Vương Lập Bình đang hỏi xung quanh rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, liền thấy một nhóm người bặm trợn xông vào cầm gậy quất liên hồi. Lập Bình kinh hãi thét lên:
- Dừng tay…tất cả dừng tay cho ta.
- Dừng cái con khỉ…
Một tên mặt đầy trứng cá hét lớn, đột nhiên xông tới đánh vào đầu Vương Lập Bình.
Lập Bình lập tức nhảy sang một bên, tuy né được một gậy nhưng lại bị một tên khác đẩy mạnh một cái. Nếu như không có người phụ nữ kế bên đỡ giúp anh ta đã ngã sõng xoài rồi. Việc này khiến cho Vương Lập Bình rất tức tối.
Đương nhiên, Vương Lập Bình biết bây giờ không phải lúc tức giận, quan trọng là phải làm cho tình hình tạm thời lắng xuống.
Anh ta nhanh chóng rút thẻ công tác, nói rõ từng câu từng chữ:
- Tôi ở Ủy ban nhân dân thành phố xuống đây, đề nghị tất cả dừng tay.
Vương Lập Bình nói rất lớn, đồng thời giơ thẻ công tác lên. Lập tức cây gậy đang vung lên đánh người liền chững lại.
Một tên tay cầm gậy sắc mặt thay đổi, liền chuồn sang một góc gọi một cuộc điện thoại.
Đám người còn lại thấy đại ca không nói gì, tự biết không nên có bất cứ hành động gì. Lũ người này tuy trước mặt người khác ra mặt tàn ác nhưng trước người có quyền không dám lớn lối nữa, huống hồ Vương Lập Bình chính là người bên Ủy ban nhân dân thành phố. Đừng nhìn anh ta tuổi tác không lớn nói không chừng đứng sau lưng có một người chức cao đỡ lưng, đến lúc đó sự thể e rằng phiền toái thêm.
Hàn Đông thấy Lập Bình để lộ thân phận làm đám người kia dừng tay, khẽ gật đầu, liền lấy điện thọai gọi cho Lý Quốc Sinh.
- Chủ tịch thành phố, chào ngài…
Thấy Hàn Đông chủ động gọi tới, Lý Quốc Sinh có phần kích động, hai tay cầm di động, hơi khom lưng đứng trước bàn làm việc, trên mặt hiện nét tươi cười. Dường như lúc này Hàn Đông đang đứng trước mặt y.
Hàn Đông nói:
- Tôi đang ở trấn Miếu Câu. Chỗ này còn là đất của Đảng chứ, vậy mà khắp phố đều là thổ phỉ đánh đập dân tàn nhẫn.
Nói xong Hàn Đông liền dập máy.
Lý Quốc Sinh ở đầu kia sắc mặt xanh mét, hai tay cầm điện thọai khẽ run run.
Tuy rằng Hàn Đông chỉ nói đơn giản nhưng y hiểu rằng Hàn Đông đã chứng kiến sự việc gì. Bởi vì những việc như vậy đã từng phát sinh ở trấn Miếu Câu, chỉ là vì một số nguyên nhân vẫn chưa giải quyết được.
- Thật đáng giận…
Lý Quốc Sinh tức giận nói, lần tìm một số điện thoại, vừa ấn nút gọi lại bấm tắt điện thọai.
Y hít thở thật sâu, sau đó lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu, hút thật sâu vài hơi.
Một lát sau, Lý Quốc Sinh mới cầm điện thọai, bấm số Cục trưởng công an phân cục Cận Thế Bái, trầm giọng:
- Đồng chí Cận Thế Bái, Cục trưởng công an phân khu làm ăn thế nào vậy. Trấn Miếu Câu lại xuất hiện mấy tên côn đồ đánh đập dân chúng, ngài nên đem vài người có khả năng tới đó đi, giúp tôi chặn đám đầu gấu đó lại, tôi cũng sẽ lập tức đến đó đây.
- Chủ tịch quận, tôi cho người đi điều tra ngay đây…
Cận Thế Bái điềm đạm nói.
Lý Quốc Sinh tức giận:
- Còn muốn điều tra cái gì? Tình hình trấn Miếu Câu không rõ hay sao. Lần nào cũng nói điều tra, đến lúc nào thì mới điều tra xong đây? Khi nào mới trả lại công bằng cho trấn?
Lý Quốc Sinh liên tục chất vấn, có thể thấy y đang vô cùng phẫn nộ.
Ở quận Tân Giang, Lý Quốc Sinh vẫn chưa thể khống chế toàn bộ cục diện. Bí thư quận ủy Tưởng Thu An là người của Bí thư thành ủy Lam Nghiệp, ở khu này kinh doanh nhiều năm, phấn đấu từ một cán bộ bình thường trở thành một Chủ tịch quận Tân Giang, có thể nói ở quận Tân Giang các mối quan hệ đều có. Cục trưởng công an phân khu Cận Thế Bái là thân tín của Tưởng Thu An, đối với lời nói của Lý Quốc Sinh coi như gió thỏang bên tai.
Bên kia trấn Miếu Câu, cũng không còn quá phức tạp. Ở con đường cách 1 dặm về phía tây trấn, có một hồ nước tự nhiên với địa thế tuyệt đẹp, phong cảnh mĩ lệ. Vào thời điểm năm ngóai bị tập đòan Viễn Đại nhắm vào, chuẩn bị triển khai một quần thể biệt thự bên cạnh hồ. Vốn là dựa theo ý của Lý Quốc Sinh, hồ nước ở trấn Miếu Câu là một phong cảnh tự nhiên hiếm có, nếu như xây dựng biệt thự ở đó, sẽ trở thành một khu mà chỉ có số ít người giàu có quyền chức mới có thể sở hữu, như thế là không hợp lý. Vì vậy lúc đầu khi nghiên cứu việc này, đã đưa ra ý kiến không tán thành. Chỉ là Bí thư quận ủy Tưởng Thu An rất có hứng thú với vịệc xây dựng biệt thự của Tập đòan Viễn Đại, đưa ra rất nhiều sự tán đồng, ở Hội nghị thường ủy ra sức ép ấn định lại việc này.
Dựa theo phương án kế hoạch, Tập đòan Viễn Đại nhận quyền sử dụng đất của 1000 mẫu xung quanh hồ nước, nửa năm trước bắt đầu khởi công chuẩn bị. Đầu tiên muốn di dời khu dân cư gần hồ. Theo tình hình kinh tế ở trấn, thu nhập của dân chúng không cao, cuộc sống có thể khá nghèo khó, ở khu vực ven hồ tự nhiên điều kiện cũng không được tốt lắm. Ngân sách lúc đầu của Tập đoàn Viễn Đại vốn không đủ để thực hiện đền bù cho dân, gặp rất nhiều trở ngại. Dân chúng sống ở đó vốn không giàu nhưng lại không muốn dời đi. Sau đó người ở quận và chính quyền trấn mới ra mặt, cộng thêm sự buông lỏng của một số người, rao cái giá trên trời, khiến cho người của tập đòan rất tức giận.
Hai bên cứ như vậy, cuối cùng Tập đòan Viễn Đại không còn cách nào khác, áp dụng biện pháp cứng rắn. Nhưng dân chúng bên kia hồ cũng rất cứng đầu, nhất định không nhường. Trong lúc giằng co, làm kế hoạch thi công chậm đến mấy tháng.
Lý Quốc Sinh là Chủ tịch quận Tân Giang, rất hiểu sự tình, cũng rất bực bội. Dù sao Tập đòan Viễn Đại tài lực hùng hậu, quan hệ cả với người của tỉnh, Bí thư thành ủy Lam Nghịêp cũng rất quý mến Viễn Đại, hơn nữa ở quận này, tất cả mọi người đều hướng về tập đòan, cho dù Lý Quốc Sinh trong lòng khó chịu nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng lần này Hàn Đông rõ ràng gặp người của tập đòan hành hung người dân hồ tự nhiên trấn Miếu Câu. Tuy chúng không phải nhân viên tập đòan nhưng Lý Quốc Sinh biết rằng Tập đòan đã bỏ tiền ra thuê đám côn đồ để hành sự. Lúc đầu mới nhận điện của Hàn Đông, y còn có chút bận tâm, nhưng suy đi nghĩ lại đây lại là một cơ hội tốt. Thông qua chuyện này, làm ổn định tình hình quận Tân Giang, như vậy công việc sau này của y sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Chủ tịch thành phố quyền cao chức trọng, vừa may ngài đến trấn Miếu Câu gặp được chuyện này, chắc rằng sẽ điều tra. Mình phải tranh thủ cơ hội mượn danh Hàn Đông để xử lý, đến lúc đó Tưởng Thu An chắc chắn chịu không nổi.”
Đặt điện thoại xuống, Lý Quốc Sinh trong lòng suy nghĩ, ngồi suy tư.
“Tưởng Thu An có lòng giúp đỡ Tập đòan Viễn Đại, chắc rằng đã thu không ít tiền, nói không chừng còn có thể bắt hắn nôn ra.”
Tuy rằng Lý Quốc Sinh đem đến cho người khác một cảm giác y là người ngay thẳng chính trực, nhưng giữ chức vụ như vậy, cũng không phải là kẻ khờ khạo, chắc chắn thông minh hơn rất nhiều người. Cho nên, trong đầu của y lúc nào cũng muốn nắm giữ quyền lực của quận Tân Giang. Nếu như vậy, bản thân không bị đè ép, cũng trút bỏ được gánh nặng, làm việc một cách thiết thực nhất.
“Cận Thế Bái là tay sai của Tưởng Thu An, vẫn luôn không nghe lời chỉ bảo, lần này xem hắn báo cáo kết quả như thế nào.”
Lúc trước, sở dĩ Lý Quốc Sinh trong điện thọai không chút khách khí khuyên bảo Cận Thế Bái, vì muốn y chống đối lại mình, không làm theo chỉ thị. Như vậy đợi đến lúc Hàn Đông can thiệp, có thể khiến cho Cận Thế Bái dễ dàng bị cách chức.
“Lùi lại mà nói, cho dù không đánh gục được Tưởng Thu An khiến cho Cục công an trở thành người của mình, nhưng vậy cũng không tồi. Cục công an không nhận lệnh, cũng có thể khiến người khác căm tức.”
Lý Quốc Sinh nghĩ thầm, điềm đạm đi tới Quận ủy, tìm gặp tìm Bí thư Tưởng Thu An. Hàn Đông gặp sự tình như vậy, không thể không báo cáo cho Tưởng Thu An, nhưng nên báo cáo như thế nào, hay lúc nào cần báo cáo cũng phải cân nhắc một chút. Không nên để anh ta nắm bắt tình hình một cách quá nhanh.
Bước ra khỏi cửa vài bước, Lý Quốc Sinh nhíu mày, liền bảo thư ký gọi xe đến trấn Miếu Câu.
Y đã xác định rõ chủ ý.
Đợi một lát nữa mới gọi điện cho Tưởng Thu An thông báo tình hình. Chắc rằng gã cũng không thể giở trò gì được. Như vậy cục Công an c không thóat khỏi trách nhiệm rồi.
Trong lúc này Cục trưởng cục công an phân cục Cận Thế Bái hẳn đang ở bên ngoài ăn chơi trác táng. Vừa rồi cuộc gọi của Lý Quốc Sinh khiến hắn cảm thấy rất phiền “ Tên Lý Quốc Sinh cho rằng hắn là ai cơ chứ, sai ta này nọ, bố hắn ở đây còn đang lười lắm. ” Nói xong gã quyết định tắt điện thọai.
Đương nhiên, Cân Thế Bái nếu biết Hàn Đông đang ở trấn Miếu Câu, lúc đó nhất định như có lửa cháy sau lưng, lập tức đem theo quân chạy thẳng đến.
Lý Quốc Sinh đi được nửa đường, bèn bấm số Tưởng Thu An:
- Bí thư, tôi là Lý Quốc Sinh đây. Chủ tịch thành phố Hàn đang ở trấn Miếu Câu, tôi đang đến đó. Ngài bây giờ có rảnh không, nếu có thì đến đấy luôn đi nhé. Chủ tịch hình như đang rất tức giận.
Tưởng Thu An sôi máu, Chủ tịch thành phố ở trấn Miếu Câu, bản thân có việc cũng phải đến ngay.
- Chủ tịch vì chuyện gì mà tức giận vậy?
Vừa nói chuyện, Tưởng Thu An vừa bước vội xuống cầu thang. Thư ký đuổi sát theo sếp.
Lý Quốc Sinh đáp:
- Hình như vì việc của tập đòan Viễn Đại. Tôi cũng vừa gọi cho Cận Thế Bái để anh ta dẫn người qua.
Tưởng Thu An trong lòng chấn động. Dường như nghe thấy một nguy cơ trong lời nói của Lý Quốc Sinh.
Nói chuyện vài câu, lúc lên xe, Tưởng Thu An bắt đầu gọi điện cho Cận Thế Bái thì nghe bên kia truyền đến một giọng lạnh như băng
- Thuê bao không liên lạc được
. Thần sắc Tưởng Thu An càng thêm nhợt nhạt.
Bấm số mấy lần đều không gọi được, Tưởng Thu An càng sợ hãi. Gã tắt luôn điện thọai, tức tối kêu gào:
- Làm cái trò gì thế không biết.
Xe từ Quận ủy chạy nhanh ra ngoài, Tưởng Thu An cố giữ bình tĩnh, mở lại di động gọi đến văn phòng Bí thư thành ủy Lam Nghiệp. Khi điện thọai đã kết nối, Tưởng Thu An ngọt ngào:
- Bí thư Lam, tôi là Tưởng Thu An đây, tôi có chút việc muốn báo cáo…
- Có chuyện gì nói đi. Lam Nghịệp thản nhiên nói.
Tưởng Thu An càng cung kính:
- Là như vầy, tôi mới nhận được điện thọai của Lý Quốc Sinh, nói Chủ tịch thành phố Hàn Đông đang ở trấn Miếu Câu quận Tân Giang, dường như đang rất bất mãn với dự án xây biệt thự của Tập đòan Viễn Đại.
- Vậy sao?
Lam Nghiệp có vẻ trầm tư vài phần, dừng lại một chút rồi nói:
- Tôi biết rồi.
Tưởng Thu An không biết thái độ của Lam Nghiệp là gì. Xe đang chạy tới trấn Miếu Câu, sắp phải đối diện với sự tức giận của Hàn Đông. Vì vậy Tưởng Thu An rất cần một chỉ thị từ Lam Nghiệp. Gã nói nhỏ:
- Bí thư, vậy tôi phải …
- Nên làm gì thì làm thế, vậy thôi
Lam Nghiệp nói xong, bèn cúp máy.
Tưởng Thu An tay cầm điện thọai, vẻ mặt nghi ngờ. Lam Nghiệp nói vậy có dụng ý gì, mình phải làm gì bây giờ?
Rơi vào đường cùng, gã bấm số Tạ Kiên, nói:
- Tạ thiếu gia, trấn Miếu Câu xẩy ra chút việc, Chủ tịch Hàn Đông đúng lúc gặp đội giải phóng mặt bằng đánh dân, hình như chuẩn bị đến rồi.
- Làm sao lại có thể như vậy ?
Tạ Kiên vừa nghe xong cũng kinh hãi:
- Bí thư Tưởng, tôi lập tức dẫn người qua, ngài tới trước ổn định Hàn Đông rồi hãy nói.
Lúc này, Lý Quốc Sinh đã chạy tới trấn Miếu Câu, và đã gặp Hàn Đông.
Hàn Đông đang cùng Vương Lập Bình nói chuyện cùng dân chúng bị đánh.
Lúc trước, Vương Lập Bình để lộ danh phận của mình, không chỉ trấn giữ được bọn đánh người. Bây giờ đám côn đồ đều chạy như bị ma đuổi, dân chúng chịu khổ đều vây quanh anh ta mà tố cáo, mắng mỏ bọn người Tập đòan Viễn Đại ác ôn. Có người còn kéo áo để lộ vết thương trên người, xin được tìm lại lẽ phải.
Một bà lão xanh xao thậm chí quỳ gối trước mặt Vương Lập Bình, vừa lau nước mắt vừa nói:
- Cán bộ ơi, cháu nhất định phải làm chủ cho bà, ông nhà bà bị lũ kia đánh, nằm liệt hơn một tháng. Bây giờ đến ăn còn phải có người đút cho …
Vương Lập Bình cuống quýt, nâng bà lão dậy nói:
- Bà đừng làm thế, bà cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ phản ánh tình hình ở đây đến lãnh dạo thành phố. Quyết không để hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Sau đó, Vương Lập Bình nói lớn:
- Bà con, mọi người không cần chen chúc, cứ từ từ, cháu sẽ ghi chép lại báo cáo rõ ràng với lãnh đạo.
Nói xong anh ta cầm ra một quyển sổ và cây bút, ghi chép lại tất cả lời khai của dân chúng.
Hàn Đông cũng bảo tài xế Lưu dừng xe một bên, xuống xe tìm hiểu sự tình.
Trong đám đông còn có vài người, họ đều là cán bộ của trấn, nghe phong thanh có người trên thành phố xuống liền chạy tới. Tuy nhiên thấy điệu bộ có vẻ chưa dám bước lên trước.
- Chủ Tịch quận Lý, sao ngài tới vậy?
Bí thư trấn ủy Tiêu Đại Minh nhìn thấy Lý Quốc Sinh bước xuống xe, khẩn trương tiến đến đón.
- Hừ, tôi không thể đến sao?”
Lý Quốc Sinh trừng mắt nhìn gã. Tên Tiêu Đạo Minh này cũng là nguời của Tưởng Thu An. Lần này y chạy cũng không thóat
Tiêu Đại Minh lần đầu tiên bị Lý Quốc không nể mặt như vậy trước mặt đông người, lập tức đỏ mặt, lắp bắp:
- Chủ tịch Lý, tôi…
Lý Quốc Sinh cũng không để ý đến y, anh ta liếc tìm Hàn Đông. Thấy Hàn Đông đang nói chuyện cùng một cụ ông, anh ta bước nhanh tới, vẻ mặt kinh sợ:
- Chủ tịch…
Hàn Đông quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét tới, trầm giọng:
- Một mình anh tới? Cục công an đang làm gì mà lâu như vậy? Một bóng cũng không thấy. Tôi cho anh biết, chính mắt tôi thấy giữa ban ngày ban mặt hơn mười tên côn đồ đánh đập tàn nhẫn người dân không tấc sắt trong tay. Đây là cái Đảng phái gì thế? Nếu như đám đó chạy thoát một đứa, tôi sẽ hỏi tội anh
Lý Quốc Sinh trong lòng căng thẳng, lập tức có chút vui mừng. Hàn Đông đã định hình được mấy tên cướp đó, nói cách khác hắn đã quyết tâm làm rõ mọi chuyện lần này rồi. Mặc dù mọi thứ đều nhằm vào mình nhưng sự việc ở quận đã được sáng tỏ rồi, trách nhiệm dân cư hồ tự nhiên vốn không phải của anh ta.
- Chủ tịch, là do chúng tôi công tác chưa tốt. Việc Tập đòan Viễn Đại gây ra xung đột với dân khu hồ tự nhiên, chúng tôi đã tòan lực xử lý… Khi nhận được điện của Chủ tịch, tôi đã thông báo cho phân cục Công An, bảo bọn họ bắt giữ các hung thủ một cách nhanh nhất.
- Người đâu?
Hàn Đông lạnh lung hỏi.
- Chuyện này…
Lý Quốc Sinh bộ dạng khó xử:
- Chủ tịch, tôi làm việc vẫn chưa được tốt.
Hàn Đông cũng hiểu được tình hình đại khái của quận Tân Giang, vốn không bị bộ dạng đó của Lý Quốc Sinh lừa gạt, hiểu rõ Lý Quốc Sinh không chỉ thị được Cục Công An. Chỉ e lúc anh ta gọi điện cho Cục Công An, cũng không nói mình ở trấn Miếu Câu. Nếu không, Cục Công An cho dù gan lớn cũng không dám bằng mặt không bằng lòng.
Đối với tên Lý Quốc Sinh muốn mượn danh mình, Hàn Đông hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn có chút tức tối, sắc mặt càng lúc khó coi.
Lý Quốc Sinh thấy vậy, trong lòng bồn chồn lo lắng.
- Chủ tịch, ngài là Chủ tịch…
- Anh phải làm chủ cho chúng tôi
Dân chúng đều vây quanh Hàn Đông, từng ánh mắt, tinh thần trông mong khiến Hàn Đông trong lòng thêm chấn động.
“Nghe nói tập Đòan Viễn Đại nhà Tạ Nguyên Bình phát triển rộng khắp. Xem ra quả không sai. Vì muốn xử lý hạng mục này, lại có thể đối xử với dân chúng như vậy”.
Hàn Đông trong lòng thầm cân nhắc.
“Có lẽ phải điều tra kỹ càng, và còn phải chỉnh đốn lại những công trình giải phóng mặt bằng trái pháp luật.”
Sau khi nghĩ thông, Hàn Đông cất giọng:
- Bà con xin nghe cháu nói. Cháu là Chủ tịch thành phố Hàn Đông. Việc hôm nay cháu đã thấy rồi, nhất định sẽ đem lại công bằng cho các bác. Có chuyện gì xin mọi người hãy lần lượt nói.
Xe số 1 của Quận ủy phóng nhanh tới, Tưởng Thu An thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức mặt mũi trắng xám.
“Hàn Đông đang nói truyện trực tiếp với đám dân kia, xem ra lần này phiền tóai lớn rồi.”
- Dừng tay…tất cả dừng tay cho ta.
- Dừng cái con khỉ…
Một tên mặt đầy trứng cá hét lớn, đột nhiên xông tới đánh vào đầu Vương Lập Bình.
Lập Bình lập tức nhảy sang một bên, tuy né được một gậy nhưng lại bị một tên khác đẩy mạnh một cái. Nếu như không có người phụ nữ kế bên đỡ giúp anh ta đã ngã sõng xoài rồi. Việc này khiến cho Vương Lập Bình rất tức tối.
Đương nhiên, Vương Lập Bình biết bây giờ không phải lúc tức giận, quan trọng là phải làm cho tình hình tạm thời lắng xuống.
Anh ta nhanh chóng rút thẻ công tác, nói rõ từng câu từng chữ:
- Tôi ở Ủy ban nhân dân thành phố xuống đây, đề nghị tất cả dừng tay.
Vương Lập Bình nói rất lớn, đồng thời giơ thẻ công tác lên. Lập tức cây gậy đang vung lên đánh người liền chững lại.
Một tên tay cầm gậy sắc mặt thay đổi, liền chuồn sang một góc gọi một cuộc điện thoại.
Đám người còn lại thấy đại ca không nói gì, tự biết không nên có bất cứ hành động gì. Lũ người này tuy trước mặt người khác ra mặt tàn ác nhưng trước người có quyền không dám lớn lối nữa, huống hồ Vương Lập Bình chính là người bên Ủy ban nhân dân thành phố. Đừng nhìn anh ta tuổi tác không lớn nói không chừng đứng sau lưng có một người chức cao đỡ lưng, đến lúc đó sự thể e rằng phiền toái thêm.
Hàn Đông thấy Lập Bình để lộ thân phận làm đám người kia dừng tay, khẽ gật đầu, liền lấy điện thọai gọi cho Lý Quốc Sinh.
- Chủ tịch thành phố, chào ngài…
Thấy Hàn Đông chủ động gọi tới, Lý Quốc Sinh có phần kích động, hai tay cầm di động, hơi khom lưng đứng trước bàn làm việc, trên mặt hiện nét tươi cười. Dường như lúc này Hàn Đông đang đứng trước mặt y.
Hàn Đông nói:
- Tôi đang ở trấn Miếu Câu. Chỗ này còn là đất của Đảng chứ, vậy mà khắp phố đều là thổ phỉ đánh đập dân tàn nhẫn.
Nói xong Hàn Đông liền dập máy.
Lý Quốc Sinh ở đầu kia sắc mặt xanh mét, hai tay cầm điện thọai khẽ run run.
Tuy rằng Hàn Đông chỉ nói đơn giản nhưng y hiểu rằng Hàn Đông đã chứng kiến sự việc gì. Bởi vì những việc như vậy đã từng phát sinh ở trấn Miếu Câu, chỉ là vì một số nguyên nhân vẫn chưa giải quyết được.
- Thật đáng giận…
Lý Quốc Sinh tức giận nói, lần tìm một số điện thoại, vừa ấn nút gọi lại bấm tắt điện thọai.
Y hít thở thật sâu, sau đó lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu, hút thật sâu vài hơi.
Một lát sau, Lý Quốc Sinh mới cầm điện thọai, bấm số Cục trưởng công an phân cục Cận Thế Bái, trầm giọng:
- Đồng chí Cận Thế Bái, Cục trưởng công an phân khu làm ăn thế nào vậy. Trấn Miếu Câu lại xuất hiện mấy tên côn đồ đánh đập dân chúng, ngài nên đem vài người có khả năng tới đó đi, giúp tôi chặn đám đầu gấu đó lại, tôi cũng sẽ lập tức đến đó đây.
- Chủ tịch quận, tôi cho người đi điều tra ngay đây…
Cận Thế Bái điềm đạm nói.
Lý Quốc Sinh tức giận:
- Còn muốn điều tra cái gì? Tình hình trấn Miếu Câu không rõ hay sao. Lần nào cũng nói điều tra, đến lúc nào thì mới điều tra xong đây? Khi nào mới trả lại công bằng cho trấn?
Lý Quốc Sinh liên tục chất vấn, có thể thấy y đang vô cùng phẫn nộ.
Ở quận Tân Giang, Lý Quốc Sinh vẫn chưa thể khống chế toàn bộ cục diện. Bí thư quận ủy Tưởng Thu An là người của Bí thư thành ủy Lam Nghiệp, ở khu này kinh doanh nhiều năm, phấn đấu từ một cán bộ bình thường trở thành một Chủ tịch quận Tân Giang, có thể nói ở quận Tân Giang các mối quan hệ đều có. Cục trưởng công an phân khu Cận Thế Bái là thân tín của Tưởng Thu An, đối với lời nói của Lý Quốc Sinh coi như gió thỏang bên tai.
Bên kia trấn Miếu Câu, cũng không còn quá phức tạp. Ở con đường cách 1 dặm về phía tây trấn, có một hồ nước tự nhiên với địa thế tuyệt đẹp, phong cảnh mĩ lệ. Vào thời điểm năm ngóai bị tập đòan Viễn Đại nhắm vào, chuẩn bị triển khai một quần thể biệt thự bên cạnh hồ. Vốn là dựa theo ý của Lý Quốc Sinh, hồ nước ở trấn Miếu Câu là một phong cảnh tự nhiên hiếm có, nếu như xây dựng biệt thự ở đó, sẽ trở thành một khu mà chỉ có số ít người giàu có quyền chức mới có thể sở hữu, như thế là không hợp lý. Vì vậy lúc đầu khi nghiên cứu việc này, đã đưa ra ý kiến không tán thành. Chỉ là Bí thư quận ủy Tưởng Thu An rất có hứng thú với vịệc xây dựng biệt thự của Tập đòan Viễn Đại, đưa ra rất nhiều sự tán đồng, ở Hội nghị thường ủy ra sức ép ấn định lại việc này.
Dựa theo phương án kế hoạch, Tập đòan Viễn Đại nhận quyền sử dụng đất của 1000 mẫu xung quanh hồ nước, nửa năm trước bắt đầu khởi công chuẩn bị. Đầu tiên muốn di dời khu dân cư gần hồ. Theo tình hình kinh tế ở trấn, thu nhập của dân chúng không cao, cuộc sống có thể khá nghèo khó, ở khu vực ven hồ tự nhiên điều kiện cũng không được tốt lắm. Ngân sách lúc đầu của Tập đoàn Viễn Đại vốn không đủ để thực hiện đền bù cho dân, gặp rất nhiều trở ngại. Dân chúng sống ở đó vốn không giàu nhưng lại không muốn dời đi. Sau đó người ở quận và chính quyền trấn mới ra mặt, cộng thêm sự buông lỏng của một số người, rao cái giá trên trời, khiến cho người của tập đòan rất tức giận.
Hai bên cứ như vậy, cuối cùng Tập đòan Viễn Đại không còn cách nào khác, áp dụng biện pháp cứng rắn. Nhưng dân chúng bên kia hồ cũng rất cứng đầu, nhất định không nhường. Trong lúc giằng co, làm kế hoạch thi công chậm đến mấy tháng.
Lý Quốc Sinh là Chủ tịch quận Tân Giang, rất hiểu sự tình, cũng rất bực bội. Dù sao Tập đòan Viễn Đại tài lực hùng hậu, quan hệ cả với người của tỉnh, Bí thư thành ủy Lam Nghịêp cũng rất quý mến Viễn Đại, hơn nữa ở quận này, tất cả mọi người đều hướng về tập đòan, cho dù Lý Quốc Sinh trong lòng khó chịu nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng lần này Hàn Đông rõ ràng gặp người của tập đòan hành hung người dân hồ tự nhiên trấn Miếu Câu. Tuy chúng không phải nhân viên tập đòan nhưng Lý Quốc Sinh biết rằng Tập đòan đã bỏ tiền ra thuê đám côn đồ để hành sự. Lúc đầu mới nhận điện của Hàn Đông, y còn có chút bận tâm, nhưng suy đi nghĩ lại đây lại là một cơ hội tốt. Thông qua chuyện này, làm ổn định tình hình quận Tân Giang, như vậy công việc sau này của y sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Chủ tịch thành phố quyền cao chức trọng, vừa may ngài đến trấn Miếu Câu gặp được chuyện này, chắc rằng sẽ điều tra. Mình phải tranh thủ cơ hội mượn danh Hàn Đông để xử lý, đến lúc đó Tưởng Thu An chắc chắn chịu không nổi.”
Đặt điện thoại xuống, Lý Quốc Sinh trong lòng suy nghĩ, ngồi suy tư.
“Tưởng Thu An có lòng giúp đỡ Tập đòan Viễn Đại, chắc rằng đã thu không ít tiền, nói không chừng còn có thể bắt hắn nôn ra.”
Tuy rằng Lý Quốc Sinh đem đến cho người khác một cảm giác y là người ngay thẳng chính trực, nhưng giữ chức vụ như vậy, cũng không phải là kẻ khờ khạo, chắc chắn thông minh hơn rất nhiều người. Cho nên, trong đầu của y lúc nào cũng muốn nắm giữ quyền lực của quận Tân Giang. Nếu như vậy, bản thân không bị đè ép, cũng trút bỏ được gánh nặng, làm việc một cách thiết thực nhất.
“Cận Thế Bái là tay sai của Tưởng Thu An, vẫn luôn không nghe lời chỉ bảo, lần này xem hắn báo cáo kết quả như thế nào.”
Lúc trước, sở dĩ Lý Quốc Sinh trong điện thọai không chút khách khí khuyên bảo Cận Thế Bái, vì muốn y chống đối lại mình, không làm theo chỉ thị. Như vậy đợi đến lúc Hàn Đông can thiệp, có thể khiến cho Cận Thế Bái dễ dàng bị cách chức.
“Lùi lại mà nói, cho dù không đánh gục được Tưởng Thu An khiến cho Cục công an trở thành người của mình, nhưng vậy cũng không tồi. Cục công an không nhận lệnh, cũng có thể khiến người khác căm tức.”
Lý Quốc Sinh nghĩ thầm, điềm đạm đi tới Quận ủy, tìm gặp tìm Bí thư Tưởng Thu An. Hàn Đông gặp sự tình như vậy, không thể không báo cáo cho Tưởng Thu An, nhưng nên báo cáo như thế nào, hay lúc nào cần báo cáo cũng phải cân nhắc một chút. Không nên để anh ta nắm bắt tình hình một cách quá nhanh.
Bước ra khỏi cửa vài bước, Lý Quốc Sinh nhíu mày, liền bảo thư ký gọi xe đến trấn Miếu Câu.
Y đã xác định rõ chủ ý.
Đợi một lát nữa mới gọi điện cho Tưởng Thu An thông báo tình hình. Chắc rằng gã cũng không thể giở trò gì được. Như vậy cục Công an c không thóat khỏi trách nhiệm rồi.
Trong lúc này Cục trưởng cục công an phân cục Cận Thế Bái hẳn đang ở bên ngoài ăn chơi trác táng. Vừa rồi cuộc gọi của Lý Quốc Sinh khiến hắn cảm thấy rất phiền “ Tên Lý Quốc Sinh cho rằng hắn là ai cơ chứ, sai ta này nọ, bố hắn ở đây còn đang lười lắm. ” Nói xong gã quyết định tắt điện thọai.
Đương nhiên, Cân Thế Bái nếu biết Hàn Đông đang ở trấn Miếu Câu, lúc đó nhất định như có lửa cháy sau lưng, lập tức đem theo quân chạy thẳng đến.
Lý Quốc Sinh đi được nửa đường, bèn bấm số Tưởng Thu An:
- Bí thư, tôi là Lý Quốc Sinh đây. Chủ tịch thành phố Hàn đang ở trấn Miếu Câu, tôi đang đến đó. Ngài bây giờ có rảnh không, nếu có thì đến đấy luôn đi nhé. Chủ tịch hình như đang rất tức giận.
Tưởng Thu An sôi máu, Chủ tịch thành phố ở trấn Miếu Câu, bản thân có việc cũng phải đến ngay.
- Chủ tịch vì chuyện gì mà tức giận vậy?
Vừa nói chuyện, Tưởng Thu An vừa bước vội xuống cầu thang. Thư ký đuổi sát theo sếp.
Lý Quốc Sinh đáp:
- Hình như vì việc của tập đòan Viễn Đại. Tôi cũng vừa gọi cho Cận Thế Bái để anh ta dẫn người qua.
Tưởng Thu An trong lòng chấn động. Dường như nghe thấy một nguy cơ trong lời nói của Lý Quốc Sinh.
Nói chuyện vài câu, lúc lên xe, Tưởng Thu An bắt đầu gọi điện cho Cận Thế Bái thì nghe bên kia truyền đến một giọng lạnh như băng
- Thuê bao không liên lạc được
. Thần sắc Tưởng Thu An càng thêm nhợt nhạt.
Bấm số mấy lần đều không gọi được, Tưởng Thu An càng sợ hãi. Gã tắt luôn điện thọai, tức tối kêu gào:
- Làm cái trò gì thế không biết.
Xe từ Quận ủy chạy nhanh ra ngoài, Tưởng Thu An cố giữ bình tĩnh, mở lại di động gọi đến văn phòng Bí thư thành ủy Lam Nghiệp. Khi điện thọai đã kết nối, Tưởng Thu An ngọt ngào:
- Bí thư Lam, tôi là Tưởng Thu An đây, tôi có chút việc muốn báo cáo…
- Có chuyện gì nói đi. Lam Nghịệp thản nhiên nói.
Tưởng Thu An càng cung kính:
- Là như vầy, tôi mới nhận được điện thọai của Lý Quốc Sinh, nói Chủ tịch thành phố Hàn Đông đang ở trấn Miếu Câu quận Tân Giang, dường như đang rất bất mãn với dự án xây biệt thự của Tập đòan Viễn Đại.
- Vậy sao?
Lam Nghiệp có vẻ trầm tư vài phần, dừng lại một chút rồi nói:
- Tôi biết rồi.
Tưởng Thu An không biết thái độ của Lam Nghiệp là gì. Xe đang chạy tới trấn Miếu Câu, sắp phải đối diện với sự tức giận của Hàn Đông. Vì vậy Tưởng Thu An rất cần một chỉ thị từ Lam Nghiệp. Gã nói nhỏ:
- Bí thư, vậy tôi phải …
- Nên làm gì thì làm thế, vậy thôi
Lam Nghiệp nói xong, bèn cúp máy.
Tưởng Thu An tay cầm điện thọai, vẻ mặt nghi ngờ. Lam Nghiệp nói vậy có dụng ý gì, mình phải làm gì bây giờ?
Rơi vào đường cùng, gã bấm số Tạ Kiên, nói:
- Tạ thiếu gia, trấn Miếu Câu xẩy ra chút việc, Chủ tịch Hàn Đông đúng lúc gặp đội giải phóng mặt bằng đánh dân, hình như chuẩn bị đến rồi.
- Làm sao lại có thể như vậy ?
Tạ Kiên vừa nghe xong cũng kinh hãi:
- Bí thư Tưởng, tôi lập tức dẫn người qua, ngài tới trước ổn định Hàn Đông rồi hãy nói.
Lúc này, Lý Quốc Sinh đã chạy tới trấn Miếu Câu, và đã gặp Hàn Đông.
Hàn Đông đang cùng Vương Lập Bình nói chuyện cùng dân chúng bị đánh.
Lúc trước, Vương Lập Bình để lộ danh phận của mình, không chỉ trấn giữ được bọn đánh người. Bây giờ đám côn đồ đều chạy như bị ma đuổi, dân chúng chịu khổ đều vây quanh anh ta mà tố cáo, mắng mỏ bọn người Tập đòan Viễn Đại ác ôn. Có người còn kéo áo để lộ vết thương trên người, xin được tìm lại lẽ phải.
Một bà lão xanh xao thậm chí quỳ gối trước mặt Vương Lập Bình, vừa lau nước mắt vừa nói:
- Cán bộ ơi, cháu nhất định phải làm chủ cho bà, ông nhà bà bị lũ kia đánh, nằm liệt hơn một tháng. Bây giờ đến ăn còn phải có người đút cho …
Vương Lập Bình cuống quýt, nâng bà lão dậy nói:
- Bà đừng làm thế, bà cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ phản ánh tình hình ở đây đến lãnh dạo thành phố. Quyết không để hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Sau đó, Vương Lập Bình nói lớn:
- Bà con, mọi người không cần chen chúc, cứ từ từ, cháu sẽ ghi chép lại báo cáo rõ ràng với lãnh đạo.
Nói xong anh ta cầm ra một quyển sổ và cây bút, ghi chép lại tất cả lời khai của dân chúng.
Hàn Đông cũng bảo tài xế Lưu dừng xe một bên, xuống xe tìm hiểu sự tình.
Trong đám đông còn có vài người, họ đều là cán bộ của trấn, nghe phong thanh có người trên thành phố xuống liền chạy tới. Tuy nhiên thấy điệu bộ có vẻ chưa dám bước lên trước.
- Chủ Tịch quận Lý, sao ngài tới vậy?
Bí thư trấn ủy Tiêu Đại Minh nhìn thấy Lý Quốc Sinh bước xuống xe, khẩn trương tiến đến đón.
- Hừ, tôi không thể đến sao?”
Lý Quốc Sinh trừng mắt nhìn gã. Tên Tiêu Đạo Minh này cũng là nguời của Tưởng Thu An. Lần này y chạy cũng không thóat
Tiêu Đại Minh lần đầu tiên bị Lý Quốc không nể mặt như vậy trước mặt đông người, lập tức đỏ mặt, lắp bắp:
- Chủ tịch Lý, tôi…
Lý Quốc Sinh cũng không để ý đến y, anh ta liếc tìm Hàn Đông. Thấy Hàn Đông đang nói chuyện cùng một cụ ông, anh ta bước nhanh tới, vẻ mặt kinh sợ:
- Chủ tịch…
Hàn Đông quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét tới, trầm giọng:
- Một mình anh tới? Cục công an đang làm gì mà lâu như vậy? Một bóng cũng không thấy. Tôi cho anh biết, chính mắt tôi thấy giữa ban ngày ban mặt hơn mười tên côn đồ đánh đập tàn nhẫn người dân không tấc sắt trong tay. Đây là cái Đảng phái gì thế? Nếu như đám đó chạy thoát một đứa, tôi sẽ hỏi tội anh
Lý Quốc Sinh trong lòng căng thẳng, lập tức có chút vui mừng. Hàn Đông đã định hình được mấy tên cướp đó, nói cách khác hắn đã quyết tâm làm rõ mọi chuyện lần này rồi. Mặc dù mọi thứ đều nhằm vào mình nhưng sự việc ở quận đã được sáng tỏ rồi, trách nhiệm dân cư hồ tự nhiên vốn không phải của anh ta.
- Chủ tịch, là do chúng tôi công tác chưa tốt. Việc Tập đòan Viễn Đại gây ra xung đột với dân khu hồ tự nhiên, chúng tôi đã tòan lực xử lý… Khi nhận được điện của Chủ tịch, tôi đã thông báo cho phân cục Công An, bảo bọn họ bắt giữ các hung thủ một cách nhanh nhất.
- Người đâu?
Hàn Đông lạnh lung hỏi.
- Chuyện này…
Lý Quốc Sinh bộ dạng khó xử:
- Chủ tịch, tôi làm việc vẫn chưa được tốt.
Hàn Đông cũng hiểu được tình hình đại khái của quận Tân Giang, vốn không bị bộ dạng đó của Lý Quốc Sinh lừa gạt, hiểu rõ Lý Quốc Sinh không chỉ thị được Cục Công An. Chỉ e lúc anh ta gọi điện cho Cục Công An, cũng không nói mình ở trấn Miếu Câu. Nếu không, Cục Công An cho dù gan lớn cũng không dám bằng mặt không bằng lòng.
Đối với tên Lý Quốc Sinh muốn mượn danh mình, Hàn Đông hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn có chút tức tối, sắc mặt càng lúc khó coi.
Lý Quốc Sinh thấy vậy, trong lòng bồn chồn lo lắng.
- Chủ tịch, ngài là Chủ tịch…
- Anh phải làm chủ cho chúng tôi
Dân chúng đều vây quanh Hàn Đông, từng ánh mắt, tinh thần trông mong khiến Hàn Đông trong lòng thêm chấn động.
“Nghe nói tập Đòan Viễn Đại nhà Tạ Nguyên Bình phát triển rộng khắp. Xem ra quả không sai. Vì muốn xử lý hạng mục này, lại có thể đối xử với dân chúng như vậy”.
Hàn Đông trong lòng thầm cân nhắc.
“Có lẽ phải điều tra kỹ càng, và còn phải chỉnh đốn lại những công trình giải phóng mặt bằng trái pháp luật.”
Sau khi nghĩ thông, Hàn Đông cất giọng:
- Bà con xin nghe cháu nói. Cháu là Chủ tịch thành phố Hàn Đông. Việc hôm nay cháu đã thấy rồi, nhất định sẽ đem lại công bằng cho các bác. Có chuyện gì xin mọi người hãy lần lượt nói.
Xe số 1 của Quận ủy phóng nhanh tới, Tưởng Thu An thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức mặt mũi trắng xám.
“Hàn Đông đang nói truyện trực tiếp với đám dân kia, xem ra lần này phiền tóai lớn rồi.”
/1284
|