Đi dạo phố cả buổi chiều, chân của Hàn Đông đều đã đau nhức, nhưng Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối lại không cảm thấy gì. Điều này khiến cho Hàn Đông đành phải cảm thán rằng phụ nữ quả nhiên là động vật kì lạ do ông trời tạo ra, bình thường nhìn dáng vẻ khá yếu đuối, nhưng một khi mua sắm, thì còn khỏe hơn rất nhiều so với đại đa số đàn ông.
Lúc ăn cơm tối, Hàn Đông nhận được cuộc điện thoại của Lữ Trung Nguyên, nói với Hàn Đông rằng đã thả mấy người kia ra rồi, song người nhà của ba người họ còn đưa ra ba trăm ngàn, bảo Hàn Đông nói số tài khoản ngân hàng cho anh ta, để còn chuyển tiền vào.
Hàn Đông không nhịn được cười nói:
- Số tiền này tôi giữ lại làm gì chứ, anh cứ giữ lấy đi.
Ngẫm lại viêc mấy người kia bị dọa nạt một trận như vậy, chỉ sợ trong lòng rất khó chịu, nhưng họ chắc chắn không có cách nào với Lữ Trung Nguyên. Sau khi Lữ Trung Nguyên đưa họ đi, muốn tìm một lý do gì đó để gây khó dễ, thực ra rất đơn giản. Dù sao sư đoàn đặc cần chính là chấp hành một số nhiệm vụ đặc biệt, điều quan trọng hơn là, trong nhà của những người này chắc chắn cũng không muốn làm to chuyện, vì vậy đem tiền đưa cho họ để giải quyết mọi chuyện là điều mong muốn nhất.
Lữ Trung Nguyên cũng không khách sáo, cười nói:
- Em không cần cũng được, đúng lúc cần dùng số tiền này để cải thiện bữa ăn của sư đoàn, ha ha.
Trên thực tế, Lữ Trung Nguyên sau khi đưa mấy người kia đi, đặc biệt liên lạc với sư đoàn trưởng. Sư đoàn trưởng của sư đoàn đặc cần đương nhiên biết thân phận của Lữ Trung Nguyên, hơn nữa Lữ Trung Nguyên cũng chỉ là làm khó một chút ba người kia thôi, cũng không có ý muốn làm to chuyện, bởi vậy liền phối hợp một chút, nên Hàn Đông không muốn 300 ngàn này, bản thân anh ta cũng sẽ không độc chiếm, đối với Lữ Trung Nguyên mà nói, tiền căn bản không quan trọng, đem ra cho tập thể cùng dùng là sự lựa chọn tốt nhất.
- Ha ha, 300 ngàn đấy, anh Đông thật hào phóng, không ngờ lại không cần.
Sau khi nghe Hàn Đông kể hết sự tình, Tiêu Bối Bối cười nói.
Hàn Đông nói:
- Anh cần số tiền đó để làm gì cơ chứ?
Trên thực tế, tiền lương của Hàn Đông tuy không cao lắm, hơn nữa cũng không tham ô, nhưng với thân phận chức vị của hắn bây giờ, những chỗ cần bản thân hắn tiêu tiền không nhiều, cầm số tiền đố cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, tuy Hàn Đông đã có một khoảng thời gian không đi kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, nhưng anh ta cũng tin thẻ của mình ít nhất cũng phải có đến mấy chục vạn, đều là tiền hoa hồng mà cô ruột dựa vào cổ phần của bản thân có được trong tập đoàn thông tin Đông Thăng chia cho hắn.
Hai năm gần đây, việc kinh doanh của tập đoàn thông tin Đông Thăng phát triển nhanh chóng, đã phát triển thành một công ty tiêu thụ chế tạo máy tính đứng đầu cả nước, phân bố các chi nhánh trên đại đa số các tỉnh, thành phố khắp cả nước, quy mô lớn hơn rất nhiều so với lúc ban đầu. Ngoài ra, máy tính do tập đoàn Đông Thăng sản xuất ra đã tạo dựng được một danh tiếng nhất định. Tuy thời gian máy tính Đông thăng xuất hiện chưa được bao lâu, nhưng bây giờ đã phát triển trở thành thương hiệu ngang ngửa với máy tính Lenovo, hơn nữa Hàn Đông tin rằng, máy tính Đông Thăng sớm muộn gì cũng sẽ phát triển thành một nhãn hiệu máy tính đứng đầu không chỉ trong nước mà còn vươn ra cả thế giới nữa.
Mỗi lần Hàn Đông gọi điện thoại cho cô ruột Hàn Tuệ Linh, đều sẽ bàn bạc một chút với em gái về quan niệm kinh doanh và ý tưởng kinh doanh mà mình biết, điều này khiến cho Hàn Tuệ Kịn rất kinh ngạc với đầu óc của Hàn Đông, luôn cảm thán Hàn Đông quả thực là một thiên tài kinh doanh, có được những kinh nghiệm quản lý kinh doanh tiên tiến mà Hàn Đông truyền thụ cho đời sau, hơn nữa với mối quan hệ của nhà họ Hàn, vì thế tập đoàn thông tin Đông Thăng có thể nói là phát triển nhanh chóng, cùng với quy mô công ty, sự mở rộng thực lực, tiền hoa hồng mà Hàn Đông nhận được đương nhiên cũng không ít. Trước tết, Hàn Đông đã kiểm tra qua thẻ ngân hàng một lần, trong tài khoản có hơn sáu mươi vạn, hơn nữa theo lời cô nói, đây chỉ là một phần trong số tiền hoa hồng nhận được, chủ yếu là lo số tiền mặt của Hàn Đông quá nhiều, dẫn đến những phiền phức không cần thiết, nên đem một phần đưa cho mẹ của Hàn Đông Dư Ngọc Trân giữ. Tình cảnh này, nếu như Hàn Đông muốn tiêu tiền, thì lúc nào cũng có thể đến đó lấy được, cho dù có hai triệu cũng không thành vấn đề, song đối với Hàn Đông mà nói, tiền đủ dùng là được rồi, nhiều rồi thì cũng có ý nghĩa thực tế gì, để ở đó chính là một chuỗi con số mà thôi.
- Anh Đông, tối nay chơi gì đây?
Tiêu Bối Bối cười mỉm nói.
Hàn Đông hỏi ngược lại:
- Các em đã được đi mua sắm cả chiều nay rồi, không mệt sao? Nếu không thì về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.
Tiêu Bối Bối nói:
- Đi mua sắm thì mệt sao được, lần này chúng em đặc biệt đến đây chơi, sao lại có thể ở trong phòng được chứ. Chị dâu, chị thấy em nói có đúng không?
Lữ Nhạc đưa tay nhéo mũi của Tiêu Bối Bối, nói:
- Em làm sao có thể sai được chứ.
Tiêu Bối Bối quay người tránh tay của Lữ Nhạc, nói với giọng bất mãn:
- Chị dâu, sao chị lại học theo anh Đông thế, không được phép chạm vào mũi của em, em không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, Tiêu Bối Bối thật xinh đẹp, dáng vẻ tinh nghịch nhí nhảnh, lúc nói chuyện lại thích nhăn mũi lại, khiến cho người khác không kìm được muốn đưa tay ra chạm vào cái mũi đấy, chắc là Lữ Nhạc cũng vì sau khi nhìn thấy thói quen này của bản thân, mới làm theo như vậy theo bản năng.
Khuôn mặt của Lữ Nhạc hơi ửng đỏ, nói:
- Mũi của em dễ thương quá.
Lúc này điện thoại của Hàn Đông vang lên, giở ra thì đó là cuộc gọi của Chu Chính.
Bật lên nghe, thì nghe thấy Chu Chính nói:
- Thưa lãnh đạo, anh đang bận gì vậy? Ra ngoài đi hát đi, Tiểu Viên đến rồi, chúng tôi chuẩn vị đi Ảo Mộng Thành đây, chỉ có hai chúng tôi thôi.
Hàn Đông nói:
- Chờ một chút, tôi hỏi lại đã rồi nói sau.
Lập tức Hàn Đông liền hỏi ý kiến của Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối, sau khi được sự đồng ý của họ, liền nói với Chu Chính:
- Được thôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng qua đó, anh đến đó trước đặt phòng đi.
Chu Chính ngạc nhiên hỏi:
- Còn có ai nữa sao?
Hàn Đông nhìn Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối, nói:
- Bạn gái và em họ của tôi.
- Ồ, tôi biết rồi, vậy tôi đi đặt phòng tốt nhất cho.
Chu Chính vội vàng nói, anh ta cũng biết tình hình của Hàn Đông, vậy thì người đi cùng Hàn Đông và em họ đến hẳn là bạn gái chính thức của Hàn Đông rồi, vậy thì đều là nhân vật có gia thế lớn mạnh rồi, anh ta đương nhiên không dám sơ suất.
Tắt điện thoại, hàn Đông lái xe đưa Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đến Ảo Mộng Thành, sau khi đỗ xe xong liền gọi điện cho Chu Chính, hỏi được vị trí của phòng, lập tức liền đi lên lầu.
Điều mà Hàn Đông không để ý đến là, lúc Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối mỗi người cầm lấy tay của hắn kéo đi, trước cửa Ảo Mộng Thành có một chiếc xe tải đỗ lại ở đó, có người đã cầm máy ảnh lên rồi chụp lại hình ảnh đó.
Đến phòng mà Chu Chính nói, thấy hai người con gái mà Hàn Đông dẫn đến đều là những người đẹp như tiên nữ, Viên Thanh Yến tỏ ra ngạc nhiên, lúc trước Chu Chính đã nói thân phận của hai người này cho cô biết, đương nhiên cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy bạn gái và em học của Hàn Đông thực sự quá xinh đẹp, bản thân mình đứng trước hai người họ, quả thực là có một cảm giác xấu hổ, song Viên Thanh Yến là người rất thông minh, nhanh chóng bắt chuyện với Lữ Nhạc, Tiêu Bối Bối, nhiệt tình chọn bài hát cho họ, giống như bà chủ vậy.
Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cũng khá ôn hòa trước mặt Chu Chính và Viên Thanh Yến, họ biết rằng nếu Hàn Đông đã dẫn họ đến đây, vậy thì quan hệ với hai người này chắc chắn rất mật thiết, đương nhiên họ sẽ không gây ra chuyện gì không tốt cả. Huống hồ, họ vốn không phải là loại con gái có ý muốn dựa vào thân thế của mình để khoe khoang.
Chiều nay tuy Lữ Nhạc mua một chiếc váy, nhưng không thử, bây giờ mặc lên vẫn là đồng phục quân đội. Viên Thanh Yến nói chuyện với cô, liền hỏi về cuộc sống ở trong quân đội.
- Lãnh đạo, tôi kính anh một ly.
Chu Chính rót hai ly rượu đỏ, đưa cho Hàn Đông rồi nói.
Uống rượu xong, Hàn Đông liền hỏi:
- Anh và Viên Thanh Yến định khi nào thì tố chức đám cưới đây?
Chu Chính cười ha ha nói:
- Cái này chúng tôi còn đang bàn bạc?
Viên Thanh Yến ở bên cạnh nghe thấy hai người họ nói chuyện, lúc này cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, đến lúc đó anh phải làm người chứng hôn cho chúng tôi đấy.
Về vấn đề này, cô còn thoáng hơn so với Chu Chính.
Hàn Đông cười nói:
- Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ cho hai người một cái bao lì xì thật lớn.
- Vậy tôi phải cảm ơn chủ tịch thành phố Hàn trước rồi.
Viên Thanh Yến mặt mày rạng rỡ nói, qua đó kính Hàn Đông một ly. Sau đó lại uống rượu với Lữ Nhạc. Từ miệng của Chu Chính, cô biết được thân phận của Hàn Đông không phải là nhỏ, tuy bây giờ còn trẻ tuổi nhưng đã là lãnh đạo Thành ủy rồi, nhưng những thành tựu trong tương lai sẽ càng lớn, đối với việc Chu Chính có thể đi theo Hàn Đông, cô cũng cảm thấy rất hài lòng, đương nhiên hi vọng thông qua các phương thức để thiết lập mối quan hệ với Hàn Đông.
Lúc này Tiêu Bối Bối đang hát, giọng của cô trong trẻo, uyển chuyển dễ nghe, tựa như tiên nhạc từ trên chín tầng mây bay xuống vậy, tiếng ngân du dương, thật say đắm lòng người.
Hát xong một bài, mọi người đều không kìm được vỗ tay.
Sau đó Lữ Nhạc cũng đi hát một bài. Tiếng hát của cô thanh nhã thoát tục, không có chút dấu vết nào của bầu không khí nhân gian cả, khiến người nghe cảm thấy tâm hồn của mình giống như được thanh tịnh vài phần vậy.
- Nghe xong bài hát của hai người, sau này tôi không dám mở miệng ca hát nữa rồi.
Viên Thanh Yến nói với giọng điệu hơi khoa trương. Trên thực tế, cô cũng khá là tự tin với tiếng hát của mình, tuy sau khi nghe tiếng hát của Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối xong, cô biết bản thân mình không thể so sánh được với họ, nhưng cũng không đến mức quá kém cỏi.
Sau đó cô liền hát một bài hát với tất cả tấm lòng mình, hát cũng rất hay.
Hàn Đông giơ ly lên rồi chạm ly với Chu Chính, cười nói:
- Khi họ hát, chúng ta uống rượu, đúng là sự hưởng thụ không tồi.
- Ha ha, đúng vậy, cơ hội như vậy thật là khó kiếm.
Chu Chính nói. Anh ta nói như vậy là sự thật, dù sao những người có thể nghe thấy Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cùng hát, e là không có nhiều.
“Cốc, cốc, cốc” Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chu Chính nhíu mày, sau đó đi ra mở cửa, bên ngoài có mấy viên cảnh sát, người đứng đầu chính là phó đồn trưởng đồn công an Thành Quan. Anh ta vừa bắt đầu làm ra vẻ quang minh chính đại, nhưng lúc nhìn thấy Chu Chính, lập tức cả người run lên, vốn chiếc thắt lưng rất thẳng nhanh chóng gấp khúc đi rất nhiều.
- Cục trưởng Chu, anh cũng ở đây hát sao. Thật ngại quá, tôi đã gõ nhầm cửa rồi.
Phó đồn trưởng kia rất biết cách che giấu.
Trên thực tế anh ta nhận được cuộc điện thoại tố cáo, nói ở trong phòng nào có người mua dâm, vì vậy liền dẫn người qua đây kiểm tra. Anh ta cũng biết đằng sau Ảo Mộng Thành có rất nhiều thế lực lớn che đỡ, bởi vậy cũng không gióng trống khua chiêng, chỉ là dẫn người đến phòng mà cuộc điện thoại kia tố cáo, chỉ là không ngờ người ra mở cửa lại là Cục trưởng Công an Chu Chính.
Chu Chính là người của văn phòng tỉnh xuống đây, trong sự biến động về nhân sự lúc này, đã tiếp nhận thuận lợi chức vụ Cục trưởng Cục Công an, trở thành người đứng đầu cục công an quận Cao Bằng, hơn nữa mọi người đều nói anh ta có mối quan hệ rất tốt với Chủ tịch thành phố Hàn trong thành phố, lần này anh ta có thể mạnh mẽ tiếp nhận chức vụ Cục trưởng Công an, đó là một ví dụ, những người trong cục đều sợ anh ta.
Nhìn thấy dáng vẻ giải quyết công việc của mấy viên cảnh sát này, Chu Chính liền cau mày nói:
- Các anh đến đây làm gì vậy?
Cục trưởng hỏi, vậy thì Phó đồn trưởng kia đương nhiên không dám không trả lời, đồng thời anh ta cũng biết nếu như bản thân nói dối, rất có khả năng sẽ bị vạch trần, vậy thì kết cục sẽ càng khó nói hơn, nhưng nếu như nói thật, e là Chu Chính cũng sẽ rất không vui.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phó đồn trưởng kia rất khó xử, chỉ cười trừ mà không biết nói thế nào.
Chu Chính biết có vấn đề, mặt trầm xuống, hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Nhìn thấy Chu Chính sắc mặt khó coi, Phó đồn trưởng kia lo lắng, cắn răng nói:
- Cục trưởng Chu, tối nay là tới phiên chúng tôi trực ban, nhận được cuộc điện thoại báo rằng có người... có người..... mua dâm, vì vậy...
- Đồ vô dụng!
Chu Chính giận dữ mắng, song nhanh chóng anh ta liền phản ứng lại, chuyện này e là không đơn giản như vậy, liền hỏi:
- Anh đã làm rõ mọi chuyện chưa, phòng mà đối phương nói là phòng nào?
Phó đồn trưởng ngẩng đầu nhìn lên tên của căn phòng một lúc, xác nhận nói:
- Đúng vậy, người tố cáo nói rất rõ, chính là phòng này. Thưa cục trưởng, thật ngại quá, chúng tôi cũng không…
Chu Chính khoác tay, không kiên nhẫn nói:
- Được rồi, đây là chức trách của anh, song đối phương rõ ràng là vu cáo, anh quay về điều tra xem, cuộc điện thoại này là do ai gọi.
- Vâng, nếu không còn việc gì nữa, vậy thì chúng tôi đi đây.
Phó đồn trưởng kia vừa nghe Chu Chính không có ý muốn truy cứu nữa, lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ thầm quay về kiểm tra người gọi điện thoại, nhất định phải xử lý anh ta một trận, không ngờ còn đưa mình đụng đến họng của Cục trưởng, nếu không phải là cục trưởng tâm trạng tốt, bản thân chẳng phải là nguy rồi hay sao.
Chu Chính ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, trầm giọng nói:
- Chờ một chút.
Khi Phó đồn trưởng kia muốn rời đi, nghe thấy lời của Chu Chính, lập tức cả người run lên, quay người lại, sắc mặt giống như sắp khóc vậy.
- Đi đến phòng đó xem xem họ là những người nào? Làm gì?
Chu Chính chỉ vào căn phòng đối diện nói.
Lúc anh ta vừa ngẩng đầu lên, cửa của căn phòng đó liền mở ra một kẽ hở, khuôn mặt của một người đàn ông đúng lúc nhìn qua bên này, thấy Chu Chính nhìn qua đây, anh ta liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Chính vì như vậy, Chu Chính mới nghi ngờ, bởi vậy quyết định để Phó sở trưởng kia dẫn người đi hỏi một chút. Anh ta không biết người tố cáo này, rốt cuộc là nhằm vào mình hay là Hàn Đông, song đối với anh ta mà nói, tính khả năng của người tố cáo nhằm vào Hàn Đông là rất cao. Dù sao bản thân là Cục trưởng Công an quận Cao Bằng, tố cáo đến đồn công an dưới quyền phòng Công an quận Cao Bằng để điều tra cũng không có tác dụng gì, chuyện này đề cập đến Hàn Đông, Chu Chính đương nhiên không dễ gì bỏ qua.
- Vâng.
Tâm trạng lo lắng của Phó đồn trưởng lại trở nên nhẹ nhõm, chỉ cần cục trưởng không phải nhằm vào mình là được rồi.
Lúc ăn cơm tối, Hàn Đông nhận được cuộc điện thoại của Lữ Trung Nguyên, nói với Hàn Đông rằng đã thả mấy người kia ra rồi, song người nhà của ba người họ còn đưa ra ba trăm ngàn, bảo Hàn Đông nói số tài khoản ngân hàng cho anh ta, để còn chuyển tiền vào.
Hàn Đông không nhịn được cười nói:
- Số tiền này tôi giữ lại làm gì chứ, anh cứ giữ lấy đi.
Ngẫm lại viêc mấy người kia bị dọa nạt một trận như vậy, chỉ sợ trong lòng rất khó chịu, nhưng họ chắc chắn không có cách nào với Lữ Trung Nguyên. Sau khi Lữ Trung Nguyên đưa họ đi, muốn tìm một lý do gì đó để gây khó dễ, thực ra rất đơn giản. Dù sao sư đoàn đặc cần chính là chấp hành một số nhiệm vụ đặc biệt, điều quan trọng hơn là, trong nhà của những người này chắc chắn cũng không muốn làm to chuyện, vì vậy đem tiền đưa cho họ để giải quyết mọi chuyện là điều mong muốn nhất.
Lữ Trung Nguyên cũng không khách sáo, cười nói:
- Em không cần cũng được, đúng lúc cần dùng số tiền này để cải thiện bữa ăn của sư đoàn, ha ha.
Trên thực tế, Lữ Trung Nguyên sau khi đưa mấy người kia đi, đặc biệt liên lạc với sư đoàn trưởng. Sư đoàn trưởng của sư đoàn đặc cần đương nhiên biết thân phận của Lữ Trung Nguyên, hơn nữa Lữ Trung Nguyên cũng chỉ là làm khó một chút ba người kia thôi, cũng không có ý muốn làm to chuyện, bởi vậy liền phối hợp một chút, nên Hàn Đông không muốn 300 ngàn này, bản thân anh ta cũng sẽ không độc chiếm, đối với Lữ Trung Nguyên mà nói, tiền căn bản không quan trọng, đem ra cho tập thể cùng dùng là sự lựa chọn tốt nhất.
- Ha ha, 300 ngàn đấy, anh Đông thật hào phóng, không ngờ lại không cần.
Sau khi nghe Hàn Đông kể hết sự tình, Tiêu Bối Bối cười nói.
Hàn Đông nói:
- Anh cần số tiền đó để làm gì cơ chứ?
Trên thực tế, tiền lương của Hàn Đông tuy không cao lắm, hơn nữa cũng không tham ô, nhưng với thân phận chức vị của hắn bây giờ, những chỗ cần bản thân hắn tiêu tiền không nhiều, cầm số tiền đố cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, tuy Hàn Đông đã có một khoảng thời gian không đi kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, nhưng anh ta cũng tin thẻ của mình ít nhất cũng phải có đến mấy chục vạn, đều là tiền hoa hồng mà cô ruột dựa vào cổ phần của bản thân có được trong tập đoàn thông tin Đông Thăng chia cho hắn.
Hai năm gần đây, việc kinh doanh của tập đoàn thông tin Đông Thăng phát triển nhanh chóng, đã phát triển thành một công ty tiêu thụ chế tạo máy tính đứng đầu cả nước, phân bố các chi nhánh trên đại đa số các tỉnh, thành phố khắp cả nước, quy mô lớn hơn rất nhiều so với lúc ban đầu. Ngoài ra, máy tính do tập đoàn Đông Thăng sản xuất ra đã tạo dựng được một danh tiếng nhất định. Tuy thời gian máy tính Đông thăng xuất hiện chưa được bao lâu, nhưng bây giờ đã phát triển trở thành thương hiệu ngang ngửa với máy tính Lenovo, hơn nữa Hàn Đông tin rằng, máy tính Đông Thăng sớm muộn gì cũng sẽ phát triển thành một nhãn hiệu máy tính đứng đầu không chỉ trong nước mà còn vươn ra cả thế giới nữa.
Mỗi lần Hàn Đông gọi điện thoại cho cô ruột Hàn Tuệ Linh, đều sẽ bàn bạc một chút với em gái về quan niệm kinh doanh và ý tưởng kinh doanh mà mình biết, điều này khiến cho Hàn Tuệ Kịn rất kinh ngạc với đầu óc của Hàn Đông, luôn cảm thán Hàn Đông quả thực là một thiên tài kinh doanh, có được những kinh nghiệm quản lý kinh doanh tiên tiến mà Hàn Đông truyền thụ cho đời sau, hơn nữa với mối quan hệ của nhà họ Hàn, vì thế tập đoàn thông tin Đông Thăng có thể nói là phát triển nhanh chóng, cùng với quy mô công ty, sự mở rộng thực lực, tiền hoa hồng mà Hàn Đông nhận được đương nhiên cũng không ít. Trước tết, Hàn Đông đã kiểm tra qua thẻ ngân hàng một lần, trong tài khoản có hơn sáu mươi vạn, hơn nữa theo lời cô nói, đây chỉ là một phần trong số tiền hoa hồng nhận được, chủ yếu là lo số tiền mặt của Hàn Đông quá nhiều, dẫn đến những phiền phức không cần thiết, nên đem một phần đưa cho mẹ của Hàn Đông Dư Ngọc Trân giữ. Tình cảnh này, nếu như Hàn Đông muốn tiêu tiền, thì lúc nào cũng có thể đến đó lấy được, cho dù có hai triệu cũng không thành vấn đề, song đối với Hàn Đông mà nói, tiền đủ dùng là được rồi, nhiều rồi thì cũng có ý nghĩa thực tế gì, để ở đó chính là một chuỗi con số mà thôi.
- Anh Đông, tối nay chơi gì đây?
Tiêu Bối Bối cười mỉm nói.
Hàn Đông hỏi ngược lại:
- Các em đã được đi mua sắm cả chiều nay rồi, không mệt sao? Nếu không thì về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.
Tiêu Bối Bối nói:
- Đi mua sắm thì mệt sao được, lần này chúng em đặc biệt đến đây chơi, sao lại có thể ở trong phòng được chứ. Chị dâu, chị thấy em nói có đúng không?
Lữ Nhạc đưa tay nhéo mũi của Tiêu Bối Bối, nói:
- Em làm sao có thể sai được chứ.
Tiêu Bối Bối quay người tránh tay của Lữ Nhạc, nói với giọng bất mãn:
- Chị dâu, sao chị lại học theo anh Đông thế, không được phép chạm vào mũi của em, em không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, Tiêu Bối Bối thật xinh đẹp, dáng vẻ tinh nghịch nhí nhảnh, lúc nói chuyện lại thích nhăn mũi lại, khiến cho người khác không kìm được muốn đưa tay ra chạm vào cái mũi đấy, chắc là Lữ Nhạc cũng vì sau khi nhìn thấy thói quen này của bản thân, mới làm theo như vậy theo bản năng.
Khuôn mặt của Lữ Nhạc hơi ửng đỏ, nói:
- Mũi của em dễ thương quá.
Lúc này điện thoại của Hàn Đông vang lên, giở ra thì đó là cuộc gọi của Chu Chính.
Bật lên nghe, thì nghe thấy Chu Chính nói:
- Thưa lãnh đạo, anh đang bận gì vậy? Ra ngoài đi hát đi, Tiểu Viên đến rồi, chúng tôi chuẩn vị đi Ảo Mộng Thành đây, chỉ có hai chúng tôi thôi.
Hàn Đông nói:
- Chờ một chút, tôi hỏi lại đã rồi nói sau.
Lập tức Hàn Đông liền hỏi ý kiến của Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối, sau khi được sự đồng ý của họ, liền nói với Chu Chính:
- Được thôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng qua đó, anh đến đó trước đặt phòng đi.
Chu Chính ngạc nhiên hỏi:
- Còn có ai nữa sao?
Hàn Đông nhìn Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối, nói:
- Bạn gái và em họ của tôi.
- Ồ, tôi biết rồi, vậy tôi đi đặt phòng tốt nhất cho.
Chu Chính vội vàng nói, anh ta cũng biết tình hình của Hàn Đông, vậy thì người đi cùng Hàn Đông và em họ đến hẳn là bạn gái chính thức của Hàn Đông rồi, vậy thì đều là nhân vật có gia thế lớn mạnh rồi, anh ta đương nhiên không dám sơ suất.
Tắt điện thoại, hàn Đông lái xe đưa Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đến Ảo Mộng Thành, sau khi đỗ xe xong liền gọi điện cho Chu Chính, hỏi được vị trí của phòng, lập tức liền đi lên lầu.
Điều mà Hàn Đông không để ý đến là, lúc Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối mỗi người cầm lấy tay của hắn kéo đi, trước cửa Ảo Mộng Thành có một chiếc xe tải đỗ lại ở đó, có người đã cầm máy ảnh lên rồi chụp lại hình ảnh đó.
Đến phòng mà Chu Chính nói, thấy hai người con gái mà Hàn Đông dẫn đến đều là những người đẹp như tiên nữ, Viên Thanh Yến tỏ ra ngạc nhiên, lúc trước Chu Chính đã nói thân phận của hai người này cho cô biết, đương nhiên cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy bạn gái và em học của Hàn Đông thực sự quá xinh đẹp, bản thân mình đứng trước hai người họ, quả thực là có một cảm giác xấu hổ, song Viên Thanh Yến là người rất thông minh, nhanh chóng bắt chuyện với Lữ Nhạc, Tiêu Bối Bối, nhiệt tình chọn bài hát cho họ, giống như bà chủ vậy.
Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cũng khá ôn hòa trước mặt Chu Chính và Viên Thanh Yến, họ biết rằng nếu Hàn Đông đã dẫn họ đến đây, vậy thì quan hệ với hai người này chắc chắn rất mật thiết, đương nhiên họ sẽ không gây ra chuyện gì không tốt cả. Huống hồ, họ vốn không phải là loại con gái có ý muốn dựa vào thân thế của mình để khoe khoang.
Chiều nay tuy Lữ Nhạc mua một chiếc váy, nhưng không thử, bây giờ mặc lên vẫn là đồng phục quân đội. Viên Thanh Yến nói chuyện với cô, liền hỏi về cuộc sống ở trong quân đội.
- Lãnh đạo, tôi kính anh một ly.
Chu Chính rót hai ly rượu đỏ, đưa cho Hàn Đông rồi nói.
Uống rượu xong, Hàn Đông liền hỏi:
- Anh và Viên Thanh Yến định khi nào thì tố chức đám cưới đây?
Chu Chính cười ha ha nói:
- Cái này chúng tôi còn đang bàn bạc?
Viên Thanh Yến ở bên cạnh nghe thấy hai người họ nói chuyện, lúc này cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, đến lúc đó anh phải làm người chứng hôn cho chúng tôi đấy.
Về vấn đề này, cô còn thoáng hơn so với Chu Chính.
Hàn Đông cười nói:
- Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ cho hai người một cái bao lì xì thật lớn.
- Vậy tôi phải cảm ơn chủ tịch thành phố Hàn trước rồi.
Viên Thanh Yến mặt mày rạng rỡ nói, qua đó kính Hàn Đông một ly. Sau đó lại uống rượu với Lữ Nhạc. Từ miệng của Chu Chính, cô biết được thân phận của Hàn Đông không phải là nhỏ, tuy bây giờ còn trẻ tuổi nhưng đã là lãnh đạo Thành ủy rồi, nhưng những thành tựu trong tương lai sẽ càng lớn, đối với việc Chu Chính có thể đi theo Hàn Đông, cô cũng cảm thấy rất hài lòng, đương nhiên hi vọng thông qua các phương thức để thiết lập mối quan hệ với Hàn Đông.
Lúc này Tiêu Bối Bối đang hát, giọng của cô trong trẻo, uyển chuyển dễ nghe, tựa như tiên nhạc từ trên chín tầng mây bay xuống vậy, tiếng ngân du dương, thật say đắm lòng người.
Hát xong một bài, mọi người đều không kìm được vỗ tay.
Sau đó Lữ Nhạc cũng đi hát một bài. Tiếng hát của cô thanh nhã thoát tục, không có chút dấu vết nào của bầu không khí nhân gian cả, khiến người nghe cảm thấy tâm hồn của mình giống như được thanh tịnh vài phần vậy.
- Nghe xong bài hát của hai người, sau này tôi không dám mở miệng ca hát nữa rồi.
Viên Thanh Yến nói với giọng điệu hơi khoa trương. Trên thực tế, cô cũng khá là tự tin với tiếng hát của mình, tuy sau khi nghe tiếng hát của Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối xong, cô biết bản thân mình không thể so sánh được với họ, nhưng cũng không đến mức quá kém cỏi.
Sau đó cô liền hát một bài hát với tất cả tấm lòng mình, hát cũng rất hay.
Hàn Đông giơ ly lên rồi chạm ly với Chu Chính, cười nói:
- Khi họ hát, chúng ta uống rượu, đúng là sự hưởng thụ không tồi.
- Ha ha, đúng vậy, cơ hội như vậy thật là khó kiếm.
Chu Chính nói. Anh ta nói như vậy là sự thật, dù sao những người có thể nghe thấy Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cùng hát, e là không có nhiều.
“Cốc, cốc, cốc” Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chu Chính nhíu mày, sau đó đi ra mở cửa, bên ngoài có mấy viên cảnh sát, người đứng đầu chính là phó đồn trưởng đồn công an Thành Quan. Anh ta vừa bắt đầu làm ra vẻ quang minh chính đại, nhưng lúc nhìn thấy Chu Chính, lập tức cả người run lên, vốn chiếc thắt lưng rất thẳng nhanh chóng gấp khúc đi rất nhiều.
- Cục trưởng Chu, anh cũng ở đây hát sao. Thật ngại quá, tôi đã gõ nhầm cửa rồi.
Phó đồn trưởng kia rất biết cách che giấu.
Trên thực tế anh ta nhận được cuộc điện thoại tố cáo, nói ở trong phòng nào có người mua dâm, vì vậy liền dẫn người qua đây kiểm tra. Anh ta cũng biết đằng sau Ảo Mộng Thành có rất nhiều thế lực lớn che đỡ, bởi vậy cũng không gióng trống khua chiêng, chỉ là dẫn người đến phòng mà cuộc điện thoại kia tố cáo, chỉ là không ngờ người ra mở cửa lại là Cục trưởng Công an Chu Chính.
Chu Chính là người của văn phòng tỉnh xuống đây, trong sự biến động về nhân sự lúc này, đã tiếp nhận thuận lợi chức vụ Cục trưởng Cục Công an, trở thành người đứng đầu cục công an quận Cao Bằng, hơn nữa mọi người đều nói anh ta có mối quan hệ rất tốt với Chủ tịch thành phố Hàn trong thành phố, lần này anh ta có thể mạnh mẽ tiếp nhận chức vụ Cục trưởng Công an, đó là một ví dụ, những người trong cục đều sợ anh ta.
Nhìn thấy dáng vẻ giải quyết công việc của mấy viên cảnh sát này, Chu Chính liền cau mày nói:
- Các anh đến đây làm gì vậy?
Cục trưởng hỏi, vậy thì Phó đồn trưởng kia đương nhiên không dám không trả lời, đồng thời anh ta cũng biết nếu như bản thân nói dối, rất có khả năng sẽ bị vạch trần, vậy thì kết cục sẽ càng khó nói hơn, nhưng nếu như nói thật, e là Chu Chính cũng sẽ rất không vui.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phó đồn trưởng kia rất khó xử, chỉ cười trừ mà không biết nói thế nào.
Chu Chính biết có vấn đề, mặt trầm xuống, hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Nhìn thấy Chu Chính sắc mặt khó coi, Phó đồn trưởng kia lo lắng, cắn răng nói:
- Cục trưởng Chu, tối nay là tới phiên chúng tôi trực ban, nhận được cuộc điện thoại báo rằng có người... có người..... mua dâm, vì vậy...
- Đồ vô dụng!
Chu Chính giận dữ mắng, song nhanh chóng anh ta liền phản ứng lại, chuyện này e là không đơn giản như vậy, liền hỏi:
- Anh đã làm rõ mọi chuyện chưa, phòng mà đối phương nói là phòng nào?
Phó đồn trưởng ngẩng đầu nhìn lên tên của căn phòng một lúc, xác nhận nói:
- Đúng vậy, người tố cáo nói rất rõ, chính là phòng này. Thưa cục trưởng, thật ngại quá, chúng tôi cũng không…
Chu Chính khoác tay, không kiên nhẫn nói:
- Được rồi, đây là chức trách của anh, song đối phương rõ ràng là vu cáo, anh quay về điều tra xem, cuộc điện thoại này là do ai gọi.
- Vâng, nếu không còn việc gì nữa, vậy thì chúng tôi đi đây.
Phó đồn trưởng kia vừa nghe Chu Chính không có ý muốn truy cứu nữa, lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ thầm quay về kiểm tra người gọi điện thoại, nhất định phải xử lý anh ta một trận, không ngờ còn đưa mình đụng đến họng của Cục trưởng, nếu không phải là cục trưởng tâm trạng tốt, bản thân chẳng phải là nguy rồi hay sao.
Chu Chính ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, trầm giọng nói:
- Chờ một chút.
Khi Phó đồn trưởng kia muốn rời đi, nghe thấy lời của Chu Chính, lập tức cả người run lên, quay người lại, sắc mặt giống như sắp khóc vậy.
- Đi đến phòng đó xem xem họ là những người nào? Làm gì?
Chu Chính chỉ vào căn phòng đối diện nói.
Lúc anh ta vừa ngẩng đầu lên, cửa của căn phòng đó liền mở ra một kẽ hở, khuôn mặt của một người đàn ông đúng lúc nhìn qua bên này, thấy Chu Chính nhìn qua đây, anh ta liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Chính vì như vậy, Chu Chính mới nghi ngờ, bởi vậy quyết định để Phó sở trưởng kia dẫn người đi hỏi một chút. Anh ta không biết người tố cáo này, rốt cuộc là nhằm vào mình hay là Hàn Đông, song đối với anh ta mà nói, tính khả năng của người tố cáo nhằm vào Hàn Đông là rất cao. Dù sao bản thân là Cục trưởng Công an quận Cao Bằng, tố cáo đến đồn công an dưới quyền phòng Công an quận Cao Bằng để điều tra cũng không có tác dụng gì, chuyện này đề cập đến Hàn Đông, Chu Chính đương nhiên không dễ gì bỏ qua.
- Vâng.
Tâm trạng lo lắng của Phó đồn trưởng lại trở nên nhẹ nhõm, chỉ cần cục trưởng không phải nhằm vào mình là được rồi.
/1284
|