- Nói cái gì vậy?
Ngưu Chí Không phẫn nộ nói, với thân phận của hắn, chưa từng bị người ta mắng như vậy bao giờ.
- Hừ, bố chửi mày đấy, không phục sao?
Chiếc xe việt dã dừng lại, có hai tên đàn ông từ phía sau nhảy xuống rồi xông lên phía trước, một tên đá vào cửa xe chiếc BMW rồi mắng:
- Thằng kia, xuống xe cho ông.
- Chuyện gì xảy ra?
Hàn Đông và Lữ Nam Phương đi đến cửa chờ, lúc này lại phải tranh thủ chạy đến, động tác của Lữ Nam Phương khá nhanh, hắn vọt đến và kêu lên:
- Các người làm gì vậy?
- Con bà mày.
Tên tóc dài vừa lúc xuống xe, hắn đá mạnh vào hông Lữ Nam Phương, vì vậy mà Lữ Nam Phương bị đá đau đến mức nhe răng trợn mắt, hắn lui vài bước dựa vào thân xe, đúng lúc tên tóc dài lại phóng lên vung đấm.
- Dừng tay.
Hàn Đông quát lên một tiếng lạnh lẽo, hắn vung tay chém qua, một tiếng bốp vang lên, trực tiếp trúng vào khuỷu tay tên tóc dài, làm cho cánh tay phải của tên này bị trật khớp, đau đến mức kêu gào thảm thiết. Hai tên đàn ông phía trước đang tấn công Ngưu Chí Không thấy tình thế phía sau thì xoay người phóng về phía Hàn Đông, một trái một phải, tình thế giáp công.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, hắn vung chân, hai tiếng bịch bịch vang lên, hai tên khốn kia bị đạp ngã xuống đất.
- Cốp!
Phía sau chợt vang lên một âm thanh hơi trầm, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lữ Nam Phương. Hàn Đông xoay người nhìn, chỉ thấy Lữ Nam Phương té trên mặt đất, trên trán máu tươi chảy ròng ròng, mà tên tóc dài thì đang cầm một cục gạch bằng tay trái, lại tiếp tục nện xuống. Tay phải của tên này đã rũ hẳn xuống nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ như vậy, đúng là không ngờ.
Lữ Nam Phương vì khinh thường nên ăn quả đắng, cái trán bị đập tóe máu, trong đầu quay cuồng, hắn dùng tay bụm lấy trán rồi nói lớn:
- Anh Đông, việc này không liên quan đến anh.
Hàn Đông khẽ động, Lữ Nam Phương nói như vậy chính là không muốn mình liên lụy vào, dù sao thì mình cũng là quan viên chính quyền, vì cấp bậc thấp nên nếu có liên quan đến ẩu đả cũng không hay. Nhưng hắn dù sao cũng không thể bỏ mặc, vì vậy mà vung chân đạp tên tóc dài té lăn xuống đất.
- Hừ!
Lữ Nam Phương cũng hít vào một hơi, cũng không quan tâm máu tươi chảy ròng ròng trên trán, nhanh chóng cầm điện thoại "cục gạch" trong tay đập xuống.
Lúc này cửa khách sạn đã có không ít người tập trung lại xem đánh nhau, đám bảo vệ cũng không dám tiến lên can ngăn, dù sao thì hai bên cũng đều chạy xe xịn đến, tiến lên khuyên sợ rằng sẽ gặp tai họa, đến lúc đó có muốn khóc cũng không được.
Một chiếc xe dừng lại, Liêu Hiểu Binh từ tren xe bước xuống, sau khi thấy đám người vây quanh thì cũng tò mò chen vào xem. Sau khi thấy rõ tình huống thì chợt hít vào một hơi khí lạnh, hắn vui sướng nói:
- Tốt, lần này xem mày còn biện pháp nào nữa.
Liêu Hiểu Binh nói xong thì chạy đến một buồng điện thoại công cộng bên cạnh khách sạn Long Đằng để gọi đi.
- Được rồi, đừng đánh nữa.
Hàn Đông giữ chặt Lữ Nam Phương nói:
- Tranh thủ đi bệnh viện.
Lữ Nam Phương lúc này có bộ dạng máu tươi đầm đìa khá khủng bố, lúc này hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi tức giận dùng điện thoại đập tên tóc dài hai cái mới chịu đứng lên, cơ thể lảo đảo.
Ngưu Chí Không tranh thủ lên xe, khởi động và chạy đến. Hai tên đàn ông trước đó bị Hàn Đông đánh ngã đã bò lên, chờ khi xe chạy qua, Hàn Đông đỡ Lữ Nam Phương lên xe, sau đó chỉ Ngưu Chí Không chạy về phía bệnh viện huyện Phú Nghĩa.
Liêu Hiểu Binh đứng ngoài đám người, hắn ghi lại biển số chiếc BMW, sau đó tiến đến bên cạnh tên tóc dài dùng giọng kinh ngạc reo lên:
- Tào thiếu gia, thế này là sao?
Lúc này tên tóc dài cũng máu tươi đầm đìa, đang gào lên chửi bới, hai tên đàn ông khác đang luống cuống dùng tay đỡ hắn.
- Đi bệnh viện.
Liêu Hiểu Binh kêu lớn để cho hai tên đàn ông đỡ tên tóc dài lên xe việt dã, sau đó hắn leo lên phía trước khởi động xe. Một tiếng ầm vang lên, xe việt dã húc vào chiếc xe ở phía sau, hắn nổi giận mắng một tiếng, kết quả là húc lên cả chiếc xe phía trước. Sau khi húc vào trước sau vài lượt thì hắn mới lái xe ra ngoài chạy như điên, những chủ xe trước sau đều nhảy xuống chửi bới.
Liêu Hiểu Binh chạy đến bệnh viện Trung y, phương hướng khác biệt với nhóm Hàn Đông, sau khi đến bệnh viện thì hắn cho hai người đàn ông đỡ tên tóc dài vào phòng cấp cứu, chính hắn thì chạy ra ngoài gọi điện thoại. Ngay sau đó điện thoại đã được nối thông, hắn thêm mắm dặm muối nói ra tình huống, cuối cùng cho đối phương biết tên kia chạy một chiếc BMW đến bệnh viện huyện phú nghĩa, nói cả biển số xe cho đối phương.
Liêu Hiểu Binh cúp điện thoại và cười hì hì nói:
- Con bà nó, dám tranh gái với ông, để xem lần này mày có chạy thoát hay không?
Ngưu Chí Không được Hàn Đông chỉ điểm, đã nhanh chóng đến bệnh viện huyện Phú Nghĩa, dừng xe ngay bên cạnh phòng cấp cứu. Hàn Đông đỡ Lữ Nam Phương xuống xe, lúc này trên trán Lữ Nam Phương vẫn còn đổ máu nhưng không nhiều như trước, vết rách trên đầu bị tên tóc dài dùng đá đập vào dài hơn cả tấc, kéo lên tóc.
- Con bà nó, đám đánh lén ông, ông giết chết nó.
Lữ Nam Phương vẫn tức giận lầm bầm, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt thòi như vậy, nếu không phải là máu chảy đầy đầu, mặt khác cũng không muốn liên lụy đến Hàn Đông, hắn sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Được rồi, trước hết xử lý vết thương cái đã, sau đó cậu thích thế nào tôi cũng không quan tâm.
Hàn Đông cũng biết lần này Lữ Nam Phương gặp phải thiệt thòi lớn, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Vì việc này là đối phương đuối lý trước, hơn nữa dù muốn gây sự, trong thành phố Vinh Châu này thật sự khó ai làm gì được Lữ Nam Phương.
Tuy vết thương của Lữ Nam Phương có vẻ rất ghê gớm nhưng cũng không nặng, vết rách trên trán chỉ cần khâu vài mũi, thoa chút thuốc, đặt bông gạc lên là không có việc gì. Nhưng hắn vẫn rất khó chịu, hắn hét lên:
- Anh Đông, điện thoại của tôi đâu?
Ngưu Chí Không tranh thủ chạy ra xe tìm điện thoại cho Lữ Nam Phương, kết quả là điện thoại đã bị Lữ Nam Phương đánh hỏng, pin rớt ở chỗ nào rồi.
- Ha ha, xem ra tôi nói đúng, thứ điện thoại đập đá này dùng để phòng thân cũng không tệ.
Hàn Đông nói:
- Nhưng đánh người cũng không phải là thành phẩm tốt.
Lữ Nam Phương nói:
- Hừ, không thể dễ dàng bỏ qua cho đám chó má kia.
Ngưu Chí Không thì trầm giọng nói:
- Đúng, Nam Phương không thể bỏ qua được. À, mà anh Đông, chúng tôi gây chuyện có ảnh hưởng gì đến anh không?
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Nào có ảnh hưởng gì, vừa rồi tôi không đánh người bị thương, chỉ là khuyên can mà thôi, hơn nữa các anh là nhà đầu tư, tôi có trách nhiệm bảo vệ.
- Trong này.
Bên ngoài vang lên một tiếng hô to, vài tên cảnh sát phóng vào, tên cầm đầu hỏi:
- Chiếc BMW bên ngoài là của các người?
Ngưu Chí Không nói:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Tên cảnh sát cao gầy trầm mặt xuống:
- Chính là bọn họ, bắt về!
Vài tên cảnh sát khác lấy còng ra chuẩn bị tiến lên bắt người.
Hàn Đông tiến lên hai bước quát lớn:
- Các anh dựa vào cái gì để bắt người?
Ngưu Chí Không phẫn nộ nói, với thân phận của hắn, chưa từng bị người ta mắng như vậy bao giờ.
- Hừ, bố chửi mày đấy, không phục sao?
Chiếc xe việt dã dừng lại, có hai tên đàn ông từ phía sau nhảy xuống rồi xông lên phía trước, một tên đá vào cửa xe chiếc BMW rồi mắng:
- Thằng kia, xuống xe cho ông.
- Chuyện gì xảy ra?
Hàn Đông và Lữ Nam Phương đi đến cửa chờ, lúc này lại phải tranh thủ chạy đến, động tác của Lữ Nam Phương khá nhanh, hắn vọt đến và kêu lên:
- Các người làm gì vậy?
- Con bà mày.
Tên tóc dài vừa lúc xuống xe, hắn đá mạnh vào hông Lữ Nam Phương, vì vậy mà Lữ Nam Phương bị đá đau đến mức nhe răng trợn mắt, hắn lui vài bước dựa vào thân xe, đúng lúc tên tóc dài lại phóng lên vung đấm.
- Dừng tay.
Hàn Đông quát lên một tiếng lạnh lẽo, hắn vung tay chém qua, một tiếng bốp vang lên, trực tiếp trúng vào khuỷu tay tên tóc dài, làm cho cánh tay phải của tên này bị trật khớp, đau đến mức kêu gào thảm thiết. Hai tên đàn ông phía trước đang tấn công Ngưu Chí Không thấy tình thế phía sau thì xoay người phóng về phía Hàn Đông, một trái một phải, tình thế giáp công.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, hắn vung chân, hai tiếng bịch bịch vang lên, hai tên khốn kia bị đạp ngã xuống đất.
- Cốp!
Phía sau chợt vang lên một âm thanh hơi trầm, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lữ Nam Phương. Hàn Đông xoay người nhìn, chỉ thấy Lữ Nam Phương té trên mặt đất, trên trán máu tươi chảy ròng ròng, mà tên tóc dài thì đang cầm một cục gạch bằng tay trái, lại tiếp tục nện xuống. Tay phải của tên này đã rũ hẳn xuống nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ như vậy, đúng là không ngờ.
Lữ Nam Phương vì khinh thường nên ăn quả đắng, cái trán bị đập tóe máu, trong đầu quay cuồng, hắn dùng tay bụm lấy trán rồi nói lớn:
- Anh Đông, việc này không liên quan đến anh.
Hàn Đông khẽ động, Lữ Nam Phương nói như vậy chính là không muốn mình liên lụy vào, dù sao thì mình cũng là quan viên chính quyền, vì cấp bậc thấp nên nếu có liên quan đến ẩu đả cũng không hay. Nhưng hắn dù sao cũng không thể bỏ mặc, vì vậy mà vung chân đạp tên tóc dài té lăn xuống đất.
- Hừ!
Lữ Nam Phương cũng hít vào một hơi, cũng không quan tâm máu tươi chảy ròng ròng trên trán, nhanh chóng cầm điện thoại "cục gạch" trong tay đập xuống.
Lúc này cửa khách sạn đã có không ít người tập trung lại xem đánh nhau, đám bảo vệ cũng không dám tiến lên can ngăn, dù sao thì hai bên cũng đều chạy xe xịn đến, tiến lên khuyên sợ rằng sẽ gặp tai họa, đến lúc đó có muốn khóc cũng không được.
Một chiếc xe dừng lại, Liêu Hiểu Binh từ tren xe bước xuống, sau khi thấy đám người vây quanh thì cũng tò mò chen vào xem. Sau khi thấy rõ tình huống thì chợt hít vào một hơi khí lạnh, hắn vui sướng nói:
- Tốt, lần này xem mày còn biện pháp nào nữa.
Liêu Hiểu Binh nói xong thì chạy đến một buồng điện thoại công cộng bên cạnh khách sạn Long Đằng để gọi đi.
- Được rồi, đừng đánh nữa.
Hàn Đông giữ chặt Lữ Nam Phương nói:
- Tranh thủ đi bệnh viện.
Lữ Nam Phương lúc này có bộ dạng máu tươi đầm đìa khá khủng bố, lúc này hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi tức giận dùng điện thoại đập tên tóc dài hai cái mới chịu đứng lên, cơ thể lảo đảo.
Ngưu Chí Không tranh thủ lên xe, khởi động và chạy đến. Hai tên đàn ông trước đó bị Hàn Đông đánh ngã đã bò lên, chờ khi xe chạy qua, Hàn Đông đỡ Lữ Nam Phương lên xe, sau đó chỉ Ngưu Chí Không chạy về phía bệnh viện huyện Phú Nghĩa.
Liêu Hiểu Binh đứng ngoài đám người, hắn ghi lại biển số chiếc BMW, sau đó tiến đến bên cạnh tên tóc dài dùng giọng kinh ngạc reo lên:
- Tào thiếu gia, thế này là sao?
Lúc này tên tóc dài cũng máu tươi đầm đìa, đang gào lên chửi bới, hai tên đàn ông khác đang luống cuống dùng tay đỡ hắn.
- Đi bệnh viện.
Liêu Hiểu Binh kêu lớn để cho hai tên đàn ông đỡ tên tóc dài lên xe việt dã, sau đó hắn leo lên phía trước khởi động xe. Một tiếng ầm vang lên, xe việt dã húc vào chiếc xe ở phía sau, hắn nổi giận mắng một tiếng, kết quả là húc lên cả chiếc xe phía trước. Sau khi húc vào trước sau vài lượt thì hắn mới lái xe ra ngoài chạy như điên, những chủ xe trước sau đều nhảy xuống chửi bới.
Liêu Hiểu Binh chạy đến bệnh viện Trung y, phương hướng khác biệt với nhóm Hàn Đông, sau khi đến bệnh viện thì hắn cho hai người đàn ông đỡ tên tóc dài vào phòng cấp cứu, chính hắn thì chạy ra ngoài gọi điện thoại. Ngay sau đó điện thoại đã được nối thông, hắn thêm mắm dặm muối nói ra tình huống, cuối cùng cho đối phương biết tên kia chạy một chiếc BMW đến bệnh viện huyện phú nghĩa, nói cả biển số xe cho đối phương.
Liêu Hiểu Binh cúp điện thoại và cười hì hì nói:
- Con bà nó, dám tranh gái với ông, để xem lần này mày có chạy thoát hay không?
Ngưu Chí Không được Hàn Đông chỉ điểm, đã nhanh chóng đến bệnh viện huyện Phú Nghĩa, dừng xe ngay bên cạnh phòng cấp cứu. Hàn Đông đỡ Lữ Nam Phương xuống xe, lúc này trên trán Lữ Nam Phương vẫn còn đổ máu nhưng không nhiều như trước, vết rách trên đầu bị tên tóc dài dùng đá đập vào dài hơn cả tấc, kéo lên tóc.
- Con bà nó, đám đánh lén ông, ông giết chết nó.
Lữ Nam Phương vẫn tức giận lầm bầm, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt thòi như vậy, nếu không phải là máu chảy đầy đầu, mặt khác cũng không muốn liên lụy đến Hàn Đông, hắn sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Được rồi, trước hết xử lý vết thương cái đã, sau đó cậu thích thế nào tôi cũng không quan tâm.
Hàn Đông cũng biết lần này Lữ Nam Phương gặp phải thiệt thòi lớn, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Vì việc này là đối phương đuối lý trước, hơn nữa dù muốn gây sự, trong thành phố Vinh Châu này thật sự khó ai làm gì được Lữ Nam Phương.
Tuy vết thương của Lữ Nam Phương có vẻ rất ghê gớm nhưng cũng không nặng, vết rách trên trán chỉ cần khâu vài mũi, thoa chút thuốc, đặt bông gạc lên là không có việc gì. Nhưng hắn vẫn rất khó chịu, hắn hét lên:
- Anh Đông, điện thoại của tôi đâu?
Ngưu Chí Không tranh thủ chạy ra xe tìm điện thoại cho Lữ Nam Phương, kết quả là điện thoại đã bị Lữ Nam Phương đánh hỏng, pin rớt ở chỗ nào rồi.
- Ha ha, xem ra tôi nói đúng, thứ điện thoại đập đá này dùng để phòng thân cũng không tệ.
Hàn Đông nói:
- Nhưng đánh người cũng không phải là thành phẩm tốt.
Lữ Nam Phương nói:
- Hừ, không thể dễ dàng bỏ qua cho đám chó má kia.
Ngưu Chí Không thì trầm giọng nói:
- Đúng, Nam Phương không thể bỏ qua được. À, mà anh Đông, chúng tôi gây chuyện có ảnh hưởng gì đến anh không?
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Nào có ảnh hưởng gì, vừa rồi tôi không đánh người bị thương, chỉ là khuyên can mà thôi, hơn nữa các anh là nhà đầu tư, tôi có trách nhiệm bảo vệ.
- Trong này.
Bên ngoài vang lên một tiếng hô to, vài tên cảnh sát phóng vào, tên cầm đầu hỏi:
- Chiếc BMW bên ngoài là của các người?
Ngưu Chí Không nói:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Tên cảnh sát cao gầy trầm mặt xuống:
- Chính là bọn họ, bắt về!
Vài tên cảnh sát khác lấy còng ra chuẩn bị tiến lên bắt người.
Hàn Đông tiến lên hai bước quát lớn:
- Các anh dựa vào cái gì để bắt người?
/1284
|