Tô Tử Lạc ngẩng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài nhảy nhót, nụ cười đang dần dần hiện lên, lại biến mất. Cô hít một hơi thật sâu, đi về phía phòng mình, đi qua căn phòng hắn cấm cô vào, tay của cô bất giác đặt lên nắm cửa, cuối cùng, vẫn là buông tay, lòng hiếu kì của cô lại tới, chỉ là cô biết, có khi không biết so với biết còn tốt hơn. Cô đi vào phòng mình lấy ra một cái bút và một tờ giấy, nơi này không có máy tính cho cô dùng, cô cũng không thể tùy tiện đi vào phòng làm việc của Lê Duệ Húc, cho nên chỉ có thể dùng bút viết đơn từ chức, sau đó sẽ mượn máy tính của Đường Tình đánh lại, vừa mới viết vài dòng, mắt của cô đã hiện lên vẻ u sầu. Sau này, có khi nào cô giống một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, cứ như vậy bị giam ở đây. Có khi như vậy lại tốt, nếu không, mỗi lần thấy hắn, cô không biết mình có thể kiên định được bao lâu. Cô cúi đầu, bắt đầu viết đơn từ chức, cô thực sự không muốn mất công việc này, làm lâu như vậy, có khi đã trở thành một thói quen, một thói quen đáng sợ. Khi cô tới tòa soạn, đã chín giờ, cô đã làm việc ở đây một thời gian dài, ngày nào, cô cũng tới sớm quét dọn vệ sinh, dọn dẹp những đồ bỏ đi, ngày hôm nay, cô nhìn tờ đơn từ chức trong tay, bất đắc dĩ nở nụ cười, một nụ cười chua sót. Cô đi vào, mọi người đã đến gần hết, rất nhanh nghe thấy những giọng nói to nhỏ. “Tô Tử Lạc, đây là cái gì, tại sao cô không dọn bàn cho tôi?” Một cô gái trang điểm xinh đẹp đưa ngón tay chỉ lên một con côn trùng trên bàn, trong mắt có sự ghét bỏ, thứ này sao có thể ở đây chứ, cô tức giận. “Tô Tử Lạc, sao cô chưa rửa chiếc cốc trên bàn cho tôi?” “Tô Tử Lạc, hôm nay cô chưa chuẩn bị đồ cho tôi, tôi làm việc thế nào đây?” “Tô Tử Lạc,…” Tô Tử Lạc ngây người nhìn một lượt tất cả đồng nghiệp, cuối cùng cô xoay người, việc này, sau này cô không thể tiếp tục làm, muốn làm cũng là một người khác, có lẽ, sẽ có một người mới thay cô. Từ âm thanh vang tới tai cô, Tô Tử Lạ, Tô Tử Lạc, giật mình, dường như không phải là tên cô, không ngờ tất cả đều trở nên mờ nhạt.
/351
|