Ngô Lương nghe xong lời của Tả Nhất Sơn, cười khẩy nói:
- Đồ cục trưởng chó má!
- Hắn ta cố ý gây thương tích cho chúng tôi mà, phải bắt lấy hắn
Trông thấy hai viên cảnh sát dưới sự ra hiệu của đồn trưởng tiến lại gần, người đàn bà lúc trước theo Ngô Lương đi đánh người phớt lờ, chỉ vào Vu Đại Lực mà gào:
- Nó đánh gãy chân tôi rồi!
Ngô Lương cũng gào lên:
- Đúng! Nhất định phải bắt lấy hắn, bằng không thì ông làm đồn trưởng làm gì.
Đồn trưởng nghe xong liền thấy vô cùng khó xử, ông chỉ là một viên cảnh sát nhỏ nhoi được cử đến, mà hai bên xem ra cũng không dễ đối phó, tình hình bây giờ như thế này ông thật sự cũng không biết phải làm thế nào. Có điều, cho dù thế nào đi nữa thì quả thực vừa rồi đám người của Ngô Lương bị tên kia đánh ngã lăn trên đất, xem bộ dạng của bọn họ ít nhất cũng phải bị gãy xương.
- Cái này, Lãnh đạo Tả, ngài xem việc này…
Đồn trưởng không thể làm gì khác hơn chỉ đành quay sang Tả Nhất Sơn
- Nếu không thì giữ hắn lại để phối hợp điều tra.
- Không cần thiết, tất cả mọi người đều trông thấy, hắn chỉ là tự vệ mới ra tay. Có chuyện gì ông cứ tìm tôi là được
Tả Nhất Sơn lạnh lùng nói, song đưa cho ông ta địa chỉ liên hệ của mình, rồi lại nói:
- Được rồi, mọi việc cứ như vậy.
Nhìn Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực quay lưng đi, viên đồn trưởng căn bản cũng không có còn cách nào. Tả Nhất Sơn biết rằng Ngô Lương cũng rất có thế lực, thân phận chắc chắn cũng không đơn giản.
- Mẹ kiếp! Tả Nhất Sơn, mày chạy đi? Bố mày xem mày chạy có thoát không?
Ngô Lương phẫn nộ gào lên. Hai tên đồng bọn của y lúc này bị khiển trách, nhưng rất mừng là những viên cảnh sát ngại thân phận của y nên không khiển trách gì y, chỉ đỡ y sang một bên. Sau đó hai viên cảnh sát đứng xung quanh y, cũng coi như khống chế y.
Nhân viên thu phí bị đả thương được đồn trưởng điều xe cảnh sát đưa tới bệnh viện. Đường nhanh chóng được thông.
Người xem xung quanh đều bàn tán sôi nổi về sự việc vừa rồi, nghĩ thầm rằng hôm nay được xem một vở kịch hay. Đầu tiên là có người ẩu đả với người thu phí ở trạm thu phí ngay trước mặt cảnh sát, sau đó lại có hai thanh niên đến trấn áp kẻ đánh người này, nghe nói là người của Uỷ ban nhân dân thành phố. Quả nhiên là núi cao còn có núi khác cao hơn.
Tả Nhất Sơn quay về xe, nói qua với Hàn Đông về chuyện đã trải qua.
Hàn Đông không tỏ ý kiến gì, nói:
- Thế cứ như vậy. Chuyện này cậu đã tham dự vào thì cuối cùng xử lí hậu quả phải chú ý nghe ngóng một chút.
- Vâng.
Tả Nhất Sơn nói, trong đầu cũng hiểu ra. Tuy Hàn Đông không đưa ra cho mình biện pháp xử lí nào nhưng đã ngầm thừa nhận cho mình can dự vào chuyện này. Tuy sự việc này giao cho Chu Chính, nhưng tên Ngô Lương kia lại là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân Ngô Cần, Chu Chính giải quyết chắc chắn sẽ gặp trở ngại. Chính vì lẽ đó mà Tả Nhất Sơn ra mặt quan tâm tới sự việc này, có thể phần nào đó là ý của Hàn Đông, tình hình không giống nhau nữa rồi. Về phần Hàn Đông ra mặt, bên phía Ngô Cần nghĩ thế nào? Rồi sẽ phản ứng ra sao? Cái này thì Tả Nhất Sơn cũng không thể đoán được, dù sao Hàn Đông cũng sẽ cân nhắc đến điểm này, anh ta chỉ cần làm tốt việc mà Hàn Đông giao cho là được rồi.
Con đường phía trước đã được khơi thông. Vu Đại Lực khởi động xe, từ từ lái đi. Sự việc vừa rồi anh chẳng để tâm, dù sao anh chỉ cần lái xe cho chắc, làm tốt công việc lãnh đạo giao cho là được.
Những cảnh sát được cử đến lúc trước đều nhìn thấy Tả Nhất Sơn trước khi dùng điện thoại gọi Chu Chính, có báo cáo với người ngồi trên chiếc xe kia, chỉ là bọn họ đều không biết nhân vật ngồi trên chiếc Santana này là ai, chắc hẳn rất có thế lực.
- Mẹ nó!
Ngô Lương được hai tên cảnh sát đỡ dậy, nhìn thấy chiếc Santana chầm chậm chuyển bánh mà Tả Nhất Sơn ngồi ở vị trí lái xe phía trước, ngồi đằng sau là một thanh niên và một người trung niên lạ mặt.
Chiếc Santana từ từ rời khỏi, đồn trưởng liền bảo với mọi người xung quanh:
- Được rồi, không có chuyện gì cả, mọi người giải tán đi, tụ tập ở đây làm gì?
Trò hay đã hết rồi, mọi người cũng không còn gì vui để xem nữa, thế là đám đông cũng dần dần tản đi. Nhưng mấy cảnh sát được cử đến cũng không thể đi, vì vừa rồi Phó cục trưởng cục Công an Chu Chính lại nói muốn đích thân xử lí sự việc này, bon họ nhất thiết phải chờ ở đây.
Đúng lúc này, một cảnh sát bỗng mở to mắt nhìn về phía trước, Trưởng đồn công an đang hút thuốc thấy thế xoay người nhìn theo, liền trông thấy một chiếc xe Audi màu đen đang chầm chậm tiến đến, vừa thấy biển số xe, đồn trưởng liền hiểu ngay, chiếc xe này rõ ràng là xe của một vị lãnh đạo nào đó ở Uỷ ban nhân dân thành phố. Hơn nữa nhìn hãng xe và xe hẳn là xe của lãnh đạo cấp cao của Uỷ ban nhân dân thành phố. Làm trong ngành này, cảnh sát là người hiểu rõ hơn ai hết về các hãng xe trong thành phố và khu vực. Do đó, chỉ cần nhìn qua viên đồn trưởng cũng có thể đoán được đại khái thân phận của chủ nhân chiếc xe này.
Tuy nhiên, bên trong xe ngoài lái xe ra thì không có ai khác nữa, đồn trưởng hơi thất vọng, xem ra chỉ là tay lái xe lái ngang qua đây mà thôi.
Nhưng mà rất nhanh, đôi mắt của đồn trưởng lại trợn tròn lên, anh nghĩ đến chiếc Santana vừa đi qua, Tả Nhất Sơn -người thanh niên coi thường Ngô Lương, ngồi chính trên chiếc xe đó. Anh ta không phải người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố hay sao, mà phía sau xe của bọn họ lại là một chiếc Audi trống không, chính là xe của Ủy ban nhân dân thành phố. Cái này không thể không khiến người ta nảy sinh liên tưởng.
“Đúng vậy, chắc chắn là lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố vừa đi qua đây, đúng lúc nhìn thấy sự việc này, thảo nào mà tên Tả Nhất Sơn kiêu ngạo như thế.” Đồn trưởng thầm nghĩ trong bụng. Trên chiếc Santana kia, tên Tả Nhất Sơn không phải chính là phụ lái xe ư? Nghĩ như vậy, đồn trưởng đã phần nào nghĩ thông. Nhưng đối phương đã biết thân phận của Ngô Lương mà vẫn còn muốn nhờ đến Cục trưởng Cục công an giải quyết sự việc, xem ra đối phương rất có thế lực, không ngờ đến Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố còn dám chọc vào.
Lúc này đồn trưởng lại nghĩ đến một số tin đồn, nghe nói cục trưởng Chu hình như có quan hệ khá tốt với một vị lãnh đạo nào đó của Thành ủy. Xem ra những ngày tháng sau này của phòng công an thật sự phải thay đổi dần dần.
Anh đang suy nghĩ thì một chiếc xe cảnh sát hú còi lao tới, là Chu Chính tới.
- Chào cục trưởng Chu.
Đồn trưởng tiến lên phía trước, kính cẩn chào Chu Chính vừa bước xuống xe.
Chu Chính nghiêm mặt nói:
- Người đâu?
- Ở ngay phía trước, đều bị bắt lại rồi
Đồn trưởng cung kính nói.
Chu Chính bước lên phía trước, ngay lập tức nhìn thấy hai cảnh sát đang đỡ Ngô Lương, cau mày nói:
- Đây mà là bắt giữ sao? Còng lại cho ta
- Thưa cục trưởng, chân hắn bị gãy rồi.
Đồn trưởng bước lên phía trước nói, anh cũng không kể ra thân phận của Ngô Lương, trong suy nghĩ của anh, tốt nhất là để Chu Chính đắc tội với Ngô Lương, đến lúc bị lộ ra thì những ngày tháng sau này của một đồn trưởng như anh ta mới có thể yên ổn được. Tuy rằng nghe nói Chu Chính có quan hệ khá tốt với một vị lãnh đạo nào đó của Thành Ủy, nhưng cũng chưa chắc người ta sẽ bảo vệ ông ta, suy cho cùng một khi cuộc đấu tranh trong thành phố nổ ra, một cấp phó nhỏ nhoi như anh rất dễ trở thành quân cờ bị hi sinh, như vậy thì bản thân cũng không an toàn
Chu Chính không chút biểu cảm ra lệnh
- Hừ, gãy xương thì đã sao, còng lại, đưa về từ từ thẩm vấn
Ngô Lương vừa nghe xong lập tức trợn trừng mắt nói:
- Tên họ Chu kia, mày dám? Mày có tin tao lột trang phục cảnh sát của mày không? Tao vừa báo cho cục trưởng Cục công an thành phố Hứa rồi, ông ta đã phái người đến đây tiếp nhận vụ việc lần này rồi, để tao xem các ngươi ai dám động đến tao?
Trong lòng y chứa đầy phẫn nộ, hoành hành ở thành phố Tân Châu nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên y phải chịu sự nhục nhã như thế này, vì vậy y xem Tả Nhất Sơn là thủ phạm, nghĩ trong lòng rằng nhất định phải xử lí thật mạnh tay. Còn về phần Chu Chính được Tả Nhất Sơn gọi đến, y không để bụng, cục trưởng Cục công an khu Cao Bằng đa số là họ Chu, nhiều nhất cũng chỉ là phó cục trưởng, nhờ vào gia thế của bố y muốn hạ bệ cán bộ cấp phó phòng quả thật là quá đơn giản.
Chu Chính cười ha hả, bảo:
- Mày uy hiếp tao sao? Nói cho mày biết, đây là Cao Bằng, mày mắc tội, bây giờ vụ này do tao xử lí, bản thân mày lún vào sự việc này thì hãy chuẩn bị tâm lí mà gánh chịu đi.
Theo mệnh lệnh của Chu Chính, một viên cảnh sát lấy còng tay số tám ra còng tay Ngô Lương lại, điều này khiến cho Ngô Lương vô cùng phẫn nộ, nếu như chân của Ngô Lương không phải vừa đau vừa sưng lên thì chỉ sợ hắn không kìm nổi nhảy dựng lên mà chửi rủa.
Sau đó Chu Chính liền ra lệnh với hai người thân tín đi cùng, bắt đầu tiến hành điều tra sự việc hôm nay, nhanh chóng làm sáng tỏ sự việc này. Thì ra Ngô Lương lái xe BMW đi qua đây, sau khi xe phía trước thu phí xong, y liền theo sau. Dù đi qua trạm thu phí ở đây từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nộp phí qua đường. Trong suy nghĩ của y, hôm nay cũng vậy, nhân viên thu phí nhất định sẽ thả đi.
Nào ai ngờ nhân viên thu phí kia là người mới, vừa thấy chiếc BMW lại muốn trốn phí, quyết định thật nhanh hạ lan can xuống, đúng lúc đập lên chiếc BMW. Lần này đã chọc tức Ngô Lương, y xuống xe và cùng với hai tên đồng bọn đánh cho nhân viên thu phí một trận nhừ tử. Những người khác ở trạm thu phí lúc đầu còn định đến giúp đỡ, kết quả là vừa nhìn thấy chiếc xe hãng BMW lập tức tất cả đều sợ không dám xông lên, tuy nhiên có người khôn ngoan đã gọi điện cho cảnh sát. Ai ngờ rằng sau khi cảnh sát đượơc cử đến, tên Ngô Lương tiết lộ thân phận thì đám cảnh sát cũng không dám can thiệp nữa, chỉ có thế đứng một bên mà nhìn, khuyên can vài câu gọi là lấy lệ. Nhưng mà bởi vì xung quanh Ngô Lương có nhiều người xem như vậy, ngược lại càng đánh mạnh, đánh cho nhân viên thu phí ngã lăn xuống đất rồi mà vẫn chưa dừng tay. Vết thương ở trên trán của anh thu phí kia là do tên Ngô Lương dùng điện thoại di động của y đập vào.
Nhân viên thu phí bị đánh tên là Cát Ngữ Thụy, giờ đã được người đưa vào bệnh viện, thương tích thế nào, tạm thời vẫn chưa rõ.
Viên đồn trưởng được cử đến nói một cách cẩn trọng, ban nãy lúc Chu Chính điều tra, trong lòng anh ta thấp tha thấp thỏm. Nhưng cho tới bây giờ, Chu Chính vẫn chưa có biểu hiện gì bất thường. Tuy nhiên anh cũng biết rằng Chu Chính hẳn là sẽ không khinh địch mà thả lỏng bản thân như vậy. Dù sao thì chính nhận được điện thoại báo động, sau đó vội vàng đi tới, nhưng lại ngại cho thân phận của Ngô Lương, chưa kịp ngăn chặn kịp thời về hành động đánh Cát Ngữ Thụy, Chu Chính phải nắm bắt được điểm này nhưng bản thân vẫn chưa đưa ra được biện pháp nào, thậm chí đến chính cục trưởng cũng không có cách nào bảo vệ chính mình.
- Mẹ kiếp! Người ta là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, tôi có cách gì đây?
Đồn trưởng buồn bực nói, anh cho rằng đổi lại là người khác đứng trên lập trường của anh, chỉ e là cũng chỉ có thể đứng qua một bên.
Lúc này Chu Chính mới lạnh lùng nhìn đồn trưởng và bảo:
- Vấn đề này anh chờ cục xử phạt đi.
Nói xong ông ta liền hất tay cho người dẫn theo ba người bọn Ngô Lương, lập tức liền rời khỏi hiện trường, căn bản là không cho đồn trưởng có cơ hội lên tiếng.
Đồn trưởng đứng ở đó, giây phút này quả thật là khóc không ra nước mắt. Chu Chính đã nói như vậy, những ngày tháng sau này của anh chắc chắn sẽ khó mà sống. Đồn trưởng dám chắc là không thể làm nên trò trống gì. Về phần hình phạt, anh thật ra vẫn không thể tưởng tượng được.
Chu Chính ngồi trên xe, tên Ngô Lương ngồi một bên kêu gào ầm ĩ:
- Tên họ Chu kia, mày chết chắc rồi, ai cũng không bảo vệ được mày đâu, kể cả là bí thư của các người hay Chủ tịch quận cũng không thể bao che cho mày
- Mày cho rằng mày là ai, Bí thư thành ủy chắc?
Chu Chính cười nhạt.
- Có lẽ mày nên nghĩ về vụ việc đi, bây giờ tình trạng của người bị thương vẫn còn chưa biết, tốt hơn hết mày nên cầu nguyện cho anh ta không sao đi, nếu không thì lần này mày gặp rắc rối lớn rồi.
Chu Chính cũng biết, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần đúng là đang thiết lập mối quan hệ một bên với Bí thư Thành ủy, mà lần này Hàn Đông đụng tới việc làm xấu của Ngô Lương, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân nhúng tay vào việc này là gì, như thế nếu như Ngô Cần đứng ra, nhất định Hàn Đông sẽ phản kích lại ông ta quyết liệt. Hơn nữa, trong vụ việc này Hàn Đông chiếm ưu thế, đồng thời Ngô Lương trở thành đương sự đã khiến cho bố của y Ngô Cần ở thế bất lợi. Nếu như thương tích của người bị đánh quá nặng thì tội cố ý gây thương tích của Ngô Lương là không thể trốn thoát.
Còn đám người bị thương của Ngô Lương lại là một vấn đề nhỏ, một là gãy xương cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng lắm, hai là Vũ Đại Lực xuất phát từ nguyên do bảo vệ Tả Nhất Sơn mà ra tay, cũng có thể xem là tự vệ.
Đúng lúc này điện thoại di động của Chu Chính vang lên, lấy ra xem, là một số điện cố định lạ, ông bắt máy:
- Alo, Chu Chính nghe.
- Cục trưởng Chu, tôi là Tiểu Vương của đồn công an Tây Giao ạ.
Người gọi điện chính là viên đồn trưởng lúc nãy, trong điện thoại anh ta nói với giọng sợ sệt:
- Cục trưởng Chu, vừa có kết quả kiểm tra, Cát Ngữ Thụy xuất huyết trong, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Nhân dân.
Chu Chính lặng đi, rồi thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Sau đó ông ta quay đầu liếc Ngô Lương một cái, thầm nghĩ tên tiểu tử này ra tay mạnh thật, cái tên Cát Ngữ Thụy kia không ngờ bị đánh tới xuất huyết trong, lần này trừng trị y càng dễ.
- Mày nhìn cái gì?
Ngô Lương vẫn không hề biết bản thân mình đã gặp rắc rối lớn, thăm dò Chu Chính.
Chu Chính cười nhạt một cái, bảo:
- Tôi không biết tại sao anh lại tự cho mình là giỏi, không phải là ỷ vào bố có quyền lực sao? Bây giờ Cát Ngữ Thụy xuất huyết trong, đang cấp cứu, anh hãy cầu nguyện cho anh ta tốt nhất không mệnh hệ gì đi.
Ngồi trong xe này có thể đều là thân tín của Chu Chính, do đó ông ta nói không đắn đo như vậy. Thái độ kiêu ngạo của Ngô Lương khiến ông ta không thích, vì vậy không đợi đến câu thứ hai.
- Xuất huyết trong?
Ngô Lương cũng kinh ngạc, lập tức bĩu môi nói:
- Vậy thì thế nào, không thể chết dễ dàng như vậy chứ?
Đúng lúc này điện thoại di động của Chu Chính lại đổ chuông, lần này lại là Cục trưởng cục công an khu Cao Bằng Cao Lập Hương gọi tới, trong điện thoại ông ta nói:
- Chu Chính, ông bắt con trai của Chủ tịch Ngô à?
Chu Chính nói:
- Cục trưởng Cao, tôi không biết Chủ tịch Ngô mà ông nhắc tới là ai, tôi vừa tiếp nhận một vụ án cố ý gây thương tích, tôi sẽ về cục nhanh thôi.
- Cái gì vụ án cố ý gây thương tích?
Cao Lập Hương hơi nhíu mày,
- Tôi nói cho Chu Chính, ông biết thân phận của Ngô Lương hay không, ông làm như vậy, đến lúc đó sẽ khiến cho cục ta rơi vào thế thụ động, lãnh đạo sẽ xem cục công an của chúng ta thế nào?
Chu Chính bất mãn nói:
- Cục trưởng Cao, ông nói thế là có ý gì? Tôi chính là căn cứ vào trình tự thông thường mà cứ thế xử lí thôi, cái này có gì sai sao?
- Anh…
Cao Lập Hương bị Chu Chính chọc tức, ông ta giận dữ dập điện thoại, lập tức gọi cho viên đồn trưởng bên Tây Giao, sau khi hiểu được sự việc đã xảy ra, ông ta liền chột dạ, tuy Ngô Lương là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần nhưng bây giờ xem ra ở thành phố vẫn có cấp trên ra tay, hơn nữa đánh người đến xuất huyết trong lại đang cấp cứu, như thế hiện tại ông ta thật sự không thích hợp can dự quá sâu.
Sau đó ông ta gọi cho Cục trưởng công an thành phố Hứa Kiến Thế, nói:
- Cục trưởng Hứa, ban nãy tôi gọi điện để tìm hiểu sơ qua, sự tình có chút phức tạp, Ngô Lương đánh người đến xuất huyết trong, đang nằm trong bệnh viện cấp cứu rồi, hơn nữa còn có lãnh đạo Thành ủy quan tâm tới vụ việc này, Chu Chính đã đưa Ngô Lương đi rồi.
Ông ta nói vậy, Hứa Kiến Thế liền hiểu được việc này rõ ràng có liên quan đến Hàn Đông, hơn nữa sự tình so với tưởng tượng ban đầu của ông ta càng phức tạp hơn.
- Tôi biết rồi.
Hứa Kiến Thế nói một cách lạnh lùng, giây phút ông nghe đến cái tên Chu Chính, Hàn Đông, trong lòng trào dâng sự sỉ nhục và nỗi căm phẫn tột cùng, việc mất mặt ấy vẫn in sâu trong lòng ông ta, tuy rằng tạm thời vẫn chưa có tin đồn gì, nhưng ông ta biết, chuyện này, chỉ sợ đến cuối cùng cũng dần dần lộ ra. Vừa nghĩ tới việc người khác biết mình đường đường là một Cục trưởng Công an thành phố mà bị người ta nhổ một bãi nước bọt vào mặt, Hứa Kiến Thế hận đến muốn chết.
“Hừ, đã thế ta đây sẽ đổ thêm dầu vào lửa.” Hứa Kiến Thế lạnh lùng gọi điện cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần, nói:
- Xin chào ngài Chủ tịch Ngô, tôi là Hứa Kiến Thế - Tiểu Hứa của Cục Công an thành phố đây ạ, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút, không làm phiền công việc của ngài chứ?
Ngô Cần rất hài lòng về thái độ của Hứa Kiến Thế, ông ta ôn tồn nói:
- Tiểu Hứa, ông khách sao gì chứ, có gì thì cứ nói đi.
Ngô Kiến Thế giữ loa, trên mặt ánh lên một nụ cười nham hiểm, nhưng trong lời nói lại tràn đầy lo lắng, nói:
- Thưa Chủ tịch Ngô, là như thế này, vừa nãy tôi nhận được điện thoại cậu nhà hình như ngoài vướng chuyện ra còn bị người của cục Công an Cao Bằng bắt lại rồi.
- Ông nói cái gì?
Tiếng của Ngô Cần trong điện thoại đột nhiên to lên, vô cùng tức giận,
- Con trai tôi bị bắt ư? Chuyện này là như thế nào, ông làm cục trưởng kiểu gì vậy, tại sao lại để cho người ta tùy tiện bắt người như thế?
Hứa Kiến Thế giả bộ uất ức nói:
- Chủ tịch Ngô, tôi cũng không còn cách nào khác, kẻ tùy tiện bắt người chính là Phó cục trưởng cục Công an Cao Bằng Chu Chính, tôi nghe Cao Lập Hương nói, Chủ tịch thành phố Hàn Hàn chỉ thị ông ta bắt người, lúc đó hình như là cậu nhà và người ta đang tranh cãi, bị Chủ tịch thành phố Hàn bắt gặp, cậu nhà cũng nói ra thân phận của mình, nhưng Chủ tịch thành phố vẫn kêu Chu Chính bắt người. Tôi còn nghe nói, hình như bọn họ còn gán cho cậu nhà tội danh cố ý gây thương tích.
Nói đến đây, trong lòng Hứa Kiến Thế vô cùng phấn chấn, ông ta sớm đã biết Ngô Cần là người rất bao che cho con trai, bây giờ bản thân lại châm ngòi nổ, ông ta và Hàn Đông chắc chắn phải gây chiến.
Quả nhiên, sau khi nghe Hứa Kiến Thế nói xong, Ngô Cần giờ đã bị chọc tức, ông ta thở phù phù trong điện thoại, rồi mới bảo:
- Tiểu Hứa, việc này tôi biết rồi, ông là Cục trưởng cục công an thành phố, nhất định phải bảo vệ con trai tôi, không được để cho người của ông dùng thủ đoạn, nếu như nó bị bức cung, tôi không tha cho ông đâu, xong rồi tôi sẽ liên hệ với Hàn Đông.
Hứa Kiến Thế khó xử nói:
- Chủ tịch Ngô, không giấu gì ngài, cái tên Chu Chính kia ỷ vào Chủ tịch thành phố Hàn làm chỗ dựa, lời của tôi hắn cũng không xem ra gì, có lẽ ngài phải liên hệ cẩn thận một chút.
Ngô Cần bảo:
- Tôi biết rồi, cái này để tôi liên hệ.
Sau đó, Ngô Cần liền nối máy đến văn phòng của Hàn Đông, kết quả là không ai bắt máy suốt, rồi ông ta nối máy vào điện thoại của Hàn Đông. Lúc bấm số, Ngô Cần mặt tái mét, Ngô Lương chính là đứa con trai duy nhất của ông ta, nếu như thực sự Hàn Đông gán cho nó tội cố ý gây thương tích, đến lúc đó chắc chắn phải chịu khổ. Cho nên Ngô Cần hiện giờ quả thật là rất phẫn nộ với Hàn Đông, cảm thấy Hàn Đông rõ ràng biết rằng Ngô Lương là con trai của mình, không ngờ còn để người của Cục cảnh sát bắt nó, còn muốn hãm hại nó. Điều này đích thị là cố ý đấm vào mặt mình đây mà.
Tả Nhất Sơn nhìn thấy số điện thoại trên di động, hơi sửng sốt, rồi lập tức bắt máy, nói:
- Chào Chủ tịch Ngô, tôi là thư kí của Chủ tịch thành phố Hàn, Tả Nhất Sơn, xin hỏi ngài có chỉ thị gì?
Ngô Cần chẳng thèm nói khách sáo với Tả Nhất Sơn:
- Anh đưa máy cho Chủ tịch thành phố Hàn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Được, ngài đợi một lát.
Sau đó đưa máy cho Hàn Đông và nói: - Ông chủ, là điện thoại của Chủ tịch Ngô Cần.
Hàn Đông cười thản nhiên, hắn đương nhiên hiểu rõ Ngô Cần gọi tới có ý gì, rõ ràng là xin cho con trai ông ta, cho nên Hàn Đông không múôn nghe điện, bèn nói:
- Anh bảo với ông ta là tôi đi ra ngoài xử lí công việc rồi.
Hàn Đông lại không biết rằng Ngô Cần vừa gọi vào điện thoại của văn phòng ông.
Tả Nhất Sơn gật đầu, lập tức nói với người bên kia đầu dây:
- Chủ tịch Ngô, Chủ tịch Hàn đi ra ngoài xử lí công việc rồi, ngài có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời ạ?
Ngô Cần nghe xong, tức khắc giận tím mặt, ông ta vừa mới gọi vào điện thoại của văn phòng Hàn Đông, luôn không có người bắt máy, như thế nhất định Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đều không ở đó, như thế bọn họ hẳn là đi cùng nhau, bây giờ Tả Nhất Sơn nói như vậy, rõ ràng là Hàn Đông không muốn nghe điện thoại của mình.
- Được, được.
Ngô Cần tức đến nỗi chỉ nói mỗi hai từ, xem ra, Hàn Đông sở dĩ không nhận điện thoại là vì quyết tâm muốn chỉnh đốn con trai mình, trong nháy mắt, trong lòng của Ngô Cần trào dâng ngọn lửa tức giận. Ông loảng xoảng một tiếng rồi cúp máy, lập tức gọi cho Thành ủy:
- Bí thư Hề, Hàn Đông cũng thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta đem sự việc ban nãy nghe được từ Hứa Kiến Thế nói qua một chút, và bảo:
- Bí thư Hề, Hàn Đông làm như vậy là đi quá giới hạn rồi, cứ cho là chính kiến bất đồng. Nhưng mà ông ta xử lí như vậy khiến cho các đồng chí phải thất vọng.
Hề Hiều Kiến cũng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm Hàn Đông sao lại phải khổ vậy, vô duyên vô cớ muốn xử lí con trai của Ngô Cần làm gì cơ chứ, đúng ra thì hắn ta bây giờ vẫn chưa theo phe nào, dường như cũng không cần ra tay đối phó với Ngô Cần chứ.
- Ông Ngô, ông không cần phải bận tâm, tôi lập tức gọi điện hỏi lại.
Hề Hiểu Kiến đáp. Tuy ông nói là để ý đến, nhưng cũng không cam đoan chắc chắn sẽ sai người thả Ngô Lương ra bây giờ, suy cho cùng thì hiện tại ông vẫn chưa hiểu rõ chân tướng sự việc.
Mà lúc này Chu Chính lại đưa người vào bệnh viện Nhân Dân rồi, theo sự chỉ dẫn của y tá trưởng trực ban đi vào phòng cấp cứu. Cát Ngữ Thụy bị đánh hiện đang cấp cứu, Chu Chính tới xem tình hình. Nếu Cát Ngữ Thụy cấp cứu qua đi, tình hình cho phép, ông sẽ dễ dàng hiểu được mọi chuyện đã xảy ra.
Đúng lúc này, đèn của phòng cấp cứu tắt, một bác sĩ từ bên trong đi ra, nhìn thấy cảnh sát ở bên ngoài, anh ta sửng sốt một lúc, sau đó lạnh lùng nói:
- Các ông đến tìm bệnh nhân à, thật xin lỗi, vừa nãy chúng tôi đã cố gắng cứu chữa, nhưng vết thương của anh ta quả thực quá nghiêm trọng, chúng tôi đành bất lực.
- Đồ cục trưởng chó má!
- Hắn ta cố ý gây thương tích cho chúng tôi mà, phải bắt lấy hắn
Trông thấy hai viên cảnh sát dưới sự ra hiệu của đồn trưởng tiến lại gần, người đàn bà lúc trước theo Ngô Lương đi đánh người phớt lờ, chỉ vào Vu Đại Lực mà gào:
- Nó đánh gãy chân tôi rồi!
Ngô Lương cũng gào lên:
- Đúng! Nhất định phải bắt lấy hắn, bằng không thì ông làm đồn trưởng làm gì.
Đồn trưởng nghe xong liền thấy vô cùng khó xử, ông chỉ là một viên cảnh sát nhỏ nhoi được cử đến, mà hai bên xem ra cũng không dễ đối phó, tình hình bây giờ như thế này ông thật sự cũng không biết phải làm thế nào. Có điều, cho dù thế nào đi nữa thì quả thực vừa rồi đám người của Ngô Lương bị tên kia đánh ngã lăn trên đất, xem bộ dạng của bọn họ ít nhất cũng phải bị gãy xương.
- Cái này, Lãnh đạo Tả, ngài xem việc này…
Đồn trưởng không thể làm gì khác hơn chỉ đành quay sang Tả Nhất Sơn
- Nếu không thì giữ hắn lại để phối hợp điều tra.
- Không cần thiết, tất cả mọi người đều trông thấy, hắn chỉ là tự vệ mới ra tay. Có chuyện gì ông cứ tìm tôi là được
Tả Nhất Sơn lạnh lùng nói, song đưa cho ông ta địa chỉ liên hệ của mình, rồi lại nói:
- Được rồi, mọi việc cứ như vậy.
Nhìn Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực quay lưng đi, viên đồn trưởng căn bản cũng không có còn cách nào. Tả Nhất Sơn biết rằng Ngô Lương cũng rất có thế lực, thân phận chắc chắn cũng không đơn giản.
- Mẹ kiếp! Tả Nhất Sơn, mày chạy đi? Bố mày xem mày chạy có thoát không?
Ngô Lương phẫn nộ gào lên. Hai tên đồng bọn của y lúc này bị khiển trách, nhưng rất mừng là những viên cảnh sát ngại thân phận của y nên không khiển trách gì y, chỉ đỡ y sang một bên. Sau đó hai viên cảnh sát đứng xung quanh y, cũng coi như khống chế y.
Nhân viên thu phí bị đả thương được đồn trưởng điều xe cảnh sát đưa tới bệnh viện. Đường nhanh chóng được thông.
Người xem xung quanh đều bàn tán sôi nổi về sự việc vừa rồi, nghĩ thầm rằng hôm nay được xem một vở kịch hay. Đầu tiên là có người ẩu đả với người thu phí ở trạm thu phí ngay trước mặt cảnh sát, sau đó lại có hai thanh niên đến trấn áp kẻ đánh người này, nghe nói là người của Uỷ ban nhân dân thành phố. Quả nhiên là núi cao còn có núi khác cao hơn.
Tả Nhất Sơn quay về xe, nói qua với Hàn Đông về chuyện đã trải qua.
Hàn Đông không tỏ ý kiến gì, nói:
- Thế cứ như vậy. Chuyện này cậu đã tham dự vào thì cuối cùng xử lí hậu quả phải chú ý nghe ngóng một chút.
- Vâng.
Tả Nhất Sơn nói, trong đầu cũng hiểu ra. Tuy Hàn Đông không đưa ra cho mình biện pháp xử lí nào nhưng đã ngầm thừa nhận cho mình can dự vào chuyện này. Tuy sự việc này giao cho Chu Chính, nhưng tên Ngô Lương kia lại là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân Ngô Cần, Chu Chính giải quyết chắc chắn sẽ gặp trở ngại. Chính vì lẽ đó mà Tả Nhất Sơn ra mặt quan tâm tới sự việc này, có thể phần nào đó là ý của Hàn Đông, tình hình không giống nhau nữa rồi. Về phần Hàn Đông ra mặt, bên phía Ngô Cần nghĩ thế nào? Rồi sẽ phản ứng ra sao? Cái này thì Tả Nhất Sơn cũng không thể đoán được, dù sao Hàn Đông cũng sẽ cân nhắc đến điểm này, anh ta chỉ cần làm tốt việc mà Hàn Đông giao cho là được rồi.
Con đường phía trước đã được khơi thông. Vu Đại Lực khởi động xe, từ từ lái đi. Sự việc vừa rồi anh chẳng để tâm, dù sao anh chỉ cần lái xe cho chắc, làm tốt công việc lãnh đạo giao cho là được.
Những cảnh sát được cử đến lúc trước đều nhìn thấy Tả Nhất Sơn trước khi dùng điện thoại gọi Chu Chính, có báo cáo với người ngồi trên chiếc xe kia, chỉ là bọn họ đều không biết nhân vật ngồi trên chiếc Santana này là ai, chắc hẳn rất có thế lực.
- Mẹ nó!
Ngô Lương được hai tên cảnh sát đỡ dậy, nhìn thấy chiếc Santana chầm chậm chuyển bánh mà Tả Nhất Sơn ngồi ở vị trí lái xe phía trước, ngồi đằng sau là một thanh niên và một người trung niên lạ mặt.
Chiếc Santana từ từ rời khỏi, đồn trưởng liền bảo với mọi người xung quanh:
- Được rồi, không có chuyện gì cả, mọi người giải tán đi, tụ tập ở đây làm gì?
Trò hay đã hết rồi, mọi người cũng không còn gì vui để xem nữa, thế là đám đông cũng dần dần tản đi. Nhưng mấy cảnh sát được cử đến cũng không thể đi, vì vừa rồi Phó cục trưởng cục Công an Chu Chính lại nói muốn đích thân xử lí sự việc này, bon họ nhất thiết phải chờ ở đây.
Đúng lúc này, một cảnh sát bỗng mở to mắt nhìn về phía trước, Trưởng đồn công an đang hút thuốc thấy thế xoay người nhìn theo, liền trông thấy một chiếc xe Audi màu đen đang chầm chậm tiến đến, vừa thấy biển số xe, đồn trưởng liền hiểu ngay, chiếc xe này rõ ràng là xe của một vị lãnh đạo nào đó ở Uỷ ban nhân dân thành phố. Hơn nữa nhìn hãng xe và xe hẳn là xe của lãnh đạo cấp cao của Uỷ ban nhân dân thành phố. Làm trong ngành này, cảnh sát là người hiểu rõ hơn ai hết về các hãng xe trong thành phố và khu vực. Do đó, chỉ cần nhìn qua viên đồn trưởng cũng có thể đoán được đại khái thân phận của chủ nhân chiếc xe này.
Tuy nhiên, bên trong xe ngoài lái xe ra thì không có ai khác nữa, đồn trưởng hơi thất vọng, xem ra chỉ là tay lái xe lái ngang qua đây mà thôi.
Nhưng mà rất nhanh, đôi mắt của đồn trưởng lại trợn tròn lên, anh nghĩ đến chiếc Santana vừa đi qua, Tả Nhất Sơn -người thanh niên coi thường Ngô Lương, ngồi chính trên chiếc xe đó. Anh ta không phải người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố hay sao, mà phía sau xe của bọn họ lại là một chiếc Audi trống không, chính là xe của Ủy ban nhân dân thành phố. Cái này không thể không khiến người ta nảy sinh liên tưởng.
“Đúng vậy, chắc chắn là lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố vừa đi qua đây, đúng lúc nhìn thấy sự việc này, thảo nào mà tên Tả Nhất Sơn kiêu ngạo như thế.” Đồn trưởng thầm nghĩ trong bụng. Trên chiếc Santana kia, tên Tả Nhất Sơn không phải chính là phụ lái xe ư? Nghĩ như vậy, đồn trưởng đã phần nào nghĩ thông. Nhưng đối phương đã biết thân phận của Ngô Lương mà vẫn còn muốn nhờ đến Cục trưởng Cục công an giải quyết sự việc, xem ra đối phương rất có thế lực, không ngờ đến Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố còn dám chọc vào.
Lúc này đồn trưởng lại nghĩ đến một số tin đồn, nghe nói cục trưởng Chu hình như có quan hệ khá tốt với một vị lãnh đạo nào đó của Thành ủy. Xem ra những ngày tháng sau này của phòng công an thật sự phải thay đổi dần dần.
Anh đang suy nghĩ thì một chiếc xe cảnh sát hú còi lao tới, là Chu Chính tới.
- Chào cục trưởng Chu.
Đồn trưởng tiến lên phía trước, kính cẩn chào Chu Chính vừa bước xuống xe.
Chu Chính nghiêm mặt nói:
- Người đâu?
- Ở ngay phía trước, đều bị bắt lại rồi
Đồn trưởng cung kính nói.
Chu Chính bước lên phía trước, ngay lập tức nhìn thấy hai cảnh sát đang đỡ Ngô Lương, cau mày nói:
- Đây mà là bắt giữ sao? Còng lại cho ta
- Thưa cục trưởng, chân hắn bị gãy rồi.
Đồn trưởng bước lên phía trước nói, anh cũng không kể ra thân phận của Ngô Lương, trong suy nghĩ của anh, tốt nhất là để Chu Chính đắc tội với Ngô Lương, đến lúc bị lộ ra thì những ngày tháng sau này của một đồn trưởng như anh ta mới có thể yên ổn được. Tuy rằng nghe nói Chu Chính có quan hệ khá tốt với một vị lãnh đạo nào đó của Thành Ủy, nhưng cũng chưa chắc người ta sẽ bảo vệ ông ta, suy cho cùng một khi cuộc đấu tranh trong thành phố nổ ra, một cấp phó nhỏ nhoi như anh rất dễ trở thành quân cờ bị hi sinh, như vậy thì bản thân cũng không an toàn
Chu Chính không chút biểu cảm ra lệnh
- Hừ, gãy xương thì đã sao, còng lại, đưa về từ từ thẩm vấn
Ngô Lương vừa nghe xong lập tức trợn trừng mắt nói:
- Tên họ Chu kia, mày dám? Mày có tin tao lột trang phục cảnh sát của mày không? Tao vừa báo cho cục trưởng Cục công an thành phố Hứa rồi, ông ta đã phái người đến đây tiếp nhận vụ việc lần này rồi, để tao xem các ngươi ai dám động đến tao?
Trong lòng y chứa đầy phẫn nộ, hoành hành ở thành phố Tân Châu nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên y phải chịu sự nhục nhã như thế này, vì vậy y xem Tả Nhất Sơn là thủ phạm, nghĩ trong lòng rằng nhất định phải xử lí thật mạnh tay. Còn về phần Chu Chính được Tả Nhất Sơn gọi đến, y không để bụng, cục trưởng Cục công an khu Cao Bằng đa số là họ Chu, nhiều nhất cũng chỉ là phó cục trưởng, nhờ vào gia thế của bố y muốn hạ bệ cán bộ cấp phó phòng quả thật là quá đơn giản.
Chu Chính cười ha hả, bảo:
- Mày uy hiếp tao sao? Nói cho mày biết, đây là Cao Bằng, mày mắc tội, bây giờ vụ này do tao xử lí, bản thân mày lún vào sự việc này thì hãy chuẩn bị tâm lí mà gánh chịu đi.
Theo mệnh lệnh của Chu Chính, một viên cảnh sát lấy còng tay số tám ra còng tay Ngô Lương lại, điều này khiến cho Ngô Lương vô cùng phẫn nộ, nếu như chân của Ngô Lương không phải vừa đau vừa sưng lên thì chỉ sợ hắn không kìm nổi nhảy dựng lên mà chửi rủa.
Sau đó Chu Chính liền ra lệnh với hai người thân tín đi cùng, bắt đầu tiến hành điều tra sự việc hôm nay, nhanh chóng làm sáng tỏ sự việc này. Thì ra Ngô Lương lái xe BMW đi qua đây, sau khi xe phía trước thu phí xong, y liền theo sau. Dù đi qua trạm thu phí ở đây từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nộp phí qua đường. Trong suy nghĩ của y, hôm nay cũng vậy, nhân viên thu phí nhất định sẽ thả đi.
Nào ai ngờ nhân viên thu phí kia là người mới, vừa thấy chiếc BMW lại muốn trốn phí, quyết định thật nhanh hạ lan can xuống, đúng lúc đập lên chiếc BMW. Lần này đã chọc tức Ngô Lương, y xuống xe và cùng với hai tên đồng bọn đánh cho nhân viên thu phí một trận nhừ tử. Những người khác ở trạm thu phí lúc đầu còn định đến giúp đỡ, kết quả là vừa nhìn thấy chiếc xe hãng BMW lập tức tất cả đều sợ không dám xông lên, tuy nhiên có người khôn ngoan đã gọi điện cho cảnh sát. Ai ngờ rằng sau khi cảnh sát đượơc cử đến, tên Ngô Lương tiết lộ thân phận thì đám cảnh sát cũng không dám can thiệp nữa, chỉ có thế đứng một bên mà nhìn, khuyên can vài câu gọi là lấy lệ. Nhưng mà bởi vì xung quanh Ngô Lương có nhiều người xem như vậy, ngược lại càng đánh mạnh, đánh cho nhân viên thu phí ngã lăn xuống đất rồi mà vẫn chưa dừng tay. Vết thương ở trên trán của anh thu phí kia là do tên Ngô Lương dùng điện thoại di động của y đập vào.
Nhân viên thu phí bị đánh tên là Cát Ngữ Thụy, giờ đã được người đưa vào bệnh viện, thương tích thế nào, tạm thời vẫn chưa rõ.
Viên đồn trưởng được cử đến nói một cách cẩn trọng, ban nãy lúc Chu Chính điều tra, trong lòng anh ta thấp tha thấp thỏm. Nhưng cho tới bây giờ, Chu Chính vẫn chưa có biểu hiện gì bất thường. Tuy nhiên anh cũng biết rằng Chu Chính hẳn là sẽ không khinh địch mà thả lỏng bản thân như vậy. Dù sao thì chính nhận được điện thoại báo động, sau đó vội vàng đi tới, nhưng lại ngại cho thân phận của Ngô Lương, chưa kịp ngăn chặn kịp thời về hành động đánh Cát Ngữ Thụy, Chu Chính phải nắm bắt được điểm này nhưng bản thân vẫn chưa đưa ra được biện pháp nào, thậm chí đến chính cục trưởng cũng không có cách nào bảo vệ chính mình.
- Mẹ kiếp! Người ta là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, tôi có cách gì đây?
Đồn trưởng buồn bực nói, anh cho rằng đổi lại là người khác đứng trên lập trường của anh, chỉ e là cũng chỉ có thể đứng qua một bên.
Lúc này Chu Chính mới lạnh lùng nhìn đồn trưởng và bảo:
- Vấn đề này anh chờ cục xử phạt đi.
Nói xong ông ta liền hất tay cho người dẫn theo ba người bọn Ngô Lương, lập tức liền rời khỏi hiện trường, căn bản là không cho đồn trưởng có cơ hội lên tiếng.
Đồn trưởng đứng ở đó, giây phút này quả thật là khóc không ra nước mắt. Chu Chính đã nói như vậy, những ngày tháng sau này của anh chắc chắn sẽ khó mà sống. Đồn trưởng dám chắc là không thể làm nên trò trống gì. Về phần hình phạt, anh thật ra vẫn không thể tưởng tượng được.
Chu Chính ngồi trên xe, tên Ngô Lương ngồi một bên kêu gào ầm ĩ:
- Tên họ Chu kia, mày chết chắc rồi, ai cũng không bảo vệ được mày đâu, kể cả là bí thư của các người hay Chủ tịch quận cũng không thể bao che cho mày
- Mày cho rằng mày là ai, Bí thư thành ủy chắc?
Chu Chính cười nhạt.
- Có lẽ mày nên nghĩ về vụ việc đi, bây giờ tình trạng của người bị thương vẫn còn chưa biết, tốt hơn hết mày nên cầu nguyện cho anh ta không sao đi, nếu không thì lần này mày gặp rắc rối lớn rồi.
Chu Chính cũng biết, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần đúng là đang thiết lập mối quan hệ một bên với Bí thư Thành ủy, mà lần này Hàn Đông đụng tới việc làm xấu của Ngô Lương, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân nhúng tay vào việc này là gì, như thế nếu như Ngô Cần đứng ra, nhất định Hàn Đông sẽ phản kích lại ông ta quyết liệt. Hơn nữa, trong vụ việc này Hàn Đông chiếm ưu thế, đồng thời Ngô Lương trở thành đương sự đã khiến cho bố của y Ngô Cần ở thế bất lợi. Nếu như thương tích của người bị đánh quá nặng thì tội cố ý gây thương tích của Ngô Lương là không thể trốn thoát.
Còn đám người bị thương của Ngô Lương lại là một vấn đề nhỏ, một là gãy xương cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng lắm, hai là Vũ Đại Lực xuất phát từ nguyên do bảo vệ Tả Nhất Sơn mà ra tay, cũng có thể xem là tự vệ.
Đúng lúc này điện thoại di động của Chu Chính vang lên, lấy ra xem, là một số điện cố định lạ, ông bắt máy:
- Alo, Chu Chính nghe.
- Cục trưởng Chu, tôi là Tiểu Vương của đồn công an Tây Giao ạ.
Người gọi điện chính là viên đồn trưởng lúc nãy, trong điện thoại anh ta nói với giọng sợ sệt:
- Cục trưởng Chu, vừa có kết quả kiểm tra, Cát Ngữ Thụy xuất huyết trong, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Nhân dân.
Chu Chính lặng đi, rồi thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Sau đó ông ta quay đầu liếc Ngô Lương một cái, thầm nghĩ tên tiểu tử này ra tay mạnh thật, cái tên Cát Ngữ Thụy kia không ngờ bị đánh tới xuất huyết trong, lần này trừng trị y càng dễ.
- Mày nhìn cái gì?
Ngô Lương vẫn không hề biết bản thân mình đã gặp rắc rối lớn, thăm dò Chu Chính.
Chu Chính cười nhạt một cái, bảo:
- Tôi không biết tại sao anh lại tự cho mình là giỏi, không phải là ỷ vào bố có quyền lực sao? Bây giờ Cát Ngữ Thụy xuất huyết trong, đang cấp cứu, anh hãy cầu nguyện cho anh ta tốt nhất không mệnh hệ gì đi.
Ngồi trong xe này có thể đều là thân tín của Chu Chính, do đó ông ta nói không đắn đo như vậy. Thái độ kiêu ngạo của Ngô Lương khiến ông ta không thích, vì vậy không đợi đến câu thứ hai.
- Xuất huyết trong?
Ngô Lương cũng kinh ngạc, lập tức bĩu môi nói:
- Vậy thì thế nào, không thể chết dễ dàng như vậy chứ?
Đúng lúc này điện thoại di động của Chu Chính lại đổ chuông, lần này lại là Cục trưởng cục công an khu Cao Bằng Cao Lập Hương gọi tới, trong điện thoại ông ta nói:
- Chu Chính, ông bắt con trai của Chủ tịch Ngô à?
Chu Chính nói:
- Cục trưởng Cao, tôi không biết Chủ tịch Ngô mà ông nhắc tới là ai, tôi vừa tiếp nhận một vụ án cố ý gây thương tích, tôi sẽ về cục nhanh thôi.
- Cái gì vụ án cố ý gây thương tích?
Cao Lập Hương hơi nhíu mày,
- Tôi nói cho Chu Chính, ông biết thân phận của Ngô Lương hay không, ông làm như vậy, đến lúc đó sẽ khiến cho cục ta rơi vào thế thụ động, lãnh đạo sẽ xem cục công an của chúng ta thế nào?
Chu Chính bất mãn nói:
- Cục trưởng Cao, ông nói thế là có ý gì? Tôi chính là căn cứ vào trình tự thông thường mà cứ thế xử lí thôi, cái này có gì sai sao?
- Anh…
Cao Lập Hương bị Chu Chính chọc tức, ông ta giận dữ dập điện thoại, lập tức gọi cho viên đồn trưởng bên Tây Giao, sau khi hiểu được sự việc đã xảy ra, ông ta liền chột dạ, tuy Ngô Lương là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần nhưng bây giờ xem ra ở thành phố vẫn có cấp trên ra tay, hơn nữa đánh người đến xuất huyết trong lại đang cấp cứu, như thế hiện tại ông ta thật sự không thích hợp can dự quá sâu.
Sau đó ông ta gọi cho Cục trưởng công an thành phố Hứa Kiến Thế, nói:
- Cục trưởng Hứa, ban nãy tôi gọi điện để tìm hiểu sơ qua, sự tình có chút phức tạp, Ngô Lương đánh người đến xuất huyết trong, đang nằm trong bệnh viện cấp cứu rồi, hơn nữa còn có lãnh đạo Thành ủy quan tâm tới vụ việc này, Chu Chính đã đưa Ngô Lương đi rồi.
Ông ta nói vậy, Hứa Kiến Thế liền hiểu được việc này rõ ràng có liên quan đến Hàn Đông, hơn nữa sự tình so với tưởng tượng ban đầu của ông ta càng phức tạp hơn.
- Tôi biết rồi.
Hứa Kiến Thế nói một cách lạnh lùng, giây phút ông nghe đến cái tên Chu Chính, Hàn Đông, trong lòng trào dâng sự sỉ nhục và nỗi căm phẫn tột cùng, việc mất mặt ấy vẫn in sâu trong lòng ông ta, tuy rằng tạm thời vẫn chưa có tin đồn gì, nhưng ông ta biết, chuyện này, chỉ sợ đến cuối cùng cũng dần dần lộ ra. Vừa nghĩ tới việc người khác biết mình đường đường là một Cục trưởng Công an thành phố mà bị người ta nhổ một bãi nước bọt vào mặt, Hứa Kiến Thế hận đến muốn chết.
“Hừ, đã thế ta đây sẽ đổ thêm dầu vào lửa.” Hứa Kiến Thế lạnh lùng gọi điện cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần, nói:
- Xin chào ngài Chủ tịch Ngô, tôi là Hứa Kiến Thế - Tiểu Hứa của Cục Công an thành phố đây ạ, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút, không làm phiền công việc của ngài chứ?
Ngô Cần rất hài lòng về thái độ của Hứa Kiến Thế, ông ta ôn tồn nói:
- Tiểu Hứa, ông khách sao gì chứ, có gì thì cứ nói đi.
Ngô Kiến Thế giữ loa, trên mặt ánh lên một nụ cười nham hiểm, nhưng trong lời nói lại tràn đầy lo lắng, nói:
- Thưa Chủ tịch Ngô, là như thế này, vừa nãy tôi nhận được điện thoại cậu nhà hình như ngoài vướng chuyện ra còn bị người của cục Công an Cao Bằng bắt lại rồi.
- Ông nói cái gì?
Tiếng của Ngô Cần trong điện thoại đột nhiên to lên, vô cùng tức giận,
- Con trai tôi bị bắt ư? Chuyện này là như thế nào, ông làm cục trưởng kiểu gì vậy, tại sao lại để cho người ta tùy tiện bắt người như thế?
Hứa Kiến Thế giả bộ uất ức nói:
- Chủ tịch Ngô, tôi cũng không còn cách nào khác, kẻ tùy tiện bắt người chính là Phó cục trưởng cục Công an Cao Bằng Chu Chính, tôi nghe Cao Lập Hương nói, Chủ tịch thành phố Hàn Hàn chỉ thị ông ta bắt người, lúc đó hình như là cậu nhà và người ta đang tranh cãi, bị Chủ tịch thành phố Hàn bắt gặp, cậu nhà cũng nói ra thân phận của mình, nhưng Chủ tịch thành phố vẫn kêu Chu Chính bắt người. Tôi còn nghe nói, hình như bọn họ còn gán cho cậu nhà tội danh cố ý gây thương tích.
Nói đến đây, trong lòng Hứa Kiến Thế vô cùng phấn chấn, ông ta sớm đã biết Ngô Cần là người rất bao che cho con trai, bây giờ bản thân lại châm ngòi nổ, ông ta và Hàn Đông chắc chắn phải gây chiến.
Quả nhiên, sau khi nghe Hứa Kiến Thế nói xong, Ngô Cần giờ đã bị chọc tức, ông ta thở phù phù trong điện thoại, rồi mới bảo:
- Tiểu Hứa, việc này tôi biết rồi, ông là Cục trưởng cục công an thành phố, nhất định phải bảo vệ con trai tôi, không được để cho người của ông dùng thủ đoạn, nếu như nó bị bức cung, tôi không tha cho ông đâu, xong rồi tôi sẽ liên hệ với Hàn Đông.
Hứa Kiến Thế khó xử nói:
- Chủ tịch Ngô, không giấu gì ngài, cái tên Chu Chính kia ỷ vào Chủ tịch thành phố Hàn làm chỗ dựa, lời của tôi hắn cũng không xem ra gì, có lẽ ngài phải liên hệ cẩn thận một chút.
Ngô Cần bảo:
- Tôi biết rồi, cái này để tôi liên hệ.
Sau đó, Ngô Cần liền nối máy đến văn phòng của Hàn Đông, kết quả là không ai bắt máy suốt, rồi ông ta nối máy vào điện thoại của Hàn Đông. Lúc bấm số, Ngô Cần mặt tái mét, Ngô Lương chính là đứa con trai duy nhất của ông ta, nếu như thực sự Hàn Đông gán cho nó tội cố ý gây thương tích, đến lúc đó chắc chắn phải chịu khổ. Cho nên Ngô Cần hiện giờ quả thật là rất phẫn nộ với Hàn Đông, cảm thấy Hàn Đông rõ ràng biết rằng Ngô Lương là con trai của mình, không ngờ còn để người của Cục cảnh sát bắt nó, còn muốn hãm hại nó. Điều này đích thị là cố ý đấm vào mặt mình đây mà.
Tả Nhất Sơn nhìn thấy số điện thoại trên di động, hơi sửng sốt, rồi lập tức bắt máy, nói:
- Chào Chủ tịch Ngô, tôi là thư kí của Chủ tịch thành phố Hàn, Tả Nhất Sơn, xin hỏi ngài có chỉ thị gì?
Ngô Cần chẳng thèm nói khách sáo với Tả Nhất Sơn:
- Anh đưa máy cho Chủ tịch thành phố Hàn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Được, ngài đợi một lát.
Sau đó đưa máy cho Hàn Đông và nói: - Ông chủ, là điện thoại của Chủ tịch Ngô Cần.
Hàn Đông cười thản nhiên, hắn đương nhiên hiểu rõ Ngô Cần gọi tới có ý gì, rõ ràng là xin cho con trai ông ta, cho nên Hàn Đông không múôn nghe điện, bèn nói:
- Anh bảo với ông ta là tôi đi ra ngoài xử lí công việc rồi.
Hàn Đông lại không biết rằng Ngô Cần vừa gọi vào điện thoại của văn phòng ông.
Tả Nhất Sơn gật đầu, lập tức nói với người bên kia đầu dây:
- Chủ tịch Ngô, Chủ tịch Hàn đi ra ngoài xử lí công việc rồi, ngài có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời ạ?
Ngô Cần nghe xong, tức khắc giận tím mặt, ông ta vừa mới gọi vào điện thoại của văn phòng Hàn Đông, luôn không có người bắt máy, như thế nhất định Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đều không ở đó, như thế bọn họ hẳn là đi cùng nhau, bây giờ Tả Nhất Sơn nói như vậy, rõ ràng là Hàn Đông không muốn nghe điện thoại của mình.
- Được, được.
Ngô Cần tức đến nỗi chỉ nói mỗi hai từ, xem ra, Hàn Đông sở dĩ không nhận điện thoại là vì quyết tâm muốn chỉnh đốn con trai mình, trong nháy mắt, trong lòng của Ngô Cần trào dâng ngọn lửa tức giận. Ông loảng xoảng một tiếng rồi cúp máy, lập tức gọi cho Thành ủy:
- Bí thư Hề, Hàn Đông cũng thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta đem sự việc ban nãy nghe được từ Hứa Kiến Thế nói qua một chút, và bảo:
- Bí thư Hề, Hàn Đông làm như vậy là đi quá giới hạn rồi, cứ cho là chính kiến bất đồng. Nhưng mà ông ta xử lí như vậy khiến cho các đồng chí phải thất vọng.
Hề Hiều Kiến cũng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm Hàn Đông sao lại phải khổ vậy, vô duyên vô cớ muốn xử lí con trai của Ngô Cần làm gì cơ chứ, đúng ra thì hắn ta bây giờ vẫn chưa theo phe nào, dường như cũng không cần ra tay đối phó với Ngô Cần chứ.
- Ông Ngô, ông không cần phải bận tâm, tôi lập tức gọi điện hỏi lại.
Hề Hiểu Kiến đáp. Tuy ông nói là để ý đến, nhưng cũng không cam đoan chắc chắn sẽ sai người thả Ngô Lương ra bây giờ, suy cho cùng thì hiện tại ông vẫn chưa hiểu rõ chân tướng sự việc.
Mà lúc này Chu Chính lại đưa người vào bệnh viện Nhân Dân rồi, theo sự chỉ dẫn của y tá trưởng trực ban đi vào phòng cấp cứu. Cát Ngữ Thụy bị đánh hiện đang cấp cứu, Chu Chính tới xem tình hình. Nếu Cát Ngữ Thụy cấp cứu qua đi, tình hình cho phép, ông sẽ dễ dàng hiểu được mọi chuyện đã xảy ra.
Đúng lúc này, đèn của phòng cấp cứu tắt, một bác sĩ từ bên trong đi ra, nhìn thấy cảnh sát ở bên ngoài, anh ta sửng sốt một lúc, sau đó lạnh lùng nói:
- Các ông đến tìm bệnh nhân à, thật xin lỗi, vừa nãy chúng tôi đã cố gắng cứu chữa, nhưng vết thương của anh ta quả thực quá nghiêm trọng, chúng tôi đành bất lực.
/1284
|