Sau cuộc họp hội ý Bí thư, Hàn Đông liền trở về thành phố Ninh Hải, giai đoạn này, thời gian Hàn Đông ở lại thành phố Biện Châu khá dài, một mặt là ở bên cạnh Kiều San San và Hàn Nguyệt, mặt khác là chuyện trong tỉnh cũng khá nhiều, Hàn Đông phải gặp gỡ, trao đổi với một số lãnh đạo.
Nói chung, thông qua cuộc họp hội ý Bí thư lần này, trên cơ bản Hàn Đông đã đạt được mục đích của mình.
Cuộc họp Hội nghị thường vụ vào tuần sau sẽ phải có sự thảo luận, biểu quyết cuối cùng đối với các vấn đề có liên quan, trên cơ bản cũng là đi theo phương hướng của cuộc họp hội ý Bí thư, dù sao những chuyện mà cuộc họp hội ý Bí thư đã quyết định, trừ phi có bất ngờ, nếu không, trong trường hợp bình thường, Hội nghị thường vụ sẽ thông qua thuận lợi. Huống hồ tỉnh Giang Việt tổng cộng có mười ba Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trong đó Bí thư chính – phó chiếm đến sáu người, gần như chiếm một nửa, những Ủy viên thường vụ khác tất nhiên sẽ không có động tác nào khác thường.
Cùng với sự vùng dậy của Hàn Đông, một số người đã cảm nhận được một sự uy hiếp rất lớn, đặc biệt là một loạt hành động gần đây của Hàn Đông đã khiến họ như ngồi trên đống lửa. Trong đó, Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành, Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hi có phản ứng mãnh liệt nhất, sắc mặt của Hà Vĩnh Thành vẫn cứ u ám như vậy, còn Ngô Thời Hi lại lặng lẽ hơn trước rất nhiều, trong cuộc họp dường như không nói gì mấy.
Mặc dù nói kết quả của cuộc họp hội ý Bí thư sẽ không đưa công văn xuống dưới, nhưng trong chốn quan trường không có bức tường nào mà không có gió lùa vào.
Việc ra quân mạnh mẽ của Hàn Đông trong cuộc họp hội ý Bí thư khiến cho nhiều người trên dưới tỉnh Giang Việt đều cảm thấy khiếp sợ.
Vốn dĩ mọi người mới tiếp nhận việc Hàn Đông mới chỉ vừa ba mươi tuổi đã trở thành một trong những lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, vốn cho rằng Hàn Đông sẽ im hơi lặng tiếng một thời gian, trước tiên là củng cố lại cục diện bây giờ rồi tính tiếp, nhưng không ngờ Hàn Đông đã ra quân nhanh như vậy. Ngay cả Phó bí thư lâu năm như Ngô Thời Hi cũng bị Hàn Đông khắc chế, không nói được câu nào.
Điều này càng khiến cho một số gọi là trưởng ban tổ chức ngầm vô cùng vui mừng, dù sao nếu trong chốn quan trường vẫn cứ hòa hợp thì bọn họ lại thiếu đi nhiều cái cớ để phân tích, thiếu đi các đề tài nói chuyện khi trà dư tửu hậu. Tình hình bên trong Tỉnh ủy càng thay đổi bất ngờ thì bọn họ càng có hứng thú phân tích, giống như là thú vị hơn việc bản thân bọn họ tranh đấu, chơi cờ.
Mọi người rất hứng thú đối với sự mạnh mẽ của Hàn Đông và sự dè dặt của Ngô Thời Hi, bọn họ đều đang suy đoán xem nguyên nhân bên trong là gì, tất nhiên mọi người đều suy diễn ra rất nhiều kịch bản, có người nói là do Ngô Thời Hi muốn tranh chức Chủ tịch tỉnh, cho nên bây giờ im hơi lặng tiếng, có người nói do Ngô Thời Hi bị Hàn Đông chỉnh đến mức tắt ngòi, còn có người nói là do Ngô Thời Hi sắp chết, mắc bệnh nan y, tự biết mình không có hi vọng nên hiểu chuyện.
Mọi người nói chuyện xôn xao, tưởng tượng ra đủ thứ, nhưng cũng có một số người đoán ra được nguyên nhân thật sự, chẳng qua bị vùi lấp bởi các cách suy diễn khác nên mọi người cũng không thể nào phân biệt được rốt cuộc nguyên nhân nào mới là đúng.
Nhưng có một điểm là thật, đó chính là cho dù Ngô Thời Hi vì nguyên nhân gì mà lại ngừng công kích nhưng sức mạnh nổi lên của Hàn Đông là rõ như ban ngày, mọi người đều cảm nhận đầy đủ chuyện này.
Đặc biệt là lần này Bí thư Thành ủy thành phố Chu Thủy - Trịnh Giai Sơn được sắp xếp đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh Giang Việt nhậm chức Chủ nhiệm, đồng thời chức Bí thư Thành ủy thành phố Chu Thủy lại do Phó bí thư Thành ủy tiếp nhận, điều này cho thấy tầm ảnh hưởng của Hàn Đông, đã thấm sâu vào cơ sở, thành phố cấp 3.
Cho nên trong lòng một số người càng quyết tâm dựa vào Hàn Đông hơn, họ bắt đầu suy nghĩ, nghiên cứu cẩn thận sở thích của Hàn Đông.
Sau khi trở về Ninh Hải, cán bộ từ khắp nơi ùn ùn kéo đến văn phòng của hắn để báo cáo công việc.
Hiện tại, cán bộ trên dưới thành phố Ninh Hải đều nhận thức đầy đủ, Ninh Hải bây giờ là thiên hạ của Hàn Đông, nếu muốn làm nên chuyện thì phải nhận được sự đồng ý của Hàn Đông, đó chính là con đường tốt nhất.
Đặc biệt là nhân viên chức phó của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy, cùng với người phụ trách của các đơn vị trực thuộc thành phố, cấp bậc của bọn họ không phải là thấp, thêm vào đó là gần gũi với người có thế lực nên được lợi lộc, nếu nhận được sự chấp thuận của Hàn Đông thì cơ hội tương lai đến nơi khác làm chủ một phương sẽ rất lớn.
Là cán bộ của thành phố cấp Phó tỉnh, có thể nói cấp bậc cao hơn nửa cấp so với các cán bộ thành phố cấp 3 khác, nhưng nếu họ cứ làm việc ở thành phố cấp Phó tỉnh thì cũng không có lợi ích thực tế nào, cách tốt nhất là sau khi đạt được một cấp bậc nhất định, tranh thủ đi đến thành phố loại 3 khác, như vậy vốn dĩ chỉ là một phòng ban hoặc là người phụ trách của đơn vị thì có thể trở thành lãnh đạo Thành ủy, vốn dĩ chỉ là chức phó ở Thành ủy thì có thể trở thành người đứng đầu, sự khác biệt quyền lợi giữa khoảng trung gian này là rất lớn.
Tuy nhiên, việc điều chỉnh công tác vượt ra ngoài địa phận này không phải mình muốn là được, mà phải đợi tỉnh đưa ra quyết sách, tất nhiên nếu có sự cất nhắc của lãnh đạo Tỉnh ủy thì lại là chuyện khác.
- Lập Bình, nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng để người khác đến làm phiền tôi.
Hàn Đông dặn dò Vương Lập Bình, mới quay về được nửa ngày đã tiếp đãi năm người tới thăm, Hàn Đông cảm thấy điều này hoàn toàn là đang lãng phí thời gian, dù sao những người đến báo cáo công việc này đa phần là không có công việc cụ thể gì muốn nói cả, chẳng qua mượn cớ báo cáo công việc để tiếp cận mình thôi.
Tuy Hàn Đông cũng hi vọng có nhiều người đứng về phe mình hơn, nhưng hiện tại hắn càng cần người chăm chỉ làm việc, hơn nữa, Hàn Đông cũng có việc để bận rộn, nếu cả ngày cứ phải gặp những người kiểu này, không những không có thời gian làm việc của mình mà còn làm mình mệt mỏi, cho nên liền kêu Vương Lập Bình từ chối khéo.
Tất nhiên Vương Lập Bình hiểu được suy nghĩ của Hàn Đông, cũng biết nên làm gì tiếp theo.
Nói thật, trong thời gian này, điện thoại của Vương Lập Bình vang lên không ngừng, mỗi ngày y đều phải nhận rất nhiều cuộc điện thoại, có người muốn nghe ngóng hành tung của Hàn Đông, có người hi vọng thông qua y để xin chỉ thị của Hàn Đông, có người lại cứ tiếp cận y, muốn hẹn y đi ăn đi uống.
Đối với những cuộc gọi này thì Vương Lập Bình cũng dựa vào tình hình, cố gắng hết sức để xử lý tốt, thái độ là không kiêu ngạo không siểm nịnh. Y cũng hiểu rõ, những người này sở dĩ khách sáo với mình như vậy chủ yếu là do Hàn Đông, tầm ảnh hưởng của Hàn Đông càng lớn thì tình trạng này càng không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, càng như vậy thì bản thân càng phải chú ý cẩn thận. Thời gian y ở bên Hàn Đông cũng không ít, Vương Lập Bình hiểu rõ suy nghĩ của Hàn Đông, biết Hàn Đông ghét gì, bản thân y cũng luôn luôn kiểm điểm, tổng kết con đường phát triển của mình.
Ngày hôm sau, Hàn Đông liền đi thị sát công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới của quận Tân Giang với Trưởng ban thư ký Thành ủy Dương Lợi Đông và Phó chủ tịch thường trực thành phố Lôi Hữu Hạ.
Hiện tại công tác thí điểm này đã mở rộng ra toàn bộ quận Tân Giang, Hàn Đông cũng tới đây thị sát nhiều lần rồi, nói tóm lại, Bí thư Quận ủy Lý Quốc Sinh rất giỏi, trên cơ bản có thể quán triệt được những suy nghĩ của Hàn Đông vào công tác thực tế.
Trong hội nghị tọa đàm, nghe lời giới thiệu của Lý Quốc Sinh, Hàn Đông vui vẻ nói:
- Thông qua việc mở rộng mạnh mẽ công tác thí điểm nông thôn mới, chúng ta có thể thấy được, nông thôn của quận Tân Giang đã có nhiều thay đổi cực lớn, điều đầu tiên là tinh thần của mọi người càng sung sức hơn, ý thức tham gia vào việc xây dựng quê hương cũng cao hơn, bộ mặt của nông thôn đang có những thay đổi đáng kinh ngạc, cho nên có thể nói việc xây dựng nông thôn mới không thể không làm, quan trọng là chúng ta phải tùy cơ ứng biến, xuất phát từ thực tế, khai thác, đổi mới, phát huy tính tích cực của mọi người, như vậy công tác của chúng ta không có gì là không làm tốt được.
Hiện nay công tác thí điểm của quận Tân Giang đã bắt đầu đạt được những thành tích, tuy trong quận đã sớm miễn giảm hoàn toàn thuế nông nghiệp nhưng nguồn thu nhập tài chính từ việc xây dựng nông thôn mới cơ bản đã có thể triệt tiêu phần thu nhập từ thuế này. Cho nên, cùng với sự phát triển thêm một bước của công tác này thì thu nhập tải chính của quận cũng sẽ tăng lên.
Ngoài ra, có một điều làm cho Hàn Đông vui mừng, đó là Lý Quốc Sinh ngày càng trưởng thành.
Ban đầu có lẽ Lý Quốc Sinh vẫn còn nông nổi, nhưng thông qua quan sát của Hàn Đông thì bây giờ có thể nói là y đã trầm đi nhiều rồi, người cán bộ tốt như thế này có thể thật sự làm một số chuyện có ích cho nhân dân.
Thấy tâm trạng của Hàn Đông rất tốt, lúc báo cáo riêng, Lý Quốc Sinh đã đưa ra ý tưởng ưu hóa bộ máy lãnh đạo quận Tân Giang, Hàn Đông cũng ủng hộ mạnh mẽ để việc đó cho y làm, chỉ cần là chuyện có lợi cho công tác thì thành phố nhất định sẽ ủng hộ hết mình.
Buổi sáng ngày thứ hai, Hàn Đông đang phê duyện văn kiện trong văn phòng thì Vương Lập Bình bước vào, nói Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Thiên Bội đến báo cáo công tác.
Hàn Đông kêu Vương Lập Bình mời Chu Thiên Bội vào, người tên Chu Thiên Bội này đến thành phố Ninh Hải cũng được một thời gian, nhưng số lần chủ động đến văn phòng của Hàn Đông để báo cáo công tác không nhiều, người cán bộ này dường như chỉ xử lý sự việc chứ không xu nịnh người, có khí thế lớn của Thiết Diện Phán Quan, rất công bằng trong vấn đề nhân sự.
Hàn Đông rất hài lòng về điều này, mặc dù Chu Thiên Bội không đứng về phía Hàn Đông nhưng chỉ cần y thực hiện tốt chức trách của mình, nắm vững các mối quan hệ trong tổ chức, chọn lựa những cán bộ lãnh đạo ưu tú, có chất lượng, như vậy đã đủ rồi.
Đối với loại người chỉ biết khoác lác, tiếp cận mình mà nói, Hàn Đông lại rất thích người tận tâm vì công việc mà không hề dựa dẫm Hàn Đông như Chu Thiên Bội.
- Thưa Bí thư Hàn, gần đây Ban Tổ chức cán bộ đã có kế hoạch tổng thể, kiến nghị việc bố trí tối ưu hóa các cán bộ của các quận, huyện trong toàn thành phố một cách hợp lý, đây là phương án mà chúng tôi đưa ra, mời Bí thư xem qua.
Chu Thiên Bội vừa đến đã đi thẳng vào chuyện công việc.
- Chủ yếu là muốn trẻ hóa đội ngũ cán bộ, nâng cao sức sáng tạo của cán bộ để thích ứng với sự nghiệp phát triển, cải cách mở cửa của thành phố, từ những mặt này để cân nhắc việc bố trí cán bộ của các quận, huyện, đặc biệt là một số lãnh đạo chức phó...
Hàn Đông vừa nghe Chu Thiên Bội giải thích, vừa nhìn vào phương án trên tay, trong lòng có chút bất ngờ, không ngờ Chu Thiên Bội lại bất thình lình làm ra chuyện này, nếu làm theo những gì y nói thì thành phố Ninh Hải chắc chắn sẽ có một sự thay đổi rất lớn.
Tất nhiên đối với phương án này, Hàn Đông vẫn khá đồng ý, cho nên suy nghĩ một hồi, Hàn Đông vỗ vào bàn rồi nói:
- Phương án này rất có triển vọng, tôi thấy như thế này, ngày kia mở cuộc họp Hội nghị thường vụ sẽ thảo luận một chút, phải thực thi, điều chỉnh tốt cán bộ các cấp càng nhanh càng tốt, thúc đẩy sự phát triển của Ninh Hải.
Hàn Đông vô cùng tin tưởng, bây giờ trên cơ bản hắn không cần suy nghĩ chuyện đấu đá ở Ninh Hải, mà tất cả từ nhu cầu công tác, chỉ cần nhìn đúng thì có thể thực hiện được.
Chu Thiên Bội lại có dáng vẻ không quan tâm thiệt hơn, dường như sớm đã đoán được Hàn Đông sẽ đồng ý với ý kiến của mình.
Sau khi báo cáo ý tưởng cụ thể của mình cho Hàn Đông biết, y liền tạm biệt ra về.
Ngồi mãi trong văn phòng, Chủ tịch thành phố Vương Vĩnh Ninh lại đến báo cáo công tác.
Mỗi lần như vậy, Vương Vĩnh Ninh luôn là người cuối cùng đến báo cáo công tác.
Lần trước, Vương Vĩnh Ninh có nói chuyện với Hàn Đông về việc điều chỉnh nhân viên có liên quan của Ủy ban nhân dân thành phố, điều này khiến cho lão cảm thấy dễ làm tốt công việc hơn trong thời gian này.
Đặc biệt là do tâm trạng của lão bình thản lên nhiều, cho nên ngược lại sẽ không vấp phải bất cứ trở ngại nào, cho nên dưới áp lực rất lớn từ phía Hàn Đông, cũng sẽ không khó chịu bao nhiêu.
Tất nhiên Vương Vĩnh Ninh vô cùng tỉnh táo, lão biết sứ mệnh của mình, nếu lão hoàn toàn khuất phục trước sự uy hiếp của Hàn Đông, không làm được gì thì bản thân ngay cả cơ hội trở thành con cờ của nhà họ Tô cũng sẽ không còn, như vậy càng không có triển vọng nào để nói nữa.
Tuy bây giờ Hàn Đông tỏa ra một sức mạnh rất lớn khiến người ta sợ, còn lão giống như một chút khả năng phản kích cũng không có, nhưng chỉ cần bản thân không ngừng nỗ lực thì nhà họ Tô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ con cờ là mình, nói không chừng cùng với sự lớn mạnh của Hàn Đông, ngược lại bản thân lão cũng sẽ có được sự phát triển tương ứng.
Lần này đến văn phòng của Hàn Đông, Vương Vĩnh Ninh tưởng tượng giống như lần trước, nói chuyện với Hàn Đông về vấn đề nhân sự, lần này là việc liên quan đến nhân sự lãnh đạo của ba ngành chính phủ, lão muốn hành động một chút, nếu có thể thông qua thì cũng là một hình thức khuếch trương tầm ảnh hưởng của mình.
Nói được vài câu, Vương Vĩnh Ninh bèn đưa ra ý kiến của mình, giọng điệu của lão ôn tồn, uyển chuyển, tất cả đều là quan điểm để cho công việc tốt hơn, hi vọng Hàn Đông ủng hộ.
Vương Vĩnh Ninh bây giờ giống như một con kiến nhỏ vậy, khi đối diện với con rồng khổng lồ, không nản lòng mà dùng hết sức cắn từng miếng từng miếng nhỏ vào con rồng, mơ ước một ngày kia sẽ cắn chết con rồng đó.
Mặc dù có chút buồn cười nhưng ý chí, tinh thần này lại khiến người ta thở dài, tiếc nuối.
- Suy nghĩ cũa đồng chí Vương Vĩnh Ninh rất chính xác, lúc nãy đồng chí Chu Thiên Bội cũng đã nói qua với tôi và có đưa ra một phương án, tôi cảm thấy rất hay...
Hàn Đông mỉm cười nói về phương án của Chu Thiên Bội, tỏ vẻ là muốn nhân cơ hội này có thể sắp xếp, giải quyết thật tốt vấn đề nhân sự có liên quan.
Vương Vĩnh Ninh vốn tràn đầy hi vọng, bây giờ lại trở nên vô cùng bực bội.
Bây giờ cảm giác của lão giống như vốn chỉ muốn múc một gáo nước từ con sông nhỏ vậy, nhưng Hàn Đông lại đục một lỗ hổng trên sông cho lão, tạo ta một nhánh sông cho lão, điều này nhanh chóng khiến lão chỉ sợ chống đỡ không nổi.
Mặt khác, Vương Vĩnh Ninh cũng biết quan niệm tin dùng cán bộ của mình và của Hàn Đông có sự khác biệt rất lớn, còn phương án của Chu Thiên Bội lại rõ ràng hùa theo ý của Hàn Đông, cũng chính là nói nhánh sông mà Hàn Đông đục ra, thật ra là chuẩn bị cho hắn, chứ không phải chuẩn bị cho Vương Vĩnh Ninh.
- Hiện tại Hàn Đông muốn làm gì thì làm, không coi mình ra gì cả.
- Chuyện quan trọng như vậy mà không trao đổi với mình trước.
Vương Vĩnh Ninh buồn bực nghĩ thầm, đối diện với sức mạnh của Hàn Đông, lão có cảm giác bị áp bức.
Nói chung, thông qua cuộc họp hội ý Bí thư lần này, trên cơ bản Hàn Đông đã đạt được mục đích của mình.
Cuộc họp Hội nghị thường vụ vào tuần sau sẽ phải có sự thảo luận, biểu quyết cuối cùng đối với các vấn đề có liên quan, trên cơ bản cũng là đi theo phương hướng của cuộc họp hội ý Bí thư, dù sao những chuyện mà cuộc họp hội ý Bí thư đã quyết định, trừ phi có bất ngờ, nếu không, trong trường hợp bình thường, Hội nghị thường vụ sẽ thông qua thuận lợi. Huống hồ tỉnh Giang Việt tổng cộng có mười ba Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trong đó Bí thư chính – phó chiếm đến sáu người, gần như chiếm một nửa, những Ủy viên thường vụ khác tất nhiên sẽ không có động tác nào khác thường.
Cùng với sự vùng dậy của Hàn Đông, một số người đã cảm nhận được một sự uy hiếp rất lớn, đặc biệt là một loạt hành động gần đây của Hàn Đông đã khiến họ như ngồi trên đống lửa. Trong đó, Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành, Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hi có phản ứng mãnh liệt nhất, sắc mặt của Hà Vĩnh Thành vẫn cứ u ám như vậy, còn Ngô Thời Hi lại lặng lẽ hơn trước rất nhiều, trong cuộc họp dường như không nói gì mấy.
Mặc dù nói kết quả của cuộc họp hội ý Bí thư sẽ không đưa công văn xuống dưới, nhưng trong chốn quan trường không có bức tường nào mà không có gió lùa vào.
Việc ra quân mạnh mẽ của Hàn Đông trong cuộc họp hội ý Bí thư khiến cho nhiều người trên dưới tỉnh Giang Việt đều cảm thấy khiếp sợ.
Vốn dĩ mọi người mới tiếp nhận việc Hàn Đông mới chỉ vừa ba mươi tuổi đã trở thành một trong những lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, vốn cho rằng Hàn Đông sẽ im hơi lặng tiếng một thời gian, trước tiên là củng cố lại cục diện bây giờ rồi tính tiếp, nhưng không ngờ Hàn Đông đã ra quân nhanh như vậy. Ngay cả Phó bí thư lâu năm như Ngô Thời Hi cũng bị Hàn Đông khắc chế, không nói được câu nào.
Điều này càng khiến cho một số gọi là trưởng ban tổ chức ngầm vô cùng vui mừng, dù sao nếu trong chốn quan trường vẫn cứ hòa hợp thì bọn họ lại thiếu đi nhiều cái cớ để phân tích, thiếu đi các đề tài nói chuyện khi trà dư tửu hậu. Tình hình bên trong Tỉnh ủy càng thay đổi bất ngờ thì bọn họ càng có hứng thú phân tích, giống như là thú vị hơn việc bản thân bọn họ tranh đấu, chơi cờ.
Mọi người rất hứng thú đối với sự mạnh mẽ của Hàn Đông và sự dè dặt của Ngô Thời Hi, bọn họ đều đang suy đoán xem nguyên nhân bên trong là gì, tất nhiên mọi người đều suy diễn ra rất nhiều kịch bản, có người nói là do Ngô Thời Hi muốn tranh chức Chủ tịch tỉnh, cho nên bây giờ im hơi lặng tiếng, có người nói do Ngô Thời Hi bị Hàn Đông chỉnh đến mức tắt ngòi, còn có người nói là do Ngô Thời Hi sắp chết, mắc bệnh nan y, tự biết mình không có hi vọng nên hiểu chuyện.
Mọi người nói chuyện xôn xao, tưởng tượng ra đủ thứ, nhưng cũng có một số người đoán ra được nguyên nhân thật sự, chẳng qua bị vùi lấp bởi các cách suy diễn khác nên mọi người cũng không thể nào phân biệt được rốt cuộc nguyên nhân nào mới là đúng.
Nhưng có một điểm là thật, đó chính là cho dù Ngô Thời Hi vì nguyên nhân gì mà lại ngừng công kích nhưng sức mạnh nổi lên của Hàn Đông là rõ như ban ngày, mọi người đều cảm nhận đầy đủ chuyện này.
Đặc biệt là lần này Bí thư Thành ủy thành phố Chu Thủy - Trịnh Giai Sơn được sắp xếp đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh Giang Việt nhậm chức Chủ nhiệm, đồng thời chức Bí thư Thành ủy thành phố Chu Thủy lại do Phó bí thư Thành ủy tiếp nhận, điều này cho thấy tầm ảnh hưởng của Hàn Đông, đã thấm sâu vào cơ sở, thành phố cấp 3.
Cho nên trong lòng một số người càng quyết tâm dựa vào Hàn Đông hơn, họ bắt đầu suy nghĩ, nghiên cứu cẩn thận sở thích của Hàn Đông.
Sau khi trở về Ninh Hải, cán bộ từ khắp nơi ùn ùn kéo đến văn phòng của hắn để báo cáo công việc.
Hiện tại, cán bộ trên dưới thành phố Ninh Hải đều nhận thức đầy đủ, Ninh Hải bây giờ là thiên hạ của Hàn Đông, nếu muốn làm nên chuyện thì phải nhận được sự đồng ý của Hàn Đông, đó chính là con đường tốt nhất.
Đặc biệt là nhân viên chức phó của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy, cùng với người phụ trách của các đơn vị trực thuộc thành phố, cấp bậc của bọn họ không phải là thấp, thêm vào đó là gần gũi với người có thế lực nên được lợi lộc, nếu nhận được sự chấp thuận của Hàn Đông thì cơ hội tương lai đến nơi khác làm chủ một phương sẽ rất lớn.
Là cán bộ của thành phố cấp Phó tỉnh, có thể nói cấp bậc cao hơn nửa cấp so với các cán bộ thành phố cấp 3 khác, nhưng nếu họ cứ làm việc ở thành phố cấp Phó tỉnh thì cũng không có lợi ích thực tế nào, cách tốt nhất là sau khi đạt được một cấp bậc nhất định, tranh thủ đi đến thành phố loại 3 khác, như vậy vốn dĩ chỉ là một phòng ban hoặc là người phụ trách của đơn vị thì có thể trở thành lãnh đạo Thành ủy, vốn dĩ chỉ là chức phó ở Thành ủy thì có thể trở thành người đứng đầu, sự khác biệt quyền lợi giữa khoảng trung gian này là rất lớn.
Tuy nhiên, việc điều chỉnh công tác vượt ra ngoài địa phận này không phải mình muốn là được, mà phải đợi tỉnh đưa ra quyết sách, tất nhiên nếu có sự cất nhắc của lãnh đạo Tỉnh ủy thì lại là chuyện khác.
- Lập Bình, nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng để người khác đến làm phiền tôi.
Hàn Đông dặn dò Vương Lập Bình, mới quay về được nửa ngày đã tiếp đãi năm người tới thăm, Hàn Đông cảm thấy điều này hoàn toàn là đang lãng phí thời gian, dù sao những người đến báo cáo công việc này đa phần là không có công việc cụ thể gì muốn nói cả, chẳng qua mượn cớ báo cáo công việc để tiếp cận mình thôi.
Tuy Hàn Đông cũng hi vọng có nhiều người đứng về phe mình hơn, nhưng hiện tại hắn càng cần người chăm chỉ làm việc, hơn nữa, Hàn Đông cũng có việc để bận rộn, nếu cả ngày cứ phải gặp những người kiểu này, không những không có thời gian làm việc của mình mà còn làm mình mệt mỏi, cho nên liền kêu Vương Lập Bình từ chối khéo.
Tất nhiên Vương Lập Bình hiểu được suy nghĩ của Hàn Đông, cũng biết nên làm gì tiếp theo.
Nói thật, trong thời gian này, điện thoại của Vương Lập Bình vang lên không ngừng, mỗi ngày y đều phải nhận rất nhiều cuộc điện thoại, có người muốn nghe ngóng hành tung của Hàn Đông, có người hi vọng thông qua y để xin chỉ thị của Hàn Đông, có người lại cứ tiếp cận y, muốn hẹn y đi ăn đi uống.
Đối với những cuộc gọi này thì Vương Lập Bình cũng dựa vào tình hình, cố gắng hết sức để xử lý tốt, thái độ là không kiêu ngạo không siểm nịnh. Y cũng hiểu rõ, những người này sở dĩ khách sáo với mình như vậy chủ yếu là do Hàn Đông, tầm ảnh hưởng của Hàn Đông càng lớn thì tình trạng này càng không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, càng như vậy thì bản thân càng phải chú ý cẩn thận. Thời gian y ở bên Hàn Đông cũng không ít, Vương Lập Bình hiểu rõ suy nghĩ của Hàn Đông, biết Hàn Đông ghét gì, bản thân y cũng luôn luôn kiểm điểm, tổng kết con đường phát triển của mình.
Ngày hôm sau, Hàn Đông liền đi thị sát công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới của quận Tân Giang với Trưởng ban thư ký Thành ủy Dương Lợi Đông và Phó chủ tịch thường trực thành phố Lôi Hữu Hạ.
Hiện tại công tác thí điểm này đã mở rộng ra toàn bộ quận Tân Giang, Hàn Đông cũng tới đây thị sát nhiều lần rồi, nói tóm lại, Bí thư Quận ủy Lý Quốc Sinh rất giỏi, trên cơ bản có thể quán triệt được những suy nghĩ của Hàn Đông vào công tác thực tế.
Trong hội nghị tọa đàm, nghe lời giới thiệu của Lý Quốc Sinh, Hàn Đông vui vẻ nói:
- Thông qua việc mở rộng mạnh mẽ công tác thí điểm nông thôn mới, chúng ta có thể thấy được, nông thôn của quận Tân Giang đã có nhiều thay đổi cực lớn, điều đầu tiên là tinh thần của mọi người càng sung sức hơn, ý thức tham gia vào việc xây dựng quê hương cũng cao hơn, bộ mặt của nông thôn đang có những thay đổi đáng kinh ngạc, cho nên có thể nói việc xây dựng nông thôn mới không thể không làm, quan trọng là chúng ta phải tùy cơ ứng biến, xuất phát từ thực tế, khai thác, đổi mới, phát huy tính tích cực của mọi người, như vậy công tác của chúng ta không có gì là không làm tốt được.
Hiện nay công tác thí điểm của quận Tân Giang đã bắt đầu đạt được những thành tích, tuy trong quận đã sớm miễn giảm hoàn toàn thuế nông nghiệp nhưng nguồn thu nhập tài chính từ việc xây dựng nông thôn mới cơ bản đã có thể triệt tiêu phần thu nhập từ thuế này. Cho nên, cùng với sự phát triển thêm một bước của công tác này thì thu nhập tải chính của quận cũng sẽ tăng lên.
Ngoài ra, có một điều làm cho Hàn Đông vui mừng, đó là Lý Quốc Sinh ngày càng trưởng thành.
Ban đầu có lẽ Lý Quốc Sinh vẫn còn nông nổi, nhưng thông qua quan sát của Hàn Đông thì bây giờ có thể nói là y đã trầm đi nhiều rồi, người cán bộ tốt như thế này có thể thật sự làm một số chuyện có ích cho nhân dân.
Thấy tâm trạng của Hàn Đông rất tốt, lúc báo cáo riêng, Lý Quốc Sinh đã đưa ra ý tưởng ưu hóa bộ máy lãnh đạo quận Tân Giang, Hàn Đông cũng ủng hộ mạnh mẽ để việc đó cho y làm, chỉ cần là chuyện có lợi cho công tác thì thành phố nhất định sẽ ủng hộ hết mình.
Buổi sáng ngày thứ hai, Hàn Đông đang phê duyện văn kiện trong văn phòng thì Vương Lập Bình bước vào, nói Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Thiên Bội đến báo cáo công tác.
Hàn Đông kêu Vương Lập Bình mời Chu Thiên Bội vào, người tên Chu Thiên Bội này đến thành phố Ninh Hải cũng được một thời gian, nhưng số lần chủ động đến văn phòng của Hàn Đông để báo cáo công tác không nhiều, người cán bộ này dường như chỉ xử lý sự việc chứ không xu nịnh người, có khí thế lớn của Thiết Diện Phán Quan, rất công bằng trong vấn đề nhân sự.
Hàn Đông rất hài lòng về điều này, mặc dù Chu Thiên Bội không đứng về phía Hàn Đông nhưng chỉ cần y thực hiện tốt chức trách của mình, nắm vững các mối quan hệ trong tổ chức, chọn lựa những cán bộ lãnh đạo ưu tú, có chất lượng, như vậy đã đủ rồi.
Đối với loại người chỉ biết khoác lác, tiếp cận mình mà nói, Hàn Đông lại rất thích người tận tâm vì công việc mà không hề dựa dẫm Hàn Đông như Chu Thiên Bội.
- Thưa Bí thư Hàn, gần đây Ban Tổ chức cán bộ đã có kế hoạch tổng thể, kiến nghị việc bố trí tối ưu hóa các cán bộ của các quận, huyện trong toàn thành phố một cách hợp lý, đây là phương án mà chúng tôi đưa ra, mời Bí thư xem qua.
Chu Thiên Bội vừa đến đã đi thẳng vào chuyện công việc.
- Chủ yếu là muốn trẻ hóa đội ngũ cán bộ, nâng cao sức sáng tạo của cán bộ để thích ứng với sự nghiệp phát triển, cải cách mở cửa của thành phố, từ những mặt này để cân nhắc việc bố trí cán bộ của các quận, huyện, đặc biệt là một số lãnh đạo chức phó...
Hàn Đông vừa nghe Chu Thiên Bội giải thích, vừa nhìn vào phương án trên tay, trong lòng có chút bất ngờ, không ngờ Chu Thiên Bội lại bất thình lình làm ra chuyện này, nếu làm theo những gì y nói thì thành phố Ninh Hải chắc chắn sẽ có một sự thay đổi rất lớn.
Tất nhiên đối với phương án này, Hàn Đông vẫn khá đồng ý, cho nên suy nghĩ một hồi, Hàn Đông vỗ vào bàn rồi nói:
- Phương án này rất có triển vọng, tôi thấy như thế này, ngày kia mở cuộc họp Hội nghị thường vụ sẽ thảo luận một chút, phải thực thi, điều chỉnh tốt cán bộ các cấp càng nhanh càng tốt, thúc đẩy sự phát triển của Ninh Hải.
Hàn Đông vô cùng tin tưởng, bây giờ trên cơ bản hắn không cần suy nghĩ chuyện đấu đá ở Ninh Hải, mà tất cả từ nhu cầu công tác, chỉ cần nhìn đúng thì có thể thực hiện được.
Chu Thiên Bội lại có dáng vẻ không quan tâm thiệt hơn, dường như sớm đã đoán được Hàn Đông sẽ đồng ý với ý kiến của mình.
Sau khi báo cáo ý tưởng cụ thể của mình cho Hàn Đông biết, y liền tạm biệt ra về.
Ngồi mãi trong văn phòng, Chủ tịch thành phố Vương Vĩnh Ninh lại đến báo cáo công tác.
Mỗi lần như vậy, Vương Vĩnh Ninh luôn là người cuối cùng đến báo cáo công tác.
Lần trước, Vương Vĩnh Ninh có nói chuyện với Hàn Đông về việc điều chỉnh nhân viên có liên quan của Ủy ban nhân dân thành phố, điều này khiến cho lão cảm thấy dễ làm tốt công việc hơn trong thời gian này.
Đặc biệt là do tâm trạng của lão bình thản lên nhiều, cho nên ngược lại sẽ không vấp phải bất cứ trở ngại nào, cho nên dưới áp lực rất lớn từ phía Hàn Đông, cũng sẽ không khó chịu bao nhiêu.
Tất nhiên Vương Vĩnh Ninh vô cùng tỉnh táo, lão biết sứ mệnh của mình, nếu lão hoàn toàn khuất phục trước sự uy hiếp của Hàn Đông, không làm được gì thì bản thân ngay cả cơ hội trở thành con cờ của nhà họ Tô cũng sẽ không còn, như vậy càng không có triển vọng nào để nói nữa.
Tuy bây giờ Hàn Đông tỏa ra một sức mạnh rất lớn khiến người ta sợ, còn lão giống như một chút khả năng phản kích cũng không có, nhưng chỉ cần bản thân không ngừng nỗ lực thì nhà họ Tô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ con cờ là mình, nói không chừng cùng với sự lớn mạnh của Hàn Đông, ngược lại bản thân lão cũng sẽ có được sự phát triển tương ứng.
Lần này đến văn phòng của Hàn Đông, Vương Vĩnh Ninh tưởng tượng giống như lần trước, nói chuyện với Hàn Đông về vấn đề nhân sự, lần này là việc liên quan đến nhân sự lãnh đạo của ba ngành chính phủ, lão muốn hành động một chút, nếu có thể thông qua thì cũng là một hình thức khuếch trương tầm ảnh hưởng của mình.
Nói được vài câu, Vương Vĩnh Ninh bèn đưa ra ý kiến của mình, giọng điệu của lão ôn tồn, uyển chuyển, tất cả đều là quan điểm để cho công việc tốt hơn, hi vọng Hàn Đông ủng hộ.
Vương Vĩnh Ninh bây giờ giống như một con kiến nhỏ vậy, khi đối diện với con rồng khổng lồ, không nản lòng mà dùng hết sức cắn từng miếng từng miếng nhỏ vào con rồng, mơ ước một ngày kia sẽ cắn chết con rồng đó.
Mặc dù có chút buồn cười nhưng ý chí, tinh thần này lại khiến người ta thở dài, tiếc nuối.
- Suy nghĩ cũa đồng chí Vương Vĩnh Ninh rất chính xác, lúc nãy đồng chí Chu Thiên Bội cũng đã nói qua với tôi và có đưa ra một phương án, tôi cảm thấy rất hay...
Hàn Đông mỉm cười nói về phương án của Chu Thiên Bội, tỏ vẻ là muốn nhân cơ hội này có thể sắp xếp, giải quyết thật tốt vấn đề nhân sự có liên quan.
Vương Vĩnh Ninh vốn tràn đầy hi vọng, bây giờ lại trở nên vô cùng bực bội.
Bây giờ cảm giác của lão giống như vốn chỉ muốn múc một gáo nước từ con sông nhỏ vậy, nhưng Hàn Đông lại đục một lỗ hổng trên sông cho lão, tạo ta một nhánh sông cho lão, điều này nhanh chóng khiến lão chỉ sợ chống đỡ không nổi.
Mặt khác, Vương Vĩnh Ninh cũng biết quan niệm tin dùng cán bộ của mình và của Hàn Đông có sự khác biệt rất lớn, còn phương án của Chu Thiên Bội lại rõ ràng hùa theo ý của Hàn Đông, cũng chính là nói nhánh sông mà Hàn Đông đục ra, thật ra là chuẩn bị cho hắn, chứ không phải chuẩn bị cho Vương Vĩnh Ninh.
- Hiện tại Hàn Đông muốn làm gì thì làm, không coi mình ra gì cả.
- Chuyện quan trọng như vậy mà không trao đổi với mình trước.
Vương Vĩnh Ninh buồn bực nghĩ thầm, đối diện với sức mạnh của Hàn Đông, lão có cảm giác bị áp bức.
/1284
|