Hàn Đông chỉ hơi dừng lại, cũng không đợi ai lên tiếng mà tiếp tục:
- Tôi có đề nghị với vấn đề này, đầu tiên là Quách Tùng có phải vì việc công mà chết đuối hay không, rõ ràng sẽ có ý kiến xử lý; tiếp theo, nếu Quách Tùng không phải vì việc công, như vậy tôi muốn hỏi chủ nhiệm Tiếu, chuyện quản lý công tác của văn phòng thị trấn mỗi ngày là thế nào?
Bầu không khí phòng họp chợt trở nên ngưng trọng, ý tứ của Hàn Đông đã rất rõ ràng, muốn mượn chuyện lần này để gõ đầu Tiếu Anh Hà, đồng thời quét mặt Vũ Kiến.
Nhưng điều này cũng làm cho vài người nghĩ khác, vị chủ tịch này có chút nóng lòng, đây là hội nghị đảng ủy, lúc này hắn muốn gõ Tiếu Anh Hà, có thể được sao? Đừng dời đá đập chân mình là được.
Chu Ngọc Vinh híp mắt, khóe miệng cũng vểnh lên, hắn khẽ cầm bút hí hoáy. Lát nữa hắn sẽ giúp Hàn Đông, nhưng hắn thấy lần này Hàn Đông rõ ràng chỉ tự làm mất mặt mà thôi.
Vẻ mặt Vũ Kiến chợt tái nhợt, Hàn Đông rõ ràng là gióng trống khua chiêng khiêu chiến uy tín của mình. Cũng tốt, cứ lấy đầu phiếu biểu quyết, để cho đối phương hưởng thụ chút hương vị dân chủ.
- Nếu chủ tịch Tiểu Hàn đã không đồng ý với ý kiến, tất cả mọi người xem thế nào.
Vốn Vũ Kiến không phải là một người dân chủ, nhưng vì muốn chỉnh Hàn Đông, hắn chuẩn bị để mình dân chủ một lần.
Cam Vĩ Lâm là người đứng lên đầu tiên, hắn nói:
- Đồng chí Quách Tùng là nhân viên lão thành, chịu mệt nhọc, thật sự giống như một con bò già, bây giờ xảy ra chuyện, cho chút tiền cũng không là vấn đề.
Vũ Kiến gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, ánh mắt quét về phía trưởng phòng Tạ Quảng Khôn, chỉ cần hắn đứng ra, cộng thêm Tiếu Anh Hà, như vậy mình đã có bốn phiếu, đã vượt xa hơn một nửa tỉ lệ giúp đỡ, Hàn Đông không cần lên tiếng đã phải im mồm.
Trưởng phòng quân sự Tạ Quảng Khôn giống như đã nhận ra ánh mắt của Vũ Kiến, hắn đặt bút xuống ngâng đầu nói:
- Tôi muốn nói vài lời.
Vũ Kiến giống như khẽ cười nhạt với Tạ Quảng Khôn, trong lòng hào hứng, quay đầu nhìn Hàn Đông, ý nói tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm.
- Tôi cho rằng không nên bỏ đồng nào, vì Quách Tùng cũng không phải làm việc công.
Tạ Quảng Khôn nói xong thì ngậm miệng, cầm bút ngồi xuống tiếp tục hý hoáy.
Yên tĩnh, trong phòng họp cực kỳ yên tĩnh giống như có thể thấy tiếng kim rơi.
Vũ Kiến trợn mắt, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Tạ Quảng Khôn, chỉ thấy cái trán ngăm đen của đối phương giống như muốn úp lên mặt bàn. Khoảnh khắc này Vũ Kiến tưởng mình nghe lầm, Tạ Quảng Khôn đứng về phía Hàn Đông từ khi nào.
Chu Ngọc Vinh cảm thấy cánh tay chấn động, bút máy rạch rách cả vỡ, hắn kinh ngạc nhìn Hàn Đông, cảm thấy đối phương vẫn như nước chảy mây trôi, giống như tuyệt đối không kinh ngạc.
Chu Ngọc Vinh rất khiếp sợ, khoảng thời gian trước nghe nói trưởng phòng quân sự trong huyện là Mao Siêu trước nay chưa từng lên tiếng ở hội nghị thường ủy đã vài lần nói giúp cho Hàn Đông, lúc này Tạ Quảng Khôn chợt chuyển biến đã nói rõ vấn đề.
Chu Ngọc Vinh nghĩ đến đây thì cảm thấy mình nên đứng ra:
- Tôi đồng ý với quan điểm của chủ tịch Hàn, không thể làm rối vấn đề, giờ làm việc mà uống rượu say, văn phòng thị trấn còn kỷ luật công tác nữa không?
Mưu Kỳ Tiên cũng dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Tôi đồng ý với lời đề nghị của chủ tịch Hàn, công tác của văn phòng thị trấn phải xem xét lại.
Khi Mưu Kỳ Tiên đứng ra tỏ thái độ giúp đỡ Hàn Đông thì kết cục của hội nghị đảng ủy đã quyết định xong, ý kiến của Tiếu Anh Hà không còn tác dụng.
Hàn Đông dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Vũ Kiến, chỉ thấy vẻ mặt đối phương tái nhợt, trên trán nổi gân xanh, chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ tình huống ở hội nghị đảng ủy sẽ là như vậy. Lần trước Hàn Đông đã điện thoại đến cho Mao Siêu, nói rõ tình huống ở thị trấn Triệu Hoa, Mao Siêu nói Tạ Quảng Khôn không có vấn đề, sẽ rút chút thời gian để điện thoại đến, nhưng không ngờ là có kết quả nhanh như vậy.
Trong phòng họp cực kỳ bình tĩnh giống như một ao nước tù.
Vũ Kiến thở ra một hơi dài:
- Cứ xử lý theo đề nghị của đồng chí chủ tịch Tiểu Hàn, tan họp.
Vũ Kiến nói xong thì bước ra khỏi phòng họp không nói thêm một lời, bước chân đạp xuống đất như muốn tạo nên một lỗ hổng vậy. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì hội nghị này còn chưa kết thúc, nhưng Vũ Kiến tức giận, cảm thấy không cần tiếp tục, dứt khoát tuyên bố tan họp.
Vẻ mặt Tiếu Anh Hà chợt trắng bệch, nàng vội đi theo Vũ Kiến ra ngoài.
Khi thấy Vũ Kiến hổn hển đi ra thì mọi người có biểu hiện rất khác nhau, nhưng ai cũng rung động, dù ai cũng không thể tưởng Hàn Đông đi vào thị trấn Triệu Hoa và đối diện với hội nghị đảng ủy đầu tiên lại làm cho Vũ Kiến té ngã. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Vũ Kiến thì biết, giống như bị người ta tát thẳng vào mặt vậy.
Chu Ngọc Vinh nhanh chóng đi đến đến bên cạnh Hàn Đông, hắn mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hàn, anh có thời gian không, tôi muốn thương lượng một chút với anh.
Hàn Đông gật đầu:
- Đến phòng làm việc của tôi.
Dù thế nào thì Chu Ngọc Vinh này cũng miễn cưỡng xem như là người của Hàn Đông, cần phải kéo đối phương đến sát bên mới được.
Vào phòng làm việc, hai người ngồi xuống, hút vào vài hơi thuốc.
Chu Ngọc Vinh nói:
- Chủ tịch Hàn, bây giờ chức phó chủ nhiệm văn phòng thị trấn chưa có, sẽ ảnh hưởng đến công tác bình thường, có nên quyết định sớm một chút không?
Hàn Đông liếc mắt nhìn Chu Ngọc Vinh, chẳng lẽ đối phương có ý với vị trí kia? Hình như quá nóng vội rồi thì phải, hoặc đối phương đang cò kè mặc cả với mình?
- Đúng vậy, công tác văn phòng rất quan trọng, không thể thiếu đi một phó chủ nhiệm.
Hàn Đông hít vào một hơi, thấy Chu Ngọc Vinh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, hắn lại nói:
- Tôi thấy Đặng Đạt Hòa rất tốt, có đầu óc, lại công tác nhiều năm trong văn phòng thị trấn, lý lịch cũng đủ, bí thư Chu thấy thế nào?
Hàn Đông đề xuất Đặng Đạt Hòa thì nụ cười trên mặt Chu Ngọc Vinh biến mất, hắn ngượng ngùng:
- Đặng Đạt Hòa thật sự là không tệ.
Nếu Hàn Đông không cho Chu Ngọc Vinh cơ hội, lúc này nói đến nhân tuyển của mình cũng không tiện, vì vậy mà hắn nuốt lời xuống bụng, trong lòng bức bối, nói thêm vài câu rồi cáo từ, khi đi ra khỏi cửa thì vẻ mặt trở nên âm trầm.
- Mình còn chưa nói mà đối phương đã ra tay.
Hàn Đông nở nụ cười lạnh, Chu Ngọc Vinh đúng là nóng sốt, chưa gì đã muốn thò tay vậy sao? Nghĩ lại cũng đúng, vị trí phó chủ nhiệm văn phòng này nếu không nắm bắt, không cho Đặng Đạt Hòa lên nhận chức thì cho ai? Dù sao thì lúc này mình ở thị trấn Triệu Hoa cũng chỉ có thể dùng Đặng Đạt Hòa, đồng thời người này có đầu óc, hành văn khá tốt. Đồng thời hắn cũng muốn nói cho đối phương biết, đi theo mình sẽ có tương lai.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng đập cửa vang lên, Hàn Đông nhìn lại, thì ra là Đặng Đạt Hòa, vì vậy mà khóe miệng không khỏi vểnh lên. Xem ra con người tiến bộ khá nhanh, Đặng Đạt Hòa rất biết nắm bắt cơ hội.
Đặng Đạt Hòa cung kính ngồi trước mặt Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, tôi đến báo cáo chuyện phát triển dịch vụ ở bờ sông cho anh, thông qua vài ngày công tác tôi đã lấy được hiệu quả sơ bộ, Vương Bân Hiền ở cửa sông đồng ý đẩy mạnh đầu tư, dựa theo yêu cầu của chúng ta mà sửa sang quán xá, nhưng lại có một yêu cầu, hy vọng đến lúc đó chủ tịch Hàn có thể tự mình viết biển hiệu cho hắn.
- Tôi có đề nghị với vấn đề này, đầu tiên là Quách Tùng có phải vì việc công mà chết đuối hay không, rõ ràng sẽ có ý kiến xử lý; tiếp theo, nếu Quách Tùng không phải vì việc công, như vậy tôi muốn hỏi chủ nhiệm Tiếu, chuyện quản lý công tác của văn phòng thị trấn mỗi ngày là thế nào?
Bầu không khí phòng họp chợt trở nên ngưng trọng, ý tứ của Hàn Đông đã rất rõ ràng, muốn mượn chuyện lần này để gõ đầu Tiếu Anh Hà, đồng thời quét mặt Vũ Kiến.
Nhưng điều này cũng làm cho vài người nghĩ khác, vị chủ tịch này có chút nóng lòng, đây là hội nghị đảng ủy, lúc này hắn muốn gõ Tiếu Anh Hà, có thể được sao? Đừng dời đá đập chân mình là được.
Chu Ngọc Vinh híp mắt, khóe miệng cũng vểnh lên, hắn khẽ cầm bút hí hoáy. Lát nữa hắn sẽ giúp Hàn Đông, nhưng hắn thấy lần này Hàn Đông rõ ràng chỉ tự làm mất mặt mà thôi.
Vẻ mặt Vũ Kiến chợt tái nhợt, Hàn Đông rõ ràng là gióng trống khua chiêng khiêu chiến uy tín của mình. Cũng tốt, cứ lấy đầu phiếu biểu quyết, để cho đối phương hưởng thụ chút hương vị dân chủ.
- Nếu chủ tịch Tiểu Hàn đã không đồng ý với ý kiến, tất cả mọi người xem thế nào.
Vốn Vũ Kiến không phải là một người dân chủ, nhưng vì muốn chỉnh Hàn Đông, hắn chuẩn bị để mình dân chủ một lần.
Cam Vĩ Lâm là người đứng lên đầu tiên, hắn nói:
- Đồng chí Quách Tùng là nhân viên lão thành, chịu mệt nhọc, thật sự giống như một con bò già, bây giờ xảy ra chuyện, cho chút tiền cũng không là vấn đề.
Vũ Kiến gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, ánh mắt quét về phía trưởng phòng Tạ Quảng Khôn, chỉ cần hắn đứng ra, cộng thêm Tiếu Anh Hà, như vậy mình đã có bốn phiếu, đã vượt xa hơn một nửa tỉ lệ giúp đỡ, Hàn Đông không cần lên tiếng đã phải im mồm.
Trưởng phòng quân sự Tạ Quảng Khôn giống như đã nhận ra ánh mắt của Vũ Kiến, hắn đặt bút xuống ngâng đầu nói:
- Tôi muốn nói vài lời.
Vũ Kiến giống như khẽ cười nhạt với Tạ Quảng Khôn, trong lòng hào hứng, quay đầu nhìn Hàn Đông, ý nói tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm.
- Tôi cho rằng không nên bỏ đồng nào, vì Quách Tùng cũng không phải làm việc công.
Tạ Quảng Khôn nói xong thì ngậm miệng, cầm bút ngồi xuống tiếp tục hý hoáy.
Yên tĩnh, trong phòng họp cực kỳ yên tĩnh giống như có thể thấy tiếng kim rơi.
Vũ Kiến trợn mắt, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Tạ Quảng Khôn, chỉ thấy cái trán ngăm đen của đối phương giống như muốn úp lên mặt bàn. Khoảnh khắc này Vũ Kiến tưởng mình nghe lầm, Tạ Quảng Khôn đứng về phía Hàn Đông từ khi nào.
Chu Ngọc Vinh cảm thấy cánh tay chấn động, bút máy rạch rách cả vỡ, hắn kinh ngạc nhìn Hàn Đông, cảm thấy đối phương vẫn như nước chảy mây trôi, giống như tuyệt đối không kinh ngạc.
Chu Ngọc Vinh rất khiếp sợ, khoảng thời gian trước nghe nói trưởng phòng quân sự trong huyện là Mao Siêu trước nay chưa từng lên tiếng ở hội nghị thường ủy đã vài lần nói giúp cho Hàn Đông, lúc này Tạ Quảng Khôn chợt chuyển biến đã nói rõ vấn đề.
Chu Ngọc Vinh nghĩ đến đây thì cảm thấy mình nên đứng ra:
- Tôi đồng ý với quan điểm của chủ tịch Hàn, không thể làm rối vấn đề, giờ làm việc mà uống rượu say, văn phòng thị trấn còn kỷ luật công tác nữa không?
Mưu Kỳ Tiên cũng dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Tôi đồng ý với lời đề nghị của chủ tịch Hàn, công tác của văn phòng thị trấn phải xem xét lại.
Khi Mưu Kỳ Tiên đứng ra tỏ thái độ giúp đỡ Hàn Đông thì kết cục của hội nghị đảng ủy đã quyết định xong, ý kiến của Tiếu Anh Hà không còn tác dụng.
Hàn Đông dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Vũ Kiến, chỉ thấy vẻ mặt đối phương tái nhợt, trên trán nổi gân xanh, chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ tình huống ở hội nghị đảng ủy sẽ là như vậy. Lần trước Hàn Đông đã điện thoại đến cho Mao Siêu, nói rõ tình huống ở thị trấn Triệu Hoa, Mao Siêu nói Tạ Quảng Khôn không có vấn đề, sẽ rút chút thời gian để điện thoại đến, nhưng không ngờ là có kết quả nhanh như vậy.
Trong phòng họp cực kỳ bình tĩnh giống như một ao nước tù.
Vũ Kiến thở ra một hơi dài:
- Cứ xử lý theo đề nghị của đồng chí chủ tịch Tiểu Hàn, tan họp.
Vũ Kiến nói xong thì bước ra khỏi phòng họp không nói thêm một lời, bước chân đạp xuống đất như muốn tạo nên một lỗ hổng vậy. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì hội nghị này còn chưa kết thúc, nhưng Vũ Kiến tức giận, cảm thấy không cần tiếp tục, dứt khoát tuyên bố tan họp.
Vẻ mặt Tiếu Anh Hà chợt trắng bệch, nàng vội đi theo Vũ Kiến ra ngoài.
Khi thấy Vũ Kiến hổn hển đi ra thì mọi người có biểu hiện rất khác nhau, nhưng ai cũng rung động, dù ai cũng không thể tưởng Hàn Đông đi vào thị trấn Triệu Hoa và đối diện với hội nghị đảng ủy đầu tiên lại làm cho Vũ Kiến té ngã. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Vũ Kiến thì biết, giống như bị người ta tát thẳng vào mặt vậy.
Chu Ngọc Vinh nhanh chóng đi đến đến bên cạnh Hàn Đông, hắn mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hàn, anh có thời gian không, tôi muốn thương lượng một chút với anh.
Hàn Đông gật đầu:
- Đến phòng làm việc của tôi.
Dù thế nào thì Chu Ngọc Vinh này cũng miễn cưỡng xem như là người của Hàn Đông, cần phải kéo đối phương đến sát bên mới được.
Vào phòng làm việc, hai người ngồi xuống, hút vào vài hơi thuốc.
Chu Ngọc Vinh nói:
- Chủ tịch Hàn, bây giờ chức phó chủ nhiệm văn phòng thị trấn chưa có, sẽ ảnh hưởng đến công tác bình thường, có nên quyết định sớm một chút không?
Hàn Đông liếc mắt nhìn Chu Ngọc Vinh, chẳng lẽ đối phương có ý với vị trí kia? Hình như quá nóng vội rồi thì phải, hoặc đối phương đang cò kè mặc cả với mình?
- Đúng vậy, công tác văn phòng rất quan trọng, không thể thiếu đi một phó chủ nhiệm.
Hàn Đông hít vào một hơi, thấy Chu Ngọc Vinh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, hắn lại nói:
- Tôi thấy Đặng Đạt Hòa rất tốt, có đầu óc, lại công tác nhiều năm trong văn phòng thị trấn, lý lịch cũng đủ, bí thư Chu thấy thế nào?
Hàn Đông đề xuất Đặng Đạt Hòa thì nụ cười trên mặt Chu Ngọc Vinh biến mất, hắn ngượng ngùng:
- Đặng Đạt Hòa thật sự là không tệ.
Nếu Hàn Đông không cho Chu Ngọc Vinh cơ hội, lúc này nói đến nhân tuyển của mình cũng không tiện, vì vậy mà hắn nuốt lời xuống bụng, trong lòng bức bối, nói thêm vài câu rồi cáo từ, khi đi ra khỏi cửa thì vẻ mặt trở nên âm trầm.
- Mình còn chưa nói mà đối phương đã ra tay.
Hàn Đông nở nụ cười lạnh, Chu Ngọc Vinh đúng là nóng sốt, chưa gì đã muốn thò tay vậy sao? Nghĩ lại cũng đúng, vị trí phó chủ nhiệm văn phòng này nếu không nắm bắt, không cho Đặng Đạt Hòa lên nhận chức thì cho ai? Dù sao thì lúc này mình ở thị trấn Triệu Hoa cũng chỉ có thể dùng Đặng Đạt Hòa, đồng thời người này có đầu óc, hành văn khá tốt. Đồng thời hắn cũng muốn nói cho đối phương biết, đi theo mình sẽ có tương lai.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng đập cửa vang lên, Hàn Đông nhìn lại, thì ra là Đặng Đạt Hòa, vì vậy mà khóe miệng không khỏi vểnh lên. Xem ra con người tiến bộ khá nhanh, Đặng Đạt Hòa rất biết nắm bắt cơ hội.
Đặng Đạt Hòa cung kính ngồi trước mặt Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, tôi đến báo cáo chuyện phát triển dịch vụ ở bờ sông cho anh, thông qua vài ngày công tác tôi đã lấy được hiệu quả sơ bộ, Vương Bân Hiền ở cửa sông đồng ý đẩy mạnh đầu tư, dựa theo yêu cầu của chúng ta mà sửa sang quán xá, nhưng lại có một yêu cầu, hy vọng đến lúc đó chủ tịch Hàn có thể tự mình viết biển hiệu cho hắn.
/1284
|