Bởi vì, cô còn có thể uống súp, cô cúi đầu, đặt môi trên miệng bát, từng giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy không ngừng rơi vào trong bát, bát súp rất nóng, cũng rất ấm, không biết khi hòa cùng với nước mắt sẽ có hương vị gì. Cô uống một ngụm, hóa ra hương vị vẫn như vậy. Cô khóc không ra tiếng, chỉ có lệ rơi. Lê Duệ Húc đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô gái mình mang đến, hắn không biết mình phát điên cái gì, khi hắn có phản ứng lại, cả hai đã ở đây. Lần đầu tiên, hắn gặp một cô gái khóc như thế, không có âm thanh, không có cảm giác, chỉ rơi lệ, từng giọi từng giọt, trong suốt và bi thương. Trong ánh mắt cô không ngừng xuất hiện sương mù, sắc mặt tái nhợt càng khiến cô trở nên mong manh, hắn chỉ có thể đứng yên nhìn giọt lệ của cô rơi vào bát súp, một giọt lại một giọt, một giọt nước mắt từ một hàng nước mắt, một hàng nước mắt không ngừng chảy, dưới ánh mắt trời lấp lánh đầy màu sắc. Cuối cùng cô cũng uống xong một bát súp, vấn biết là cần phải trả tiền, cô quen tay lấy từ trong túi một chút tiền lẻ đưa ra, bị một bàn tay đàn ngăn lại, ngón tay người này cũng thật là đẹp, cũng rất mạnh mẽ, trong tay hắn cầm tờ tiền giá trị lớn, từ ngày đó, hắn cũng đã có thói quen chuẩn bị một chút tiền lẻ, đó cũng là lần đầu tiên hắn tiêu tiền của một cô gái, lòng tự trọng của hắn đã bị đả kích, hắn thề, lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng, hắn tiêu tiền của con gái. “Không cần trả lại.” Giọng nói lãnh đạm, giống như bề ngoài của hắn, khoảng cách này, khiến cho người ta không thể tiếp cận. Tử Lạc đứng lên, quay về phía hắn, cô nhẹ nhàng chớp mắt một cái, thấy được gương mặt người đàn ông trắng trẻo nhưng thần sắc lại vô cùng lạnh lùng cao ngạo, cô cúi thật sâu chào hắn. Sau đó bước thẳng về phía trước. Cô đi vô cùng chậm, từng bước từng bước một rời đi. Lê Duệ Húc nhìn thoáng qua bóng lưng của Tử Lạc, đôi mắt màu trở nên âm u, cô gái này coi hắn như không, tốt, tốt lắm… Lại là lần đầu tiên, có quá nhiều lần đầu tiên đối với hắn, đều từ cô mà ra. Hắn bước nhanh theo, thậm chí còn bỏ chiếc xe con của mình ở bên cạnh, đi bộ tới. Tử Lạc đi đường, bản thân không biết có một người đàn ông đi theo cô. Tử Lạc bước vào căn nhà nhỏ, chiếc cửa nhỏ đóng lại trước mặt hắn, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại. Một lúc sau, hắn xoay người đi. Cho đến khi ngồi trong xe của mình, theo thói quen, hắn cầm lấy một điếu xì gà, thuận tay cầm một tờ báo lên, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi hắn tự nhiên mím lại, trang đầu tờ báo, có một bức ảnh của một đôi nam nữ. Mặt hắn tối lại, nhìn mấy chữ viết màu đen kia.
/351
|