Tuy khách quý tới tham gia hôn lễ gồm rất nhiều loại người, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng hôn lễ vẫn thuận lợi tiến hành cho đến kết thúc, không có gì nhiễu loạn xảy ra cả.
Không chỉ Giang Vũ Thành thở phào nhẹ nhõm mà đám thiên sư và nhân viên thần chức giáo đình Phương Tây liên quan tham gia hôn lễ cũng thở phào.
Còn phần những người khác tới tham gia hôn lễ, tuy cảm giác không khí hôn lễ là lạ nhưng còn chưa tìm ra nguyên cớ gì, đều do mình đa tâm cả.
Rõ ràng thoạt nhìn mọi thứ đều hài hòa tốt đẹp cả mà, một hôn lễ lãng mạn xa xỉ, chủ rể cô dâu đều là những tuấn nam mỹ nữ, lại có gia thế tương đương nhau nữa.
Tuy họ vẫn không hiểu nổi cuối cùng chú rể có thân phận gì, mà cái gì cũng có hết cả.
Hôn lễ lần này, người Giang gia tương tự cũng đến, dù sao Giang Úc Linh cũng vốn là người Giang gia, họ không thể nào không có mặt tham dự được.
Ông lão Giang gia thì vẫn không mấy vừa lòng với con rể này, lão hy vọng Giang gia và Thiệu gia làm đám cưới, hơn nữa người thừa kế Thiệu gia lại có mối tình thắm thiết với Giang Úc Linh, là người tốt nhất chọn làm đám cưới.
Tiếc là thằng con bất hiếu lại là kẻ bệnh thần kinh, chẳng thể nào nắm chặt đưới như hai mươi mấy năm trước nữa.
Đương nhiên, chút không hài lòng ấy lúc ông lão Giang gia nhìn thấy đại diện nhà trai tới, cũng hơi bị dọa giật mình.
Đột nhiên phát hiện ra, hình như cháu rể này không những không phải là kẻ không có bối phận, hình như vẫn còn là một kẻ thâm tàng bất lộ, khiến cho ai nấy cũng đều bối rối.
Nếu nó đã có thân phận này, thì vì sao vẫn lừa gạt thế, nếu biết vậy, lão lúc trước cũng không phản đối, đổ vạ cho thằng con bất hiếu làm mất hết thể diện của lão.
Ông lão Giang gia có cảm giác như mặt mình bị tát cho thâm tím sưng vù lên vậy.
Bất kể là ông lão Giang gia có tâm sự gì, Giang Vũ Thành hờ hững, thậm chí còn chẳng thấy vui vẻ gì với chuyện họ tới, cũng chỉ có em trai út Giang Vũ Vân thì mới khiến ông cười được, còn những người khác đều dùng vẻ mặt xin lỗi nhé.
Tuy ông lão Giang gia tức giận, có thể tưởng tượng cho đến tận bây giờ Giang thị đã không còn để lão làm chủ được nữa, thậm chí lão còn muốn đề phòng thằng con bất hiếu này một ngày nào đó não úng kéo Giang thị đi xuống, hoặc tùy hứng trực tiếp định ra người thừa kế Giang thị, chỉ đành nhịn cơn tức lại, ra vẻ vô sự tham dự hôn lễ.
Giang Vũ Thành với người Giang gia đến chỉ có một yêu cầu: Hôm nay là ngày vui của con gái ông, không được gây ngột ngạt cho con gái ông, gây ra phiền phức gì.
Ông lão Giang gia tức giận suýt hộc máu, nhưng ngoài được người ta đỡ đi tới phòng nghỉ ra thì thật đúng là không thể làm cái gì nổi.
Giang Úc Y đỡ bà nội đi nghỉ ngơi, nhìn hôn lễ náo nhiệt, lại nhớ tới hành vi của ba ba, bất giác cười khổ.
Người ba này của cô ta cho tới giờ còn không thèm nhìn mình cái nào, ác với người khác còn ác hơn với cả mình, trên thế giới này người duy nhất có thể khiến ông ấy mềm lòng ngoài Úc Mẫn Mẫn đã chết rồi thì cũng chỉ còn có Giang Úc Linh.
Trách cũng chỉ có thể trách, lúc trước Giang Gia và Thiệu Gia đã khiến ông trở nên ác, vào lúc ông ấy không có sức phản kháng lại thì đành thỏa hiệp, lúc có lực phản kháng rồi thì ai cũng chẳng làm gì được ông ấy cả.
Sau khi đỡ bà nội đi nghỉ, Giang Úc Y vốn muốn nhanh chân đến xem cô dâu hôm nay, bất kể nói thế nào cũng chỉ muốn nói câu chúc phúc – tuy có thể Giang úc Linh cũng không coi ra gì. Nhưng vừa đi ra đã thấy người Thiệu gia cũng tới. Thiệu Sâm cũng tương tự đến đây.
Cô ta nhìn thoáng qua Thiệu Sâm xen lẫn trong đám đông mà thấy hơi mất mát, trong lòng bình thản, cuối cùng xoay người rời đi.
Sau khi hôn lễ kết thúc thuận lợi, ngoài một ít yêu ra, đám người giáo đình phương Tây không thuộc loài mình cũng mất tích theo, không rõ có phải đang lén tìm chỗ nào đó đánh nhau không nữa.
Là một cô dâu ngày hôm nay, Úc Linh quả thật ngoài mặc bộ quấn áo cưới tượng trưng để cho người ta ngắm ra thì không có gì cô quan tâm nữa, thậm chí cũng không cảm giác được sóng ngầm đám khách quý đến dự lễ nổi lên thế nào.
Chỉ là Úc Linh vẫn hơi không vui.
Úc Linh ngồi trên ghế salon mềm để người ta tháo trang sức ra, vừa bảo, “Du Lệ đẩu rồi? Cô ấy lại chạy đi đâu mất rồi?”
Hôm nay là hôn lễ của cô, Du lệ đúng là bận trăm công ngàn việc cũng không thấy trở về, hơn nữa còn đẩy ra một thông cáo tùy hứng là, khiến người đại diện và trợ lý của cô ấy suýt nữa không nhấc chân lên nổi.
Là phù dâu ngày hôm nay, với tính cách của Du Lệ, cho dù hôn lễ đã chấm dứt cũng không thể đi sớm quá được.
Nhưng hôn lễ còn chưa chấm dứt, cũng không thấy bóng Du lệ đâu, nhớ tới hôm nay còn có nhiều người không phải người tới tham dự, Úc Linh bất giác thấy lo, bộ dạng xinh đẹp của Du Lệ như thế, có thể bị chút sắc ma, sắc lang hay sắc yêu, sắc quỷ gì đó coi trọng không đây, đem tặng cô nàng thứ gì đó, đến lúc đó thì có muốn khóc cũng không kịp.
Sớm biết vậy cô nên nhờ thiên sư hoặc anh em họ Lâm giúp nhìn cô nàng chằm chằm thì hơn.
Nhớ tới chuyện năm trước Du lệ nói, trong lòng Úc Linh vẫn để ý, có thể thấy nửa năm nay Du Lệ trôi qua bình an, lại cảm thấy mình quá đa tâm.
Hề Từ trong trang phục thiết kế của nhà nổi tiếng cho chú rể bưng một ly nước trái cây tới cho cô, trong trang phục thiết kế màu đen, khiến dáng người anh càng thêm cao ngất, lúc trong bộ dạng con người, thì ôn nhuận tốt đẹp, thanh khiết vô cùng, cứ như là một quý công tử bước ra từ trong truyện tranh vậy, suýt nữa như không thật, lại vô cùng cao quý.
Là một chú rể ngày hôm nay, con người Hề Triển Vương tồn tại quả thật là quá phá trời mà.
“Không biết” Hề Từ nói dịu dàng, mãi thấy cô vẫn cau mày thì nói luôn, “Em đừng có lo, để anh tự đi hỏi một chút sẽ biết ngay”
Nói xong, anh chống một tay lên tay vịn sofa, cong người xuống hôn lên trán cô một cái, rồi mới mỉm cười đi ra ngoài.
Trợ lý Trần và nhóm nữ ở đây không hiểu sao thấy cảnh như thế, hơi mặt đỏ tim đập, chỉ cảm thấy đôi nam nữ này mà đứng chung với nhau thì mỗi cử chỉ hành động, mỗi lời ăn tiếng nói vô cùng phù hợp, nam tuấn nữ xinh, không khí vô cùng thân thiết, khiến người ta không tự chủ được cứ mải nhìn theo không rời.
Giống như một bức tranh đẹp cuộn tròn lại vậy, cứ mở ra từ từ, khiến người ta khó mà quên được.
Sau khi tháo hết trang sức xong, Úc Linh bưng ly nước trái cây lên chậm rãi uống.
Nước trái cây dùng loại hoa quả mọc ở bên bờ Hồ Nguyệt Cốc mà làm ra, nước trong veo, như quỳnh tương ngọc lộ nhân gian, ngon miệng vô cùng, không rõ có phải là ảo giác không mà mỗi lần uốn xong ly nước trái cây này, cô liền cảm thấy bụng ấm áp dạt dào, cứ như đứa bé trong bụng đang hấp thu dinh dưỡng nước trái cây vậy, sau đó nói với cô rằng, nó rất thoải mái.
Đợi một lát thì thấy Hề Từ dẫn Lâm Đạt tới.
“Có nhìn thấy Du lệ không?’ Úc Linh ngấng đầu lên hỏi.
Lâm Đạt im lặng nhìn thoáng qua Úc Linh, trong lòng thấy hơi bối rối bảo, “Cô ấy không sao, chắc sẽ nhanh trở lại thôi”
Úc Linh cảm thấy trong lời anh ta nói có gì đó, định hỏi kỹ hơn, thì Du lệ trong trang phục xanh mang giày cao gót vội vã trở lại, nữ thần hoàn mỹ, tỏa ra ánh áng tươi đẹp khắp nơi.
“Đi đâu thế?” Úc Linh đưa cho cô nàng một ly trái cây.
Du lệ cười khì khì bảo, “Có chút việc ra ngoài tý” Tựa như không muốn nói nhiều, cô nàng nhanh chóng chuyển đề tài, rời đề tài sang đứa bé trong bụng Úc Linh, vẻ mặt mộng ảo ra sức tưởng tượng bộ dáng đứa bé sau khi sinh ra là gì.
“Cậu và Hề Từ đều nhìn rất đẹp, không có phẫu thuật thẩm mỹ, như bao kẻ giả khác, mình cảm thấy đứa bé nhà các cậu nhất định đáng yêu vô cùng, tuyệt đối sòn đáng yêu gấp vạn lần với tinh nhị đại này. Rất hy vọng nó sẽ sinh ra ngay, mình còn chuẩn bị rất nhiều quần áo đáng yêu và đồ chơi cho nó này, đến lúc đó, nó cất giọng gọi người ý à, quả thật đáng yêu quá xá…”
Úc Linh mỉm cười nghe nhìn cô nàng hoa chân múa tay nói năng vui sướng, xoay ánh mắt thì thấy cách đó không xa Lâm Đạt và Hề Từ đang đứng trước cửa sổ thì thào nói chuyện, tiếp đó Lâm Đạt rời đi ngay.
Mãi cho đến lúc hoàn hôn, Du Lệ cũng rời đi.
Úc Linh định tiễn cô nàng, bị Du lệ ngăn lại, “Hiện giờ cậu đang là phụ nữ có thái quá quí giá, cũng không thể mệt mỏi được, hôm nay đã mệt cả ngày rồi, về đi nghỉ đi, có rảnh mình sẽ tới đây thăm cậu”
Úc Linh cười không ép, cười nhìn cô nàng rời đi.
Sau khi Du lệ rời đi, thì thấy ba ba và bà ngoại mẹ cô cùng nhau tiến vào.
Thấy cô, bà ngoại và Úc Mẫn Mẫn đều hỏi xem cô có mệt không, có thấy khó chịu không, rất lo lắng hôn lễ làm cô mệt, dù sao hiện giờ là phụ nữ có thai, tình huống khác hẳn.
Với chuyện Úc Linh có thai mà nói, bà ngoại là người cao hứng nhất, chạy về nhà, xách theo rất nhiều đồ đặc sản ở quê mà cô thích ăn nhất, đều là loại thức ăn thuần thiên nhiên mình thích, không có chất phụ gia, ăn vào tuyệt đối yên tâm.
Lần này bà ngoại tới định đợi lúc hôn lễ kết thúc mới rời đi.
Tuy vẫn hơi ghét bỏ đứa con rể Giang Vũ Thành này, nhưng vì cháu ngoại, bà lão vẫn ở thành phố B, vẫn đi theo cháu gái ngoại mang thai và ở trong biệt thự Giang Vũ Thành.
Sau khi mang thai, căn cứ vào việc mọi người lo lắng, Úc Linh đã dọn vào ở trong biệt thự Giang Vũ Thành.
Còn Hề Từ vẫn là một người khiếm khuyết đối với tập tục con fim hơn nữa lại là đại yêu thanh cao chỉ làm theo ý mình, vốn chẳng thàm để ý mình là một người đàn ông, cứ đi theo vợ mình đến nhà cha vợ ăn cơm, thấy thế nào cũng vẫn cao hứng.
Trước kia có thể có người nói anh là một quả hồng mềm, hôn lễ hôm nay xong rồi, sẽ không bao giờ nghi ngờ chuyện này nữa.
“Cháu không sao, tốt lắm” Úc Linh cười trấn an bà ngoại, không kìm được nhìn nhìn mẹ mình.
Hiện giờ bà ngoại vẫn không biết thân phận thực sự của Hề Từ, sau khi Úc Linh và mẹ thương lượng qua cũng quyết định không nói cho bà lão biết.
Bà ngoại rất thích Hề Từ, lúc trước cô còn kích động kết hôn với Hề Từ cũng bởi vì nguyên nhân bà bị bệnh muốn để bà yên tâm, tuy nói bà ngoại được hun đúc từ bên ngoài, biết một ít chuyện bình thường kỳ lạ hơn người khác nhưng nếu biết cháu rể ngoại là yêu thì…
Thôi quên đi, vẫn không nên gây kích thích với người già nhà mình.
Thấy mẹ có vẻ không yên tâm, Úc Mẫn Mẫn biết ý con gái, cười khuyên bà lão đi, để bà lão về phòng nghỉ ngơi.
Giang Vũ Thành nhìn thoáng qua con rể chướng mắt ở chỗ nào đó, nghĩ đến hôn lễ cũng đã tổ chức hôm nay rồi, đành dặn dò con gái nghỉ ngơi cho tốt rồi cũng rời đi.
Căn phòng mới nhanh chóng vắng hết, chỉ còn lại có chú rể và cô dâu mới.
Sau đó Úc Linh nằm ngả ra giường, chân tay thả lỏng.
Lát sau đã thấy yêu nam biến thành bộ dạng yêu đi tới, cúi người ngắm cô, tóc dài mềm mại trượt đến trước mặt cô.
Úc Linh đưa tay ra túm lấy tóc anh, nhìn đại yêu có gương mặt yêu dã cực điểm trước mặt, mỗi lần xem, lại vẫn không kiềm chế được bị mê hoặc một lần. Yêu cổ quấn thân trên người cô có thể khiến yêu điên cuồng, nhưng với mị lực của đại yêu này, tương tự cũng khiến người ta điên cuồng, cứ nghĩ vậy, thấy họ thật xứng đôi.
“Nghĩ cái gì?” Anh mỉm cười nhìn cô, đôi mắt màu tím nhu tình bắn ra khắp nơi, vô cùng yêu tà.
Úc Linh đưa tay ra ôm cổ anh, ghé sát môi hôn anh, cười bảo, “Hề Từ, hôm nay anh thật đẹp trai quá đi” Dừng chút lại bảo, “Là em gặp được chú rể cực soái nhất”
Ầm một cái, gương mặt yêu dã đó trong nháy mắt đỏ bừng, đôi mắt tím câu hồn kia tự dưng sáng rực hết mức.
Con đại yêu này xưa nay hiếm khi bị cô nói mà biến thành mặt đỏ tim đập, lại kích động cao hứng, vì thế vô cùng nhiệt tình hung hăng ôm cô mà hôn, hơi thở cực nóng phun lên da thịt cô, cứ như muốn hòa tan cô ra vậy.
Úc Linh không ngờ anh có phản ứng lớn thế, bất giác tỉnh lại mình trước kia không phải là quá lãnh đạm, vì thế hôm nay cô hiếm khi ca ngợi anh như thế, nên mới có phản ứng như thế.
Đúng, có lẽ sau này cô hẳn nên ca ngợi anh nhiều hơn chút.
Anh hôn cô, cẩn thận áp lên chiếc bụng của cô, mãi cho đến lúc hai người nằm trên giường, anh kéo cô vào lòng, một tay hơi nhẹ nhàng mơn trớn lên xương con bướm sau lưng cô.
“Có phải tình hình Du Lệ bên đó có gì đó không?’ Úc Linh hỏi đột ngột.
Hề Triển Vương dừng lại, mới bảo, “Vậy em cho là thế nào?”
“Em chỉ cảm thấy cô ấy cứ là lạ thế nào ấy”
“Cô ấy không sao, em đừng có lo” Hề Từ nói, nhớ tới chuyện lúc trước, vẫn quyết định không nói ra để khiến cô lo, dù sao hiện giờ cô đang có bầu, Du Lệ cũng hy vọng không nói cho cô biết.
Úc Linh nằm ngửa thẳng lên, hoài nghi nhìn anh, Hề Triển Vương lập tức lộ ra nụ cười tươi quyến rũ, nhìn mặt cô đỏ rực, tim đập, tát nhẹ lên mặt anh để ngăn lại cái dáng yêu tinh quyến rũ người lại.
Hôm nay là đêm tân hôn của họ, tuy việc gì cũng làm cả rồi, những vẫn nên tiếp tục làm, lại dịu dàng hơn nhiều, cùng cẩn thận để không gây thương tổn cho đứa bé trong bụng là được.
Mãi cho đến đêm khuya, úc Linh lười biếng nằm trong chăn, mặc đại yêu rửa sạch thân thể cho cô, đợi anh nằm lên giường thì chui sâu vào lòng anh, thò móng vuốt ra ôm chặt lấy anh không buông.
Từ sau khi mang thai, cô chỉ cần thấy anh thì trong lòng cứ cao hứng mãi, chỉ cần anh xuất hiện, không kìm được mà bổ nhào vào lòng anh, lúc tối ngủ thì lại càng dính anh hơn trước.
Vốn còn tưởng là di chứng linh tinh gì đó do mang thai mà có, sau mới hiểu ra, hóa ra là bị đứa bé trong bụng ảnh hưởng.
Lực lượng của đứa bé bán yêu là từ chính người cha yêu mà có, vì thế dĩ nhiên rất muốn gần gũi người cha cung cấp lực lượng này nhiều hơn, tương tự cũng khiến Úc Linh bị đứa bé ảnh hưởng, càng yêu thích đại yêu này không thôi, chỉ mong ngày nào cũng dính lấy anh, vừa thấy anh thì trong lòng ngận tràn niềm vui.
Thực sự phi thường tới mức quá bất thường.
Nhưng loại này Úc Linh lại không cảm thấy bất thường, trong mắt loài yêu mà thấy lại cực kỳ bình thường.
Hề Từ ôm, hai tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, cảm thụ sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, cảm giác được nó vô cùng khoe mạnh tốt đẹp, không kìm được nở nụ cười, khẽ nói với cô, “Mấy ngày nữa, chúng mình về Hồ Nguyệt Cốc đi”
Úc Linh ý thức hơi trầm xuống, nói mơ hồ, “Trở về làm gì?’
“Không khí hồ Nguyệt Cốc tốt, rất có lợi cho đứa bé và em”
“Đến lúc đó đứa bé cũng giống anh cùng ra phơi ánh trăng buổi tối sao?’
Hề Từ, “…”
Đợi tới lúc anh muốn phơi nắng có lợi, trong đầu Úc Linh ngập tràn hình ảnh một đứa bé tròn mập giống Hề Từ ngồi trên dây Bàn Long nằm phơi ánh trăng, trong nháy mắt như chói lại.
“Vậy về đi” Cô đáp vô cùng sảng khoái.
Sở dĩ quyết định về Hồ Nguyệt Cốc để đợi đứa bé sinh ra, còn có một nguyên nhân nữa, đó là đứa bé trong bụng là bán yêu, nghe nói lúc sinh ra trên người có yêu văn, yêu văn cần trăng tròn mới có thể biến mất không thấy, thực sự không thể sinh ra ở bệnh viện được.
May mắn hiện giờ có rất nhiều yêu đến sinh sống và công tác trong xã hội loài người, cũng có một ít loài yêu tính tình ôn hòa làm việc trong bệnh viện, đến lúc cô sinh, dĩ nhiên sẽ có thầy thuốc đi theo bên cạnh.
Không chỉ Giang Vũ Thành thở phào nhẹ nhõm mà đám thiên sư và nhân viên thần chức giáo đình Phương Tây liên quan tham gia hôn lễ cũng thở phào.
Còn phần những người khác tới tham gia hôn lễ, tuy cảm giác không khí hôn lễ là lạ nhưng còn chưa tìm ra nguyên cớ gì, đều do mình đa tâm cả.
Rõ ràng thoạt nhìn mọi thứ đều hài hòa tốt đẹp cả mà, một hôn lễ lãng mạn xa xỉ, chủ rể cô dâu đều là những tuấn nam mỹ nữ, lại có gia thế tương đương nhau nữa.
Tuy họ vẫn không hiểu nổi cuối cùng chú rể có thân phận gì, mà cái gì cũng có hết cả.
Hôn lễ lần này, người Giang gia tương tự cũng đến, dù sao Giang Úc Linh cũng vốn là người Giang gia, họ không thể nào không có mặt tham dự được.
Ông lão Giang gia thì vẫn không mấy vừa lòng với con rể này, lão hy vọng Giang gia và Thiệu gia làm đám cưới, hơn nữa người thừa kế Thiệu gia lại có mối tình thắm thiết với Giang Úc Linh, là người tốt nhất chọn làm đám cưới.
Tiếc là thằng con bất hiếu lại là kẻ bệnh thần kinh, chẳng thể nào nắm chặt đưới như hai mươi mấy năm trước nữa.
Đương nhiên, chút không hài lòng ấy lúc ông lão Giang gia nhìn thấy đại diện nhà trai tới, cũng hơi bị dọa giật mình.
Đột nhiên phát hiện ra, hình như cháu rể này không những không phải là kẻ không có bối phận, hình như vẫn còn là một kẻ thâm tàng bất lộ, khiến cho ai nấy cũng đều bối rối.
Nếu nó đã có thân phận này, thì vì sao vẫn lừa gạt thế, nếu biết vậy, lão lúc trước cũng không phản đối, đổ vạ cho thằng con bất hiếu làm mất hết thể diện của lão.
Ông lão Giang gia có cảm giác như mặt mình bị tát cho thâm tím sưng vù lên vậy.
Bất kể là ông lão Giang gia có tâm sự gì, Giang Vũ Thành hờ hững, thậm chí còn chẳng thấy vui vẻ gì với chuyện họ tới, cũng chỉ có em trai út Giang Vũ Vân thì mới khiến ông cười được, còn những người khác đều dùng vẻ mặt xin lỗi nhé.
Tuy ông lão Giang gia tức giận, có thể tưởng tượng cho đến tận bây giờ Giang thị đã không còn để lão làm chủ được nữa, thậm chí lão còn muốn đề phòng thằng con bất hiếu này một ngày nào đó não úng kéo Giang thị đi xuống, hoặc tùy hứng trực tiếp định ra người thừa kế Giang thị, chỉ đành nhịn cơn tức lại, ra vẻ vô sự tham dự hôn lễ.
Giang Vũ Thành với người Giang gia đến chỉ có một yêu cầu: Hôm nay là ngày vui của con gái ông, không được gây ngột ngạt cho con gái ông, gây ra phiền phức gì.
Ông lão Giang gia tức giận suýt hộc máu, nhưng ngoài được người ta đỡ đi tới phòng nghỉ ra thì thật đúng là không thể làm cái gì nổi.
Giang Úc Y đỡ bà nội đi nghỉ ngơi, nhìn hôn lễ náo nhiệt, lại nhớ tới hành vi của ba ba, bất giác cười khổ.
Người ba này của cô ta cho tới giờ còn không thèm nhìn mình cái nào, ác với người khác còn ác hơn với cả mình, trên thế giới này người duy nhất có thể khiến ông ấy mềm lòng ngoài Úc Mẫn Mẫn đã chết rồi thì cũng chỉ còn có Giang Úc Linh.
Trách cũng chỉ có thể trách, lúc trước Giang Gia và Thiệu Gia đã khiến ông trở nên ác, vào lúc ông ấy không có sức phản kháng lại thì đành thỏa hiệp, lúc có lực phản kháng rồi thì ai cũng chẳng làm gì được ông ấy cả.
Sau khi đỡ bà nội đi nghỉ, Giang Úc Y vốn muốn nhanh chân đến xem cô dâu hôm nay, bất kể nói thế nào cũng chỉ muốn nói câu chúc phúc – tuy có thể Giang úc Linh cũng không coi ra gì. Nhưng vừa đi ra đã thấy người Thiệu gia cũng tới. Thiệu Sâm cũng tương tự đến đây.
Cô ta nhìn thoáng qua Thiệu Sâm xen lẫn trong đám đông mà thấy hơi mất mát, trong lòng bình thản, cuối cùng xoay người rời đi.
Sau khi hôn lễ kết thúc thuận lợi, ngoài một ít yêu ra, đám người giáo đình phương Tây không thuộc loài mình cũng mất tích theo, không rõ có phải đang lén tìm chỗ nào đó đánh nhau không nữa.
Là một cô dâu ngày hôm nay, Úc Linh quả thật ngoài mặc bộ quấn áo cưới tượng trưng để cho người ta ngắm ra thì không có gì cô quan tâm nữa, thậm chí cũng không cảm giác được sóng ngầm đám khách quý đến dự lễ nổi lên thế nào.
Chỉ là Úc Linh vẫn hơi không vui.
Úc Linh ngồi trên ghế salon mềm để người ta tháo trang sức ra, vừa bảo, “Du Lệ đẩu rồi? Cô ấy lại chạy đi đâu mất rồi?”
Hôm nay là hôn lễ của cô, Du lệ đúng là bận trăm công ngàn việc cũng không thấy trở về, hơn nữa còn đẩy ra một thông cáo tùy hứng là, khiến người đại diện và trợ lý của cô ấy suýt nữa không nhấc chân lên nổi.
Là phù dâu ngày hôm nay, với tính cách của Du Lệ, cho dù hôn lễ đã chấm dứt cũng không thể đi sớm quá được.
Nhưng hôn lễ còn chưa chấm dứt, cũng không thấy bóng Du lệ đâu, nhớ tới hôm nay còn có nhiều người không phải người tới tham dự, Úc Linh bất giác thấy lo, bộ dạng xinh đẹp của Du Lệ như thế, có thể bị chút sắc ma, sắc lang hay sắc yêu, sắc quỷ gì đó coi trọng không đây, đem tặng cô nàng thứ gì đó, đến lúc đó thì có muốn khóc cũng không kịp.
Sớm biết vậy cô nên nhờ thiên sư hoặc anh em họ Lâm giúp nhìn cô nàng chằm chằm thì hơn.
Nhớ tới chuyện năm trước Du lệ nói, trong lòng Úc Linh vẫn để ý, có thể thấy nửa năm nay Du Lệ trôi qua bình an, lại cảm thấy mình quá đa tâm.
Hề Từ trong trang phục thiết kế của nhà nổi tiếng cho chú rể bưng một ly nước trái cây tới cho cô, trong trang phục thiết kế màu đen, khiến dáng người anh càng thêm cao ngất, lúc trong bộ dạng con người, thì ôn nhuận tốt đẹp, thanh khiết vô cùng, cứ như là một quý công tử bước ra từ trong truyện tranh vậy, suýt nữa như không thật, lại vô cùng cao quý.
Là một chú rể ngày hôm nay, con người Hề Triển Vương tồn tại quả thật là quá phá trời mà.
“Không biết” Hề Từ nói dịu dàng, mãi thấy cô vẫn cau mày thì nói luôn, “Em đừng có lo, để anh tự đi hỏi một chút sẽ biết ngay”
Nói xong, anh chống một tay lên tay vịn sofa, cong người xuống hôn lên trán cô một cái, rồi mới mỉm cười đi ra ngoài.
Trợ lý Trần và nhóm nữ ở đây không hiểu sao thấy cảnh như thế, hơi mặt đỏ tim đập, chỉ cảm thấy đôi nam nữ này mà đứng chung với nhau thì mỗi cử chỉ hành động, mỗi lời ăn tiếng nói vô cùng phù hợp, nam tuấn nữ xinh, không khí vô cùng thân thiết, khiến người ta không tự chủ được cứ mải nhìn theo không rời.
Giống như một bức tranh đẹp cuộn tròn lại vậy, cứ mở ra từ từ, khiến người ta khó mà quên được.
Sau khi tháo hết trang sức xong, Úc Linh bưng ly nước trái cây lên chậm rãi uống.
Nước trái cây dùng loại hoa quả mọc ở bên bờ Hồ Nguyệt Cốc mà làm ra, nước trong veo, như quỳnh tương ngọc lộ nhân gian, ngon miệng vô cùng, không rõ có phải là ảo giác không mà mỗi lần uốn xong ly nước trái cây này, cô liền cảm thấy bụng ấm áp dạt dào, cứ như đứa bé trong bụng đang hấp thu dinh dưỡng nước trái cây vậy, sau đó nói với cô rằng, nó rất thoải mái.
Đợi một lát thì thấy Hề Từ dẫn Lâm Đạt tới.
“Có nhìn thấy Du lệ không?’ Úc Linh ngấng đầu lên hỏi.
Lâm Đạt im lặng nhìn thoáng qua Úc Linh, trong lòng thấy hơi bối rối bảo, “Cô ấy không sao, chắc sẽ nhanh trở lại thôi”
Úc Linh cảm thấy trong lời anh ta nói có gì đó, định hỏi kỹ hơn, thì Du lệ trong trang phục xanh mang giày cao gót vội vã trở lại, nữ thần hoàn mỹ, tỏa ra ánh áng tươi đẹp khắp nơi.
“Đi đâu thế?” Úc Linh đưa cho cô nàng một ly trái cây.
Du lệ cười khì khì bảo, “Có chút việc ra ngoài tý” Tựa như không muốn nói nhiều, cô nàng nhanh chóng chuyển đề tài, rời đề tài sang đứa bé trong bụng Úc Linh, vẻ mặt mộng ảo ra sức tưởng tượng bộ dáng đứa bé sau khi sinh ra là gì.
“Cậu và Hề Từ đều nhìn rất đẹp, không có phẫu thuật thẩm mỹ, như bao kẻ giả khác, mình cảm thấy đứa bé nhà các cậu nhất định đáng yêu vô cùng, tuyệt đối sòn đáng yêu gấp vạn lần với tinh nhị đại này. Rất hy vọng nó sẽ sinh ra ngay, mình còn chuẩn bị rất nhiều quần áo đáng yêu và đồ chơi cho nó này, đến lúc đó, nó cất giọng gọi người ý à, quả thật đáng yêu quá xá…”
Úc Linh mỉm cười nghe nhìn cô nàng hoa chân múa tay nói năng vui sướng, xoay ánh mắt thì thấy cách đó không xa Lâm Đạt và Hề Từ đang đứng trước cửa sổ thì thào nói chuyện, tiếp đó Lâm Đạt rời đi ngay.
Mãi cho đến lúc hoàn hôn, Du Lệ cũng rời đi.
Úc Linh định tiễn cô nàng, bị Du lệ ngăn lại, “Hiện giờ cậu đang là phụ nữ có thái quá quí giá, cũng không thể mệt mỏi được, hôm nay đã mệt cả ngày rồi, về đi nghỉ đi, có rảnh mình sẽ tới đây thăm cậu”
Úc Linh cười không ép, cười nhìn cô nàng rời đi.
Sau khi Du lệ rời đi, thì thấy ba ba và bà ngoại mẹ cô cùng nhau tiến vào.
Thấy cô, bà ngoại và Úc Mẫn Mẫn đều hỏi xem cô có mệt không, có thấy khó chịu không, rất lo lắng hôn lễ làm cô mệt, dù sao hiện giờ là phụ nữ có thai, tình huống khác hẳn.
Với chuyện Úc Linh có thai mà nói, bà ngoại là người cao hứng nhất, chạy về nhà, xách theo rất nhiều đồ đặc sản ở quê mà cô thích ăn nhất, đều là loại thức ăn thuần thiên nhiên mình thích, không có chất phụ gia, ăn vào tuyệt đối yên tâm.
Lần này bà ngoại tới định đợi lúc hôn lễ kết thúc mới rời đi.
Tuy vẫn hơi ghét bỏ đứa con rể Giang Vũ Thành này, nhưng vì cháu ngoại, bà lão vẫn ở thành phố B, vẫn đi theo cháu gái ngoại mang thai và ở trong biệt thự Giang Vũ Thành.
Sau khi mang thai, căn cứ vào việc mọi người lo lắng, Úc Linh đã dọn vào ở trong biệt thự Giang Vũ Thành.
Còn Hề Từ vẫn là một người khiếm khuyết đối với tập tục con fim hơn nữa lại là đại yêu thanh cao chỉ làm theo ý mình, vốn chẳng thàm để ý mình là một người đàn ông, cứ đi theo vợ mình đến nhà cha vợ ăn cơm, thấy thế nào cũng vẫn cao hứng.
Trước kia có thể có người nói anh là một quả hồng mềm, hôn lễ hôm nay xong rồi, sẽ không bao giờ nghi ngờ chuyện này nữa.
“Cháu không sao, tốt lắm” Úc Linh cười trấn an bà ngoại, không kìm được nhìn nhìn mẹ mình.
Hiện giờ bà ngoại vẫn không biết thân phận thực sự của Hề Từ, sau khi Úc Linh và mẹ thương lượng qua cũng quyết định không nói cho bà lão biết.
Bà ngoại rất thích Hề Từ, lúc trước cô còn kích động kết hôn với Hề Từ cũng bởi vì nguyên nhân bà bị bệnh muốn để bà yên tâm, tuy nói bà ngoại được hun đúc từ bên ngoài, biết một ít chuyện bình thường kỳ lạ hơn người khác nhưng nếu biết cháu rể ngoại là yêu thì…
Thôi quên đi, vẫn không nên gây kích thích với người già nhà mình.
Thấy mẹ có vẻ không yên tâm, Úc Mẫn Mẫn biết ý con gái, cười khuyên bà lão đi, để bà lão về phòng nghỉ ngơi.
Giang Vũ Thành nhìn thoáng qua con rể chướng mắt ở chỗ nào đó, nghĩ đến hôn lễ cũng đã tổ chức hôm nay rồi, đành dặn dò con gái nghỉ ngơi cho tốt rồi cũng rời đi.
Căn phòng mới nhanh chóng vắng hết, chỉ còn lại có chú rể và cô dâu mới.
Sau đó Úc Linh nằm ngả ra giường, chân tay thả lỏng.
Lát sau đã thấy yêu nam biến thành bộ dạng yêu đi tới, cúi người ngắm cô, tóc dài mềm mại trượt đến trước mặt cô.
Úc Linh đưa tay ra túm lấy tóc anh, nhìn đại yêu có gương mặt yêu dã cực điểm trước mặt, mỗi lần xem, lại vẫn không kiềm chế được bị mê hoặc một lần. Yêu cổ quấn thân trên người cô có thể khiến yêu điên cuồng, nhưng với mị lực của đại yêu này, tương tự cũng khiến người ta điên cuồng, cứ nghĩ vậy, thấy họ thật xứng đôi.
“Nghĩ cái gì?” Anh mỉm cười nhìn cô, đôi mắt màu tím nhu tình bắn ra khắp nơi, vô cùng yêu tà.
Úc Linh đưa tay ra ôm cổ anh, ghé sát môi hôn anh, cười bảo, “Hề Từ, hôm nay anh thật đẹp trai quá đi” Dừng chút lại bảo, “Là em gặp được chú rể cực soái nhất”
Ầm một cái, gương mặt yêu dã đó trong nháy mắt đỏ bừng, đôi mắt tím câu hồn kia tự dưng sáng rực hết mức.
Con đại yêu này xưa nay hiếm khi bị cô nói mà biến thành mặt đỏ tim đập, lại kích động cao hứng, vì thế vô cùng nhiệt tình hung hăng ôm cô mà hôn, hơi thở cực nóng phun lên da thịt cô, cứ như muốn hòa tan cô ra vậy.
Úc Linh không ngờ anh có phản ứng lớn thế, bất giác tỉnh lại mình trước kia không phải là quá lãnh đạm, vì thế hôm nay cô hiếm khi ca ngợi anh như thế, nên mới có phản ứng như thế.
Đúng, có lẽ sau này cô hẳn nên ca ngợi anh nhiều hơn chút.
Anh hôn cô, cẩn thận áp lên chiếc bụng của cô, mãi cho đến lúc hai người nằm trên giường, anh kéo cô vào lòng, một tay hơi nhẹ nhàng mơn trớn lên xương con bướm sau lưng cô.
“Có phải tình hình Du Lệ bên đó có gì đó không?’ Úc Linh hỏi đột ngột.
Hề Triển Vương dừng lại, mới bảo, “Vậy em cho là thế nào?”
“Em chỉ cảm thấy cô ấy cứ là lạ thế nào ấy”
“Cô ấy không sao, em đừng có lo” Hề Từ nói, nhớ tới chuyện lúc trước, vẫn quyết định không nói ra để khiến cô lo, dù sao hiện giờ cô đang có bầu, Du Lệ cũng hy vọng không nói cho cô biết.
Úc Linh nằm ngửa thẳng lên, hoài nghi nhìn anh, Hề Triển Vương lập tức lộ ra nụ cười tươi quyến rũ, nhìn mặt cô đỏ rực, tim đập, tát nhẹ lên mặt anh để ngăn lại cái dáng yêu tinh quyến rũ người lại.
Hôm nay là đêm tân hôn của họ, tuy việc gì cũng làm cả rồi, những vẫn nên tiếp tục làm, lại dịu dàng hơn nhiều, cùng cẩn thận để không gây thương tổn cho đứa bé trong bụng là được.
Mãi cho đến đêm khuya, úc Linh lười biếng nằm trong chăn, mặc đại yêu rửa sạch thân thể cho cô, đợi anh nằm lên giường thì chui sâu vào lòng anh, thò móng vuốt ra ôm chặt lấy anh không buông.
Từ sau khi mang thai, cô chỉ cần thấy anh thì trong lòng cứ cao hứng mãi, chỉ cần anh xuất hiện, không kìm được mà bổ nhào vào lòng anh, lúc tối ngủ thì lại càng dính anh hơn trước.
Vốn còn tưởng là di chứng linh tinh gì đó do mang thai mà có, sau mới hiểu ra, hóa ra là bị đứa bé trong bụng ảnh hưởng.
Lực lượng của đứa bé bán yêu là từ chính người cha yêu mà có, vì thế dĩ nhiên rất muốn gần gũi người cha cung cấp lực lượng này nhiều hơn, tương tự cũng khiến Úc Linh bị đứa bé ảnh hưởng, càng yêu thích đại yêu này không thôi, chỉ mong ngày nào cũng dính lấy anh, vừa thấy anh thì trong lòng ngận tràn niềm vui.
Thực sự phi thường tới mức quá bất thường.
Nhưng loại này Úc Linh lại không cảm thấy bất thường, trong mắt loài yêu mà thấy lại cực kỳ bình thường.
Hề Từ ôm, hai tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, cảm thụ sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, cảm giác được nó vô cùng khoe mạnh tốt đẹp, không kìm được nở nụ cười, khẽ nói với cô, “Mấy ngày nữa, chúng mình về Hồ Nguyệt Cốc đi”
Úc Linh ý thức hơi trầm xuống, nói mơ hồ, “Trở về làm gì?’
“Không khí hồ Nguyệt Cốc tốt, rất có lợi cho đứa bé và em”
“Đến lúc đó đứa bé cũng giống anh cùng ra phơi ánh trăng buổi tối sao?’
Hề Từ, “…”
Đợi tới lúc anh muốn phơi nắng có lợi, trong đầu Úc Linh ngập tràn hình ảnh một đứa bé tròn mập giống Hề Từ ngồi trên dây Bàn Long nằm phơi ánh trăng, trong nháy mắt như chói lại.
“Vậy về đi” Cô đáp vô cùng sảng khoái.
Sở dĩ quyết định về Hồ Nguyệt Cốc để đợi đứa bé sinh ra, còn có một nguyên nhân nữa, đó là đứa bé trong bụng là bán yêu, nghe nói lúc sinh ra trên người có yêu văn, yêu văn cần trăng tròn mới có thể biến mất không thấy, thực sự không thể sinh ra ở bệnh viện được.
May mắn hiện giờ có rất nhiều yêu đến sinh sống và công tác trong xã hội loài người, cũng có một ít loài yêu tính tình ôn hòa làm việc trong bệnh viện, đến lúc cô sinh, dĩ nhiên sẽ có thầy thuốc đi theo bên cạnh.
/251
|