Cuối cùng trời đã sáng, cô đã vì hắn nấu một nồi canh thật ngon, thật tốt, cô ngửi một chút, cô rất muốn ăn, ăn một chút thôi, cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén, hít hít cái mũi của mình, đóng nồi canh lại. “Con à, chúng ta mang cái này đi cho cha được không?” Bởi vì hắn đang bị bệnh, gương mặt đầy mệt mỏi nhưng vẫn lộ sự dịu dàng, cô lấy cặp lồng đổ canh vào. Sau đó cẩn thận ôm lấy, ôm chặt như vậy, hơi ấm từ cặp lồng canh cũng khiến cô bớt lạnh. Cô mở cửa, ngoài cửa, từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống, gió mưa thật lạnh. Gió cuối mua thu, mưa cuối mùa thu, lạnh đến đau đớn. Mở chiếc ô ra, cô đi vào trong mưa, từng bước từng bước trên mặt đường, giầy đã ướt hơn phân nửa, cô cố gắng mở mắt thật to, cẩn thận ôm cặp lồng canh vào lòng, giống như ôm bảo bối vậy. Cô đến một ngụm cũng không dám uống, cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và thời gian để nấu nó. Mưa vẫn nặng hạt như cũ, giữa làn mưa có một thân anh gầy yếu càng ngày càng mờ dần… Mưa bụi mịt mờ… Mọi thứ trở nên u ám. Ngón tay Duệ Húc khẽ động, ánh mắt khẽ nhíu lại, có chút mông lung từ từ mở ra, hắn nhìn thấy một màu trắng sáng, trong không khí có mùi thuốc sát trùng, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, cả người cảm thấy khác thường nói cho hắn biết bây giờ hắn đang ở bệnh viện. Cả người khẽ động, hắn phát hiện thân thể như bị cái gì đó đè lên, thật nặng, hắn cảm thấy khó thở. Hắn nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy một cô gái đang rúc vào người hắn ngủ, mặt cô bị chăn che mất, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc màu đỏ xoăn thật đẹp, đây là người hắn muốn gặp nhất, cũng là người hắn yêu nhất. “Trữ San…” Hắn cố sức đưa tay, đặt vào mái tóc cô, ngón tay khẽ chạm, cảm giác này là thật. Trữ San không thoải mái đưa tay, muốn hất cái gì đó đang phá phách giấc ngủ của cô, thế nào vẫn không được, cô cảm thấy khó chịu. Một lúc sau, cô mới mở mắt ra, thấy được ánh mắt màu trà kia thì vội vã ngồi dậy. “Húc, anh tỉnh rồi, anh thấy tốt hơn chưa? Còn đau hay không? Em đi gọi bác sĩ…” Tay chân luống cuống, hỏi dồn, Duệ Húc liền cầm lấy tay cô. “Anh không sao, em đừng lo.” Giọng nói hắn thật ôn nhu, giống như thân thể hiện tại của hắn không thể lạnh lùng được nữa. Hắn nắm chặt bàn tay Trữ San, trong đáy mắt có thứ gì đó bắt đầu lan ra, thực sự rất đáng giá, tất cả để giành lấy cô đều đáng giá. Vì một đêm này, tất cả những gì hắn làm trước kia đều đáng giá. Hắn ngồi dậy, hắn cảm thấy vết thương cũng đã đỡ hơn nhiều, thân thể hắn hắn có thể rõ. Tay hắn luôn nắm chặt tay Trữ San, dùng sức nắm, “Trữ San, đây là sao?” Trí nhớ của hắn chỉ dùng lại ở đêm qua, có một cơn đau như muốn xé nát hắn. “Em gọi điện thoại cho anh, anh lại không nghe máy, cho nên em đến nhà nah, kết quả phát hiện anh bị bệnh,” Trữ San ôm cổ Duệ Húc, đem mặt giấu vào bả vai hắn, ánh mắt lóe sáng, cô biết câu trả lời của mình, không hề có sơ hở. Duệ Húc đưa tay vỗ nhẹ mái tóc của Trữ San, có chút đau lòng, hắn ôm chặt lấy cô, thân thể có chút run lên, có phải khi đó hắn đã khiến cô rất sợ. “Cô ta đâu?” Đột nhiên, tay hắn nắm chặt, nhớ tới người phụ nữ luôn ở bên canh hắn, hắn bị bệnh, cô không có chút cảm giác nào sao? “Cô ấy…” Trữ San nói rồi dừng lại một chút,” Em không biết, chắc cô ấy đang ngủ,” Trữ San có chút buồn nói, giọng nói nghe thật đáng thương, lời nói dối của cô với bộ mặt đáng thương đúng là không chê vào đâu được, sẽ không ai có thể hoài nghi, nhất là Duệ Húc. Tô Lạc trong lòng hắn, chỉ là một con số mờ ảo, từ từ sẽ bị xóa sạch. Duệ Húc híp mắt lại, ánh mắt màu trà hiện lên tia lãnh khốc, người phụ nữ kia, thật sự có thể ngủ sao, môi hắn khẽ nhếch lên, sự lạnh lẽo lan ra. “Húc, anh biết không? Bác sĩ nói anh bị viêm dạ dày cấp tính, nếu đưa tới chậm một chút, có thể anh sẽ…” Trữ San sợ hãi nói xong, nhưng cũng chỉ là lập lại những lời Tô Lạc nói với cô, cô đâu biết Duệ Húc bị bệnh gì chỉ là nghe Tô Lạc nói mà thôi. “Không có việc gì,” Duệ Húc không có khả năng coi thường mọi thứ như thế, hắn đau lòng ôm chặt cô, Trữ San cúi đầu, nước mắt rơi xuống, cũng giống như buổi tối đó dừng lại trên ngón tay hắn, khiến tim hắn khẽ nhói đau. Chính là cô rồi. Không có chuyện gì, hắn là người bệnh, nhưng bây giờ lại phải an ủi một cô gái đang khóc vì hắn. Nước mắt của cô, hắn rất quý trọng, cũng rất đau lòng. Một cô gái như vậy hắn không thương, còn muốn thương ai đây, Tô Tử Lạc sao? Hắn cười lạnh một tiếng, cả đời này cô đều không có khả năng. Trữ San khi nhìn thấy Duệ Húc cười lạnh, cô cúi đầu, trong nháy mắt, ánh mắt sáng rõ thêm vài phần ác độc, cô đã thành công rồi. Tô Lạc đi vào trong bệnh viện, chân của cô vẫn còn dính nước, giày của cô ướt đẫm, quần áo bị ướt, tóc cũng bị ướt, một luồng khí lạnh dính vào người cô, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống. Bên ngoài mưa vẫn rơi… Tất cả mông lung. Cô thở nhẹ ra một hơi, cẩn thận lấy cặp lồng từ ra, cả người cô đều lạnh, là chiếc cặp lồng này vẫn ấm còn giúp cô giữ lại chút hơi ấm nữa hay cô đem hơi ấm của mình truyền hết sang cho nó. Cô có chút xấu hổ đi vào bên trong bệnh viện, bởi vì cả người cô đều ướt, nước không ngừng nhỏ xuống sàn nhà, nhưng cô lại sợ canh sẽ bị nguội. Cô đi lên bậc thang, nhưng khi đi tới gian phòng bệnh lại phát hiện không hề có người. Cô ngẩn người, mới nhớ tới Trữ San đã yêu cầu đổi phòng khác, đúng vậy, Duệ Húc là ai, hắn sao có thể ở phòng bệnh bình thường được. Cô ôm cặp lồng canh vào ngực, hỏi một bác sĩ vừa đi qua. “Xin hổi, người bệnh ở đây đã chuyển tới phòng nào rồi?” Cô cố gắng nở nụ cười, cũng khống biết nụ cười của cô có bao nhiêu mệt mỏi.
/351
|