Hai chiếc xe một trước một sau cùng đến một cánh cổng nhỏ. Giang Úc Y ngồi trong xe cũng chưa vội xuống ngay, cô ngẩng đầu lên nhìn khu nhà nhỏ phía trước, đây là một khu nhà nhỏ cao cấp, cảnh chung quanh khá được. Song trong mắt cô ta, thì đây vẫn là nơi ở bình dân, thực không tưởng tượng nổi vì sao Giang Úc Linh kia lại từ bỏ biệt thự không ở, mà chạy tới ở tận nơi thế này chứ.
Có lẽ đây là khổ nhục kế của cô ta chăng?
Nghĩ đến đây, cô nàng lại hơi phiền não, không kìm được bĩu môi. Thực ra Giang Úc Linh vốn không cần phải dùng khổ nhục kế gì hết, mà cô cũng không biết khổ nhục kế là gì, chỉ cần cô nghĩ, tất cả nhà họ Giang gia đều là của cô, cô mới hoàn toàn xứng đáng là đại tiểu thư của nhà họ Giang, nhưng cái vị đại tiểu thư này từ nhỏ đã thích đi con đường khác thường rồi.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Thiệu Sâm đã xuống xe, cô ngồi một lúc không kìm được cũng xuống theo.
Vừa xuống xe, thì thấy Úc Linh đang kéo một va ly màu hồng đi tới. Vóc cô cao gầy thon thả, gần một mét bảy, có một đôi chân dài xinh đẹp, trên người mặc váy liền thân, làm tôn lên vóc dáng cao thon của cô. Trên mặt không có biểu hiện gì, đôi môi hơi hồng nhạt, tự cao mang ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta nhìn một cái thấy hơi sợ, bước chân của cô bước rất dài, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang đi rất thong thả, khiến ánh mắt người ta không kìm được cứ nhìn mãi.
Thiệu Sâm đi tới, nói, “Lên xe đi, anh đưa em ra sân bay”
Giang Úc Y nhìn họ không nói gì. Úc Linh cất giọng lễ phép bảo không cần, rồi ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại.
Xe thể thao dừng lại, một gương mặt xinh đẹp vô cùng thò ra từ cửa xe nhìn, gương mặt ấy xinh đẹp tới mức bức người có một đôi mắt to quyến rũ, như đôi mắt yêu tinh quyến rũ con người vậy, giọng nói cũng đẹp như thế, cùng nhìn từ người Thiệu Sâm sang người Giang Úc Y, đôi môi hồng mở ra, một giọng nói thánh thót yêu kiều cất lên, “Úc Linh, lên xe đi”
Giọng Úc Linh ôn hòa xa cách, nói với Thiệu Sâm, “Du Lệ tới đón em rồi, không cần phiền tới hai người nữa, hẹn gặp lại hai vị” Nói xong, bước lên xe thể thao màu đỏ. Xe thể thao tuyệt trần rời đi để lại sắc mặt Thiệu Sâm khó chịu, nhíu mày nhìn Giang Úc Y.
Trên xe, Du Lệ vừa lái xe vừa nói, “Thiệu đại thiếu thật có lòng quá, thế mà còn đuổi tới tận nhà cậu, phụ nữ khác ấy à có muốn ngồi lên xe anh ta thì còn lâu nhá. Còn có em cậu nữa kìa, lần nào cũng thấy cô ta ra vẻ nói chuyện chị em thân thiết, nhưng lại ra vẻ làm chị đến nghẹn uất kia, thật tức cười quá”
Úc Linh cũng không cảm thấy buồn cười, xoa xoa huyệt thái dương. Thấy cô thế, Du Lệ thở dài bảo, “Lần này cậu định tính ở nhà ngoại bao lâu?”
“Không biết nữa, cứ xem tình hình bà trước thế nào đã, nếu…” Cô cắn môi, “Biết đâu chừng sẽ ở lại nhà ngoại mất mấy năm đó, sau này mình chỉ có thể nhìn qua phim ảnh thấy cậu thôi, cố lên nha, cố gắng bước tới thành ảnh hậu, bạn yêu à, mình thấy yêu cậu quá đi”
Du Lệ vừa nghe, định hỏi cô xem có phải muốn đổi nghề không, nhưng không ngờ giới giải trí hỗn loạn, Úc Linh có nói gì cũng thế, nên không hỏi nữa, dù sao Úc Linh cũng không muốn đi tham gia giới giải trí gì cả, bản thân người ta còn thấy cao hứng nữa kìa.
Du Lệ đưa Giang Úc Linh tới tận sân bay, cùng mua vé máy bay với cô, trong khi đợi ở đại sảnh đăng ký, đột nhiên cô nói, “Hay là mình cũng xin nghỉ một tháng, đi cùng cậu thăm bà ngoại cậu nhỉ”
“Thôi đi, gần đây cậu chẳng phải vừa nhận một kịch bản lịch sử đó sao? Cẩn thận không bị đạo diễn kéo vào sổ đen đó”
Không giống Úc Linh ở ngoài vòng giải trí chơi, Du Lệ 13 tuổi đã tham gia. Do may mắn có sắc đẹp, nên vừa tham gia đã tiếp nhận mấy nhân vật bình hoa di động, để lại trong ký ức người xem cảm giác mát mắt, có ấn tượng cực sâu sắc, khuôn mặt này quả thật là dấu hiệu của vòng giải trí, tuy hiện giờ vẫn bị người ta coi là bình hoa, nhưng không nghi ngờ, mỗi lần trong kịch bản xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc gì đo, thì nhất định sẽ có mặt Du Lệ, lâu ngày, liền trở thành mỹ nhân chuyên nghiệp, người này đến người kia kéo mời, cho dù có bị người ta gọi là nữ thần bình hoa đi chăng nữa song cũng không chịu nổi gương mặt cực phẩm thế, giá trị sắc đẹp quá cao, quá hấp dẫn, quả thật làm cả đám con trai con gái mê mẩn, danh tiếng càng lúc càng vang.
Du Lệ nghĩ tới đạo diễn kịch bản là một người rất nghiêm khắc thì đành tiếc nuối nói, “Vậy được rồi, đợi khi nào mình đóng xong mình nhất định sẽ dành thời gian tới thăm bà ngoại. Lần này cậu về, cậu ở cạnh bà nhiều hơn đi, cậu chuyển lời giúp mình, mình sẽ cố đi thăm bà, tới lúc đó mình muốn ăn dưa muối, măng chua, hạt tiêu bà làm đó…”
Nghĩ tới tay nghề của bà ngoại Úc Linh, Du Lệ không kìm được nuốt nước bọt ừng ực.
Úc Linh bật cười, “Cậu hiện giờ gì cũng là nhân vật của công chúng rồi, nữ thần bình hoa ạ, để ý hình tượng chút đi”
“Hừ, nữ thần thì nữ thần, sao cứ phải thêm từ bình hoa đằng trước làm gì thế? Rõ ràng mình dựa vào bản thân để kiếm cơm mà, vì sao mọi người lại cứ nhất định phải nhìn chằm chằm vào mặt mình thế nhỉ? Lần sau mình nhất định phải diễn ra nhân vật không phải là bình hoa cho mọi người coi” Du Lệ nói lầm bầm, đẩy kính lên, rồi lại sửa mớ tóc giả, cũng không lo có người nào nhận ra cô.
Có người bạn tốt tán gẫu với mình, tâm tình Úc Linh cũng tốt hơn rất nhiều. Đợi tới lúc làm thủ tục xong, úc Linh chào từ biệt bạn thân.
**
Máy bay vừa hạ cánh, di động đã vang lên. Người gọi tới là giang Vũ Thành, cha của Úc Linh.
Úc Linh kéo va ly bước ra khỏi sân bay, vừa nghe điện thoại.
“Úc Linh” Một giọng nam trầm vang lên, trầm tĩnh, chứa đầy mị lực, “Nghe Úc Y nói, con về thôn Ô mạc rồi hả? Sức khỏe bà ngoại con thế nào? Có nặng lắm không? Hay là… Cha cũng về thăm bà nhỉ?”
Úc Linh rất bình tĩnh nói chuyện, “Cha, người cũng đừng đi, bà nhìn thấy cha, thì không chừng tức giận sức khỏe lại càng không ổn nữa”
Lời này rất thành thật, thành thật tới mức đả thương người, Giang vũ Thành bên đầu dây kia trầm mặc một lát, mới nói, “Vậy được rồi, con nói cho bà biết, cố gắng giữ sức khỏe, cha bảo người ta chuyển cho con ít tiền, con rảnh thì đưa bà tới bệnh viện khám, nếu không được thì tới Thành phố B nhé”
“Vâng, con biết rồi ạ”
“Nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho cha nhé… Đúng rồi, có cần cha bảo trợ lý của con tới đó một chuyến không?”
“Thôi ạ, bà nhìn sẽ lại tức giận đó ạ, bà thường nói, cũng chẳng phải bị tàn phế hay không còn sức nữa, không cần người hầu hạ, nhìn chướng mắt lắm ạ” Úc Linh cất giọng từ chối thẳng thừng.
Cha Giang bị con chặn họng, cứng ngắc. Giang Vũ Thành còn định nói gì nữa, Úc Linh thấy không có việc gì, quyết đoán cắt đứt điện thoại, ngồi đợi đi về thôn, tin nhắn di động vang lên nhắc, Úc Linh mở ra xem, lại thấy tin nhắn ngân hàng, nhắc Cha Giang gửi cho cô một trăm ngàn để chữa bệnh cho bà ngoại. Úc Linh nhìn thoáng qua rồi đóng máy lại.
Lúc chạng vạng, xe khách dừng lại trước một con đường hoang vắng, Úc Linh xuống xe.
Con đường vắng này rộng chừng hai ba mét, lối đi quanh co khúc khuỷu, không rõ tới đâu, phía xa xa là dãy núi, rừng cây xanh tốt, không thấy bụi rậm nào, chỉ có yên tĩnh. Thôn Ô Mạc nằm giữa những dãy núi trong một thôn nhỏ, thậm chí trên bản đồ vệ tinh cũng không tìm thấy cái thôn nào, cứ tựa như một thế ngoại đào nguyên vậy.
Nói dễ nghe chút thì là non xanh nước biếc, nói khó nghe chút thì là một thôn núi xó xỉnh, một nơi cực lạc hậu, chẳng có một con đường quốc lộ nào cả, có ô tô cũng không thể vào được, do đường vào thôn quá nhỏ.
Nhưng thôn Ô Mạc lại có khung cảnh cực kỳ tự nhiên rất đẹp.
Ở đó có non xanh nước biếc, không bị ô nhiễm công nghiệp hiện đại, có suối trong vắt, đâu cũng có linh khí, cả Úc Linh vẫn sinh hoạt trong thành thị, lúc được nghỉ phép vẫn muốn được trở lại nơi này nghỉ một kỳ nghỉ thoải mái, nằm ở một hành lang trước đình viện, gió núi thổi tới, uống nước suối mát lạnh, ăn hoa quả mát lạnh thấy thích thú biết bao.
Úc Linh đứng ở đầu đường, mặt trời đã ngả về Tây, chỉ còn chút ánh nắng vàng sót lại, trong không khí thoang thoảng hơi ấm thiên nhiên, thật khác xa với cái ồn ào nào động của thành phố lớn, yên tĩnh thanh đạm. Nhìn cảnh núi non trùng điệp xanh ngắt một màu vòng quanh con đường, hít một hơi sâu không khí trong lành, tâm tình cũng thoải mái hẳn lên, đã nhìn quen cảnh nhà cao tầng thành thị, bê tông cốt thép, khi thấy cảnh màu xanh trùng điệp của rừng cây và dãy núi trước mặt, lòng dạy cũng thấy thư thái hơn.
“Haiz, đây chẳng phải là Úc Linh đó sao? “ Một giọng già cả bất chợt vang lên.
Úc Linh quay đầu lại thì thấy cách đó không xa có một chiếc xe lừa đang lọc cọc chạy tới.
Người đánh xe là một ông lão, đầu tóc hoa râm, có chòm râu dài hoa râm, trong ánh chiều hoàng hôn cười nhìn Úc Linh lộ ra chiếc răng sún, thấy vô cùng chất phác.
Xe lừa được đóng bằng mấy tấm ván, không sơn, nhìn tấm ván bên cạnh có thể thấy gờ ráp lại nhìn cực đơn sơ, song nó lại là phương tiện giao thông thường thấy trong thôn, mỗi lần đến chợ trấn trên, xe lừa sẽ chở rất nhiều nông thổ sản của người trong thôn đưa lên trấn trên bán, cũng là cảnh đặc sắc riêng của thôn Ô Mạc.
Trong cảnh hoàng hôn, một người một xe lừa hình thành một hình ảnh chất phác, cũng khiến trên mặt Úc Linh nở nụ cười tươi rói.
“Nhị thái gia!” Úc Linh cao hứng gọi tên ông lão.
Nhị thái gia đáp lại một tiếng nói với cô, “Cháu về thăm bà cháu đó hả, mau lên đây, để thái gia đưa cháu đi một đoạn”
Úc linh cao hứng đáp lại, không cự tuyệt sự giúp đỡ của Nhị thái gia, đem hành lý của mình khiêng lên phía sau thùng xe lừa có chất cỏ khô mềm mại, rồi lại trèo tới ngồi xuống cạnh Nhị Thái gia.
Đi từ con đường này đi. Cần phải đi chừng nửa giờ nữa, nếu đi chậm cũng mất chừng một giờ.
Do đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn nữa cũng là con đường mòn chưa được làm bằng đường bê tông, nên không có xe nào đi vào được, đại đa số người trong thông đều đi bằng xe máy, tốc độ cũng nhanh hơn. Các cụ già trong thôn phần lớn đều thích đi bộ trên con đường núi này, hoặc dùng xe có súc vật kéo, mỗi lần rời khỏi thôn. Úc Linh rất thích ngồi trên chiếc xe súc vật kéo thế này, đơn giản mà chất phác, là ký ức không thể thiếu của thời thơ ấu.
Chất phác mà sinh động.
Nhị Thái gia vung nhẹ roi lên, thét to một tiếng, chiếc xe lừa chậm rì rì đi về phía trước, hoàng hôn kéo dài bóng họ mãi trên đường.
Có lẽ đây là khổ nhục kế của cô ta chăng?
Nghĩ đến đây, cô nàng lại hơi phiền não, không kìm được bĩu môi. Thực ra Giang Úc Linh vốn không cần phải dùng khổ nhục kế gì hết, mà cô cũng không biết khổ nhục kế là gì, chỉ cần cô nghĩ, tất cả nhà họ Giang gia đều là của cô, cô mới hoàn toàn xứng đáng là đại tiểu thư của nhà họ Giang, nhưng cái vị đại tiểu thư này từ nhỏ đã thích đi con đường khác thường rồi.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Thiệu Sâm đã xuống xe, cô ngồi một lúc không kìm được cũng xuống theo.
Vừa xuống xe, thì thấy Úc Linh đang kéo một va ly màu hồng đi tới. Vóc cô cao gầy thon thả, gần một mét bảy, có một đôi chân dài xinh đẹp, trên người mặc váy liền thân, làm tôn lên vóc dáng cao thon của cô. Trên mặt không có biểu hiện gì, đôi môi hơi hồng nhạt, tự cao mang ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta nhìn một cái thấy hơi sợ, bước chân của cô bước rất dài, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang đi rất thong thả, khiến ánh mắt người ta không kìm được cứ nhìn mãi.
Thiệu Sâm đi tới, nói, “Lên xe đi, anh đưa em ra sân bay”
Giang Úc Y nhìn họ không nói gì. Úc Linh cất giọng lễ phép bảo không cần, rồi ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại.
Xe thể thao dừng lại, một gương mặt xinh đẹp vô cùng thò ra từ cửa xe nhìn, gương mặt ấy xinh đẹp tới mức bức người có một đôi mắt to quyến rũ, như đôi mắt yêu tinh quyến rũ con người vậy, giọng nói cũng đẹp như thế, cùng nhìn từ người Thiệu Sâm sang người Giang Úc Y, đôi môi hồng mở ra, một giọng nói thánh thót yêu kiều cất lên, “Úc Linh, lên xe đi”
Giọng Úc Linh ôn hòa xa cách, nói với Thiệu Sâm, “Du Lệ tới đón em rồi, không cần phiền tới hai người nữa, hẹn gặp lại hai vị” Nói xong, bước lên xe thể thao màu đỏ. Xe thể thao tuyệt trần rời đi để lại sắc mặt Thiệu Sâm khó chịu, nhíu mày nhìn Giang Úc Y.
Trên xe, Du Lệ vừa lái xe vừa nói, “Thiệu đại thiếu thật có lòng quá, thế mà còn đuổi tới tận nhà cậu, phụ nữ khác ấy à có muốn ngồi lên xe anh ta thì còn lâu nhá. Còn có em cậu nữa kìa, lần nào cũng thấy cô ta ra vẻ nói chuyện chị em thân thiết, nhưng lại ra vẻ làm chị đến nghẹn uất kia, thật tức cười quá”
Úc Linh cũng không cảm thấy buồn cười, xoa xoa huyệt thái dương. Thấy cô thế, Du Lệ thở dài bảo, “Lần này cậu định tính ở nhà ngoại bao lâu?”
“Không biết nữa, cứ xem tình hình bà trước thế nào đã, nếu…” Cô cắn môi, “Biết đâu chừng sẽ ở lại nhà ngoại mất mấy năm đó, sau này mình chỉ có thể nhìn qua phim ảnh thấy cậu thôi, cố lên nha, cố gắng bước tới thành ảnh hậu, bạn yêu à, mình thấy yêu cậu quá đi”
Du Lệ vừa nghe, định hỏi cô xem có phải muốn đổi nghề không, nhưng không ngờ giới giải trí hỗn loạn, Úc Linh có nói gì cũng thế, nên không hỏi nữa, dù sao Úc Linh cũng không muốn đi tham gia giới giải trí gì cả, bản thân người ta còn thấy cao hứng nữa kìa.
Du Lệ đưa Giang Úc Linh tới tận sân bay, cùng mua vé máy bay với cô, trong khi đợi ở đại sảnh đăng ký, đột nhiên cô nói, “Hay là mình cũng xin nghỉ một tháng, đi cùng cậu thăm bà ngoại cậu nhỉ”
“Thôi đi, gần đây cậu chẳng phải vừa nhận một kịch bản lịch sử đó sao? Cẩn thận không bị đạo diễn kéo vào sổ đen đó”
Không giống Úc Linh ở ngoài vòng giải trí chơi, Du Lệ 13 tuổi đã tham gia. Do may mắn có sắc đẹp, nên vừa tham gia đã tiếp nhận mấy nhân vật bình hoa di động, để lại trong ký ức người xem cảm giác mát mắt, có ấn tượng cực sâu sắc, khuôn mặt này quả thật là dấu hiệu của vòng giải trí, tuy hiện giờ vẫn bị người ta coi là bình hoa, nhưng không nghi ngờ, mỗi lần trong kịch bản xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc gì đo, thì nhất định sẽ có mặt Du Lệ, lâu ngày, liền trở thành mỹ nhân chuyên nghiệp, người này đến người kia kéo mời, cho dù có bị người ta gọi là nữ thần bình hoa đi chăng nữa song cũng không chịu nổi gương mặt cực phẩm thế, giá trị sắc đẹp quá cao, quá hấp dẫn, quả thật làm cả đám con trai con gái mê mẩn, danh tiếng càng lúc càng vang.
Du Lệ nghĩ tới đạo diễn kịch bản là một người rất nghiêm khắc thì đành tiếc nuối nói, “Vậy được rồi, đợi khi nào mình đóng xong mình nhất định sẽ dành thời gian tới thăm bà ngoại. Lần này cậu về, cậu ở cạnh bà nhiều hơn đi, cậu chuyển lời giúp mình, mình sẽ cố đi thăm bà, tới lúc đó mình muốn ăn dưa muối, măng chua, hạt tiêu bà làm đó…”
Nghĩ tới tay nghề của bà ngoại Úc Linh, Du Lệ không kìm được nuốt nước bọt ừng ực.
Úc Linh bật cười, “Cậu hiện giờ gì cũng là nhân vật của công chúng rồi, nữ thần bình hoa ạ, để ý hình tượng chút đi”
“Hừ, nữ thần thì nữ thần, sao cứ phải thêm từ bình hoa đằng trước làm gì thế? Rõ ràng mình dựa vào bản thân để kiếm cơm mà, vì sao mọi người lại cứ nhất định phải nhìn chằm chằm vào mặt mình thế nhỉ? Lần sau mình nhất định phải diễn ra nhân vật không phải là bình hoa cho mọi người coi” Du Lệ nói lầm bầm, đẩy kính lên, rồi lại sửa mớ tóc giả, cũng không lo có người nào nhận ra cô.
Có người bạn tốt tán gẫu với mình, tâm tình Úc Linh cũng tốt hơn rất nhiều. Đợi tới lúc làm thủ tục xong, úc Linh chào từ biệt bạn thân.
**
Máy bay vừa hạ cánh, di động đã vang lên. Người gọi tới là giang Vũ Thành, cha của Úc Linh.
Úc Linh kéo va ly bước ra khỏi sân bay, vừa nghe điện thoại.
“Úc Linh” Một giọng nam trầm vang lên, trầm tĩnh, chứa đầy mị lực, “Nghe Úc Y nói, con về thôn Ô mạc rồi hả? Sức khỏe bà ngoại con thế nào? Có nặng lắm không? Hay là… Cha cũng về thăm bà nhỉ?”
Úc Linh rất bình tĩnh nói chuyện, “Cha, người cũng đừng đi, bà nhìn thấy cha, thì không chừng tức giận sức khỏe lại càng không ổn nữa”
Lời này rất thành thật, thành thật tới mức đả thương người, Giang vũ Thành bên đầu dây kia trầm mặc một lát, mới nói, “Vậy được rồi, con nói cho bà biết, cố gắng giữ sức khỏe, cha bảo người ta chuyển cho con ít tiền, con rảnh thì đưa bà tới bệnh viện khám, nếu không được thì tới Thành phố B nhé”
“Vâng, con biết rồi ạ”
“Nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho cha nhé… Đúng rồi, có cần cha bảo trợ lý của con tới đó một chuyến không?”
“Thôi ạ, bà nhìn sẽ lại tức giận đó ạ, bà thường nói, cũng chẳng phải bị tàn phế hay không còn sức nữa, không cần người hầu hạ, nhìn chướng mắt lắm ạ” Úc Linh cất giọng từ chối thẳng thừng.
Cha Giang bị con chặn họng, cứng ngắc. Giang Vũ Thành còn định nói gì nữa, Úc Linh thấy không có việc gì, quyết đoán cắt đứt điện thoại, ngồi đợi đi về thôn, tin nhắn di động vang lên nhắc, Úc Linh mở ra xem, lại thấy tin nhắn ngân hàng, nhắc Cha Giang gửi cho cô một trăm ngàn để chữa bệnh cho bà ngoại. Úc Linh nhìn thoáng qua rồi đóng máy lại.
Lúc chạng vạng, xe khách dừng lại trước một con đường hoang vắng, Úc Linh xuống xe.
Con đường vắng này rộng chừng hai ba mét, lối đi quanh co khúc khuỷu, không rõ tới đâu, phía xa xa là dãy núi, rừng cây xanh tốt, không thấy bụi rậm nào, chỉ có yên tĩnh. Thôn Ô Mạc nằm giữa những dãy núi trong một thôn nhỏ, thậm chí trên bản đồ vệ tinh cũng không tìm thấy cái thôn nào, cứ tựa như một thế ngoại đào nguyên vậy.
Nói dễ nghe chút thì là non xanh nước biếc, nói khó nghe chút thì là một thôn núi xó xỉnh, một nơi cực lạc hậu, chẳng có một con đường quốc lộ nào cả, có ô tô cũng không thể vào được, do đường vào thôn quá nhỏ.
Nhưng thôn Ô Mạc lại có khung cảnh cực kỳ tự nhiên rất đẹp.
Ở đó có non xanh nước biếc, không bị ô nhiễm công nghiệp hiện đại, có suối trong vắt, đâu cũng có linh khí, cả Úc Linh vẫn sinh hoạt trong thành thị, lúc được nghỉ phép vẫn muốn được trở lại nơi này nghỉ một kỳ nghỉ thoải mái, nằm ở một hành lang trước đình viện, gió núi thổi tới, uống nước suối mát lạnh, ăn hoa quả mát lạnh thấy thích thú biết bao.
Úc Linh đứng ở đầu đường, mặt trời đã ngả về Tây, chỉ còn chút ánh nắng vàng sót lại, trong không khí thoang thoảng hơi ấm thiên nhiên, thật khác xa với cái ồn ào nào động của thành phố lớn, yên tĩnh thanh đạm. Nhìn cảnh núi non trùng điệp xanh ngắt một màu vòng quanh con đường, hít một hơi sâu không khí trong lành, tâm tình cũng thoải mái hẳn lên, đã nhìn quen cảnh nhà cao tầng thành thị, bê tông cốt thép, khi thấy cảnh màu xanh trùng điệp của rừng cây và dãy núi trước mặt, lòng dạy cũng thấy thư thái hơn.
“Haiz, đây chẳng phải là Úc Linh đó sao? “ Một giọng già cả bất chợt vang lên.
Úc Linh quay đầu lại thì thấy cách đó không xa có một chiếc xe lừa đang lọc cọc chạy tới.
Người đánh xe là một ông lão, đầu tóc hoa râm, có chòm râu dài hoa râm, trong ánh chiều hoàng hôn cười nhìn Úc Linh lộ ra chiếc răng sún, thấy vô cùng chất phác.
Xe lừa được đóng bằng mấy tấm ván, không sơn, nhìn tấm ván bên cạnh có thể thấy gờ ráp lại nhìn cực đơn sơ, song nó lại là phương tiện giao thông thường thấy trong thôn, mỗi lần đến chợ trấn trên, xe lừa sẽ chở rất nhiều nông thổ sản của người trong thôn đưa lên trấn trên bán, cũng là cảnh đặc sắc riêng của thôn Ô Mạc.
Trong cảnh hoàng hôn, một người một xe lừa hình thành một hình ảnh chất phác, cũng khiến trên mặt Úc Linh nở nụ cười tươi rói.
“Nhị thái gia!” Úc Linh cao hứng gọi tên ông lão.
Nhị thái gia đáp lại một tiếng nói với cô, “Cháu về thăm bà cháu đó hả, mau lên đây, để thái gia đưa cháu đi một đoạn”
Úc linh cao hứng đáp lại, không cự tuyệt sự giúp đỡ của Nhị thái gia, đem hành lý của mình khiêng lên phía sau thùng xe lừa có chất cỏ khô mềm mại, rồi lại trèo tới ngồi xuống cạnh Nhị Thái gia.
Đi từ con đường này đi. Cần phải đi chừng nửa giờ nữa, nếu đi chậm cũng mất chừng một giờ.
Do đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn nữa cũng là con đường mòn chưa được làm bằng đường bê tông, nên không có xe nào đi vào được, đại đa số người trong thông đều đi bằng xe máy, tốc độ cũng nhanh hơn. Các cụ già trong thôn phần lớn đều thích đi bộ trên con đường núi này, hoặc dùng xe có súc vật kéo, mỗi lần rời khỏi thôn. Úc Linh rất thích ngồi trên chiếc xe súc vật kéo thế này, đơn giản mà chất phác, là ký ức không thể thiếu của thời thơ ấu.
Chất phác mà sinh động.
Nhị Thái gia vung nhẹ roi lên, thét to một tiếng, chiếc xe lừa chậm rì rì đi về phía trước, hoàng hôn kéo dài bóng họ mãi trên đường.
/251
|