Bóng đêm thâm trầm, ánh sáng ngân hà như ngọc. Xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót không biết tên, thánh thót du dương vang xa, uyển chuyển cất cao, khiến cho người ta có cảm giác như mình đang ở trong một thế giới thần quái kỳ ảo huyền bí của một ngàn năm trước.
Trước khu đất trống ở sơn cốc dựng lửa trại, ánh lửa màu da cam chiếu sáng bốn phía, một đám người vây quanh lửa trại hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cách đó không xa trên đất trống, một đám yêu cũng tương tự ngồi xuống đất mà ngủ.
Từ sau khi tiến vào cổ mộ, chiến đấu liên tục không ngủ không nghỉ mấy chục giờ liền, cho dù tố chất thân thể loài yêu có tốt hơn loài người thế nào, thì cũng không chống đỡ nổi, sau khi rời khỏi đây chắc còn phải đối mặt với cương thi trong mộ nữa, tuy rằng không còn cương thi vương, nhưng chắc vẫn còn cương thi không dễ đối phó, vẫn phải nhanh chóng nắm bắt thời gian mà nghỉ ngơi.
NHưng nghĩ đến mấy thứ có được ở An Hồn Hương kia, trong lòng lại thấy an ổn nhiều.
Quê nhà an hồn có rất nhiều thánh dược chữa thương với loài yêu, những thứ này vốn đã tuyệt chủng cả rồi, mà lại thấy có ở trong này, chỉ cần có chúng, cho dù bị thương cũng sẽ nhanh chóng hồi phục.
An Hồn Hương không thể nghi ngờ là một kho tàng lớn, chỉ cần bộ tộc thông linh bất diệt, thì nó chính là tiền tài trong tay bộ tộc thông linh, đủ để cho bộ tộc này chiếm được cảm tình của tất cả các chủng tộc khác.
Thiên sư và yêu đi vào nơi này, trong lòng đã tính toán, sau này phải làm sao quan hệ thật tốt với hai hậu nhân bộ tộc thông linh, tranh thủ cái tốt cho mình.
Đúng, Hề Triển Vương là con rể bộ tộc thông linh, không những để anh trở thành đại yêu thống nhất một phương, mà khẳng định lần nữa sự tồn tại của anh.
Nghĩ đến đây, bất kể là thiên sư hay yêu, bất giác thấy ghen tị với thằng nhóc này vô cùng, sao thế nào mà vận khí người này tốt thế? Tìm bừa một người vợ, thế mà lại tìm được hậu nhân của bộ tộc thông linh đã từng bị diệt sạch trong truyền thuyết chứ.
Tâm tư những người và yêu ở đây khác nhau, cứ miên man bất định, Úc Linh cũng trợn tròn mắt tương tự, nhìn ánh trăng treo trên trời cao, không kìm được trở mình.
Rõ ràng thân thể mệt sắp chết rồi, nhưng không cách nào nhắm mắt cho nổi, lại lo vừa nhắm mắt, có thể sau này…
Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng cô lại run lên.
”Không Ngủ được sao?” Một giọng ôn hòa dịu dàng vang lên, trong đêm đen yên lặng này lại chấn động lòng người.
Tâm tư những thiên sư và yêu trước sơn cốc này đều chuyển động thính tai sáng mắt nhìn nghe, sau khi nghe thế, không kìm được lén mở to mắt nhìn qua, sau đó lại yên lặng nhắm mắt lại.
Úc Linh ừ một câu, đang lúc cô nghĩ đến đại yêu bên cạnh có ý dỗ dành cô ngủ, anh lại kéo cô đứng dậy, đi vòng qua đám thiên sư và yêu đang nghỉ, đi vào trong sơn cốc.
Úc Linh không rõ anh định làm gì, nhưng cầm tay ấm áp của anh, trong lòng cảm giác thấy yên tâm hawne.
Trong sơn cốc mọc rất nhiều loài hoa không tên, mọc khắp núi đồi, lặng lẽ nở hoa dưới ánh trăng đẹp, có nhiều ánh sáng quá đẹp, khiến cả trời đất như được trang hoàng thêm ảo mộng.
Hề Từ đi vào trong biển hoa đó, đông hái một đóa, tây hái một đóa, nhanh chóng hái được một ôm lớn, rực rỡ đủ màu sắc, ánh sáng màu rõ nét khiến thêm đẹp vô cùng.
Anh ôm bó hoa tới, đưa nó cho cô, “Muôn hoa khoe sắc hồng, linh kỳ nhập tâm, tặng em”
Dung mạo tinh xảo xinh đẹp của yêu dưới ánh trăng càng tôn lên đôi môi đỏ mọng diễm lệ, chân thành thâm tình ôm một bó hoa to đi tới trước mặt cô, hoa văn tím ở đuôi mắt càng đẹp rung động lòng người, nháy mắt như nở rộ hoa vậy, ngát hương, khiến người ta không cự tuyệt nổi.
Anh cúi đầu hôn lên má lúc cô ngẩng lên, cười bảo, “Ở đây chẳng phải rất đẹp đó sao?”
Úc Linh gật đầu.
“Vậy hôn anh một cái đi” Anh nói dịu dàng, mắt nhìn cô không chớp.
ở đây xinh đẹp thì có liên quan gì đến cho anh một cái hôn chứ?
Úc Linh bị logic kỳ lạ của anh biến thành hơi buồn cười, nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt tiến sát tới, khác hẳn lúc trước sợ hãi thấy anh, mà ngược lại sau khi đặt con yêu này trong lòng thì lại không thể cự tuyệt nổi yêu cầu của anh, không kìm được nghĩ muốn thỏa mãn yêu cầu của anh.
Cô ôm bó hoa lớn, hôn nhẹ nhàng lên mặt anh, đang định rút lui thì bị anh ôm lấy gáy dán lên đôi môi mềm mại của cô, hôn qua.
Đột nhiên không khí chợt lạnh lẽo hẳn, nhiệt độ như giảm xuống, khiến người ta không rét mà run.
Úc Linh nhanh nhẹn lấy tay ra sức đẩy người nam yêu đang cố sức hôn lên người cô ra, khó khăn quay mặt đi để anh không hôn được, sau đó hơi chột dạ đứng nhìn về bụi hoa quỷ cách đó không xa, đối thẳng với cặp mắt đỏ như máu đó, không kìm được cười lấy lòng ông.
Hề Từ đặt tay lên vai cô, cũng không để ý cô nắm lấy tóc, lười biếng quay đầu, nhìn về Quỷ Vương đứng dưới trăng.
Thần sắc Úc Thiên Cạnh lạnh thấu xương, quỷ khí trên người cuổn cuộn không ngừng. Trước mặt ông ngoại người ta mà làm cái chuyện hôn cháu gái ngoại của người ta, con yêu này quả nhiên lá gan cũng lớn thật.
Lúc này Úc Linh cũng hiểu ra là Hề Từ cố ý, cố ý đem cô tới đây, cố ý hôn cô, ép ông ngoại cô ra. Trong lòng thấy dở khóc dở cười, nhưng lại cảm giác vô cùng ấm lòng.
Thả tay nắm tóc dài ra, Úc Linh đi về phía ông ngoại.
Quỷ khí trên người Quỷ vương dưới ánh trăng dịu dàng khiến ông thêm tuấn lãng bất phàm, để Úc Linh thấy như năm đó bà ngoại gặp ông ngoại vậy.
“Ông ngoại” Úc Linh như trước đây nhìn về ông cười.
Úc Thiên Cạnh xoa đầu cô, nhìn thoáng qua con yêu đưgns cách đó không xa nói, (Sao tự dưng cháu lại tìm một con yêu thế?)
Úc Linh không nghe ra giọng ông là gì, ra vẻ thoải mái nhún nhún vai, dùng giọng nhẹ nhàng bảo, ‘Hết cách rồi, chuyện này vẫn là do ngoại thúc đẩy đó ạ” Nói đến đây, thật ra trong lòng cô lại thầm cảm tạ mọi chuyện ông ngoại đã làm, không những vì tục mệnh cho cô, mà càng bởi vì yêu cổ, mới khiến cho cô gặp được Hề Từ.
Tuy lúc ban đầu gặp nhau không tốt đẹp tý nào, nhưng sau này lại cũng rất đẹp.
Úc Thiên Cạnh kinh ngạc, nhíu mắt lại, rồi nhanh chóng hiểu ra ý cô, nói bất đắc dĩ, (Năm đó, lúc cháu chưa sinh ra, ông đã tính ra số mạng của cháu chưa đến một tuổi sẽ mất mạng, huyết mạch người Úc gia mà chết. Ông không đành lòng, nên nghĩ cách tìm được một yêu cổ, phong ấn lên người cháu, tục mệnh cho cháu…)
Trong truyền thuyết, yêu cổ quấn thân ở nhân gian do một giọt máu tươi ngưng kết mà thành, có khả năng cải tử hồi sinh, có lực hấp dẫn không gì sánh nổi với loài yêu, vì nó mà chúng tranh đoạt, vì nó mà yêu quỷ điên cuồng.
Úc Thiên CẠnh biết một khi phong ấn yêu cổ trong thân thể cháu gái sẽ có kết quả gì, nhưng lúc ấy tài cán duy nhất là để tục mệnh gì đó cho cô. Ông vốn nghĩ ông có thể để cháu gái lớn lên một chút, dạy cô ít thuật pháp bảo vệ mạng, để cô không bị yêu cổ thu hút yêu quỷ đến xé xác, ai ngờ ông chưa kịp an bài đã bị chết đột ngột, trong lòng không cam tâm, sau khi một lòng muốn thay đổi vận mệnh của bộ tộc thông linh, mới để người nhà Nhiếp Tiếu Đát luyện thành Quỷ Vương.
thời gian luyện thành Quỷ Vương rất lâu, đợi lúc ông luyện thành Quỷ Vương trở về nhân gian thì đã hai mươi năm rồi.
Úc Linh đem chuyện năm đó ông ngoại qua đời đột ngột, bản thân sau khi gặp được HỀ Từ đã nói ra hết mọi chuyện với anh, sau khi nói xong, cô ngẩng mặt, cười nói với ông ngoại, “Cháu tốt lắm, cám ơn ông đã làm cho cháu tất cả”
Thần sắc Úc Thiên Cạnh hơi phức tạp, đưa tay vỗ cô nhẹ nhàng.
Úc Linh tiếp tục nói chuyện trong nhà với ông, “…. Mẹ và bà ngoại cũng tốt lắm, mùa xuân năm trước, bà ngoại bị bệnh, giờ đã tốt lắm rồi. Lần trước ở mộ Tu La, cháu đã thu thập được hết tàn hồn của mẹ, hiện giờ hồn phách của mẹ đã được chữa trị gần như tốt rồi, đang ở một chỗ với cháu. Mẹ nói, bà không oán hận kẻ đã đem hồn phách bà đánh tan, nếu không đánh tan hồn phách bà, bà chắc cũng sẽ bị luyện thành Quỷ Vương, thậm chí có thể còn ra tay với cháu nữa…”
Nói đến đây, cô hơi khổ sở. Úc Thiên Cạnh rũ mắt xuống, gương mặt cứng lạnh không chút cảm xúc.
Hiện giờ Úc Linh đã hiểu được quỷ tướng thủ mộ mộ Tu La vì sao sau khi biết ông ngoại cô là Úc Thiên Cạnh, thái độ lại thần bí khó lường như thế. Biết ông ngoại của cô, thì sẽ biết cô là hậu nhân bộ tộc thông linh, vì thế mới hào phóng để họ tiến vào mộ Tu La.
Lúc ấy mộ Tu La không rõ trời xui đất khiến thế nào mà chạy đến nhân gian, lại bị người Hắc Long đường nhân cơ hội muốn âm thầm huấn luyện ra một đội quân mặt quỷ, đối kháng với tổ Dị Văn, chủ nhân mộ Tu La muốn đuổi mộ tu La về âm phủ lần nữa, vì thế mới mượn tay bộ tộc thông linh giải quyết chuyện này.
Bộ tộc thông linh thông quỷ thần, tung hoành âm dương, quỷ thần âm phủ biết bộ tộc này cũng không chỉ trích nặng nề.
Chỉ là bộ tộc thông linh gặp trời phạt, quỷ thần âm phủ cho dù biết chủng tộc lợi hại nhất dương gian, cũng không dám ngang nhiên đối kháng với trời phạt, vì thế có thái độ tối nghĩa khó hiểu với bộ tộc này.
Nhà Tiếu Đát và Nhà họ Úc khác nhau, họ một trăm năm qua, khổ tâm muốn kéo dài huyết mạch bộ tộc thông linh, quay về an hồn hương, vì thế đã bắt đầu tính kế từ trăm năm trước.
Đem Úc Thiên Cạnh luyện thành Quỷ Vương, đánh tan hồn phách của Úc Mẫn Mẫn, chẳng qua chỉ là một đoạn trong kế hoạch của họ thôi.
Trở lại an hồn hương, cuối cùng Úc Thiên Cạnh cũng tỉnh lại, mới hiểu ra năm đó nhà họ Tiếu Đát tính kế.
Họ đem chính mình luyện thành Quỷ Vương mạnh mẽ ở nhân gian thì thôi đi, nhưng đánh tan hồn phách con gái ông, có lòng muốn khống chế ông làm việc cho họ, nuôi quỷ đằng, làm cháu gái ngoại ông bị thương, càng khiến ông khó chịu không nổi.
Nếu không có chuyện tính kế này, thì tất cả cha và ông nội Nhiếp Tiếu Đát đều đã chết, hơn nữa chết rồi còn biến thành quỷ vào trong địa ngục, khó mà tìm họ tính sổ được, chẳng bằng cho dù vì người bộ tộc thông linh, cũng muốn liều mạng là không được.
Tiếc thay, nhà họ Tiếu Đát tính kế đến cuối cùng vẫn chỉ còn tồn tại một mình Nhiếp Tiếu Đát, mặc dù Nhiếp Ung Hóa có huyết mạch nhà họ Tiếu Đát, cũng chỉ là một đứa con bị phế, không có tý lực lượng huyết mạch của bộ tộc thông linh tý nào, chỉ được xem như một người bình thường, rời khỏi bộ tộc thông linh, là khỏe mạnh cùng với hậu nhân.
Một lúc sau, Úc Thiên Cạnh nói, (Đợi trăm năm sau khi bà cháu mất, mang bà ấy và mẹ cháu đến đây đi)
“Vậy còn ông thì sao?” Úc Linh hỏi nhỏ.
(Ta dĩ nhiên ở trong này) úc Thiên Cạnh nhìn cô ôn hòa (Chỉ có ở trong này ta mới không mất đi lý trí, công kích người thân của ta)
Úc Linh không kìm được bổ nhào vào ngực ông, ôm chặt lấy ông, cho dù quỷ khí trên người ông làm đông lạnh đến phát run, cũng không chịu buông ông ra, rầu rĩ bảo, “Cháu luyến tiếc ông…”
Úc Thiên Cạnh đưa tay chậm rãi đặt lên vai cô, giọng nói lạnh lẽo trở nên nhu hòa, (Ngốc ạ, có gì mà luyến tiếc chứ, muốn ông trở lại sao) Dừng chút lại bảo (Dùng ấn giám phong thủy mở ra con đường âm dương, bờ đối diện chính là an hồn hương đó)
úc Linh nghe xong, không kìm được lại ra sức ôm chặt lấy ông.
Nói thì dễ mà làm thì lại khó.
Người sống tiến vào đường âm dương vốn không thể, cho dù cô có thể chất của bộ tộc thông linh, nhưng huyết mạch bên trong quá yếu, trong cuộc đời cũng chỉ có thể đi mấy lần như vậy, mấy năm khó mà gặp được một lần, khó càng thêm khó hơn.
Nhưng cô không thể nói như thế, miễn cho lòng ông thêm khổ sở.
Mãi cho đến khi trên môi cô bị quỷ khí làm cho đông lạnh tím tái, Úc Thiên cẠnh cuối cùng mới đẩy cô ra, tuy không vui, cũng chỉ đành gọi con yêu đứng cách đó không xa kia tới.
Hề Từ kéo người thương đang run rẩy vào lòng sưởi ấm cô, cười nói với Úc Thiên Cạnh, “Ngài yên tâm, đời này sinh mệnh cháu và cô ấy sẽ ở cùng nhau, cháu sẽ đối tốt với cô ấy”
Úc Thiên CẠnh thản nhiên ừ một tiếng, tuy không vừa mắt chuyện cháu gái tìm được một con yêu là cháu rể ông, nhưng hết cách rồi. Lại nói cũng chẳng có thứ nào hợp hơn con yêu này, là hậu nhân của bộ tộc thông linh, lại trên người có yêu cổ, nếu không có đại yêu che chở, cô vốn không thể lớn lên bình an.
Nghĩ đến đây, Úc Thiên Cạnh nói (Sau này cố gắng mà học thuật pháp cho tốt vào)
Thiên phú bộ tộc thông linh tuyệt tốt, sau khi học pháp thuật, cho dù anh có là đại yêu cũng phải khuất phục dưới chân cô, mặc cô dùng.
Hề Từ nghe chưa hiểu hết ý ông, trên mặt cứng đờ, nhưng nhanh chóng lại khôi phục thần sắc không sao.
Dù sao, anh đến cả ở rể trong bộ tộc thông linh cũng nguyện ý, huống chi là chuyện nhỏ ấy? Không sao, chỉ cần cô nguyện ý, anh có thể khuất phục dưới chân cô bất cứ lúc nào, cô là Nữ vương của anh, cô bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây!
Úc Linh không cảm giác được tâm tư của một quỷ một yêu này, nhìn ông ngoại gật đầu, nói ngoan ngoãn, “Cháu nhất định sẽ cố gắng học pháp thuật, đến lúc đó cháu sẽ dẫn mẹ và bà ngoại tới đây thăm ông”
Úc Thiên Cạnh nở nụ cười, cho dù nụ cười ấy âm trầm trên khuôn mặt cứng lạnh đó song vẫn khiến Úc Linh cao hứng.
(Cố gắng sống cho tốt) Lời Úc Thiên Cạnh nói đầy thấm thía với hậu nhân (Có thể sống được bao lâu thì sống bấy lâu, đừng xem thường mà buông tha sinh mệnh của mình)
Nếu trời phạt đã qua rồi, chắc số mệnh bộ tộc thông linh sẽ thay đổi, họ sẽ không bị cướp đoạt sự sống nữa, có thể được sống lâu như người bình thường, chỉ cần mình không tìm đường chêt, cũng không dễ dàng chết.
Mãi cho đến khi Úc thiên Cạnh biến mất, Úc Linh đứng một mình trong biển hoa, hốc mắt cay cay, không kìm được che mặt, nước mắt cứ tí tích rơi xuống.
Trời sắp sáng, sau hừng đông, ông ngoại cũng sẽ không ra tiễn nữa, sau này không biết gặp lại là bao giờ.
“Đừng khóc” Hề Từ nâng mặt cô lên liếm hết nước mắt, “Sau này đợi em học được thuật pháp của bộ tộc thông linh, em muốn gặp ông ngoại bất cứ lúc nào, anh cũng không ngăn cản”
Miệng nói không ngăn cản, nhưng đến lúc đó thì cũng không phải vậy. Nhưng hiện giờ Úc Linh cũng không rõ con yêu này nói qua loa, nhìn anh nín khóc mà cưới, trong lòng ngập tràn niềm tin tương lai.
***
Bên kia, Nhiếp Tiếu Đát cũng không ngủ được, tìm chỗ ngồi cách sơn cốc không xa, nhìn người đàn ông trong áo choàng màu vàng kim đứng ở vách núi trên sười núi.
Dưới ánh trăng, nam nhân trong bộ quần áo màu đỏ giống như thần tiên không dính khói lửa nhân gian, chung quanh cũng trở nên dịu dàng hẳn.
“Tổ tiên!” Nhiếp Tiếu Đát đi qua, ngồi xổm bên cạnh anh ta.
Tiếu Đát Phong ngồi khoanh chân một chỗ, trong tay cầm một mặt kính huyền nhân, đây là tín vật của người thủ hộ bộ tộc thông linh bảo vệ an hồn hương muôn ngàn đời, năm đó vì không thể mở được an hồn hương, thứ này cũng mất đi ý nghĩa, được nhà họ Úc cất giữ, truyền thừa từng đời một.
Tiếu Đát Phong vuốt ve hoa văn trên mặt kính, quay đầu nhìn anh ta hỏi, ‘Có việc sao/”
Nhiếp Tiếu Đát do dự lát mới bảo, “Tổ tiên lần này sẽ cùng chúng cháu rời đi chứ ạ?”
“Không, ta ở lại đây” Tiếu Đát phong nói thản nhiên.
Nhiếp Tiếu Đát cũng biết kết quả này, lúc trước biết ông đem trấn áp cương thi vương tại linh mộ đem nó đẩy xuống trạng thái chết giả ngủ say vĩnh viễn, thì đã hiểu được lựa chọn của ông.
Anh ta lộ ra thần sắc buồn bã.
“Đừng có thái độ con gái như thế” Tiếu Đát phong nhìn anh ta nói dịu dàng, ‘Ta vốn là người chết ngàn năm trước rồi, nay sống tạm đến giờ, cũng đã đủ’
“Nhưng mà…”
Nhưng mà nhà họ Tiếu Đát chỉ còn lại có mình anh ta, nhìn khắp chung quanh, bất giác thấy hai mắt mờ mịt.
Vì kéo dài bộ tộc thông linh, họ đã mất đi rất nhiều, thậm chí còn không tiếc tính kết người nhà họ Úc, kết quả cuối cùng bộ tộc thông linh vẫn chỉ còn lại hai người như cũ.
Tuy Tiếu Đát Phong là người ngàn năm trước, nhưng ông là họ Tiếu Đát, trên người chảy máu nhà họ Tiếu Đát, anh ta hy vọng bức thiết, vị người trong tộc này có thể trở về tọa trấn họ nhà Tiếu Đát.
Tiếu Đát Phong khẽ cười, vươn tay. Tay ông như nước dưới ánh trăng, nhìn cực kỳ thon mảnh xinh đẹp, giống như những lóng trúc không tỳ vết, mà móng tay màu hồng biến thành màu đen, mọc ra nhanh chóng, co duỗi, lúc thì biến thành móng vuốt sắc bén của loài thú, đây rõ ràng không còn là tay của con người nữa, mà là của một quái vật.
Tiếu Đát phong vẫn không thèm để ý, cặp mắt biến thành đỏ như máu kia vẫn dịu dàng, ông nhìn Nhiếp Tiếu Đát bảo, “Sau này, nhà họ Tiếu Đát đành nhờ cháu rồi, chớ để giống như ông nội và cha cháu, tính kế người đồng tộc! Chỉ có giúp đỡ lẫn nhau, chắc bộ tộc thông linh mới qua được cửa ải khó khăn”
Yết hầu Nhiếp Tiếu Đát hơi nghẹn, cúi đầu cất tiếng vâng.
Năm đó anh ta còn rất nhỏ tuổi, nhóm cha ông làm những chuyện như thế, anh ta không biết là tốt hay xấu, chỉ biết là vì muốn duy trì bộ tộc thông linh, hy sinh chút là tất yếu, không trừ thủ đoạn, có thể khiến bộ tộc thông linh dưới kiếp nạn trời phạt có một đường sống.
Trước khu đất trống ở sơn cốc dựng lửa trại, ánh lửa màu da cam chiếu sáng bốn phía, một đám người vây quanh lửa trại hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cách đó không xa trên đất trống, một đám yêu cũng tương tự ngồi xuống đất mà ngủ.
Từ sau khi tiến vào cổ mộ, chiến đấu liên tục không ngủ không nghỉ mấy chục giờ liền, cho dù tố chất thân thể loài yêu có tốt hơn loài người thế nào, thì cũng không chống đỡ nổi, sau khi rời khỏi đây chắc còn phải đối mặt với cương thi trong mộ nữa, tuy rằng không còn cương thi vương, nhưng chắc vẫn còn cương thi không dễ đối phó, vẫn phải nhanh chóng nắm bắt thời gian mà nghỉ ngơi.
NHưng nghĩ đến mấy thứ có được ở An Hồn Hương kia, trong lòng lại thấy an ổn nhiều.
Quê nhà an hồn có rất nhiều thánh dược chữa thương với loài yêu, những thứ này vốn đã tuyệt chủng cả rồi, mà lại thấy có ở trong này, chỉ cần có chúng, cho dù bị thương cũng sẽ nhanh chóng hồi phục.
An Hồn Hương không thể nghi ngờ là một kho tàng lớn, chỉ cần bộ tộc thông linh bất diệt, thì nó chính là tiền tài trong tay bộ tộc thông linh, đủ để cho bộ tộc này chiếm được cảm tình của tất cả các chủng tộc khác.
Thiên sư và yêu đi vào nơi này, trong lòng đã tính toán, sau này phải làm sao quan hệ thật tốt với hai hậu nhân bộ tộc thông linh, tranh thủ cái tốt cho mình.
Đúng, Hề Triển Vương là con rể bộ tộc thông linh, không những để anh trở thành đại yêu thống nhất một phương, mà khẳng định lần nữa sự tồn tại của anh.
Nghĩ đến đây, bất kể là thiên sư hay yêu, bất giác thấy ghen tị với thằng nhóc này vô cùng, sao thế nào mà vận khí người này tốt thế? Tìm bừa một người vợ, thế mà lại tìm được hậu nhân của bộ tộc thông linh đã từng bị diệt sạch trong truyền thuyết chứ.
Tâm tư những người và yêu ở đây khác nhau, cứ miên man bất định, Úc Linh cũng trợn tròn mắt tương tự, nhìn ánh trăng treo trên trời cao, không kìm được trở mình.
Rõ ràng thân thể mệt sắp chết rồi, nhưng không cách nào nhắm mắt cho nổi, lại lo vừa nhắm mắt, có thể sau này…
Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng cô lại run lên.
”Không Ngủ được sao?” Một giọng ôn hòa dịu dàng vang lên, trong đêm đen yên lặng này lại chấn động lòng người.
Tâm tư những thiên sư và yêu trước sơn cốc này đều chuyển động thính tai sáng mắt nhìn nghe, sau khi nghe thế, không kìm được lén mở to mắt nhìn qua, sau đó lại yên lặng nhắm mắt lại.
Úc Linh ừ một câu, đang lúc cô nghĩ đến đại yêu bên cạnh có ý dỗ dành cô ngủ, anh lại kéo cô đứng dậy, đi vòng qua đám thiên sư và yêu đang nghỉ, đi vào trong sơn cốc.
Úc Linh không rõ anh định làm gì, nhưng cầm tay ấm áp của anh, trong lòng cảm giác thấy yên tâm hawne.
Trong sơn cốc mọc rất nhiều loài hoa không tên, mọc khắp núi đồi, lặng lẽ nở hoa dưới ánh trăng đẹp, có nhiều ánh sáng quá đẹp, khiến cả trời đất như được trang hoàng thêm ảo mộng.
Hề Từ đi vào trong biển hoa đó, đông hái một đóa, tây hái một đóa, nhanh chóng hái được một ôm lớn, rực rỡ đủ màu sắc, ánh sáng màu rõ nét khiến thêm đẹp vô cùng.
Anh ôm bó hoa tới, đưa nó cho cô, “Muôn hoa khoe sắc hồng, linh kỳ nhập tâm, tặng em”
Dung mạo tinh xảo xinh đẹp của yêu dưới ánh trăng càng tôn lên đôi môi đỏ mọng diễm lệ, chân thành thâm tình ôm một bó hoa to đi tới trước mặt cô, hoa văn tím ở đuôi mắt càng đẹp rung động lòng người, nháy mắt như nở rộ hoa vậy, ngát hương, khiến người ta không cự tuyệt nổi.
Anh cúi đầu hôn lên má lúc cô ngẩng lên, cười bảo, “Ở đây chẳng phải rất đẹp đó sao?”
Úc Linh gật đầu.
“Vậy hôn anh một cái đi” Anh nói dịu dàng, mắt nhìn cô không chớp.
ở đây xinh đẹp thì có liên quan gì đến cho anh một cái hôn chứ?
Úc Linh bị logic kỳ lạ của anh biến thành hơi buồn cười, nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt tiến sát tới, khác hẳn lúc trước sợ hãi thấy anh, mà ngược lại sau khi đặt con yêu này trong lòng thì lại không thể cự tuyệt nổi yêu cầu của anh, không kìm được nghĩ muốn thỏa mãn yêu cầu của anh.
Cô ôm bó hoa lớn, hôn nhẹ nhàng lên mặt anh, đang định rút lui thì bị anh ôm lấy gáy dán lên đôi môi mềm mại của cô, hôn qua.
Đột nhiên không khí chợt lạnh lẽo hẳn, nhiệt độ như giảm xuống, khiến người ta không rét mà run.
Úc Linh nhanh nhẹn lấy tay ra sức đẩy người nam yêu đang cố sức hôn lên người cô ra, khó khăn quay mặt đi để anh không hôn được, sau đó hơi chột dạ đứng nhìn về bụi hoa quỷ cách đó không xa, đối thẳng với cặp mắt đỏ như máu đó, không kìm được cười lấy lòng ông.
Hề Từ đặt tay lên vai cô, cũng không để ý cô nắm lấy tóc, lười biếng quay đầu, nhìn về Quỷ Vương đứng dưới trăng.
Thần sắc Úc Thiên Cạnh lạnh thấu xương, quỷ khí trên người cuổn cuộn không ngừng. Trước mặt ông ngoại người ta mà làm cái chuyện hôn cháu gái ngoại của người ta, con yêu này quả nhiên lá gan cũng lớn thật.
Lúc này Úc Linh cũng hiểu ra là Hề Từ cố ý, cố ý đem cô tới đây, cố ý hôn cô, ép ông ngoại cô ra. Trong lòng thấy dở khóc dở cười, nhưng lại cảm giác vô cùng ấm lòng.
Thả tay nắm tóc dài ra, Úc Linh đi về phía ông ngoại.
Quỷ khí trên người Quỷ vương dưới ánh trăng dịu dàng khiến ông thêm tuấn lãng bất phàm, để Úc Linh thấy như năm đó bà ngoại gặp ông ngoại vậy.
“Ông ngoại” Úc Linh như trước đây nhìn về ông cười.
Úc Thiên Cạnh xoa đầu cô, nhìn thoáng qua con yêu đưgns cách đó không xa nói, (Sao tự dưng cháu lại tìm một con yêu thế?)
Úc Linh không nghe ra giọng ông là gì, ra vẻ thoải mái nhún nhún vai, dùng giọng nhẹ nhàng bảo, ‘Hết cách rồi, chuyện này vẫn là do ngoại thúc đẩy đó ạ” Nói đến đây, thật ra trong lòng cô lại thầm cảm tạ mọi chuyện ông ngoại đã làm, không những vì tục mệnh cho cô, mà càng bởi vì yêu cổ, mới khiến cho cô gặp được Hề Từ.
Tuy lúc ban đầu gặp nhau không tốt đẹp tý nào, nhưng sau này lại cũng rất đẹp.
Úc Thiên Cạnh kinh ngạc, nhíu mắt lại, rồi nhanh chóng hiểu ra ý cô, nói bất đắc dĩ, (Năm đó, lúc cháu chưa sinh ra, ông đã tính ra số mạng của cháu chưa đến một tuổi sẽ mất mạng, huyết mạch người Úc gia mà chết. Ông không đành lòng, nên nghĩ cách tìm được một yêu cổ, phong ấn lên người cháu, tục mệnh cho cháu…)
Trong truyền thuyết, yêu cổ quấn thân ở nhân gian do một giọt máu tươi ngưng kết mà thành, có khả năng cải tử hồi sinh, có lực hấp dẫn không gì sánh nổi với loài yêu, vì nó mà chúng tranh đoạt, vì nó mà yêu quỷ điên cuồng.
Úc Thiên CẠnh biết một khi phong ấn yêu cổ trong thân thể cháu gái sẽ có kết quả gì, nhưng lúc ấy tài cán duy nhất là để tục mệnh gì đó cho cô. Ông vốn nghĩ ông có thể để cháu gái lớn lên một chút, dạy cô ít thuật pháp bảo vệ mạng, để cô không bị yêu cổ thu hút yêu quỷ đến xé xác, ai ngờ ông chưa kịp an bài đã bị chết đột ngột, trong lòng không cam tâm, sau khi một lòng muốn thay đổi vận mệnh của bộ tộc thông linh, mới để người nhà Nhiếp Tiếu Đát luyện thành Quỷ Vương.
thời gian luyện thành Quỷ Vương rất lâu, đợi lúc ông luyện thành Quỷ Vương trở về nhân gian thì đã hai mươi năm rồi.
Úc Linh đem chuyện năm đó ông ngoại qua đời đột ngột, bản thân sau khi gặp được HỀ Từ đã nói ra hết mọi chuyện với anh, sau khi nói xong, cô ngẩng mặt, cười nói với ông ngoại, “Cháu tốt lắm, cám ơn ông đã làm cho cháu tất cả”
Thần sắc Úc Thiên Cạnh hơi phức tạp, đưa tay vỗ cô nhẹ nhàng.
Úc Linh tiếp tục nói chuyện trong nhà với ông, “…. Mẹ và bà ngoại cũng tốt lắm, mùa xuân năm trước, bà ngoại bị bệnh, giờ đã tốt lắm rồi. Lần trước ở mộ Tu La, cháu đã thu thập được hết tàn hồn của mẹ, hiện giờ hồn phách của mẹ đã được chữa trị gần như tốt rồi, đang ở một chỗ với cháu. Mẹ nói, bà không oán hận kẻ đã đem hồn phách bà đánh tan, nếu không đánh tan hồn phách bà, bà chắc cũng sẽ bị luyện thành Quỷ Vương, thậm chí có thể còn ra tay với cháu nữa…”
Nói đến đây, cô hơi khổ sở. Úc Thiên Cạnh rũ mắt xuống, gương mặt cứng lạnh không chút cảm xúc.
Hiện giờ Úc Linh đã hiểu được quỷ tướng thủ mộ mộ Tu La vì sao sau khi biết ông ngoại cô là Úc Thiên Cạnh, thái độ lại thần bí khó lường như thế. Biết ông ngoại của cô, thì sẽ biết cô là hậu nhân bộ tộc thông linh, vì thế mới hào phóng để họ tiến vào mộ Tu La.
Lúc ấy mộ Tu La không rõ trời xui đất khiến thế nào mà chạy đến nhân gian, lại bị người Hắc Long đường nhân cơ hội muốn âm thầm huấn luyện ra một đội quân mặt quỷ, đối kháng với tổ Dị Văn, chủ nhân mộ Tu La muốn đuổi mộ tu La về âm phủ lần nữa, vì thế mới mượn tay bộ tộc thông linh giải quyết chuyện này.
Bộ tộc thông linh thông quỷ thần, tung hoành âm dương, quỷ thần âm phủ biết bộ tộc này cũng không chỉ trích nặng nề.
Chỉ là bộ tộc thông linh gặp trời phạt, quỷ thần âm phủ cho dù biết chủng tộc lợi hại nhất dương gian, cũng không dám ngang nhiên đối kháng với trời phạt, vì thế có thái độ tối nghĩa khó hiểu với bộ tộc này.
Nhà Tiếu Đát và Nhà họ Úc khác nhau, họ một trăm năm qua, khổ tâm muốn kéo dài huyết mạch bộ tộc thông linh, quay về an hồn hương, vì thế đã bắt đầu tính kế từ trăm năm trước.
Đem Úc Thiên Cạnh luyện thành Quỷ Vương, đánh tan hồn phách của Úc Mẫn Mẫn, chẳng qua chỉ là một đoạn trong kế hoạch của họ thôi.
Trở lại an hồn hương, cuối cùng Úc Thiên Cạnh cũng tỉnh lại, mới hiểu ra năm đó nhà họ Tiếu Đát tính kế.
Họ đem chính mình luyện thành Quỷ Vương mạnh mẽ ở nhân gian thì thôi đi, nhưng đánh tan hồn phách con gái ông, có lòng muốn khống chế ông làm việc cho họ, nuôi quỷ đằng, làm cháu gái ngoại ông bị thương, càng khiến ông khó chịu không nổi.
Nếu không có chuyện tính kế này, thì tất cả cha và ông nội Nhiếp Tiếu Đát đều đã chết, hơn nữa chết rồi còn biến thành quỷ vào trong địa ngục, khó mà tìm họ tính sổ được, chẳng bằng cho dù vì người bộ tộc thông linh, cũng muốn liều mạng là không được.
Tiếc thay, nhà họ Tiếu Đát tính kế đến cuối cùng vẫn chỉ còn tồn tại một mình Nhiếp Tiếu Đát, mặc dù Nhiếp Ung Hóa có huyết mạch nhà họ Tiếu Đát, cũng chỉ là một đứa con bị phế, không có tý lực lượng huyết mạch của bộ tộc thông linh tý nào, chỉ được xem như một người bình thường, rời khỏi bộ tộc thông linh, là khỏe mạnh cùng với hậu nhân.
Một lúc sau, Úc Thiên Cạnh nói, (Đợi trăm năm sau khi bà cháu mất, mang bà ấy và mẹ cháu đến đây đi)
“Vậy còn ông thì sao?” Úc Linh hỏi nhỏ.
(Ta dĩ nhiên ở trong này) úc Thiên Cạnh nhìn cô ôn hòa (Chỉ có ở trong này ta mới không mất đi lý trí, công kích người thân của ta)
Úc Linh không kìm được bổ nhào vào ngực ông, ôm chặt lấy ông, cho dù quỷ khí trên người ông làm đông lạnh đến phát run, cũng không chịu buông ông ra, rầu rĩ bảo, “Cháu luyến tiếc ông…”
Úc Thiên Cạnh đưa tay chậm rãi đặt lên vai cô, giọng nói lạnh lẽo trở nên nhu hòa, (Ngốc ạ, có gì mà luyến tiếc chứ, muốn ông trở lại sao) Dừng chút lại bảo (Dùng ấn giám phong thủy mở ra con đường âm dương, bờ đối diện chính là an hồn hương đó)
úc Linh nghe xong, không kìm được lại ra sức ôm chặt lấy ông.
Nói thì dễ mà làm thì lại khó.
Người sống tiến vào đường âm dương vốn không thể, cho dù cô có thể chất của bộ tộc thông linh, nhưng huyết mạch bên trong quá yếu, trong cuộc đời cũng chỉ có thể đi mấy lần như vậy, mấy năm khó mà gặp được một lần, khó càng thêm khó hơn.
Nhưng cô không thể nói như thế, miễn cho lòng ông thêm khổ sở.
Mãi cho đến khi trên môi cô bị quỷ khí làm cho đông lạnh tím tái, Úc Thiên cẠnh cuối cùng mới đẩy cô ra, tuy không vui, cũng chỉ đành gọi con yêu đứng cách đó không xa kia tới.
Hề Từ kéo người thương đang run rẩy vào lòng sưởi ấm cô, cười nói với Úc Thiên Cạnh, “Ngài yên tâm, đời này sinh mệnh cháu và cô ấy sẽ ở cùng nhau, cháu sẽ đối tốt với cô ấy”
Úc Thiên CẠnh thản nhiên ừ một tiếng, tuy không vừa mắt chuyện cháu gái tìm được một con yêu là cháu rể ông, nhưng hết cách rồi. Lại nói cũng chẳng có thứ nào hợp hơn con yêu này, là hậu nhân của bộ tộc thông linh, lại trên người có yêu cổ, nếu không có đại yêu che chở, cô vốn không thể lớn lên bình an.
Nghĩ đến đây, Úc Thiên Cạnh nói (Sau này cố gắng mà học thuật pháp cho tốt vào)
Thiên phú bộ tộc thông linh tuyệt tốt, sau khi học pháp thuật, cho dù anh có là đại yêu cũng phải khuất phục dưới chân cô, mặc cô dùng.
Hề Từ nghe chưa hiểu hết ý ông, trên mặt cứng đờ, nhưng nhanh chóng lại khôi phục thần sắc không sao.
Dù sao, anh đến cả ở rể trong bộ tộc thông linh cũng nguyện ý, huống chi là chuyện nhỏ ấy? Không sao, chỉ cần cô nguyện ý, anh có thể khuất phục dưới chân cô bất cứ lúc nào, cô là Nữ vương của anh, cô bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây!
Úc Linh không cảm giác được tâm tư của một quỷ một yêu này, nhìn ông ngoại gật đầu, nói ngoan ngoãn, “Cháu nhất định sẽ cố gắng học pháp thuật, đến lúc đó cháu sẽ dẫn mẹ và bà ngoại tới đây thăm ông”
Úc Thiên Cạnh nở nụ cười, cho dù nụ cười ấy âm trầm trên khuôn mặt cứng lạnh đó song vẫn khiến Úc Linh cao hứng.
(Cố gắng sống cho tốt) Lời Úc Thiên Cạnh nói đầy thấm thía với hậu nhân (Có thể sống được bao lâu thì sống bấy lâu, đừng xem thường mà buông tha sinh mệnh của mình)
Nếu trời phạt đã qua rồi, chắc số mệnh bộ tộc thông linh sẽ thay đổi, họ sẽ không bị cướp đoạt sự sống nữa, có thể được sống lâu như người bình thường, chỉ cần mình không tìm đường chêt, cũng không dễ dàng chết.
Mãi cho đến khi Úc thiên Cạnh biến mất, Úc Linh đứng một mình trong biển hoa, hốc mắt cay cay, không kìm được che mặt, nước mắt cứ tí tích rơi xuống.
Trời sắp sáng, sau hừng đông, ông ngoại cũng sẽ không ra tiễn nữa, sau này không biết gặp lại là bao giờ.
“Đừng khóc” Hề Từ nâng mặt cô lên liếm hết nước mắt, “Sau này đợi em học được thuật pháp của bộ tộc thông linh, em muốn gặp ông ngoại bất cứ lúc nào, anh cũng không ngăn cản”
Miệng nói không ngăn cản, nhưng đến lúc đó thì cũng không phải vậy. Nhưng hiện giờ Úc Linh cũng không rõ con yêu này nói qua loa, nhìn anh nín khóc mà cưới, trong lòng ngập tràn niềm tin tương lai.
***
Bên kia, Nhiếp Tiếu Đát cũng không ngủ được, tìm chỗ ngồi cách sơn cốc không xa, nhìn người đàn ông trong áo choàng màu vàng kim đứng ở vách núi trên sười núi.
Dưới ánh trăng, nam nhân trong bộ quần áo màu đỏ giống như thần tiên không dính khói lửa nhân gian, chung quanh cũng trở nên dịu dàng hẳn.
“Tổ tiên!” Nhiếp Tiếu Đát đi qua, ngồi xổm bên cạnh anh ta.
Tiếu Đát Phong ngồi khoanh chân một chỗ, trong tay cầm một mặt kính huyền nhân, đây là tín vật của người thủ hộ bộ tộc thông linh bảo vệ an hồn hương muôn ngàn đời, năm đó vì không thể mở được an hồn hương, thứ này cũng mất đi ý nghĩa, được nhà họ Úc cất giữ, truyền thừa từng đời một.
Tiếu Đát Phong vuốt ve hoa văn trên mặt kính, quay đầu nhìn anh ta hỏi, ‘Có việc sao/”
Nhiếp Tiếu Đát do dự lát mới bảo, “Tổ tiên lần này sẽ cùng chúng cháu rời đi chứ ạ?”
“Không, ta ở lại đây” Tiếu Đát phong nói thản nhiên.
Nhiếp Tiếu Đát cũng biết kết quả này, lúc trước biết ông đem trấn áp cương thi vương tại linh mộ đem nó đẩy xuống trạng thái chết giả ngủ say vĩnh viễn, thì đã hiểu được lựa chọn của ông.
Anh ta lộ ra thần sắc buồn bã.
“Đừng có thái độ con gái như thế” Tiếu Đát phong nhìn anh ta nói dịu dàng, ‘Ta vốn là người chết ngàn năm trước rồi, nay sống tạm đến giờ, cũng đã đủ’
“Nhưng mà…”
Nhưng mà nhà họ Tiếu Đát chỉ còn lại có mình anh ta, nhìn khắp chung quanh, bất giác thấy hai mắt mờ mịt.
Vì kéo dài bộ tộc thông linh, họ đã mất đi rất nhiều, thậm chí còn không tiếc tính kết người nhà họ Úc, kết quả cuối cùng bộ tộc thông linh vẫn chỉ còn lại hai người như cũ.
Tuy Tiếu Đát Phong là người ngàn năm trước, nhưng ông là họ Tiếu Đát, trên người chảy máu nhà họ Tiếu Đát, anh ta hy vọng bức thiết, vị người trong tộc này có thể trở về tọa trấn họ nhà Tiếu Đát.
Tiếu Đát Phong khẽ cười, vươn tay. Tay ông như nước dưới ánh trăng, nhìn cực kỳ thon mảnh xinh đẹp, giống như những lóng trúc không tỳ vết, mà móng tay màu hồng biến thành màu đen, mọc ra nhanh chóng, co duỗi, lúc thì biến thành móng vuốt sắc bén của loài thú, đây rõ ràng không còn là tay của con người nữa, mà là của một quái vật.
Tiếu Đát phong vẫn không thèm để ý, cặp mắt biến thành đỏ như máu kia vẫn dịu dàng, ông nhìn Nhiếp Tiếu Đát bảo, “Sau này, nhà họ Tiếu Đát đành nhờ cháu rồi, chớ để giống như ông nội và cha cháu, tính kế người đồng tộc! Chỉ có giúp đỡ lẫn nhau, chắc bộ tộc thông linh mới qua được cửa ải khó khăn”
Yết hầu Nhiếp Tiếu Đát hơi nghẹn, cúi đầu cất tiếng vâng.
Năm đó anh ta còn rất nhỏ tuổi, nhóm cha ông làm những chuyện như thế, anh ta không biết là tốt hay xấu, chỉ biết là vì muốn duy trì bộ tộc thông linh, hy sinh chút là tất yếu, không trừ thủ đoạn, có thể khiến bộ tộc thông linh dưới kiếp nạn trời phạt có một đường sống.
/251
|