Dưới sự ép buộc của Hàn Đông, Lục Trí Huy rốt cuộc cũng chịu nhận số tiền kia, ông ta vô cùng cảm kích Hàn Đông.
Sau đó, Hàn Đông lại tiếp tục an ủi một lần nữa, nói Lục Trí Huy cứ yên tâm dưỡng thương, đồng thời phải nêu cao tinh thần Đảng viên, khắc phục khó khăn, thay đổi ý nghĩ, sống thật tốt.
Trên đường trở về, Hàn Đông nói với Đường Thành Khánh:
- Việc này anh phải mau chóng làm cho tốt, mau chóng giải quyết vấn đề của ông ta, mặt khác, đối với những cán bộ đảng viên khó khăn trong thị trần, Đảng ủy Thị trấn cũng phải quan tâm nhiều hơn, tìm hiểu khó khăn của họ, để họ cảm nhận được sự ấm áp trong gia đình.
Thấy Hàn Đông từ chuyện của Lục Trí Huy mà lại liên tưởng đến những Đảng viên khó khăn khác, Đường Thành Khánh không khỏi cảm thán trong lòng. Lãnh đạo quả nhiên là lãnh đạo, nhìn vấn đề gì, cũng đều nhìn ở góc độ rất cao.
Hàn Đông nói như vậy thì vấn đề của Lục Trí Huy chính là ví dụ về việc tổ chức Đảng quan tâm đến Đảng viên.
Đường Thành Khánh nói:
- Chỉ thị của Bí thư Hàn vô cùng quan trọng, đối với tât cả các Đảng viên khó khăn trong thị trấn mà nói, chính là giáo lý Phúc âm, tôi nhất định sẽ nghe theo Bí thư Hàn quan tâm đến mỗi một Đảng viên.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Công tác bình thường cũng phải lưu tâm, chỉ cần thật tâm làm việc, trong lòng nhận thức chân chính trách nhiệm của mình, thì mới có thể làm tốt công tác.
Có chỉ thị của Hàn Đông, hôm sau, Đường Thành Khánh liền trích bên trong trấn ra hai vạn tiền mặt, sau đó, tự mình đưa tới nhà Lục Trí Huy, khiến cho hai vợ chồng vô cùng cảm kích.
- Bí thư Hàn thật đúng là một vị quan tốt.
Vợ của Lục Trí Huy cảm thán nói.
- Chỉ là tuổi thì nhìn có nhỏ một chút, anh ta như thế nào lên được chức Bí thư huyện ủy vậy?
Lục Trí Huy nói:
- Bà thì biết cái gì. Bí thư Hàn là thật lòng đối nhân xử thế làm việc, lên cao mau cũng là chuyện đương nhiên. Ừ, chốc nữa bà lên trên trấn gọi điện cho tiểu Oánh, nói cho nó biết là bên trên đã trợ cấp cho một khoản tiền rồi, nói nó không cần lo lắng nữa, không cần phải gửi tiền về nhà, cũng đừng có ép buộc chính mình, nếu không được thì cũng không phải đi làm công nữa.
Vợ ông ta gật đầu nói:
- Được, tôi cũng định gửi thêm cho nó một ngàn đồng nữa, để nó được sư dả một chút.
Sau đó, bà ta liền đi vào thị trấn, trước đi gửi tiền, sau đó mới đến một bốt điện thoại công cộng gọi điện đến phòng ngủ của Lục Oánh.
- Mẹ, con vừa mới gửi về năm trăm đồng, hai người cứ dùng tạm trước đi.
Vừa nhận được điện thoại của mẹ, Lục Oánh liền nói như vậy. Cô biêt, bình thường nếu như trong nhà không xảy ra tình huống đặc biệt, thì mẹ cũng sẽ không gọi điện cho mình. Mà hiện tại, mình đã được Hàn Đông giới thiệu cho đến làm ở một công ty, một tháng ngoại trừ một ít chi phí, cộng với học phí, thì tất cả số tiền còn lại đều gửi về nhà.
Mẹ cô vừa nghe vậy, trong lòng liền nổi lên một trận chua xót. Từ sau khi Lục Trí Huy gặp chuyện không may, cuộc sống của Lục Oánh cũng đã bị liên lụy rất lớn. Nhưng đứa con gái này lại vô cùng kiên cường, vừa đến trường, lại vừa đến công ty làm thuê, không chỉ có duy trì sinh hoạt của mình mà thỉnh thoảng còn có thể gửi tiền về nhà. Nếu không phải nhờ Lục Oánh gửi tiền về, thì tình trạng trong nhà sẽ càng không xong.
- Tiểu Oánh, sau này con không cần phải gửi tiền về nữa.
- Sao vậy mẹ, đã xảy ra chuyện gì:
Lục Oánh khẩn trương hỏi.
- Là chuyện tốt. Hôm qua, Bí thư huyện ủy vừa đến nhà mình, giải quyết vấn đề của nhà chúng ta rồi. Hôm nay trên trấn đã đưa xuống hai mươi nghìn, mẹ cũng vừa gửi cho con một ngàn, con phải đi học, không thể tiết kiệm mãi được.
- Bí thư Huyện ủy?
Lục Oánh ngây người sửng sốt. Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang không phải là Hàn Đông hay sao. Hắn như thế nào lại chạy đến nhà của mình, chẳng lẽ lại là Yến Lâm nói cho hắn, nhưng mình cũng đâu có nói cho Yến Lâm biết là nhà mình đã xảy ra chuyện gì đâu.
- Mẹ, đây đúng là một chuyện tốt. Số tiền này mẹ cứ để trả nợ trước đi, còn dư bao nhiêu, sau này cứ chậm rãi dùng, đợi con tốt nghiệp xong, sẽ kiếm tiền nuôi bố mẹ. Mẹ, Bí thư huyện ủy vì sao lại đến nhà chúng ta?
- Mẹ ở trên đường gặp Ngài ấy và Bí thư thị trấn đang ở cùng một chỗ, ngài ấy vừa nghe kể về tình hình của nhà chúng ta, liền tới nhà chúng ta xem, lại còn cho ba con chín trăm đồng. Bí thư huyện ủy quả thật là người tốt, tuy nhiên, thoạt nhìn còn khá trẻ, giống như học sinh vậy.
Lục Oánh im lặng một lúc, không biết Hàn Đông đã biết tình hình của nhà mình chưa, nghĩ đến Hàn Đông, cô lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, trên mặt hơi ửng đỏ.
Hai mẹ con hàn huyên thêm mấy câu rồi tắt điện thoại.
Sau đó, Lục Oánh nói với Yến Lâm:
- Lâm Lâm, số điện thoại di động của anh Đông là bao nhiêu vậy?
Yến Lâm đang nằm trên giường nhìn:
- Như thế nào, cậu lại nghĩ đến anh Đông?
- Nói cái gì vậy?
Lục Oánh không có tâm tình đùa giỡn, liền nói:
- Anh Đông vừa với giúp nhà mình một việc, mặc kệ là anh ấy vô tâm hay cố ý, mình đều phải cảm ơn anh ấy.
- Phải không, thế thì phải cảm ơn anh ấy rồi.
Yến Lâm nhảy từ trên giường xuống, tìm số điện thoại của Hàn Đông đưa cho Lục Oánh, lại nói bên tai cô:
- Mình nghĩ cậu rõ ràng là muốn lấy thân báo đáp thôi.
Mặt Lục Oánh lập tức đỏ lên, xoay người véo mặt Yến Lâm, hung tợn nói:
- Mình nghĩ là cậu muốn lấy thân báo đáp mới đúng.
Yến Lâm cũng từng nói qua chuyện của mình cho Lục Oánh nghe, bởi vậy, Lục Oánh biết được, Hàn Đông cũng từng giúp Yến Lâm rất nhiều, hơn nữa, Yến Lâm cũng vô cùng cảm kích Hàn Đông.
- Hừ, mình thấy cậu là nghĩ một đằng, nói một nẻo, mau đi gọi điện thoại nhanh đi.
Yến Lâm hừ một tiếng trong lòng rồi lại ngồi lên giường.
Trong lòng Yến Lâm, đối với Hàn Đông vẫn vô cùng khẩn trương, thậm chí còn có chút không muốn rời xa, dường như đã đem Hàn Đông trở thành người thân của mình, mặt khác, cảnh tượng kiều diễm hôm đó vẫn luôn hiện lên trong đầu cô, khiến lòng cô nhảy loạn một hồi.
Điện thoại di động kêu kên, Hàn Đông lấy ra, thấy là dãy số ở phòng ngủ của Yến Lâm, khóe miệng liền hơi cong lên, nói vậy, cú điện thoại này ắt hẳn là Lục Oánh gọi tới.
Nói thật, hiện tại Hàn Đông vẫn khá khâm phục cô gái Lục Oánh này. Đây là một cô gái vô cùng kiên cường, cô gái như vậy thực khiến cho người ta thương tiếc.
Trong lòng Hàn Đông đã coi Lục Oánh cùng Yến Lâm giống như em gái mình, cho nên nếu có thể giúp các cô, khiến cho các cô sống tốt hơn một chút, thì Hàn Đông cảm thấy trong lòng vô cùng vui mừng.
- Anh Đông, em là Lục Oánh.
Lục Oánh hạ giọng nói, nhẹ nhàng cắn môi.
- Thế nào, hiện tại bài tập cũng khá nhiều hả?
Hàn Đông tỏ ra thoải mái, nói. Cho dù không có quan hệ với Lục Oánh, Hàn Đông cũng sẽ giúp Lục Trí Huy giải quyết vấn đề, hơn nữa, Hàn Đông cũng không muốn cô cảm kích mình.
Có đôi khi, giúp người, làm cho người ta được vui vẻ, đối với người giúp mà nói, cũng là một chuyện vô cùng sung sướng.
Cho nên, mới có cách nói là cái giá nhận được chính là sự sung sướng.
- Anh Đông, em đã biết chuyện rồi, cảm ơn anh.
Lục Oánh chân thành nói, ngoại trừ nói cám ơn, cô cũng không biết làm gì nữa. Hàn Đông cái gì cũng không thiếu, hơn nữa, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Bí thư huyện ủy, không cần cô phải giúp đỡ việc gì cả.
Hàn Đông nói:
- Không có việc gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà, tình hình nhà em, Huyện ủy sẽ giải quyết thật tốt, mà đây cũng là chức trách của anh.
- Vâng, cảm ơn anh Đông, có thời gian em sẽ về thăm anh, mời anh ăn cơm.
Điều mà Lục Oánh có thể làm, cũng chỉ là lấy tiền công của mình mời Hàn Đông ăn một bữa cơm mà thôi.
Hàn Đông cười nói:
- Được, anh chờ em mời anh ăn cơm.
Lục Oánh nói thêm mấy câu nữa rồi gọi Yến Lâm tới nói chuyện, nhưng Yến Lâm lại chui trong chăn không chịu ra ngoài, cô đành phải nói lại một tiếng với Hàn Đông rồi tắt điện thoại.
- Cái con bé này, cả nằm mơ cũng gọi tên anh Đông mà giờ lại tỏ ra ngượng ngùng như vậy sao.
Lục Oánh đi đến bên giường kéo chăn của Yến Lâm ra.
Yến Lâm cười khanh khách, giơ tay giữ chặt lấy chăn.
- Anh Đông, thoạt nhìn huyện Vinh Quang còn kém hơn huyện Phú Nghĩa.
Nam Phương nhìn xung quanh nói.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, huyện Vinh Quang là một huyện rất kém, về mặt kinh tế, nếu như không có tài nguyên thì lại càng khó khăn hơn.
Ngưu Chí Không mỉm cười nói:
- Thế thì trách nhiệm của anh Đông là rất nặng đó, nếu cần chúng em giúp chuyện gì, anh Đông cứ việc nói.
Hàn Đông cười nói:
- Đương nhiên là có chỗ dùng rồi. Hiện tại, huyện Vinh Quang đang tiến hành chỉnh đốn mỏ than, đến lúc đó, khẳng định sẽ thu hồi một số mỏ than không hợp quy cách, nếu như cậu có hứng thú, thì có thể đến khai thác than.
Ngưu Chí Không nói:
- Được thôi, tuy nhiên, nếu như số lượng quá nhỏ, thì thật cũng không lãi được bao nhiêu.
Hàn Đông cười nói:
- Trữ lượng than đá thăm dò được ở huyện Vinh Quang là khoảng hơn ba mươi triệu tấn, qua mấy năm khai thác, ít nhất vẫn còn hơn hai mươi triệu tấn nữa, giao cho phía bên em 80%, chắc cũng đủ cho em khai thác trong một khoảng thời gian.
Ngưu Chí Không nói:
- Nếu nói như vậy thì quả thật cũng không tồi, vấn đề này trở về em sẽ thương lượng lại, dù sao yêu cầu của anh Đông cũng cao, nếu như thật muốn làm, thì cũng phải đầu tư không ít.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đó là chuyện đương nhiên, em cũng không cần phải sốt ruột, dù sao, hiện tại trên huyện vẫn còn đang tiến hành công tác chỉnh đốn an toàn, tình huống vẫn còn chưa ổn định, anh cũng chỉ là nói qua với em trước mà mà thôi. Mặt khác, huyện Vinh Quang cũng có trữ lượng khí thiên nhiên lên đến ba trăm triệu mét khối, vẫn chưa được khai thác, nếu tập đoàn Kỳ Vọng muốn, cũng có thể đến làm.
- Ha ha, anh Đông, đây đều là những hạng mục hái ra tiền nha.
Lữ Nam Phương ở bên cạnh cười nói.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, đây thật sự là những hạng mục hái ra tiền cho nên nhất định phải giao cho những công ty đáng tin cậy khai thác, nói cách khác, giống như công ty khai thác quặng hiện nay ở huyện Vinh Quang, đều là những ông chủ tư nhân nhỏ, cho nên công tác chỉnh đốn an toàn cũng rất khó khăn.
Buổi trưa, Hàn Đông mời Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương đến nhà khách ăn cơm, trước đó, Hàn Đông đã gọi điện trước cho giám đốc Mã, bởi vậy, đồ ăn trưa cũng vô cùng phong phú, khiến Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương ăn rất ngon.
- Đi theo anh Đông lăn lộn thật là tốt.
Lữ Nam Phương cảm thán nói.
Anh ta quả thật rất tâm đắc, bởi vì từ sau khi được Hàn Đông chỉ điểm, anh ta và Ngưu Chí Không mới bắt đầu mạnh mẽ phát triển công ty Nam Không, trở thành đại lý phân phối điện thoại đi động lớn và sớm nhất ở khu Tây Nam, hơn nữa, lượng tiêu thụ vô cùng lớn. Bởi vậy, hiện tại, công ty vận hành vô cùng tốt, buôn bán được lãi không ít. Hiện nay, công ty đang không ngừng mở rộng quy mô, mà hiện tại Lữ Nam Phương ở công ty Nam Không chiếm 10% cổ phần, mỗi tháng cũng được chia tiền hoa hồng đến một hai trăm ngàn, đến cuối năm kết toán khẳng định sẽ còn nhiều hơn, hơn nữa, khoản tiền này kiếm được cũng không tốn sức, đúng là không có vấn đề gì.
Cho nên, Lữ Nam Phương đối với cách nhìn của Hàn Đông, vô cùng khâm phục.
Mặt khác, Lữ Nam Phương cũng từ miệng của mẹ biết được, mẹ của Hàn Đông và em bà, cũng vì nghe theo Hàn Đông, nên mới mở ra tập đoàn tin tức Đông Thăng, hiện đã trở thành một doanh nghiệp lớn khá nổi tiếng, tốc độ phát triển cũng rất nhanh.
Ngưu Chí Không mỉm cười nói:
- Ánh mắt của anh Đông đúng là miễn chê, có hạng mục tốt nào đầu tư được, anh Đông nhất định phải chỉ điểm cho chúng em.
Hàn Đông cười nói:
- Kỳ thật anh cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, các em kiếm được tiền, cũng là nhờ bản thân các em kinh doanh tốt, nói cách khác, cho dù là hạng mục hay dự án nào, cũng sẽ đều kiếm được tiền.
Nói chuyện tới đặc sản của huyện Vinh Quang, Hàn Đông liền nhắc tới mộc nhĩ và lá trà ở trấn Bảo Hoa, Ngưu Chí Không nói:
- Em có một người bạn chuyên sản xuất lá trà, em có thể gọi cậu ta đến đây đầu tư.
- Đây đúng là chuyện tốt.
Hàn Đông vui vẻ nói.
- Vậy thì em liên hệ với cậu ta một chút, bảo cậu ấy qua đây xem, lá trà của trấn Bảo Hoa chất lượng không tồi, khí hậu và đất đai ở đó rất thích hợp cho cây trà phát triển. Nếu bạn của em có thể đến đây, thì có thể trực tiếp khống chế và thu mua lá trà từ người dân, chất lượng lá trà sản xuất ra, khẳng định sẽ rất tốt.
- Vâng, để em gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi xem cậu ta khi nào thì có thời gian qua đây, có anh Đông ở đây, em tin cậu ta đến đây đầu tư khẳng định kiếm ra tiền.
Ngưu Chí Không cười nói.
Lập tức anh ta liền gọi điện cho cậu bạn kia, nói qua tình hình một chút, đối phương nói là buổi chiều sẽ qua đây xem. Tập đoàn Kỳ Vọng càng làm càng lớn, hơn nữa, Ngưu Chí Không cũng càng ngày càng phát huy tác dụng lớn trong tập đoàn, lời nói của anh ta, tự nhiên càng có trọng lượng, những người bạn kết giao, đều khá tín nhiệm anh ta.
Buổi chiều, Hàn Đông cùng Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không vừa uống trà vừa đợi người bạn của Ngưu Chí Không đến.
Ba giờ chiều, bạn của Ngưu Chí Không đến huyện Vinh Quang, thấy Hàn Đông tuổi còn trẻ như vậy mà đã được làm Bí thư huyện ủy, anh ta cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức nói:
- Bí thư Hàn, tôi với Chí Không là bạn bè, Chí Không đã giới thiệu, khẳng định không sai, chúng ta tới trấn Bảo Hoa xem một chút trước, nếu như thật sự làm được, tôi sẽ mau chóng đầu tư vào đây.
Hàn Đông cười nói:
- Anh yên tâm, chỉ cần anh đến đầu tư, trên huyện khẳng định sẽ bảo đảm lợi ích cho anh.
Lúc này, Hàn Đông liền gọi Vinh Tiểu Dân tới đây, sau đó, đoàn người đi tới trấn Bảo Hoa. Sở dĩ phải gọi Vinh Tiểu Dân tới, là vì Vinh Tiểu Dân phụ trách doanh nghiệp tư nhân, hơn nữa, Hàn Đông đã phân rõ là để cho ông ta phụ trách phát triển các xí nghiệp ở xã và thị trấn.
Đối với người một nhà, Hàn Đông tình nguyện cho họ nhận thêm trọng trách, bởi vì một người chỉ có ở trong quá trình làm việc không ngừng, thì mới có thể không ngừng rèn luyện, năng lực mới có thể nhanh chóng nâng cao, tương lại nếu như muốn đề bạt, cũng có thể thuận lý thành chương đi lên.
Tới trấn Bảo Hoa, Đường Thành Khánh cũng đã được báo trước, lập tức dẫn mọi người đi khảo sát thực địa, người bạn của Ngưu Chí Không cũng rất hài lòng, lập tức quyết định sẽ thành lập công ty sản xuất lá trà ở trấn Bảo Hoa.
Hàn Đông lập tức liền đem việc này giao cho Vinh Tiểu Dân phụ trách. Hắn là Bí thư huyện ủy, có thể cùng đi một chuyến xuống dưới đã là tốt lắm rồi, dù sao lần đầu tư này cũng không phải quá lớn.
Sở dĩ Hàn Đông tự mình đi một chuyến, cũng là tỏ vẻ coi trọng các xí nghiệp ở xã, thị trấn mà thôi.
Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không ở huyện Vinh Quang một đêm, hai ngày sau mới rời khỏi Vinh Quang, sau đó quay về tỉnh Vân Điền.
- Bí thư Hàn, chúng tôi đã bắt được hung thủ giết chết A Kim.
Tào Vĩnh Ba hưng phấn chạy tới báo cáo với Hàn Đông.
Hàn Đông hỏi:
- Đã hỏi rõ ràng chưa, là ai phái y đi?
Tào Vĩnh Ba do dự một chút rồi nói:
- Là Điền Chính Nghiệp.
- Là y.
Hàn Đông nhíu mày, không ngờ lại là con trai của Điền Thần, Điền Chính Nghiệp. Xem ra, chuyện này rất phức tạp, không biết Điền Thần có biết chuyện này hay không, mong là ông ta không biết, nếu không, huyện Vinh Quang sẽ phát sinh biến động lớn.
- Bí thư Hàn, mấy ngày nay, Điền Chính Nghiệp đều ở trong nhà, Ngài xem…
Tào Vĩnh Ba do dự nói.
Hàn Đông xua tay nói:
- Bất kể là ai, bất kể y đang ở đâu, đã bị tình nghi phạm pháp, cần xử trí như thế nào, thì các ông cứ xử trí như thế đấy, tuy nhiên ông phải chú ý một chút, phải làm đúng tất cả mọi thủ tục.
Tào Vĩnh Ba đứng lên, cúi đầu một cái, nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này.
Hàn Đông gật đầu:
- Ừ, ông đi làm đi.
Sau khi Tào Vĩnh Ba đi khỏi, Hàn Đông suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Bộ Võng, hỏi:
- Theo hiểu biết của anh thì ở trên huyện có lãnh đạo hoặc con của lãnh đạo nào có liên quan tới các mỏ than ở phía dưới không, không cần có chứng cớ cụ thể đâu.
Bộ Võng nghe vậy, liền hiểu được ý cảu Hàn Đông, nói:
- Bí thư Hàn, người nhà của các lãnh đạo trên huyện, đều có liên quan tới mỏ than, Bí thư Lý Hoán Giai, Bí thư Lý Vĩnh Trung, còn có Chủ tịch Ấu nữa, người nhà bọn họ đều kinh doanh mỏ than, cũng đều đang bị thẩm tra. Bên cạnh đó, con trai của Chủ tịch Điền, Điền Chính Nghiệp cũng mượn danh nghĩa của người khác mà nắm giữ ba mỏ than, cái đó thì không có chứng cứ cụ thể.
Hàn Đông nói:
- Tôi biết rồi, anh tập hợp tình huống một chút rồi đưa qua đây cho tôi.
Nếu như Bộ Võng đã nói Điền Chính Nghiệp mượn danh nghĩa của người khác mà nắm giữ ba mỏ than, thì tình huống này căn bản đúng là sự thật, mà lần này, kẻ giết A Kim cũng là do Điền Chính Nghiệp phái đi, chẳng lẽ bởi vì mình chỉnh đốn mỏ than mà Điền Chính Nghiệp kia mới phái người đến đối phó với mình hay sao.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông lắc đầu. Hắn không hy vọng tình huống trở nên như thế này.
Còn về tình huống cụ thể ra sao, đợi Tào Vĩnh Ba thẩm vấn Điền Chính Nghiệp xong sẽ biết ngay.
Đúng lúc này, điện thoại bàn của Hàn Đông vang lên, Hàn Đông nhận máy, đã nghe Điền Thần bất mãn nói:
- Bí thư Hàn, Cục Công an xảy ra chuyện gì, sao lại chạy tới nhà tôi bắt người, trong mắt họ còn có lãnh đạo Huyện ủy nữa hay không?
Hàn Đông cười nói:
- Chủ tịch Điền, đã xảy ra chuyện gì?
Nghe Điền Thần hổn hển nói, Hàn Đông cũng không thể xác nhận được là ông ta có biết chuyện này hay không, nhưng Hàn Đông cứ giả bộ là chính mình cũng không biết trước, xem ông ta rốt cuộc muốn thế nào.
Điền Thần nói:
- Những gì mà Cục trưởng cục Công an Tào Vĩnh Ba nói có phải là ý tứ của Bí thư Hàn hay không?
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Vừa rồi, Cục trưởng Tào quả thực đã tới đây, Cục Công an đang điều tra một vụ án giết người rất nghiêm trọng, nói là tình nghi một người ở trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy, xin được tiến hành điều tra, tôi đã đồng ý để ông ấy điều tra theo trình tự, có vấn đề gì sao?
- Hừ.
Điền Thần hừ lạnh một tiếng, nói:
- Con trai tôi, Điền Chính Nghiệp rốt cuộc là đã phạm tội gì mà Cục Công an lại muốn tới nhà tôi bắt người?
Hàn Đông nói:
- Việc này tôi cũng không biết, nếu như Chủ tịch Điền muốn biết thì qua hỏi Cục Công an xem sao.
Thái độ của Điền Thần khiến cho Hàn Đông rất khó chịu. Hắn mới là Bí thư Huyện ủy, là nhân vật số một ở Huyện ủy, ông ta chỉ là một cái Chủ tịch huyện, là nhân vật số hai mà thôi, nói chuyện lại khinh người như vậy, ông ta nghĩ ông ta là ai vậy.
Nghe Hàn Đông thờ ơ nói như vậy, Điền Thần tức đến đỏ hết cả mặt, phẫn hận tắt điện thoại. Hàn Đông để cho người của Cục công an đến nhà bắt con ông ta, chính là đang nghiêm trọng khiêu khích ông ta.
- Tiểu tử này khinh người quá đáng!
Điền Thần tức giận nói. Ông ta đương nhiên biết con mình có mở một số mỏ than kiếm tiền, nhưng cũng đâu phải là chuyện gì lớn đâu, đáng để cục Công an đến đây bắt người hay sao. Hơn nữa, Điền Chính Nghiệp cũng đâu có đứng tên mở ba cái mỏ than kia đâu.
Nghĩ đến đây, Điền Thần liền gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương, bất mãn nói:
- Chủ tịch thành phố, Hàn Đông đúng là khinh người quá đáng, không ngờ còn phái người đến nhà tôi bắt người.
Sa Ứng Lương sửng sốt hỏi:
- Sao lại thế này?
Điền Thần nói:
- Tôi cũng không biết vì sao lại thế, tôi hỏi Hàn Đông, hắn nói, Cục công an là làm việc theo quy củ, tôi cũng biết đây là cái quy củ gì, con tôi đâu làm gì phạm pháp đâu.
- Ừ, việc này tôi biết rồi, để tôi gọi điện hỏi một chút.
Sa Ứng Lương nói. Tắt điện thoại, ông ta cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, Hàn Đông hẳn không phải là một người lỗ mãng như vậy. Gọi điện đến văn phòng của Hàn Đông, Sa Ứng Lương lạnh lùng nói:
- Hàn Đồng, vừa rồi, Điền Thần có gọi điện cho tôi, nói cậu cho người bắt con ông ta?
Hàn Đông không nghĩ là nhanh như vậy mà Điền Thần đã gọi đến chỗ Sa Ứng Lương rồi. Vốn dĩ, Hàn Đông tạm thời còn không muốn làm lớn chuyện này lên, thế mà Điền Thần đã làm như vậy rồi, hắn cũng chỉ đành đem chuyện này làm lớn hơn thôi.
Đương nhiên, tạm thời, cục Công an vẫn còn chưa kết luận, cho nên Hàn Đông cũng sẽ không nói ra với Sa Ứng Lương.
- Chủ tịch Sa, tình hình là như thế này, Cục công an nói con trai của Chủ tịch Điền, Điền Chính Nghiệp có liên quan đến một vụ án mạng, cho nên phải đưa cậu ta đến Cục công an để phối hợp điều tra, vậy mà Điền Chính Nghiệp cứ trốn mãi trong nhà, không chịu lộ diện, cho nên họ mới đến xin chỉ thị của tôi, tôi bảo ông ấy cứ dựa theo quy củ mà làm việc là được.
Sa Ứng Lương nói:
- Vậy à, Hàn Đông, cậu cũng phải chú ý về sức ảnh hưởng của chuyện này một chút, bộ máy huyện nhất định phải duy trì đoàn kết và ổn định, như vậy mới có sức chiến đấu, khí có chuyện cần xử lý thì mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi, Chủ tịch Sa.
Trong lòng Sa Ứng Lương dâng lên một cỗ buồn bực, Hàn Đông này, căn bản là không coi ông ta bằng mắt. Tuy nhiên, đối với Hàn Đông, ông ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tận lực chịu đựng. Kỳ thật, ông ta thật hy vọng Hàn Đông có một chút tỳ vết nào đó, như vậy, ông ta mới có thể đối phó hắn.
Cho dù sau lưng Hàn Đông có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc chống đỡ, nhưng sau lưng Sa Ứng Lương cũng có người, cho nên Sa Ứng Lương cảm thấy, chỉ cần là mình quyết tâm chỉnh Hàn Đông, thì một khi đã có lý do rồi, thì những chuyện còn lại cũng không phải là khó.
- Bí thư Hàn, sau khi thẩm vấn xong, mọi chuyện đã rõ ràng.
Tào Vĩnh Ba sắc mặt lạnh lùng đứng trước mặt Hàn Đông.
Nhìn thấy thần sắc của ông ta, Hàn Đông liền đoán được chuyện này hẳn là có liên quan tới Điền Chính Nghiệp.
Nói như vậy, thì Điền Chính Nghiệp không chỉ sai người đánh lén hắn, mà còn mang trên lưng một mạng người.
- Nói đi.
Hàn Đông thản nhiên nói. Việc này không liên quan đến chuyện Điền Thần có biết hay không nữa, mà phỏng chừng ông ta khó có khả năng được tiếp tục làm việc ở huyện Vinh Quang này nữa.
- Bí thư Hàn, sự việc lần này là do Điền Chính Nghiệp sai khiến.
Tào Vĩnh Ba nghiêm trọng nói.
- Hơn nữa, Điền Chính Nghiệp còn nói Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo cũng tham dự vào chuyện này.
- Bọn họ cũng tham dự?
Hàn Đông ngẩn ra. Xem ra, chuyện lần này đúng thật là chuyện lớn rồi.
- Bí thư Hàn, ngài xem việc này, nên xử lý như thế nào?
Tào Vĩnh Ba hỏi.
Sau đó, Hàn Đông lại tiếp tục an ủi một lần nữa, nói Lục Trí Huy cứ yên tâm dưỡng thương, đồng thời phải nêu cao tinh thần Đảng viên, khắc phục khó khăn, thay đổi ý nghĩ, sống thật tốt.
Trên đường trở về, Hàn Đông nói với Đường Thành Khánh:
- Việc này anh phải mau chóng làm cho tốt, mau chóng giải quyết vấn đề của ông ta, mặt khác, đối với những cán bộ đảng viên khó khăn trong thị trần, Đảng ủy Thị trấn cũng phải quan tâm nhiều hơn, tìm hiểu khó khăn của họ, để họ cảm nhận được sự ấm áp trong gia đình.
Thấy Hàn Đông từ chuyện của Lục Trí Huy mà lại liên tưởng đến những Đảng viên khó khăn khác, Đường Thành Khánh không khỏi cảm thán trong lòng. Lãnh đạo quả nhiên là lãnh đạo, nhìn vấn đề gì, cũng đều nhìn ở góc độ rất cao.
Hàn Đông nói như vậy thì vấn đề của Lục Trí Huy chính là ví dụ về việc tổ chức Đảng quan tâm đến Đảng viên.
Đường Thành Khánh nói:
- Chỉ thị của Bí thư Hàn vô cùng quan trọng, đối với tât cả các Đảng viên khó khăn trong thị trấn mà nói, chính là giáo lý Phúc âm, tôi nhất định sẽ nghe theo Bí thư Hàn quan tâm đến mỗi một Đảng viên.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Công tác bình thường cũng phải lưu tâm, chỉ cần thật tâm làm việc, trong lòng nhận thức chân chính trách nhiệm của mình, thì mới có thể làm tốt công tác.
Có chỉ thị của Hàn Đông, hôm sau, Đường Thành Khánh liền trích bên trong trấn ra hai vạn tiền mặt, sau đó, tự mình đưa tới nhà Lục Trí Huy, khiến cho hai vợ chồng vô cùng cảm kích.
- Bí thư Hàn thật đúng là một vị quan tốt.
Vợ của Lục Trí Huy cảm thán nói.
- Chỉ là tuổi thì nhìn có nhỏ một chút, anh ta như thế nào lên được chức Bí thư huyện ủy vậy?
Lục Trí Huy nói:
- Bà thì biết cái gì. Bí thư Hàn là thật lòng đối nhân xử thế làm việc, lên cao mau cũng là chuyện đương nhiên. Ừ, chốc nữa bà lên trên trấn gọi điện cho tiểu Oánh, nói cho nó biết là bên trên đã trợ cấp cho một khoản tiền rồi, nói nó không cần lo lắng nữa, không cần phải gửi tiền về nhà, cũng đừng có ép buộc chính mình, nếu không được thì cũng không phải đi làm công nữa.
Vợ ông ta gật đầu nói:
- Được, tôi cũng định gửi thêm cho nó một ngàn đồng nữa, để nó được sư dả một chút.
Sau đó, bà ta liền đi vào thị trấn, trước đi gửi tiền, sau đó mới đến một bốt điện thoại công cộng gọi điện đến phòng ngủ của Lục Oánh.
- Mẹ, con vừa mới gửi về năm trăm đồng, hai người cứ dùng tạm trước đi.
Vừa nhận được điện thoại của mẹ, Lục Oánh liền nói như vậy. Cô biêt, bình thường nếu như trong nhà không xảy ra tình huống đặc biệt, thì mẹ cũng sẽ không gọi điện cho mình. Mà hiện tại, mình đã được Hàn Đông giới thiệu cho đến làm ở một công ty, một tháng ngoại trừ một ít chi phí, cộng với học phí, thì tất cả số tiền còn lại đều gửi về nhà.
Mẹ cô vừa nghe vậy, trong lòng liền nổi lên một trận chua xót. Từ sau khi Lục Trí Huy gặp chuyện không may, cuộc sống của Lục Oánh cũng đã bị liên lụy rất lớn. Nhưng đứa con gái này lại vô cùng kiên cường, vừa đến trường, lại vừa đến công ty làm thuê, không chỉ có duy trì sinh hoạt của mình mà thỉnh thoảng còn có thể gửi tiền về nhà. Nếu không phải nhờ Lục Oánh gửi tiền về, thì tình trạng trong nhà sẽ càng không xong.
- Tiểu Oánh, sau này con không cần phải gửi tiền về nữa.
- Sao vậy mẹ, đã xảy ra chuyện gì:
Lục Oánh khẩn trương hỏi.
- Là chuyện tốt. Hôm qua, Bí thư huyện ủy vừa đến nhà mình, giải quyết vấn đề của nhà chúng ta rồi. Hôm nay trên trấn đã đưa xuống hai mươi nghìn, mẹ cũng vừa gửi cho con một ngàn, con phải đi học, không thể tiết kiệm mãi được.
- Bí thư Huyện ủy?
Lục Oánh ngây người sửng sốt. Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang không phải là Hàn Đông hay sao. Hắn như thế nào lại chạy đến nhà của mình, chẳng lẽ lại là Yến Lâm nói cho hắn, nhưng mình cũng đâu có nói cho Yến Lâm biết là nhà mình đã xảy ra chuyện gì đâu.
- Mẹ, đây đúng là một chuyện tốt. Số tiền này mẹ cứ để trả nợ trước đi, còn dư bao nhiêu, sau này cứ chậm rãi dùng, đợi con tốt nghiệp xong, sẽ kiếm tiền nuôi bố mẹ. Mẹ, Bí thư huyện ủy vì sao lại đến nhà chúng ta?
- Mẹ ở trên đường gặp Ngài ấy và Bí thư thị trấn đang ở cùng một chỗ, ngài ấy vừa nghe kể về tình hình của nhà chúng ta, liền tới nhà chúng ta xem, lại còn cho ba con chín trăm đồng. Bí thư huyện ủy quả thật là người tốt, tuy nhiên, thoạt nhìn còn khá trẻ, giống như học sinh vậy.
Lục Oánh im lặng một lúc, không biết Hàn Đông đã biết tình hình của nhà mình chưa, nghĩ đến Hàn Đông, cô lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, trên mặt hơi ửng đỏ.
Hai mẹ con hàn huyên thêm mấy câu rồi tắt điện thoại.
Sau đó, Lục Oánh nói với Yến Lâm:
- Lâm Lâm, số điện thoại di động của anh Đông là bao nhiêu vậy?
Yến Lâm đang nằm trên giường nhìn:
- Như thế nào, cậu lại nghĩ đến anh Đông?
- Nói cái gì vậy?
Lục Oánh không có tâm tình đùa giỡn, liền nói:
- Anh Đông vừa với giúp nhà mình một việc, mặc kệ là anh ấy vô tâm hay cố ý, mình đều phải cảm ơn anh ấy.
- Phải không, thế thì phải cảm ơn anh ấy rồi.
Yến Lâm nhảy từ trên giường xuống, tìm số điện thoại của Hàn Đông đưa cho Lục Oánh, lại nói bên tai cô:
- Mình nghĩ cậu rõ ràng là muốn lấy thân báo đáp thôi.
Mặt Lục Oánh lập tức đỏ lên, xoay người véo mặt Yến Lâm, hung tợn nói:
- Mình nghĩ là cậu muốn lấy thân báo đáp mới đúng.
Yến Lâm cũng từng nói qua chuyện của mình cho Lục Oánh nghe, bởi vậy, Lục Oánh biết được, Hàn Đông cũng từng giúp Yến Lâm rất nhiều, hơn nữa, Yến Lâm cũng vô cùng cảm kích Hàn Đông.
- Hừ, mình thấy cậu là nghĩ một đằng, nói một nẻo, mau đi gọi điện thoại nhanh đi.
Yến Lâm hừ một tiếng trong lòng rồi lại ngồi lên giường.
Trong lòng Yến Lâm, đối với Hàn Đông vẫn vô cùng khẩn trương, thậm chí còn có chút không muốn rời xa, dường như đã đem Hàn Đông trở thành người thân của mình, mặt khác, cảnh tượng kiều diễm hôm đó vẫn luôn hiện lên trong đầu cô, khiến lòng cô nhảy loạn một hồi.
Điện thoại di động kêu kên, Hàn Đông lấy ra, thấy là dãy số ở phòng ngủ của Yến Lâm, khóe miệng liền hơi cong lên, nói vậy, cú điện thoại này ắt hẳn là Lục Oánh gọi tới.
Nói thật, hiện tại Hàn Đông vẫn khá khâm phục cô gái Lục Oánh này. Đây là một cô gái vô cùng kiên cường, cô gái như vậy thực khiến cho người ta thương tiếc.
Trong lòng Hàn Đông đã coi Lục Oánh cùng Yến Lâm giống như em gái mình, cho nên nếu có thể giúp các cô, khiến cho các cô sống tốt hơn một chút, thì Hàn Đông cảm thấy trong lòng vô cùng vui mừng.
- Anh Đông, em là Lục Oánh.
Lục Oánh hạ giọng nói, nhẹ nhàng cắn môi.
- Thế nào, hiện tại bài tập cũng khá nhiều hả?
Hàn Đông tỏ ra thoải mái, nói. Cho dù không có quan hệ với Lục Oánh, Hàn Đông cũng sẽ giúp Lục Trí Huy giải quyết vấn đề, hơn nữa, Hàn Đông cũng không muốn cô cảm kích mình.
Có đôi khi, giúp người, làm cho người ta được vui vẻ, đối với người giúp mà nói, cũng là một chuyện vô cùng sung sướng.
Cho nên, mới có cách nói là cái giá nhận được chính là sự sung sướng.
- Anh Đông, em đã biết chuyện rồi, cảm ơn anh.
Lục Oánh chân thành nói, ngoại trừ nói cám ơn, cô cũng không biết làm gì nữa. Hàn Đông cái gì cũng không thiếu, hơn nữa, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Bí thư huyện ủy, không cần cô phải giúp đỡ việc gì cả.
Hàn Đông nói:
- Không có việc gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà, tình hình nhà em, Huyện ủy sẽ giải quyết thật tốt, mà đây cũng là chức trách của anh.
- Vâng, cảm ơn anh Đông, có thời gian em sẽ về thăm anh, mời anh ăn cơm.
Điều mà Lục Oánh có thể làm, cũng chỉ là lấy tiền công của mình mời Hàn Đông ăn một bữa cơm mà thôi.
Hàn Đông cười nói:
- Được, anh chờ em mời anh ăn cơm.
Lục Oánh nói thêm mấy câu nữa rồi gọi Yến Lâm tới nói chuyện, nhưng Yến Lâm lại chui trong chăn không chịu ra ngoài, cô đành phải nói lại một tiếng với Hàn Đông rồi tắt điện thoại.
- Cái con bé này, cả nằm mơ cũng gọi tên anh Đông mà giờ lại tỏ ra ngượng ngùng như vậy sao.
Lục Oánh đi đến bên giường kéo chăn của Yến Lâm ra.
Yến Lâm cười khanh khách, giơ tay giữ chặt lấy chăn.
- Anh Đông, thoạt nhìn huyện Vinh Quang còn kém hơn huyện Phú Nghĩa.
Nam Phương nhìn xung quanh nói.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, huyện Vinh Quang là một huyện rất kém, về mặt kinh tế, nếu như không có tài nguyên thì lại càng khó khăn hơn.
Ngưu Chí Không mỉm cười nói:
- Thế thì trách nhiệm của anh Đông là rất nặng đó, nếu cần chúng em giúp chuyện gì, anh Đông cứ việc nói.
Hàn Đông cười nói:
- Đương nhiên là có chỗ dùng rồi. Hiện tại, huyện Vinh Quang đang tiến hành chỉnh đốn mỏ than, đến lúc đó, khẳng định sẽ thu hồi một số mỏ than không hợp quy cách, nếu như cậu có hứng thú, thì có thể đến khai thác than.
Ngưu Chí Không nói:
- Được thôi, tuy nhiên, nếu như số lượng quá nhỏ, thì thật cũng không lãi được bao nhiêu.
Hàn Đông cười nói:
- Trữ lượng than đá thăm dò được ở huyện Vinh Quang là khoảng hơn ba mươi triệu tấn, qua mấy năm khai thác, ít nhất vẫn còn hơn hai mươi triệu tấn nữa, giao cho phía bên em 80%, chắc cũng đủ cho em khai thác trong một khoảng thời gian.
Ngưu Chí Không nói:
- Nếu nói như vậy thì quả thật cũng không tồi, vấn đề này trở về em sẽ thương lượng lại, dù sao yêu cầu của anh Đông cũng cao, nếu như thật muốn làm, thì cũng phải đầu tư không ít.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đó là chuyện đương nhiên, em cũng không cần phải sốt ruột, dù sao, hiện tại trên huyện vẫn còn đang tiến hành công tác chỉnh đốn an toàn, tình huống vẫn còn chưa ổn định, anh cũng chỉ là nói qua với em trước mà mà thôi. Mặt khác, huyện Vinh Quang cũng có trữ lượng khí thiên nhiên lên đến ba trăm triệu mét khối, vẫn chưa được khai thác, nếu tập đoàn Kỳ Vọng muốn, cũng có thể đến làm.
- Ha ha, anh Đông, đây đều là những hạng mục hái ra tiền nha.
Lữ Nam Phương ở bên cạnh cười nói.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, đây thật sự là những hạng mục hái ra tiền cho nên nhất định phải giao cho những công ty đáng tin cậy khai thác, nói cách khác, giống như công ty khai thác quặng hiện nay ở huyện Vinh Quang, đều là những ông chủ tư nhân nhỏ, cho nên công tác chỉnh đốn an toàn cũng rất khó khăn.
Buổi trưa, Hàn Đông mời Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương đến nhà khách ăn cơm, trước đó, Hàn Đông đã gọi điện trước cho giám đốc Mã, bởi vậy, đồ ăn trưa cũng vô cùng phong phú, khiến Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương ăn rất ngon.
- Đi theo anh Đông lăn lộn thật là tốt.
Lữ Nam Phương cảm thán nói.
Anh ta quả thật rất tâm đắc, bởi vì từ sau khi được Hàn Đông chỉ điểm, anh ta và Ngưu Chí Không mới bắt đầu mạnh mẽ phát triển công ty Nam Không, trở thành đại lý phân phối điện thoại đi động lớn và sớm nhất ở khu Tây Nam, hơn nữa, lượng tiêu thụ vô cùng lớn. Bởi vậy, hiện tại, công ty vận hành vô cùng tốt, buôn bán được lãi không ít. Hiện nay, công ty đang không ngừng mở rộng quy mô, mà hiện tại Lữ Nam Phương ở công ty Nam Không chiếm 10% cổ phần, mỗi tháng cũng được chia tiền hoa hồng đến một hai trăm ngàn, đến cuối năm kết toán khẳng định sẽ còn nhiều hơn, hơn nữa, khoản tiền này kiếm được cũng không tốn sức, đúng là không có vấn đề gì.
Cho nên, Lữ Nam Phương đối với cách nhìn của Hàn Đông, vô cùng khâm phục.
Mặt khác, Lữ Nam Phương cũng từ miệng của mẹ biết được, mẹ của Hàn Đông và em bà, cũng vì nghe theo Hàn Đông, nên mới mở ra tập đoàn tin tức Đông Thăng, hiện đã trở thành một doanh nghiệp lớn khá nổi tiếng, tốc độ phát triển cũng rất nhanh.
Ngưu Chí Không mỉm cười nói:
- Ánh mắt của anh Đông đúng là miễn chê, có hạng mục tốt nào đầu tư được, anh Đông nhất định phải chỉ điểm cho chúng em.
Hàn Đông cười nói:
- Kỳ thật anh cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, các em kiếm được tiền, cũng là nhờ bản thân các em kinh doanh tốt, nói cách khác, cho dù là hạng mục hay dự án nào, cũng sẽ đều kiếm được tiền.
Nói chuyện tới đặc sản của huyện Vinh Quang, Hàn Đông liền nhắc tới mộc nhĩ và lá trà ở trấn Bảo Hoa, Ngưu Chí Không nói:
- Em có một người bạn chuyên sản xuất lá trà, em có thể gọi cậu ta đến đây đầu tư.
- Đây đúng là chuyện tốt.
Hàn Đông vui vẻ nói.
- Vậy thì em liên hệ với cậu ta một chút, bảo cậu ấy qua đây xem, lá trà của trấn Bảo Hoa chất lượng không tồi, khí hậu và đất đai ở đó rất thích hợp cho cây trà phát triển. Nếu bạn của em có thể đến đây, thì có thể trực tiếp khống chế và thu mua lá trà từ người dân, chất lượng lá trà sản xuất ra, khẳng định sẽ rất tốt.
- Vâng, để em gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi xem cậu ta khi nào thì có thời gian qua đây, có anh Đông ở đây, em tin cậu ta đến đây đầu tư khẳng định kiếm ra tiền.
Ngưu Chí Không cười nói.
Lập tức anh ta liền gọi điện cho cậu bạn kia, nói qua tình hình một chút, đối phương nói là buổi chiều sẽ qua đây xem. Tập đoàn Kỳ Vọng càng làm càng lớn, hơn nữa, Ngưu Chí Không cũng càng ngày càng phát huy tác dụng lớn trong tập đoàn, lời nói của anh ta, tự nhiên càng có trọng lượng, những người bạn kết giao, đều khá tín nhiệm anh ta.
Buổi chiều, Hàn Đông cùng Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không vừa uống trà vừa đợi người bạn của Ngưu Chí Không đến.
Ba giờ chiều, bạn của Ngưu Chí Không đến huyện Vinh Quang, thấy Hàn Đông tuổi còn trẻ như vậy mà đã được làm Bí thư huyện ủy, anh ta cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức nói:
- Bí thư Hàn, tôi với Chí Không là bạn bè, Chí Không đã giới thiệu, khẳng định không sai, chúng ta tới trấn Bảo Hoa xem một chút trước, nếu như thật sự làm được, tôi sẽ mau chóng đầu tư vào đây.
Hàn Đông cười nói:
- Anh yên tâm, chỉ cần anh đến đầu tư, trên huyện khẳng định sẽ bảo đảm lợi ích cho anh.
Lúc này, Hàn Đông liền gọi Vinh Tiểu Dân tới đây, sau đó, đoàn người đi tới trấn Bảo Hoa. Sở dĩ phải gọi Vinh Tiểu Dân tới, là vì Vinh Tiểu Dân phụ trách doanh nghiệp tư nhân, hơn nữa, Hàn Đông đã phân rõ là để cho ông ta phụ trách phát triển các xí nghiệp ở xã và thị trấn.
Đối với người một nhà, Hàn Đông tình nguyện cho họ nhận thêm trọng trách, bởi vì một người chỉ có ở trong quá trình làm việc không ngừng, thì mới có thể không ngừng rèn luyện, năng lực mới có thể nhanh chóng nâng cao, tương lại nếu như muốn đề bạt, cũng có thể thuận lý thành chương đi lên.
Tới trấn Bảo Hoa, Đường Thành Khánh cũng đã được báo trước, lập tức dẫn mọi người đi khảo sát thực địa, người bạn của Ngưu Chí Không cũng rất hài lòng, lập tức quyết định sẽ thành lập công ty sản xuất lá trà ở trấn Bảo Hoa.
Hàn Đông lập tức liền đem việc này giao cho Vinh Tiểu Dân phụ trách. Hắn là Bí thư huyện ủy, có thể cùng đi một chuyến xuống dưới đã là tốt lắm rồi, dù sao lần đầu tư này cũng không phải quá lớn.
Sở dĩ Hàn Đông tự mình đi một chuyến, cũng là tỏ vẻ coi trọng các xí nghiệp ở xã, thị trấn mà thôi.
Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không ở huyện Vinh Quang một đêm, hai ngày sau mới rời khỏi Vinh Quang, sau đó quay về tỉnh Vân Điền.
- Bí thư Hàn, chúng tôi đã bắt được hung thủ giết chết A Kim.
Tào Vĩnh Ba hưng phấn chạy tới báo cáo với Hàn Đông.
Hàn Đông hỏi:
- Đã hỏi rõ ràng chưa, là ai phái y đi?
Tào Vĩnh Ba do dự một chút rồi nói:
- Là Điền Chính Nghiệp.
- Là y.
Hàn Đông nhíu mày, không ngờ lại là con trai của Điền Thần, Điền Chính Nghiệp. Xem ra, chuyện này rất phức tạp, không biết Điền Thần có biết chuyện này hay không, mong là ông ta không biết, nếu không, huyện Vinh Quang sẽ phát sinh biến động lớn.
- Bí thư Hàn, mấy ngày nay, Điền Chính Nghiệp đều ở trong nhà, Ngài xem…
Tào Vĩnh Ba do dự nói.
Hàn Đông xua tay nói:
- Bất kể là ai, bất kể y đang ở đâu, đã bị tình nghi phạm pháp, cần xử trí như thế nào, thì các ông cứ xử trí như thế đấy, tuy nhiên ông phải chú ý một chút, phải làm đúng tất cả mọi thủ tục.
Tào Vĩnh Ba đứng lên, cúi đầu một cái, nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này.
Hàn Đông gật đầu:
- Ừ, ông đi làm đi.
Sau khi Tào Vĩnh Ba đi khỏi, Hàn Đông suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Bộ Võng, hỏi:
- Theo hiểu biết của anh thì ở trên huyện có lãnh đạo hoặc con của lãnh đạo nào có liên quan tới các mỏ than ở phía dưới không, không cần có chứng cớ cụ thể đâu.
Bộ Võng nghe vậy, liền hiểu được ý cảu Hàn Đông, nói:
- Bí thư Hàn, người nhà của các lãnh đạo trên huyện, đều có liên quan tới mỏ than, Bí thư Lý Hoán Giai, Bí thư Lý Vĩnh Trung, còn có Chủ tịch Ấu nữa, người nhà bọn họ đều kinh doanh mỏ than, cũng đều đang bị thẩm tra. Bên cạnh đó, con trai của Chủ tịch Điền, Điền Chính Nghiệp cũng mượn danh nghĩa của người khác mà nắm giữ ba mỏ than, cái đó thì không có chứng cứ cụ thể.
Hàn Đông nói:
- Tôi biết rồi, anh tập hợp tình huống một chút rồi đưa qua đây cho tôi.
Nếu như Bộ Võng đã nói Điền Chính Nghiệp mượn danh nghĩa của người khác mà nắm giữ ba mỏ than, thì tình huống này căn bản đúng là sự thật, mà lần này, kẻ giết A Kim cũng là do Điền Chính Nghiệp phái đi, chẳng lẽ bởi vì mình chỉnh đốn mỏ than mà Điền Chính Nghiệp kia mới phái người đến đối phó với mình hay sao.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông lắc đầu. Hắn không hy vọng tình huống trở nên như thế này.
Còn về tình huống cụ thể ra sao, đợi Tào Vĩnh Ba thẩm vấn Điền Chính Nghiệp xong sẽ biết ngay.
Đúng lúc này, điện thoại bàn của Hàn Đông vang lên, Hàn Đông nhận máy, đã nghe Điền Thần bất mãn nói:
- Bí thư Hàn, Cục Công an xảy ra chuyện gì, sao lại chạy tới nhà tôi bắt người, trong mắt họ còn có lãnh đạo Huyện ủy nữa hay không?
Hàn Đông cười nói:
- Chủ tịch Điền, đã xảy ra chuyện gì?
Nghe Điền Thần hổn hển nói, Hàn Đông cũng không thể xác nhận được là ông ta có biết chuyện này hay không, nhưng Hàn Đông cứ giả bộ là chính mình cũng không biết trước, xem ông ta rốt cuộc muốn thế nào.
Điền Thần nói:
- Những gì mà Cục trưởng cục Công an Tào Vĩnh Ba nói có phải là ý tứ của Bí thư Hàn hay không?
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Vừa rồi, Cục trưởng Tào quả thực đã tới đây, Cục Công an đang điều tra một vụ án giết người rất nghiêm trọng, nói là tình nghi một người ở trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy, xin được tiến hành điều tra, tôi đã đồng ý để ông ấy điều tra theo trình tự, có vấn đề gì sao?
- Hừ.
Điền Thần hừ lạnh một tiếng, nói:
- Con trai tôi, Điền Chính Nghiệp rốt cuộc là đã phạm tội gì mà Cục Công an lại muốn tới nhà tôi bắt người?
Hàn Đông nói:
- Việc này tôi cũng không biết, nếu như Chủ tịch Điền muốn biết thì qua hỏi Cục Công an xem sao.
Thái độ của Điền Thần khiến cho Hàn Đông rất khó chịu. Hắn mới là Bí thư Huyện ủy, là nhân vật số một ở Huyện ủy, ông ta chỉ là một cái Chủ tịch huyện, là nhân vật số hai mà thôi, nói chuyện lại khinh người như vậy, ông ta nghĩ ông ta là ai vậy.
Nghe Hàn Đông thờ ơ nói như vậy, Điền Thần tức đến đỏ hết cả mặt, phẫn hận tắt điện thoại. Hàn Đông để cho người của Cục công an đến nhà bắt con ông ta, chính là đang nghiêm trọng khiêu khích ông ta.
- Tiểu tử này khinh người quá đáng!
Điền Thần tức giận nói. Ông ta đương nhiên biết con mình có mở một số mỏ than kiếm tiền, nhưng cũng đâu phải là chuyện gì lớn đâu, đáng để cục Công an đến đây bắt người hay sao. Hơn nữa, Điền Chính Nghiệp cũng đâu có đứng tên mở ba cái mỏ than kia đâu.
Nghĩ đến đây, Điền Thần liền gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương, bất mãn nói:
- Chủ tịch thành phố, Hàn Đông đúng là khinh người quá đáng, không ngờ còn phái người đến nhà tôi bắt người.
Sa Ứng Lương sửng sốt hỏi:
- Sao lại thế này?
Điền Thần nói:
- Tôi cũng không biết vì sao lại thế, tôi hỏi Hàn Đông, hắn nói, Cục công an là làm việc theo quy củ, tôi cũng biết đây là cái quy củ gì, con tôi đâu làm gì phạm pháp đâu.
- Ừ, việc này tôi biết rồi, để tôi gọi điện hỏi một chút.
Sa Ứng Lương nói. Tắt điện thoại, ông ta cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, Hàn Đông hẳn không phải là một người lỗ mãng như vậy. Gọi điện đến văn phòng của Hàn Đông, Sa Ứng Lương lạnh lùng nói:
- Hàn Đồng, vừa rồi, Điền Thần có gọi điện cho tôi, nói cậu cho người bắt con ông ta?
Hàn Đông không nghĩ là nhanh như vậy mà Điền Thần đã gọi đến chỗ Sa Ứng Lương rồi. Vốn dĩ, Hàn Đông tạm thời còn không muốn làm lớn chuyện này lên, thế mà Điền Thần đã làm như vậy rồi, hắn cũng chỉ đành đem chuyện này làm lớn hơn thôi.
Đương nhiên, tạm thời, cục Công an vẫn còn chưa kết luận, cho nên Hàn Đông cũng sẽ không nói ra với Sa Ứng Lương.
- Chủ tịch Sa, tình hình là như thế này, Cục công an nói con trai của Chủ tịch Điền, Điền Chính Nghiệp có liên quan đến một vụ án mạng, cho nên phải đưa cậu ta đến Cục công an để phối hợp điều tra, vậy mà Điền Chính Nghiệp cứ trốn mãi trong nhà, không chịu lộ diện, cho nên họ mới đến xin chỉ thị của tôi, tôi bảo ông ấy cứ dựa theo quy củ mà làm việc là được.
Sa Ứng Lương nói:
- Vậy à, Hàn Đông, cậu cũng phải chú ý về sức ảnh hưởng của chuyện này một chút, bộ máy huyện nhất định phải duy trì đoàn kết và ổn định, như vậy mới có sức chiến đấu, khí có chuyện cần xử lý thì mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi, Chủ tịch Sa.
Trong lòng Sa Ứng Lương dâng lên một cỗ buồn bực, Hàn Đông này, căn bản là không coi ông ta bằng mắt. Tuy nhiên, đối với Hàn Đông, ông ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tận lực chịu đựng. Kỳ thật, ông ta thật hy vọng Hàn Đông có một chút tỳ vết nào đó, như vậy, ông ta mới có thể đối phó hắn.
Cho dù sau lưng Hàn Đông có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc chống đỡ, nhưng sau lưng Sa Ứng Lương cũng có người, cho nên Sa Ứng Lương cảm thấy, chỉ cần là mình quyết tâm chỉnh Hàn Đông, thì một khi đã có lý do rồi, thì những chuyện còn lại cũng không phải là khó.
- Bí thư Hàn, sau khi thẩm vấn xong, mọi chuyện đã rõ ràng.
Tào Vĩnh Ba sắc mặt lạnh lùng đứng trước mặt Hàn Đông.
Nhìn thấy thần sắc của ông ta, Hàn Đông liền đoán được chuyện này hẳn là có liên quan tới Điền Chính Nghiệp.
Nói như vậy, thì Điền Chính Nghiệp không chỉ sai người đánh lén hắn, mà còn mang trên lưng một mạng người.
- Nói đi.
Hàn Đông thản nhiên nói. Việc này không liên quan đến chuyện Điền Thần có biết hay không nữa, mà phỏng chừng ông ta khó có khả năng được tiếp tục làm việc ở huyện Vinh Quang này nữa.
- Bí thư Hàn, sự việc lần này là do Điền Chính Nghiệp sai khiến.
Tào Vĩnh Ba nghiêm trọng nói.
- Hơn nữa, Điền Chính Nghiệp còn nói Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo cũng tham dự vào chuyện này.
- Bọn họ cũng tham dự?
Hàn Đông ngẩn ra. Xem ra, chuyện lần này đúng thật là chuyện lớn rồi.
- Bí thư Hàn, ngài xem việc này, nên xử lý như thế nào?
Tào Vĩnh Ba hỏi.
/1284
|