- Anh...
Kim Kiệt Quân giơ tay kinh hãi nhìn Hàn Đông, lập tức tiến lên nói:
- Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia, các anh thế nào?
Mà giờ phút này, người gọi là Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia thì lại nằm trên đất đau khổ kêu gào.
Kim Kiệt Quân thấy thế, tiến lên đỡ Hoàng Thiếu gia dậy, kết quả vừa kéo tay của anh ta, anh ta liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa tức giận nói:
- Hừ, tay của ông, đồ con heo!
- Xin lỗi, xin lỗi...
Kim Kiệt Quân cẩn thận xin lỗi.
Hàn Đông cười lạnh một chút, xem ra Kim Kiệt Quân này quả thực quen biết một số người ở thành phố Minh Côn, chẳng qua anh ta cũng chỉ là tay sai đắc lực được người ta gọi đi uống thôi, còn cái người được gọi là Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia cũng là nghe theo sự sai bảo của Tần Dung mà thôi.
Tiết Thiếu gia ngồi dưới đất, nhìn một cách giận dữ vào Hàn Đông:
- Tiểu tử, mày chết chắc rồi, có giỏi thì mày đừng có chạy!
Còn Hoàng Thiếu gia kia, lúc này cũng cố nén đau để lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Hàn Đông bĩu môi cười lạnh nói:
- Có bản lĩnh gì thì cứ lôi hết ra đi, song tôi phải nhắc nhở các anh một điều là, chủ của các anh, Tần Dung, đã bị Cục Công an bắt đi rồi, muốn làm chuyện gì, tốt nhất các anh phải suy nghĩ trước tiên rồi hãy nói.
Kim Kiệt Quân trừng mắt nhìn Hàn Đông, bất mãn nói:
- Tiểu Tử, mày gặp rắc rối rồi, mày biết họ là ai không?
Nhìn dáng vẻ của y, dường như hai ông chủ này bị đánh mà trở nên tức giận rồi.
Hàn Đông đảo mắt nhìn anh ta, nói:
- Tôi mặc kệ họ là ai, dám trêu tôi, tôi sẽ không khách khí đâu.
Nói xong, Hàn Đông liền kéo tay của Kiều San San, nói:
- Đi thôi, không yên tĩnh chút nào cả.
Kiều San San gật gật đầu, cô cũng cảm thấy rất mất hứng, không dễ dàng gì Hàn Đông mới đặc biệt đến thăm cô, sao lại có nhiều chuyện như vậy chứ. Xét cho cùng, tất cả những điều này đều là do tên Tần Dung kia gây ra, Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia chẳng qua cũng chỉ muốn bảo vệ cho Tần Dung kia mà thôi.
Thấy Hàn Đông và Kiều San San muốn đi, Hoàng Thiếu gia và Tiết Thiếu gia đều bắt đầu chửi rủa, còn Kim Kiệt Quân kia, trong lòng tức giận, liền tiến lên phía trước chặn đường, mạnh miệng nói:
- Các người... các người không được đi!
- Cút!
Hàn Đông trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự oai phong.
Đối diện với ánh mắt của Hàn Đông, Kim Kiệt Quân lập tức chỉ cảm thấy cả người run lên, trong lòng không kìm được xuất hiện một nỗi khiếp sợ, không tự chủ đứng qua một bên.
Hàn Đông cười một cách khinh thường, vừa nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Kiều San San, liền quay đầu nói:
- Tôi tên Hàn Đông, sống ở số 18 đường Thái Vân Nam, có chuyện gì thì mấy người cứ qua đó tìm tôi.
Nhìn Hàn Đông ôm Kiều San San rồi nghênh ngang đi, Kim Kiệt Quân đứng ngẩn người ra ở đó, không biết làm sao. Còn Hoàng Thiếu gia và Tiết Thiếu gia, thì mắng chửi ầm ĩ, một là mắng Hàn Đông, hai là Kim Kiệt Quân vô dụng. Tuy nhiên, hai người đều nhớ địa chỉ mà Hàn Đông nói, nghĩ thầm đến lúc đó phải tìm đến địa chỉ này.
Ngồi ở trên xe, Kiều San San nói:
- Hàn Đông, hai người kia không sao chứ?
Cô không chút lo lắng cho Hàn Đông, ở tỉnh Vân Điền lâu như vậy, cô cũng biết bố của Hàn Đông là Chủ tịch tỉnh, vậy thì rất có quyền thế, huống hồ sau lưng ông còn có rất nhiều thế lực mạnh như vậy.
Hàn Đông nói:
- Yên tâm đi, anh tự có chừng mực. Đúng rồi, sau này còn có những người không có mắt kia còn quấy rầy em nữa, thì em hãy nói với mẹ anh, có vài tên không có mắt, em càng nhẫn nhịn, chúng càng lấn tới.
Kiều San San gật gật đầu nói:
- Biết rồi, em chỉ là không muốn làm phiền bác gái mà thôi.
Hàn Đông nói:
- Có gì mà phiền phức chứ, hơn nữa, mẹ anh cũng không có chuyện gì làm, dù sao cũng phải quản chút chuyện, mẹ anh kêu em qua đó giúp đỡ, chuyện của em thì phải chịu trách nhiệm chứ. Đúng rồi, đến chỗ em sống xem thử nhé, anh vẫn chưa được đến chỗ đó.
Lúc này, Hàn Đông nghĩ đến những chuyện tốt đẹp trước đây bị cản trở, trong lòng lập tức trở nên bức bối.
Kiều San San vừa nhìn thấy bộ dạng của Hàn Đông, liền hiểu ra được điều mà Hàn Đông đang nghĩ, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, lập tức gật đầu. Chỗ ở của Kiều San San là ở trong khu chung cư gần tập đoàn Đông Thăng. Tuy ở đây là nơi khá phồn hoa trong thành phố Minh Côn, nhưng khu nhà ở này lại khá yên tĩnh, môi trường xung quanh cũng rất tốt, một dãy cây cao cao xếp thẳng hàng với nhau. Đi vào bên trong, giống như bước vào một thế giới khác vậy. Còn căn phòng của Kiều San San nằm ở tầng 3, có hai phòng và một phòng khách, trang hoàng cũng rất đẹp. Tất cả đồ dùng gia đình đều rất đầy đủ. Nghe cô giới thiệu, đây là căn phòng mà công ti đặc biệt thuê cho cô, tiền thuê nhà thì cô không cần phải trả.
Hàn Đông nhìn một chút, khá hài lòng, nói:
- Ừ, cũng được đấy. Song nếu như em không hài lòng, anh sẽ mua cho em một căn nhà khác cũng được.
Kiều San San nhìn hắn đầy hờn dỗi, nói:
- Biết là anh có tiền, nhưng cũng không cần phải tiêu hoang phí như vậy, ở đây em sống rất tốt, mua nhà nữa để làm gì chứ. Đúng rồi, nghe dì nói, anh cũng là một cổ đông của tập đoàn, anh vẫn là ông chủ rồi.
Hàn Đông ngồi lên ghế sô pha, vẫy tay nói:
- Đến đây, chăm sóc ông chủ cho tốt nào.
Kiều San San hơi đỏ mặt, lập tức tỏ ra giống như đang đáp lễ, nói:
- Vâng, thưa ông chủ.
Nói xong, cô liền đi qua đó, giơ ra nắm đấm trắng nõn, nhẹ nhàng đấm vào đùi của Hàn Đông.
Hàn Đông cười ha ha, ôm lấy Kiều San San, đưa tay vào sâu trong váy.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, trong lúc Hàn Đông đang vuốt ve, Kiều San San cũng bắt đầu kích thích sự hưng phấn, song cô vẫn không quen trên ghế sô pha, trong lòng của Hàn Đông nỉ non nói:
- Hàn Đông à, chúng ta vào phòng ngủ đi...
- Được thôi....
Hàn Đông nói xong, liền ôm lấy Kiều San San rồi đi vào phòng ngủ của cô, trong phòng bày biện rất ấm áp, trên giường còn trải chiếc chăn màu phấn hồng. Hàn Đông đặt cô ở trên giường, lập tức áp sát vào cô.
Không bao lâu, trong phòng ngủ của Kiều San San liền truyền đến một khúc nhạc trữ tình khẽ vang lên. Âm thanh đó lúc trầm, lúc bổng, du dương êm tai, đồng thời ở giữa còn xen lẫn tiếng đụng chạm da thịt nữa.
Hai người có lẽ lâu rồi chưa gặp nhau, nên trong lòng tràn đầy sự sung mãn vô cùng, đều tràn đầy sự tin tưởng với đối phương. Lúc này, dường như mong rằng có thể khiến đối phương hòa tan vào trong cơ thể của mình vậy.
Du dương một hồi lâu, tiếng động trong phòng mới dần dần nhỏ xuống. Họ nằm ở trên giường, Hàn Đông ôm Kiều San San, tay đặt ở trên ngực của cô, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc vô bờ.
Sau đó, hai người cứ nằm như vậy, ôm nhau một cách nồng nàn, vừa lặng lẽ nói chuyện với nhau, đều cảm giác rất ấm áp.
Không lâu sau, trong phòng lại vang lên một khúc ca mùa xuân.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, trong phòng mới yên tĩnh hoàn toàn.
Tuy Kiều San San đã mệt nhừ người, nhưng khuôn mặt của cô vẫn tràn đầy sự vui sướng, thở dốc, vẻ mặt thỏa mãn.
Cô nhẹ nhàng nằm lên ngực của Hàn Đông, tay ôm lấy một cánh tay của Hàn Đông, lẳng lặng nằm xuống.
Cho dù thể lực của Hàn Đông rất tốt, nhưng liên tiếp mấy lần, hắn cũng cảm thấy có chút mệt.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, trong lòng cảm thấy tràn đầy tình cảm dịu dàng.
- Hàn Đông, khi nào anh kết hôn với Lữ Nhạc?
Lúc này Kiều San San nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Đông ngẩn ra, nói:
- Trong khoảng thời gian này anh đang bận, trong nhà vẫn cứ giục, song...
Kiều San San chui vào lòng của Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông, anh không cần phải lo chuyện của chúng ta đâu, sớm kết hôn với Lữ Nhạc đi. Đối với sự phát triển của anh cũng có lợi, đã là lãnh đạo Thành ủy rồi mà vẫn còn độc thân...
Hàn Đông đưa tay ra nhéo vào mũi của cô, nói:
- Sao vậy, sợ người khác đến quyến rũ ông xã em à.
Kiều San San khẽ cười, nói:
- Em còn lâu mới sợ, song Hàn Đông à, em nói thật lòng đấy, anh không cần phải lo lắng cho chúng em đâu...
- Các em...
Hàn Đông sững sờ, trong lòng lập tức đoán ra được một chút.
Kiều San San đưa tay về phía trước ngực của Hàn Đông, nắm lấy hai nắm tay, nói:
- Anh cho rằng em không biết sao, anh có quan hệ không bình thường với Bạch Vũ Giai. Hừ, thần sắc của cô bé đó nhìn anh rất khác thường.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, đương nhiên hắn biết không thể giấu Kiều San San được chuyện quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai mãi được, thậm chí cả Lữ Nhạc, nhưng điều mà Hàn Đông không ngờ là, Kiều San San lại biết chuyện của mình và Bạch Vũ Giai nhanh như vậy, vậy thì Lữ Nhạc, có lẽ nào cô ấy cũng đã mơ hồ đoán ra được rồi không.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Đông, Kiều San San thản nhiên cười nói:
- Yên tâm đi, em đã nghĩ thông rồi, chuyện giữa anh và Bạch Vũ Giai em không quan tâm. Tuy nhiên, anh không thể bất công được!
Hàn Đông hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm, anh sẽ không bất công đối với ai đâu. Các em đều là người phụ nữ của anh!
Kiều San San véo vào cánh tay của Hàn Đông, nói thầm:
- Em biết ngay là anh... Tuy nhiên, sau này không được phép có người khác nữa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Không có đâu, có các em, anh đã thỏa mãn lắm rồi.
Lúc này Kiều San San mới vừa lòng hôn vào má của Hàn Đông một cái, nói:
- Như vậy mới được, vậy thì sau khi anh và Lữ Nhạc kết hôn, cũng không được phép thờ ơ với chúng em đâu đấy!
Hàn Đông chỉ có gật đầu, đối với yêu cầu này của Kiều San San, Hàn Đông đương nhiên phải vừa lòng, huống hồ cho dù Kiều San San không nói, Hàn Đông cũng sẽ không phụ bạc các cô, song không ngờ Kiều San San lại nhắc đến chuyện kết hôn giữa mình và Lữ Nhạc, Hàn Đông có chút nghi ngờ, hỏi:
- Có phải là mẹ đã nói gì với em không?
Kiều San San nói:
- Hàn Đông anh đừng nghĩ nhiều, kỳ thực dì đối với em thật sự rất tốt, dì cũng đồng ý cho em và anh ở bên nhau, chỉ là muốn chúng ta chú ý một chút là được rồi. Em... em cũng không có yêu cầu khác.
Hàn Đông thở dài một cách bất đắc dĩ. Tuy Kiều San San không nói rõ, nhưng Hàn Đông hiểu rằng, chuyện hôn nhân của mình, mẹ đã sớm nói với cô rồi, hơn nữa còn bảo cô khuyên mình, còn về mẹ sao lại nói với cô ấy, Hàn Đông cũng không thể biết được.
Tuy mẹ không ngờ lại đồng ý cho Kiều San San đi theo mình, đây cũng là điều khiến cho Hàn Đông rất bất ngờ. Xem ra mọi người đều đang nhường nhịn lẫn nhau. Song Hàn Đông cũng biết, giữa mình và Kiều San San, nhất định chỉ có thể ở bên nhau một cách âm thầm, lúc nào cũng đều phải cẩn thận một chút, cho dù trước đây trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Đông Thăng, cho dù biết Giám đốc sở Công an là người của cha mình, nhưng Hàn Đông vẫn đặc biệt chỉ coi Kiều San San là bạn của mình lúc kể lại quá trình sự việc. Nếu không Hàn Đông phải giới thiệu Kiều San San là bạn gái của mình.
- Sau này cũng chỉ có thể như vậy!
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ. Để cho Kiều San San và Bạch Vũ Giai phải chịu thiệt thòi, chỉ có đến với các cô nhiều hơn thì mới có thể bù đắp được.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, Hàn Đông không thể qua đêm ở chỗ Kiều San San. Ở cùng với Kiều San San, ăn cơm xong, hơn 10 giờ tối mới lái xe quay về nhà khách.
- Về rồi đấy à, không có chuyện gì chứ?
Mẹ Dư Ngọc Trân ngồi ở phòng khách xem TV.
Hàn Đông nói:
- Có thể có chuyện gì được chứ. Ba đâu ạ?
Dư Ngọc Trân chỉ vào phòng sách, nói:
- Đang bận chuyện. Con có đói không, có cần để mẹ làm chút gì đó cho con ăn không?
Hàn Đông nói:
- Không cần đâu, con không đói.
Ngồi với mẹ trong phòng khách được một lúc, lúc này cánh cửa phòng khách mở ra, Hàn Chính dẫn theo một người đi ra, Hàn Đông không ngờ là Nhâm Đức Gia mà mình đã nhìn thấy ở tập đoàn Đông Thăng trước đây.
Kim Kiệt Quân giơ tay kinh hãi nhìn Hàn Đông, lập tức tiến lên nói:
- Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia, các anh thế nào?
Mà giờ phút này, người gọi là Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia thì lại nằm trên đất đau khổ kêu gào.
Kim Kiệt Quân thấy thế, tiến lên đỡ Hoàng Thiếu gia dậy, kết quả vừa kéo tay của anh ta, anh ta liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa tức giận nói:
- Hừ, tay của ông, đồ con heo!
- Xin lỗi, xin lỗi...
Kim Kiệt Quân cẩn thận xin lỗi.
Hàn Đông cười lạnh một chút, xem ra Kim Kiệt Quân này quả thực quen biết một số người ở thành phố Minh Côn, chẳng qua anh ta cũng chỉ là tay sai đắc lực được người ta gọi đi uống thôi, còn cái người được gọi là Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia cũng là nghe theo sự sai bảo của Tần Dung mà thôi.
Tiết Thiếu gia ngồi dưới đất, nhìn một cách giận dữ vào Hàn Đông:
- Tiểu tử, mày chết chắc rồi, có giỏi thì mày đừng có chạy!
Còn Hoàng Thiếu gia kia, lúc này cũng cố nén đau để lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Hàn Đông bĩu môi cười lạnh nói:
- Có bản lĩnh gì thì cứ lôi hết ra đi, song tôi phải nhắc nhở các anh một điều là, chủ của các anh, Tần Dung, đã bị Cục Công an bắt đi rồi, muốn làm chuyện gì, tốt nhất các anh phải suy nghĩ trước tiên rồi hãy nói.
Kim Kiệt Quân trừng mắt nhìn Hàn Đông, bất mãn nói:
- Tiểu Tử, mày gặp rắc rối rồi, mày biết họ là ai không?
Nhìn dáng vẻ của y, dường như hai ông chủ này bị đánh mà trở nên tức giận rồi.
Hàn Đông đảo mắt nhìn anh ta, nói:
- Tôi mặc kệ họ là ai, dám trêu tôi, tôi sẽ không khách khí đâu.
Nói xong, Hàn Đông liền kéo tay của Kiều San San, nói:
- Đi thôi, không yên tĩnh chút nào cả.
Kiều San San gật gật đầu, cô cũng cảm thấy rất mất hứng, không dễ dàng gì Hàn Đông mới đặc biệt đến thăm cô, sao lại có nhiều chuyện như vậy chứ. Xét cho cùng, tất cả những điều này đều là do tên Tần Dung kia gây ra, Hoàng Thiếu gia, Tiết Thiếu gia chẳng qua cũng chỉ muốn bảo vệ cho Tần Dung kia mà thôi.
Thấy Hàn Đông và Kiều San San muốn đi, Hoàng Thiếu gia và Tiết Thiếu gia đều bắt đầu chửi rủa, còn Kim Kiệt Quân kia, trong lòng tức giận, liền tiến lên phía trước chặn đường, mạnh miệng nói:
- Các người... các người không được đi!
- Cút!
Hàn Đông trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự oai phong.
Đối diện với ánh mắt của Hàn Đông, Kim Kiệt Quân lập tức chỉ cảm thấy cả người run lên, trong lòng không kìm được xuất hiện một nỗi khiếp sợ, không tự chủ đứng qua một bên.
Hàn Đông cười một cách khinh thường, vừa nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Kiều San San, liền quay đầu nói:
- Tôi tên Hàn Đông, sống ở số 18 đường Thái Vân Nam, có chuyện gì thì mấy người cứ qua đó tìm tôi.
Nhìn Hàn Đông ôm Kiều San San rồi nghênh ngang đi, Kim Kiệt Quân đứng ngẩn người ra ở đó, không biết làm sao. Còn Hoàng Thiếu gia và Tiết Thiếu gia, thì mắng chửi ầm ĩ, một là mắng Hàn Đông, hai là Kim Kiệt Quân vô dụng. Tuy nhiên, hai người đều nhớ địa chỉ mà Hàn Đông nói, nghĩ thầm đến lúc đó phải tìm đến địa chỉ này.
Ngồi ở trên xe, Kiều San San nói:
- Hàn Đông, hai người kia không sao chứ?
Cô không chút lo lắng cho Hàn Đông, ở tỉnh Vân Điền lâu như vậy, cô cũng biết bố của Hàn Đông là Chủ tịch tỉnh, vậy thì rất có quyền thế, huống hồ sau lưng ông còn có rất nhiều thế lực mạnh như vậy.
Hàn Đông nói:
- Yên tâm đi, anh tự có chừng mực. Đúng rồi, sau này còn có những người không có mắt kia còn quấy rầy em nữa, thì em hãy nói với mẹ anh, có vài tên không có mắt, em càng nhẫn nhịn, chúng càng lấn tới.
Kiều San San gật gật đầu nói:
- Biết rồi, em chỉ là không muốn làm phiền bác gái mà thôi.
Hàn Đông nói:
- Có gì mà phiền phức chứ, hơn nữa, mẹ anh cũng không có chuyện gì làm, dù sao cũng phải quản chút chuyện, mẹ anh kêu em qua đó giúp đỡ, chuyện của em thì phải chịu trách nhiệm chứ. Đúng rồi, đến chỗ em sống xem thử nhé, anh vẫn chưa được đến chỗ đó.
Lúc này, Hàn Đông nghĩ đến những chuyện tốt đẹp trước đây bị cản trở, trong lòng lập tức trở nên bức bối.
Kiều San San vừa nhìn thấy bộ dạng của Hàn Đông, liền hiểu ra được điều mà Hàn Đông đang nghĩ, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, lập tức gật đầu. Chỗ ở của Kiều San San là ở trong khu chung cư gần tập đoàn Đông Thăng. Tuy ở đây là nơi khá phồn hoa trong thành phố Minh Côn, nhưng khu nhà ở này lại khá yên tĩnh, môi trường xung quanh cũng rất tốt, một dãy cây cao cao xếp thẳng hàng với nhau. Đi vào bên trong, giống như bước vào một thế giới khác vậy. Còn căn phòng của Kiều San San nằm ở tầng 3, có hai phòng và một phòng khách, trang hoàng cũng rất đẹp. Tất cả đồ dùng gia đình đều rất đầy đủ. Nghe cô giới thiệu, đây là căn phòng mà công ti đặc biệt thuê cho cô, tiền thuê nhà thì cô không cần phải trả.
Hàn Đông nhìn một chút, khá hài lòng, nói:
- Ừ, cũng được đấy. Song nếu như em không hài lòng, anh sẽ mua cho em một căn nhà khác cũng được.
Kiều San San nhìn hắn đầy hờn dỗi, nói:
- Biết là anh có tiền, nhưng cũng không cần phải tiêu hoang phí như vậy, ở đây em sống rất tốt, mua nhà nữa để làm gì chứ. Đúng rồi, nghe dì nói, anh cũng là một cổ đông của tập đoàn, anh vẫn là ông chủ rồi.
Hàn Đông ngồi lên ghế sô pha, vẫy tay nói:
- Đến đây, chăm sóc ông chủ cho tốt nào.
Kiều San San hơi đỏ mặt, lập tức tỏ ra giống như đang đáp lễ, nói:
- Vâng, thưa ông chủ.
Nói xong, cô liền đi qua đó, giơ ra nắm đấm trắng nõn, nhẹ nhàng đấm vào đùi của Hàn Đông.
Hàn Đông cười ha ha, ôm lấy Kiều San San, đưa tay vào sâu trong váy.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, trong lúc Hàn Đông đang vuốt ve, Kiều San San cũng bắt đầu kích thích sự hưng phấn, song cô vẫn không quen trên ghế sô pha, trong lòng của Hàn Đông nỉ non nói:
- Hàn Đông à, chúng ta vào phòng ngủ đi...
- Được thôi....
Hàn Đông nói xong, liền ôm lấy Kiều San San rồi đi vào phòng ngủ của cô, trong phòng bày biện rất ấm áp, trên giường còn trải chiếc chăn màu phấn hồng. Hàn Đông đặt cô ở trên giường, lập tức áp sát vào cô.
Không bao lâu, trong phòng ngủ của Kiều San San liền truyền đến một khúc nhạc trữ tình khẽ vang lên. Âm thanh đó lúc trầm, lúc bổng, du dương êm tai, đồng thời ở giữa còn xen lẫn tiếng đụng chạm da thịt nữa.
Hai người có lẽ lâu rồi chưa gặp nhau, nên trong lòng tràn đầy sự sung mãn vô cùng, đều tràn đầy sự tin tưởng với đối phương. Lúc này, dường như mong rằng có thể khiến đối phương hòa tan vào trong cơ thể của mình vậy.
Du dương một hồi lâu, tiếng động trong phòng mới dần dần nhỏ xuống. Họ nằm ở trên giường, Hàn Đông ôm Kiều San San, tay đặt ở trên ngực của cô, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc vô bờ.
Sau đó, hai người cứ nằm như vậy, ôm nhau một cách nồng nàn, vừa lặng lẽ nói chuyện với nhau, đều cảm giác rất ấm áp.
Không lâu sau, trong phòng lại vang lên một khúc ca mùa xuân.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, trong phòng mới yên tĩnh hoàn toàn.
Tuy Kiều San San đã mệt nhừ người, nhưng khuôn mặt của cô vẫn tràn đầy sự vui sướng, thở dốc, vẻ mặt thỏa mãn.
Cô nhẹ nhàng nằm lên ngực của Hàn Đông, tay ôm lấy một cánh tay của Hàn Đông, lẳng lặng nằm xuống.
Cho dù thể lực của Hàn Đông rất tốt, nhưng liên tiếp mấy lần, hắn cũng cảm thấy có chút mệt.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, trong lòng cảm thấy tràn đầy tình cảm dịu dàng.
- Hàn Đông, khi nào anh kết hôn với Lữ Nhạc?
Lúc này Kiều San San nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Đông ngẩn ra, nói:
- Trong khoảng thời gian này anh đang bận, trong nhà vẫn cứ giục, song...
Kiều San San chui vào lòng của Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông, anh không cần phải lo chuyện của chúng ta đâu, sớm kết hôn với Lữ Nhạc đi. Đối với sự phát triển của anh cũng có lợi, đã là lãnh đạo Thành ủy rồi mà vẫn còn độc thân...
Hàn Đông đưa tay ra nhéo vào mũi của cô, nói:
- Sao vậy, sợ người khác đến quyến rũ ông xã em à.
Kiều San San khẽ cười, nói:
- Em còn lâu mới sợ, song Hàn Đông à, em nói thật lòng đấy, anh không cần phải lo lắng cho chúng em đâu...
- Các em...
Hàn Đông sững sờ, trong lòng lập tức đoán ra được một chút.
Kiều San San đưa tay về phía trước ngực của Hàn Đông, nắm lấy hai nắm tay, nói:
- Anh cho rằng em không biết sao, anh có quan hệ không bình thường với Bạch Vũ Giai. Hừ, thần sắc của cô bé đó nhìn anh rất khác thường.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, đương nhiên hắn biết không thể giấu Kiều San San được chuyện quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai mãi được, thậm chí cả Lữ Nhạc, nhưng điều mà Hàn Đông không ngờ là, Kiều San San lại biết chuyện của mình và Bạch Vũ Giai nhanh như vậy, vậy thì Lữ Nhạc, có lẽ nào cô ấy cũng đã mơ hồ đoán ra được rồi không.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Đông, Kiều San San thản nhiên cười nói:
- Yên tâm đi, em đã nghĩ thông rồi, chuyện giữa anh và Bạch Vũ Giai em không quan tâm. Tuy nhiên, anh không thể bất công được!
Hàn Đông hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm, anh sẽ không bất công đối với ai đâu. Các em đều là người phụ nữ của anh!
Kiều San San véo vào cánh tay của Hàn Đông, nói thầm:
- Em biết ngay là anh... Tuy nhiên, sau này không được phép có người khác nữa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Không có đâu, có các em, anh đã thỏa mãn lắm rồi.
Lúc này Kiều San San mới vừa lòng hôn vào má của Hàn Đông một cái, nói:
- Như vậy mới được, vậy thì sau khi anh và Lữ Nhạc kết hôn, cũng không được phép thờ ơ với chúng em đâu đấy!
Hàn Đông chỉ có gật đầu, đối với yêu cầu này của Kiều San San, Hàn Đông đương nhiên phải vừa lòng, huống hồ cho dù Kiều San San không nói, Hàn Đông cũng sẽ không phụ bạc các cô, song không ngờ Kiều San San lại nhắc đến chuyện kết hôn giữa mình và Lữ Nhạc, Hàn Đông có chút nghi ngờ, hỏi:
- Có phải là mẹ đã nói gì với em không?
Kiều San San nói:
- Hàn Đông anh đừng nghĩ nhiều, kỳ thực dì đối với em thật sự rất tốt, dì cũng đồng ý cho em và anh ở bên nhau, chỉ là muốn chúng ta chú ý một chút là được rồi. Em... em cũng không có yêu cầu khác.
Hàn Đông thở dài một cách bất đắc dĩ. Tuy Kiều San San không nói rõ, nhưng Hàn Đông hiểu rằng, chuyện hôn nhân của mình, mẹ đã sớm nói với cô rồi, hơn nữa còn bảo cô khuyên mình, còn về mẹ sao lại nói với cô ấy, Hàn Đông cũng không thể biết được.
Tuy mẹ không ngờ lại đồng ý cho Kiều San San đi theo mình, đây cũng là điều khiến cho Hàn Đông rất bất ngờ. Xem ra mọi người đều đang nhường nhịn lẫn nhau. Song Hàn Đông cũng biết, giữa mình và Kiều San San, nhất định chỉ có thể ở bên nhau một cách âm thầm, lúc nào cũng đều phải cẩn thận một chút, cho dù trước đây trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Đông Thăng, cho dù biết Giám đốc sở Công an là người của cha mình, nhưng Hàn Đông vẫn đặc biệt chỉ coi Kiều San San là bạn của mình lúc kể lại quá trình sự việc. Nếu không Hàn Đông phải giới thiệu Kiều San San là bạn gái của mình.
- Sau này cũng chỉ có thể như vậy!
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ. Để cho Kiều San San và Bạch Vũ Giai phải chịu thiệt thòi, chỉ có đến với các cô nhiều hơn thì mới có thể bù đắp được.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, Hàn Đông không thể qua đêm ở chỗ Kiều San San. Ở cùng với Kiều San San, ăn cơm xong, hơn 10 giờ tối mới lái xe quay về nhà khách.
- Về rồi đấy à, không có chuyện gì chứ?
Mẹ Dư Ngọc Trân ngồi ở phòng khách xem TV.
Hàn Đông nói:
- Có thể có chuyện gì được chứ. Ba đâu ạ?
Dư Ngọc Trân chỉ vào phòng sách, nói:
- Đang bận chuyện. Con có đói không, có cần để mẹ làm chút gì đó cho con ăn không?
Hàn Đông nói:
- Không cần đâu, con không đói.
Ngồi với mẹ trong phòng khách được một lúc, lúc này cánh cửa phòng khách mở ra, Hàn Chính dẫn theo một người đi ra, Hàn Đông không ngờ là Nhâm Đức Gia mà mình đã nhìn thấy ở tập đoàn Đông Thăng trước đây.
/1284
|