Cảnh đẹp Hồ Tây, đẹp không sao tả xiết.
Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt cùng Kiều San San tận hưởng cảnh đẹp trước mắt.
Xung quanh du khách rất đông đều tới từ các địa phương khác nhau, thường đến hồ Tây du lãm cảnh sắc.
Các loại hoa như Hồng Liên, Bạch Liên, Trọng đài liên, sái kim liên, đế liên ... thi nhau khoe sắc. Mọi người đi lại trên cầu từng dòng, cảnh người hoa cùng đẹp làm mê lòng người, cuốn hút khách du lịch đến quên đường về.
Gió nhẹ từng trận mùi thơm ngào ngạt, Kiều San San kéo cánh tay Hàn Đông, trong lòng cô chẳng tơ tưởng đến cảnh đẹp bên cạnh mà trong mắt cô bây giờ đều là hình ảnh Hàn Đông bên cạnh, dường như nhìn Hàn Đông mãi mãi là không đủ.
Lúc này Hàn Nguyệt đã ngủ trong lòng Hàn Đông, lúc mới đầu bé rất hưng phấn, hai mắt đen láy tròn trĩnh không ngừng chuyển động, giãy giũa cái thân hình nhỏ bé trong lòng Hàn Đông. Nhưng sau đó lại hứng thú hò hét, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, nhưng rồi sau đó mệtlã, cái đầu nhỏ tựa vào Hàn Đông ngủ.
- Hàn Đông chúng ta tìm một nơi để ngồi đi.
Kiều San San dịu dàng nói, một mặt nhìn Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt sợ hắn mệt, mặt khác cũng sợ trong quá trình đi lại Hàn Nguyệt tỉnh mất.
Hàn Đông gật đầu, đúng lúc phía trước có một quán trà cổ kính, hai người ngồi xuống, gọi một bình trà Long Tĩnh, vừa uống trà vừa thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
Vừa ngồi không lâu một trận huyên náo truyền đến, lại là mấy người thanh niên nam nữ cười nói bước tới, vừa liếc mắt đưa tình hồn nhiên không quan tâm đến những người xung quanh.
Đám người này vào quán trà ngồi gần chỗ Hàn Đông và Kiều San San, một người đàn ông kêu to phục vụ mang trà lên, rồi cùng với đám bạn nói nói cười cười, âm thanh rất to, trong đó một người lấy ra một bộ bài, lớn tiếng mời mọi người chơi bài.
Bị đám người này làm náo loạn Hàn Nguyệt trong lòng Hàn Đông bỗng tỉnh giấc, bé không vui nhíu mày lại, rồi bĩu môi òa lên khóc.
Có thể là vì đang ngủ ngon mà bị quấy rối Hàn Nguyệt khóc rất to, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống, khuôn mặt đều đỏ ửng lên.
Hàn Đông vội vàng lấy tay vỗ nhẹ lưng Hàn Nguyệt, ru ru an ủi Hàn Nguyệt.
Nhưng Hàn Nguyệt vẫn cứ khóc, Kiều San San thấy vậy liền đứng lên ôm Hàn Nguyệt từ trong lòng Hàn Đông.
Hàn Nguyệt được ẵm trong lòng mẹ cảm thấy khá hơn chút, đầu tựa vào ngực Kiều San San, khóc đỡ đi nhiều nhưng nước mắt vẫn chưa dừng.
Nhìn thấy thế Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, ban nãy nghe thấy Hàn Nguyệt khóc to Hàn Đông cảm thấy rất khó chịu với mấy người bên cạnh, không có ý thức ở nơi công cộng, chắc chắn là thiếu giáo dục.
- Cái này không tồi.
- Đúng thế, quả chín rồi phải hái thôi.
- Mấy người tại sao lại không biết liêm sỉ như vậy.
- Ha ha, gái đẹp ai không thích? Các anh không cần ghen...
- Ai ghen chứ, có bản lĩnh đụng tới cô ấy, tôi sẽ phục cậu.
- Hứ, anh không cần kích động, chưa biết chừng tôi còn... ha ha...
Người bên cạnh mặc dù nói chuyện thấp giọng nhưng âm thanh rất rõ ràng truyền tới tai Hàn Đông, Hàn Đông cau mày, tên này thực sự quá ghê tởm, không chỉ không có tố chất mà còn vô cùng xấu xa, phát ngôn lỗ máng.
Kiều San San cũng nhíu mày lại, đương nhiên cô cũng nghe được lời của tên này.
- Chúng ta đi thôi.
Hàn Đông đứng lên nói, mặc dù khó chịu nhưng với thân phận của hắn không thể tính toán với những người này, bọn chúng giống như bầy chó sủa bên cạnh, chẳng lẽ lại phải lên quát chúng. Đương nhiên rồi, nếu lũ chó thực sự đáng ghét thì phải giết bọn chúng.
Nhìn thấy Hàn Đông và Kiều San San đứng lên rời đi, tên kia cười to lại cùng cười với nhau.
Một chuyện nhỏ này lại không ảnh hưởng tới niềm vui của Hàn Đông và Kiều San San, dù sao hai người gặp nhau ít xa nhau nhiều, đặc biệt là từ sau khi Hàn Đông và Lữ Nhạc cưới, hai người gặp nhau cũng không tiện, hơn nữa công việc của Hàn Đông rất bận, không dễ được gặp nhau.
Bây giờ hai người có tiểu công chúa đáng yêu, một gia đình ba người, cảm giác ấm áp khiến hai người đi tới đâu cũng đều bừng sáng tươi đẹp.
5 giờ rưỡi, Hàn Đông và Kiều San San tới quán cơm nhưng là một quán ăn nổi tiếng có tiếng 160 năm, du khách ngoại thành tới Biện Châu tham quan có kinh tế một chút đều một lần tới đây thưởng thức. Hàn Đông cũng hỏi tài xế mới tới được đây. Bước vào quán một bức điêu khắc treo trên tường nghênh đón có tên “Đông Pha tuấn hồ”, rộng khoảng 50 mét vuông, khí thế rộng rãi, tinh mỹ tuyệt luân, làm người nhìn không khỏi sáng mắt lên, Hàn Đông và Kiều San San tìm một chỗ tầng hai cạnh cửa sổ gọi phục vụ giới thiệu mấy món ăn đặc biệt, không lâu liền bưng tới ngửi mùi thơm đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhìn thấy Kiều San San ăn rất vui vẻ Hàn Đông cũng rất vui.
Nhưng niềm vui của Hàn Đông nhanh chóng biến mất vì một trận huyên náo truyền tới, một đám người bước đi huỳnh huỵch tới, lại chính là đám người gặp ở lầu trà lúc nãy.
Người trong đại sảnh đều khó chịu chau mày, biểu lộ rất không thích đám người này.
Nhưng cũng không ai đứng lên nói gì, dù sao những người này nhìn là biết không phải người tốt gì, nếu đứng lên nói nhỏ nhẹ với họ có thể bị phiền toái không cần thiết.
Cho dù là nhân viên phục vụ cũng không ai lên trước để khuyên bảo, ai nhìn thấy cũng đều tránh xa.
Trong đó có một người đàn ông nhìn thấy Hàn Đông và Kiều San San ngồi bên cửa sổ liền nói với đồng bạn xung quanh, đám đông không đi gọi phòng mà ngồi bàn xung quanh chỗ Hàn Đông và Kiều San San, thỉnh thoảng lại cười cười nói nói náo loạn, ở đây nói trời nam biển bắc nghe họ nói chuyện dường như giá càng tăng lên xa xỉ, từng gặp nhiều người nổi tiếng, lái toàn xe trên 1 triệu rồi toàn giao lưu với những người như tổng giám đốc công ty lớn, quan cấp chính phủ.
Hàn Đông vốn không muốn nghe đám người này khoác lác nhưng hai bàn ngồi gần nhau lại thêm âm lượng nói rất lớn cho nên những âm thanh không muốn nghe cứ chọc vào trong tai.
- Thật không có ý thức.
Kiều San San bực bội nói.
Bởi vì Hàn Nguyệt trong lòng cô nghe thấy tiếng ồn của mấy người này lại có chút không vui.
- Cô vừa nói cái gì? Ai không có ý thức?
Một giọng chanh chua phát ra.
Lại là một cô gái trang điểm đậm bàn bên cạnh nói một cách giận dữ.
Thính lực của cô ta thật tốt, lập tức nghe thấy lời của Kiều San San.
Mặc dù cô ta thực sự không có ý thức nhưng đương nhiên không thể nghe được khi người khác nói ra như vậy, lúc này cô ta như con gà mái cuồng lên, trừng mắt, hai tay chống eo, đi tới vẻ mặt khiêu khích nhìn trừng trừng Kiều San San.
Hàn Đông trầm giọng nói:
- Vị tiểu thư này...
Cô kia vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, thò tay chỉ mắng Hàn Đông:
- Mày nói ai là tiểu thư, mẹ mày mới là tiểu thư, nhà mày đều là tiểu thư.
Đây đúng là một người đàn bà chanh chua, Hàn Đông cau mày sắc mặt lập tức chùng xuống quát:
- Cút.
Một lực mạnh uy nghiêm từ người Hàn Đông truyền ra.
Cô gái kia lập tức ngẩn người ra, giương nanh múa vuốt gào lên:
- Thằng kia, dám lên mặt với bà.
Cùng lúc người của bàn bên cạnh đều đứng lên như ong vỡ tổ vây lấy với sắc mặt không có ý tốt.
- Dám gây sự với chị Mai, tên tiểu tử này chết chắc rồi.
Một cô gái nói.
- Ha ha, lâu lắm không được chơi vui, hôm nay lại có cơ hội rồi.
Một thanh niên khác mặt cười khẩy nhìn Kiều San San ôm Hàn Nguyệt.
Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt cùng Kiều San San tận hưởng cảnh đẹp trước mắt.
Xung quanh du khách rất đông đều tới từ các địa phương khác nhau, thường đến hồ Tây du lãm cảnh sắc.
Các loại hoa như Hồng Liên, Bạch Liên, Trọng đài liên, sái kim liên, đế liên ... thi nhau khoe sắc. Mọi người đi lại trên cầu từng dòng, cảnh người hoa cùng đẹp làm mê lòng người, cuốn hút khách du lịch đến quên đường về.
Gió nhẹ từng trận mùi thơm ngào ngạt, Kiều San San kéo cánh tay Hàn Đông, trong lòng cô chẳng tơ tưởng đến cảnh đẹp bên cạnh mà trong mắt cô bây giờ đều là hình ảnh Hàn Đông bên cạnh, dường như nhìn Hàn Đông mãi mãi là không đủ.
Lúc này Hàn Nguyệt đã ngủ trong lòng Hàn Đông, lúc mới đầu bé rất hưng phấn, hai mắt đen láy tròn trĩnh không ngừng chuyển động, giãy giũa cái thân hình nhỏ bé trong lòng Hàn Đông. Nhưng sau đó lại hứng thú hò hét, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, nhưng rồi sau đó mệtlã, cái đầu nhỏ tựa vào Hàn Đông ngủ.
- Hàn Đông chúng ta tìm một nơi để ngồi đi.
Kiều San San dịu dàng nói, một mặt nhìn Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt sợ hắn mệt, mặt khác cũng sợ trong quá trình đi lại Hàn Nguyệt tỉnh mất.
Hàn Đông gật đầu, đúng lúc phía trước có một quán trà cổ kính, hai người ngồi xuống, gọi một bình trà Long Tĩnh, vừa uống trà vừa thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
Vừa ngồi không lâu một trận huyên náo truyền đến, lại là mấy người thanh niên nam nữ cười nói bước tới, vừa liếc mắt đưa tình hồn nhiên không quan tâm đến những người xung quanh.
Đám người này vào quán trà ngồi gần chỗ Hàn Đông và Kiều San San, một người đàn ông kêu to phục vụ mang trà lên, rồi cùng với đám bạn nói nói cười cười, âm thanh rất to, trong đó một người lấy ra một bộ bài, lớn tiếng mời mọi người chơi bài.
Bị đám người này làm náo loạn Hàn Nguyệt trong lòng Hàn Đông bỗng tỉnh giấc, bé không vui nhíu mày lại, rồi bĩu môi òa lên khóc.
Có thể là vì đang ngủ ngon mà bị quấy rối Hàn Nguyệt khóc rất to, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống, khuôn mặt đều đỏ ửng lên.
Hàn Đông vội vàng lấy tay vỗ nhẹ lưng Hàn Nguyệt, ru ru an ủi Hàn Nguyệt.
Nhưng Hàn Nguyệt vẫn cứ khóc, Kiều San San thấy vậy liền đứng lên ôm Hàn Nguyệt từ trong lòng Hàn Đông.
Hàn Nguyệt được ẵm trong lòng mẹ cảm thấy khá hơn chút, đầu tựa vào ngực Kiều San San, khóc đỡ đi nhiều nhưng nước mắt vẫn chưa dừng.
Nhìn thấy thế Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, ban nãy nghe thấy Hàn Nguyệt khóc to Hàn Đông cảm thấy rất khó chịu với mấy người bên cạnh, không có ý thức ở nơi công cộng, chắc chắn là thiếu giáo dục.
- Cái này không tồi.
- Đúng thế, quả chín rồi phải hái thôi.
- Mấy người tại sao lại không biết liêm sỉ như vậy.
- Ha ha, gái đẹp ai không thích? Các anh không cần ghen...
- Ai ghen chứ, có bản lĩnh đụng tới cô ấy, tôi sẽ phục cậu.
- Hứ, anh không cần kích động, chưa biết chừng tôi còn... ha ha...
Người bên cạnh mặc dù nói chuyện thấp giọng nhưng âm thanh rất rõ ràng truyền tới tai Hàn Đông, Hàn Đông cau mày, tên này thực sự quá ghê tởm, không chỉ không có tố chất mà còn vô cùng xấu xa, phát ngôn lỗ máng.
Kiều San San cũng nhíu mày lại, đương nhiên cô cũng nghe được lời của tên này.
- Chúng ta đi thôi.
Hàn Đông đứng lên nói, mặc dù khó chịu nhưng với thân phận của hắn không thể tính toán với những người này, bọn chúng giống như bầy chó sủa bên cạnh, chẳng lẽ lại phải lên quát chúng. Đương nhiên rồi, nếu lũ chó thực sự đáng ghét thì phải giết bọn chúng.
Nhìn thấy Hàn Đông và Kiều San San đứng lên rời đi, tên kia cười to lại cùng cười với nhau.
Một chuyện nhỏ này lại không ảnh hưởng tới niềm vui của Hàn Đông và Kiều San San, dù sao hai người gặp nhau ít xa nhau nhiều, đặc biệt là từ sau khi Hàn Đông và Lữ Nhạc cưới, hai người gặp nhau cũng không tiện, hơn nữa công việc của Hàn Đông rất bận, không dễ được gặp nhau.
Bây giờ hai người có tiểu công chúa đáng yêu, một gia đình ba người, cảm giác ấm áp khiến hai người đi tới đâu cũng đều bừng sáng tươi đẹp.
5 giờ rưỡi, Hàn Đông và Kiều San San tới quán cơm nhưng là một quán ăn nổi tiếng có tiếng 160 năm, du khách ngoại thành tới Biện Châu tham quan có kinh tế một chút đều một lần tới đây thưởng thức. Hàn Đông cũng hỏi tài xế mới tới được đây. Bước vào quán một bức điêu khắc treo trên tường nghênh đón có tên “Đông Pha tuấn hồ”, rộng khoảng 50 mét vuông, khí thế rộng rãi, tinh mỹ tuyệt luân, làm người nhìn không khỏi sáng mắt lên, Hàn Đông và Kiều San San tìm một chỗ tầng hai cạnh cửa sổ gọi phục vụ giới thiệu mấy món ăn đặc biệt, không lâu liền bưng tới ngửi mùi thơm đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhìn thấy Kiều San San ăn rất vui vẻ Hàn Đông cũng rất vui.
Nhưng niềm vui của Hàn Đông nhanh chóng biến mất vì một trận huyên náo truyền tới, một đám người bước đi huỳnh huỵch tới, lại chính là đám người gặp ở lầu trà lúc nãy.
Người trong đại sảnh đều khó chịu chau mày, biểu lộ rất không thích đám người này.
Nhưng cũng không ai đứng lên nói gì, dù sao những người này nhìn là biết không phải người tốt gì, nếu đứng lên nói nhỏ nhẹ với họ có thể bị phiền toái không cần thiết.
Cho dù là nhân viên phục vụ cũng không ai lên trước để khuyên bảo, ai nhìn thấy cũng đều tránh xa.
Trong đó có một người đàn ông nhìn thấy Hàn Đông và Kiều San San ngồi bên cửa sổ liền nói với đồng bạn xung quanh, đám đông không đi gọi phòng mà ngồi bàn xung quanh chỗ Hàn Đông và Kiều San San, thỉnh thoảng lại cười cười nói nói náo loạn, ở đây nói trời nam biển bắc nghe họ nói chuyện dường như giá càng tăng lên xa xỉ, từng gặp nhiều người nổi tiếng, lái toàn xe trên 1 triệu rồi toàn giao lưu với những người như tổng giám đốc công ty lớn, quan cấp chính phủ.
Hàn Đông vốn không muốn nghe đám người này khoác lác nhưng hai bàn ngồi gần nhau lại thêm âm lượng nói rất lớn cho nên những âm thanh không muốn nghe cứ chọc vào trong tai.
- Thật không có ý thức.
Kiều San San bực bội nói.
Bởi vì Hàn Nguyệt trong lòng cô nghe thấy tiếng ồn của mấy người này lại có chút không vui.
- Cô vừa nói cái gì? Ai không có ý thức?
Một giọng chanh chua phát ra.
Lại là một cô gái trang điểm đậm bàn bên cạnh nói một cách giận dữ.
Thính lực của cô ta thật tốt, lập tức nghe thấy lời của Kiều San San.
Mặc dù cô ta thực sự không có ý thức nhưng đương nhiên không thể nghe được khi người khác nói ra như vậy, lúc này cô ta như con gà mái cuồng lên, trừng mắt, hai tay chống eo, đi tới vẻ mặt khiêu khích nhìn trừng trừng Kiều San San.
Hàn Đông trầm giọng nói:
- Vị tiểu thư này...
Cô kia vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, thò tay chỉ mắng Hàn Đông:
- Mày nói ai là tiểu thư, mẹ mày mới là tiểu thư, nhà mày đều là tiểu thư.
Đây đúng là một người đàn bà chanh chua, Hàn Đông cau mày sắc mặt lập tức chùng xuống quát:
- Cút.
Một lực mạnh uy nghiêm từ người Hàn Đông truyền ra.
Cô gái kia lập tức ngẩn người ra, giương nanh múa vuốt gào lên:
- Thằng kia, dám lên mặt với bà.
Cùng lúc người của bàn bên cạnh đều đứng lên như ong vỡ tổ vây lấy với sắc mặt không có ý tốt.
- Dám gây sự với chị Mai, tên tiểu tử này chết chắc rồi.
Một cô gái nói.
- Ha ha, lâu lắm không được chơi vui, hôm nay lại có cơ hội rồi.
Một thanh niên khác mặt cười khẩy nhìn Kiều San San ôm Hàn Nguyệt.
/1284
|