Cô không hài lòng đứng đó, xoay người, mở ra cánh cửa thứ hai, từng gian phòng được mở ra, cho đến một căn phòng, dù cô vặn thế nào cũng không mở được, đột nhiên cô nheo mắt lại, mới nhớ tới căn phòng này người đàn bà kia từng ở. Vì sao lại bị khóa, có gì bí mật sao? Cô gọi quản gia mới đến lên, hất cằm về phía cánh cửa. “Mau mở phòng này cho tôi,” giọng nói cô cao ngạo, cô chính là chủ nhân ở đây, đương nhiên mọi thứ phải nghe theo cô rồi. Quản gia khó xử nhìn Trữ San, cúi người xuống, “Xin lỗi, phu nhân, ông chủ nói qua, phòng này ai cũng không thể mở ra, hơn nữa tôi cũng không có chìa khóa,” Trữ San chính là bà chủ ở đây, nhưng vẫn còn một ông chủ nữa, cho nên thân là quản gia, hắn cũng đành bất lực. “Nếu tôi muốn thế thì sao?” Giọng Trữ San cao vút, không ai biết, trong lòng cô Tô Lạc chính là một gai đâm rất sâu không tài nào rút ra được, khiến cho cả người cô đau nhức, run rẩy, ông giản gia vẫn cúi đầu tỏ vẻ có lỗi, “Xin lỗi, phu nhân, thực sự tôi không có chìa khóa.” “Không có cũng phải mở ra cho tôi.” Trữ San không chịu nói lý lẽ, bàn tay bên hông nắm chặt. Quản gia cúi người sâu hơn, “Nếu phu nhân thực sự muốn mở, có thể đi tìm ông chủ.” Nghe quản gia nhắc tới Duệ Húc, Trữ San mới chịu yên lặng, cô cắn răng nhìn cánh cửa đang đóng, không biết người đàn bà kia có ý nghĩa gì trong tim của chồng cô, có phải trong tim hắn vẫn có bóng dáng Tô Lạc, phải mất bao lâu mới có thể quên. Cô không biết, cũng không ai có thể biết. Cánh cửa vẫn đóng chặt, tĩnh lặng một cách tuyệt đối, tất cả đều không xoay chuyển, giống hệt như lúc Tô Lạc chưa đi, ngay cả chiếc thẻ bạch kim cũng vẫn nằm um trong năm bàn. Ánh nắng bên ngoài dần tắt. Số mệnh của họ đã có những bước chuyển mạnh mẽ, chỉ là không ai biết, không ai hay, có lẽ tất cả đã sai lầm, hiện tại không biết có lẽ rất nhanh thôi trong tương lai họ sẽ nhận thấy sai lầm của mình. Bọn họ sẽ biết…. Nước Anh, lúc này thời tiết nắng ráo, còn ở Trung Quốc lại không hề như thế, trên con đường đa phần là những người ngoại quốc có thân hình cao lớn đi lại, không hề có bóng dáng của một người Trung Quốc nào, còn có những công trình kiến trúc ở đây cũng khiến cho Tô Lạc cảm thấy vô cùng xa lạ. Chuyện may mắn nhất chính là Tô Lạc vẫn như thế không có chút thay đổi, vig nhà họ Bạch là một dòng họ có truyền thống lâu đời ở Trung Quốc, theo như lời dì Hồ mấy năm trước mới di dân sang đây, lão gia và phu nhân đều sống ở một chỗ khác, nơi này chỉ có một mình thiếu gia ở, đối với Tô Lạc mà nói, cô cũng chỉ là nghe nói mà thôi, từ khi tới đây cô chưa một lần nào được gặp vị thiếu gia trong truyền thuyết kia. Tô Lạc có chút khó chịu đưa tay chống vào eo, “Gần đây con béo lên hay sao ý? Trước kia quần áo mặc còn thấy rộng,” gần đây cô phát hiện mình có chút béo lên, khi mua quần áo cũng phải mua cỡ lớn hơn một chút. “Cái gì béo?” dì Hồ đi tới, có chút khó hiểu nhìn Tô Lạc lẩm bẩm, “Vâng, không béo, một chút cũng không có,” cô lắc đầu, giơ bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh lên, cả người gầy tong teo, gió thổi là bay, làm sao mà béo lên được, chỉ có gầy hơn thôi, mọi công việc của biệt thự này cô đều làm hết, bây giờ rảnh rỗi là cô không chịu được. “Nhưng mà có chút béo mà,” Tô Lạc đưa tay ôm bụng, “Người con không béo, nhưng mà nơi này có béo lên,” mà đúng là bụng cô có chút béo lên. “Được rồi, không nói nữa, béo thì béo, như vậy cũng tốt,” dì Hồ vỗ vỗ bả vai Tô Lạc, buồn cười nói, đứa nhỏ này mỗi ngày đều bận rộn như vậy, còn có tâm tư để ý mấy thứ khác, xem ra năng lượng của cô tốt lắm. “Mau ra uống hết bát canh này đi, dì Hồ hầm canh gà cho con, bổ lắm,” Dì Hồ cười cười nheo cặp mắt lại, khóe mắt trải qua bao năm tháng đã có nếp nhăn, nhưng lại không hề cảm thấy xấu, thời gian càng lâu càng cảm nhận thấy sự tốt bụng, nhân ái, hiền từ của bà. “Cảm ơn dì Hồ,” Tô Lạc bưng bát lên, mùi bị thật ngon, thật ấm áp, khiến cô nhớ tới quán ăn ven đường đó, cũng ấm áp như vậy. Khi mùi hương xộc vào mũi, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, vội vàng đặt chiếc bát trong tay xuống ròi chạy về hướng nhà vệ sinh, dì Hồ khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Lạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bát canh này đâu có vấn đề gì. Bà bưng bát canh lên ngửi một chút, không có mùi hương lạ. Cô bé này làm sao vậy. Sắc mặt Tô Lạc tái nhợt mở cửa đi ra, cái gì cũng bị cô cho hết rồi, bụng thật khó chịu. Dì Hồ không ngừng nhìn cô, tầm mắt dần chuyển xuống bụng cô. “Tử Lạc, có phải con có thai không?” Cả người Tô Lạc cứng lại, không có khả năng, hai tay cô đặt lên bụng, gương mặt tái nhợt có chút bất thường. “Chuyện đó không thể nào, di Hồ, đứa bé của con đã không còn nữa rồi, nó đã không còn,” khóe mắt cô hồng lên, nước mắt rơi xuống, trong suốt, mấy ai nhìn thấy nỗi đau ở trong đó. Dì Hồ bất ngờ, miệng khẽ há, một lúc sau cũng không có phản ứng, “Dì đi gọi bác sĩ Peter tới, có thể con ăn gì nên bị đau bụng rồi.” “Không cần, dì Hồ,” Tô Lạc muốn ngăn bà lại, chỉ là dì Hồ đã nhiều tuổi như vậy rồi mà chạy vẫn rất nhanh, cô chưa kịp nói, bà đã cầm điện thoại lên. Tô Lạc lại bưng bát canh lên, lại nữa, cái cảm giác này, thật không thoải mái, cô lại muốn ói nữa, cô vẫn cố gắng uống một ngụm nhỏ bởi vì nó rất ấm áp. Cô cố gắng uống một ngụm, chỉ một ngụm rồi cô lại lại chẳng vào nhà vệ sinh, có lẽ, cô đã ăn cái gì ảnh hưởng tới cái bụng này rồi. Bác sĩ Peter nhìn nhìn Tô Lạc, ông là người anh chính gốc, là bác sĩ tư của Bạch gia, người trong Bạch gia cảm thấy khong thoải mái đều gọi ông tới khám, ông có thể nói lưu loát được tiếng Trung, đương nhiên ông cũng có mối quan hệ lâu dài và rất tốt với Bạch gia. “Peter, cô ấy bị làm sao vậy, có phải cô ấy đã ăn phải cái gì làm đau bụng không?” Dì Hồ lo lắng nắm vạt áo của mình, mấy hôm nay bà đã xem cô như con gái. Khóe mắt Tô Lạc ươn ướt, cảm giác bộ ngực căng lên khó chịu. “Không có sao,” Peter cất đồ khám vào túi, ánh mắt nhìn bụng Tô Lạc. “Cô Tô, cô không biết sao? Cô đã mang thai đã ba tháng rồi, cô không phát hiện bụng cô lại đột ngột to lên sao?” Hắn đưa tay vỗ vỗ trán mình, hắn thực sự chưa gặp qua người phụ nữ nào, có thai ba tháng rồi mà vẫn không biết?
/351
|