“Húc, cảm ơn anh,” trái tim Trữ San loạn nhịp, cô đưa tay ôm chặt eo Duệ Húc, cả người dính vào người hắn, ngoài ý muốn, cô có cảm giác có một luồng điện chạy từ người hắn sang người cô, cảm giác này cô chưa bao giờ có, đây không phải cảm giác của Vũ Nhiên mang lại cho cô. Cô vẫn không rõ, đây là cái gì, cái này nói lên điều gì, cô chỉ biết, tất cả những gì người đàn ông làm đều là vì cô, thân là một người phụ nữ thích hư vinh, cảm giác cao cao tại thượng này khiến cô thấy tuyệt vời. Cảm giác này quá đẹp. “Húc, nhất định anh không được yêu cô ta, được không? Cô ta không xứng.” Tề Trữ San ngẩng đầu lên, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả khi cô khóc, cũng thật đoan trang xinh đẹp. “Uh…” Lê Duệ Húc gật đầu, trong ánh mắt màu trà chỉ có hình bóng của cô, cũng chỉ có một mình cô, hắn nắm chặt hai tay, cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa tay ôm chặt lấy Trữ San. Đúng vậy, hắn yêu cô, nhưng người cô yêu lại không phải hắn, cho nên hắn không thể miễn cưỡng, thầm nghĩ thành toàn cho cô, thầm nghĩ làm cho cô hạnh phúc, cho dù hắn phải có một cuộc kết hôn ngoài ý muốn. Nhà vệ sinh vốn không phải nơi để nói chuyện, nhưng hiện tại Trữ San không hề muốn rời đi. Ở trong ngực hắn, cô cảm thấy yên tâm, cảm giác này khiến cô lưu luyến không muốn rời xa. Bọn họ ở nơi này thật lâu, hắn sẽ không có khả năng yêu người khác, thật sự không có khả năng. Trữ San tựa mặt vào lồng ngực hắn, hiện tại cô đã quên mất người đàn ông mà cô phải nghĩ trăm phương ngàn kế để có được, cô không hề muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp của Duệ Húc. Trong giây lát, cô như nhận ra điều gì, có phải cô đã sai ở đâu rồi. Trong mắt cô hiện chút bối rối, gắt gao ôm chặt lấy hắn. Bên ngoài, cảnh tưởng vẫn rất náo nhiệt. Mọi người nói, cười, vài đôi nam nữ đang khiêu vũ trên sàn nhảy, mỗi người đều thật xinh đẹp lộng lấy. Tô Lạc cầm lấy một ly nước trái cây, uống một ngụm nhỏ, thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía cửa, không biết khi nào hắn sẽ quay lại, cô đưa tay xoa nhẹ bả vai, cô cảm thấy hơi lạnh. “Báo chí viết là thật sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền tới, cô ngẩng đầu, ánh đèn sáng bị chặn lại. “Báo chí viết là thật sao?” Ôn Vũ Nhiên cúi người xuống, mắt kính chặn lại ánh mắt của hắn, lần đầu tiên sự lãnh khốc lại xuất hiện trước mặt cô. Tay Tô Lạc nắm chặt chiếc ly, nhìn sang chỗ khác. “Tô Tử Lạc,” đây là lần đầu tiên, hắn gọi cả họ tên cô, không còn gọi cô là Lạc Lạc, cũng không còn sự ấm áp nữa, thời gian thật là đáng sợ, không có ai biết, có lẽ chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ trở nên hoàn toàn xa lạ. “Anh muốn tôi nói gì?” Cuối cùng Tô Lạc cũng nhìn hắn, trên mặt lộ rõ vẻ nụ cười ưu thương, “Em ngĩ anh muốn em nói gì? Nói em không kết hôn, đang đợi anh, nhưng em đã kết hôn rồi, đã phản bội anh.” “Giữa chúng ta, còn có thể dùng từ phản bội để hình dung sao? Nếu có, vậy là ai phản bội ai?” Vũ Nhiên nhíu chặt mày, Lạc Lạc đã thực sự thay đổi, không còn là cô gái ngoan hiền dịu, cô đã học được sự phản kháng, lại dùng phương thức này để nói chuyện với hắn, hắn biết là người đàn ông kia, nhất định là người đàn ông kia đã thay đổi cô. “Lạc Lạc, anh đã nói, cách xa người đàn ông kia, hắn không phải là người tốt.” Lại là câu nói này, người tốt, người xấu, lấy cái gì đánh giá đây. Tô Lạc nhìn nước trái cây sóng sánh trong chiếc ly, khẽ cười, “Tôi biết anh ấy không phải là người tốt, nhưng tôi chỉ cần biết anh ấy luôn đối tốt với tôi.” Tính khí của người đàn ông kia thật là kém, nhưng không thể không nói, hắn đã cho cô rất nhiều thứ, rất nhiều. Cho nên, Duệ Húc trong mắt cô, chính là một người tốt. “Lạc Lạc, em có biết vì sao lúc trước anh phải rời xa em không?”Vũ Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sư tức giận của mình, khá lắm – Lê Duệ Húc, chẳng những hủy đi cuộc đời hắn, còn làm hỏng mất cuộc đời của Tô Lạc. Tốt, tốt lắm, hai người đã kết hôn, như vậy bọn họ muốn gương vỡ lại lành, căn bản đã không còn cơ hội, cho dù Tề Trữ San muốn buông tay, Lê Duệ Húc sẽ sao, hắn sẽ đồng ý buông tay sao? Sự hận thù của hắn đối với Duệ Húc ngày càng sâu. Ánh mắt Tô Lạc hướng xuống, một giọng nói nho nhỏ truyền tới, “Nguyên nhân là gì, đã không còn quan trọng nữa,” tất cả đều đã xảy ra, mọi thứ đều đã kết thúc, kết thúc chính là kết thúc, hiện tại Vũ Nhiên đã có vợ, cô đã có chồng, mọi thứ đã qua, còn có ý nghĩa gì đâu, bởi vì, vĩnh viễn bọn họ không thể quay lại quá khứ. “Tô Tử Lạc, em có yêu hắn không?” Giọng nói Vũ Nhiên lạnh đi ít nhiều, nghe từ miệng Duệ Húc nói ra, hắn không tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Tô Lạc với người đàn ông kia, hắn tin, cô yêu người đàn ông kia đúng không, như vậy,…. Vũ Nhiên hắn ở đây, có phải hắn đã bị cô xếp vào trong quá khứ. Tô Lạc khẽ chớp hàng lông mi dài, cô không trả lời câu hỏi của hắn, sự trầm mặc của cô chính là đáp án giành cho Vũ Nhiên. Hắn có tư cách gì nữa đâu, người bỏ đi trước chính là hắn. “Lạc Lạc…Nghe lời anh, rời khỏi hắn,” Đôt nhiên Vũ Nhiên đưa tay đặt lên bả vai cô, Tô Lạc có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn, dường như rất khó khắn, mà tay hắn dùng lực bóp chặt bả vai như muốn bóp nát xương cốt cô. Tô Lạc khẽ kêu lên, cô phát hiện có rất nhiều người đang nhìn cô và Vũ Nhiên. “Vũ Nhiên, anh buông tôi ra đi?” Cô có chút cầu xin hắn, cô thực sự không muốn tiếp tục như thế này, nếu người đó thấy được, có thể sẽ rất tức giận, hắn đã rất nhiều lần tức giận rồi. “Lạc Lạc, cho dù em không chịu thừa nhận, là hắn, là hắn… Tất cả đều là hắn… Hắn…” Vũ Nhiên còn chưa nói hết, một tiếng hét giống như âm hồn từ phía sau truyền tới. “Nhiên, anh đang làm gì vậy?” Ngón tay Vũ Nhiên run rẩy buông xuống, hắn buông Tô Lạc ra, quay đầu lại, thấy Tề Trữ San đang đi tới, còn có Duệ Húc đi ngay sau lưng cô sắc mặt thâm trầm khác thường. Đôi môi Tô Lạc khẽ mở, cũng không biết phải làm thế nào, vừa rồi, có phải hắn đã thấy được tất cả… Trái tim cô như bị nắm chặt, rất khó chịu, cô cắn chặt môi…. Cảm giác trước mặt có một bóng đen rơi xuống.
/351
|