“Thật sự chín chắn rồi.”
Đây chính là sự khẳng định lớn nhất của ông nội đối với Hàn Đông.
Trong thể chế của nước Trung Hoa, về việc đánh giá một cán bộ, có thể là nhiều mặt, nhưng bình thường có thể tổng kết lại hai từ “chín chắn”, tư tưởng chín chắn, phương thức công tác, năng lực chín chắn, đây giống như tất cả quan viên đều là trái ở đầu cành, chín mới tốt, chín chính là cách đánh giá tốt nhất đối với một quả trái cây.
Ông cụ tuy là nhiều lần khen ngợi Hàn Đông, nhưng trên thực tế ông ấy đối với cán bộ lãnh đạo yêu cầu rất cao, cho dù Hàn Đông là cháu ruột của ông ấy, yêu cầu của ông ấy cũng nghiêm khắc như vậy, mà ông nhiều lần khen ngợi Hàn Đông chính là cho thấy một cách rõ ràng ông tán thành những việc Hàn Đông đã làm.
Điều này bản thân Hàn Đông cũng có thể cảm nhận sâu sắc.
Ông nội trong điện thoại chủ yếu hỏi thăm Hàn Đông về chuyện xây dựng nông thôn mới ở thành phố Ninh Hải, đối với việc Hàn Đông miễn trừ thuế nông nghiệp toàn diện vô cùng tán thành.
Cuối cùng ông nội còn hỏi thăm một chút về Hàn Vũ, biết được nhóc con phát triển rất tốt, ông ấy liền vui mừng cười vài tiếng.
Tuy ông nội không nói rõ, nhưng Hàn Đông nghe ra được ông nội vô cùng nhớ Hàn Vũ, trong lòng liền quyết định kêu Lữ Nhạc bớt chút thời gian dẫn Hàn Vũ về Yến Kinh ở một thời gian.
Người Trung Hoa đặc biệt là người già đều có một loại mong muốn, đó chính là con cháu đầy đàn, con cháu quây quần bên cạnh, đây giống như là điều theo đuổi cả đời của một người vậy, tuy ông cụ hy vọng hậu nhân ai ai cũng có tiền đồ, mà có tiền đồ rồi, căn bản đều bận rộn ở bên ngoài, muốn con cháu quây quần xung quanh có chút khó khăn, nhưng đối với Hàn Vũ đứa chắt trai này, ông ấy chắc chắn hy vọng Hàn Vũ lúc nào cũng ở bên cạnh ông.
Bản thân Hàn Đông cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ông nội, để con trai ở bên cạnh ông, mang lại niềm vui cho ông cũng coi là một bù đắp.
Được sự tán thành của ông nội, Hàn Đông cũng không kiêu ngạo nóng vội, trước sau như một làm tốt các hạng mục công tác của thành phố Ninh Hải, các công tác cũng đã được sắp xếp đâu vào đấy, cái Hàn Đông cần phải làm chính là tăng cường quá trình kiểm soát, đảm bảo các hạng mục công tác hoàn thành một cách chất lượng, đồng thời cũng cần xây dựng tốt đội ngũ cán bộ.
Vì Hàn Đông vị Bí thư Thành ủy này thỉnh thoảng cũng tự mình đến các ban ngành tiến hành thăm dò, cho nên cho dù mọi người đều biết Hàn Đông đối xử với người khác tương đối nhã nhặn nhưng cũng không dám khinh suất, làm việc đều cẩn thận, trong khoảng thời gian ngắn tác phong làm việc của các cấp cơ quan ở thành phố Ninh Hải vô hình chung đã cải thiện rất nhiều.
Ngày bảy tháng bảy, buổi sáng lúc Hàn Đông đang thị sát ở quận Tân Giang, nhận điện thoại do Thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị là Hạ Kim Tùng gọi tới.
Hạ Kim Tùng báo cho Hàn Đông ngày mai đến Tỉnh ủy, nói là Tào Hoành Vị muốn gặp hắn.
Hàn Đông cũng không biết Tào Hoành Vị đột nhiên tìm hắn làm gì, nhưng hắn cũng không hỏi Hạ Kim Tùng, dù sao thì ngày mai đến Tỉnh ủy sẽ biết.
Trong khoảng thời gian này, phía Tỉnh ủy cũng không có vị lãnh đạo nào đến thành phố Ninh Hải, thậm chí cũng không có ai tìm Hàn Đông, hình như thành phố Ninh Hải đã trở thành một nước độc lập vậy, hoặc là nói mọi người đều chọn không quản lý chuyện của thành phố Ninh Hải, để Hàn Đông tự do phát huy.
Hiện tại Tào Hoành Vị chủ động cho gọi, Hàn Đông cảm thấy ông ta khẳng định là có chuyện gì, hơn nữa không phải là chuyện bình thường.
Hôm sau, Hàn Đông liền dẫn Vương Lập Bình đến thành phố Biện Châu.
Tới thành phố Biện Châu, Hàn Đông cũng không chậm trễ, trực tiếp đến Tỉnh ủy.
Lần này Tào Hoành Vị thấy Hàn Đông đến, so với lần trước nhiệt tình hơn nhiều, lại còn bước ra vài bước đón tiếp, đi đến bên cạnh cửa, nét mặt tươi cười.
Hàn Đông trong lòng cảm thấy kỳ quái, chân cũng bước nhanh hơn, tiến lên bắt tay Tào Hoành Vị, nói:
- Bí thư Tào, chào anh.
- Đồng chí Hàn Đông đến đây, ngồi bên này.
So với thái độ lạnh nhạt lần trước, Tào Hoành Vị hiện tại quả thực nhiệt tình như lửa.
- Kim Tùng, đem trà Long Tỉnh quý giá của tôi ra pha cho đồng chí Hàn Đông một ly.
Hàn Đông trong lòng lại sửng sốt, Tào Hoành Vị biết niềm đam mê nhỏ nhoi của mình, có lẽ không phải là chuyện lớn gì, nhưng ông ta lại kêu Hạ Kim Tùng đặc biệt chuẩn bị trà Long Tỉnh tiếp đãi mình, điều này khiến Hàn Đông vô cùng kinh ngạc.
“Tào Hoành Vị kêu mình đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Hàn Đông trong lòng nghi hoặc.
Đương nhiên, ngoài mặt Hàn Đông vẫn giữ một bộ dạng cung kính, đợi sau khi Tào Hoành Vị ngồi xuống, mới nhẹ nhàng ngồi xuống sopha da thật màu đỏ đậm.
- Đồng chí Hàn Đông, công tác trong thời gian gần đây của thành phố Ninh Hải vô cùng xuất sắc.
Tào Hoành Vị vừa mở miệng liền khen ngợi công tác của Hàn Đông, đối với những việc Hàn Đông đã làm trong khoảng thời gian này đúng là thuộc như lòng bàn tay, xem ra ông ta trong thời gian này tuy không để tâm đến Hàn Đông lắm nhưng vẫn luôn quan tâm đến tình hình của thành phố Ninh Hải.
Hàn Đông mỉm cười, thản nhiên nói:
- Bí thư Tào, những chuyện này đều là tôi nên làm.
Tào Hoành Vị gật đầu, nói:
- Đúng vậy, làm quan một nhiệm kỳ, tạo phúc một phương, từ xưa đến nay rất nhiều quan viên đều có sự theo đuổi như vậy, nhưng thật sự thì có mấy ai làm được, đồng chí Hàn Đông có thể nghiêm túc thực hiện tốt chức trách của mình, nghĩ cho lợi ích của dân chúng, nâng cao thu nhập và mức sống của dân chúng nông thôn một cách thiết thực, đúng thật là đáng quý, nếu các quan viên của nước Trung Hoa đều có cảnh giới tư tưởng này, vậy thì sự nghiệp của chúng ta khẳng định phát triển càng thuận lợi.
Hàn Đông vừa cùng Tào Hoành Vị nói chuyện, trong lòng lại không thể hiểu được, không biết Tào Hoành Vị hôm nay rốt cuộc thần kinh bị gì, thái độ lại khác lúc trước nhiều như vậy.
Chẳng lẽ Tào Hoành Vị muốn tiến thêm một bước đến sắp điên rồi, muốn có được sự ủng hộ của nhà họ Hàn, cho nên muốn từ người mình tìm cửa đột phá.
Nhưng nếu là như vậy, vậy thì Tào Hoành Vị không tránh khỏi nghĩ quá ngây thơ rồi.
Hàn Đông nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết là chuyện gì.
Từ văn phòng của Tào Hoành Vị đi ra, Hàn Đông cũng không đi gặp ai khác, mà trực tiếp gọi Vương Lập Bình, sau đó lái xe trở về thành phố Ninh Hải.
Trên đường trở về thành phố Ninh Hải, Hàn Đông gọi điện thoại cho cha là Hàn Chính.
Hắn cảm thấy biểu hiện của Tào Hoành Vị lần này làm cho người ta sinh nghi, cho nên không kìm được gọi điện thoại cho cha tìm hiểu một chút.
- Hàn Đông, thế nào, có phải có chuyện gì nghi ngờ?
Cha Hàn Chính âm thanh sang sảng từ điện thoại truyền qua.
Giờ phút này, nghi hoặc trong lòng của Hàn Đông như tuyết bị mặt trời chiếu đến, phút chốc đã tan ra rồi.
Hắn trong nháy mắt liền nghĩ thông suốt, khẳng định là công tác của mình có điều chỉnh, cho nên Tào Hoành Vị mới nói chuyện với mình trước, cũng coi là cải thiện quan hệ.
Chỉ có điều hiện tại Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt đã bố trí đủ, không biết lại sắp xếp mình thế nào đây.
Mặt khác, trong lòng Hàn Đông còn có một điểm nghĩ không ra là ngay cả Tào Hoành Vị cũng biết chuyện này, tại sao không ai trao đổi với mình một chút vậy.
Cha không có nói qua với mình, Triệu Nhạc cũng không gọi điện thoại cho mình.
Giống như là mọi người không quá coi trọng chuyện này vậy.
- Rất nhiều chuyện, đều cần động não nhiều một chút mới được.
Hàn Chính cười, nói.
- Không thể chuyện gì cũng để con biết một cách rõ ràng, mà chỉ cần có đầu óc giỏi phân tích vấn đề, vậy thì cho dù hoàn cảnh có phức tạp thế nào, cũng có thể thấy biến mà không sợ, đoán chừng không bao lâu nữa con sẽ vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy rồi, bên trên lần này đã có kết luận, sau đó, con sẽ chính thức tham dự vào một phần thế lực cấp tỉnh, có thể phải đối mặt hoàn cảnh trước mắt càng thêm phức tạp, làm bất cứ chuyện gì, đều phải cực kỳ thận trọng.
- Cái này vốn không cần cha phải nói với con, mấy năm nay con phát triển rất tốt, phát triển vững bước, làm đã đủ tốt rồi, nhưng mọi người hy vọng vào con rất cao, cha cũng không muốn con làm mọi người thất vọng.
- Con sẽ toàn lực ứng phó.
Hàn Đông nói, hắn cũng không hỏi chức vị của mình cụ thể sắp xếp thế nào, bởi vì mọi chuyện đã được quyết định, vậy thì việc bổ nhiệm sẽ nhanh chóng báo xuống.
Bản thân mình tiếp theo chính là cần phải làm tốt chuẩn bị.
Hàn Đông hiểu được, tình hình tỉnh Giang Việt vô cùng phức tạp, thế lực nhiều mặt cũng đã tham dự cuộc đua, bản thân mình vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, về sau sẽ không tránh khỏi phải tham dự vào cuộc đua này.
Ở nền tảng mới, mặc kệ chức vụ cụ thể của mình là sắp xếp thế nào, đều phải toàn lực làm tốt, tuy Hàn Đông cảm thấy có chút áp lực, nhưng trong lòng đối với việc sẽ tham dự vào cuộc tranh đấu ở tỉnh có chút chờ mong.
Đây chính là sự khẳng định lớn nhất của ông nội đối với Hàn Đông.
Trong thể chế của nước Trung Hoa, về việc đánh giá một cán bộ, có thể là nhiều mặt, nhưng bình thường có thể tổng kết lại hai từ “chín chắn”, tư tưởng chín chắn, phương thức công tác, năng lực chín chắn, đây giống như tất cả quan viên đều là trái ở đầu cành, chín mới tốt, chín chính là cách đánh giá tốt nhất đối với một quả trái cây.
Ông cụ tuy là nhiều lần khen ngợi Hàn Đông, nhưng trên thực tế ông ấy đối với cán bộ lãnh đạo yêu cầu rất cao, cho dù Hàn Đông là cháu ruột của ông ấy, yêu cầu của ông ấy cũng nghiêm khắc như vậy, mà ông nhiều lần khen ngợi Hàn Đông chính là cho thấy một cách rõ ràng ông tán thành những việc Hàn Đông đã làm.
Điều này bản thân Hàn Đông cũng có thể cảm nhận sâu sắc.
Ông nội trong điện thoại chủ yếu hỏi thăm Hàn Đông về chuyện xây dựng nông thôn mới ở thành phố Ninh Hải, đối với việc Hàn Đông miễn trừ thuế nông nghiệp toàn diện vô cùng tán thành.
Cuối cùng ông nội còn hỏi thăm một chút về Hàn Vũ, biết được nhóc con phát triển rất tốt, ông ấy liền vui mừng cười vài tiếng.
Tuy ông nội không nói rõ, nhưng Hàn Đông nghe ra được ông nội vô cùng nhớ Hàn Vũ, trong lòng liền quyết định kêu Lữ Nhạc bớt chút thời gian dẫn Hàn Vũ về Yến Kinh ở một thời gian.
Người Trung Hoa đặc biệt là người già đều có một loại mong muốn, đó chính là con cháu đầy đàn, con cháu quây quần bên cạnh, đây giống như là điều theo đuổi cả đời của một người vậy, tuy ông cụ hy vọng hậu nhân ai ai cũng có tiền đồ, mà có tiền đồ rồi, căn bản đều bận rộn ở bên ngoài, muốn con cháu quây quần xung quanh có chút khó khăn, nhưng đối với Hàn Vũ đứa chắt trai này, ông ấy chắc chắn hy vọng Hàn Vũ lúc nào cũng ở bên cạnh ông.
Bản thân Hàn Đông cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ông nội, để con trai ở bên cạnh ông, mang lại niềm vui cho ông cũng coi là một bù đắp.
Được sự tán thành của ông nội, Hàn Đông cũng không kiêu ngạo nóng vội, trước sau như một làm tốt các hạng mục công tác của thành phố Ninh Hải, các công tác cũng đã được sắp xếp đâu vào đấy, cái Hàn Đông cần phải làm chính là tăng cường quá trình kiểm soát, đảm bảo các hạng mục công tác hoàn thành một cách chất lượng, đồng thời cũng cần xây dựng tốt đội ngũ cán bộ.
Vì Hàn Đông vị Bí thư Thành ủy này thỉnh thoảng cũng tự mình đến các ban ngành tiến hành thăm dò, cho nên cho dù mọi người đều biết Hàn Đông đối xử với người khác tương đối nhã nhặn nhưng cũng không dám khinh suất, làm việc đều cẩn thận, trong khoảng thời gian ngắn tác phong làm việc của các cấp cơ quan ở thành phố Ninh Hải vô hình chung đã cải thiện rất nhiều.
Ngày bảy tháng bảy, buổi sáng lúc Hàn Đông đang thị sát ở quận Tân Giang, nhận điện thoại do Thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị là Hạ Kim Tùng gọi tới.
Hạ Kim Tùng báo cho Hàn Đông ngày mai đến Tỉnh ủy, nói là Tào Hoành Vị muốn gặp hắn.
Hàn Đông cũng không biết Tào Hoành Vị đột nhiên tìm hắn làm gì, nhưng hắn cũng không hỏi Hạ Kim Tùng, dù sao thì ngày mai đến Tỉnh ủy sẽ biết.
Trong khoảng thời gian này, phía Tỉnh ủy cũng không có vị lãnh đạo nào đến thành phố Ninh Hải, thậm chí cũng không có ai tìm Hàn Đông, hình như thành phố Ninh Hải đã trở thành một nước độc lập vậy, hoặc là nói mọi người đều chọn không quản lý chuyện của thành phố Ninh Hải, để Hàn Đông tự do phát huy.
Hiện tại Tào Hoành Vị chủ động cho gọi, Hàn Đông cảm thấy ông ta khẳng định là có chuyện gì, hơn nữa không phải là chuyện bình thường.
Hôm sau, Hàn Đông liền dẫn Vương Lập Bình đến thành phố Biện Châu.
Tới thành phố Biện Châu, Hàn Đông cũng không chậm trễ, trực tiếp đến Tỉnh ủy.
Lần này Tào Hoành Vị thấy Hàn Đông đến, so với lần trước nhiệt tình hơn nhiều, lại còn bước ra vài bước đón tiếp, đi đến bên cạnh cửa, nét mặt tươi cười.
Hàn Đông trong lòng cảm thấy kỳ quái, chân cũng bước nhanh hơn, tiến lên bắt tay Tào Hoành Vị, nói:
- Bí thư Tào, chào anh.
- Đồng chí Hàn Đông đến đây, ngồi bên này.
So với thái độ lạnh nhạt lần trước, Tào Hoành Vị hiện tại quả thực nhiệt tình như lửa.
- Kim Tùng, đem trà Long Tỉnh quý giá của tôi ra pha cho đồng chí Hàn Đông một ly.
Hàn Đông trong lòng lại sửng sốt, Tào Hoành Vị biết niềm đam mê nhỏ nhoi của mình, có lẽ không phải là chuyện lớn gì, nhưng ông ta lại kêu Hạ Kim Tùng đặc biệt chuẩn bị trà Long Tỉnh tiếp đãi mình, điều này khiến Hàn Đông vô cùng kinh ngạc.
“Tào Hoành Vị kêu mình đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Hàn Đông trong lòng nghi hoặc.
Đương nhiên, ngoài mặt Hàn Đông vẫn giữ một bộ dạng cung kính, đợi sau khi Tào Hoành Vị ngồi xuống, mới nhẹ nhàng ngồi xuống sopha da thật màu đỏ đậm.
- Đồng chí Hàn Đông, công tác trong thời gian gần đây của thành phố Ninh Hải vô cùng xuất sắc.
Tào Hoành Vị vừa mở miệng liền khen ngợi công tác của Hàn Đông, đối với những việc Hàn Đông đã làm trong khoảng thời gian này đúng là thuộc như lòng bàn tay, xem ra ông ta trong thời gian này tuy không để tâm đến Hàn Đông lắm nhưng vẫn luôn quan tâm đến tình hình của thành phố Ninh Hải.
Hàn Đông mỉm cười, thản nhiên nói:
- Bí thư Tào, những chuyện này đều là tôi nên làm.
Tào Hoành Vị gật đầu, nói:
- Đúng vậy, làm quan một nhiệm kỳ, tạo phúc một phương, từ xưa đến nay rất nhiều quan viên đều có sự theo đuổi như vậy, nhưng thật sự thì có mấy ai làm được, đồng chí Hàn Đông có thể nghiêm túc thực hiện tốt chức trách của mình, nghĩ cho lợi ích của dân chúng, nâng cao thu nhập và mức sống của dân chúng nông thôn một cách thiết thực, đúng thật là đáng quý, nếu các quan viên của nước Trung Hoa đều có cảnh giới tư tưởng này, vậy thì sự nghiệp của chúng ta khẳng định phát triển càng thuận lợi.
Hàn Đông vừa cùng Tào Hoành Vị nói chuyện, trong lòng lại không thể hiểu được, không biết Tào Hoành Vị hôm nay rốt cuộc thần kinh bị gì, thái độ lại khác lúc trước nhiều như vậy.
Chẳng lẽ Tào Hoành Vị muốn tiến thêm một bước đến sắp điên rồi, muốn có được sự ủng hộ của nhà họ Hàn, cho nên muốn từ người mình tìm cửa đột phá.
Nhưng nếu là như vậy, vậy thì Tào Hoành Vị không tránh khỏi nghĩ quá ngây thơ rồi.
Hàn Đông nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết là chuyện gì.
Từ văn phòng của Tào Hoành Vị đi ra, Hàn Đông cũng không đi gặp ai khác, mà trực tiếp gọi Vương Lập Bình, sau đó lái xe trở về thành phố Ninh Hải.
Trên đường trở về thành phố Ninh Hải, Hàn Đông gọi điện thoại cho cha là Hàn Chính.
Hắn cảm thấy biểu hiện của Tào Hoành Vị lần này làm cho người ta sinh nghi, cho nên không kìm được gọi điện thoại cho cha tìm hiểu một chút.
- Hàn Đông, thế nào, có phải có chuyện gì nghi ngờ?
Cha Hàn Chính âm thanh sang sảng từ điện thoại truyền qua.
Giờ phút này, nghi hoặc trong lòng của Hàn Đông như tuyết bị mặt trời chiếu đến, phút chốc đã tan ra rồi.
Hắn trong nháy mắt liền nghĩ thông suốt, khẳng định là công tác của mình có điều chỉnh, cho nên Tào Hoành Vị mới nói chuyện với mình trước, cũng coi là cải thiện quan hệ.
Chỉ có điều hiện tại Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt đã bố trí đủ, không biết lại sắp xếp mình thế nào đây.
Mặt khác, trong lòng Hàn Đông còn có một điểm nghĩ không ra là ngay cả Tào Hoành Vị cũng biết chuyện này, tại sao không ai trao đổi với mình một chút vậy.
Cha không có nói qua với mình, Triệu Nhạc cũng không gọi điện thoại cho mình.
Giống như là mọi người không quá coi trọng chuyện này vậy.
- Rất nhiều chuyện, đều cần động não nhiều một chút mới được.
Hàn Chính cười, nói.
- Không thể chuyện gì cũng để con biết một cách rõ ràng, mà chỉ cần có đầu óc giỏi phân tích vấn đề, vậy thì cho dù hoàn cảnh có phức tạp thế nào, cũng có thể thấy biến mà không sợ, đoán chừng không bao lâu nữa con sẽ vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy rồi, bên trên lần này đã có kết luận, sau đó, con sẽ chính thức tham dự vào một phần thế lực cấp tỉnh, có thể phải đối mặt hoàn cảnh trước mắt càng thêm phức tạp, làm bất cứ chuyện gì, đều phải cực kỳ thận trọng.
- Cái này vốn không cần cha phải nói với con, mấy năm nay con phát triển rất tốt, phát triển vững bước, làm đã đủ tốt rồi, nhưng mọi người hy vọng vào con rất cao, cha cũng không muốn con làm mọi người thất vọng.
- Con sẽ toàn lực ứng phó.
Hàn Đông nói, hắn cũng không hỏi chức vị của mình cụ thể sắp xếp thế nào, bởi vì mọi chuyện đã được quyết định, vậy thì việc bổ nhiệm sẽ nhanh chóng báo xuống.
Bản thân mình tiếp theo chính là cần phải làm tốt chuẩn bị.
Hàn Đông hiểu được, tình hình tỉnh Giang Việt vô cùng phức tạp, thế lực nhiều mặt cũng đã tham dự cuộc đua, bản thân mình vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, về sau sẽ không tránh khỏi phải tham dự vào cuộc đua này.
Ở nền tảng mới, mặc kệ chức vụ cụ thể của mình là sắp xếp thế nào, đều phải toàn lực làm tốt, tuy Hàn Đông cảm thấy có chút áp lực, nhưng trong lòng đối với việc sẽ tham dự vào cuộc tranh đấu ở tỉnh có chút chờ mong.
/1284
|