Hắn đã thuộc về cô gái khác, người của hắn, hôn nhân của hắn, một cô gái có tư cách đứng bên cạnh hắn, người đó đã không còn là Tô Lạc. “Nhà, Lạc Lạc, nhà của em là sao, em ở đâu…” Ôn Vũ Nhiên từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy Tô Lạc, cảm giác tim mình đau thắt lại, Lạc Lạc nói cô có nhà, nhà của cô ở đâu, nhà của cô chẳng phải đã không còn, hiện tại đến ngay cả công việc cũng không có hay sao? Nơi nào là nhà của cô ấy? Tô Lạc chật vật khẽ hít hít mũi, nhà? Cô đương nhiên có, nhà của Lê Duệ Húc chính là nhà của cô, chỉ là ngôi nhà như vậy không biết có ý nghĩa gì với cô. Ánh mắt cô trở nên yếu đuối, cảm giác ủy khuất nói không lên lời, cô nhìn chiếc cốc trong tay mình, thứ này từng là bảo bối của cô, lúc này lại chỉ có một mình cô đơn đến như vậy, giống như cô thật đáng thương. “Lạc Lạc, em vẫn còn giữ chiếc cốc anh tặng em phải không? Anh biết, anh biết em vẫn yêu anh, anh cũng vẫn rất yêu em, xin lỗi, anh xin lỗi.” Giọng nói Vũ Nhiên phủ đầy sự chua sót, “Cha anh xảy ra chuyện, anh chỉ có thể cưới cô ấy mới có thể cứu tập đoàn nhà họ Ôn, đó là con đường duy nhất, không có Ôn thị, cha anh, mẹ anh, gia đình anh, có thể đã không còn…” Hắn nhẹ nhàng than thở, có chút oán giận, bởi vì như thế, hắn mới mất Lạc Lạc, khiến cô không có nhà để về. Tay hắn đặt trên tay Tô Lạc, nắm chặt tay cô, trong tay cô có chiếc cốc, cô còn nhớ, hình ảnh hắn tặng cô chiếc cốc này, hắn còn nói, chiếc cốc hắn đưa cho cốc bình thường, mà còn là cuộc đời của hắn. Bây giờ, chiếc cốc vẫn còn trong tay cô, còn cuộc đời của hắn đã thuộc về người khác. “Lạc Lạc.. Xin lỗi.” Hắn không ngừng lặp lại những lời này, mất đi Lạc Lạc, khiến cho Ôn Vũ Nhiên đau đớn như thế, đến ngay cả hô hấp cũng thấy đau. Tô Lạc nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt đang trào ra, lăn dài rơi xuống như những viên pha lê. “Chúng ta… Vì sao lại trở thành như vậy, vì cái gì…” Cô cứ như vậy dựa vào trong lòng Ôn Vũ Nhiên, gào khóc, cô rất ít khi khóc lớn như vậy, cô luôn khóc trong câm nín, luôn kiềm chế, rất ít khi khóc thành như thế này, dường như trái tim cô đã tan nát hết rồi. Hai người cứ đứng đó ôm nhau không quan tâm ai khác, dường như, bọn họ đã quên mất thân phận của mình, cũng quên mất cả hai đều đã kết hôn, bọn họ đã trở về như lúc trước, lại phát hiện, quá khứ đã cách bọn họ quá xa.
/351
|