Duy Nhất “hứ” một tiếng, nắm tay Đóa Nhi tiến đến cửa phòng của Dung Tư Lam nghe lén.
Chỉ nghe tiếng của Doãn Tiêu Trác đang cầu khẩn, “Lam nhi, anh và cô ấy không có một chút quan hệ tình cảm nào. Cô ấy chỉ thuần túy đổ tiếng ác cho anh mà thôi. Cô ấy là vợ của đại ca của anh, không tin anh sẽ lập tức gọi anh ấy đến dẫn người đi!”
Không được thế? Như vậy là không trượng nghĩa? Duy Nhất âm thầm dậm chân! Chỉ có điều là hiếm khi thấy Doãn đại tổng giám đốc lại có lúc phải hạ thấp giọng, ăn nói khép nép như vậy...
Dung Tư Lam Nhất vẫn không hề nói lời nào, Duy Nhất và Đóa Nhi cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, lỗ tai càng dán chặt vào hơn.
Đột nhiên, thân thể bị mất thăng bằng, cả hai người cùng bị lăn vào đến giữa phòng. Doãn Tiêu Trác hung dữ trừng mắt nhìn cô: ”Nhiễm Duy Nhất! Tôi thề rằng, Lãnh Ngạn không tới đón cô đi thì tôi sẽ mang cô đi!”
Duy Nhất nơm nớp lo sợ, đứng lên, khóe môi co rúm lại, “Có chuyệngì sao! Chỉ là đùa chơi một chút thôi mà!”
“Chuyện này mang ra đùa cợt em thấy rất vui vẻ sao? Được, ngày mai anh sẽ mang phụ nữ đến cho Lãnh Ngạn chơi đùa một chút, được chưa?” Doãn Tiêu Trác nhìn Dung Tư Lam ở bên cạnh vẫn một mực không thèm để ý tới anh, hận không thể nuốt sống Duy Nhất.
“Đi thì đi! Em đây không sợ nhé! Người có lòng tốt thì không chịu báo đáp cho tốt. Thấy anh mang danh ông thánh tình trường vậy mà lâu nay vẫn không sao thu phục nổi người ta, em chỉ muốn ra tay giúp anh một lần thôi!” Duy Nhất nhìn anh thè lưỡi, lôi Đóa Nhi nhanh chóng rời đi.
Doãn Tiêu Trác đóng cửa nghe “rầm” một tiếng, bắt đầu gọi điện thoại. Nhiễm Duy Nhất! Đừng trách anh không giữ lời hứa, anh không quản được cô nữa rồi, đành phải mời người tới để cai quản em thôi!
“A lô! Lãnh Ngạn, là tôi đây! Cái gì? Anh đang ngủ hả? Không phải đâu? Sao anh lại ương ngạnh như vậy? Tôi van anh đó, cuộc sống về đêm mới bắt đầu thôi...”
Giọng Lãnh Ngạn không chút kiên nhẫn vọng lại từ một chỗ khác, “Cái gì mà sống về đêm, cậu nghĩ rằng tôi cũng như cậu hay sao? Đừng làm trở ngại tôi lên cân nữa! Mau cút đi!”
“Lên cân?” Doãn Tiêu Trác cực kỳ buồn bực, “Anh điên rồi đấy hả!”
“Tôi không điên! Không có việc gì đừng có lại quấy nhiễu tôi nữa!” Lãnh Ngạn đang có nỗi khổ tâm riêng, Duy Nhất đã nói, chỉ cần anh có thể lên được mười cân thịt trong một tuần lễ thì sẽ có thể được gặp cô hai lần. Vì thế mà anh phải cố gắng phấn đấu, cố gắng ngủ, nghe nói ngủ là cách lên cân nhanh nhất.
“Tôi có việc! Có chuyện rất gấp đây!” Doãn Tiêu Trác nghiêm mặt nói, “Mời anh hãy đưa Duy Nhất của anh trở về! Đừng để cô ấy ở lại đây làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi nữa!”
“Duy Nhất?” Nghe thấy cái tên đó, Lãnh Ngạn lập tức phấn chấn hẳn, “Cô ấy đang ở đâu?”
“Đang ở nhà của tôi đây, cô ấy nói rất chân tâm thật ý muốn sống cùng một chỗ với tôi! Tôi sợ... sợ rằng!” Doãn Tiêu Trác nói chậm rì rì.
“Oắt con chết tiệt! Đã được tiện nghi mà còn khoe mẽ! Tôi sẽ lập tức đến ngay!” Lãnh Ngạn vừa ngồi xuống lại thay đổi ý định luôn: “Tính lại, tôi thấy rằng hay là cứ chờ đến Chủ nhật đi! Duy Nhất ở tại nhà của cậu tôi rất yên tâm, cậu giúp tôi nuôi cô ấy đến Chủ nhật nhé! Nhớ là Chủ nhật nấu thêm phần cơm của tôi nữa đấy!”
Nói xong anh để điện thoại di động xuống, nằm vật ra ngủ tiếp. Doãn Tiêu Trác nhìn điện thoại chửi bới vài tiếng, lại tiếp tục dỗ dành Dung Tư Lam, “Lam nhi, hiện tại em đã thấy rồi đấy, anh và Duy Nhất thật sự không có một chút quan hệ nào hết! Chủ nhật! Đến cuối tuần này, chồng cô ấy sẽ đến đón cô ấy đi!”
“Vậy sao?” Dung Tư Lam nhướng lông mày lên, “Tôi lại vừa nghe thấy ai đó nói cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu kia mà? Có thể thấy được cuộc sống của anh về đêm thực muôn màu muôn vẻ nhỉ!”
Doãn Tiêu Trác nghẹn lời, lời nói ra quá nhiều thật sự không phải là một chuyện tốt...
“Lam nhi, chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, em có từng thấy anh đi ra ngoài vào buổi tối không? Anh vẫn luôn là một người cha tốt, một người chồng tốt, đúng không?”
Trên mặt Dung Tư Lam hiện rõ màu đỏ rực, “Này! Anh là chồng của ai đấy hả?”
Doãn Tiêu Trác thấy bầu không khí đã hòa hoãn xuống, bản tính cợt nhả cũng lộ ra liền, từ phía sau anh ôm lấy Dung Tư Lam, “Em chứ ai! Tư Lam, gả cho anh đi!”
Câu này vừa nói ra miệng, chính anh cũng cảm thấy kinh hãi, ít nhất một khắc trước đó anh vẫn chưa hề có ý nghĩ rằng mình sẽ kết hôn. Nhưng khi anh nghĩ đến hằng đêm, trong nhà Dung Tư Lam đều có ánh sáng ngọn đèn chờ anh, nghĩ đến mỗi ngày bốn phía trong phòng bếp đều thơm mùi đồ ăn, thì đối với quyết định của mình, anh lại không chút hối hận!
“Gả cho anh? Anh lấy cái gì để nuôi sống hai mẹ con em đây?” Dung Tư Lam nói một câu vẻ mỉa mai, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười tươi.
Doãn Tiêu Trác xoay thân thể của cô lại, giữ cô đối diện với mình, “Lam nhi, em yên tâm đi, mẹ con em sẽ không bị đói đâu! Phải tin tưởng vào năng lực của anh!”
Dung Tư Lam vốn dĩ đang vui sướng, đột nhiên ánh mắt lại ảm đạm xuống, “Không! Hai chúng ta không thích hợp!”
Cô nhớ tới bệnh của Đóa Nhi, đó là một cái động không đáy, Doãn Tiêu Trác còn chưa thể tự bảo vệ cho cuộc sống của mình, làm sao có thể gánh thêm gánh nặng Đóa Nhi đây?
Kỳ thật, đã nhiều ngày ở chung như vậy, không phải cô không biết rõ Doãn Tiêu Trác là một người tốt, cô cũng tin rằng, anh sẽ là một người cha tốt, hoặc có thể nói anh là một người chồng tốt, nhưng cô lại không muốn làm liên lụy đến anh.
“Vì sao?” Trái tim Doãn Tiêu Trác cũng ảm đạm theo cô, ánh mắt u tối: “Lam nhi, em không tin tưởng ở anh sao? Được! Anh sẽ nói thẳng ra hết! Đúng thế, ngày trước anh đúng là người có chút hoa tâm, luôn luôn có phụ nữ muốn dính lấy anh.Nhưng mà, từ khi anh gặp em, anh đã cố gắng tự thay đổi mình rồi. Lần trước em nhìn thấy Kiều Vũ Na, cô gái đó chẳng qua chỉ là một sự quan hệ xã giao của gia đình nhà anh mà thôi. Đối với cô ấy, anh không hề có ý định gì khác!”
Doãn Tiêu Trác nghĩ đến chuyện đính hôn của anh và Kiều Vũ Na, do dự nghĩ có nên nói cho cô biết hay không... Cuối cùng anh cũng quyết địnhkhông nói ra, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện! Dù sao anh cứ quyết tuyệt đối không chịu lấy Kiều Vũ Na là được.
Dung Tư Lam lại tránh đi ánh mắt của anh, “Thực xin lỗi, Tiêu, ý của em không phải như vậy, nguyên nhân không phải là của anh, mà là nguyên nhân của em. Em tình nguyện để quan hệ giữa chúng ta là chủ cho thuê nhà và khách trọ.”
“Em thì có nguyên nhân gì đây?” Doãn Tiêu Trác nắm lấy hai vai cô, “Em băn khoăn chuyện gì? Em đã từng kết hôn? Hay là một người mẹ chưa lập gia đình? Hay là em sợ anh đối xử với Đóa Nhi không tốt? Những chuyện này em đều có thể yên tâm, anh không quan tâm đến chuyện này! Anh đối xử với Đóa Nhi như thế nào em cũng có thể nhìn ra mà! Anh sẽ nuôi dưỡng con bé trưởng thành, sẽ đưa con bé đến học ở một trường học tốt nhất, sẽ nâng niu nó như một cô công chúa!”
Đến trường? Trưởng thành? Công chúa? Trong mắt Dung Tư Lamhiện lên niềm ước mơ, hiện lên sự đau thương, thực sự Đóa Nhi sẽ có một ngày như vậy sao?
“Không đúng! Lam nhi, ánh mắt của em có gì đó không đúng!” Doãn Tiêu Trác nhạy cảm chú ý tới sự chuyển biến của cô, nâng lên mặt của cô lên tìm tòi nghiên cứu: “Em có chuyện gì đó gạt anh?”
Dung Tư Lam lắc đầu, “Không có đâu, em mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài đi!”
Chỉ nghe tiếng của Doãn Tiêu Trác đang cầu khẩn, “Lam nhi, anh và cô ấy không có một chút quan hệ tình cảm nào. Cô ấy chỉ thuần túy đổ tiếng ác cho anh mà thôi. Cô ấy là vợ của đại ca của anh, không tin anh sẽ lập tức gọi anh ấy đến dẫn người đi!”
Không được thế? Như vậy là không trượng nghĩa? Duy Nhất âm thầm dậm chân! Chỉ có điều là hiếm khi thấy Doãn đại tổng giám đốc lại có lúc phải hạ thấp giọng, ăn nói khép nép như vậy...
Dung Tư Lam Nhất vẫn không hề nói lời nào, Duy Nhất và Đóa Nhi cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, lỗ tai càng dán chặt vào hơn.
Đột nhiên, thân thể bị mất thăng bằng, cả hai người cùng bị lăn vào đến giữa phòng. Doãn Tiêu Trác hung dữ trừng mắt nhìn cô: ”Nhiễm Duy Nhất! Tôi thề rằng, Lãnh Ngạn không tới đón cô đi thì tôi sẽ mang cô đi!”
Duy Nhất nơm nớp lo sợ, đứng lên, khóe môi co rúm lại, “Có chuyệngì sao! Chỉ là đùa chơi một chút thôi mà!”
“Chuyện này mang ra đùa cợt em thấy rất vui vẻ sao? Được, ngày mai anh sẽ mang phụ nữ đến cho Lãnh Ngạn chơi đùa một chút, được chưa?” Doãn Tiêu Trác nhìn Dung Tư Lam ở bên cạnh vẫn một mực không thèm để ý tới anh, hận không thể nuốt sống Duy Nhất.
“Đi thì đi! Em đây không sợ nhé! Người có lòng tốt thì không chịu báo đáp cho tốt. Thấy anh mang danh ông thánh tình trường vậy mà lâu nay vẫn không sao thu phục nổi người ta, em chỉ muốn ra tay giúp anh một lần thôi!” Duy Nhất nhìn anh thè lưỡi, lôi Đóa Nhi nhanh chóng rời đi.
Doãn Tiêu Trác đóng cửa nghe “rầm” một tiếng, bắt đầu gọi điện thoại. Nhiễm Duy Nhất! Đừng trách anh không giữ lời hứa, anh không quản được cô nữa rồi, đành phải mời người tới để cai quản em thôi!
“A lô! Lãnh Ngạn, là tôi đây! Cái gì? Anh đang ngủ hả? Không phải đâu? Sao anh lại ương ngạnh như vậy? Tôi van anh đó, cuộc sống về đêm mới bắt đầu thôi...”
Giọng Lãnh Ngạn không chút kiên nhẫn vọng lại từ một chỗ khác, “Cái gì mà sống về đêm, cậu nghĩ rằng tôi cũng như cậu hay sao? Đừng làm trở ngại tôi lên cân nữa! Mau cút đi!”
“Lên cân?” Doãn Tiêu Trác cực kỳ buồn bực, “Anh điên rồi đấy hả!”
“Tôi không điên! Không có việc gì đừng có lại quấy nhiễu tôi nữa!” Lãnh Ngạn đang có nỗi khổ tâm riêng, Duy Nhất đã nói, chỉ cần anh có thể lên được mười cân thịt trong một tuần lễ thì sẽ có thể được gặp cô hai lần. Vì thế mà anh phải cố gắng phấn đấu, cố gắng ngủ, nghe nói ngủ là cách lên cân nhanh nhất.
“Tôi có việc! Có chuyện rất gấp đây!” Doãn Tiêu Trác nghiêm mặt nói, “Mời anh hãy đưa Duy Nhất của anh trở về! Đừng để cô ấy ở lại đây làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi nữa!”
“Duy Nhất?” Nghe thấy cái tên đó, Lãnh Ngạn lập tức phấn chấn hẳn, “Cô ấy đang ở đâu?”
“Đang ở nhà của tôi đây, cô ấy nói rất chân tâm thật ý muốn sống cùng một chỗ với tôi! Tôi sợ... sợ rằng!” Doãn Tiêu Trác nói chậm rì rì.
“Oắt con chết tiệt! Đã được tiện nghi mà còn khoe mẽ! Tôi sẽ lập tức đến ngay!” Lãnh Ngạn vừa ngồi xuống lại thay đổi ý định luôn: “Tính lại, tôi thấy rằng hay là cứ chờ đến Chủ nhật đi! Duy Nhất ở tại nhà của cậu tôi rất yên tâm, cậu giúp tôi nuôi cô ấy đến Chủ nhật nhé! Nhớ là Chủ nhật nấu thêm phần cơm của tôi nữa đấy!”
Nói xong anh để điện thoại di động xuống, nằm vật ra ngủ tiếp. Doãn Tiêu Trác nhìn điện thoại chửi bới vài tiếng, lại tiếp tục dỗ dành Dung Tư Lam, “Lam nhi, hiện tại em đã thấy rồi đấy, anh và Duy Nhất thật sự không có một chút quan hệ nào hết! Chủ nhật! Đến cuối tuần này, chồng cô ấy sẽ đến đón cô ấy đi!”
“Vậy sao?” Dung Tư Lam nhướng lông mày lên, “Tôi lại vừa nghe thấy ai đó nói cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu kia mà? Có thể thấy được cuộc sống của anh về đêm thực muôn màu muôn vẻ nhỉ!”
Doãn Tiêu Trác nghẹn lời, lời nói ra quá nhiều thật sự không phải là một chuyện tốt...
“Lam nhi, chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, em có từng thấy anh đi ra ngoài vào buổi tối không? Anh vẫn luôn là một người cha tốt, một người chồng tốt, đúng không?”
Trên mặt Dung Tư Lam hiện rõ màu đỏ rực, “Này! Anh là chồng của ai đấy hả?”
Doãn Tiêu Trác thấy bầu không khí đã hòa hoãn xuống, bản tính cợt nhả cũng lộ ra liền, từ phía sau anh ôm lấy Dung Tư Lam, “Em chứ ai! Tư Lam, gả cho anh đi!”
Câu này vừa nói ra miệng, chính anh cũng cảm thấy kinh hãi, ít nhất một khắc trước đó anh vẫn chưa hề có ý nghĩ rằng mình sẽ kết hôn. Nhưng khi anh nghĩ đến hằng đêm, trong nhà Dung Tư Lam đều có ánh sáng ngọn đèn chờ anh, nghĩ đến mỗi ngày bốn phía trong phòng bếp đều thơm mùi đồ ăn, thì đối với quyết định của mình, anh lại không chút hối hận!
“Gả cho anh? Anh lấy cái gì để nuôi sống hai mẹ con em đây?” Dung Tư Lam nói một câu vẻ mỉa mai, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười tươi.
Doãn Tiêu Trác xoay thân thể của cô lại, giữ cô đối diện với mình, “Lam nhi, em yên tâm đi, mẹ con em sẽ không bị đói đâu! Phải tin tưởng vào năng lực của anh!”
Dung Tư Lam vốn dĩ đang vui sướng, đột nhiên ánh mắt lại ảm đạm xuống, “Không! Hai chúng ta không thích hợp!”
Cô nhớ tới bệnh của Đóa Nhi, đó là một cái động không đáy, Doãn Tiêu Trác còn chưa thể tự bảo vệ cho cuộc sống của mình, làm sao có thể gánh thêm gánh nặng Đóa Nhi đây?
Kỳ thật, đã nhiều ngày ở chung như vậy, không phải cô không biết rõ Doãn Tiêu Trác là một người tốt, cô cũng tin rằng, anh sẽ là một người cha tốt, hoặc có thể nói anh là một người chồng tốt, nhưng cô lại không muốn làm liên lụy đến anh.
“Vì sao?” Trái tim Doãn Tiêu Trác cũng ảm đạm theo cô, ánh mắt u tối: “Lam nhi, em không tin tưởng ở anh sao? Được! Anh sẽ nói thẳng ra hết! Đúng thế, ngày trước anh đúng là người có chút hoa tâm, luôn luôn có phụ nữ muốn dính lấy anh.Nhưng mà, từ khi anh gặp em, anh đã cố gắng tự thay đổi mình rồi. Lần trước em nhìn thấy Kiều Vũ Na, cô gái đó chẳng qua chỉ là một sự quan hệ xã giao của gia đình nhà anh mà thôi. Đối với cô ấy, anh không hề có ý định gì khác!”
Doãn Tiêu Trác nghĩ đến chuyện đính hôn của anh và Kiều Vũ Na, do dự nghĩ có nên nói cho cô biết hay không... Cuối cùng anh cũng quyết địnhkhông nói ra, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện! Dù sao anh cứ quyết tuyệt đối không chịu lấy Kiều Vũ Na là được.
Dung Tư Lam lại tránh đi ánh mắt của anh, “Thực xin lỗi, Tiêu, ý của em không phải như vậy, nguyên nhân không phải là của anh, mà là nguyên nhân của em. Em tình nguyện để quan hệ giữa chúng ta là chủ cho thuê nhà và khách trọ.”
“Em thì có nguyên nhân gì đây?” Doãn Tiêu Trác nắm lấy hai vai cô, “Em băn khoăn chuyện gì? Em đã từng kết hôn? Hay là một người mẹ chưa lập gia đình? Hay là em sợ anh đối xử với Đóa Nhi không tốt? Những chuyện này em đều có thể yên tâm, anh không quan tâm đến chuyện này! Anh đối xử với Đóa Nhi như thế nào em cũng có thể nhìn ra mà! Anh sẽ nuôi dưỡng con bé trưởng thành, sẽ đưa con bé đến học ở một trường học tốt nhất, sẽ nâng niu nó như một cô công chúa!”
Đến trường? Trưởng thành? Công chúa? Trong mắt Dung Tư Lamhiện lên niềm ước mơ, hiện lên sự đau thương, thực sự Đóa Nhi sẽ có một ngày như vậy sao?
“Không đúng! Lam nhi, ánh mắt của em có gì đó không đúng!” Doãn Tiêu Trác nhạy cảm chú ý tới sự chuyển biến của cô, nâng lên mặt của cô lên tìm tòi nghiên cứu: “Em có chuyện gì đó gạt anh?”
Dung Tư Lam lắc đầu, “Không có đâu, em mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài đi!”
/75
|