Hàn Đông cúp điện thoại và lên xe tiếp tục xuống thôn An Khê, tâm tình của hắn đã tốt hơn rất nhiều, còn chuyện trong huyện có sắp xếp thế nào với nhân sự của thị trấn Triệu Hoa, đây cũng không phải là vấn đề mà hắn quan tâm.
Lữ Nam Phương hỏi:
- Anh Đông, là lãnh đạo huyện ủy gọi điện thoại đến sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, bí thư thị trấn có chuyện xảy ra, trong huyện cần sắp xếp nhân sự. Đúng rồi, Chí Không, bí thư Hoàng nói muốn gặp anh, thế nào, có hứng thú không?
Ngưu Chí Không cười nói:
- Sao lại không có hứng thú? Quan phụ mẫu của huyện Phú Nghĩa muốn gặp mặt, tôi nào dám đắc tội. Anh Đông cứ hẹn thời gian, đến lúc đó tôi và quản lý Hà sẽ đến gặp.
Ngưu Chí Không làm như vậy thứ nhất cũng thật sự vì Hoàng Văn Vận là bí thư huyện ủy, hai bên sẽ thiết lập quan hệ, sau này sẽ có lợi rất lớn khi tập đoàn Kỳ Vọng đầu tư trong huyện Phú Nghĩa. Thứ hai là vì Hoàng Văn Vận thông qua Hàn Đông mà biểu đạt ý nghĩ muốn gặp mặt, đồng ý mới có lợi cho cả Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- Vậy chờ chúng ta từ An Khê quay về, sẽ xem xét thời gian.
Ngay sau đó đã đến thôn An Khê, khi thấy nước sông từ trong động chảy ra thì ai cũng than thành tiếng. Đi đến cửa động đứng, ai cũng không tự chủ được phải rùng mình, ai cũng cảm thấy kinh ngạc vì cảnh quan tự nhiên ở đây, vài nữ nhân viên không nhịn được phải đứng trước cửa động, đặt hai tay lên miệng hét lên vài tiếng, nghe thấy tiếng vọng từ bên trong, không khỏi cười hi hi ha ha.
Một lát sau, quản lý Hà cho tất cả nhân viên bắt đầu ra tay, lấy những thùng dụng cụ từ trên xe xuống, một người đàn ông có bộ dạng chuyên gia mới dẫn người lấy mẫu, dùng ống thủy tinh đựng các mẫu nước. Mặt khác còn có người dùng camera liên tục quay và chụp các góc độ.
Lúc này những thôn dân phụ cận cũng cũng nghe được tin tức, bọn họ tốp năm tốp ba chạy đến xem, lại vung tay chỉ trỏ. Trong đám người có ông lão mà Hàn Đông từng gặp trước đó, ông cũng đang chắp tay sau lưng xem náo nhiệt, không hưng phấn giống như những người khác, giống như thật sự không mấy ưa nhìn đám người khảo sát.
Khảo sát thực địa khá đơn giản, chủ yếu là lấy mẫu đất và nước, sau đó tiến hành thăm dò địa thế, còn những thứ như hoàn cảnh thị trường thì không phải làm ở đây, dù sao muốn đầu tư chỗ này thì sẽ tự phát sinh thị trường mà thôi.
Lâm Phương Tri cười nói:
- Quản lý Hà, có muốn vào trong động không, nếu làm nơi trữ rượu ở bên trong, hiệu quả chắc chắc sẽ rất tốt.
Hàn Đông khẽ động, hắn nói với Ngưu Chí Không:
- Nếu sau này tạo hầm trữ rượu ở bên trong, ngược lại có thể giữ được phương thức pha chế, vì đưa vào hầm và lấy ra sẽ khác nhau.
Hai mắt Ngưu Chí Không chợt tỏa sáng, hắn hưng phấn nói:
- Đúng vậy, anh Đông nói không sai.
Quản lý Hà ở bên cạnh cũng nịnh nọt:
- Không ngờ chủ tịch Hà có đầu óc kinh doanh như vậy, nếu vào tập đoàn Kỳ Vọng của chúng tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ thất nghiệp.
Lữ Nam Phương cười ha hả nói:
- Quản lý Hà cũng đừng lo lắng, anh Đông chắc chắn sẽ không cướp chén cơm của anh, con đường của anh ấy không động chạm gì với chúng ta.
Lữ Nam Phương thấy Ngưu Chí Không và quản lý Hà đều tán thưởng lời đề xuất của Hàn Đông, hắn thu xếp muốn mượn bè tiến vào trong động. Nhưng quản lý Hà nói nên miễn, nói là không cần tiến vào, thứ nhất là vì bên trong quá lạnh, thứ hai là tình huống của sông Long Động Hà là khác biệt, phải thông qua các nghiên cứu địa chất tương quan mới hiểu hết được, sau đó căn cứ vào kết quả mới tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Hàn Đông lúc này mới hiểu, tuy vì có nguyên nhân là Lữ Nam Phương, nhưng Ngưu Chí Không đưa tổ khảo sát xuống nhanh như vậy, chứng tỏ bọn họ không phải đến làm trò, điều này nói rõ bọn họ rất có thành ý đầu tư.
Ngưu Chí Không lại có vẻ hưng phấn nói:
- Anh Đông, không phải anh sẽ mời chúng tôi ăn cá sông sao? Tối nay phải uống vài ly mới được.
Sau khi đám chuyên gia thu hàng mẫu mang về nghiên cứu, mọi người bắt đầu lên xe quay về thị trấn Triệu Hoa, thôn dân đều thất vọng. Đội khảo sát lần này không giống trước đó, trước kia đến đều có rất nhiều trò, lần này lại rất đơn giản, trước sau chưa đến một giờ, chẳng lẽ chỉ chơi đùa một chút vậy sao?
Sau khi quay lại thị trấn Triệu Hoa thì mọi người đến quán ven sông, khi xuống xe thì quản lý Hà yêu cầu một phòng yên tĩnh, sẽ tiến hành xử lý hàng mẫu và cho ra kết luận ban đầu. Hàn Đông tất nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của đối phương, hơn nữa hắn cũng ước gì nhanh chóng có kết quả.
Lúc này khách đến dùng cơm cũng không nhiều, nhưng Đặng Đạt Hòa đã thương lượng với Vương Bân Hiền, để cho vài vị khách gần đó sang các tụ điểm khác, còn những vị khách đến từ những vùng xa hơn trong huyện Phú Nghĩa hoặc các nơi khác thì không thể cho đi được. Nhưng như vậy cũng thanh tĩnh hơn rất nhiều, không giống tình huống huyên náo như bữa trưa.
- Tiểu Đặng, làm rất tốt.
Hàn Đông thỏa mãn tán thưởng một câu với Đặng Đạt Hòa, hắn cười nói:
- Trước đó bí thư Hoàng Văn Vận đã trưng cầu ý kiến của tôi, tôi đề nghị cho cậu là chủ nhiệm văn phòng thị trấn, cậu cố gắng làm cho tốt.
- Sao?
Đặng Đạt Hòa nghe mà ngây người, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, tưởng rằng mình nghe lầm, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, hắn đỏ mặt tía tai, giọng điệu cũng lắp bắp:
- Chủ tịch Hàn, tôi...Tôi...Tôi...
- Ha ha, đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ đề nghị mà thôi, có được hay không còn phải xem vào kết quả.
Hàn Đông vỗ vai của Đặng Đạt Hòa nói:
- Trước tiên làm tốt công tác chiêu đãi khách, để anh Vương làm những món cá tốt nhất.
- Vâng...
Đặng Đạt Hòa chợt cúi người thật sâu với Hàn Đông:
- Cám ơn chủ tịch Hàn.
Đặng Đạt Hòa nói xong thì nhanh chóng chạy đi tìm Vương Bân Hiền.
Hàn Đông cười cười, có lẽ tin tức này sẽ làm cho Đặng Đạt Hòa hưng phấn đến mức choáng váng, nếu thật sự có thể trở thành chủ nhiệm văn phòng thị trấn, như vậy sẽ là ủy viên đảng ủy, coi như Đặng Đạt Hòa tiến một bước dài vào cấp phó khoa. Tất nhiên tình huống khi đó sẽ cách biệt một trời một vực với trạng thái ăn không ngồi chờ trước kia, cũng khó trách hắn hưng phấn như vậy.
Nữ nhân viên lái xe đi đến, trong tay cầm một ly trà, nàng cười hỏi:
- Chủ tịch Hàn, anh ấy làm sao vậy? Anh không phê bình anh ấy đấy chứ?
Hàn Đông biết người phụ nữ này tên là Lâm Tú Chi, hắn cười nói:
- Không có, vừa rồi tôi khen ngợi anh ta. Đúng rồi, chị Lâm, đến lúc nào thì tổ khảo sát mới cho ra kết quả.
Lâm Tú Chi nói:
- Điều này chúng tôi không thể làm chủ được, phải đợi kỹ sư Uông kiểm nghiệm mới biết được, nếu nhanh thì phải mất hai ba giờ, chờ chúng ta dùng cơm xong sẽ có kết quả ngay thôi. Chủ tịch Hàn, nói thật nhé, tôi thấy giao thông của thị trấn Triệu Hoa rất có vấn đề, muốn dùng phà qua sông lại đợi khá lâu.
Hàn Đông nói:
- Chị Lâm yên tâm, nếu các người đầu tư, tôi không dám nói sẽ xây cầu nhưng vấn đề phà qua sông sẽ được giải quyết gọn gàng, nhất định sẽ sáng tạo điều kiện tiện lợi nhất. Hơn nữa bí thư Hoàng cũng rất quan tâm đến chuyến khảo sát của mọi người, lần trước anh ấy nói sẽ cho ra ưu đãi lớn, chuyện này cứ chờ đến lúc mọi người nói rõ với huyện ủy.
Lúc dùng cơm, ngoài hai lái xe, tất cả đều uống khá nhiều, mà Hàn Đông chỉ uống ba ly, miễn hỏng việc.
Lữ Nam Phương cười ha ha nói:
- Anh Đông, anh được xưng là "Hàn Tam Thiên", tôi thấy bây giờ nên gọi là "Hàn Ba Ly".
Những người khác là lần đầu tiên nghe nói về biệt hiệu Hàn Tam Thiên của Hàn Đông, ai cũng hỏi thăm Lữ Nam Phương. Sau khi nghe Lữ Nam Phương giải thích, đám người quản lý Hà vốn rất nghi hoặc với Hàn Đông, bây giờ chợt cảm thấy hắn rất giỏi. Thử nghĩ xem một người có ba bài viết được đăng lên nhật báo Trung Quốc, còn có thể an tâm làm một chủ tịch thị trấn, có thể thấy bên trong có bao nhiêu tính toán.
Sau khi cơm nước xong thì vị kỹ sư họ Uông đi vào xem xét kết quả đo lường, đám người Hàn Đông thì ngồi nói chuyện phiếm. Lúc này máy nhắn tin vang lên, là số điện thoại nhà của Hoàng Văn Vận, vì thế Hàn Đông nhanh chóng mượn điện thoại của Vương Bân Hiền để gọi cho lãnh đạo. Chiếc điện thoại di động của Lữ Nam Phương đã sử dụng vài lượt và hết sạch pin, thật sự là cục gạch phòng thân.
Hoàng Văn Vận nghe điện thoại, hắn hỏi:
- Hàn Đông, kết quả của tập đoàn Kỳ Vọng là thế nào?
Hàn Đông cười khổ một cái, bí thư Hoàng rõ ràng khá nóng lòng, hắn cười nói:
- Kỹ sư của bọn họ đang kiểm nghiệm chất nước, có lẽ sẽ nhanh chóng có kết quả, phương diện khác tôi thấy không có vấn đề.
Bí thư Hoàng có vẻ rất vội:
- À, tốt, khi có kết quả cậu phải lập tức báo với tôi, đúng rồi, ngày mai bọn họ có rảnh không?
Hàn Đông nói:
- Sau khi có kết quả xét nghiệm tôi sẽ điện thoại cho anh, mà ngày mai bí thư muốn tiếp bọn họ lúc mấy giờ?
Hoàng Văn Vận có chút trầm ngâm, sau đó nói:
- Mười giờ sáng.
Hàn Đông cũng không rõ vì sao bí thư Hoàng Văn Vận muốn tiếp kiến tập đoàn Kỳ Vọng gấp như vậy. Hắn cúp điện thoại, vừa đi ra thì thấy kỹ sư Uông đang nói gì đó với Ngưu Chí Không và quản lý Hà, trong tay cầm một tấm giấy, có lẽ là kết quả kiểm nghiệm.
Lữ Nam Phương hỏi:
- Anh Đông, là lãnh đạo huyện ủy gọi điện thoại đến sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, bí thư thị trấn có chuyện xảy ra, trong huyện cần sắp xếp nhân sự. Đúng rồi, Chí Không, bí thư Hoàng nói muốn gặp anh, thế nào, có hứng thú không?
Ngưu Chí Không cười nói:
- Sao lại không có hứng thú? Quan phụ mẫu của huyện Phú Nghĩa muốn gặp mặt, tôi nào dám đắc tội. Anh Đông cứ hẹn thời gian, đến lúc đó tôi và quản lý Hà sẽ đến gặp.
Ngưu Chí Không làm như vậy thứ nhất cũng thật sự vì Hoàng Văn Vận là bí thư huyện ủy, hai bên sẽ thiết lập quan hệ, sau này sẽ có lợi rất lớn khi tập đoàn Kỳ Vọng đầu tư trong huyện Phú Nghĩa. Thứ hai là vì Hoàng Văn Vận thông qua Hàn Đông mà biểu đạt ý nghĩ muốn gặp mặt, đồng ý mới có lợi cho cả Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- Vậy chờ chúng ta từ An Khê quay về, sẽ xem xét thời gian.
Ngay sau đó đã đến thôn An Khê, khi thấy nước sông từ trong động chảy ra thì ai cũng than thành tiếng. Đi đến cửa động đứng, ai cũng không tự chủ được phải rùng mình, ai cũng cảm thấy kinh ngạc vì cảnh quan tự nhiên ở đây, vài nữ nhân viên không nhịn được phải đứng trước cửa động, đặt hai tay lên miệng hét lên vài tiếng, nghe thấy tiếng vọng từ bên trong, không khỏi cười hi hi ha ha.
Một lát sau, quản lý Hà cho tất cả nhân viên bắt đầu ra tay, lấy những thùng dụng cụ từ trên xe xuống, một người đàn ông có bộ dạng chuyên gia mới dẫn người lấy mẫu, dùng ống thủy tinh đựng các mẫu nước. Mặt khác còn có người dùng camera liên tục quay và chụp các góc độ.
Lúc này những thôn dân phụ cận cũng cũng nghe được tin tức, bọn họ tốp năm tốp ba chạy đến xem, lại vung tay chỉ trỏ. Trong đám người có ông lão mà Hàn Đông từng gặp trước đó, ông cũng đang chắp tay sau lưng xem náo nhiệt, không hưng phấn giống như những người khác, giống như thật sự không mấy ưa nhìn đám người khảo sát.
Khảo sát thực địa khá đơn giản, chủ yếu là lấy mẫu đất và nước, sau đó tiến hành thăm dò địa thế, còn những thứ như hoàn cảnh thị trường thì không phải làm ở đây, dù sao muốn đầu tư chỗ này thì sẽ tự phát sinh thị trường mà thôi.
Lâm Phương Tri cười nói:
- Quản lý Hà, có muốn vào trong động không, nếu làm nơi trữ rượu ở bên trong, hiệu quả chắc chắc sẽ rất tốt.
Hàn Đông khẽ động, hắn nói với Ngưu Chí Không:
- Nếu sau này tạo hầm trữ rượu ở bên trong, ngược lại có thể giữ được phương thức pha chế, vì đưa vào hầm và lấy ra sẽ khác nhau.
Hai mắt Ngưu Chí Không chợt tỏa sáng, hắn hưng phấn nói:
- Đúng vậy, anh Đông nói không sai.
Quản lý Hà ở bên cạnh cũng nịnh nọt:
- Không ngờ chủ tịch Hà có đầu óc kinh doanh như vậy, nếu vào tập đoàn Kỳ Vọng của chúng tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ thất nghiệp.
Lữ Nam Phương cười ha hả nói:
- Quản lý Hà cũng đừng lo lắng, anh Đông chắc chắn sẽ không cướp chén cơm của anh, con đường của anh ấy không động chạm gì với chúng ta.
Lữ Nam Phương thấy Ngưu Chí Không và quản lý Hà đều tán thưởng lời đề xuất của Hàn Đông, hắn thu xếp muốn mượn bè tiến vào trong động. Nhưng quản lý Hà nói nên miễn, nói là không cần tiến vào, thứ nhất là vì bên trong quá lạnh, thứ hai là tình huống của sông Long Động Hà là khác biệt, phải thông qua các nghiên cứu địa chất tương quan mới hiểu hết được, sau đó căn cứ vào kết quả mới tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Hàn Đông lúc này mới hiểu, tuy vì có nguyên nhân là Lữ Nam Phương, nhưng Ngưu Chí Không đưa tổ khảo sát xuống nhanh như vậy, chứng tỏ bọn họ không phải đến làm trò, điều này nói rõ bọn họ rất có thành ý đầu tư.
Ngưu Chí Không lại có vẻ hưng phấn nói:
- Anh Đông, không phải anh sẽ mời chúng tôi ăn cá sông sao? Tối nay phải uống vài ly mới được.
Sau khi đám chuyên gia thu hàng mẫu mang về nghiên cứu, mọi người bắt đầu lên xe quay về thị trấn Triệu Hoa, thôn dân đều thất vọng. Đội khảo sát lần này không giống trước đó, trước kia đến đều có rất nhiều trò, lần này lại rất đơn giản, trước sau chưa đến một giờ, chẳng lẽ chỉ chơi đùa một chút vậy sao?
Sau khi quay lại thị trấn Triệu Hoa thì mọi người đến quán ven sông, khi xuống xe thì quản lý Hà yêu cầu một phòng yên tĩnh, sẽ tiến hành xử lý hàng mẫu và cho ra kết luận ban đầu. Hàn Đông tất nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của đối phương, hơn nữa hắn cũng ước gì nhanh chóng có kết quả.
Lúc này khách đến dùng cơm cũng không nhiều, nhưng Đặng Đạt Hòa đã thương lượng với Vương Bân Hiền, để cho vài vị khách gần đó sang các tụ điểm khác, còn những vị khách đến từ những vùng xa hơn trong huyện Phú Nghĩa hoặc các nơi khác thì không thể cho đi được. Nhưng như vậy cũng thanh tĩnh hơn rất nhiều, không giống tình huống huyên náo như bữa trưa.
- Tiểu Đặng, làm rất tốt.
Hàn Đông thỏa mãn tán thưởng một câu với Đặng Đạt Hòa, hắn cười nói:
- Trước đó bí thư Hoàng Văn Vận đã trưng cầu ý kiến của tôi, tôi đề nghị cho cậu là chủ nhiệm văn phòng thị trấn, cậu cố gắng làm cho tốt.
- Sao?
Đặng Đạt Hòa nghe mà ngây người, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, tưởng rằng mình nghe lầm, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, hắn đỏ mặt tía tai, giọng điệu cũng lắp bắp:
- Chủ tịch Hàn, tôi...Tôi...Tôi...
- Ha ha, đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ đề nghị mà thôi, có được hay không còn phải xem vào kết quả.
Hàn Đông vỗ vai của Đặng Đạt Hòa nói:
- Trước tiên làm tốt công tác chiêu đãi khách, để anh Vương làm những món cá tốt nhất.
- Vâng...
Đặng Đạt Hòa chợt cúi người thật sâu với Hàn Đông:
- Cám ơn chủ tịch Hàn.
Đặng Đạt Hòa nói xong thì nhanh chóng chạy đi tìm Vương Bân Hiền.
Hàn Đông cười cười, có lẽ tin tức này sẽ làm cho Đặng Đạt Hòa hưng phấn đến mức choáng váng, nếu thật sự có thể trở thành chủ nhiệm văn phòng thị trấn, như vậy sẽ là ủy viên đảng ủy, coi như Đặng Đạt Hòa tiến một bước dài vào cấp phó khoa. Tất nhiên tình huống khi đó sẽ cách biệt một trời một vực với trạng thái ăn không ngồi chờ trước kia, cũng khó trách hắn hưng phấn như vậy.
Nữ nhân viên lái xe đi đến, trong tay cầm một ly trà, nàng cười hỏi:
- Chủ tịch Hàn, anh ấy làm sao vậy? Anh không phê bình anh ấy đấy chứ?
Hàn Đông biết người phụ nữ này tên là Lâm Tú Chi, hắn cười nói:
- Không có, vừa rồi tôi khen ngợi anh ta. Đúng rồi, chị Lâm, đến lúc nào thì tổ khảo sát mới cho ra kết quả.
Lâm Tú Chi nói:
- Điều này chúng tôi không thể làm chủ được, phải đợi kỹ sư Uông kiểm nghiệm mới biết được, nếu nhanh thì phải mất hai ba giờ, chờ chúng ta dùng cơm xong sẽ có kết quả ngay thôi. Chủ tịch Hàn, nói thật nhé, tôi thấy giao thông của thị trấn Triệu Hoa rất có vấn đề, muốn dùng phà qua sông lại đợi khá lâu.
Hàn Đông nói:
- Chị Lâm yên tâm, nếu các người đầu tư, tôi không dám nói sẽ xây cầu nhưng vấn đề phà qua sông sẽ được giải quyết gọn gàng, nhất định sẽ sáng tạo điều kiện tiện lợi nhất. Hơn nữa bí thư Hoàng cũng rất quan tâm đến chuyến khảo sát của mọi người, lần trước anh ấy nói sẽ cho ra ưu đãi lớn, chuyện này cứ chờ đến lúc mọi người nói rõ với huyện ủy.
Lúc dùng cơm, ngoài hai lái xe, tất cả đều uống khá nhiều, mà Hàn Đông chỉ uống ba ly, miễn hỏng việc.
Lữ Nam Phương cười ha ha nói:
- Anh Đông, anh được xưng là "Hàn Tam Thiên", tôi thấy bây giờ nên gọi là "Hàn Ba Ly".
Những người khác là lần đầu tiên nghe nói về biệt hiệu Hàn Tam Thiên của Hàn Đông, ai cũng hỏi thăm Lữ Nam Phương. Sau khi nghe Lữ Nam Phương giải thích, đám người quản lý Hà vốn rất nghi hoặc với Hàn Đông, bây giờ chợt cảm thấy hắn rất giỏi. Thử nghĩ xem một người có ba bài viết được đăng lên nhật báo Trung Quốc, còn có thể an tâm làm một chủ tịch thị trấn, có thể thấy bên trong có bao nhiêu tính toán.
Sau khi cơm nước xong thì vị kỹ sư họ Uông đi vào xem xét kết quả đo lường, đám người Hàn Đông thì ngồi nói chuyện phiếm. Lúc này máy nhắn tin vang lên, là số điện thoại nhà của Hoàng Văn Vận, vì thế Hàn Đông nhanh chóng mượn điện thoại của Vương Bân Hiền để gọi cho lãnh đạo. Chiếc điện thoại di động của Lữ Nam Phương đã sử dụng vài lượt và hết sạch pin, thật sự là cục gạch phòng thân.
Hoàng Văn Vận nghe điện thoại, hắn hỏi:
- Hàn Đông, kết quả của tập đoàn Kỳ Vọng là thế nào?
Hàn Đông cười khổ một cái, bí thư Hoàng rõ ràng khá nóng lòng, hắn cười nói:
- Kỹ sư của bọn họ đang kiểm nghiệm chất nước, có lẽ sẽ nhanh chóng có kết quả, phương diện khác tôi thấy không có vấn đề.
Bí thư Hoàng có vẻ rất vội:
- À, tốt, khi có kết quả cậu phải lập tức báo với tôi, đúng rồi, ngày mai bọn họ có rảnh không?
Hàn Đông nói:
- Sau khi có kết quả xét nghiệm tôi sẽ điện thoại cho anh, mà ngày mai bí thư muốn tiếp bọn họ lúc mấy giờ?
Hoàng Văn Vận có chút trầm ngâm, sau đó nói:
- Mười giờ sáng.
Hàn Đông cũng không rõ vì sao bí thư Hoàng Văn Vận muốn tiếp kiến tập đoàn Kỳ Vọng gấp như vậy. Hắn cúp điện thoại, vừa đi ra thì thấy kỹ sư Uông đang nói gì đó với Ngưu Chí Không và quản lý Hà, trong tay cầm một tấm giấy, có lẽ là kết quả kiểm nghiệm.
/1284
|