quân tràn đầy đố kỵ, tự nhiên cảm thấy Hàn Đông vô cùng đáng ghét, xem ra có vẻ không vừa mắt.

Hàn Đông cười, nói:

- Tên nhóc này nói chuyện nên khách khí một chút, cậu như vậy, cậu cảm thấy có phong độ sao, cậu có cần hỏi mọi người xung quanh, xem hình tượng hiện giờ của cậu trong lòng họ là thế nào.

Trương Quân quay đầu nhìn, vẻ mặt của mọi người chung quanh đều lộ ra nụ cười, vẻ mặt của một số người, tràn đầy vẻ không đáng.

Trong lòng y nhất thời hoảng loạn, nhưng lúc này, y đã bị kích động lên đến não, do đó rất nhanh đã không nhìn vẻ mặt của những người này, y bất mãn mà nói:

- Xem gì chứ, có gì mà đáng xem.

Sau đó quay đầu nhìn Hàn Đông nói:

- Tao là Chủ tịch hội học sinh, gia đình tao cũng có tiền, mày nói xem, tao có chỗ nào không bằng mày?

Hàn Đông liền cười ha hả lên, xem ra tên nhóc này quả thật không thích hợp với Yến Lâm, loại người như vậy một chút trắc trở đã khó chống đối, rất nhanh lộ ra vẻ yếu ớt, cũng khó trách Yến Lâm không thích y.

- Tình hình của cậu tôi không có hứng thú, còn về tình hình của tôi, cũng không hứng thú nói cho cậu biết, nếu cậu là nam tử hán, thì đừng nên tự bêu xấu tại đây nữa, nhanh chóng đi đi.

Lúc này đây, giọng nói của Hàn Đông cũng không khách sáo nữa, quả thật tên Trương Quân muốn gây rối, do đó trong lòng Hàn Đông cũng bắt đầu không thoải mái.

- Hừ, tao tự bêu xấu, mày...

Vẻ mặt Trương Quân dữ tợn lên, đưa tay chỉ vào Hàn Đông, nói:

- Được, mày cứ đợi đấy, có giỏi mày đừng chạy.

Sau đó y liền chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Trương Quân giận dữ xông ra ngoài, Hàn Đông chau mày lại, tên nhóc này, rốt cuộc muốn làm gì?

Lục Doanh nói:

- Anh ta thẹn quá hóa giận rồi. Anh Đông, chúng ta đi thôi.

Hàn Đông hỏi ngược lại:

- Sao chúng ta phải rời khỏi?

Lục Doanh nói:

- Anh không nhìn thấy bộ dạng tức giận của Trương Quân sao, chắc chắn anh ta đi tìm người, chuẩn bị gây rắc rối với anh.

Hàn Đông cười nói:

- Anh không thích rắc rối, nhưng không có nghĩa anh sợ rắc rối, tên Trương Quân kia anh thấy cũng không phải nhân vật tốt, nếu đã vậy, thì xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì, cũng tiện giúp Yến Lâm giải quyết cái rắc rối này.

Nếu nhân phẩm của Trương Quân không tệ, Hàn Đông cũng không quản nhiều, dù sao thanh niên tìm bạn gái cũng rất bình thường.

Nhưng tên Trương Quân này, sau khi bị từ chối, không chỉ cố bám lấy, còn đi tìm người để giải quyết mình, người như vậy, Hàn Đông không ngại cho gã biết chút lợi hại.

Yến Lâm nghe lời của Hàn Đông xong, vui vẻ nói:

- Cám ơn anh Đông!

Hàn Đông tức giận cốc đầu cô ấy, nói:

- Đây là lần thứ hai rồi nha.

Vẻ mặt của Yến Lâm hơi đỏ ửng, gương mặt có chút ngượng ngùng.

Trong lòng cô nghĩ đến đêm hôm kiều diễm đó, trong lòng nhất thời đập loạn xạ.

Tuy cô ấy luôn muốn nhanh chóng quên mất chuyện của tối hôm đó, nhưng không như mong muốn, dù cô ấy cố gắng bao nhiêu, cũng không thể quên được, ký ức này, thậm chí có cảm giác ngày càng sâu đậm.

Đặc biệt trong lúc tối ngủ, thường mơ thấy cảnh tượng của tối hôm đó, trong mơ, cảm giác tay của Hàn Đông khiến toàn thân cô ấy bủn rủn, khi tỉnh dậy, toàn thân phát nóng, phía dưới lại ẩm ướt.

Yến Lâm đã là sinh viên năm hai rồi, tuy chưa yêu ai, nhưng cũng không có nghĩa cô ấy không hiểu gì chuyện nam nữ, cũng biết được một tí.

Do đó mỗi lần mơ thấy giấc mơ mê mẩn này, cô ấy luôn không ngủ được, lăn qua lăn lại, trước mắt lại là cảnh tượng kiều diễm.

- Mình làm sao thế?

Yến Lâm thường tự hỏi trong lòng, trong lòng cô ấy vô cùng cảm kích Hàn Đông, nếu như không có Hàn Đông, bệnh của mẹ cô ấy chắc sẽ không thể kịp thời chữa trị.


/1284

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status