Thứ 6, Hàn đông tự lái xe đến Thục Đô, mời Phó trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Phan Vĩ Cường ăn tối.
Về việc của Cát Hồng Diễm, Hàn Đông đã nói rõ đầu đuôi sự việc cho Phan Vĩ Cường nghe.
Thật ra, Hàn đông không thể hiểu được hành vi của Cát Hồng Diễm, ả này không biết tại sao cứ chống đối mình đến thế, mình chỉ là không đồng ý chocô ta phỏng vấn thôi mà
Phan Vĩ Cường cười nói:
- Haha, Chủ tịch thành phố Hàn, anh thật là khiêm tốn mà, Chủ tịch thành phố Hàn đã lập nhiều chiến tích ở thành phố Tân Châu, Cát Hồng Diễm đang muốn viết một bài báo về anh, đó cũng là việc bình thường thôi. Nếu đổi lại là người khác, người ta còn mong mà không được đấy. Nhưng cái cô Cát Hồng Diễm cũng thật là, cô ta đúng là một người phụ nữ đanh đá, tôi cũng có nghe nói là cô ta được mệnh danh là “phóng viên thù dai”
Hàn đông cười rồi nói:
- Tôi cũng không biết rốt cuộc cô ta bị thần kinh gì nữa, thật sự là khó có thể nói lý với cô ta.
Phan Vĩ Cường nói:
- Hôm qua tôi có gọi cho tòa soạn báo nói về vụ việc này, không thể lơ là mọi hành động của cô ta.
Hàn Đông gật đầu, hiểu ý Phan Vĩ Cường, nghĩ thầm rằng người này đúng là đáng để kết giao
Trưa Chủ nhật, Hàn Đông mời Thẩm Hàm Thần đến ăn trưa.
Thẩm Hàm Thần sắp làm Bí thư thành ủy thành phố Ba Nguyên, thành phố Ba Nguyên nằm trong top 5 ở tỉnh Tây xuyên, là một thành phố cấp 3 quan trọng. Thẩm Hàm Bình từ Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy điều xuống làm nhân vật số một, cũng không tệ. Xét cho cùng ông ta cũng là nhân vật số hai trong ban Tổ chức cán bộ, tất cả đều phải xem chừng sắc mặt của trưởng ban rồi mới dám hành động. Vậy mà ở thành phố Ba Nguyên lại là nhân vật số một, là lãnh đạo, hai vị trí này khác biệt rất lớn đấy.
Thẩm Hàm Thần cũng rất vui vẻ, đồng thời nói với Hàn Đông, sự việc lúc trước Hàn Đông đề ra , trong ban cũng đã đàm phán qua rồi, thực tế thì cũng không có rắc rối gì, đến lúc đó Tỉnh ủy cũng thông qua được.
- Thật là cám ơn trưởng ban Thẩm… à, bí thư Thẩm thì đúng hơn.
Hàn Đông cười nói.
Thẩm Hàn Thần nói:
- Sau này chúng ta còn phải giúp đỡ nhau nữa mà, nếu có kinh nghiệm nào hay, Hàn Đông không nên giấu diếm tôi chứ.
Hàn Đông cười đáp:
- Đương nhiên rồi, tôi còn phải học tập kinh nghiệm của bí thư Thẩm đấy chứ, thành phố Ba Nguyên phát triển hơn thành phố Tân Châu nhiều, có rất nhiều điều chúng tôi nên học hỏi đấy.
Thẩm Hàm Thần nói:
- Chúng ta cũng không cần khách sáo làm gì, sau này còn cơ hội chiếu cố nhau mà.
Hai người giờ đây cũng là người cùng cấp, tuy Hàn Đông chỉ là chủ tịch thành phố, nhưng Hàn Đông bây giờ giống như ánh mặt trời, cả sự nghiệp đang trong thời kỳ hưng thịnh, tiền đồ sáng lạn.
So đi tính lại, tiềm lực của Thẩm Hàm Thần vẫn còn kém xa.
Sáng thứ 2, Hàn Đông trở về thành Phố Tân Châu.
Hiện tại, có rất nhiều việc xảy ra trong thành phố, Hàn Đông cần phải nắm chắc thời gian mới được.
Hơn 2 giờ chiều, Hàn Đông đến văn phòng của Hạ Kim Cường.
- Xin chào chủ tịch Hàn.
Chu kiệt Cao, thư ký của Hạ Kim Mạnh, vừa thấy Hàn Đông, lập tức đứng dậy chào hỏi.
Tuy hiện tại anh ta là thư ký của Bí thư Thành ủy,nhưng cũng có ấn tượng sâu sắc về vẻ cứng rắn mạnh mẽ của người thanh niên Hàn Đông này, đây không chỉ một lần y nghe Hạ Kim Cường nổi giận, tách trà cũng bị đập bể đến hai cái rồi. Nhưng cho dù vậy, tình hình của Hạ Kim Cường cũng vậy, chẳng có gì thay đổi cả, điều này làm cho trong thâm tâm của Chu Kiệt Cao cảm thấy ông ta là một kẻ không ổn, đường đường là một Bí thư thành ủy lại bị một chủ tịch trẻ tuổi áp chế.
Sỡ dĩ Chu Kiệt Cao coi trọng cuộc tranh đấu giữa Hạ Kim Cường và Hạ Đông, cũng là vì nghĩ tới tiền đồ sau này của bản thân.
Bởi vì anh ta là thư ký của Hạ Kim Cường, tuyệt là thân tín trong thân tín, nếu Hạ Kim Cường nói chuyện không dùng được, thì anh ta thân làm thư ký trọng lượng cũng ít đi. Vả lại lúc Hạ Kim Cường muốn sắp xếp cho mình thì cũng chẳng được như ý nguyện.
Hạ Kim Cường đang ngồi trước bàn làm việc, cầm cây viết, viết viết cái gì đó lên tờ văn kiện, nhìn thấy Hàn Đông, ông liền đứng lên chào đón.
Dù cho có chút căng thẳng giữa hai người, nhưng cả hai đều tỏ ra niềm nở.
Thực tế thì, giữa Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, cũng là sự hòa đồng vui vẻ. Đương nhiên rồi, trừ những lúc bất đắc dĩ ra, thì tình huống thông thường, cả hai đều không tỏ vẻ gì là mâu thuẫn với nhau cả.
Hai người ngồi xuống, Hàn Đông đi thẳng vào vấn đề:
- Bí Thư Hạ, về kế hoạch 5 năm sắp tới của thành phố Tân Châu, tôi có chút ý tưởng…
Hắn đem ý tưởng của mình về việc đem Thành phố Tân Châu tạo thành thành phố nhiên luyện trình bày cho Hạ Kim Cường nghe, Hàn Đông muốn liệt kê ra một số hạng mục quan trọng của kế hoạch 5 năm sắp tới, rồi sẽ lên kế hoạch và sắp xếp kỹ càng hơn tại Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân cấp cao.
Thực ra đây cũng là cách mà Hàn đông muốn xoa dịu tình hình với Hạ Kim Cường, xét cho cùng tranh đấu với nhau cũng không ổn lắm.
Hạ Kim Cường nhìn Hàn Đông cười nhạt, trong lòng thì buồn bực muốn chết.
Ông cũng biết là Hàn Đông cũng chỉ tỏ vẻ đó thôi, nhưng kế hoạch phát triển thành phố Tân Châu nhất định phải do hội nghị Thường ủy quyết định, mà hiện tại Hàn Đông lại liên kết với Bành Y Vinh, Hạ Kim Cường ông cũng không còn cách gì.
Vốn là ông đã chuẩn bị để Cát Hồng Diễm tìm ít tư liệu để chỉnh trị Hàn Đông, nhưng ai biết được Cát Hồng Diễm bị lãnh đạo trực tiếp gọi về, nghe nói còn phê bình cô ta rất nghiêm khắc nữa.
Điều này hiển nhiên là Hàn Đông đã đi liên hệ, tạo áp lực cho cấp trên mà gây ra kết quả này.
Nói cách khác, bàn tính của Hạ Kim Cường, chưa bao giờ thực hiện hoàn chỉnh cả, vì lúc nào cũng thất bại giữa chừng, nên ông ta rất uất ức.
Thủ đoạn của thằng nhóc này thật cay độc, xem ra ta sẽ có 1 trận đấu lâu dài với thằng nhóc này đây.
Hạ Kim Cường nghĩ thầm.
- Nếu như vậy, kế sách của ta cũng cần phải điều chỉnh lại 1 tí mới được. Không được làm việc cứng nhắc, nếu không thì không giữ được uy tín, tạm thời duy trì tình thế đồng tâm hiệp lực trước, những việc khác về sau thì cứ từ từ tìm cơ hội.
Nghĩ đến đây, Hạ Kim Cường tự nhiên tán thưởng ý kiến vừa đề xuất của Hàn Đông, nói:
- Ý kiến mà chủ tịch Hàn đưa ra thật tuyệt vời, trên hội nghị Thường ủy lần tới tôi sẽ đưa ra trọng điểm này.
Ông lập tức xoay chuyển từ thế bị động sang thế chủ động, cướp đoạt sáng kiến mới của Hàn Đông.
Hàn Đông cười nhạt trong lòng, nghĩ bụng tên Hạ Kim Cường này da mặt cũng dày thật đấy, Thành ủy lại có mấy người không biết rằng chủ ý này là do Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra, ông ta ăn cắp ý rồi báo cáo thì còn tác dụng gì nữa chứ.
- Vậy cũng tốt, chỉ cần Hạ Kim Cường không cản trở, vậy có thể dốc hết sức lực làm tốt công việc của mình rồi.
Hai người nói chuyện 1 lúc, sau khi định được thời gian và khái quát công việc về việc khai mạc hội nghị thường vụ kỳ sau, Hàn Đông xin phép về.
Ngày 15 tháng 1, Tỉnh ủy trả lời thành phố Tân Châu về việc cấp phép tổ chức mời họp Đại hội Đảng Thành ủy lần 8, đồng thời xác định rõ những ai được đề cử trong ủy viên thường vụ Thành ủy.
Không ngờ là, người hiện giữ chức Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực Khâu Thụy Hòa lại không nằm trong danh sách.
Mà người giữ chức phó chủ tịch thành phố Tân Châu - Vương Hiểu, lại nằm trong danh sách ủy viên thường vụ.
Nhìn kết quả này, Hạ Kim Cường liền tỏ vẻ bối rối.
- Đáng ghét.
Bực tức, ông quăng luôn ly trà trong tay
Ở ngoài, Chu Kiệt Cao nghe thấy, lông mày nhảy dựng, thầm nghĩ đây là cái ly thứ 3 rồi, cũng không biết là có việc gì.
Lúc này Hạ Kim Cường cứ đi tới đi lui ở trong phòng, trong lòng sốt ruột không yên.
Tình hình của Thành ủy hiện giờ, ông ta và Hàn Đông đang nắm giữ 6 phiếu Ủy viên thường vụ, Khâu Thụy Hòa là 1 trong những nhân vật quan trọng trong phe cánh của ông ta.
Nhưng hiện tại, Tỉnh ủy lại đá y ra khỏi ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Châu, đề cử Vương Hiểu, cứ như thế, tình hình ổn định của Thành ủy chẳng mấy chốc sẽ bị phá vỡ.
- Tên Vương Hiểu này rốt cuộc là có lai lịch gì, mà lại âm thầm tiến lên thế kia.
Hạ Kim Cường nhíu mày, lòng dạ rối bời,
- Chẵng lẽ thủ đoạn của Hàn Đông?
Sắc mặt của Hạ Kim Cường xám xịt, tình hình bây giờ ngày càng bất lợi cho ông ta.
Khâu Thụy Hòa rời khỏi Hội nghị thường vụ, thì có Vương Hiểu vào, lập tức Hàn Đông liền nắm giữ được 7 phiếu Ủy viên thường vụ, cho dù Bành Y Vinh không hề cùng y liên kết, thì Hàn Đông vẫn có thể nắm được tình hình chung của Hội nghị thường vụ.
- Tỉnh ủy rốt cuộc muốn làm gì, rốt cuộc ai mới là Bí thư thành ủy?
Lúc này, Hạ Kim Cường thở dài một tiếng buồn bã.
Trước đó không lâu, có vẻ như người tiền nhiệm của ông, Hề Hiểu Kiến, cũng đã than vãn than ngắn thở dài như ông.
Tar3 lời của Tỉnh ủy, lập tức dấy lên cơn sóng ở Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố.
Mọi người đều biết rằng, tình hình ở Tân Châu đã thay đổi hoàn toàn.
Trong tay Hàn Đông nắm giữ 7 phiếu Ủy viên thường vụ, đã qua được một nửa thường vụ, sau này trong thành phố có xảy ra việc gì quan trọng, nếu không có sự đồng ý của Hàn Đông, thì khó mà thông qua được.
Người bên Hạ Kim Cường toàn bộ buồn bực, sau này họ muốn đạt được lợi ích gì thì khó càng thêm khó.
Hàn Đông thì lại vui sướng không thôi.
Phó bí thư thành ủy Bành Y Vinh ngồi trong phòng, cười gượng:
- Cái tên Hàn Đông này thật đúng là một con rồng qua sông, Hạ Kim Cường làm Bí thư thành ủy đúng là buồn bực. Nhưng may mắn là, mối quan hệ của mình và Hàn Đông cũng tương đối, ít ra là không đến nỗi bị động, xem ra cũng vì lúc trước vô ý quá, mình lỡ khinh suất lên giọng, tuy có gây nên tình hình căng thẳng với Hạ Kim Cường, nhưng lại vô hình chung tạo nên mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Đông.
- Tên Vương Hiểu này cũng ẩn núp khá sâu đây, không ngờ lại âm thầm tiến lên cơ đấy.
Hàn Đông cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hắn không nghe ngóng được gì về tin tức này.
- Nhưng cũng tốt, ít ra thì Vương Hiểu cũng không dám đứng cạnh Hạ Kim Cường.
Hàn Đông nghĩ thầm.
Đúng lúc này, Khổng Phàm Chi gõ cửa bước vào, cung kính thưa:
- Thưa Thị trưởng, phó chủ tịch Vương đã tới.
Hàn Đông cười mỉm, nói:
- Mời phó chủ tịch Vương vào.
Lỗ Phàm Chi gật đầu rồi lui ra, Vương Hiểu rất nhanh đi vào với vẻ mặt niềm nở.
- Chủ tịch thành phố Hàn, quấy rầy công việc của anh rồi.
Thái độ của Vương Hiểu rất khiêm tốn.
Hàn Đông mỉm cười, đứng dậy hoan nghênh nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Vương khách sáo quá, xin mời ngồi.
Hắn vừa nói vừa giơ tay phải ra mời.
Vương Hiểu vừa thấy, liền nao nao trong lòng, vội tiến tới, 2 tay ông nắm chặt lấy tay Hàn Đông.
Ông hiểu ý, Hàn Đông một mặt là chúc mừng ông ta, một mặt cũng xem như là xác định vị trí của ông thêm lần nữa.
Thực ra ông ta đến tìm Hàn Đông cũng là vì muốn tỏ lòng trung thành với hắn, tuy đã lên chức ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng ông ta vẫn chỉ có thể đứng cạnh Hàn Đông thôi.
Cũng vì lẽ đó mà Hàn Đông vô cùng hài lòng về thái độ của Vương Hiểu, trong lòng rất vui.
Về việc của Cát Hồng Diễm, Hàn Đông đã nói rõ đầu đuôi sự việc cho Phan Vĩ Cường nghe.
Thật ra, Hàn đông không thể hiểu được hành vi của Cát Hồng Diễm, ả này không biết tại sao cứ chống đối mình đến thế, mình chỉ là không đồng ý chocô ta phỏng vấn thôi mà
Phan Vĩ Cường cười nói:
- Haha, Chủ tịch thành phố Hàn, anh thật là khiêm tốn mà, Chủ tịch thành phố Hàn đã lập nhiều chiến tích ở thành phố Tân Châu, Cát Hồng Diễm đang muốn viết một bài báo về anh, đó cũng là việc bình thường thôi. Nếu đổi lại là người khác, người ta còn mong mà không được đấy. Nhưng cái cô Cát Hồng Diễm cũng thật là, cô ta đúng là một người phụ nữ đanh đá, tôi cũng có nghe nói là cô ta được mệnh danh là “phóng viên thù dai”
Hàn đông cười rồi nói:
- Tôi cũng không biết rốt cuộc cô ta bị thần kinh gì nữa, thật sự là khó có thể nói lý với cô ta.
Phan Vĩ Cường nói:
- Hôm qua tôi có gọi cho tòa soạn báo nói về vụ việc này, không thể lơ là mọi hành động của cô ta.
Hàn Đông gật đầu, hiểu ý Phan Vĩ Cường, nghĩ thầm rằng người này đúng là đáng để kết giao
Trưa Chủ nhật, Hàn Đông mời Thẩm Hàm Thần đến ăn trưa.
Thẩm Hàm Thần sắp làm Bí thư thành ủy thành phố Ba Nguyên, thành phố Ba Nguyên nằm trong top 5 ở tỉnh Tây xuyên, là một thành phố cấp 3 quan trọng. Thẩm Hàm Bình từ Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy điều xuống làm nhân vật số một, cũng không tệ. Xét cho cùng ông ta cũng là nhân vật số hai trong ban Tổ chức cán bộ, tất cả đều phải xem chừng sắc mặt của trưởng ban rồi mới dám hành động. Vậy mà ở thành phố Ba Nguyên lại là nhân vật số một, là lãnh đạo, hai vị trí này khác biệt rất lớn đấy.
Thẩm Hàm Thần cũng rất vui vẻ, đồng thời nói với Hàn Đông, sự việc lúc trước Hàn Đông đề ra , trong ban cũng đã đàm phán qua rồi, thực tế thì cũng không có rắc rối gì, đến lúc đó Tỉnh ủy cũng thông qua được.
- Thật là cám ơn trưởng ban Thẩm… à, bí thư Thẩm thì đúng hơn.
Hàn Đông cười nói.
Thẩm Hàn Thần nói:
- Sau này chúng ta còn phải giúp đỡ nhau nữa mà, nếu có kinh nghiệm nào hay, Hàn Đông không nên giấu diếm tôi chứ.
Hàn Đông cười đáp:
- Đương nhiên rồi, tôi còn phải học tập kinh nghiệm của bí thư Thẩm đấy chứ, thành phố Ba Nguyên phát triển hơn thành phố Tân Châu nhiều, có rất nhiều điều chúng tôi nên học hỏi đấy.
Thẩm Hàm Thần nói:
- Chúng ta cũng không cần khách sáo làm gì, sau này còn cơ hội chiếu cố nhau mà.
Hai người giờ đây cũng là người cùng cấp, tuy Hàn Đông chỉ là chủ tịch thành phố, nhưng Hàn Đông bây giờ giống như ánh mặt trời, cả sự nghiệp đang trong thời kỳ hưng thịnh, tiền đồ sáng lạn.
So đi tính lại, tiềm lực của Thẩm Hàm Thần vẫn còn kém xa.
Sáng thứ 2, Hàn Đông trở về thành Phố Tân Châu.
Hiện tại, có rất nhiều việc xảy ra trong thành phố, Hàn Đông cần phải nắm chắc thời gian mới được.
Hơn 2 giờ chiều, Hàn Đông đến văn phòng của Hạ Kim Cường.
- Xin chào chủ tịch Hàn.
Chu kiệt Cao, thư ký của Hạ Kim Mạnh, vừa thấy Hàn Đông, lập tức đứng dậy chào hỏi.
Tuy hiện tại anh ta là thư ký của Bí thư Thành ủy,nhưng cũng có ấn tượng sâu sắc về vẻ cứng rắn mạnh mẽ của người thanh niên Hàn Đông này, đây không chỉ một lần y nghe Hạ Kim Cường nổi giận, tách trà cũng bị đập bể đến hai cái rồi. Nhưng cho dù vậy, tình hình của Hạ Kim Cường cũng vậy, chẳng có gì thay đổi cả, điều này làm cho trong thâm tâm của Chu Kiệt Cao cảm thấy ông ta là một kẻ không ổn, đường đường là một Bí thư thành ủy lại bị một chủ tịch trẻ tuổi áp chế.
Sỡ dĩ Chu Kiệt Cao coi trọng cuộc tranh đấu giữa Hạ Kim Cường và Hạ Đông, cũng là vì nghĩ tới tiền đồ sau này của bản thân.
Bởi vì anh ta là thư ký của Hạ Kim Cường, tuyệt là thân tín trong thân tín, nếu Hạ Kim Cường nói chuyện không dùng được, thì anh ta thân làm thư ký trọng lượng cũng ít đi. Vả lại lúc Hạ Kim Cường muốn sắp xếp cho mình thì cũng chẳng được như ý nguyện.
Hạ Kim Cường đang ngồi trước bàn làm việc, cầm cây viết, viết viết cái gì đó lên tờ văn kiện, nhìn thấy Hàn Đông, ông liền đứng lên chào đón.
Dù cho có chút căng thẳng giữa hai người, nhưng cả hai đều tỏ ra niềm nở.
Thực tế thì, giữa Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, cũng là sự hòa đồng vui vẻ. Đương nhiên rồi, trừ những lúc bất đắc dĩ ra, thì tình huống thông thường, cả hai đều không tỏ vẻ gì là mâu thuẫn với nhau cả.
Hai người ngồi xuống, Hàn Đông đi thẳng vào vấn đề:
- Bí Thư Hạ, về kế hoạch 5 năm sắp tới của thành phố Tân Châu, tôi có chút ý tưởng…
Hắn đem ý tưởng của mình về việc đem Thành phố Tân Châu tạo thành thành phố nhiên luyện trình bày cho Hạ Kim Cường nghe, Hàn Đông muốn liệt kê ra một số hạng mục quan trọng của kế hoạch 5 năm sắp tới, rồi sẽ lên kế hoạch và sắp xếp kỹ càng hơn tại Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân cấp cao.
Thực ra đây cũng là cách mà Hàn đông muốn xoa dịu tình hình với Hạ Kim Cường, xét cho cùng tranh đấu với nhau cũng không ổn lắm.
Hạ Kim Cường nhìn Hàn Đông cười nhạt, trong lòng thì buồn bực muốn chết.
Ông cũng biết là Hàn Đông cũng chỉ tỏ vẻ đó thôi, nhưng kế hoạch phát triển thành phố Tân Châu nhất định phải do hội nghị Thường ủy quyết định, mà hiện tại Hàn Đông lại liên kết với Bành Y Vinh, Hạ Kim Cường ông cũng không còn cách gì.
Vốn là ông đã chuẩn bị để Cát Hồng Diễm tìm ít tư liệu để chỉnh trị Hàn Đông, nhưng ai biết được Cát Hồng Diễm bị lãnh đạo trực tiếp gọi về, nghe nói còn phê bình cô ta rất nghiêm khắc nữa.
Điều này hiển nhiên là Hàn Đông đã đi liên hệ, tạo áp lực cho cấp trên mà gây ra kết quả này.
Nói cách khác, bàn tính của Hạ Kim Cường, chưa bao giờ thực hiện hoàn chỉnh cả, vì lúc nào cũng thất bại giữa chừng, nên ông ta rất uất ức.
Thủ đoạn của thằng nhóc này thật cay độc, xem ra ta sẽ có 1 trận đấu lâu dài với thằng nhóc này đây.
Hạ Kim Cường nghĩ thầm.
- Nếu như vậy, kế sách của ta cũng cần phải điều chỉnh lại 1 tí mới được. Không được làm việc cứng nhắc, nếu không thì không giữ được uy tín, tạm thời duy trì tình thế đồng tâm hiệp lực trước, những việc khác về sau thì cứ từ từ tìm cơ hội.
Nghĩ đến đây, Hạ Kim Cường tự nhiên tán thưởng ý kiến vừa đề xuất của Hàn Đông, nói:
- Ý kiến mà chủ tịch Hàn đưa ra thật tuyệt vời, trên hội nghị Thường ủy lần tới tôi sẽ đưa ra trọng điểm này.
Ông lập tức xoay chuyển từ thế bị động sang thế chủ động, cướp đoạt sáng kiến mới của Hàn Đông.
Hàn Đông cười nhạt trong lòng, nghĩ bụng tên Hạ Kim Cường này da mặt cũng dày thật đấy, Thành ủy lại có mấy người không biết rằng chủ ý này là do Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra, ông ta ăn cắp ý rồi báo cáo thì còn tác dụng gì nữa chứ.
- Vậy cũng tốt, chỉ cần Hạ Kim Cường không cản trở, vậy có thể dốc hết sức lực làm tốt công việc của mình rồi.
Hai người nói chuyện 1 lúc, sau khi định được thời gian và khái quát công việc về việc khai mạc hội nghị thường vụ kỳ sau, Hàn Đông xin phép về.
Ngày 15 tháng 1, Tỉnh ủy trả lời thành phố Tân Châu về việc cấp phép tổ chức mời họp Đại hội Đảng Thành ủy lần 8, đồng thời xác định rõ những ai được đề cử trong ủy viên thường vụ Thành ủy.
Không ngờ là, người hiện giữ chức Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực Khâu Thụy Hòa lại không nằm trong danh sách.
Mà người giữ chức phó chủ tịch thành phố Tân Châu - Vương Hiểu, lại nằm trong danh sách ủy viên thường vụ.
Nhìn kết quả này, Hạ Kim Cường liền tỏ vẻ bối rối.
- Đáng ghét.
Bực tức, ông quăng luôn ly trà trong tay
Ở ngoài, Chu Kiệt Cao nghe thấy, lông mày nhảy dựng, thầm nghĩ đây là cái ly thứ 3 rồi, cũng không biết là có việc gì.
Lúc này Hạ Kim Cường cứ đi tới đi lui ở trong phòng, trong lòng sốt ruột không yên.
Tình hình của Thành ủy hiện giờ, ông ta và Hàn Đông đang nắm giữ 6 phiếu Ủy viên thường vụ, Khâu Thụy Hòa là 1 trong những nhân vật quan trọng trong phe cánh của ông ta.
Nhưng hiện tại, Tỉnh ủy lại đá y ra khỏi ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Châu, đề cử Vương Hiểu, cứ như thế, tình hình ổn định của Thành ủy chẳng mấy chốc sẽ bị phá vỡ.
- Tên Vương Hiểu này rốt cuộc là có lai lịch gì, mà lại âm thầm tiến lên thế kia.
Hạ Kim Cường nhíu mày, lòng dạ rối bời,
- Chẵng lẽ thủ đoạn của Hàn Đông?
Sắc mặt của Hạ Kim Cường xám xịt, tình hình bây giờ ngày càng bất lợi cho ông ta.
Khâu Thụy Hòa rời khỏi Hội nghị thường vụ, thì có Vương Hiểu vào, lập tức Hàn Đông liền nắm giữ được 7 phiếu Ủy viên thường vụ, cho dù Bành Y Vinh không hề cùng y liên kết, thì Hàn Đông vẫn có thể nắm được tình hình chung của Hội nghị thường vụ.
- Tỉnh ủy rốt cuộc muốn làm gì, rốt cuộc ai mới là Bí thư thành ủy?
Lúc này, Hạ Kim Cường thở dài một tiếng buồn bã.
Trước đó không lâu, có vẻ như người tiền nhiệm của ông, Hề Hiểu Kiến, cũng đã than vãn than ngắn thở dài như ông.
Tar3 lời của Tỉnh ủy, lập tức dấy lên cơn sóng ở Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố.
Mọi người đều biết rằng, tình hình ở Tân Châu đã thay đổi hoàn toàn.
Trong tay Hàn Đông nắm giữ 7 phiếu Ủy viên thường vụ, đã qua được một nửa thường vụ, sau này trong thành phố có xảy ra việc gì quan trọng, nếu không có sự đồng ý của Hàn Đông, thì khó mà thông qua được.
Người bên Hạ Kim Cường toàn bộ buồn bực, sau này họ muốn đạt được lợi ích gì thì khó càng thêm khó.
Hàn Đông thì lại vui sướng không thôi.
Phó bí thư thành ủy Bành Y Vinh ngồi trong phòng, cười gượng:
- Cái tên Hàn Đông này thật đúng là một con rồng qua sông, Hạ Kim Cường làm Bí thư thành ủy đúng là buồn bực. Nhưng may mắn là, mối quan hệ của mình và Hàn Đông cũng tương đối, ít ra là không đến nỗi bị động, xem ra cũng vì lúc trước vô ý quá, mình lỡ khinh suất lên giọng, tuy có gây nên tình hình căng thẳng với Hạ Kim Cường, nhưng lại vô hình chung tạo nên mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Đông.
- Tên Vương Hiểu này cũng ẩn núp khá sâu đây, không ngờ lại âm thầm tiến lên cơ đấy.
Hàn Đông cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hắn không nghe ngóng được gì về tin tức này.
- Nhưng cũng tốt, ít ra thì Vương Hiểu cũng không dám đứng cạnh Hạ Kim Cường.
Hàn Đông nghĩ thầm.
Đúng lúc này, Khổng Phàm Chi gõ cửa bước vào, cung kính thưa:
- Thưa Thị trưởng, phó chủ tịch Vương đã tới.
Hàn Đông cười mỉm, nói:
- Mời phó chủ tịch Vương vào.
Lỗ Phàm Chi gật đầu rồi lui ra, Vương Hiểu rất nhanh đi vào với vẻ mặt niềm nở.
- Chủ tịch thành phố Hàn, quấy rầy công việc của anh rồi.
Thái độ của Vương Hiểu rất khiêm tốn.
Hàn Đông mỉm cười, đứng dậy hoan nghênh nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Vương khách sáo quá, xin mời ngồi.
Hắn vừa nói vừa giơ tay phải ra mời.
Vương Hiểu vừa thấy, liền nao nao trong lòng, vội tiến tới, 2 tay ông nắm chặt lấy tay Hàn Đông.
Ông hiểu ý, Hàn Đông một mặt là chúc mừng ông ta, một mặt cũng xem như là xác định vị trí của ông thêm lần nữa.
Thực ra ông ta đến tìm Hàn Đông cũng là vì muốn tỏ lòng trung thành với hắn, tuy đã lên chức ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng ông ta vẫn chỉ có thể đứng cạnh Hàn Đông thôi.
Cũng vì lẽ đó mà Hàn Đông vô cùng hài lòng về thái độ của Vương Hiểu, trong lòng rất vui.
/1284
|