Cúi đầu một lần nữa, ánh mắt ngày càng trở lên mơ hồ, tay cô đặt trên bụng dùng thêm sức. Bụng cô càng ngày càng đau. Trong bệnh viện, tay cô vẫn đặt trên bụng, tay kia vẫn cầm bức vẽ đã hoàn thành hơn nửa, ngày mai phải chuyển đi, nhưng bụng cô vẫn rất đau, thực sự rất đau… Lâu rồi hắn không có về nhà, nơi đó trống rỗng và lạnh lẽo, chỉ có một mình cô đơn. Cô cười khổ, có khi cô chết ở đây cũng không ai hay biết. Ngẩng đầu, cô thấy một người đàn ông vẻ mặt đau lòng khẽ hôn nhẹ lên trán môt cô gái, trên cánh tay cô gái có một chiếc kim nhỏ đâm vào truyền nước, cô vội quay mặt đi, sợ chính mình sẽ bật khóc, con người khi bị bệnh rất yếu đuối, sợ hãi, muốn có một người ở cạnh, nhưng cô lại chỉ có một mình, đi tới đâu cũng chỉ có một mình. “35 hào, Tô Tử Lạc,” có tiếng gọi của y tá, cô đứng lên, tay vẫn đặt ở trên bụng, dùng sức hít một hơi, rồi đi vào phòng khám, cô không nhịn lại, lại liếc mắt nhìn đôi nam nữ ân ái, thật sự hâm mộ. Cô không cần nhiều, thầm nghĩ có người đến đây với cô, cho dù là một người như thế nào cô cũng bằng lòng, nhưng lại không thể có được, một quân cờ chắc sẽ không có ai giúp đỡ. “Tô Tử Lạc, cô đi sang phòng khám phụ khoa xem nhé…” Y tá mặc áo trắng muốt nói, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên nhìn cô. “Y tá… Vì sao…” bàn tay đặt trên bụng dùng thêm chút sức, không rõ, vì sao muốn cô tới khoa phụ khoa, không phải dạ dày cô có vấn đề sao? Có quan hệ gì với phòng phụ khoa chứ? “Tôi nói cô tới phòng khám phụ khoa thì cô đi đi, còn ở đó nói nhiều làm gì?” Y tá nhìn bụng cô, lời nói khinh thường, “Muốn phá thái sớm sao, cần gì phải như vậy.” Cô gái như thế, y tá cô đã gặp quá nhiều rồi. Nếu không muốn có, lúc trước đừng có ham. Tô Lạc đi ra ngoài, hay tay nắm chặt, trong mơ hồ, cô dường như hiểu dạ dày cô không có vấn đề gì, mà là…. Tay cô vẫn luôn đặt trên bụng, đi tới một gian phòng khác. Sự khẩn trương khiến hai tay cô đẫm mồ hôi, đợi kết quả kiểm tra, cả người cô tái nhớt gầy yếu giống như một cơn gió có thể thổi bay. Cô mở túi xét nghiệm ra xem, mặt trên viết rất rõ ràng, mang thai năm tuần … Cô cảm giác hô hấp cứng lại, không biết mình đi ra khỏi bệnh viện bằng cách nào. Tay cô nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, trong mắt ngập nước, từng giọt rơi xuống, con à, con biết không? Con tới không đúng thời điểm rồi. Cô không biết, hắn có cần đứa bé này hay không, cũng không biết, mình có thể giữ lại đứa bé này hay không. Bác sĩ nói, đứa bé này rất yếu, tùy thời có thể biến mất, cô dừng cước bộ, mặc cho gió không ngừng thổi qua, hong khô nước mắt trên mặt cô. Xin lỗi, con à, là mẹ liên lụy tới con. Cô nhớ tới gần đây mình luôn tiều tụy, chỉ lo cho bản thân mình, mơ màng sống qua ngày, không vì bản thân, cũng chẳng vì cái gì. Cho nên, cô đã làm đứa con bé bỏng của cô bị tổn thương. Cô cũng không biết, đứa bé này có xoay chuyển được tình thế giữa hắn và cô không, cô không muốn dùng đứa bé để trói buộc hắn, nhưng cô cũng không muốn con mình không có cha, sống trong một gia đình không có tình yêu. Bản thân cô lại không có người thân, bơ vơ không chỗ nương tựa, cô sao có thể bỏ được đây, phải bỏ như thế nào đây. Bước chân cô ngày một nhanh, thậm chí có chút vội vàng. Ngồi trên ghế sa lon, cô luôn chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua, tất cả vẫn một mảnh tĩnh lặng, không đúng, không chỉ có tĩnh lặng mà còn cả hoang vắng, khi tiếng mở cửa vang lên, Tô Lạc nắm chặt vạt áo, trái tim đập ngày một nhanh. Cô không tham lam, cô không yêu cầu hắn yêu cô, chỉ muốn hắn có thể yêu đứa bé là đượcrồi, dù sao đó cũng là con của hắn. “Anh đã về.” Cô cảm giác được giọng nói của mình, mẹ nó chứ, làm cho người khác cũng thấy khó nghe, không ngọt ngào như Trữ San, cho nên, Tô Tử Lạc cái gì cũng không có chỉ xứng đáng làm một quân cờ, cô đã lấy hết dũng cảm để lên tiếng, vì chính mình mà cố gắng một chút. Bời vì bây giờ cô đã là mẹ. Phải sống thật tốt để sinh ra một cục cưng khỏe mạnh nữa. Duệ Húc nhìn qua Tô Lạc, đối với việc hôm nay cô chờ hắn trở về, có chút ngoài ý muốn, hiện tại hắn đnag rất mệt, không muốn nghe cô nói cái gì cả. Những gì cần nói đều đã nói, chỉ cần cô không phải kẻ ngốc, cô cũng sẽ tự biết mình phải làm gì. “Em có thể làm phiền anh một chút không? Chỉ mấy phút thôi được không?” Cô khẽ cắn cắn môi dưới, giọng điệu nhỏ bé, cô đang van xin hắn, thực sự van xin hắn. Chỉ cần vài phút thôi. Tề Trữ San cần một ngày còn cô chỉ cần vài phút. Khi nghe lời cô nói, Duệ Húc tâm phiền ý loạn, thậm chí không còn chút kiên nhẫn nào. “Có chuyện gì, ngày mai nói sau,” Hắn đi nhanh lên tầng, ngày cả giành cho cô một phút đồng hồ cũng không muốn. Tay cô đặt trên bụng, theo tiếng đóng cửa là câu nói “em mang thai”, cũng không thể thoát ra khỏi miệng, co không biết, đây là cơ hội duy nhất của cô, những ngày tiếp theo chính là địa ngục. Địa ngục chân chính bắt đầu giành cho cô. Cô vô lực ngồi trên ghế sa lon, không biết qua bao lâu, cô cảm giác hai chân mình tê cứng, mớ đứng lên, cô nhìn chiếc đồng hồ treo tường, hóa ra, đã là hai giờ sáng, bụng cô có chút đói, cô đi vào trong phòng bếp, bước đi có chút chậm chạm, nếu là lúc trước, cô sẽ không ăn nổi, nhưng bây giờ cô phải ăn, vì cô không quê, trong bụng cô có một sinh mạng bé nhỏ. Cô không đói bụng nhưng đứa bé sẽ đói. Đó là con của cô, coi như không ai đau thì cô cũng sẽ đau lòng vì nó. Cô bước ra, phòng khách không một bóng người, ở căn phòng trên tầng, có ánh sáng mỏng manh truyền ra. Duệ Húc kéo vạt áo của mình, cái cảm giác tâm phiền ý loạn vừa rồi, không biết là vì sao, cuộc sống yên tĩnh trước kai giờ bị dối loạn hoàn toàn, mỗi ngày âu yếm một cô gái, nhưng hắn càng ngày càng không yên lòng. Hôm nay, Trữ San nói cho hắn biết, người đàn ông đó trở về, người đàn ông đó chính là chồng cô. Hắn hỏi cô, muốn thế nào, Trữ San từ đầu tới cuối đều không nói gì. Lê Duệ Húc không chấp nhận như thế, lúc này đây, hắn sẽ không để mình phải tủi thân nữa, Tề Trữ San, hắn muốn cô, hắn sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào để có được. Đến nỗi một cô gái khác cho dù bên cạnh hắn bao nhiêu lâu hắn vẫn không hề để vào tim. Có lẽ, trái tin của hắn quá nhỏ, có thêm một người thì sẽ mất đi một người.
/351
|