Chiếc xe Buick tiến vào, những người bảo vệ đứng ở cổng còn thầm nghĩ: Tên tiểu tử này lại đến tìm Kiều San San rồi, lại có kịch hay để xem đây.
Chiếc xe Buick dừng lại ở trước con đường phía trước, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang giày da từ trên xe bước xuống, mắt mang kính viền vàng, tay cầm một bó hoa.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nghĩ thầm rằng người này có lẽ định tán gái. Nhưng nhìn bộ dạng của người này, cũng khoảng ba mươi tuổi, không biết đối tượng của y như thế nào.
Người đàn ông kia đưa tay xem đồng hồ, mặt hiện lên một nụ cười, đưa tay sửa lại cà vạt.
Thời tiết tháng tám, vẫn còn khá nóng. Người đàn ông này mặc tây trang, dường như không hề cảm thấy nóng.
Còn Hàn Đông thì khác, hắn mặc áo phông ngắn tay thoải mái, lại mát mẻ, tiện lợi.
Kiều San San đã xin phép xong, mang theo túi xách, vui vẻ đi xuống lầu.
Vừa mới đi đến cầu thang, liền nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa, nụ cười trên mặt cô liền biến mất, trong lòng lại cảm thấy bực bội. Vốn dĩ vì Hàn Đông đến bất ngờ, tâm tình cô rất tốt. Nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này, lại khiến tâm tình của cô xấu đi.
- San San, em hết giờ làm rồi à?
Người đàn ông kia bước lên trước, hai tay cầm hoa đưa đến trước mặt Kiều San San,
- Đây là hoa tặng cho em.
Hàn Đông thấy vậy, nhất thời trừng mắt. Hừ, hắn trước đó còn đang đoán rằng người đàn ông này định tán người con gái thế nào nữa chứ. Không ngờ y lại đến quấy rầy Kiều San San, gan cũng lớn thật đấy.
Trong lòng hiện lên một tia tức giận, nhưng Hàn Đông cũng rất nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh. Thấy Kiều San San nhìn hắn, Hàn Đông cười với vẻ do dự.
Bảo vệ ở cửa lúc này mới nhìn về phía Hàn Đông, thấy hắn mặt không đổi sắc, vẫn mỉm cười, trong lòng nghĩ người đàn ông này thật độ lượng quá. Thấy người đàn ông khác tặng hoa cho người phụ nữ của mình, không những không tiến lên, mà còn không hề có chút tức giận nữa.
- Tôn Căn Tiến, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chúng ta không thể được. Hy vọng anh đừng tới làm phiền tôi nữa!
Kiều San San giận dữ nói, giơ tay hất một cái, liền khiến bó hoa Tôn Căn Tiến đưa lên trước mặt cô rơi xuống mặt đất.
Trên mặt Tôn Căn Tiến hiện lên thần sắc xấu hổ, sau đó cười nói:
- San San, tình cảm có thể từ từ nuôi dưỡng mà.
Kiều San San trừng mắt nói:
- Nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai rồi, hy vọng sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nói xong, Kiều San San liền đi về phía Hàn Đông, buồn bực nói:
- Thật mất hứng, Hàn Đông, chúng ta đi thôi, nhân tiện đi mua luôn một ít thức ăn.
Hàn Đông gật gật đầu, sau đó mở cửa ghế phụ cho Kiều San San, sau đó lên xe lái xe theo hướng Kiều San San chỉ.
Phía sau, Tôn Căn Tiến đứng trước chiếc xe Buick, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Thấy Kiều San San bước vào xe Hàn Đông, trong lòng y tràn đầy tức giận.
Nếu cùng so sánh, Hàn Đông trẻ trung đẹp trai hơn y nhiều.
Chẳng lẽ phụ nữ chỉ thích những người đàn ông đẹp trai thôi hay sao?
Nhưng anh tuấn, đẹp trai, phong độ lại không thể biến thành cơm để ăn được.
-Một đám *** chó!
Tôn Căn Tiến vô cùng tức giận nói, trong lòng nghĩ phải cho người đi tìm hiểu một chút, người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này là ai. Nhìn bộ dạng Kiều San San, chắc là quan hệ với hắn cũng không tồi, tại sao trước đây lại chưa từng gặp chứ?
- Anh cười cái gì?
Kiều San San quay đầu thấy Hàn Đông vẫn mỉm cười, liền hờn dỗi hỏi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Kiều đại mỹ nữ, người theo đuổi em quả thật rất nhiều đấy.
Kiều San San hơi đỏ mặt, hờn dỗi nói:
- Việc này không thể trách em được, Tôn Căn Tiến này gần đây rất đáng ghét. Tự cho rằng bản thân mình tài giỏi, cứ cách một thời gian lại đến quấy rầy một lần, làm em phiền chết đi được.
Hàn Đông nói:
- Đúng thế, anh thấy y ít nhất cũng ba mươi tuổi rồi, lại còn muốn theo đuổi Kiều San San của anh. Thật là cóc thối mà đòi ăn thịt thiên nga.
Kiều San San đưa tay đánh lên vai Hàn Đông, nói:
- Nói cái gì thế!
Lập tức, cô lại nhỏ giọng nói:
- Thiên nga như em, chỉ cho con cóc như anh ăn thôi.
Nghe Kiều San San nói vậy, trong lòng Hàn Đông không khỏi rung động, trong lòng tràn đầy sự ấm áp.
Tuy với hai người, vẫn luôn tín nhiệm đối phương, nhưng Kiều San San vẫn rất quan tâm đến suy nghĩ của Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông, Tôn Căn Tiến đó vừa mới được đề bạt lên làm Bí thư Thành đoàn, y tự cho rằng mình rất giỏi, mỗi lần em đều làm y tức tới gần chết. Nhưng cho dù nói thế nào, cũng không thay đổi được gì.
Hàn Đông cười nói:
- Đã là Cục trưởng rồi, quả thật cũng có cái đáng để đắc ý mà. Nhưng San San, nếu em cảm thấy phiền phức, để anh đi cảnh cáo y một chút là được.
Kiều San San nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Thôi đi, nếu người này cứ tiếp tục như vậy, em sẽ bảo ba em gọi điện cho y, xem y còn dám xuất hiện trước mặt em nữa không?
Hàn Đông hơi mỉm cười, Tôn Căn Tiến là Bí thư Thành đoàn, cũng là cán bộ cấp Cục trưởng rồi, nhưng lại còn độc thân, lại còn theo đuổi Kiều San San. Có lẽ thứ nhất cũng do Kiều San San vô cùng xinh đẹp, còn một nguyên nhân khác, e rằng cũng là do ba Kiều San San – Kiều Hiếu Nghĩa. Dù sao Kiều Hiếu Nghĩa cũng là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố mà.
Chỉ có điều, Hàn Đông có chút không hiểu được là, Tôn Căn Tiến này ít nhất cũng ba mươi tuổi rồi, tại sao vẫn còn độc thân?
Tới chợ, Hàn Đông tìm nơi có thể dừng xe, sau đó hai người liền nắm tay nhau đi mua đồ ăn.
Nhìn bộ dạng Kiều San San, có vẻ như chuẩn bị trổ tài rồi, mua không ít thức ăn. Nhưng Hàn Đông hơi lo lắng, không biết những món ăn cô mới học được sẽ làm như thế nào nữa.
Mua đồ ăn xong, Hàn Đông liền lái xe đến tiểu khu Ủy viên thường vụ thành phố.
Trước khi Kiều San San quay về xin phép, đã gọi điện thoại về nhà rồi, nên mẹ của cô cũng biết Hàn Đông đến.
Thấy Hàn Đông, mẹ Kiều San San mỉm cười. Đợi khi Hàn Đông ngồi xuống, liền nhiệt tình rót nước, gọt táo.
- Hàn Đông, cũng lâu rồi cháu không đến nhà chơi rồi nhỉ.
Mẹ Kiều San San nói với vẻ hơi trách cứ.
Bây giờ xem ra, Hàn Đông càng ngày càng điềm đạm, chin chắn, cùng với sự anh tuấn bề ngoài của hắn, lại càng khiến bà cảm thấy tiểu tử này cùng với con gái của mình giống như một đôi trời sinh vậy.
Ngoài ra tiền đồ của Hàn Đông cũng vô cùng rộng lớn. Tuổi còn trẻ như vậy, đã là Cục trưởng rồi, hơn nữa còn là Cục trưởng Bí thư huyện ủy như vậy nữa. Những người như thế, ở Trung Quốc này cũng không phải nhiều.
Cho nên, bà rất hài lòng về Hàn Đông.
Ngay cả Kiều Hiếu Nghĩa trước đây cũng rất phản đối Kiều San San và Kiều Hiếu Nghĩa ở cùng nhau, nhưng cũng đã thay đổi quan niệm từ lâu rồi.
Làm cha mẹ, đương nhiên hy vọng con gái mình có một chỗ dừng chân thật tốt. Nếu đã hài lòng với Hàn Đông, đương nhiên họ hy vọng Hàn Đông và Kiều San San có thể nhanh chóng quyết định.
Hơn nữa, trong thể chế này, Hàn Đông cũng đã lên Cục trưởng rồi. Nếu sau này còn muốn tiếp tục đi lên, vấn đề cá nhân cũng phải suy nghĩ đến rồi.
Nhìn Kiều San San vội vàng đi nấu cơm, mẹ cô mỉm cười, nói:
- Hàn Đông, cháu xem ti vi đi, cô đi nấu cơm.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Vâng, bác gái bận việc đi ạ.
Ngồi xem tivi được một lúc, thì cửa mở ra, là Kiều Hiếu Nghĩa đi làm về. Thấy Hàn Đông, Kiều Hiếu Nghĩa hơi sửng sốt một chút, mỉm cười ôn hòa.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Chào bác trai, bác mới đi làm về ạ?
Lần trước đến nhà, Hàn Đông đã thuận miệng sửa cách xưng hô với Kiều Hiếu Nghĩa thành bác trai, Kiều Hiếu Nghĩa cũng tỏ vẻ hài lòng với việc này.
Kiều Hiếu Nghĩa gật đầu nói:
- Hàn Đông đến rồi à, ngồi đi.
Hàn Đông chờ sau khi ông ta ngồi xuống, mới ngồi xuống.
Kiều Hiếu Nghĩa chậm rãi uống một ngụm trà, hỏi:
- Công việc của cháu dạo này không bận à?
Ông ta hỏi như vậy, thật ra là hỏi Hàn Đông sao lại có thời gian rảnh đến đây chơi.
Hàn Đông đương nhiên có thể hiểu được ý trong lời nói của ông ta, mỉm cười nói:
- Cháu đã nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mồng một tháng chin phải đến trưởng Đảng Tỉnh ủy học tập. Bây giờ công việc ở huyện Vinh Quang đã được sắp xếp rồi, vừa hay tranh thủ được hai ngày này đến thăm hai bác.
Kiều Hiếu Nghĩa mỉm cười, nói:
- Vậy à, lần này lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên trẻ của trường Đảng Tỉnh ủy, nghe nói chủ yếu bồi dưỡng những cán bộ trọng điểm. Hàn Đông, cháu có thể tham gia được, sau này phải nắm bắt thật tốt.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Cháu sẽ chăm chỉ học tập.
Bình thường Kiều Hiếu Nghĩa cũng không biết nói chuyện gì hài hước, khi nói chuyện với Hàn Đông chủ yếu cũng chỉ nói những chuyện lien quan đến công việc. Sau đó hỏi thăm Hàn Đông về tất cả những việc có lien quan đến huyện Vinh Quang, nhìn bề ngoài như một lãnh đạo đang hỏi chuyện cấp dưới vậy.
- Được rồi, hai người các anh đừng ngồi đó nói chuyện nữa, chuẩn bị ăn cơm thôi. Bữa cơm trưa hôm nay phần lớn là do San San nấu đấy.
Mẹ Kiều San San cười tươi nói.
Lúc ăn cơm, mẹ Kiều San San không ngừng gắp thức ăn cho Hàn Đông, thể hiện sự quan tâm và thân thiết vô cùng với Hàn Đông.
Bởi vì buổi chiều Kiều Hiếu Nghĩa còn phải đi làm, cho nên chỉ uống một ly rượu, Hàn Đông chỉ có một mình nên cũng không uống nhiều. Hơn nữa, Hàn Đông cũng không thích thú gì với việc uống rượu, có thể uống ít hơn một chút thì nên uống ít thôi.
Vẻ mặt Kiều San San hơi đỏ lên, thấy lúc ăn cơm trưa Kiều Hiếu Nghĩa chủ động đề nghị phải uống một ly rượu, trong lòng cô cảm thấy rất vui. Kiều Hiếu Nghĩa có thể làm như vậy, chứng tỏ rằng, ông ta đã chấp nhận Hàn Đông triệt để.
Nhưng vừa mới nghĩ đến thân phận của Hàn Đông, trong lòng Kiều San San lại có chút áp lực. Phía ba mẹ cô đã không có vấn đề gì nữa rồi, nhưng phía Hàn Đông, lại là một cửa ải khá lớn.
Tình hình trong nhà Hàn Đông, không giống với tình hình bên nhà cô.
Ông nội Hàn Đông, là nhân vật được bước vào sách giáo khoa lịch sử. Tuy bây giờ trên cơ bản đã ở nhà nghỉ ngơi, cũng không xuất hiện trên các phương tiện truyền thông nhiều, nhưng không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của ông. Có thể nói nếu ông đá chân một cái, thì nước Trung Quốc cũng phải rung lên mấy lần. Đối với nhân vật như vậy, Kiều San San thật sự sung kính từ trong lòng. Nhưng những nhân vật vốn dĩ cao cao tại thượng, có vẻ hư vô như vậy, lại có mối quan hệ với người đang ngồi cạnh cô, hơn nữa lại là ông nội của người mà cô yêu thương. Điều này khiến cô vô cùng bất ngờ, có chút trở tay không kịp.
Tuy cô không phải xuất thân từ gia đình như vậy, nhưng cô cũng hiểu được, Hàn Đông càng biểu hiện xuất sắc hơn nữa, thì trong rất nhiều việc, Hàn Đông cũng không thể làm theo ý riêng của mình hoàn toàn được. Ví dụ như vấn đề cá nhân của mình, Hàn Đông không thể tự mình làm chủ. Cũng giống như Hoàng tử thời cổ đại vậy, nếu là một Thái tử thực sự phải kế thừa ngôi vị, thì thứ phi, hoàng phi đều không thể do y tự lựa chọn được.
Tuy bây giờ đã là thời đại mới, nhưng có những thứ vẫn chưa thể đổi khác được. Chắc chắn ông nội Hàn Đông đặt rất nhiều hy vọng lên Hàn Đông, nên ông đương nhiên sẽ chọn cho Hàn Đông một đối tượng sẽ có lợi cho con đường phát triển sau này của Hàn Đông. Đây cũng là tư tưởng được gọi là môn đăng hộ đối của thời xưa.
Ba Kiều San San chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở mà thôi, trong mắt ông nội Hàn Đông, chỉ có thể là một hạt vừng trong khu rừng thôi. Đương nhiên không thể được xem là môn đăng hộ đối được.
Cho nên Kiều San San biết, cho dù cô và Hàn Đông có yêu nhau đi nữa, muốn thật sự đến được với nhau, cũng là điều vô cùng khó khăn.
Chẳng qua, bởi vì cô thật lòng yêu Hàn Đông, nên Kiều San San vẫn luôn kiên trì. Kiên trì phải tiếp tục bước đi cùng Hàn Đông.
- Con bé này, đang suy nghĩ cái gì thế, ăn cơm đi.
Mẹ cô mắng cô. Thấy con gái khi ăn cơm lại cứ ngồi thẫn thờ, bà nghĩ rằng lẽ nào vì Hàn Đông tới chơi, mà cô vui mừng đến thất thần?
- Dạ.
Kiều San San khôi phục lại tinh thần, đưa đũa gắp thức ăn.
Cơm nước xong, Hàn Đông nói chuyện cùng hai vợ chồng Kiều Hiếu Nghĩa.
Trong giọng nói của mẹ Kiều San San, Hàn Đông cảm nhận được, bà hy vọng hắn và Kiều San San có thể sớm quyết định đi đến với nhau.
Chỉ có điều, Hàn Đông chỉ có thể cười khổ trong lòng. Đối với tình cảnh trước mắt của hắn, hắn thật sự không tiện mở miệng nói.
Nếu lúc này mà nói rõ thân phận thật sự của hắn ra, cũng không tốt. Nhưng hắn lại thật sự không biết phải trả lời câu hỏi của mẹ Kiều San San như thế nào, cho nên đành giả vờ không hiểu ý trong lời nói của bà.
May mà Kiều San San nghe được nội dung cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ trong phòng khách, cũng đi ra ngồi xuống cùng Hàn Đông. Nói lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng biết, hắn cũng không thể cứ mãi trốn tránh vấn đề này được. Điều này trước sau gì cũng vẫn phải đối diện, xem ra phải suy nghĩ thử xem, rốt cuộc phải xử lý thế nào mới ổn thỏa.
Trong lòng Hàn Đông, đương nhiên hy vọng sau này có thể cùng với Kiều San San.
Mỗi lần được ở cùng Kiều San San, trong lòng Hàn Đông đều vô cùng thoải mái, dường như đó là một bến bờ yên bình vậy.
Cho nên, Hàn Đông cũng hy vọng việc của hắn và Kiều San San, có thể được cả nhà đồng ý.
Chỉ tiếc là, đối với việc này, Hàn Đông chỉ cảm nhận được sự bất lực vô hạn.
Buổi chiều sau khi Kiều Hiếu Nghĩa đi làm về, Hàn Đông và Kiều San San ngồi trong nhà một lát rồi ra ngoài đi dạo.
Ra bên ngoài, Kiều San San kéo tay Hàn Đông, nhẹ giọng nói:
- Hàn Đông, những điều mẹ em nói, anh đừng có quan tâm nhé.
Hàn Đông cảm thấy đau xót trong lòng, đưa tay ôm eo Kiều San San, thở dài nói:
- Xin lỗi, San San!
- Đừng nói vậy!
Kiều San San cười, giống như một đóa hoa đẹp vậy, cô dịu dàng nói:
- Chỉ cần trong tim anh có em, em đã mãn nguyện rồi.
Hàn Đông đưa tay nắm tay cô, nói:
- Tim anh chỉ thuộc về em thôi.
- Ha ha…
Kiều San San vui mừng mỉm cười, nói:
- Buồn nôn quá, Hàn Đông, buổi chiều chúng ta cùng đi xem phim đi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, đều nghe theo sự sắp xếp của em hết.
Buổi chiều người đến rạp chiếu phim cũng không nhiều, Hàn Đông và Kiều San San ngồi trong phòng chiếu, nhìn thấy người đến xem chủ yếu là những đôi tình nhân, đôi nào cũng ôm ôm ấp ấp.
Nhưng thực ra Hàn Đông cũng giống như bọn họ thôi, cũng ngồi đây nói chuyện yêu đương.
Buổi tối, Hàn Đông ở lại khách sạn Bội Thành, Kiều San San ở cùng Hàn Đông đến mười giờ rưỡi, sau đó mới đón xe về nhà.
Trước đó hai người cũng đã kịch liệt yêu nhau ở khách sạn, vui sướng cuồng nhiệt một phen. Lúc xuống lầu, mặt Kiều San San còn hơi hồng, chân tay cũng mềm đi.
Tuy nhiên, trong lòng cô, cũng rất vui, vui và ngọt ngào.
Về đến nhà, ba cô đang ở trong thư phòng, còn mẹ cô một mình ngồi trong phòng khách xem TV.
- Về rồi à?
Mẹ cô hiền lành nhìn cô, rồi bảo:
- Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Kiều San San biết mẹ cô muốn nói gì với cô, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cho nên liền giả bộ như rất mệt rồi nói:
- Mẹ, con đi dạo phố cả buổi chiều, mệt muốn chết rồi. Con phải đi tắm rồi đi ngủ đã, có chuyện gì ngày mai nói mẹ nhé.
- Con bé này, vậy con mau đi tắm, đợi con tắm xong mẹ sẽ nói với con.
Mẹ Kiều San San trách móc. Buổi trưa khi bà nói chuyện cùng Hàn Đông, thật ra trong câu chuyện cũng đã có hàm ý nhắc đến rồi, khi nào thì có thể gặp mặt người nhà của Hàn Đông, quyết định việc của hai người bọn họ. Nhưng Hàn Đông lại giả vờ ngốc, cũng không biết là hắn nghĩ như thế nào, nên đành phải đi hỏi con gái bà.
Thật ra trước khi rời khỏi khách sạn Kiều San San đã tắm rồi, nhưng bây giờ cô vẫn vào phòng tắm. Xả nước, mặc cho nước ấm chảy qua người cô.
Bọt nước bắn lên người, trong đầu cô không ngừng nghĩ tới những hình ảnh kiều diễm, điên cuồng khi ở cùng Hàn Đông. Trong lòng hai nóng lên, hai cánh tay không tự chủ nhấc lên, đặt lên khuôn ngực cao cao của mình.
Cô biết chuyện mà mẹ cô muốn nói với cô chắc chắn có lien quan đến Hàn Đông. Cô cũng không biết phải giải thích với mẹ cô thế nào, cho nên đành lấy việc tắm làm cớ, kéo dài thời gian một chút, nói không chừng mẹ cô sẽ đợi không được mà đi ngủ trước.
Có thể kéo dài được chút nào tốt chút đó.
Tắm đến hai mươi phút, khi Kiều San San mặc áo ngủ đi ra, mẹ cô vẫn còn ngồi trong phòng khách.
- Mẹ, cũng không còn sớm nữa, sao mẹ không đi ngủ đi. Vậy con đi ngủ trước nhé.
Kiều San San nói, rồi đi về phía phòng mình.
- Chờ một chút, chúng ta nói chuyện một lát đã.
Mẹ cô gọi lại.
- Có chuyện gì để ngày mai nói không được ạ, con buồn ngủ lắm rồi.
Kiều San San hờn dỗi nói.
- Lại đây, việc này rất quan trọng.
- Được rồi.
Kiều San San lề mề bước qua, há miệng ngáp một cái.
Cô cũng chẳng phải đang giả vờ, lúc nãy ở khách sạn với Hàn Đông quá cuồng nhiệt, lúc này cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Hơn nữa cô ở trong phòng tắm, ngâm nước lâu như vậy rồi, cũng hơi mệt rồi.
- Con bé này, tại sao chẳng chú ý gì hết thế.
Mẹ Kiều San San tức giận nói:
- Mẹ hỏi con, chuyện của con và Hàn Đông, rốt cuộc Hàn Đông định như thế nào?
- Mẹ, cái gì mà định như thế nào ạ?
- Con còn giả vờ? Hai người các con nếu đã ở cùng nhau rồi, vậy thì sớm quyết định mọi việc đi. Cha mẹ hai nhà gặp mặt nhau, ăn bữa cơm, cũng nhanh chóng quyết định luôn. Nhưng khi mẹ nhắc đến chuyện này, Hàn Đông tại sao lại cứ tỏ vẻ như không hiểu gì hết vậy?
- Mẹ, chúng con đều còn nhỏ mà. Bây giờ Hàn Đông lại đang tập trung cho sự nghiệp nữa.
Kiều San San hơi bĩu môi nói,
- Hơn nữa, chuyện của chúng con là của chúng con, quan tâm đến cha mẹ anh ấy làm gì.
- Con bé hồ đồ này!
Mẹ cô không kìm nổi đưa tay lên gõ trán cô, nói:
- Tại sao lại không lien quan đến ba mẹ, lo lắng cho con cái là việc hoàn toàn chính đáng mà bố mẹ nên làm. Con nói với Hàn Đông một tiếng, xem lúc nào có thời gian thì sắp xếp cho ba mẹ hai nhà gặp nhau đi.
Bà đương nhiên biết con gái của mình cũng đã là người của Hàn Đông rồi, cho nên bà hy vọng có thể quyết định nhanh hơn. Tốt nhất là sự việc sớm được quyết định, như thế mới sớm có cháu bế.
Kiều San San nói:
- Mẹ, ba mẹ Hàn Đông đều rất bận.
- Bận thế nào đi nữa, việc của con cái cũng không thể không quan tâm được. Nếu họ bận, ba mẹ cũng có thể đi gặp họ một chút, chỉ cần Hàn Đông hẹn được thời gian là được.
Kiều San San không còn gì để nói nữa, thấy mẹ như vậy, dường như không gặp được ba mẹ Hàn Đông thì không bỏ qua vậy.
Nhưng Kiều San San cũng biết, ba mẹ Hàn Đông không thể gặp mặt ba mẹ cô được.
- Mẹ, con cũng đã hỏi Hàn Đông rồi, anh ấy nói bố mẹ anh ấy thật sự rất bận, đợi có thời gian rồi, sẽ gặp nhau.
Kiều San San cũng đang nói thật, dù sao ba của Hàn Đông cũng là Chủ tịch tỉnh Vân Điền, mỗi ngày đều có không ít việc phải giải quyết. Còn mẹ Hàn Đông cũng là một trong những người quản lý của Tập đoàn truyền thông Đông Thăng, cũng không có nhiều thời gian rảnh.
Hơn nữa quan trọng là, việc của Hàn Đông, cuối cùng phải do ông nội của Hàn Đông quyết định. Trước khi ông nội Hàn Đông quyết định, ba mẹ Hàn Đông cũng không thể biểu hiện gì cả, và cũng sẽ không đi gặp ai cả.
Trước đó Kiều San San đã từng gặp mẹ Hàn Đông, hơn nữa trên tay cô, còn mang nhẫn do Dư Ngọc Trân thay mặt Hàn Đông tặng. Nhưng cũng chỉ là cá nhân Dư Ngọc Trân mà thôi, không đại diện cho cả nhà họ Hàn. Lần trước Dư Ngọc Hân đã nói với cô rất rõ ràng rồi. Việc giữa cô và Hàn Đông, có một trở ngại rất lớn, cũng hy vọng cô chuẩn bị trước tâm lý.
Thấy Kiều San San cúi người xoay xoay chiếc nhẫn trong ngón tay, mẹ cô thở dài nói:
- Chiếc nhẫn này khá đắt tiền, Hàn Đông tặng con à?
Kiều San San gật đầu, không nói gì. Thật sự cô cũng không có ý định cho mẹ cô biết cô đã từng gặp mẹ Hàn Đông mấy lần.
- Cũng không biết Hàn Đông nghĩ như thế nào. San San à, mẹ nói với con được rồi, con đi nói với Hàn Đông một tiếng, bảo hắn nhanh chóng liên hệ với người nhà một chút, để ba mẹ hắn sắp xếp thời gian, hai nhà chúng ta gặp mặt nhau. Việc kinh doanh dù bận rộn thế nào, thì sắp xếp chút thời gian bàn bạc chuyện của con cái cũng được mà.
Mẹ Kiều San San thở dài nói, bà vẫn luôn cho rằng, nhà Hàn Đông cũng chỉ làm kinh doanh mà thôi.
Kiều San San gật gật đầu, ngẩng đầu lên nói:
- Mẹ, con biết rồi, cũng không con sớm nữa, mẹ đi nghỉ sớm đi. Con cũng đi ngủ đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều San San cũng không đi làm, mà là ở cùng Hàn Đông. Đến buổi chiều, khi Hàn Đông lái xe rời đi, cô mới đi làm lại.
Hàn Đông lái xe, trong lòng có chút chua xót. Hôm nay thần sắc của Kiều San San không giống hôm qua. Tuy cô vẫn thể hiện sự vui vẻ, nhưng Hàn Đông biết, cô nhất định có tâm sự.
Hơn nữa Hàn Đông cũng đoán được tâm sự trong lòng cô là gì.
Nhưng Hàn Đông lại không còn cách nào khác.
Lần trước ông nội đã bảo mẹ hắn mang một tấm hình đến. Tuy sau khi hắn từ chối, ông nội cũng không giới thiệu thêm người nào mới nữa, nhưng lần trước khi Hàn Đông quay về gặp ông, cũng có thể nghe ra từ trong lời nói của ông, bản thân hắn cuối cùng cũng phải nghe theo sự sắp xếp của ông.
Nhưng lần trước khi Hàn Đông về nhà gặp ông nội, qua ngữ khí của ông, có thể nghe ra được, việc của hắn cuối cùng cũng phải dựa vào ông nội quyết định mà thôi.
Hàn Đông tuy không muốn chấp nhận, nhưng hắn cũng hiểu nỗi khổ của ông, lại thêm Hàn Đông cũng không muốn vì chuyện này mà trong nhà lại rối loạn. Phải biết rằng nếu hiện tại đã khác nhiều so với đời trước, nhưng Hàn Đông vẫn không hề muốn buông tay. Hắn nhất định phải nỗ lực, ít nhất cũng phải vượt qua được giai đoạn này.
- Ôi!
Hàn Đông thở dài, quyết định tạm thời không suy nghĩ đến chuyện này nữa. Trong tình huống không còn cách nào khác, Hàn Đông cũng có thể làm như vậy thôi. Xe vừa mới vào địa phận Thục Đô, điện thoại di động của Hàn Đông liền reo lên, là Lã Nam Phương gọi đến, y nói:
- Anh Đông, anh còn ở Phù Thành không?
Hàn Đông cười nói:
- Tôi vừa mới đến Thục Đô.
- Ha ha, xem ra hai chúng ta cũng khá ăn ý nhau đấy, anh Đông, tôi và Chí Không đã đặt biệt đặt cho anh một phòng, ở ngay gần trường Đảng. Anh cứ đến thẳng đó, đợi lát nữa chúng ta cùng đi xem, nếu thích, thì đặt nó luôn, tiền phòng tôi trả. Ha ha, cứ xem như thù lao cho việc anh Đông chỉ dạy cho tôi đi.
Lã Nam Phương hào phóng nói. Bởi vì có Hàn Đông chỉ đường, Thông tấn Nam Không do y và Chí Không hợp tác hiện nay đã như một công cụ sản xuất tiền. Qua những lợi nhuận và khoản hoa hồng, túi của Lã Nam Phương bây giờ càng ngày càng nặng, cho nên cũng hy vọng có thể biểu hiện với Hàn Đông một chút.
Hàn Đông nghe Lã Nam Phương nói vậy, tức giận nói:
- Tôi chỉ ở trường Đảng học tập ba tháng, mua nhà làm gì?
Hơn nữa, cho dù mua nhà, Hàn Đông cũng sẽ không dùng tiền của Lã Nam Phương. Nếu hắn thật sự muốn mua nhà, lại không thể bỏ ra được chừng đó tiền hay sao?
- Ha ha, anh Đông cứ xem trước đi đã rồi nói. Được rồi, anh biết trường Đảng ở đâu chứ, tôi đến đó trước, đợi anh ở trước cổng trường.
Lã Nam Phương cười nói.
Hàn Đông đương nhiên biết trường Đảng Tỉnh ủy ở đâu, liền đổi hướng đi về phía trường Đảng.
Tới trước cổng trường, liền thấy Lã Nam Phương đang đứng đó trò chuyện cùng Ngưu Chí Không, Hàn Đông liền lái xe qua đó.
- Anh Đông, anh vào trong đậu xe đi, chúng ta cùng nhau đi xem phòng được rồi.
Lã Nam Phương nói.
Hàn Đông đậu xe xong, sau đó ba người liền đi dọc theo sân trường Đảng Tỉnh ủy, qua khúc cua, phía trước đã xuất hiện một tiểu khu nhỏ. Nhìn từ bên ngoài, cây xanh bên trong rất đẹp, cây cối xanh um tùm.
Đi vào trong, Hàn Đông thấy các căn phòng đều được xây dựng rất đẹp, các dãy phòng ẩn dưới những tán cây um tùm, như những biệt thự vậy.
- Ở phía trước, lầu 9, khu 2, phòng số 6, chúng tôi vừa đến đó xem xong, chủ nhà chắc vẫn còn ở đó.
Tới trên lầu, chủ nhà đang khóa cửa nhà đi xuống, thấy Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không quay lại, còn dẫn thêm một người thanh niên, liền cười nói:
- Các vị còn muốn xem sao?
Lã Nam Phương cười nói:
- Đúng vậy, lần này nếu thấy thích hợp, thì sẽ quyết định luôn.
Người kia liền nhìn Hàn Đông một cái, mỉm cười nói:
- Là anh chàng này ở phải không.
Sau đó mở cửa, mời mọi người vào trong.
Hàn Đông nhìn một chút, ở đây trang trí rất tốt, có một cảm giác ấm áp. Hơn nữa vì là tầng lầu cao nhất, nên trên đỉnh lầu giống như các tòa viện vậy, cao hơn so với trần nhà các tầng dưới nhiều. Không gian cũng rộng hơn, ở bên trong cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chủ nhà đứng một bên giới thiệu:
- Căn phòng này vốn dĩ tôi định ở, nếu không phải đi chỗ khác, căn phòng này chắc chắn cũng không thể cho thuê được. Bên này còn có lan can, trồng hoa hay làm gì cũng đều rất thuận tiện. Khi trời mát, còn có thể trải một tấm chiếu ra ngoài, nằm phơi nắng. Nếu anh chàng này thích, cũng có thể mua lại, tôi có thể giảm giá một ít.
Hàn Đông cũng khá vừa lòng với căn phòng này, thứ nhất là do trang trí bên trong đẹp, có thể sử dụng ở ngay. Thứ hai là môi trường sống xung quanh cũng rất tốt, lại ở gần trường Đảng, đi lại đi học cũng thuận tiện.
- Chỉ ở một thời gian thôi, mua thì cũng không cần thiết.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Chủ nhà nói:
- Gần đây là trường Đảng Tỉnh ủy, ở đó còn có một trường Đại học Tài chính. Cho dù sau này cậu không ở, cũng có thể mua rồi cho người khác thuê. Căn nhà này sau này cũng sẽ tăng gián không ít.
Ông ta nghĩ những người từ bên ngoài đến đây ở, đương nhiên hy vọng bán nhà ở đây đi, trực tiếp đổi thành tiền. Tuy những người này còn trẻ tuổi, nhưng hai người trước đó lại lái xe BMW đến. Nên ông ta nghĩ chỉ cần họ đồng ý, mua lại căn nhà này, vấn đề tiền bạc chắc chắn không sao. Lã Nam Phương thấy Hàn Đông cũng khá thích căn nàh này, liền nói:
- Căn nhà này ông có thể giảm giá hơn một chút được không, nếu được, chúng tôi sẽ mua.
- Ừ, ít nhất cũng phải hai trăm ngàn tệ, căn nhà này cũng 123m2, giá này cũng đã thấp rồi.
Chủ nhà cắn răng nói.
Hàn Đông cười cười, giá này thật ra cũng không phải đắt quá. Phải biết rằng đất nơi này cũng không tồi, tính ra mỗi mét vuông cũng chưa tới hai ngàn tệ. Qua mấy năm nữa, giá nhà tăng lên, giống như vị trí này, một căn nhà trong một tiểu khu nhỏ, ít nhất cũng phải bảy tám ngàn mới mua được.
Lã Nam Phương nói:
- Vậy được, hai trăm ngàn thì hai trăm ngàn. Anh Đông, mua căn nhà này đi, anh ở đây cũng tiện hơn một chút.
Ngưu Chí Không cũng nói:
- Đúng vậy, anh Đông, coi như tôi và Nam Phương tặng anh thôi.
Hàn Đông xua tay nói:
- Thôi đi, không cần các anh trả tiền, tự tôi mua đi. Nam Phương, anh giúp tôi ứng tiền nhà ra trước đi, vài ngày nữa tôi sẽ mang tiền qua.
Mặc dù quan hệ của mấy người cũng không tồi, nhưng một căn nhà cũng không phải rẻ, Hàn Đông không thể tùy tiện nhận được.
Lã Nam Phương nói:
- Anh Đông, một căn nhà thôi mà, anh đừng nên tính toán quá rõ ràng như thế chứ.
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, tôi lấy tiền của tôi, đừng nói thêm nữa.
Lúc nói chuyện, Hàn Đông liền không tự chủ mà thể hiện một chút khí thế của kẻ bề trên.
Thấy thế, chủ nhà kia liền âm thầm kinh ngạc trong lòng. Ông ta cũng trải qua nhiều sóng gió cuộc sống rồi, người thanh niên trước mặt nhìn qua cũng chỉ giống như một sinh viên trường Đại học Tài chính ở gần đây thôi, nhưng uy lực đó, tại sao lại giống như một vị quan lớn vậy. Hơn nữa hai người thanh niên lái xe BMW đến dường như muốn tặng căn nhà này cho người thanh niên đó, nhưng hắn lại không hề cảm kích, còn cương quyết đòi tự trả tiền, thật sự là khiến người ta khó hiểu.
Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không thấy bộ dạng nghiêm túc của Hàn Đông, cũng không nói thêm gì nữa.
Hàn Đông nói với chủ nhà:
- Vậy cứ như thế đi, nhanh chóng làm xong thủ tục đi.
- Được, sáng ngày mai có thể làm xong rồi.
Chủ nhà đương nhiên muốn nhanh chóng bán được nhà đi, như vậy ông ta cũng có thể chuyển đi sớm hơn.
Sáng ngày hôm sau, ba người Hàn Đông liền đến cùng chủ nhà hoàn thành những thủ tục có liên quan. Vốn dĩ với tình hình thông thường, bán nhà sang tên, cũng không thể làm nhanh chóng như thế được. Nhưng chủ nhà kia vì muốn nhanh chóng lấy được tiền mặt, nên tìm một chút quan hệ, cho nên thủ tục cũng làm nhanh hơn.
Giao chìa khóa cho Hàn Đông, chủ nhà nắm tay Hàn Đông nói:
- Vừa nhìn là biết cậu không phải người bình thường, căn nhà đó cậu mua rồi chắc chắn rất đáng giá, chúc cậu nhanh phát tài.
Hàn Đông cười ha hả, nói:
- Vậy là nhờ sự tốt lành của anh rồi.
Buổi trưa, Hàn Đông và Lã Nam Phương, Ngưu Chí Không cùng ăn cơm. Vì buổi chiều còn phải đi làm, nên cả ba người cũng không uống rượu.
Hai giờ rưỡi chiều, Hàn Đông xuống lầu, không nhanh không chậm mà đi đến trường Đảng Tỉnh ủy. Hắn nhìn đồng hồ một chút, đi bộ đến cổng trường Đảng, tổng cộng cũng chỉ mất tám phút. Khoảng cách này, đi học quả thật rất tiện.
Cổng của trường Đảng Tỉnh ủy rất lớn, mang đến cho người ta một cảm giác uy nghiêm. Bảo vệ cổng kiểm tra giấy tờ của Hàn Đông rồi mới cho vào, đồng thời chỉ cho Hàn Đông biết nơi tổ chức báo danh.
Hàn Đông đi đến chỗ báo danh, ở đó có mấy người cũng đang báo danh. Nhìn tuổi của họ, đều đã hơn ba mươi tuổi hết rồi. Trong đó có một người lớn tuổi nhất, thì cũng khoảng bốn mươi tuổi rồi.
Nhìn thấy Hàn Đông, mấy người kia cũng có chút nghi ngờ. Trong lòng nghĩ sao lại có học viên nào như thế, đi báo danh cũng không tự mình đi, lại chỉ cho thư ký đến làm thủ tục. Ở đây dù sao cũng là trường Đảng Tỉnh ủy, lại khoa trương như vậy, quả thật cũng hiếm gặp.
Phải biết rằng, tuy lần này đến trường Đảng học tập, đều có tiền đồ phát triển rất rộng mở, là đối tượng đào tạo trọng điểm của Tỉnh ủy. Nhưng càng là như vậy, mọi người lại càng phải cần khiêm tốn một chút.
Công việc báo danh là một quy trình dài, trước tiên là phải giấy chứng minh, thông báo nhập học, sao đó nộp ảnh chụp, nộp tiền rồi phải chờ thêm nữa.
Hàn Đông đưa thẻ công tác, chứng minh nhân dân và thông báo nhập học ra, đưa đến cho nhân viên làm việc ngồi trước mặt:
- Tôi đến báo danh!
- Ừ…
Nhân viên công tác kinh ngạc một chút, rồi bất mãn nói:
- Báo danh xin hãy mời lãnh đạo đích thân đến đi!
Y cũng cho rằng Hàn Đông là thư ký của học viên nào đó, cho nên mới không khách sáo với Hàn Đông như vậy.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tôi là người tham gia học tập.
- Hả…
Nhân viên kia sửng sốt một lúc, sau đó cầm những tài liệu Hàn Đông đưa qua rồi đối chứng, trong lòng y lại vô cùng chấn động. Lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên lần này, phải là những cán bộ cấp Cục trưởng trở lên mới được tham gia. Người thanh niên này nhìn qua giống như một sinh viên đại học, lại đã là cán bộ cấp Cục trưởng?
Nhưng cẩn thận kiểm tra lại, y cuối cùng cũng xác định, những tài liệu mà Hàn Đông đưa cho y quả thật có hiệu lực. Y không khỏi kinh ngạc trong lòng, đóng dấu lên một bảng biểu, sau đó đưa cho Hàn Đông, nói:
- Điền vào phiếu này, anh có thể làm tiếp thủ tục tiếp theo.
Lần này ngữ khí của y đã khách khí hơn nhiều.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Đúng lúc này, mấy người đã báo danh trước đó, lại nhìn Hàn Đông với vẻ rất kinh ngạc. Người thanh niên này, không ngờ lại là học viên của lớp huấn luyện, thật sự không ngờ.
Thấy thần sắc kinh ngạc của những người đó, Hàn Đông chỉ có thể cười khổ. Cầm tờ phiếu lên, cầm tờ phiếu đi về phía bàn bên trái.
Lúc này một người đến báo danh khác cũng bước đến, nhìn thấy Hàn Đông, y không khỏi sửng sốt.
Hàn Đông cũng sững người một lát, người bước vào này không ngờ lại là người tặng hoa Kiều San San ngày hôm qua – Tôn Căn Tiến. Hắn không ngờ lại là bạn học với y.
Chiếc xe Buick dừng lại ở trước con đường phía trước, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang giày da từ trên xe bước xuống, mắt mang kính viền vàng, tay cầm một bó hoa.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nghĩ thầm rằng người này có lẽ định tán gái. Nhưng nhìn bộ dạng của người này, cũng khoảng ba mươi tuổi, không biết đối tượng của y như thế nào.
Người đàn ông kia đưa tay xem đồng hồ, mặt hiện lên một nụ cười, đưa tay sửa lại cà vạt.
Thời tiết tháng tám, vẫn còn khá nóng. Người đàn ông này mặc tây trang, dường như không hề cảm thấy nóng.
Còn Hàn Đông thì khác, hắn mặc áo phông ngắn tay thoải mái, lại mát mẻ, tiện lợi.
Kiều San San đã xin phép xong, mang theo túi xách, vui vẻ đi xuống lầu.
Vừa mới đi đến cầu thang, liền nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa, nụ cười trên mặt cô liền biến mất, trong lòng lại cảm thấy bực bội. Vốn dĩ vì Hàn Đông đến bất ngờ, tâm tình cô rất tốt. Nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này, lại khiến tâm tình của cô xấu đi.
- San San, em hết giờ làm rồi à?
Người đàn ông kia bước lên trước, hai tay cầm hoa đưa đến trước mặt Kiều San San,
- Đây là hoa tặng cho em.
Hàn Đông thấy vậy, nhất thời trừng mắt. Hừ, hắn trước đó còn đang đoán rằng người đàn ông này định tán người con gái thế nào nữa chứ. Không ngờ y lại đến quấy rầy Kiều San San, gan cũng lớn thật đấy.
Trong lòng hiện lên một tia tức giận, nhưng Hàn Đông cũng rất nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh. Thấy Kiều San San nhìn hắn, Hàn Đông cười với vẻ do dự.
Bảo vệ ở cửa lúc này mới nhìn về phía Hàn Đông, thấy hắn mặt không đổi sắc, vẫn mỉm cười, trong lòng nghĩ người đàn ông này thật độ lượng quá. Thấy người đàn ông khác tặng hoa cho người phụ nữ của mình, không những không tiến lên, mà còn không hề có chút tức giận nữa.
- Tôn Căn Tiến, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chúng ta không thể được. Hy vọng anh đừng tới làm phiền tôi nữa!
Kiều San San giận dữ nói, giơ tay hất một cái, liền khiến bó hoa Tôn Căn Tiến đưa lên trước mặt cô rơi xuống mặt đất.
Trên mặt Tôn Căn Tiến hiện lên thần sắc xấu hổ, sau đó cười nói:
- San San, tình cảm có thể từ từ nuôi dưỡng mà.
Kiều San San trừng mắt nói:
- Nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai rồi, hy vọng sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nói xong, Kiều San San liền đi về phía Hàn Đông, buồn bực nói:
- Thật mất hứng, Hàn Đông, chúng ta đi thôi, nhân tiện đi mua luôn một ít thức ăn.
Hàn Đông gật gật đầu, sau đó mở cửa ghế phụ cho Kiều San San, sau đó lên xe lái xe theo hướng Kiều San San chỉ.
Phía sau, Tôn Căn Tiến đứng trước chiếc xe Buick, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Thấy Kiều San San bước vào xe Hàn Đông, trong lòng y tràn đầy tức giận.
Nếu cùng so sánh, Hàn Đông trẻ trung đẹp trai hơn y nhiều.
Chẳng lẽ phụ nữ chỉ thích những người đàn ông đẹp trai thôi hay sao?
Nhưng anh tuấn, đẹp trai, phong độ lại không thể biến thành cơm để ăn được.
-Một đám *** chó!
Tôn Căn Tiến vô cùng tức giận nói, trong lòng nghĩ phải cho người đi tìm hiểu một chút, người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này là ai. Nhìn bộ dạng Kiều San San, chắc là quan hệ với hắn cũng không tồi, tại sao trước đây lại chưa từng gặp chứ?
- Anh cười cái gì?
Kiều San San quay đầu thấy Hàn Đông vẫn mỉm cười, liền hờn dỗi hỏi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Kiều đại mỹ nữ, người theo đuổi em quả thật rất nhiều đấy.
Kiều San San hơi đỏ mặt, hờn dỗi nói:
- Việc này không thể trách em được, Tôn Căn Tiến này gần đây rất đáng ghét. Tự cho rằng bản thân mình tài giỏi, cứ cách một thời gian lại đến quấy rầy một lần, làm em phiền chết đi được.
Hàn Đông nói:
- Đúng thế, anh thấy y ít nhất cũng ba mươi tuổi rồi, lại còn muốn theo đuổi Kiều San San của anh. Thật là cóc thối mà đòi ăn thịt thiên nga.
Kiều San San đưa tay đánh lên vai Hàn Đông, nói:
- Nói cái gì thế!
Lập tức, cô lại nhỏ giọng nói:
- Thiên nga như em, chỉ cho con cóc như anh ăn thôi.
Nghe Kiều San San nói vậy, trong lòng Hàn Đông không khỏi rung động, trong lòng tràn đầy sự ấm áp.
Tuy với hai người, vẫn luôn tín nhiệm đối phương, nhưng Kiều San San vẫn rất quan tâm đến suy nghĩ của Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông, Tôn Căn Tiến đó vừa mới được đề bạt lên làm Bí thư Thành đoàn, y tự cho rằng mình rất giỏi, mỗi lần em đều làm y tức tới gần chết. Nhưng cho dù nói thế nào, cũng không thay đổi được gì.
Hàn Đông cười nói:
- Đã là Cục trưởng rồi, quả thật cũng có cái đáng để đắc ý mà. Nhưng San San, nếu em cảm thấy phiền phức, để anh đi cảnh cáo y một chút là được.
Kiều San San nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Thôi đi, nếu người này cứ tiếp tục như vậy, em sẽ bảo ba em gọi điện cho y, xem y còn dám xuất hiện trước mặt em nữa không?
Hàn Đông hơi mỉm cười, Tôn Căn Tiến là Bí thư Thành đoàn, cũng là cán bộ cấp Cục trưởng rồi, nhưng lại còn độc thân, lại còn theo đuổi Kiều San San. Có lẽ thứ nhất cũng do Kiều San San vô cùng xinh đẹp, còn một nguyên nhân khác, e rằng cũng là do ba Kiều San San – Kiều Hiếu Nghĩa. Dù sao Kiều Hiếu Nghĩa cũng là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố mà.
Chỉ có điều, Hàn Đông có chút không hiểu được là, Tôn Căn Tiến này ít nhất cũng ba mươi tuổi rồi, tại sao vẫn còn độc thân?
Tới chợ, Hàn Đông tìm nơi có thể dừng xe, sau đó hai người liền nắm tay nhau đi mua đồ ăn.
Nhìn bộ dạng Kiều San San, có vẻ như chuẩn bị trổ tài rồi, mua không ít thức ăn. Nhưng Hàn Đông hơi lo lắng, không biết những món ăn cô mới học được sẽ làm như thế nào nữa.
Mua đồ ăn xong, Hàn Đông liền lái xe đến tiểu khu Ủy viên thường vụ thành phố.
Trước khi Kiều San San quay về xin phép, đã gọi điện thoại về nhà rồi, nên mẹ của cô cũng biết Hàn Đông đến.
Thấy Hàn Đông, mẹ Kiều San San mỉm cười. Đợi khi Hàn Đông ngồi xuống, liền nhiệt tình rót nước, gọt táo.
- Hàn Đông, cũng lâu rồi cháu không đến nhà chơi rồi nhỉ.
Mẹ Kiều San San nói với vẻ hơi trách cứ.
Bây giờ xem ra, Hàn Đông càng ngày càng điềm đạm, chin chắn, cùng với sự anh tuấn bề ngoài của hắn, lại càng khiến bà cảm thấy tiểu tử này cùng với con gái của mình giống như một đôi trời sinh vậy.
Ngoài ra tiền đồ của Hàn Đông cũng vô cùng rộng lớn. Tuổi còn trẻ như vậy, đã là Cục trưởng rồi, hơn nữa còn là Cục trưởng Bí thư huyện ủy như vậy nữa. Những người như thế, ở Trung Quốc này cũng không phải nhiều.
Cho nên, bà rất hài lòng về Hàn Đông.
Ngay cả Kiều Hiếu Nghĩa trước đây cũng rất phản đối Kiều San San và Kiều Hiếu Nghĩa ở cùng nhau, nhưng cũng đã thay đổi quan niệm từ lâu rồi.
Làm cha mẹ, đương nhiên hy vọng con gái mình có một chỗ dừng chân thật tốt. Nếu đã hài lòng với Hàn Đông, đương nhiên họ hy vọng Hàn Đông và Kiều San San có thể nhanh chóng quyết định.
Hơn nữa, trong thể chế này, Hàn Đông cũng đã lên Cục trưởng rồi. Nếu sau này còn muốn tiếp tục đi lên, vấn đề cá nhân cũng phải suy nghĩ đến rồi.
Nhìn Kiều San San vội vàng đi nấu cơm, mẹ cô mỉm cười, nói:
- Hàn Đông, cháu xem ti vi đi, cô đi nấu cơm.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Vâng, bác gái bận việc đi ạ.
Ngồi xem tivi được một lúc, thì cửa mở ra, là Kiều Hiếu Nghĩa đi làm về. Thấy Hàn Đông, Kiều Hiếu Nghĩa hơi sửng sốt một chút, mỉm cười ôn hòa.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Chào bác trai, bác mới đi làm về ạ?
Lần trước đến nhà, Hàn Đông đã thuận miệng sửa cách xưng hô với Kiều Hiếu Nghĩa thành bác trai, Kiều Hiếu Nghĩa cũng tỏ vẻ hài lòng với việc này.
Kiều Hiếu Nghĩa gật đầu nói:
- Hàn Đông đến rồi à, ngồi đi.
Hàn Đông chờ sau khi ông ta ngồi xuống, mới ngồi xuống.
Kiều Hiếu Nghĩa chậm rãi uống một ngụm trà, hỏi:
- Công việc của cháu dạo này không bận à?
Ông ta hỏi như vậy, thật ra là hỏi Hàn Đông sao lại có thời gian rảnh đến đây chơi.
Hàn Đông đương nhiên có thể hiểu được ý trong lời nói của ông ta, mỉm cười nói:
- Cháu đã nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mồng một tháng chin phải đến trưởng Đảng Tỉnh ủy học tập. Bây giờ công việc ở huyện Vinh Quang đã được sắp xếp rồi, vừa hay tranh thủ được hai ngày này đến thăm hai bác.
Kiều Hiếu Nghĩa mỉm cười, nói:
- Vậy à, lần này lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên trẻ của trường Đảng Tỉnh ủy, nghe nói chủ yếu bồi dưỡng những cán bộ trọng điểm. Hàn Đông, cháu có thể tham gia được, sau này phải nắm bắt thật tốt.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Cháu sẽ chăm chỉ học tập.
Bình thường Kiều Hiếu Nghĩa cũng không biết nói chuyện gì hài hước, khi nói chuyện với Hàn Đông chủ yếu cũng chỉ nói những chuyện lien quan đến công việc. Sau đó hỏi thăm Hàn Đông về tất cả những việc có lien quan đến huyện Vinh Quang, nhìn bề ngoài như một lãnh đạo đang hỏi chuyện cấp dưới vậy.
- Được rồi, hai người các anh đừng ngồi đó nói chuyện nữa, chuẩn bị ăn cơm thôi. Bữa cơm trưa hôm nay phần lớn là do San San nấu đấy.
Mẹ Kiều San San cười tươi nói.
Lúc ăn cơm, mẹ Kiều San San không ngừng gắp thức ăn cho Hàn Đông, thể hiện sự quan tâm và thân thiết vô cùng với Hàn Đông.
Bởi vì buổi chiều Kiều Hiếu Nghĩa còn phải đi làm, cho nên chỉ uống một ly rượu, Hàn Đông chỉ có một mình nên cũng không uống nhiều. Hơn nữa, Hàn Đông cũng không thích thú gì với việc uống rượu, có thể uống ít hơn một chút thì nên uống ít thôi.
Vẻ mặt Kiều San San hơi đỏ lên, thấy lúc ăn cơm trưa Kiều Hiếu Nghĩa chủ động đề nghị phải uống một ly rượu, trong lòng cô cảm thấy rất vui. Kiều Hiếu Nghĩa có thể làm như vậy, chứng tỏ rằng, ông ta đã chấp nhận Hàn Đông triệt để.
Nhưng vừa mới nghĩ đến thân phận của Hàn Đông, trong lòng Kiều San San lại có chút áp lực. Phía ba mẹ cô đã không có vấn đề gì nữa rồi, nhưng phía Hàn Đông, lại là một cửa ải khá lớn.
Tình hình trong nhà Hàn Đông, không giống với tình hình bên nhà cô.
Ông nội Hàn Đông, là nhân vật được bước vào sách giáo khoa lịch sử. Tuy bây giờ trên cơ bản đã ở nhà nghỉ ngơi, cũng không xuất hiện trên các phương tiện truyền thông nhiều, nhưng không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của ông. Có thể nói nếu ông đá chân một cái, thì nước Trung Quốc cũng phải rung lên mấy lần. Đối với nhân vật như vậy, Kiều San San thật sự sung kính từ trong lòng. Nhưng những nhân vật vốn dĩ cao cao tại thượng, có vẻ hư vô như vậy, lại có mối quan hệ với người đang ngồi cạnh cô, hơn nữa lại là ông nội của người mà cô yêu thương. Điều này khiến cô vô cùng bất ngờ, có chút trở tay không kịp.
Tuy cô không phải xuất thân từ gia đình như vậy, nhưng cô cũng hiểu được, Hàn Đông càng biểu hiện xuất sắc hơn nữa, thì trong rất nhiều việc, Hàn Đông cũng không thể làm theo ý riêng của mình hoàn toàn được. Ví dụ như vấn đề cá nhân của mình, Hàn Đông không thể tự mình làm chủ. Cũng giống như Hoàng tử thời cổ đại vậy, nếu là một Thái tử thực sự phải kế thừa ngôi vị, thì thứ phi, hoàng phi đều không thể do y tự lựa chọn được.
Tuy bây giờ đã là thời đại mới, nhưng có những thứ vẫn chưa thể đổi khác được. Chắc chắn ông nội Hàn Đông đặt rất nhiều hy vọng lên Hàn Đông, nên ông đương nhiên sẽ chọn cho Hàn Đông một đối tượng sẽ có lợi cho con đường phát triển sau này của Hàn Đông. Đây cũng là tư tưởng được gọi là môn đăng hộ đối của thời xưa.
Ba Kiều San San chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở mà thôi, trong mắt ông nội Hàn Đông, chỉ có thể là một hạt vừng trong khu rừng thôi. Đương nhiên không thể được xem là môn đăng hộ đối được.
Cho nên Kiều San San biết, cho dù cô và Hàn Đông có yêu nhau đi nữa, muốn thật sự đến được với nhau, cũng là điều vô cùng khó khăn.
Chẳng qua, bởi vì cô thật lòng yêu Hàn Đông, nên Kiều San San vẫn luôn kiên trì. Kiên trì phải tiếp tục bước đi cùng Hàn Đông.
- Con bé này, đang suy nghĩ cái gì thế, ăn cơm đi.
Mẹ cô mắng cô. Thấy con gái khi ăn cơm lại cứ ngồi thẫn thờ, bà nghĩ rằng lẽ nào vì Hàn Đông tới chơi, mà cô vui mừng đến thất thần?
- Dạ.
Kiều San San khôi phục lại tinh thần, đưa đũa gắp thức ăn.
Cơm nước xong, Hàn Đông nói chuyện cùng hai vợ chồng Kiều Hiếu Nghĩa.
Trong giọng nói của mẹ Kiều San San, Hàn Đông cảm nhận được, bà hy vọng hắn và Kiều San San có thể sớm quyết định đi đến với nhau.
Chỉ có điều, Hàn Đông chỉ có thể cười khổ trong lòng. Đối với tình cảnh trước mắt của hắn, hắn thật sự không tiện mở miệng nói.
Nếu lúc này mà nói rõ thân phận thật sự của hắn ra, cũng không tốt. Nhưng hắn lại thật sự không biết phải trả lời câu hỏi của mẹ Kiều San San như thế nào, cho nên đành giả vờ không hiểu ý trong lời nói của bà.
May mà Kiều San San nghe được nội dung cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ trong phòng khách, cũng đi ra ngồi xuống cùng Hàn Đông. Nói lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng biết, hắn cũng không thể cứ mãi trốn tránh vấn đề này được. Điều này trước sau gì cũng vẫn phải đối diện, xem ra phải suy nghĩ thử xem, rốt cuộc phải xử lý thế nào mới ổn thỏa.
Trong lòng Hàn Đông, đương nhiên hy vọng sau này có thể cùng với Kiều San San.
Mỗi lần được ở cùng Kiều San San, trong lòng Hàn Đông đều vô cùng thoải mái, dường như đó là một bến bờ yên bình vậy.
Cho nên, Hàn Đông cũng hy vọng việc của hắn và Kiều San San, có thể được cả nhà đồng ý.
Chỉ tiếc là, đối với việc này, Hàn Đông chỉ cảm nhận được sự bất lực vô hạn.
Buổi chiều sau khi Kiều Hiếu Nghĩa đi làm về, Hàn Đông và Kiều San San ngồi trong nhà một lát rồi ra ngoài đi dạo.
Ra bên ngoài, Kiều San San kéo tay Hàn Đông, nhẹ giọng nói:
- Hàn Đông, những điều mẹ em nói, anh đừng có quan tâm nhé.
Hàn Đông cảm thấy đau xót trong lòng, đưa tay ôm eo Kiều San San, thở dài nói:
- Xin lỗi, San San!
- Đừng nói vậy!
Kiều San San cười, giống như một đóa hoa đẹp vậy, cô dịu dàng nói:
- Chỉ cần trong tim anh có em, em đã mãn nguyện rồi.
Hàn Đông đưa tay nắm tay cô, nói:
- Tim anh chỉ thuộc về em thôi.
- Ha ha…
Kiều San San vui mừng mỉm cười, nói:
- Buồn nôn quá, Hàn Đông, buổi chiều chúng ta cùng đi xem phim đi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, đều nghe theo sự sắp xếp của em hết.
Buổi chiều người đến rạp chiếu phim cũng không nhiều, Hàn Đông và Kiều San San ngồi trong phòng chiếu, nhìn thấy người đến xem chủ yếu là những đôi tình nhân, đôi nào cũng ôm ôm ấp ấp.
Nhưng thực ra Hàn Đông cũng giống như bọn họ thôi, cũng ngồi đây nói chuyện yêu đương.
Buổi tối, Hàn Đông ở lại khách sạn Bội Thành, Kiều San San ở cùng Hàn Đông đến mười giờ rưỡi, sau đó mới đón xe về nhà.
Trước đó hai người cũng đã kịch liệt yêu nhau ở khách sạn, vui sướng cuồng nhiệt một phen. Lúc xuống lầu, mặt Kiều San San còn hơi hồng, chân tay cũng mềm đi.
Tuy nhiên, trong lòng cô, cũng rất vui, vui và ngọt ngào.
Về đến nhà, ba cô đang ở trong thư phòng, còn mẹ cô một mình ngồi trong phòng khách xem TV.
- Về rồi à?
Mẹ cô hiền lành nhìn cô, rồi bảo:
- Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Kiều San San biết mẹ cô muốn nói gì với cô, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cho nên liền giả bộ như rất mệt rồi nói:
- Mẹ, con đi dạo phố cả buổi chiều, mệt muốn chết rồi. Con phải đi tắm rồi đi ngủ đã, có chuyện gì ngày mai nói mẹ nhé.
- Con bé này, vậy con mau đi tắm, đợi con tắm xong mẹ sẽ nói với con.
Mẹ Kiều San San trách móc. Buổi trưa khi bà nói chuyện cùng Hàn Đông, thật ra trong câu chuyện cũng đã có hàm ý nhắc đến rồi, khi nào thì có thể gặp mặt người nhà của Hàn Đông, quyết định việc của hai người bọn họ. Nhưng Hàn Đông lại giả vờ ngốc, cũng không biết là hắn nghĩ như thế nào, nên đành phải đi hỏi con gái bà.
Thật ra trước khi rời khỏi khách sạn Kiều San San đã tắm rồi, nhưng bây giờ cô vẫn vào phòng tắm. Xả nước, mặc cho nước ấm chảy qua người cô.
Bọt nước bắn lên người, trong đầu cô không ngừng nghĩ tới những hình ảnh kiều diễm, điên cuồng khi ở cùng Hàn Đông. Trong lòng hai nóng lên, hai cánh tay không tự chủ nhấc lên, đặt lên khuôn ngực cao cao của mình.
Cô biết chuyện mà mẹ cô muốn nói với cô chắc chắn có lien quan đến Hàn Đông. Cô cũng không biết phải giải thích với mẹ cô thế nào, cho nên đành lấy việc tắm làm cớ, kéo dài thời gian một chút, nói không chừng mẹ cô sẽ đợi không được mà đi ngủ trước.
Có thể kéo dài được chút nào tốt chút đó.
Tắm đến hai mươi phút, khi Kiều San San mặc áo ngủ đi ra, mẹ cô vẫn còn ngồi trong phòng khách.
- Mẹ, cũng không còn sớm nữa, sao mẹ không đi ngủ đi. Vậy con đi ngủ trước nhé.
Kiều San San nói, rồi đi về phía phòng mình.
- Chờ một chút, chúng ta nói chuyện một lát đã.
Mẹ cô gọi lại.
- Có chuyện gì để ngày mai nói không được ạ, con buồn ngủ lắm rồi.
Kiều San San hờn dỗi nói.
- Lại đây, việc này rất quan trọng.
- Được rồi.
Kiều San San lề mề bước qua, há miệng ngáp một cái.
Cô cũng chẳng phải đang giả vờ, lúc nãy ở khách sạn với Hàn Đông quá cuồng nhiệt, lúc này cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Hơn nữa cô ở trong phòng tắm, ngâm nước lâu như vậy rồi, cũng hơi mệt rồi.
- Con bé này, tại sao chẳng chú ý gì hết thế.
Mẹ Kiều San San tức giận nói:
- Mẹ hỏi con, chuyện của con và Hàn Đông, rốt cuộc Hàn Đông định như thế nào?
- Mẹ, cái gì mà định như thế nào ạ?
- Con còn giả vờ? Hai người các con nếu đã ở cùng nhau rồi, vậy thì sớm quyết định mọi việc đi. Cha mẹ hai nhà gặp mặt nhau, ăn bữa cơm, cũng nhanh chóng quyết định luôn. Nhưng khi mẹ nhắc đến chuyện này, Hàn Đông tại sao lại cứ tỏ vẻ như không hiểu gì hết vậy?
- Mẹ, chúng con đều còn nhỏ mà. Bây giờ Hàn Đông lại đang tập trung cho sự nghiệp nữa.
Kiều San San hơi bĩu môi nói,
- Hơn nữa, chuyện của chúng con là của chúng con, quan tâm đến cha mẹ anh ấy làm gì.
- Con bé hồ đồ này!
Mẹ cô không kìm nổi đưa tay lên gõ trán cô, nói:
- Tại sao lại không lien quan đến ba mẹ, lo lắng cho con cái là việc hoàn toàn chính đáng mà bố mẹ nên làm. Con nói với Hàn Đông một tiếng, xem lúc nào có thời gian thì sắp xếp cho ba mẹ hai nhà gặp nhau đi.
Bà đương nhiên biết con gái của mình cũng đã là người của Hàn Đông rồi, cho nên bà hy vọng có thể quyết định nhanh hơn. Tốt nhất là sự việc sớm được quyết định, như thế mới sớm có cháu bế.
Kiều San San nói:
- Mẹ, ba mẹ Hàn Đông đều rất bận.
- Bận thế nào đi nữa, việc của con cái cũng không thể không quan tâm được. Nếu họ bận, ba mẹ cũng có thể đi gặp họ một chút, chỉ cần Hàn Đông hẹn được thời gian là được.
Kiều San San không còn gì để nói nữa, thấy mẹ như vậy, dường như không gặp được ba mẹ Hàn Đông thì không bỏ qua vậy.
Nhưng Kiều San San cũng biết, ba mẹ Hàn Đông không thể gặp mặt ba mẹ cô được.
- Mẹ, con cũng đã hỏi Hàn Đông rồi, anh ấy nói bố mẹ anh ấy thật sự rất bận, đợi có thời gian rồi, sẽ gặp nhau.
Kiều San San cũng đang nói thật, dù sao ba của Hàn Đông cũng là Chủ tịch tỉnh Vân Điền, mỗi ngày đều có không ít việc phải giải quyết. Còn mẹ Hàn Đông cũng là một trong những người quản lý của Tập đoàn truyền thông Đông Thăng, cũng không có nhiều thời gian rảnh.
Hơn nữa quan trọng là, việc của Hàn Đông, cuối cùng phải do ông nội của Hàn Đông quyết định. Trước khi ông nội Hàn Đông quyết định, ba mẹ Hàn Đông cũng không thể biểu hiện gì cả, và cũng sẽ không đi gặp ai cả.
Trước đó Kiều San San đã từng gặp mẹ Hàn Đông, hơn nữa trên tay cô, còn mang nhẫn do Dư Ngọc Trân thay mặt Hàn Đông tặng. Nhưng cũng chỉ là cá nhân Dư Ngọc Trân mà thôi, không đại diện cho cả nhà họ Hàn. Lần trước Dư Ngọc Hân đã nói với cô rất rõ ràng rồi. Việc giữa cô và Hàn Đông, có một trở ngại rất lớn, cũng hy vọng cô chuẩn bị trước tâm lý.
Thấy Kiều San San cúi người xoay xoay chiếc nhẫn trong ngón tay, mẹ cô thở dài nói:
- Chiếc nhẫn này khá đắt tiền, Hàn Đông tặng con à?
Kiều San San gật đầu, không nói gì. Thật sự cô cũng không có ý định cho mẹ cô biết cô đã từng gặp mẹ Hàn Đông mấy lần.
- Cũng không biết Hàn Đông nghĩ như thế nào. San San à, mẹ nói với con được rồi, con đi nói với Hàn Đông một tiếng, bảo hắn nhanh chóng liên hệ với người nhà một chút, để ba mẹ hắn sắp xếp thời gian, hai nhà chúng ta gặp mặt nhau. Việc kinh doanh dù bận rộn thế nào, thì sắp xếp chút thời gian bàn bạc chuyện của con cái cũng được mà.
Mẹ Kiều San San thở dài nói, bà vẫn luôn cho rằng, nhà Hàn Đông cũng chỉ làm kinh doanh mà thôi.
Kiều San San gật gật đầu, ngẩng đầu lên nói:
- Mẹ, con biết rồi, cũng không con sớm nữa, mẹ đi nghỉ sớm đi. Con cũng đi ngủ đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều San San cũng không đi làm, mà là ở cùng Hàn Đông. Đến buổi chiều, khi Hàn Đông lái xe rời đi, cô mới đi làm lại.
Hàn Đông lái xe, trong lòng có chút chua xót. Hôm nay thần sắc của Kiều San San không giống hôm qua. Tuy cô vẫn thể hiện sự vui vẻ, nhưng Hàn Đông biết, cô nhất định có tâm sự.
Hơn nữa Hàn Đông cũng đoán được tâm sự trong lòng cô là gì.
Nhưng Hàn Đông lại không còn cách nào khác.
Lần trước ông nội đã bảo mẹ hắn mang một tấm hình đến. Tuy sau khi hắn từ chối, ông nội cũng không giới thiệu thêm người nào mới nữa, nhưng lần trước khi Hàn Đông quay về gặp ông, cũng có thể nghe ra từ trong lời nói của ông, bản thân hắn cuối cùng cũng phải nghe theo sự sắp xếp của ông.
Nhưng lần trước khi Hàn Đông về nhà gặp ông nội, qua ngữ khí của ông, có thể nghe ra được, việc của hắn cuối cùng cũng phải dựa vào ông nội quyết định mà thôi.
Hàn Đông tuy không muốn chấp nhận, nhưng hắn cũng hiểu nỗi khổ của ông, lại thêm Hàn Đông cũng không muốn vì chuyện này mà trong nhà lại rối loạn. Phải biết rằng nếu hiện tại đã khác nhiều so với đời trước, nhưng Hàn Đông vẫn không hề muốn buông tay. Hắn nhất định phải nỗ lực, ít nhất cũng phải vượt qua được giai đoạn này.
- Ôi!
Hàn Đông thở dài, quyết định tạm thời không suy nghĩ đến chuyện này nữa. Trong tình huống không còn cách nào khác, Hàn Đông cũng có thể làm như vậy thôi. Xe vừa mới vào địa phận Thục Đô, điện thoại di động của Hàn Đông liền reo lên, là Lã Nam Phương gọi đến, y nói:
- Anh Đông, anh còn ở Phù Thành không?
Hàn Đông cười nói:
- Tôi vừa mới đến Thục Đô.
- Ha ha, xem ra hai chúng ta cũng khá ăn ý nhau đấy, anh Đông, tôi và Chí Không đã đặt biệt đặt cho anh một phòng, ở ngay gần trường Đảng. Anh cứ đến thẳng đó, đợi lát nữa chúng ta cùng đi xem, nếu thích, thì đặt nó luôn, tiền phòng tôi trả. Ha ha, cứ xem như thù lao cho việc anh Đông chỉ dạy cho tôi đi.
Lã Nam Phương hào phóng nói. Bởi vì có Hàn Đông chỉ đường, Thông tấn Nam Không do y và Chí Không hợp tác hiện nay đã như một công cụ sản xuất tiền. Qua những lợi nhuận và khoản hoa hồng, túi của Lã Nam Phương bây giờ càng ngày càng nặng, cho nên cũng hy vọng có thể biểu hiện với Hàn Đông một chút.
Hàn Đông nghe Lã Nam Phương nói vậy, tức giận nói:
- Tôi chỉ ở trường Đảng học tập ba tháng, mua nhà làm gì?
Hơn nữa, cho dù mua nhà, Hàn Đông cũng sẽ không dùng tiền của Lã Nam Phương. Nếu hắn thật sự muốn mua nhà, lại không thể bỏ ra được chừng đó tiền hay sao?
- Ha ha, anh Đông cứ xem trước đi đã rồi nói. Được rồi, anh biết trường Đảng ở đâu chứ, tôi đến đó trước, đợi anh ở trước cổng trường.
Lã Nam Phương cười nói.
Hàn Đông đương nhiên biết trường Đảng Tỉnh ủy ở đâu, liền đổi hướng đi về phía trường Đảng.
Tới trước cổng trường, liền thấy Lã Nam Phương đang đứng đó trò chuyện cùng Ngưu Chí Không, Hàn Đông liền lái xe qua đó.
- Anh Đông, anh vào trong đậu xe đi, chúng ta cùng nhau đi xem phòng được rồi.
Lã Nam Phương nói.
Hàn Đông đậu xe xong, sau đó ba người liền đi dọc theo sân trường Đảng Tỉnh ủy, qua khúc cua, phía trước đã xuất hiện một tiểu khu nhỏ. Nhìn từ bên ngoài, cây xanh bên trong rất đẹp, cây cối xanh um tùm.
Đi vào trong, Hàn Đông thấy các căn phòng đều được xây dựng rất đẹp, các dãy phòng ẩn dưới những tán cây um tùm, như những biệt thự vậy.
- Ở phía trước, lầu 9, khu 2, phòng số 6, chúng tôi vừa đến đó xem xong, chủ nhà chắc vẫn còn ở đó.
Tới trên lầu, chủ nhà đang khóa cửa nhà đi xuống, thấy Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không quay lại, còn dẫn thêm một người thanh niên, liền cười nói:
- Các vị còn muốn xem sao?
Lã Nam Phương cười nói:
- Đúng vậy, lần này nếu thấy thích hợp, thì sẽ quyết định luôn.
Người kia liền nhìn Hàn Đông một cái, mỉm cười nói:
- Là anh chàng này ở phải không.
Sau đó mở cửa, mời mọi người vào trong.
Hàn Đông nhìn một chút, ở đây trang trí rất tốt, có một cảm giác ấm áp. Hơn nữa vì là tầng lầu cao nhất, nên trên đỉnh lầu giống như các tòa viện vậy, cao hơn so với trần nhà các tầng dưới nhiều. Không gian cũng rộng hơn, ở bên trong cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chủ nhà đứng một bên giới thiệu:
- Căn phòng này vốn dĩ tôi định ở, nếu không phải đi chỗ khác, căn phòng này chắc chắn cũng không thể cho thuê được. Bên này còn có lan can, trồng hoa hay làm gì cũng đều rất thuận tiện. Khi trời mát, còn có thể trải một tấm chiếu ra ngoài, nằm phơi nắng. Nếu anh chàng này thích, cũng có thể mua lại, tôi có thể giảm giá một ít.
Hàn Đông cũng khá vừa lòng với căn phòng này, thứ nhất là do trang trí bên trong đẹp, có thể sử dụng ở ngay. Thứ hai là môi trường sống xung quanh cũng rất tốt, lại ở gần trường Đảng, đi lại đi học cũng thuận tiện.
- Chỉ ở một thời gian thôi, mua thì cũng không cần thiết.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Chủ nhà nói:
- Gần đây là trường Đảng Tỉnh ủy, ở đó còn có một trường Đại học Tài chính. Cho dù sau này cậu không ở, cũng có thể mua rồi cho người khác thuê. Căn nhà này sau này cũng sẽ tăng gián không ít.
Ông ta nghĩ những người từ bên ngoài đến đây ở, đương nhiên hy vọng bán nhà ở đây đi, trực tiếp đổi thành tiền. Tuy những người này còn trẻ tuổi, nhưng hai người trước đó lại lái xe BMW đến. Nên ông ta nghĩ chỉ cần họ đồng ý, mua lại căn nhà này, vấn đề tiền bạc chắc chắn không sao. Lã Nam Phương thấy Hàn Đông cũng khá thích căn nàh này, liền nói:
- Căn nhà này ông có thể giảm giá hơn một chút được không, nếu được, chúng tôi sẽ mua.
- Ừ, ít nhất cũng phải hai trăm ngàn tệ, căn nhà này cũng 123m2, giá này cũng đã thấp rồi.
Chủ nhà cắn răng nói.
Hàn Đông cười cười, giá này thật ra cũng không phải đắt quá. Phải biết rằng đất nơi này cũng không tồi, tính ra mỗi mét vuông cũng chưa tới hai ngàn tệ. Qua mấy năm nữa, giá nhà tăng lên, giống như vị trí này, một căn nhà trong một tiểu khu nhỏ, ít nhất cũng phải bảy tám ngàn mới mua được.
Lã Nam Phương nói:
- Vậy được, hai trăm ngàn thì hai trăm ngàn. Anh Đông, mua căn nhà này đi, anh ở đây cũng tiện hơn một chút.
Ngưu Chí Không cũng nói:
- Đúng vậy, anh Đông, coi như tôi và Nam Phương tặng anh thôi.
Hàn Đông xua tay nói:
- Thôi đi, không cần các anh trả tiền, tự tôi mua đi. Nam Phương, anh giúp tôi ứng tiền nhà ra trước đi, vài ngày nữa tôi sẽ mang tiền qua.
Mặc dù quan hệ của mấy người cũng không tồi, nhưng một căn nhà cũng không phải rẻ, Hàn Đông không thể tùy tiện nhận được.
Lã Nam Phương nói:
- Anh Đông, một căn nhà thôi mà, anh đừng nên tính toán quá rõ ràng như thế chứ.
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, tôi lấy tiền của tôi, đừng nói thêm nữa.
Lúc nói chuyện, Hàn Đông liền không tự chủ mà thể hiện một chút khí thế của kẻ bề trên.
Thấy thế, chủ nhà kia liền âm thầm kinh ngạc trong lòng. Ông ta cũng trải qua nhiều sóng gió cuộc sống rồi, người thanh niên trước mặt nhìn qua cũng chỉ giống như một sinh viên trường Đại học Tài chính ở gần đây thôi, nhưng uy lực đó, tại sao lại giống như một vị quan lớn vậy. Hơn nữa hai người thanh niên lái xe BMW đến dường như muốn tặng căn nhà này cho người thanh niên đó, nhưng hắn lại không hề cảm kích, còn cương quyết đòi tự trả tiền, thật sự là khiến người ta khó hiểu.
Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không thấy bộ dạng nghiêm túc của Hàn Đông, cũng không nói thêm gì nữa.
Hàn Đông nói với chủ nhà:
- Vậy cứ như thế đi, nhanh chóng làm xong thủ tục đi.
- Được, sáng ngày mai có thể làm xong rồi.
Chủ nhà đương nhiên muốn nhanh chóng bán được nhà đi, như vậy ông ta cũng có thể chuyển đi sớm hơn.
Sáng ngày hôm sau, ba người Hàn Đông liền đến cùng chủ nhà hoàn thành những thủ tục có liên quan. Vốn dĩ với tình hình thông thường, bán nhà sang tên, cũng không thể làm nhanh chóng như thế được. Nhưng chủ nhà kia vì muốn nhanh chóng lấy được tiền mặt, nên tìm một chút quan hệ, cho nên thủ tục cũng làm nhanh hơn.
Giao chìa khóa cho Hàn Đông, chủ nhà nắm tay Hàn Đông nói:
- Vừa nhìn là biết cậu không phải người bình thường, căn nhà đó cậu mua rồi chắc chắn rất đáng giá, chúc cậu nhanh phát tài.
Hàn Đông cười ha hả, nói:
- Vậy là nhờ sự tốt lành của anh rồi.
Buổi trưa, Hàn Đông và Lã Nam Phương, Ngưu Chí Không cùng ăn cơm. Vì buổi chiều còn phải đi làm, nên cả ba người cũng không uống rượu.
Hai giờ rưỡi chiều, Hàn Đông xuống lầu, không nhanh không chậm mà đi đến trường Đảng Tỉnh ủy. Hắn nhìn đồng hồ một chút, đi bộ đến cổng trường Đảng, tổng cộng cũng chỉ mất tám phút. Khoảng cách này, đi học quả thật rất tiện.
Cổng của trường Đảng Tỉnh ủy rất lớn, mang đến cho người ta một cảm giác uy nghiêm. Bảo vệ cổng kiểm tra giấy tờ của Hàn Đông rồi mới cho vào, đồng thời chỉ cho Hàn Đông biết nơi tổ chức báo danh.
Hàn Đông đi đến chỗ báo danh, ở đó có mấy người cũng đang báo danh. Nhìn tuổi của họ, đều đã hơn ba mươi tuổi hết rồi. Trong đó có một người lớn tuổi nhất, thì cũng khoảng bốn mươi tuổi rồi.
Nhìn thấy Hàn Đông, mấy người kia cũng có chút nghi ngờ. Trong lòng nghĩ sao lại có học viên nào như thế, đi báo danh cũng không tự mình đi, lại chỉ cho thư ký đến làm thủ tục. Ở đây dù sao cũng là trường Đảng Tỉnh ủy, lại khoa trương như vậy, quả thật cũng hiếm gặp.
Phải biết rằng, tuy lần này đến trường Đảng học tập, đều có tiền đồ phát triển rất rộng mở, là đối tượng đào tạo trọng điểm của Tỉnh ủy. Nhưng càng là như vậy, mọi người lại càng phải cần khiêm tốn một chút.
Công việc báo danh là một quy trình dài, trước tiên là phải giấy chứng minh, thông báo nhập học, sao đó nộp ảnh chụp, nộp tiền rồi phải chờ thêm nữa.
Hàn Đông đưa thẻ công tác, chứng minh nhân dân và thông báo nhập học ra, đưa đến cho nhân viên làm việc ngồi trước mặt:
- Tôi đến báo danh!
- Ừ…
Nhân viên công tác kinh ngạc một chút, rồi bất mãn nói:
- Báo danh xin hãy mời lãnh đạo đích thân đến đi!
Y cũng cho rằng Hàn Đông là thư ký của học viên nào đó, cho nên mới không khách sáo với Hàn Đông như vậy.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tôi là người tham gia học tập.
- Hả…
Nhân viên kia sửng sốt một lúc, sau đó cầm những tài liệu Hàn Đông đưa qua rồi đối chứng, trong lòng y lại vô cùng chấn động. Lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên lần này, phải là những cán bộ cấp Cục trưởng trở lên mới được tham gia. Người thanh niên này nhìn qua giống như một sinh viên đại học, lại đã là cán bộ cấp Cục trưởng?
Nhưng cẩn thận kiểm tra lại, y cuối cùng cũng xác định, những tài liệu mà Hàn Đông đưa cho y quả thật có hiệu lực. Y không khỏi kinh ngạc trong lòng, đóng dấu lên một bảng biểu, sau đó đưa cho Hàn Đông, nói:
- Điền vào phiếu này, anh có thể làm tiếp thủ tục tiếp theo.
Lần này ngữ khí của y đã khách khí hơn nhiều.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Đúng lúc này, mấy người đã báo danh trước đó, lại nhìn Hàn Đông với vẻ rất kinh ngạc. Người thanh niên này, không ngờ lại là học viên của lớp huấn luyện, thật sự không ngờ.
Thấy thần sắc kinh ngạc của những người đó, Hàn Đông chỉ có thể cười khổ. Cầm tờ phiếu lên, cầm tờ phiếu đi về phía bàn bên trái.
Lúc này một người đến báo danh khác cũng bước đến, nhìn thấy Hàn Đông, y không khỏi sửng sốt.
Hàn Đông cũng sững người một lát, người bước vào này không ngờ lại là người tặng hoa Kiều San San ngày hôm qua – Tôn Căn Tiến. Hắn không ngờ lại là bạn học với y.
/1284
|