- Bí thư Hàn, vị Bộ trưởng họ Tưởng đó có lai lịch như thế nào, anh có biết không? Nguyễn Nhất Hiên nghi hoặc hỏi.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Tôi thực sự cũng không nắm rõ. Đây là lần đầu tiên tôi được gặp ông ta.
Nói rồi Hàn Đông đứng dậy, bước về phía cửa, trong lòng nảy sinh rất nhiều khúc mắc. Vì sao Nguyễn Nhất Hiên không còn giữ được sự chín chắn và điềm đạm như trước kia nữa? Phải chăng là vì trước kia anh ta làm việc bên cạnh Bí thư Thành uỷ, còn hiện giờ khi đã vươn lên đến chức Chủ tịch Huyện rồi nên cũng có phần thoáng hơn trước sao. Dù sao Hàn Đông cũng không thích cái kiểu hay hỏi nọ hỏi kia của anh ta nên mới không chịu tiết lộ điều gì.
Nguyễn Nhất Hiên cũng đứng dậy, bước đến cạnh Hàn Đông, cười nói:
- Bí thư Hàn, Chủ tịch huyện Thẩm, hay là chúng ta tìm nơi nào đó uống tách trà đi, dù sao cũng khó mà có dịp được hội ngộ thế này.
Hàn đông cười nói:
- Tranh thủ giờ vẫn còn sớm, chúng ta mau chóng trở về thì hơn, ở huyện còn nhiều việc cần được giải quyết lắm.
Thẩm Tòng Phi cũng thêm vào:
- Đúng đó, Chủ tịch huyện Nguyễn ạ. Bây giờ chúng tôi quả thực là công việc ngập đầu, để mấy ngày nữa khi mọi chuyện đã ổn ổn rồi, chúng tôi sẽ đi uống trà cũng anh.
Bị từ chối như vậy nhưng Nguyễn Nhất Hiên vẫn không có chút biểu hiện gì lạ thường, y cười đáp:
-Vậy được. Ngày khác khi hai vị đến huyện Phú Nghĩa này, chúng ta sẽ tới trấn Triệu Hoa ăn cá sông. Huyện Phú Nghĩa này là nơi hai vị đã từng chiến đấu, hai người nhớ phải năng về thăm đấy nhé.
Hàn Đông tươi cười:
- Được, đến lúc chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh.
Trong lúc Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi và Nguyễn Nhất Hiên đang đứng nói chuyện thì cách đó không xa, Phương Trung đang hướng mắt dõi theo ba người. Trong lòng gã ngập tràn nỗi căm hận đối với Hàn Đông. Hàn Đông mặc dù đã rời khỏi huyện Phú Nghĩa này, nhưng mấy tên tai mắt mà hắn để lại giờ đang cấu kết cùng Nguyễn Nhất Hiên để chèn ép Phương Trung. Những lúc buồn bã và tuyệt vọng, Phương Trung thường bất giác nghĩ tới Hàn Đông, nghĩ tới cái vẻ mặt bình thản luôn gắn sẵn nụ cười giả dối cuả hắn.
Nhìn Thẩm Tòng Phi và Nguyễn Nhất Hiên đang tươi cười trò chuyện với Hàn Đông, trong lòng Phương Trung lại càng sục sôi lửa hận.
Trước tình hình như vậy, gã lại chẳng có cách nào để giải quyết cả. Bởi bên cạnh Nguyễn Nhất Hiên có đám người của Hùng Chính Lâm đứng ra bảo vệ, hơn nữa lại có xuất thân là thư ký của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, do vậy ở huyện Phú Nghĩa, anh ta ra sức gây khó dễ, chèn ép Phương Trung môth cách không thương tiếc, khiến cho Phương Trung ngồi trên ghế Bí thư huyện ủy mà cứ nơm nớp không yên.
Phương Trung trừng mắt nhìn theo Hàn Đông như muốn dùng ánh mắt đầy căm phẫn và uất hận ấy giết chết con người kia. Rồi gã không nói năng gì, lẳng lặng bước ra ngoài.
- Bí thư Hàn, chúng ta về thôi chứ?
Thẩm Tòng Phi cười nói.
Vừa rồi Hàn Đông có tỏ ra không được thoải mái lắm với Nguyễn Nhất Hiên, điều này lập tức đã bị một người nhạy bén và mẫn cảm như Thẩm Tòng Phi nhận ra. Trong đầu ông ta bắt đầu tiến hành phân tích, rồi ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Nhất định là do cái tính tò mò tọc mạch thích hỏi nọ hỏi kia của Nguyễn Nhất Hiên.
Thực sự thì những lời đồn đại của Sa Trí Tuyên, Sa Ứng Lương về Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cũng đã từng nghe nói qua. Nhưng ông ta đã rất thông minh chọn cách nghe vào bằng tai trái rồi cho ra bằng tai phải, tuyệt đối không nói gì nhiều về chuyện này. Thời gian làm việc bên cạnh Hàn Đông là rất nhiều, những chuyện thị phi về Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cũng có biết ít nhiều. Thế nhưng ông ta không bao giờ xuất ngôn bừa bãi, đó âu cũng là chỗ thông minh cơ trí của ông ta.
Hàn đông cười nói:
- Tôi muốn trở về sớm một chút là vì bây giờ ở huyện Vinh Quang mọi việc đều đang trong thời kì triển khai quan trọng mang tính chất quyết định, công việc lúc nào cũng ngập đầu. Chúng tôi chẳng còn còn cách nào khác là phải thắt chặt công tác điều hành mới được. Khi không tôi sẽ đãi.
Đúng lúc đó, di động của Hàn Đông bỗng reo lên. Hắn lấy ra xem, thì ra là số từ văn phòng của Đinh Vi Dân gọi tới, hắn vội vã đưa di động lên, kính cẩn đáp:
- Chào ngài, Bí thư Đinh!
- Hàn Đông, anh lập tức đến văn phòng của tôi, ngay bây giờ.
Đinh Vi Dân nói rất ngắn gọn qua điện thoại.
- Được, tôi sẽ tới ngay.
Hàn Đông đáp, trong không khỏi thắc mắc rốt cuộc Đinh Vi Dân gọi mình đến như vậy là có việc gì.
Đinh Vi Dân không nói, Hàn Đông cũng không hỏi. Có chuyện gì thì lát nữa sẽ biết ngay thôi.
Hàn Đông quay sang Thẩm Tòng Phi, nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, tôi còn có chuyện bên chỗ Bí thư Đinh, anh cứ về trước đi.
- Được, vậy tôi về trước đây.
Thẩm Tòng Phi cười đáp, trong lòng cảm thấy hết sức ngưỡng mộ Hàn Đông. Đinh Vi Dân vừa rồi còn đi cùng Triệu Nhạc, mới chỉ có vài phút, có lẽ bây giờ Triệu Nhạc cũng đang ở văn phòng của Đinh Vi Dân. Và Đinh Vi Dân gọi Hàn Đông tới, nhất định là vì chuyện có liên quan tới Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Đối với một cán bộ cấp Cục trưởng mà nói, đó quả là một cây đại thụ có thể ngăn gió che trời, ai mà chẳng muốn leo cao? Có điều Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới một tay cán bộ huyện cả, bởi vậy cũng chẳng có ai ngu ngốc dại dột mà tới nịnh nọt thiết lập quan hệ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cả.
Thế mà lần này Triệu Nhạc lại chủ động muốn gặp Hàn Đông, đây thực sự là việc vô cùng vinh dự.
Thấy Hàn Đông vẫn giữ được vẻ bình thản điềm đạm như không, Thẩm Tòng Phi cảm thấy xúc động trong lòng. Chỉ có thể nói là việc gặp gỡ ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ căn bản chẳng gây cho Hàn Đông chút ngạc nhiên hay kích động nào. Nếu đổi lại là Thẩm Tòng Phi, có lẽ ông ta đã sung sướng tới bủn rủn hết cả tay chân rồi.
Đương nhiên, Thẩm Tòng Phi cũng cảm thấy vui mừng cho chính bản thân mình. Bởi ông ta đã có thể chắc chắn một điều rằng giữa Triệu Nhạc và Hàn Đông có mối quan hệ rất chặt chẽ với nhau, vậy thì bây giờ ông ta đi theo Hàn Đông thì tiền đồ sau này sẽ vô cùng rộng mở rồi.
Trong giây phút ấy, Thẩm Tòng Phi tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp ngày ông ta lên tới cấp Phó giám đốc sở.
Hàn Đông vào trong Thành uỷ. Nhìn thấy chiếc xe Audi của Triệu Nhạc đang đỗ dưới lầu, hắn lập tức biết được mục đích Đinh Vi Dân gọi mình tới. Chỉ có điều vì sao Triệu Nhạc lại muốn gặp mình? Không lẽ Đinh Vi Dân đã biết được quan hệ giữa mình và Triệu Nhạc rồi? Vậy thì lần này cho gọi mình tới đây còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Vừa đi vừa cân nhắc, Hàn Đông đã bước đến trước cửa phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân. Thư ký của Đinh Vi Dân là Trấn Bá Thanh vừa trông thấy Hàn Đông tới, liền đứng dậy gật đầu chào:
- Chào ngài, Bí thư Hàn.
Hàn Đông cũng gật đầu mỉm cười đáp lễ rồi bước qua gõ cửa. Trong phòng vọng ra tiếng mời vào của Đinh Vi Dân. Hàn Đông đẩy cửa tiến vào, đón tiếp hắn là khuôn mặt niềm nở của Đinh Vi Dân và Triệu Nhạc.
- Trưởng ban Triệu, Bí thư Đinh, xin chào!
Đinh Vi Dân tươi cười:
- Hàn Đông qua đây, ngồi đi.
- Được, cảm ơn Bí thư Đinh.
Hàn Đông không hề tỏ ra khách khí, ngồi xuống một bên. Tuy nhiên tư thế ngồi của hắn khá là cẩn trọng, chỉ đặt một nửa mông lên ghế, lưng giữ thẳng, hành động ấy biểu hiện sự cung kính đối với hai vị lãnh đạo ngồi bên.
Triệu Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Đừng quá căng thẳng như vậy, sở dĩ hôm nay gọi cậu đến đây chỉ là để tâm sự hàn huyên mà thôi.
Hàn Đông gật đầu, đáp:
- Được, cảm ơn Trưởng ban Triệu.
Đinh Vi Dân ngồi một bên tỏ ra có chút nghi hoặc, thái độ của Triệu Nhạc thật là kì lạ. Vừa nãy khi Triệu Nhạc nhắc tới Hàn Đông, Đinh Vi Dân chỉ là thuận mồm nói một câu, thế mà chẳng hiểu sao Triệu Nhạc lại gật đầu tán đồng. Vậy là ông ta liền gọi cho Hàn Đông tới. Sau khi Hàn Đông đến rồi, Triệu Nhạc lại nói là chỉ ngồi hàn huyên tâm sự mà thôi. Đây đâu có giống cách nói chuyện giữa một vị lãnh đạo Tỉnh ủy tôn quý với một tên Bí thư huyện ủy nhỏ nhoi?
Vậy là Đinh Vi Dân đã gần như hiểu ra, rất có thể quan hệ giữa Hàn Đông và Triệu Nhạc không chỉ đơn thuần như những gì mà ông ta tưởng tượng trước đây.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Triệu Nhạc bây giờ, dường như chẳng có vẻ gì là kẻ bề trên đang thị uy với kẻ bên dưới cả. Ngược lại ông ta tỏ ra hết sức thân mật hòa nhã. Sự thân mật hoà nhã ấy không giống như kiểu các vị lãnh đạo làm bộ trước mặt dân chúng, mà có vẻ như là tình cảm thật sự xuất phát từ trong tim.
"Hai người này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?" Đinh Vi Dân thầm thắc mắc trong lòng. Triệu Nhạc từ Ban Tổ chức cán bộ Trung Ương xuống đây, nhất định là để “thử vàng”. Căn cứ vào lý lịch của ông ta cho thấy, năm bốn mươi bảy tuổi ông ta đã đạt tới cán bộ cấp Thứ trưởng rồi. Tiền đồ của Triệu Nhạc trong tương lai hứa hẹn sẽ con tiến xa.
Cũng chính bởi vậy mà Đinh Vi Dân mới có thể kết giao với Triệu Nhạc, và thái độ của ông ta với Hàn Đông mới tốt như vậy.
Xem ra hiện giờ mức độ coi trọng Hàn Đông của mình vẫn chưa đủ, hay nói cách khác là thái độ của mình với Hàn Đông còn chưa đủ chân thành. Thực ra trước kia Đinh Vi Dân cũng đã có chút nghi hoặc, ông ta có thể cảm giác được vị ủy viên thường vụ Thành ủy này cũng giống như Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận, Bí thư Chính trị và Pháp Luật Khương Tường Vũ, tư lệnh quân khu Vinh Châu Lý Đại Dũng, hễ nhắc đến Hàn Đông là lại tỏ ra rất kì lạ. Đặc biệt là Lý Đại Dũng, ông ta trước giờ đều giữ tư tưởng trung lập, thế mà cứ chuyện gì có liên quan đến Hàn Đông là ngay lập tức tỏ thái độ đồng tình và ủng hộ đến cùng.
Đinh Vi Dân chợt nghĩ tới những chuyện này, trong lòng cảm thấy nghi hoặc hết sức. Mượn việc bàn luận về vấn đề của Hàn Đông này, nhiều lần trong hội nghị thường vụ Sa Ứng Lương đã ngăn cản mạnh mẽ.
Đương nhiên, Đinh Vi Dân không hề bạc đãi Hàn Đông. Đề bạt một chàng thanh niên trẻ mới hai mươi ba tuổi đầu làm Chủ tịch huyện, điều này đòi hỏi một dũng khí không nhỏ, đồng thời cũng cần có một vai vế chính trị nhất định. Nhưng trong tình hình hiện giờ, biểu hiện của Hàn Đông vô cùng xuất sắc, còn xuất sắc hơn cả những kẻ am hiểu và lọc lõi chốn quan trường. Bất kể là ở huyện Phú Nghĩa hay là huyện Vinh Quang, thành tích mà Hàn Đông tạo ra thật sự khiến người khác khó mà với tới.
Ngoài sự vui mừng và an tâm ra, Đinh Vi Dân không tìm hiểu quá sâu về thân thế của Hàn Đông. Đám người của Bùi Bảo Thuận sở dĩ ủng hộ Hàn Đông cũng có lẽ là bởi sự che chở của chiếc ô khổng lồ Triệu Nhạc.
Lần này giữa Hàn Đông và Sa Ứng Lương xảy ra xung đột gay gắt, Đinh Vi Dân còn nghe nói Hàn Đông đang bí mật thu thập những tư liệu có liên quan để vạch tội Sa Ứng Lương. Có điều Đinh Vi Dân không thể ngờ rằng Hàn Đông đã thực hiện được rồi. Ủy ban Kỷ luật Tỉnh ra tay nhanh gọn chớp nhoáng, Sa Ứng Lương cứ thế bị Hàn Đông đánh gục. Là một Bí thư Thành ủy, những chuyện như vậy Đinh Vi Dân nắm rõ hơn ai hết. Ông ta đương nhiên biết trong việc đánh bại Sa Ứng Lương, Hàn Đông là người đóng vai trò chủ chốt nhất.
Hàn Đông chỉ là một viên Bí thư huyện ủy mà lại có năng lực và thủ đoạn đáng sợ như vậy, và rõ ràng lần này Triệu Nhạc không hề nhúng tay vào.
Lúc này đây, khi quan sát thái độ của Triệu Nhạc với Hàn Đông, Đinh Vi Dân nhất thời nghĩ tới rất nhiều chuyện. Ông ta thầm nghĩ: “Xem ra tay Hàn Đông này có lai lịch không hề đơn giản”
Triệu Nhạc dường như chỉ muốn tìm Hàn Đông để tâm sự, hết hỏi thăm tình hình huyện Vinh Quang lại hỏi thăm tới cuộc sống hiện tại của Hàn Đông. Điều này lại khiến cho Đinh Vi Dân cảm thấy khó hiểu, ông ta hận một nỗi không thể hỏi thẳng Triệu Nhạc xem rốt cuộc ông ta đang muốn tìm hiểu việc gì.
Hàn huyên được một lúc, xem chừng Triệu Nhạc cũng không có chuyện gì nữa, Hàn Đông liền đứng dậy xin phép cáo từ.
Triệu Nhạc gật đầu nói:
- Được, cậu mau đi làm việc của cậu đi.
Đợi sau khi Hàn Đông rời khỏi, Triệu Nhạc quay sang Đinh Vi Dân, bấy giờ vẫn chưa hết hoài nghi, nói:
- Tên tiểu tử này, tương lai không thể xem thường được.
Câu nói này của Triệu Nhạc mơ mơ hồ hồ, chẳng có đầu có đuôi gì, khiến Đinh Vi Dân trong lòng càng thêm nghi hoặc. Thế nhưng năng lực xuất chúng của Hàn Đông là không thể phủ nhận được, ông ta gật đồng tán đồng:
- Đúng vậy đấy! Hàn Đông là người rất có năng lực, mọi việc đến tay cậu ta đều giải quyết đâu ra đấy. Huyện Phú Nghĩa đã được một tay cậu ta đưa vào trong quỹ đạo, giờ đến lượt huyện Quang Vinh. Mấy nhiệm kì trước đều chưa có công tác chỉnh đốn an toàn lao động, giờ cậu ta đã cho vào nền nếp hết rồi, lại còn triển khai cả hệ thống công trình giao thông liên thôn nữa chứ, chẳng mấy chốc mà cái huyện này cũng trở thành huyện kiểu mẫu cho cả tỉnh Tây Xuyên này thôi.
Nghe Đinh Vi Dân ngồi liệt kê ra hàng loạt những chiến tích của Hàn Đông, Triệu Nhạc cười nói:
- Tuổi trẻ tài cao, sau này sẽ là rường cột của quốc gia.
Đây là lần thứ hai Triệu Nhạc đánh giá cao Hàn Đông, Đinh Vi Dân trong lòng lại càng thêm khó hiểu, không biết rốt cuộc Triệu Nhạc này là có suy tính gì. Chẳng lẽ đơn giản chỉ là bày tỏ sự tán thưởng trước tài năng của Hàn Đông thôi ư, vậy thì cũng đâu cần quá phô trương, hết lần này đến lần khác khen ngợi Hàn Đông, lại còn cho gọi cậu ta đến đây để hàn huyên tán gẫu?
Giữa lúc ấy, Triệu Nhạc lại đột ngột chuyển đổi sang chuyện khác:
- Vinh Châu dưới sự lãnh đạo của Bí Thư Đinh cũng phát triển không kém. Mặc dù kinh tế của Vinh Châu còn kém, nhưng hai năm trở lại đây, tốc độ phát triển của toàn tỉnh đúng là rõ như ban ngày. Đây là điều không thể chối cãi. Hơn nữa về các phương diện cải cách bình đẳng trong công tác quản lí doanh nghiệp nhà nước bước đầu đã đạt được những thành tích đáng ghi nhận, thật không phải đơn giản đâu nha.
Đinh Vi Dân khẽ mỉm cười:
- Trưởng ban Triệu quá khen rồi, đó chẳng qua là những gì mà Đinh mỗ nên làm mà thôi.
Đinh Vi Dân bất giác nghĩ tới Hàn Đông, sự khai mở, rồi bước đầu đạt được thành tích mà Triệu Nhạc nói đều là do Hàn Đông gây dựng nên, bản thân mình chỉ là dây máu ăn phần, nhờ vào công sức của Hàn Đông mà thơm lây thôi.
Nhưng nói thế nào Đinh Vi Dân cũng là Bí Thư tỉnh uỷ Vinh Châu, cấp dưới tạo ra thành tích như vậy, công lao thuộc về ông ta cũng là lẽ đương nhiên.
Trong lòng Đinh Vi Dân còn có một ý niệm, đó là hy vọng có thể tích luỹ chút thành tích ở Vinh Châu, như vậy sẽ thuận tiện cho con đường thăng tiến của ông ta.
Trước khi đến Vinh Châu, Đinh Vi Dân đã đảm nhiệm chức vụ Giám đốc sở lâm nghiệp hơn một năm, bởi vậy trên thực tế thì thời gian nhậm chức ở cấp Giám đốc sở đã đủ, điều mấu chốt là phải gặp đúng thời cơ. Một là phải tạo dựng được thành tích, hai là phải có người nâng đỡ ở bên trên, đây là điều quan trọng nhất. Cấp Thứ trưởng không phải trong nội bộ tỉnh có thể định ra được.
Đó cũng là một trọng những lý do quan trọng mà Đinh Vi Dân chọn Triệu Nhạc để kết giao. Triệu Nhạc từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống. Mặc dù trước kia chỉ là một cán bộ Giám đốc sở nhỏ nhoi, nhưng ông ta đã giữ chức này rất lâu, chứng tỏ mạng lưới quan hệ của ông ta phải dày đặc như thế nào. Nếu may mắn có cơ hội gặp mặt vị lãnh đạo cấp cao nào đó, cơ hội thăng tiến của mình có phải càng rộng mở hơn không.
Triệu Nhạc lại không tiếp tục vấn đề này nữa mà chuyển sang chủ đề nhân tình thế thái của Vinh Châu. Khoảng ba giờ rưỡi chiều, Triệu Nhạc khéo léo khước từ sự níu giữ của Đinh Vi Dân, dẫn theo đám trợ lý quay về Thục Đô.
Chiếc xe chạy như bay về Thục Đô. Trên xe, Triệu Nhạc khẽ nhếch môi cười.
Lần này ông đến Vinh Châu với hai mục đích, một là thay mặt Tỉnh uỷ tới tuyên bố việc bổ nhiệm nhân sự, hai là nhân đó tiếp xúc thêm với Đinh Vi Dân.
Là một nhân tài được bồi dưỡng bởi Hàn hệ, Triệu Nhạc biết rõ rằng muốn được coi trọng và phát triển ở Hàn hệ, một mặt cần phải nhờ nỗ lực của bản thân hoàn thành tốt nhiệm vụ, mặt khác phải ra sức công hiến cho Hàn hệ. Đồng thời phải tìm kiếm đào tạo ra những nhân tài tiềm năng cho Hàn hệ, đây là điều vô cùng quan trọng và cấp thiết. Nếu làm tốt, không những chính bản thân mình được bồi dưỡng mà trong tương lai sẽ có nhiều đồng minh hơn trong Hàn hệ.
Hàn hệ này là một đoàn thể chính trị lớn mà ông cụ Hàn chính là đại diện tiêu biểu nhất. Trong thế lực hùng mạnh này cũng có những thế lực nhỏ hơn, đó là các cổ đông. Nhà họ Hàn cũng không phải thực sự đoàn kết, bên trong phạm vi lớn có những phạm vi nhỏ, trong phạm vi nhỏ lại có phạm vi nhỏ hơn, và giữa các phạm vi hoạt động ấy vừa có sự liên kết lại vừa tồn tại những cạnh tranh. Nhìn đại cục, cả gia tộc đều có lý tưởng và hoài bão khá tương đồng, có chung một nhân vật nổi bật lên, và có phương hướng hoạt động khá thống nhất. Còn xét một cách chi tiết thì trên con đường dài phía trước, trong thế lực khổng lồ này xuất hiện rất nhiều các cá thể nhỏ rất có lập trường, rất có cá tính và rất có tiền đồ phát triển.
Triệu Nhạc cũng là gần đây mới phát hiện ra điều này. Dù sao hiện giờ thân đã là cán bộ cấp Thứ trưởng, cách nhìn đối với một vấn đề đã có chiều sâu không còn như trước nữa. Vả lại, cùng với sự thay đổi của chức danh, lý tưởng và khát vọng theo đuổi cũng đổi thay không ngừng.
Ông ta tin rằng, Đinh Vi Dân nhất định sẽ hoài nghi về việc mình bất ngờ tới thăm, và gã sẽ dần hiểu ra tất cả.
Nắm giữ chức vụ trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trong thời gian không phải là ít, Triệu Nhạc đã gần như có được hiểu biết hết về các cán bộ chủ chốt trên toàn tỉnh. Đinh Vi Dân là mục tiêu mà ông ta muốn tiếp cận đầu tiên, tất nhiên sau đó vẫn cần phải quan sát, cơ hội cần phải từ từ chờ đợi mới nắm bắt được.
Sau khi tiễn Triệu Nhạc ra về, Đinh Vi Dân ngồi trong phòng làm việc hồi tưởng rồi suy ngẫm lại từng câu nói, từng cử chỉ của Triệu Nhạc khi nãy. Dần dần, trong đầu ông ta đã có chút manh mối, trên mặt dần xuất hiện nụ cười.
- Triệu Nhạc quả nhiên là có nguyên do mà tới.
Đinh Vi Dân không khỏi thốt lên một tiếng. Ông ta cảm thấy từng cử chỉ, từng hành động, từng lời nói của Triệu Nhạc từ khi tới Vinh Châu này đều là có lý do của nó, dường như ông ta muốn biểu đạt một điều gì đó.
Hơn nữa Triệu Nhạc còn gọi Hàn Đông tới, rồi còn ngồi tâm sự những chuyện không đâu trước mặt mình như vậy, nhất định là có thâm ý phía sau. Nếu không, sao ông ta không tìm nơi nào khác mà lại phải chọn đúng văn phòng của mình để hàn huyên mới được?
Mặt khác, Triệu Nhạc lại nhắc tới thành tích của Đinh Vi Dân, vẫn là có liên quan đến Hàn Đông.
- Vậy đây rốt cuộc là quan hệ gì?
Đinh Vi Dân trong lòng không khỏi thắc mắc.
Đúng lúc đó, thư ký của Đinh Vi Dân bước vào:
- Bí thư Đinh, có Phó bí thư Chu tới báo cáo công tác.
Đinh Vi Dân nhất thời ngẩn ra, rồi rất nhanh lấy lại được phản ứng bình thường. Vị Phó bí thư Chu mà Trần Bá Thanh vừa nói tới, chính là nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Chu Khải Kiệt. Lần này Chu Khải Kiệt đi một nước cờ rất cao tay giúp anh ta có được bước tiến xa, khiến cho Đinh Vi Dân không khỏi có phần kinh ngạc.
- Mời vào Phó bí thư Chu vào.
Đinh Vi Dân tỏ ra niềm nở. Lúc đó trong đầu ông ta đang hiện lên một suy nghĩ. Đó là nghe nói Chu Khải Kiệt và Hàn Đông có quan hệ ngầm với nhau quả không sai. Lần này Chu Khải Kiệt có được bước tiến xa như thế, lẽ nào là có sự dính dáng gì đến Hàn Đông và Triệu Nhạc chăng?
Đinh Vi Dân có cảm giác như mình đã nắm được bản chất của vấn đề, ông ta bắt đầu lấy lại được bình tĩnh.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Tôi thực sự cũng không nắm rõ. Đây là lần đầu tiên tôi được gặp ông ta.
Nói rồi Hàn Đông đứng dậy, bước về phía cửa, trong lòng nảy sinh rất nhiều khúc mắc. Vì sao Nguyễn Nhất Hiên không còn giữ được sự chín chắn và điềm đạm như trước kia nữa? Phải chăng là vì trước kia anh ta làm việc bên cạnh Bí thư Thành uỷ, còn hiện giờ khi đã vươn lên đến chức Chủ tịch Huyện rồi nên cũng có phần thoáng hơn trước sao. Dù sao Hàn Đông cũng không thích cái kiểu hay hỏi nọ hỏi kia của anh ta nên mới không chịu tiết lộ điều gì.
Nguyễn Nhất Hiên cũng đứng dậy, bước đến cạnh Hàn Đông, cười nói:
- Bí thư Hàn, Chủ tịch huyện Thẩm, hay là chúng ta tìm nơi nào đó uống tách trà đi, dù sao cũng khó mà có dịp được hội ngộ thế này.
Hàn đông cười nói:
- Tranh thủ giờ vẫn còn sớm, chúng ta mau chóng trở về thì hơn, ở huyện còn nhiều việc cần được giải quyết lắm.
Thẩm Tòng Phi cũng thêm vào:
- Đúng đó, Chủ tịch huyện Nguyễn ạ. Bây giờ chúng tôi quả thực là công việc ngập đầu, để mấy ngày nữa khi mọi chuyện đã ổn ổn rồi, chúng tôi sẽ đi uống trà cũng anh.
Bị từ chối như vậy nhưng Nguyễn Nhất Hiên vẫn không có chút biểu hiện gì lạ thường, y cười đáp:
-Vậy được. Ngày khác khi hai vị đến huyện Phú Nghĩa này, chúng ta sẽ tới trấn Triệu Hoa ăn cá sông. Huyện Phú Nghĩa này là nơi hai vị đã từng chiến đấu, hai người nhớ phải năng về thăm đấy nhé.
Hàn Đông tươi cười:
- Được, đến lúc chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh.
Trong lúc Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi và Nguyễn Nhất Hiên đang đứng nói chuyện thì cách đó không xa, Phương Trung đang hướng mắt dõi theo ba người. Trong lòng gã ngập tràn nỗi căm hận đối với Hàn Đông. Hàn Đông mặc dù đã rời khỏi huyện Phú Nghĩa này, nhưng mấy tên tai mắt mà hắn để lại giờ đang cấu kết cùng Nguyễn Nhất Hiên để chèn ép Phương Trung. Những lúc buồn bã và tuyệt vọng, Phương Trung thường bất giác nghĩ tới Hàn Đông, nghĩ tới cái vẻ mặt bình thản luôn gắn sẵn nụ cười giả dối cuả hắn.
Nhìn Thẩm Tòng Phi và Nguyễn Nhất Hiên đang tươi cười trò chuyện với Hàn Đông, trong lòng Phương Trung lại càng sục sôi lửa hận.
Trước tình hình như vậy, gã lại chẳng có cách nào để giải quyết cả. Bởi bên cạnh Nguyễn Nhất Hiên có đám người của Hùng Chính Lâm đứng ra bảo vệ, hơn nữa lại có xuất thân là thư ký của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, do vậy ở huyện Phú Nghĩa, anh ta ra sức gây khó dễ, chèn ép Phương Trung môth cách không thương tiếc, khiến cho Phương Trung ngồi trên ghế Bí thư huyện ủy mà cứ nơm nớp không yên.
Phương Trung trừng mắt nhìn theo Hàn Đông như muốn dùng ánh mắt đầy căm phẫn và uất hận ấy giết chết con người kia. Rồi gã không nói năng gì, lẳng lặng bước ra ngoài.
- Bí thư Hàn, chúng ta về thôi chứ?
Thẩm Tòng Phi cười nói.
Vừa rồi Hàn Đông có tỏ ra không được thoải mái lắm với Nguyễn Nhất Hiên, điều này lập tức đã bị một người nhạy bén và mẫn cảm như Thẩm Tòng Phi nhận ra. Trong đầu ông ta bắt đầu tiến hành phân tích, rồi ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Nhất định là do cái tính tò mò tọc mạch thích hỏi nọ hỏi kia của Nguyễn Nhất Hiên.
Thực sự thì những lời đồn đại của Sa Trí Tuyên, Sa Ứng Lương về Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cũng đã từng nghe nói qua. Nhưng ông ta đã rất thông minh chọn cách nghe vào bằng tai trái rồi cho ra bằng tai phải, tuyệt đối không nói gì nhiều về chuyện này. Thời gian làm việc bên cạnh Hàn Đông là rất nhiều, những chuyện thị phi về Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cũng có biết ít nhiều. Thế nhưng ông ta không bao giờ xuất ngôn bừa bãi, đó âu cũng là chỗ thông minh cơ trí của ông ta.
Hàn đông cười nói:
- Tôi muốn trở về sớm một chút là vì bây giờ ở huyện Vinh Quang mọi việc đều đang trong thời kì triển khai quan trọng mang tính chất quyết định, công việc lúc nào cũng ngập đầu. Chúng tôi chẳng còn còn cách nào khác là phải thắt chặt công tác điều hành mới được. Khi không tôi sẽ đãi.
Đúng lúc đó, di động của Hàn Đông bỗng reo lên. Hắn lấy ra xem, thì ra là số từ văn phòng của Đinh Vi Dân gọi tới, hắn vội vã đưa di động lên, kính cẩn đáp:
- Chào ngài, Bí thư Đinh!
- Hàn Đông, anh lập tức đến văn phòng của tôi, ngay bây giờ.
Đinh Vi Dân nói rất ngắn gọn qua điện thoại.
- Được, tôi sẽ tới ngay.
Hàn Đông đáp, trong không khỏi thắc mắc rốt cuộc Đinh Vi Dân gọi mình đến như vậy là có việc gì.
Đinh Vi Dân không nói, Hàn Đông cũng không hỏi. Có chuyện gì thì lát nữa sẽ biết ngay thôi.
Hàn Đông quay sang Thẩm Tòng Phi, nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, tôi còn có chuyện bên chỗ Bí thư Đinh, anh cứ về trước đi.
- Được, vậy tôi về trước đây.
Thẩm Tòng Phi cười đáp, trong lòng cảm thấy hết sức ngưỡng mộ Hàn Đông. Đinh Vi Dân vừa rồi còn đi cùng Triệu Nhạc, mới chỉ có vài phút, có lẽ bây giờ Triệu Nhạc cũng đang ở văn phòng của Đinh Vi Dân. Và Đinh Vi Dân gọi Hàn Đông tới, nhất định là vì chuyện có liên quan tới Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Đối với một cán bộ cấp Cục trưởng mà nói, đó quả là một cây đại thụ có thể ngăn gió che trời, ai mà chẳng muốn leo cao? Có điều Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới một tay cán bộ huyện cả, bởi vậy cũng chẳng có ai ngu ngốc dại dột mà tới nịnh nọt thiết lập quan hệ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cả.
Thế mà lần này Triệu Nhạc lại chủ động muốn gặp Hàn Đông, đây thực sự là việc vô cùng vinh dự.
Thấy Hàn Đông vẫn giữ được vẻ bình thản điềm đạm như không, Thẩm Tòng Phi cảm thấy xúc động trong lòng. Chỉ có thể nói là việc gặp gỡ ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ căn bản chẳng gây cho Hàn Đông chút ngạc nhiên hay kích động nào. Nếu đổi lại là Thẩm Tòng Phi, có lẽ ông ta đã sung sướng tới bủn rủn hết cả tay chân rồi.
Đương nhiên, Thẩm Tòng Phi cũng cảm thấy vui mừng cho chính bản thân mình. Bởi ông ta đã có thể chắc chắn một điều rằng giữa Triệu Nhạc và Hàn Đông có mối quan hệ rất chặt chẽ với nhau, vậy thì bây giờ ông ta đi theo Hàn Đông thì tiền đồ sau này sẽ vô cùng rộng mở rồi.
Trong giây phút ấy, Thẩm Tòng Phi tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp ngày ông ta lên tới cấp Phó giám đốc sở.
Hàn Đông vào trong Thành uỷ. Nhìn thấy chiếc xe Audi của Triệu Nhạc đang đỗ dưới lầu, hắn lập tức biết được mục đích Đinh Vi Dân gọi mình tới. Chỉ có điều vì sao Triệu Nhạc lại muốn gặp mình? Không lẽ Đinh Vi Dân đã biết được quan hệ giữa mình và Triệu Nhạc rồi? Vậy thì lần này cho gọi mình tới đây còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Vừa đi vừa cân nhắc, Hàn Đông đã bước đến trước cửa phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân. Thư ký của Đinh Vi Dân là Trấn Bá Thanh vừa trông thấy Hàn Đông tới, liền đứng dậy gật đầu chào:
- Chào ngài, Bí thư Hàn.
Hàn Đông cũng gật đầu mỉm cười đáp lễ rồi bước qua gõ cửa. Trong phòng vọng ra tiếng mời vào của Đinh Vi Dân. Hàn Đông đẩy cửa tiến vào, đón tiếp hắn là khuôn mặt niềm nở của Đinh Vi Dân và Triệu Nhạc.
- Trưởng ban Triệu, Bí thư Đinh, xin chào!
Đinh Vi Dân tươi cười:
- Hàn Đông qua đây, ngồi đi.
- Được, cảm ơn Bí thư Đinh.
Hàn Đông không hề tỏ ra khách khí, ngồi xuống một bên. Tuy nhiên tư thế ngồi của hắn khá là cẩn trọng, chỉ đặt một nửa mông lên ghế, lưng giữ thẳng, hành động ấy biểu hiện sự cung kính đối với hai vị lãnh đạo ngồi bên.
Triệu Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Đừng quá căng thẳng như vậy, sở dĩ hôm nay gọi cậu đến đây chỉ là để tâm sự hàn huyên mà thôi.
Hàn Đông gật đầu, đáp:
- Được, cảm ơn Trưởng ban Triệu.
Đinh Vi Dân ngồi một bên tỏ ra có chút nghi hoặc, thái độ của Triệu Nhạc thật là kì lạ. Vừa nãy khi Triệu Nhạc nhắc tới Hàn Đông, Đinh Vi Dân chỉ là thuận mồm nói một câu, thế mà chẳng hiểu sao Triệu Nhạc lại gật đầu tán đồng. Vậy là ông ta liền gọi cho Hàn Đông tới. Sau khi Hàn Đông đến rồi, Triệu Nhạc lại nói là chỉ ngồi hàn huyên tâm sự mà thôi. Đây đâu có giống cách nói chuyện giữa một vị lãnh đạo Tỉnh ủy tôn quý với một tên Bí thư huyện ủy nhỏ nhoi?
Vậy là Đinh Vi Dân đã gần như hiểu ra, rất có thể quan hệ giữa Hàn Đông và Triệu Nhạc không chỉ đơn thuần như những gì mà ông ta tưởng tượng trước đây.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Triệu Nhạc bây giờ, dường như chẳng có vẻ gì là kẻ bề trên đang thị uy với kẻ bên dưới cả. Ngược lại ông ta tỏ ra hết sức thân mật hòa nhã. Sự thân mật hoà nhã ấy không giống như kiểu các vị lãnh đạo làm bộ trước mặt dân chúng, mà có vẻ như là tình cảm thật sự xuất phát từ trong tim.
"Hai người này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?" Đinh Vi Dân thầm thắc mắc trong lòng. Triệu Nhạc từ Ban Tổ chức cán bộ Trung Ương xuống đây, nhất định là để “thử vàng”. Căn cứ vào lý lịch của ông ta cho thấy, năm bốn mươi bảy tuổi ông ta đã đạt tới cán bộ cấp Thứ trưởng rồi. Tiền đồ của Triệu Nhạc trong tương lai hứa hẹn sẽ con tiến xa.
Cũng chính bởi vậy mà Đinh Vi Dân mới có thể kết giao với Triệu Nhạc, và thái độ của ông ta với Hàn Đông mới tốt như vậy.
Xem ra hiện giờ mức độ coi trọng Hàn Đông của mình vẫn chưa đủ, hay nói cách khác là thái độ của mình với Hàn Đông còn chưa đủ chân thành. Thực ra trước kia Đinh Vi Dân cũng đã có chút nghi hoặc, ông ta có thể cảm giác được vị ủy viên thường vụ Thành ủy này cũng giống như Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận, Bí thư Chính trị và Pháp Luật Khương Tường Vũ, tư lệnh quân khu Vinh Châu Lý Đại Dũng, hễ nhắc đến Hàn Đông là lại tỏ ra rất kì lạ. Đặc biệt là Lý Đại Dũng, ông ta trước giờ đều giữ tư tưởng trung lập, thế mà cứ chuyện gì có liên quan đến Hàn Đông là ngay lập tức tỏ thái độ đồng tình và ủng hộ đến cùng.
Đinh Vi Dân chợt nghĩ tới những chuyện này, trong lòng cảm thấy nghi hoặc hết sức. Mượn việc bàn luận về vấn đề của Hàn Đông này, nhiều lần trong hội nghị thường vụ Sa Ứng Lương đã ngăn cản mạnh mẽ.
Đương nhiên, Đinh Vi Dân không hề bạc đãi Hàn Đông. Đề bạt một chàng thanh niên trẻ mới hai mươi ba tuổi đầu làm Chủ tịch huyện, điều này đòi hỏi một dũng khí không nhỏ, đồng thời cũng cần có một vai vế chính trị nhất định. Nhưng trong tình hình hiện giờ, biểu hiện của Hàn Đông vô cùng xuất sắc, còn xuất sắc hơn cả những kẻ am hiểu và lọc lõi chốn quan trường. Bất kể là ở huyện Phú Nghĩa hay là huyện Vinh Quang, thành tích mà Hàn Đông tạo ra thật sự khiến người khác khó mà với tới.
Ngoài sự vui mừng và an tâm ra, Đinh Vi Dân không tìm hiểu quá sâu về thân thế của Hàn Đông. Đám người của Bùi Bảo Thuận sở dĩ ủng hộ Hàn Đông cũng có lẽ là bởi sự che chở của chiếc ô khổng lồ Triệu Nhạc.
Lần này giữa Hàn Đông và Sa Ứng Lương xảy ra xung đột gay gắt, Đinh Vi Dân còn nghe nói Hàn Đông đang bí mật thu thập những tư liệu có liên quan để vạch tội Sa Ứng Lương. Có điều Đinh Vi Dân không thể ngờ rằng Hàn Đông đã thực hiện được rồi. Ủy ban Kỷ luật Tỉnh ra tay nhanh gọn chớp nhoáng, Sa Ứng Lương cứ thế bị Hàn Đông đánh gục. Là một Bí thư Thành ủy, những chuyện như vậy Đinh Vi Dân nắm rõ hơn ai hết. Ông ta đương nhiên biết trong việc đánh bại Sa Ứng Lương, Hàn Đông là người đóng vai trò chủ chốt nhất.
Hàn Đông chỉ là một viên Bí thư huyện ủy mà lại có năng lực và thủ đoạn đáng sợ như vậy, và rõ ràng lần này Triệu Nhạc không hề nhúng tay vào.
Lúc này đây, khi quan sát thái độ của Triệu Nhạc với Hàn Đông, Đinh Vi Dân nhất thời nghĩ tới rất nhiều chuyện. Ông ta thầm nghĩ: “Xem ra tay Hàn Đông này có lai lịch không hề đơn giản”
Triệu Nhạc dường như chỉ muốn tìm Hàn Đông để tâm sự, hết hỏi thăm tình hình huyện Vinh Quang lại hỏi thăm tới cuộc sống hiện tại của Hàn Đông. Điều này lại khiến cho Đinh Vi Dân cảm thấy khó hiểu, ông ta hận một nỗi không thể hỏi thẳng Triệu Nhạc xem rốt cuộc ông ta đang muốn tìm hiểu việc gì.
Hàn huyên được một lúc, xem chừng Triệu Nhạc cũng không có chuyện gì nữa, Hàn Đông liền đứng dậy xin phép cáo từ.
Triệu Nhạc gật đầu nói:
- Được, cậu mau đi làm việc của cậu đi.
Đợi sau khi Hàn Đông rời khỏi, Triệu Nhạc quay sang Đinh Vi Dân, bấy giờ vẫn chưa hết hoài nghi, nói:
- Tên tiểu tử này, tương lai không thể xem thường được.
Câu nói này của Triệu Nhạc mơ mơ hồ hồ, chẳng có đầu có đuôi gì, khiến Đinh Vi Dân trong lòng càng thêm nghi hoặc. Thế nhưng năng lực xuất chúng của Hàn Đông là không thể phủ nhận được, ông ta gật đồng tán đồng:
- Đúng vậy đấy! Hàn Đông là người rất có năng lực, mọi việc đến tay cậu ta đều giải quyết đâu ra đấy. Huyện Phú Nghĩa đã được một tay cậu ta đưa vào trong quỹ đạo, giờ đến lượt huyện Quang Vinh. Mấy nhiệm kì trước đều chưa có công tác chỉnh đốn an toàn lao động, giờ cậu ta đã cho vào nền nếp hết rồi, lại còn triển khai cả hệ thống công trình giao thông liên thôn nữa chứ, chẳng mấy chốc mà cái huyện này cũng trở thành huyện kiểu mẫu cho cả tỉnh Tây Xuyên này thôi.
Nghe Đinh Vi Dân ngồi liệt kê ra hàng loạt những chiến tích của Hàn Đông, Triệu Nhạc cười nói:
- Tuổi trẻ tài cao, sau này sẽ là rường cột của quốc gia.
Đây là lần thứ hai Triệu Nhạc đánh giá cao Hàn Đông, Đinh Vi Dân trong lòng lại càng thêm khó hiểu, không biết rốt cuộc Triệu Nhạc này là có suy tính gì. Chẳng lẽ đơn giản chỉ là bày tỏ sự tán thưởng trước tài năng của Hàn Đông thôi ư, vậy thì cũng đâu cần quá phô trương, hết lần này đến lần khác khen ngợi Hàn Đông, lại còn cho gọi cậu ta đến đây để hàn huyên tán gẫu?
Giữa lúc ấy, Triệu Nhạc lại đột ngột chuyển đổi sang chuyện khác:
- Vinh Châu dưới sự lãnh đạo của Bí Thư Đinh cũng phát triển không kém. Mặc dù kinh tế của Vinh Châu còn kém, nhưng hai năm trở lại đây, tốc độ phát triển của toàn tỉnh đúng là rõ như ban ngày. Đây là điều không thể chối cãi. Hơn nữa về các phương diện cải cách bình đẳng trong công tác quản lí doanh nghiệp nhà nước bước đầu đã đạt được những thành tích đáng ghi nhận, thật không phải đơn giản đâu nha.
Đinh Vi Dân khẽ mỉm cười:
- Trưởng ban Triệu quá khen rồi, đó chẳng qua là những gì mà Đinh mỗ nên làm mà thôi.
Đinh Vi Dân bất giác nghĩ tới Hàn Đông, sự khai mở, rồi bước đầu đạt được thành tích mà Triệu Nhạc nói đều là do Hàn Đông gây dựng nên, bản thân mình chỉ là dây máu ăn phần, nhờ vào công sức của Hàn Đông mà thơm lây thôi.
Nhưng nói thế nào Đinh Vi Dân cũng là Bí Thư tỉnh uỷ Vinh Châu, cấp dưới tạo ra thành tích như vậy, công lao thuộc về ông ta cũng là lẽ đương nhiên.
Trong lòng Đinh Vi Dân còn có một ý niệm, đó là hy vọng có thể tích luỹ chút thành tích ở Vinh Châu, như vậy sẽ thuận tiện cho con đường thăng tiến của ông ta.
Trước khi đến Vinh Châu, Đinh Vi Dân đã đảm nhiệm chức vụ Giám đốc sở lâm nghiệp hơn một năm, bởi vậy trên thực tế thì thời gian nhậm chức ở cấp Giám đốc sở đã đủ, điều mấu chốt là phải gặp đúng thời cơ. Một là phải tạo dựng được thành tích, hai là phải có người nâng đỡ ở bên trên, đây là điều quan trọng nhất. Cấp Thứ trưởng không phải trong nội bộ tỉnh có thể định ra được.
Đó cũng là một trọng những lý do quan trọng mà Đinh Vi Dân chọn Triệu Nhạc để kết giao. Triệu Nhạc từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống. Mặc dù trước kia chỉ là một cán bộ Giám đốc sở nhỏ nhoi, nhưng ông ta đã giữ chức này rất lâu, chứng tỏ mạng lưới quan hệ của ông ta phải dày đặc như thế nào. Nếu may mắn có cơ hội gặp mặt vị lãnh đạo cấp cao nào đó, cơ hội thăng tiến của mình có phải càng rộng mở hơn không.
Triệu Nhạc lại không tiếp tục vấn đề này nữa mà chuyển sang chủ đề nhân tình thế thái của Vinh Châu. Khoảng ba giờ rưỡi chiều, Triệu Nhạc khéo léo khước từ sự níu giữ của Đinh Vi Dân, dẫn theo đám trợ lý quay về Thục Đô.
Chiếc xe chạy như bay về Thục Đô. Trên xe, Triệu Nhạc khẽ nhếch môi cười.
Lần này ông đến Vinh Châu với hai mục đích, một là thay mặt Tỉnh uỷ tới tuyên bố việc bổ nhiệm nhân sự, hai là nhân đó tiếp xúc thêm với Đinh Vi Dân.
Là một nhân tài được bồi dưỡng bởi Hàn hệ, Triệu Nhạc biết rõ rằng muốn được coi trọng và phát triển ở Hàn hệ, một mặt cần phải nhờ nỗ lực của bản thân hoàn thành tốt nhiệm vụ, mặt khác phải ra sức công hiến cho Hàn hệ. Đồng thời phải tìm kiếm đào tạo ra những nhân tài tiềm năng cho Hàn hệ, đây là điều vô cùng quan trọng và cấp thiết. Nếu làm tốt, không những chính bản thân mình được bồi dưỡng mà trong tương lai sẽ có nhiều đồng minh hơn trong Hàn hệ.
Hàn hệ này là một đoàn thể chính trị lớn mà ông cụ Hàn chính là đại diện tiêu biểu nhất. Trong thế lực hùng mạnh này cũng có những thế lực nhỏ hơn, đó là các cổ đông. Nhà họ Hàn cũng không phải thực sự đoàn kết, bên trong phạm vi lớn có những phạm vi nhỏ, trong phạm vi nhỏ lại có phạm vi nhỏ hơn, và giữa các phạm vi hoạt động ấy vừa có sự liên kết lại vừa tồn tại những cạnh tranh. Nhìn đại cục, cả gia tộc đều có lý tưởng và hoài bão khá tương đồng, có chung một nhân vật nổi bật lên, và có phương hướng hoạt động khá thống nhất. Còn xét một cách chi tiết thì trên con đường dài phía trước, trong thế lực khổng lồ này xuất hiện rất nhiều các cá thể nhỏ rất có lập trường, rất có cá tính và rất có tiền đồ phát triển.
Triệu Nhạc cũng là gần đây mới phát hiện ra điều này. Dù sao hiện giờ thân đã là cán bộ cấp Thứ trưởng, cách nhìn đối với một vấn đề đã có chiều sâu không còn như trước nữa. Vả lại, cùng với sự thay đổi của chức danh, lý tưởng và khát vọng theo đuổi cũng đổi thay không ngừng.
Ông ta tin rằng, Đinh Vi Dân nhất định sẽ hoài nghi về việc mình bất ngờ tới thăm, và gã sẽ dần hiểu ra tất cả.
Nắm giữ chức vụ trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trong thời gian không phải là ít, Triệu Nhạc đã gần như có được hiểu biết hết về các cán bộ chủ chốt trên toàn tỉnh. Đinh Vi Dân là mục tiêu mà ông ta muốn tiếp cận đầu tiên, tất nhiên sau đó vẫn cần phải quan sát, cơ hội cần phải từ từ chờ đợi mới nắm bắt được.
Sau khi tiễn Triệu Nhạc ra về, Đinh Vi Dân ngồi trong phòng làm việc hồi tưởng rồi suy ngẫm lại từng câu nói, từng cử chỉ của Triệu Nhạc khi nãy. Dần dần, trong đầu ông ta đã có chút manh mối, trên mặt dần xuất hiện nụ cười.
- Triệu Nhạc quả nhiên là có nguyên do mà tới.
Đinh Vi Dân không khỏi thốt lên một tiếng. Ông ta cảm thấy từng cử chỉ, từng hành động, từng lời nói của Triệu Nhạc từ khi tới Vinh Châu này đều là có lý do của nó, dường như ông ta muốn biểu đạt một điều gì đó.
Hơn nữa Triệu Nhạc còn gọi Hàn Đông tới, rồi còn ngồi tâm sự những chuyện không đâu trước mặt mình như vậy, nhất định là có thâm ý phía sau. Nếu không, sao ông ta không tìm nơi nào khác mà lại phải chọn đúng văn phòng của mình để hàn huyên mới được?
Mặt khác, Triệu Nhạc lại nhắc tới thành tích của Đinh Vi Dân, vẫn là có liên quan đến Hàn Đông.
- Vậy đây rốt cuộc là quan hệ gì?
Đinh Vi Dân trong lòng không khỏi thắc mắc.
Đúng lúc đó, thư ký của Đinh Vi Dân bước vào:
- Bí thư Đinh, có Phó bí thư Chu tới báo cáo công tác.
Đinh Vi Dân nhất thời ngẩn ra, rồi rất nhanh lấy lại được phản ứng bình thường. Vị Phó bí thư Chu mà Trần Bá Thanh vừa nói tới, chính là nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Chu Khải Kiệt. Lần này Chu Khải Kiệt đi một nước cờ rất cao tay giúp anh ta có được bước tiến xa, khiến cho Đinh Vi Dân không khỏi có phần kinh ngạc.
- Mời vào Phó bí thư Chu vào.
Đinh Vi Dân tỏ ra niềm nở. Lúc đó trong đầu ông ta đang hiện lên một suy nghĩ. Đó là nghe nói Chu Khải Kiệt và Hàn Đông có quan hệ ngầm với nhau quả không sai. Lần này Chu Khải Kiệt có được bước tiến xa như thế, lẽ nào là có sự dính dáng gì đến Hàn Đông và Triệu Nhạc chăng?
Đinh Vi Dân có cảm giác như mình đã nắm được bản chất của vấn đề, ông ta bắt đầu lấy lại được bình tĩnh.
/1284
|