“Bánh Bao Nhỏ, chú ôm cái nào, chú là chú của cháu a,” Hắn đưa đôi tay ra, Bánh Bao Nhỏ đưa mắt nhìn nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại nhìn nhìn cha mình, cuối cùng cũng vươn đôi tay bé nhé ra, người đàn ông thuận lợi ôm được Bánh Bao Nhỏ, tí lại chọc chọc má Bao bao, nháng lại nhéo nhéo gương mặt Bao Bao, chơi đùa đủ kiểu, lại hôn hít khắp mặt, dính hết nước miếng vào mặt Bao Bao, Bao Bao tủi thân nhìn Tô Tử Lạc, vẻ mặt lộ rõ vẻ đáng thương cực kì. “Tử Lạc, chúng ta đi thôi, em cũng mệt rồi,” Thiếu Triết bước lại gần Tô Lạc, đưa tay nhẹ gảy mấy sợi tóc trước trán cô, mười mấy giờ trên máy bay, cô thực sự đã quá mệt rồi, nhìn bọng mắt cô đã chuyển sang màu xanh rồi. “Không sao, em vẫn tốt lắm,” Tô Lạc khẽ lắc đầu, cho dù là mệt chết, nhưng cảm xúc trong cô vẫn rất dào dạt, khác hẳn vơi lần đầu tiên đi máy bay, dù thân thể có mệt mỏi thì tâm vẫn rất yên bình. Thiếu Triết tự nhiên kéo tay Tô Lạc, cô chỉ biết nở nụ cười tỏ vẻ có lỗi với Vũ Nhiên và Trương Giản, “Tôi phải đi rồi, sau này có hội sẽ gặp lại,” Thiếu Triết lịch sự gật đầu chào bọn họ, sau đó kéo Tô Lạc rời khỏi, Ôn Vũ Nhiên, tổng tài của tập đoàn Ôn thị, cũng là người mới, tuy mới có hai năm ngắn ngủi, tài sản của Ôn thị gần như tăng gấp đôi, Trương Giản, con gái tổng tài tạp đoàn Trương thị, vị hôn thê của Vũ Nhiên, đúng là một hôn lễ môn đăng hộ đối, được nhiều người xem trọng, cũng có nhiều người hoài nghi, dù sao, Vũ Nhiên cũng từng trải qua một lần kết hôn, hắn đã từng cưới một người mẫu nổi tiếng. Thân là người chịu trách nhiệm của Bạch thị, mọi tin tức Thiếu Triết đều phải nắm rõ, mà đa phần của cải của Bạch gia đều ở Trung Quốc. “Thiếu Triết, có phải anh đang suy nghĩ quan hệ giữa em và anh ta?” Tô Lạc quay đầu lịa, hàng lông mi dài khẽ chớp, trong mắt thoáng hiện nét suy tư. “Nếu em muốn nói thì sẽ nói, anh sẽ lắng tai nghe, còn nếu em không muốn nói, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em, anh nói rồi, anh sẽ chờ em,” Thiếu Triết khẽ cười, hai năm còn chờ được, nói gì đến chuyện nhất thời này, cho tới bây giờ hắn không hề ép buộc cô. “Cảm ơn anh, Thiếu Triết,” Tô Lạc cảm thấy hốc mắt mình hơi ướt, nếu lúc trước cô không gặp được hắn, có thể bây giờ cô đều chẳng có gì cả, cũng sẽ không có Bánh Bao Nhỏ, Thiếu Triết đã cho cô quá nhiều, nhiều tới không thể đếm được, “Thiếu Triết, cho em chút thời gian, em nghĩ sẽ nhanh thôi,” cô nhìn về phía xa, đây là nơi mà cô rất quen thuộc, không khí quen thuộc, cũng có những con người quen thuộc, cô tin tưởng, có một số việc đều đã qua, cô và Thiếu Triết cùng nhìn nhau nở nụ cười, chuyện này đều không cần nói nữa. Bánh Bao Nhỏ vẫn được bạn tốt của Thiếu Triết ôm, hiển nhiên lại ngủ thiếp đi vì mệt, nước miếng còn chảy xuống áo của bạn tốt hắn, người đàn ông hơi nhíu mày, quay đầu nhìn nhìn Thiếu Triết. “Bạch Thiếu Triết, cậu nợ tôi một bộ âu phục…” “Vậy cậu trả lại cho tôi,” Thiếu Triết đưa tay ra, Bánh Bao Nhỏ còn không thích bị người lạ ôm đâu. “Đừng mơ,” Người đàn ông trừng mắt nhìn Thiếu Triết, dường như ôm Bánh Bao Nhỏ chặt thêm một chút. “Đó là con tôi,” Thiếu Triết nhíu mày, “Còn nữa, cẩn thận một chút, đừng làm đau nó,” “Tôi là chú nó nha,” Người đàn ông hất cằm lên, ý từ rõ ràng hắn ôm lấy con của Thiếu Triết là chuyện bình thường, “Còn có, tay của tôi rất nhẹ, rất nhẹ,” sau đó cúi đầu xuống, cẩn thận ôm đứa bé trong lòng để đứa bé cảm thấy thoải mái nhtá, đúng là rất béo rất nặng. Thiếu Triết nhíu mày lắc đầu, sao cho tới bây giờ hắn đều không thấy người bạn này rất đáng ghét nhỉ. Tô Lạc cũng cười, đột nhiên cô quay đầu lại, nhìn con đường mình đã từng đi qua, trước kia nghĩ nó rất dài, hiện tại mới biết, có lẽ cuộc sống của cô vừa mới bắt đầu mà thôi, cô đi qua Ôn Vũ Nhiên. Tin tưởng bản thân còn có thể đi qua rất nhiều thứ. Nhưng trong mơ hồ, trái tim cô vẫn nhói đau, cô biết rõ nguyên nhân là gì, cô vẫn nở nụ cười, mọi thứ đều sẽ qua, hiện tại Bánh Bao Nhỏ là quan trọng nhất với cô, những thứ khác đã không còn quan trọng. Bánh Bao Nhỏ trong lòng người đàn ông, cái miệng chúm chím không ngừng kêu mẹ, nước miếng không ngừng chảy xuống áo hắn, còn có một người khác vẫn chăm chú nhìn họ không chớp mắt. “Còn nhìn cái gì nữa, Vũ Nhiên, họ cũng đã đi rồi,” Trương Giản ôm lấy cánh tay Vũ Nhiên, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khác thường của hắn, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ kia nhất định có quan hệ với Vũ Nhiên, nhưng cô là một cô gái thông mình, nếu còn muốn ở cạnh người đàn ông này, cũng không cần chạm vào điểm mấu chốt của hắn, huống hồ bây giờ cô là vị hôn thê của hắn, cho dù người phụ nữ kia và hắn từng có gì đi chăng nữa, hiện tại cũng mỗi người một con đường. Một người phụ nữ đã có con cũng không còn bất kì cơ hội nào nữa. “Không có gì, chúng ta đi thôi,” Vũ Nhiên khẽ mím môi, mở cửa xe, để Trương Giản lên xe, trong mắt hắn hiện lên gì, vốn chẳng ai rõ. Trong xe, Vũ Nhiên giấu vẻ thâm trầm trong ánh mắt dưới đôi mắt kính, hắn nhìn về phía trước, bàn tay nắm chặt tay lái. Lê Duệ Húc, hắn không biết lên hâm mộ hay thương hại Duệ Húc đây, chuyện Duệ Húc có con, hắn sẽ không nói ra, đây chính là trừng phạt giành cho Duệ Húc, cũng là sự trừng phạt cho chính bản thân hắn. Chiếc xe lao đi trên đường, Trương Giản ngồi bên cạnh Vũ Nhiên, lần đầu tiên cô có cảm giác người đàn ông này xa lạ đến thế, hắn dường như chưa bao giờ là người đàn ông dễ gần ở trong lòng cô, đúng hơn là không có ai có thể bước vào trái tim hắn, đó là một thế giới bí ẩn, ở nơi đó có những gì, có thể chính là sự tàn nhẫn mà cô không muốn biết. Cô khẽ lùi người lại, nở nụ cười miễn cưỡng, trong chuyện tình yêu, ai yêu trước người đó sẽ thua, mà chuyện cô và hắn, cô đã thua rồi, nhưng cô không nghĩ sẽ buông tha, bởi vì cô yêu và cô không muốn. Cô khẽ tiến tới gần, gối đầu lên bả vai Vũ Nhiên, hắn không hề ngăn cản, khóe môi cô cong lên. Phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Húc Nhật, ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu thẳng vào cánh cửa thủy tinh, soi vào bên trong một chút màu nắng, tuy màu nắng có dịu đi rất nhiều vẫn khiến người khác cảm thấy nóng, mùa hè ở nơi này quả thực luôn làm người khác khó chịu. Vệ Thần mới từ bên ngoài về không ngừng lau mồ hôi trên trán, điều hòa trong phòng đều để 25 độ mà hắn vẫn thấy nóng. “Vệ Thần, lạnh,” Duệ Húc lãnh đạm nói, Vệ Thần đưa tay nới lỏng cà vạt, “Anh chịu khó chút đi, tôi cũng là vì công ty,”
/351
|