Chu Chính cười hì hì:
- Thật ra cũng không có gì, trưởng phòng Vương Hòa Bình chính là chiến hữu của cậu tôi.
Hàn Đông lộ ra nụ cười, hắn vẫn muốn hỏi xem Chu Chính rốt cuộc có quan hệ gì, hơn nữa còn đoán rằng đó là trưởng phòng tuyên truyền Vương Hòa Bình, xem ra bây giờ đúng là sự thật.
- Cám ơn!
Hàn Đông nâng ly cụng ly với Chu Chính.
Chu Chính cười nói:
- Anh Đông đúng là quá khách khí rồi, chúng ta làm gì có phân biệt lớn như vậy?
Sau khi Hàn Đông có bài viết thứ nhất ở nhật báo Tây Xuyên, Chu Chính đã thông qua cậu của hắn để chào hỏi với Vương Hòa Bình, như vậy trên hội nghị thường ủy thì Vương Hòa Bình mới phản đối đề nghị xử phạt Hàn Đông.
Hai người vừa dùng cơm vừa trò chuyện, Hàn Đông vô tình đã uống ba ly, mặt cũng đỏ lên. Vì vậy Chu Chính không tự giác phải khuyên Hàn Đông, cười nói:
- Anh Đông, sau này tôi sẽ gọi anh là "Hàn Ba Ly".
- Hàn Ba Ly...
Hàn Đông nở nụ cười, chợt nhớ đến ngoại hiệu "Hàn Tam Thiên" của thủ trưởng Nam Tuần, chỉ sợ cả Vinh Châu cũng không ai biết.
Chiều hôm sau khi vừa mới đi làm thì phó chủ tịch Lâm Phương Tri đến phòng làm việc của Hàn Đông, hắn báo rõ ràng tình huống của các quán xá ven sông. Buổi sáng hắn và Đặng Đạt Hòa đã đi xem xét một lượt, hiệu quả không quá lạc quan, chủ yếu là mọi người không muốn tiếp tục bỏ vốn, chỉ lựa chọn phương án đứng nhìn, xem có hiệu quả không mới nói sau.
Hàn Đông nói:
- Nếu không tìm được năm nhà thì trước hết nên tìm một nhà, có hiệu ứng sẽ dễ làm hơn.
Lâm Phương Tri gật đầu nói:
- À, tôi cũng nghĩ như vậy, chủ tịch Hàn, tôi đã suy xét rồi, các quán xá của nông dân thường mở ở bờ sông Đà Giang, cũng chỉ có tác dụng có hạn với hiệu quả kéo kinh tế trong thị trấn, vì vậy chúng ta cần phải ra tay ở nhiều phương diện mới được.
Hàn Đông cười vui vẻ:
- Anh có ý kiến gì không, nói ra xem nào?
- Là thế này, sông Đà Giang có một nhánh sông lớn gọi là sông Long Động, nháng sông này xuất phát từ một con suối ở thôn An Khê trong núi Long Động Sơn, nước sông ngọt lành tinh khiết. Trước đây vài năm đã có một công ty rượu Ngũ Lương khảo sát vị trí đó, nếu không phải nguyên nhân phải làm hầm rượu, sợ rằng đã có nhà máy rượu Ngũ Lương xây dựng ở đây, nào đến lượt Tân Châu hưởng lợi?
- Vậy à? Ý của anh là xây nhà máy rượu?
Lâm Phương Tri trịnh trọng gật đầu nói:
- Đúng vậy, nguồn nước của sông Long Động đến từ động nước ở Long Động Sơn, đó là nguồn nước tốt nhất để ủ rượu. Vì có nguồn nước này mà rượu được nấu ở thôn An Khê nổi tiếng khắp Tây Xuyên, thường xuyên có người từ Vinh Châu, Phú Nghĩa đến mua rượu, nhưng khốn nổi lại không ai đầu tư. Lúc này thôn An Khê chỉ làm theo quy mô nhỏ, cũng không đóng thuế, càng chưa nói đến vấn đề thúc đẩy kinh tế thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông chợt có hứng thú:
- Như vậy, nếu có người đầu tư, có thể ủ được rượu ngon sao?
Lâm Phương Tri khẳng định:
- Đúng vậy, chắc chắn không thể kém rượu Ngũ Lương, hơn nữa những động trong Long Động Sơn có thể ủ rượu, đây là một đặc sắc.
Hàn Đông nghe Lâm Phương Tri nói như vậy thi nói ngay:
- Chúng ta cùng nhau đi thị sát xem thế nào.
Nhưng xe jeep không có, phó chủ nhiệm văn phòng thị trấn là Quách Tùng nói Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà đã đi rồi, có lẽ đến lúc tan tầm mới về.
Lâm Phương Tri vốn rất nhiệt tình, lúc này ánh mắt chợt mất đi cái thần, hắn cười mỉa nói:
- Xem ra chỉ có thể chờ hôm khác.
Lúc này Lâm Phương Tri nghĩ đến một vấn đề, đó là mình và Hàn Đông dù có cố gắng cũng không đạt được sự giúp đỡ của Vũ Kiến, chỉ sợ cũng không dễ làm, vì Vũ Kiến là người thôn An Khê.
Vẻ mặt Hàn Đông cũng không tốt, Vũ Kiến không làm việc gì lớn nhưng cả ngày chiếm lấy chiếc xe jeep, vì vậy mà mình muốn làm việc cũng không tiện.
Đột nhiên Hàn Đông chợt nghĩ đến một vấn đề, đêm qua Chu Chính nói hắn sẽ đưa người đi thôn Bình Phong, có lẽ là chạy xe đi, sao không nhờ đưa mình và Lâm Phương Tri đến thôn An Khê một chuyến.
- Anh Lâm, anh chờ chút.
Hàn Đông trở lại phòng làm việc, sau đó dùng máy nhắn tin gửi tin cho Chu Chính.
Ngay sau đó Chu Chính đã điện thoại đến, hắn đang ở một tiệm tạp hóa ở thôn Bình Phong, sau khi biết Hàn Đông muốn đi đến An Khê thì Chu Chính vứt hai tên dân phòng ở thôn Bình Phong, chạy xe cảnh sát về phía ủy ban thị trấn.
Hàn Đông và Lâm Phương Tri đang nói chuyện trong phòng làm việc chợt nghe thấy âm thanh dưới lầu, Hàn Đông đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với Lâm Phương Tri:
- Được rồi, xe đến, chúng ta xuống thôi.
Khi thấy Hàn Đông chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có xe của đồn công an chạy đến, Lâm Phương Tri thầm nghi hoặc, chẳng phải Vương Gia Toàn ở đồn công an thị trấn là người của Vũ Kiến sao?
Nghe nói Hàn Đông muốn đến sông Long Động, Chu Chính cười nói:
- Tôi đã sớm nghĩ như vậy rồi, rượu ở đó uống rất tuyệt.
Long Động Sơn là một dãy núi kéo dài từ thành phố Tân Châu đến bên này, vừa đúng lúc kết thúc ở thôn An khê, trong lòng núi là một hang động đen sì, cao chừng mười mét, có một dòng sông cực kỳ trong lành chảy qua. Nơi hang động thò ra khỏi núi là một cửa hang cao hai ba chục mét, nghe nói theo kế hoạch thì có xây dựng trạm thủy điện, về sau này bị bỏ hoang, nước từ bên trên xổ xuống, cực kỳ tinh khiết.
Đám người Hàn Đông đi một vòng quanh cửa động, cảm thấy một luồng gió lạnh thổi ào xuống, không khỏi rùng mình liên tục.
Đi dọc theo dòng sông xuống bên dưới, Hàn Đông thấy một lão nông đang gánh nước, định tiến lên thăm hỏi, kết quả còn chưa mở miệng thì ông lão đã hỏi:
- Các anh lại đến đây khảo sát à?
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Sao chú biết?
- Các anh muốn xây dựng nhà máy rượu sao?
- Đúng vậy!
- Hì hì, khảo sát nhiều lắm rồi nhưng chưa khi nào thành hiện thực.
Hàn Đông rất nghi hoặc, đang định hỏi thì lão nông đã quay đầu bước đi, còn hô lớn:
- Đừng phí sức.
Hàn Đông bị ông lão làm cho hồ đồ, xây dựng nhà máy ở đây thì có lợi cho nhân dân phụ cận mới đúng chứ?
Chu Chính híp mắt nói:
- Ông lão này hồ đồ rồi.
Lâm Phương Tri cười khổ nói:
- Chủ tịch Hàn, thật ra trước kia cũng có nhiều nhà đầu tư đến đây, về sau vì nhiều nguyên nhân mà không thành công.
- Vậy à?
Hàn Đông nhìn bộ dạng của Lâm Phương Tri thì biết có gì đó không tiện nói, thầm nghĩ có cơ hội sẽ trò chuyện mới được.
Trở lại thị trấn Triệu Hoa thì đúng giờ tan tầm, Hàn Đông đóng cửa phòng làm việc, đi đến dưới lầu, thấy chiếc xe jeep vừa về, Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà đang cười cười nói nói.
- Tan tầm rồi à, chủ tịch Tiểu Hàn?
Giọng điệu tùy tiện của Vũ Kiến vang lên làm người nghe cảm thấy bực bội.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng, hắn dùng giọng hai nghĩa nói:
- Bí thư Vũ, chủ nhiệm Tiếu, hai người khổ cực rồi.
Gương mặt Tiếu Anh Hà chợt đỏ hồng, nàng trừng mắt nói:
- Nào có may mắn như chủ tịch Hà?
Hàn Đông cười ha hả, đôi cẩu nam nữ này rõ ràng đi ra ngoài làm chuyện xấu, không thì sao mặt Tiếu Anh Hà lại đỏ như vậy?
- Thật ra cũng không có gì, trưởng phòng Vương Hòa Bình chính là chiến hữu của cậu tôi.
Hàn Đông lộ ra nụ cười, hắn vẫn muốn hỏi xem Chu Chính rốt cuộc có quan hệ gì, hơn nữa còn đoán rằng đó là trưởng phòng tuyên truyền Vương Hòa Bình, xem ra bây giờ đúng là sự thật.
- Cám ơn!
Hàn Đông nâng ly cụng ly với Chu Chính.
Chu Chính cười nói:
- Anh Đông đúng là quá khách khí rồi, chúng ta làm gì có phân biệt lớn như vậy?
Sau khi Hàn Đông có bài viết thứ nhất ở nhật báo Tây Xuyên, Chu Chính đã thông qua cậu của hắn để chào hỏi với Vương Hòa Bình, như vậy trên hội nghị thường ủy thì Vương Hòa Bình mới phản đối đề nghị xử phạt Hàn Đông.
Hai người vừa dùng cơm vừa trò chuyện, Hàn Đông vô tình đã uống ba ly, mặt cũng đỏ lên. Vì vậy Chu Chính không tự giác phải khuyên Hàn Đông, cười nói:
- Anh Đông, sau này tôi sẽ gọi anh là "Hàn Ba Ly".
- Hàn Ba Ly...
Hàn Đông nở nụ cười, chợt nhớ đến ngoại hiệu "Hàn Tam Thiên" của thủ trưởng Nam Tuần, chỉ sợ cả Vinh Châu cũng không ai biết.
Chiều hôm sau khi vừa mới đi làm thì phó chủ tịch Lâm Phương Tri đến phòng làm việc của Hàn Đông, hắn báo rõ ràng tình huống của các quán xá ven sông. Buổi sáng hắn và Đặng Đạt Hòa đã đi xem xét một lượt, hiệu quả không quá lạc quan, chủ yếu là mọi người không muốn tiếp tục bỏ vốn, chỉ lựa chọn phương án đứng nhìn, xem có hiệu quả không mới nói sau.
Hàn Đông nói:
- Nếu không tìm được năm nhà thì trước hết nên tìm một nhà, có hiệu ứng sẽ dễ làm hơn.
Lâm Phương Tri gật đầu nói:
- À, tôi cũng nghĩ như vậy, chủ tịch Hàn, tôi đã suy xét rồi, các quán xá của nông dân thường mở ở bờ sông Đà Giang, cũng chỉ có tác dụng có hạn với hiệu quả kéo kinh tế trong thị trấn, vì vậy chúng ta cần phải ra tay ở nhiều phương diện mới được.
Hàn Đông cười vui vẻ:
- Anh có ý kiến gì không, nói ra xem nào?
- Là thế này, sông Đà Giang có một nhánh sông lớn gọi là sông Long Động, nháng sông này xuất phát từ một con suối ở thôn An Khê trong núi Long Động Sơn, nước sông ngọt lành tinh khiết. Trước đây vài năm đã có một công ty rượu Ngũ Lương khảo sát vị trí đó, nếu không phải nguyên nhân phải làm hầm rượu, sợ rằng đã có nhà máy rượu Ngũ Lương xây dựng ở đây, nào đến lượt Tân Châu hưởng lợi?
- Vậy à? Ý của anh là xây nhà máy rượu?
Lâm Phương Tri trịnh trọng gật đầu nói:
- Đúng vậy, nguồn nước của sông Long Động đến từ động nước ở Long Động Sơn, đó là nguồn nước tốt nhất để ủ rượu. Vì có nguồn nước này mà rượu được nấu ở thôn An Khê nổi tiếng khắp Tây Xuyên, thường xuyên có người từ Vinh Châu, Phú Nghĩa đến mua rượu, nhưng khốn nổi lại không ai đầu tư. Lúc này thôn An Khê chỉ làm theo quy mô nhỏ, cũng không đóng thuế, càng chưa nói đến vấn đề thúc đẩy kinh tế thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông chợt có hứng thú:
- Như vậy, nếu có người đầu tư, có thể ủ được rượu ngon sao?
Lâm Phương Tri khẳng định:
- Đúng vậy, chắc chắn không thể kém rượu Ngũ Lương, hơn nữa những động trong Long Động Sơn có thể ủ rượu, đây là một đặc sắc.
Hàn Đông nghe Lâm Phương Tri nói như vậy thi nói ngay:
- Chúng ta cùng nhau đi thị sát xem thế nào.
Nhưng xe jeep không có, phó chủ nhiệm văn phòng thị trấn là Quách Tùng nói Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà đã đi rồi, có lẽ đến lúc tan tầm mới về.
Lâm Phương Tri vốn rất nhiệt tình, lúc này ánh mắt chợt mất đi cái thần, hắn cười mỉa nói:
- Xem ra chỉ có thể chờ hôm khác.
Lúc này Lâm Phương Tri nghĩ đến một vấn đề, đó là mình và Hàn Đông dù có cố gắng cũng không đạt được sự giúp đỡ của Vũ Kiến, chỉ sợ cũng không dễ làm, vì Vũ Kiến là người thôn An Khê.
Vẻ mặt Hàn Đông cũng không tốt, Vũ Kiến không làm việc gì lớn nhưng cả ngày chiếm lấy chiếc xe jeep, vì vậy mà mình muốn làm việc cũng không tiện.
Đột nhiên Hàn Đông chợt nghĩ đến một vấn đề, đêm qua Chu Chính nói hắn sẽ đưa người đi thôn Bình Phong, có lẽ là chạy xe đi, sao không nhờ đưa mình và Lâm Phương Tri đến thôn An Khê một chuyến.
- Anh Lâm, anh chờ chút.
Hàn Đông trở lại phòng làm việc, sau đó dùng máy nhắn tin gửi tin cho Chu Chính.
Ngay sau đó Chu Chính đã điện thoại đến, hắn đang ở một tiệm tạp hóa ở thôn Bình Phong, sau khi biết Hàn Đông muốn đi đến An Khê thì Chu Chính vứt hai tên dân phòng ở thôn Bình Phong, chạy xe cảnh sát về phía ủy ban thị trấn.
Hàn Đông và Lâm Phương Tri đang nói chuyện trong phòng làm việc chợt nghe thấy âm thanh dưới lầu, Hàn Đông đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với Lâm Phương Tri:
- Được rồi, xe đến, chúng ta xuống thôi.
Khi thấy Hàn Đông chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có xe của đồn công an chạy đến, Lâm Phương Tri thầm nghi hoặc, chẳng phải Vương Gia Toàn ở đồn công an thị trấn là người của Vũ Kiến sao?
Nghe nói Hàn Đông muốn đến sông Long Động, Chu Chính cười nói:
- Tôi đã sớm nghĩ như vậy rồi, rượu ở đó uống rất tuyệt.
Long Động Sơn là một dãy núi kéo dài từ thành phố Tân Châu đến bên này, vừa đúng lúc kết thúc ở thôn An khê, trong lòng núi là một hang động đen sì, cao chừng mười mét, có một dòng sông cực kỳ trong lành chảy qua. Nơi hang động thò ra khỏi núi là một cửa hang cao hai ba chục mét, nghe nói theo kế hoạch thì có xây dựng trạm thủy điện, về sau này bị bỏ hoang, nước từ bên trên xổ xuống, cực kỳ tinh khiết.
Đám người Hàn Đông đi một vòng quanh cửa động, cảm thấy một luồng gió lạnh thổi ào xuống, không khỏi rùng mình liên tục.
Đi dọc theo dòng sông xuống bên dưới, Hàn Đông thấy một lão nông đang gánh nước, định tiến lên thăm hỏi, kết quả còn chưa mở miệng thì ông lão đã hỏi:
- Các anh lại đến đây khảo sát à?
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Sao chú biết?
- Các anh muốn xây dựng nhà máy rượu sao?
- Đúng vậy!
- Hì hì, khảo sát nhiều lắm rồi nhưng chưa khi nào thành hiện thực.
Hàn Đông rất nghi hoặc, đang định hỏi thì lão nông đã quay đầu bước đi, còn hô lớn:
- Đừng phí sức.
Hàn Đông bị ông lão làm cho hồ đồ, xây dựng nhà máy ở đây thì có lợi cho nhân dân phụ cận mới đúng chứ?
Chu Chính híp mắt nói:
- Ông lão này hồ đồ rồi.
Lâm Phương Tri cười khổ nói:
- Chủ tịch Hàn, thật ra trước kia cũng có nhiều nhà đầu tư đến đây, về sau vì nhiều nguyên nhân mà không thành công.
- Vậy à?
Hàn Đông nhìn bộ dạng của Lâm Phương Tri thì biết có gì đó không tiện nói, thầm nghĩ có cơ hội sẽ trò chuyện mới được.
Trở lại thị trấn Triệu Hoa thì đúng giờ tan tầm, Hàn Đông đóng cửa phòng làm việc, đi đến dưới lầu, thấy chiếc xe jeep vừa về, Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà đang cười cười nói nói.
- Tan tầm rồi à, chủ tịch Tiểu Hàn?
Giọng điệu tùy tiện của Vũ Kiến vang lên làm người nghe cảm thấy bực bội.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng, hắn dùng giọng hai nghĩa nói:
- Bí thư Vũ, chủ nhiệm Tiếu, hai người khổ cực rồi.
Gương mặt Tiếu Anh Hà chợt đỏ hồng, nàng trừng mắt nói:
- Nào có may mắn như chủ tịch Hà?
Hàn Đông cười ha hả, đôi cẩu nam nữ này rõ ràng đi ra ngoài làm chuyện xấu, không thì sao mặt Tiếu Anh Hà lại đỏ như vậy?
/1284
|