Dung Tư Lam là ai chứ, không có người nào hiểu rõ về cô hơn Doãn Tiêu Trác anh đây, chỉ là, Dung Tư Lam thực sự là con gái do một kỹ nữ sinh ra hay sao? Đây là sự thật sao? Trong cơn ác mộng cô thường thường la gọi mẹ, khi ngủ cô thường không dám tắt đèn, thân thế của cô thực sự là một bí ẩn...
Mà chuyện càng làm cho trong lòng anh thấy kỳ quái hơn, đó là vì sao đột nhiên mẹ kế của anh lại trở nên quan tâm đến chuyện của anh đến vậy?
Gần đây anh đối xử với mẹ kế luôn tôn kính nhưng cũng không thân cận, nhưng anh không muốn đắc tội với bà, nên đi thẳng lên lầu hai tìm cha.
Doãn phu nhân thấy anh không để ý tới mình, lại nhào ra trên mặt đất gào lên khóc lóc: Tiêu Nhi! Con thế này là có ý gì đây? Từ khi tôi tới nhà họ Doãn này, các người đã đối xử với tôi không nóng không lạnh, không thèm để tôi vào mắt có phải không? Vậy giờ tôi đi là tốt nhất! Thương hai anh em mấy người mẹ chết sớm, tôi đã đối xử với mấy người như đối với chính con đẻ của mình, đã trông nom các người khôn lớn, các người không thèm cảm ơn, tôi còn chưa tính, giờ còn muốn bày ra cái vẻ mặt kia cho tôi xem, định có ý gì đây? Hôm nay chính tôi đây đã nói những lời này, nếu như anh muốn kết hôn với cô ta, để cho người phụ nữ kia vào cửa thì tôi sẽ đi! Tôi không thể làm mẹ chồng cái loại người mất thể diện này!
Doãn Tiêu Trác hơi dừng bước một chút, cuối cùng anh vẫn một không nói một câu nào, tiếp tục đi về phía thư phòng. Ngược lại Doãn Tử Nhiên nhìn thấy không thuận mắt rồi nói một câu đầy vẻ khinh thường: Mẹ, mẹ cũng đừng làm những chuyện mất mặt nữa đi! Nhìn bộ dạng của mẹ bây giờ xem có giống một mệnh phụ phu nhân không?
Doãn phu nhân giận dữ, đứng lên nhìn Doãn Tử Nhiên chửi ầm lên, Đồ con trai hư hỏng, người khác không để mẹ mày vào mắt, tao còn chưa tính! Mày là con trai tao mà cũng đối xử với tao như vậy hả? Tao thật sự đã uổng phí công nuôi mày rồi!
Doãn Tử Nhiên nhướng nhướng mày, dứt khoát đi ra khỏi nhà.
Thằng con bất hiếu kia, mày đi đâu vậy? Doãn phu nhân tức giận, rống lên ở phía sau.
Đi tìm chết đây! Doãn Tử Nhiên cũng không nói năng gì đối với sự cục cằn của me mình. Tuy anh biết rõ mỗi chuyện của mẹ anh ở nhà đều không dễ dàng gì, nhưng thật sự anh không sao có thể tôn kính đối với người mẹ luôn nói năng thô tục cục cằn này.
Doãn Tiêu Trác lên lầu đi thẳng vào thư phòng, vừa nhìn thấy cha mình đang nằm ngủ ở trên giường, anh không tiện quấy rầy nên dứt khoát xuống lầu, chuẩn bị trở lại bệnh viện.
Trở xuống dưới lầu thì Doãn phu nhân lại cường điệu thêm lần nữa: Tiêu, dù sao mẹ cũng kiên quyết phản đối nhà họ Doãn này cưới một người phụ nữ không biết liêm sỉ kia vào nhà, mẹ không muốn liệt tổ liệt tông nhà họ Doãn ở dưới mặt đất mắng người đang làm mẹ này không có trách nhiệm... Nếu con muốn kết hôn thì..., tự bản thân mình hãy suy nghĩ cho kỹ càng, phải ăn nói như thế nào với liệt tổ liệt tông nhà họ Doãn đi!
Lời nói này một nửa như giảng đạo lý, một nửa là uy hiếp, nhưng có thể nói, với Doãn Tiêu Trác thì vô dụng, anh đã quyết định chuyện gì, quyết định người nào, không ai có thể thay đổi được!
Mẹ của tôi ở dưới mặt đất sẽ giải thích cho liệt tổ liệt tông nghe ! Vẻ mặt anh âm trầm, lòng tràn đầy căm phẫn oán hận đối với tòa soạn báo kia mà không lời nào có thể miêu tả nói được.
Doãn phu nhân bị nghẹn họng, không sao thốt nên lời, ngụ ý của Doãn Tiêu Trác tuyệt đối không hề coi bà là một người chủ trong nhà họ Doãn này!
Nhưng việc ngăn cản Dung Tư Lam gả vào nhà họ Doãn là việc bà phải làm, bà không thể để cho bí mật của mình bị vạch trần được!
Sau khi Doãn Tiêu Trác rời khỏi nhà họ Doãn, anh đã giao chuyện tòa soạn báo cho Bùi Trọng đi xử lý, còn mình đi ô-tô đến bệnh viện, nhất định không thể để cho Dung Tư Lam nhìn thấy tờ báo này.
Nhưng khi anh đi tới bệnh viện, chính Dung Tư Lam lại đang mở trang báo này đặt ở trên đùi, trên mặt cô không hề lộ ra bất cứ biểu cảm gì.
Lam nhi! Trong lòng Doãn Tiêu Trác thật đau xót, anh đến bên cạnh ôm lấy cô, hi vọng có thể an ủi cô: Lam nhi, đừng nên khổ sở vì việc này được không? Chúng ta đều biết em không phải là con người như thế.
Nhưng ngoài ý muốn, Dung Tư Lam ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía anh: Tiêu, chỉ cần anh biết như vậy là tốt rồi! Em không quan tâm là người khác nói như thế nào!
Cái này thì em đúng rồi! Thật thông minh! Anh cúi người hôn vào đôi môi của cô.
Nhưng mà... ánh mắt của Dung Tư Lam trở nên tối tăm, Mẹ em thật sự là kỹ nữ đấy. Anh có cảm thấy chuyện này đáng xấu hổ không? Có xem thường em không?
Doãn Tiêu Trác lặng người đi, nhưng lại cười nói luôn: Làm sao có thể chứ, mẹ em là mẹ em, em là em mà!
Nhưng mà em cũng không cảm thấy mẹ của em có gì đáng phải xấu hổ! Anh có coi thường bà ấy không? Ánh mắt bướng bỉnh của Dung Tư Lam tràn đầy mong đợi.
Nói thật, đối với kỹ nữ Doãn Tiêu Trác chẳng những xem thường, mà còn cảm thấy căm hận. Nhưng anh không thể để cho Dung Tư Lam thất vọng. Anh cười cười, Anh sẽ không! Mẹ của Lam nhi làm sao anh có thể xem thường được đây!
Dung Tư Lam nhìn thẳng vào anh, Tiêu, anh đang nói dối em! Anh đã nói để lấy lòng em, phải không?
Doãn Tiêu Trác bị nói trắng ra, vẻ mặt thoáng hiện sự xấu hổ.
Đột nhiên Dung Tư Lam ôm lấy cổ của anh: Tiêu, em không cho phép anh nói dối, từ nay về sau anh cũng đừng bao giờ nói dối em, được không? Anh nói dối sẽ làm em cảm thấy rất bất an!
Trong lòng Doãn Tiêu Trác có chút mệt mỏi, anh ôm chặt lấy cô: Được! Anh sẽ không nói dối nữa, thực xin lỗi!
Tiêu, em biết rõ là anh tốt với em, nhưng mà em không muốn như vậy. Mẹ em là kỹ nữ, đúng vậy, nhưng mà bà ấy yêu em... em tận mắt nhìn thấy mẹ đã bị bắn chết trong đêm tối. Nhưng dù chết mẹ cũng vẫn nhốt em vào trong căn phòng phụ chứa đồ bỏ đi, không cho em đi ra ngoài. Ngày trước mẹ đã từng nói, cả đời này hai mẹ con sẽ sống nương tựa vào nhau, nhưng mà mẹ đã nói dối. Mẹ đã bỏ em ở lại để đi đến Thiên đường... Thật sự em rất sợ sống một mình. Tiêu, anh sẽ không rời bỏ em mà đi phải không? Cô vùi đầu vảo cổ anh nức nở nghẹn ngào.
Sẽ không đâu! Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em! Doãn Tiêu Trác ôm lấy thân thể mềm mại của cô, thề. Đây là lần đầu tiên Dung Tư Lam nguyện ý chia sẻ những ý nghĩ trong trái tim cô với anh. Anh rất quý trọng, đồng thời, trong lòng anh cũng tràn ngập sự trìu mến với cô. Cô như thế này hoàn toàn khác hẳn với sự dũng mãnh trong ngày thường.
Cô ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên nhìn anh: Tiêu, em không muốn anh thề, em chỉ muốn anh nhớ kỹ, vĩnh viễn anh đừng bao giờ nói dối em. Nếu như có một ngày nào đó anh chán ghét em rồi, thì anh hãy nói cho em biết, anh đừng lưu lại cho em niềm hy vọng, đừng giống như người đàn ông của mẹ, ông ấy cho mẹ hy vọng, nhưng đã hại mẹ phải chờ đợi cả đời, được không?
Trái tim Doãn Tiêu Trác bị lời của cô vò nát. Anh ôm chặt cô vào trong lòng: “Cô bé ngốc nghếch này! Làm sao anh có thể chán ghét em được đây? Vĩnh viễn không bao giờ! Anh yêu em, bảo bối! Vĩnh viễn yêu em!
Lời nói vừa thốt ra, chính bản thân anh cũng chợt thấy kinh ngạc! Anh vừa mới nói gì nhỉ? Anh yêu cô? Anh đã từng cho là mình sẽ không bao giờ còn có thể nói ra cái chữ yêu này nữa...
Dung Tư Lam nhìn anh vẻ không tin tưởng lắm: Tiêu, anh lập lại câu nói lần nữa đi!
Doãn Tiêu Trác thoáng sửa sang lại dòng suy nghĩ của mình, xác định chính xác tình cảm của mình đối với cô gái nhỏ đang ở trước mắt đây đúng là Yêu , sau đó anh mỉm cười mổ những chiếc hôn lên đôi môi của cô, Bảo bối, dù nói đến 100 lần anh cũng có thể, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...”
/75
|