Qua một tháng, cuối cùng Giang Vũ Thành cũng an bài xong chuyện ở công ty, ôm túi to túi nhỏ tới. Hề Từ tự mình lái xe đến sân bay đón ông.
Đợi sau khi vào núi, cuối cùng Giang Vũ Thành cũng biết cái gọi là góc núi có dạng gì rồi, ngoài dự đoán của ông, tuy không tiện giao thông, nhưng đường thực ra đi rất tốt, chỉ là…
Lúc ông xuống xe ở trên đường, đổi chỗ ngồi là trên lưng một con Vân Báo rất lớn, đi đường nhanh như chớp, Giang Vũ Thành hoàn toàn bị mộng bức.
Nó đây là đem động vật hoang dã cần được bảo vệ thành vật cưỡi sao?
Nhưng loài Vân Báo hoang to lớn thế, thực ra cũng không bình thường đi nhỉ? Quả nhiên chỉ có yêu mới có thể to lớn đến vậy.
Mãi cho đến lúc tới trước cửa hồ Nguyệt cốc, Vân báo mới dừng lại, hơi hạ thấp người xuống, để cho nhân loại trên lưng xuống.
Vân Báo là con yêu vẫn chưa biến hóa, luôn trở thành kẻ khuân vác hành lý cho Hề Triển Vương, đến giờ lại giúp Hề Triên Vương chở cha vợ, bảo trong lòng nó không có ý kiến gì thì không phải. Yêu từ trước tới nay cao ngạo, đặc biệt là loại tiểu yêu không thể nao tiếp xúc với Nhân loại như Vân Báo này, tư tưởng chưa khai hóa, rất coi thường nhân loại rời xa núi rừng, chỉ cảm thấy nhân loại không so được với yêu.
Nhưng nó không đánh lại Hề Triển Vương, chỉ đành khuất phục. Thôi bỏ đi, coi như cõng trên lưng thứ gì đó là tốt rồi.
Giang vũ Thành bị Vân Báo coi như “Thứ gì đó” ngồi cứng ngắc một chỗ, sau đó mới đưa tay ra vuốt lại tóc bị bay rối, sửa lại y phục và tự mình đứng dậy vẫn còn phong cách tổng tài Giang thị như cũ, anh tuấn nhiều tiền, khí định thần nhàn, năm trong tay một cách tự tin Thành phố Ba.
Tuyệt đối không thể đánh mất mặt con gái trước địa bàn yêu được.
Đợi sau khi ông ép hai chân cho đỡ run xong, trượt từ trên người Vân Báo xuống, chợt nghe thấy một giọng nhu hòa vang lên, “Cha à, đằng trước chính là Hồ Nguyệt Cốc đó”
Giang Vũ Thành quay đầu, nhìn về phía con rể yêu không rõ xuất hiện từ đâu.
Lúc trước con rể yêu nàu gọi Vân Báo đến làm vật cưỡi cho ông vào núi, con rể yêu này cũng không thấy tăm tích, cũng không rõ nó dùng cách gì mà theo kịp vậy.
Loài yêu có vẻ còn phức tạp hơn ông tưởng tượng nhiều.
Hề Từ là một người hành động, cuối cùng cũng nghênh đón được cha vợ từ xa tới Hồ Nguyệt Cốc.
Lần này đã là sau giờ ngọ, ánh sáng Hồ Nguyệt Cốc đều là ánh sáng bốn mùa, cũng không gây chói người, một đám tiểu yêu vô tư lự chơi đùa bên hồ, từ xa nhìn lại, tựa như một bông hoa nở rộ trên thảm cỏ xanh vậy, đủ loại màu sắc lông hoa lăn qua lộn lại, nhìn vô cùng hoang dã.
Từ lúc Hề Triển Vương đem nhóm tiểu yêu biến thành một đám động vật giống nhau như cuộn lại một đống đánh nhau vậy, nhóm tiểu yêu hàng ngày đã trở thành hạng mục giải trí, cả đoàn béo tấu con thỏ A Phì lưu manh, ngươi áp một chút, ta áp một chút, thường ép A phì dưới thân béo, điều chỉnh tính tham ăn của nó.
A Phì tham ăn đến mức cả thức ăn dành cho phụ nữ có thai cũng cướp, nhóm tiểu yêu không chịu nổi nó nữa, ngày nào chỉ cần nó đi tìm Giang Úc Linh xin ăn thì nhóm tiểu yêu sẽ béo tấu nó.
Tiếc là A Phì luyện ra một thân béo núc ních và một đám da dày lông mượt ấy muốn tẩn nó rất khó.
Giang Vũ Thành đi trên đường với Hề Triển Vương, không kìm được nhìn mấy con động vật nhỏ lăn thành một cục trên cỏ, trong lòng thấy bối rối.
Đó chắc là sóc đi? Kia chính là con thỏ đi? Kia chính là con khỉ đen đi? Đó là con linh miêu lớn đi? Đó chẳng phải là hồ ly sao? Đó là rắn mà… Vì sao những động vật đó lại cứ thể cuộn thành một đống lăn tròn ấy nhỉ? Quả thật là trái với bản tính của sinh vật mà? Thực sự rất phi khoa học.
Giang Vũ Thành nghi ngờ rồi nhanh chóng nhìn thấy con gái đứng ở căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo bên hồ, cao hứng đi tới, đánh giá sắc mặt con gái, bảo, “úc Linh, ba ba đã an bài xong chuyện công ty, có thể ở lại đây với con, gần đây thế nào? Thân thể có thấy gì không khỏe không? Có muốn ăn gì không/’
Cứ hỏi liên tục, thể hiện ngôn ngữ tình cảm dạt dào với con gái.
Úc Linh cười cười vẫy vẫy tay với Hề Từ, sau đó kéo hai đàn ông cùng vào trong căn nhà gỗ.
Nhóm tiểu yêu bên hồ tụ cùng một chỗ, bắt đầu thảo luận con người tới hôm nay,
(Giống đực nhân loại này là cha của tiểu thư Giang đó sao?)
(Sáng Giang tiểu thư chẳng phải đã nói rồi đó à? Ba cô ấy sẽ tới đây, bảo chúng ta ở chung với ông ấy cho tốt, hẳn là ông ấy rồi)
(Thoạt nhìn ông ấy có vẻ ăn khong ngon nhỉ, chẳng giống Giang tiểu thư cứ thơm như thế) A Phì tham ăn tổng kết một câu.
(Ông ấy là người, trên người không có yêu cổ quấn thân, đương nhiên không thơm rồi, ngươi cho là người nào cũng đều thơm như tiểu thư Giang đó sao?) Con nhím lông vàng phản bác.
Một con rắn xanh trườn tới xuốn chặt cổ nó, xì xì nói (ngoài ăn ra, ngươi còn tưởng gì khác sao? Cứ ăn đi, ăn rồi ngươi sẽ béo chết đi! Nghe bảo la Phách Vương Đông Bắc bên đó có một con thỏ yêu, sau đó người ta biến hóa thành một nữ nhân khuynh thành giống đảo quốc, chuyên quyến rũ đàn ông. Mà nhìn ngươi này, tính cách này, sau này đến cả bà lão bảy mươi tuổi cũng không quyến rũ được đâu)
Nhóm tiểu yêu khác vừa nghe, vừa thấy có lý, sôi nổi phụ họa theo, khuyên A Phì nhanh chân giảm béo đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến ăn.
A Phì giơ móng vuốt chộp qua (Thỏ ta đây vì sao mà phải đi quyến rũ bà lão bảy mươi tuổi làm gì chứ?)
Rắn xanh bị chộp chóng mặt cuối cùng buông lỏng người ra.
Giang Vũ Thành không biết đám tiểu yêu kia cuộn tròn đang thảo luận xem ông ăn có ngon không, có thơm linh tình gì không, lúc này ông hoàn toàn bị ánh trăng Hồ Nguyệt cốc làm chấn động.
Ngôi nhà gỗ có hai tầng, phòng khá nhiều, lại có mấy người đến ở. Giang Vũ Thành đã đến, cũng không thay đổi gì, Giang Vũ Thành đứng ở ban công căn nhà gỗ, ngắm nhìn toàn bộ Hồ Nguyệt Cốc, cuối cùng mới hiểu ra vì sao Hề Từ lúc nào cũng than thở.
Hồ Nguyệt cốc này, rõ ràng là một thế ngoại đào nguyên bình thường không có ở nhân gian, sạch sẽ, yên tĩnh, xinh đẹp, khiến không ai quên được.
Giang Vũ Thành là nhân loại chính tông, bắt đầu cuộc sống ở hồ Nguyệt Cốc.
Lúc Úc Linh mang thai đến tháng thứ năm, bụng cô vẫn không thay đổi gì nhiều, bộ quần áo kia, và cái độ hơi cong đó chỉ khiến người ta nghĩ là bụng hơi béo chút, không thể tưởng nổi lại có thể mang thai được.
Vì vậy, Giang Vũ Thành rất lo lắng.
Sau khi Lại tam nương đến đây khám sản cho cô, nói với người cha quan tâm, “Không sao, đứa bé trong bụng tiểu thư Giang vô cùng khỏe mạnh, tuy hơi nhỏ chút, nhưng cũng không vướng bận gì cả”
Sao thế nào mà chẳng có ý kiến gì thế? Chút thành tựu đó, có phải tới lúc sinh ra một đứa bé đầu hơi to chút không? Điều này chẳng bình thường chút nào.
Giang Vũ Thành úng não, cuối cùng cũng lo lắng ăn không ngon.
Tuy Úc Mẫn Mẫn cũng lo, nhưng bà cũng là một người lý trí, hiểu được con gái mình mang thai là một đứa trẻ bán yêu, không thể giống bộ dạng mang thai con người được, mà bà cũng biết Giang Vũ Thành chỉ cần vướng phải chuyện con gái, chỉ số thông minh tự dưng đứt hẳn, nên dẫn ông đi, đừng làm phiền công việc của thầy thuốc là được.
Mặc dù Lại tam nương có một cái tên hiện đại, nhưng trong bộ dạng nhân loại thì có người vừa nhìn thấy đã không thể tin nổi. Nhìn bà trên dưới ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, không được coi là cực đẹp, khí chất toàn thân trầm ổn thong dong, đặc biệt là khiến người ta tin tưởng, vì thế bà nói không sao thì thực sự không sao thật.
Lại tam nương sau khi khám thai cho Úc Linh xong, bảo, “Đợi đứa bé tròn ba mươi tuần, bụng sẽ lớn hơn, đừng có lo”
Là một thấy thuốc có kinh nghiệm phong phú, Lại tam nương không những có thể khiến người ta tin tưởng mà còn khiến người ta khâm phục y thuật nữa.
Vì vậy Úc Linh yên tâm luôn.
Quả nhiên, đợi sau khi mang thai đến quá bảy tháng, đột nhiên trong vòng một tuần, bụng tựa như một quả khí cầu được bơm vào vậy, to bành trướng ra. Tuy thoạt nhìn vẫn nhỏ hơn những người phụ nữ có thai tháng thứ 7 một chút, nhưng cũng không còn nhỏ như lúc năm tháng nữa, ít nhất cũng ra dáng là phụ nữ có thai.
Úc Linh lần đầu làm mẹ, cô chẳng có kinh nghiệm gì, hơn nữa vẫn mang thai là đứa bé bán yêu, càng không thể dùng kinh nghiệm người thường mà coi được, Úc Mẫn Mẫn cùng chẳng cách nào cho cô dùng, chỉ đành nghe kinh nghiệm đám yêu bên kia bàn luận, nhưng loại yêu khác nhau, tình hình đứa bé cũng khác nhau, khó mà hình dung ra nổi.
Đợi lúc năm mới đến, bụng Úc Linh đã bảy tám tháng rồi.
Tuy bên ngoài vẫn là mùa đông, nhưng ở hồ Nguyệt Cốc thì bốn mùa như mùa xuân, ngoài ban đêm nhiệt độ không khí giảm xuống ra, còn ban ngày khí hậu bình thường, khắp núi đồi nở đầy hoa dại, chẳng có chút tý xíu ngày đông hiu quạnh nào cả.
Điều này khiến cho con người quen ở thành phố có bốn mùa lại càng ngạc nhiên.
Quả nhiên là địa bàn của yêu, khác hẳn với nhân loại.
Ngày này, anh em họ Lâm tới tận nhà chơi, Lâm Cửu cũng đi theo các anh tới.
“Chị dâu, năm mới vui vẻ’ vừa thấy mặt, Lâm Cửu đã mở miệng chúc ngọt ngào, câu nào câu nấy đều chúc người ta năm mới hết.
Lâm Cửu vào đời chưa được 1 năm nhưng với tốc độ nhanh khó hiểu, nghiễm nhiên trở thành mỏ vàng, con tiểu yêu này loạn trong giới giải trí rất được, kiếm tiền còn ngang mấy anh em trong nhà, tuy cũng không tính là nhiều so với những ngôi sao khác, nhưng đã là một tiểu yêu ngạo thị trong xã hội loài người rồi.
Lâm Cửu kiếm được tiền rất vui, không còn đi cướp trứng chọi đá nữa, rồi tìm con yêu khác vay tiền, mà ngược lại còn hào phóng ném tiền lên mặt con yêu khác, nhìn thích thú biết cỡ nào.
Bởi có tiền, vì thế Lâm Cửu thường có cảm giác như chủ nợ có tiền vậy, không còn giống trước kia chỉ có thể khổ không thể tả nữa, quả thật là thiên đường và địa ngục khác nhau, điều này khiến cậu ta càng thích đi đóng phim kiếm tiền hơn, rõ ràng vui đến quên cả trời đất, trong thời gian ngắn, chắc không rời khỏi giới giải trí được đâu.
Vì thế, Lâm Cửu vô cùng cảm tạ Úc Linh người đã dẫn cậu ta vào trong giới giải trí.
Hiện giờ cậu ta có một giấc mơ, chính là một ngày nào đó có thể được cùng xuất hiện diễn cùng Úc Linh trong cùng bộ phim, bất kể là phim hay show thực tế cũng đều được.
Nhìn thấy bụng Úc Linh, vẻ mặt Lâm Cửu sợ hãi than, “Chị dâu, đã to vậy rồi à? Bao giờ thì sinh?”
“Lại tam nương có nói dự tính là sẽ sinh vào tháng 3” Úc Linh đáp.
“Tháng 3 à….” Mặt Lâm Cửu nhăn lại, hơi bối rối bảo, “Lúc đó em vừa lúc đang đóng một bộ phim…. Tính ra, đến lúc đó em sẽ xin phép về, thế nào cũng phải tận mắt nhìn nó sinh ra mới được, đây là đứa con của Hề lão đại, nếu bỏ qua, vậy cũng đáng tiếc lắm”
Úc Linh cười, vỗ vỗ bả vai thiếu niên, không cự tuyệt.
Hiện giờ cô cũng đã biết Hề Từ là người dẫn đường cho anh em họ Lâm, trong quan niệm của yêu, người dẫn đường giống như cha mẹ tái sinh vậy, quan hệ trong đó còn càng bền chắc giống y quan hệ huyết thống với nhân loại, chết cũng không phản bội.
Vì vậy anh em họ Lâm quan tâm với đời sau của Hề Triển Vương như thế cũng là tình là duyên phận.
Bên đó, Hề Từ đang nói chuyện với mấy anh em Lâm Đạt, nói dĩ nhiên là chuyện ở bên ngoài.
Tuy Hề Từ ở trong nhà trong hồ Nguyệt Cốc rất ít ra ngoài, nhưng với tin tức bên ngoài thì biết rất rõ, nhóm Lâm Đạt cứ cách một thời gian lại tới báo cáo, chỉ cần không có tình huống khẩn cấp, anh cũng sẽ không rời khỏi hồ Nguyệt Cốc.
Sau khi cương thi cổ mộ Tây Bắc bị diệt sạch, giới thần quái Đông Phương lại trở nên an bình, không có chuyện gì lớn xảy ra, thiên sư và yêu chẳng mấy khi được ngày thanh nhàn.
So với thái bình của giới thần quái Đông Phương, thì giới thần quái Tây phương lại có việc to việc nhỏ xảy ra liên tục, chưa từng được an bình, đây cũng là do có liên quan đến văn hóa và chính trị khác biệt giữa Đông và Tây phương.
Sau khi nghe xong, Hề Từ cũng không để bụng.
Họ thích đánh náo nhiệt là chuyện của họ, chỉ cần không động tới giới thần quái Đông Phương là được, yêu bình thường mặc kệ, còn phần tổ Dị Văn, ngại nguyên nhân về quan hệ chính trị, có phái thiên sư đi thì chẳng liên quan gì đến họ.
“Vị Du tiểu thư kia vẫn rất tốt, không có chuyện gì. Nhưng mà…”
Lâm Tam phụ trách để ý Du Lệ, vào thời điểm mấu chốt cam đoan an toàn của cô nàng, nhưng anh ta phát hiện ra vốn chẳng phải là chuyện của anh ta, mà ngược lại vì anh ta, nên cái vị kia lại gây phiền toái với Du tiểu thư, thấy trong lòng rất xin lỗi cô.
“Cậu cố gắng nhìn bạn đi” Hề Từ phân phó nói
***
Lại một năm đi qua, Giang Úc Linh giờ đã hai mươi lắm tuổi rồi.
Hề Triển Vương: Không rõ tuổi >
Giang Úc Linh hai mươi lăm tuổi vẫn bị yêu cổ quấn thân như cũ, vẫn khiến nhóm tiểu yêu không có định lực thèm rỏ rãi với máu thịt của cô như cũ. Nhưng tốc độ sinh mệnh trên người cô cũng chậm rãi bớt dần, nếu nói lúc trước cô chỉ có thể sống không quá ba mươi tuổi, như vậy hiện giờ cô có thể sống đến bốn mươi tuổi, qua hai năm nữa, đợi sinh mệnh lực của cô ổn định, không tiếp tục trôi nữa, khế ước ký kết giữa cô và đại yêu sẽ phát huy tác dụng, sẽ không còn là kẻ đoản mệnh nữa.
Mệnh số này, bắt đầu từ lúc ra đời, thì chẳng hề thay đổi với ngoại lực. Mà lúc ý trời muốn sửa đổi, thì đây cũng không phải là ngoại lực nữa, mà là số mệnh bản thân lặng lẽ biến hóa.
Úc Linh từ lúc tu tập pháp thuật bộ tộc thông linh, dần dần có thể thấy rõ số mệnh của một ít người, nhưng cũng giống y như thầy thuốc không tự ý trị, cô không xem thấy bản thân, nhưng có cảm giác đang có biến hóa vi diệu.
Biến hóa này là mặt tốt cần thay đổi, dĩ nhiên không lo lắng quá mức.
Hề Từ không hề ra khỏi nhà, cả ngày cứ canh giữ bên cạnh cô, suốt đêm không ngủ, chỉ hận không thể nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức như trên người cô có nở một đóa hoa vậy.
Úc Linh vốn cũng rất khẩn trương, giờ nhìn thấy đại yêu này còn khẩn trương hơn cả mình thì lại bình tĩnh lại.
Tuy hiện giờ cô đã không còn bị ảnh hưởng bởi yêu cổ nữa, sống lười nhác và tự bế đã hình thành nên tính cách suốt hai mươi năm qua, vẫn khiến cô nhìn mọi chuyện vẫn lạnh lùng thản nhiên, ngoài thỉnh thoảng có hơi cười ra thì cũng chẳng có thay đổi gì hết.
Vì thế, người ngoài nhìn vào, toàn bộ thời gian mang thai, cô hình như chưa từng thấy khẩn trương bao giờ.
Biết con gái dự tính ngày sinh vào tháng 3, Giang Vũ Thành quyết định mặc kệ chuyện gì lớn cũng không tính rời đi, sớm đã đem mọi chuyện công ty xử lý tốt cả, quyết định ở lại đợi trong Hồ Nguyệt Cốc.
Cuối cùng, trung tuần tháng ba vào một đêm yên lặng, cuối cùng Úc Linh cũng trở dạ.
Chưa tới nửa tiếng, Lại tam nương đã đến, dẫn theo hai trợ thủ, bảo Hề Từ ôm sản phụ đến phòng sinh trước để chuẩn bị, rồi đuổi toàn bộ người và yêu ra ngoài.
“Ta là chồng của cô ấy, vì sao không thể vào phòng sinh với cô ấy chứ?’ Hề Triển Vương nói đầy lý tình.
Giang tổng tài cũng bốc đồng như anh bảo, “Ta là cha cô ấy, ở cạnh con gái lúc đẻ cũng được mà”
Lại tam nương khinh bỉ liếc mắt nhìn họ một cái, nói, “Hai người cũng không phải sinh, vào trong chỉ thêm phiền thôi, có thể giúp được gì chứ? Cô ấy cũng không cần các người ở cạnh”
Tuy Úc Mẫn Mẫn cũng muốn ở cùng con gái, nhưng vì bà là quỷ, quỷ khí trên người không tốt với thân thể con người, không dám tới gần quá, đánh đứng ở xa, lo lắng đợi chờ tin tức.
Cuối cùng Hề Triển Vương vẫn lợi dụng khí thế đại yêu mà xông vào phòng đẻ, cành giữ một chỗ không chịu đi.
Giang Vũ Thành thì không có thực lực như Hề Triển Vương, chỉ đành ngòi xổm ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, vừa đau lòng gọi vào trong, “Úc Linh à, ba ba ở ngay ngoài cửa này, có việc cứ gọi một câu nhá, nếu con cảm thấy đau, thì cứ đánh Hề Từ đi”
Loại ông chồng thế này vào thời điểm này không đánh thì đợi đứa trẻ sinh ra đánh lại cũng không có sao nhỉ?
Trong phòng sinh, Úc Linh đã đau đến mức nói không ra lời.
Lại tam nương kiểm tra qua, nói với cô, “Tiểu thư Giang, tình hình của cô rất ổn, có thể sinh đẻ tự nhiên, không cần mổ, lại dùng sức, đứa bé sẽ nhanh chóng đi ra thôi”
Hề Từ ghé trước giường, nắm tay cô, thấy bộ dạng thống khổ của cô, đầu óc trống rỗng, luống cuống khẩn trương bảo, ‘Úc Linh à, đau quá cứ đánh anh đi, anh không sợ đau…. Hay chúng ta không đẻ nữa…”
Lại tam nương lườm anh, chán ghét giống đực, lúc này bảo không đẻ thì còn ích gì nữa đâu? Có thể chọn lựa được sao? Vì thế mới nói, bà ghét nhất là loại giống đực không có trách nhiệm sinh đẻ này nhất.
Úc Linh làm như không nghe thấy lời anh nói, chỉ nghe lời thầy thuốc bảo, dùng sức hít sâu, duy trì sức lực.
Cuối cùng, sau khi đau năm tiếng, đứa bé đã bình an sinh ra.
Úc Linh chỉ kịp nhìn thoáng qua người đứa bé, yêu văn màu tím và con sâu nhỏ giữa hai chân rồi mệt mỏi mê man đi.
Đợi sau khi vào núi, cuối cùng Giang Vũ Thành cũng biết cái gọi là góc núi có dạng gì rồi, ngoài dự đoán của ông, tuy không tiện giao thông, nhưng đường thực ra đi rất tốt, chỉ là…
Lúc ông xuống xe ở trên đường, đổi chỗ ngồi là trên lưng một con Vân Báo rất lớn, đi đường nhanh như chớp, Giang Vũ Thành hoàn toàn bị mộng bức.
Nó đây là đem động vật hoang dã cần được bảo vệ thành vật cưỡi sao?
Nhưng loài Vân Báo hoang to lớn thế, thực ra cũng không bình thường đi nhỉ? Quả nhiên chỉ có yêu mới có thể to lớn đến vậy.
Mãi cho đến lúc tới trước cửa hồ Nguyệt cốc, Vân báo mới dừng lại, hơi hạ thấp người xuống, để cho nhân loại trên lưng xuống.
Vân Báo là con yêu vẫn chưa biến hóa, luôn trở thành kẻ khuân vác hành lý cho Hề Triển Vương, đến giờ lại giúp Hề Triên Vương chở cha vợ, bảo trong lòng nó không có ý kiến gì thì không phải. Yêu từ trước tới nay cao ngạo, đặc biệt là loại tiểu yêu không thể nao tiếp xúc với Nhân loại như Vân Báo này, tư tưởng chưa khai hóa, rất coi thường nhân loại rời xa núi rừng, chỉ cảm thấy nhân loại không so được với yêu.
Nhưng nó không đánh lại Hề Triển Vương, chỉ đành khuất phục. Thôi bỏ đi, coi như cõng trên lưng thứ gì đó là tốt rồi.
Giang vũ Thành bị Vân Báo coi như “Thứ gì đó” ngồi cứng ngắc một chỗ, sau đó mới đưa tay ra vuốt lại tóc bị bay rối, sửa lại y phục và tự mình đứng dậy vẫn còn phong cách tổng tài Giang thị như cũ, anh tuấn nhiều tiền, khí định thần nhàn, năm trong tay một cách tự tin Thành phố Ba.
Tuyệt đối không thể đánh mất mặt con gái trước địa bàn yêu được.
Đợi sau khi ông ép hai chân cho đỡ run xong, trượt từ trên người Vân Báo xuống, chợt nghe thấy một giọng nhu hòa vang lên, “Cha à, đằng trước chính là Hồ Nguyệt Cốc đó”
Giang Vũ Thành quay đầu, nhìn về phía con rể yêu không rõ xuất hiện từ đâu.
Lúc trước con rể yêu nàu gọi Vân Báo đến làm vật cưỡi cho ông vào núi, con rể yêu này cũng không thấy tăm tích, cũng không rõ nó dùng cách gì mà theo kịp vậy.
Loài yêu có vẻ còn phức tạp hơn ông tưởng tượng nhiều.
Hề Từ là một người hành động, cuối cùng cũng nghênh đón được cha vợ từ xa tới Hồ Nguyệt Cốc.
Lần này đã là sau giờ ngọ, ánh sáng Hồ Nguyệt Cốc đều là ánh sáng bốn mùa, cũng không gây chói người, một đám tiểu yêu vô tư lự chơi đùa bên hồ, từ xa nhìn lại, tựa như một bông hoa nở rộ trên thảm cỏ xanh vậy, đủ loại màu sắc lông hoa lăn qua lộn lại, nhìn vô cùng hoang dã.
Từ lúc Hề Triển Vương đem nhóm tiểu yêu biến thành một đám động vật giống nhau như cuộn lại một đống đánh nhau vậy, nhóm tiểu yêu hàng ngày đã trở thành hạng mục giải trí, cả đoàn béo tấu con thỏ A Phì lưu manh, ngươi áp một chút, ta áp một chút, thường ép A phì dưới thân béo, điều chỉnh tính tham ăn của nó.
A Phì tham ăn đến mức cả thức ăn dành cho phụ nữ có thai cũng cướp, nhóm tiểu yêu không chịu nổi nó nữa, ngày nào chỉ cần nó đi tìm Giang Úc Linh xin ăn thì nhóm tiểu yêu sẽ béo tấu nó.
Tiếc là A Phì luyện ra một thân béo núc ních và một đám da dày lông mượt ấy muốn tẩn nó rất khó.
Giang Vũ Thành đi trên đường với Hề Triển Vương, không kìm được nhìn mấy con động vật nhỏ lăn thành một cục trên cỏ, trong lòng thấy bối rối.
Đó chắc là sóc đi? Kia chính là con thỏ đi? Kia chính là con khỉ đen đi? Đó là con linh miêu lớn đi? Đó chẳng phải là hồ ly sao? Đó là rắn mà… Vì sao những động vật đó lại cứ thể cuộn thành một đống lăn tròn ấy nhỉ? Quả thật là trái với bản tính của sinh vật mà? Thực sự rất phi khoa học.
Giang Vũ Thành nghi ngờ rồi nhanh chóng nhìn thấy con gái đứng ở căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo bên hồ, cao hứng đi tới, đánh giá sắc mặt con gái, bảo, “úc Linh, ba ba đã an bài xong chuyện công ty, có thể ở lại đây với con, gần đây thế nào? Thân thể có thấy gì không khỏe không? Có muốn ăn gì không/’
Cứ hỏi liên tục, thể hiện ngôn ngữ tình cảm dạt dào với con gái.
Úc Linh cười cười vẫy vẫy tay với Hề Từ, sau đó kéo hai đàn ông cùng vào trong căn nhà gỗ.
Nhóm tiểu yêu bên hồ tụ cùng một chỗ, bắt đầu thảo luận con người tới hôm nay,
(Giống đực nhân loại này là cha của tiểu thư Giang đó sao?)
(Sáng Giang tiểu thư chẳng phải đã nói rồi đó à? Ba cô ấy sẽ tới đây, bảo chúng ta ở chung với ông ấy cho tốt, hẳn là ông ấy rồi)
(Thoạt nhìn ông ấy có vẻ ăn khong ngon nhỉ, chẳng giống Giang tiểu thư cứ thơm như thế) A Phì tham ăn tổng kết một câu.
(Ông ấy là người, trên người không có yêu cổ quấn thân, đương nhiên không thơm rồi, ngươi cho là người nào cũng đều thơm như tiểu thư Giang đó sao?) Con nhím lông vàng phản bác.
Một con rắn xanh trườn tới xuốn chặt cổ nó, xì xì nói (ngoài ăn ra, ngươi còn tưởng gì khác sao? Cứ ăn đi, ăn rồi ngươi sẽ béo chết đi! Nghe bảo la Phách Vương Đông Bắc bên đó có một con thỏ yêu, sau đó người ta biến hóa thành một nữ nhân khuynh thành giống đảo quốc, chuyên quyến rũ đàn ông. Mà nhìn ngươi này, tính cách này, sau này đến cả bà lão bảy mươi tuổi cũng không quyến rũ được đâu)
Nhóm tiểu yêu khác vừa nghe, vừa thấy có lý, sôi nổi phụ họa theo, khuyên A Phì nhanh chân giảm béo đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến ăn.
A Phì giơ móng vuốt chộp qua (Thỏ ta đây vì sao mà phải đi quyến rũ bà lão bảy mươi tuổi làm gì chứ?)
Rắn xanh bị chộp chóng mặt cuối cùng buông lỏng người ra.
Giang Vũ Thành không biết đám tiểu yêu kia cuộn tròn đang thảo luận xem ông ăn có ngon không, có thơm linh tình gì không, lúc này ông hoàn toàn bị ánh trăng Hồ Nguyệt cốc làm chấn động.
Ngôi nhà gỗ có hai tầng, phòng khá nhiều, lại có mấy người đến ở. Giang Vũ Thành đã đến, cũng không thay đổi gì, Giang Vũ Thành đứng ở ban công căn nhà gỗ, ngắm nhìn toàn bộ Hồ Nguyệt Cốc, cuối cùng mới hiểu ra vì sao Hề Từ lúc nào cũng than thở.
Hồ Nguyệt cốc này, rõ ràng là một thế ngoại đào nguyên bình thường không có ở nhân gian, sạch sẽ, yên tĩnh, xinh đẹp, khiến không ai quên được.
Giang Vũ Thành là nhân loại chính tông, bắt đầu cuộc sống ở hồ Nguyệt Cốc.
Lúc Úc Linh mang thai đến tháng thứ năm, bụng cô vẫn không thay đổi gì nhiều, bộ quần áo kia, và cái độ hơi cong đó chỉ khiến người ta nghĩ là bụng hơi béo chút, không thể tưởng nổi lại có thể mang thai được.
Vì vậy, Giang Vũ Thành rất lo lắng.
Sau khi Lại tam nương đến đây khám sản cho cô, nói với người cha quan tâm, “Không sao, đứa bé trong bụng tiểu thư Giang vô cùng khỏe mạnh, tuy hơi nhỏ chút, nhưng cũng không vướng bận gì cả”
Sao thế nào mà chẳng có ý kiến gì thế? Chút thành tựu đó, có phải tới lúc sinh ra một đứa bé đầu hơi to chút không? Điều này chẳng bình thường chút nào.
Giang Vũ Thành úng não, cuối cùng cũng lo lắng ăn không ngon.
Tuy Úc Mẫn Mẫn cũng lo, nhưng bà cũng là một người lý trí, hiểu được con gái mình mang thai là một đứa trẻ bán yêu, không thể giống bộ dạng mang thai con người được, mà bà cũng biết Giang Vũ Thành chỉ cần vướng phải chuyện con gái, chỉ số thông minh tự dưng đứt hẳn, nên dẫn ông đi, đừng làm phiền công việc của thầy thuốc là được.
Mặc dù Lại tam nương có một cái tên hiện đại, nhưng trong bộ dạng nhân loại thì có người vừa nhìn thấy đã không thể tin nổi. Nhìn bà trên dưới ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, không được coi là cực đẹp, khí chất toàn thân trầm ổn thong dong, đặc biệt là khiến người ta tin tưởng, vì thế bà nói không sao thì thực sự không sao thật.
Lại tam nương sau khi khám thai cho Úc Linh xong, bảo, “Đợi đứa bé tròn ba mươi tuần, bụng sẽ lớn hơn, đừng có lo”
Là một thấy thuốc có kinh nghiệm phong phú, Lại tam nương không những có thể khiến người ta tin tưởng mà còn khiến người ta khâm phục y thuật nữa.
Vì vậy Úc Linh yên tâm luôn.
Quả nhiên, đợi sau khi mang thai đến quá bảy tháng, đột nhiên trong vòng một tuần, bụng tựa như một quả khí cầu được bơm vào vậy, to bành trướng ra. Tuy thoạt nhìn vẫn nhỏ hơn những người phụ nữ có thai tháng thứ 7 một chút, nhưng cũng không còn nhỏ như lúc năm tháng nữa, ít nhất cũng ra dáng là phụ nữ có thai.
Úc Linh lần đầu làm mẹ, cô chẳng có kinh nghiệm gì, hơn nữa vẫn mang thai là đứa bé bán yêu, càng không thể dùng kinh nghiệm người thường mà coi được, Úc Mẫn Mẫn cùng chẳng cách nào cho cô dùng, chỉ đành nghe kinh nghiệm đám yêu bên kia bàn luận, nhưng loại yêu khác nhau, tình hình đứa bé cũng khác nhau, khó mà hình dung ra nổi.
Đợi lúc năm mới đến, bụng Úc Linh đã bảy tám tháng rồi.
Tuy bên ngoài vẫn là mùa đông, nhưng ở hồ Nguyệt Cốc thì bốn mùa như mùa xuân, ngoài ban đêm nhiệt độ không khí giảm xuống ra, còn ban ngày khí hậu bình thường, khắp núi đồi nở đầy hoa dại, chẳng có chút tý xíu ngày đông hiu quạnh nào cả.
Điều này khiến cho con người quen ở thành phố có bốn mùa lại càng ngạc nhiên.
Quả nhiên là địa bàn của yêu, khác hẳn với nhân loại.
Ngày này, anh em họ Lâm tới tận nhà chơi, Lâm Cửu cũng đi theo các anh tới.
“Chị dâu, năm mới vui vẻ’ vừa thấy mặt, Lâm Cửu đã mở miệng chúc ngọt ngào, câu nào câu nấy đều chúc người ta năm mới hết.
Lâm Cửu vào đời chưa được 1 năm nhưng với tốc độ nhanh khó hiểu, nghiễm nhiên trở thành mỏ vàng, con tiểu yêu này loạn trong giới giải trí rất được, kiếm tiền còn ngang mấy anh em trong nhà, tuy cũng không tính là nhiều so với những ngôi sao khác, nhưng đã là một tiểu yêu ngạo thị trong xã hội loài người rồi.
Lâm Cửu kiếm được tiền rất vui, không còn đi cướp trứng chọi đá nữa, rồi tìm con yêu khác vay tiền, mà ngược lại còn hào phóng ném tiền lên mặt con yêu khác, nhìn thích thú biết cỡ nào.
Bởi có tiền, vì thế Lâm Cửu thường có cảm giác như chủ nợ có tiền vậy, không còn giống trước kia chỉ có thể khổ không thể tả nữa, quả thật là thiên đường và địa ngục khác nhau, điều này khiến cậu ta càng thích đi đóng phim kiếm tiền hơn, rõ ràng vui đến quên cả trời đất, trong thời gian ngắn, chắc không rời khỏi giới giải trí được đâu.
Vì thế, Lâm Cửu vô cùng cảm tạ Úc Linh người đã dẫn cậu ta vào trong giới giải trí.
Hiện giờ cậu ta có một giấc mơ, chính là một ngày nào đó có thể được cùng xuất hiện diễn cùng Úc Linh trong cùng bộ phim, bất kể là phim hay show thực tế cũng đều được.
Nhìn thấy bụng Úc Linh, vẻ mặt Lâm Cửu sợ hãi than, “Chị dâu, đã to vậy rồi à? Bao giờ thì sinh?”
“Lại tam nương có nói dự tính là sẽ sinh vào tháng 3” Úc Linh đáp.
“Tháng 3 à….” Mặt Lâm Cửu nhăn lại, hơi bối rối bảo, “Lúc đó em vừa lúc đang đóng một bộ phim…. Tính ra, đến lúc đó em sẽ xin phép về, thế nào cũng phải tận mắt nhìn nó sinh ra mới được, đây là đứa con của Hề lão đại, nếu bỏ qua, vậy cũng đáng tiếc lắm”
Úc Linh cười, vỗ vỗ bả vai thiếu niên, không cự tuyệt.
Hiện giờ cô cũng đã biết Hề Từ là người dẫn đường cho anh em họ Lâm, trong quan niệm của yêu, người dẫn đường giống như cha mẹ tái sinh vậy, quan hệ trong đó còn càng bền chắc giống y quan hệ huyết thống với nhân loại, chết cũng không phản bội.
Vì vậy anh em họ Lâm quan tâm với đời sau của Hề Triển Vương như thế cũng là tình là duyên phận.
Bên đó, Hề Từ đang nói chuyện với mấy anh em Lâm Đạt, nói dĩ nhiên là chuyện ở bên ngoài.
Tuy Hề Từ ở trong nhà trong hồ Nguyệt Cốc rất ít ra ngoài, nhưng với tin tức bên ngoài thì biết rất rõ, nhóm Lâm Đạt cứ cách một thời gian lại tới báo cáo, chỉ cần không có tình huống khẩn cấp, anh cũng sẽ không rời khỏi hồ Nguyệt Cốc.
Sau khi cương thi cổ mộ Tây Bắc bị diệt sạch, giới thần quái Đông Phương lại trở nên an bình, không có chuyện gì lớn xảy ra, thiên sư và yêu chẳng mấy khi được ngày thanh nhàn.
So với thái bình của giới thần quái Đông Phương, thì giới thần quái Tây phương lại có việc to việc nhỏ xảy ra liên tục, chưa từng được an bình, đây cũng là do có liên quan đến văn hóa và chính trị khác biệt giữa Đông và Tây phương.
Sau khi nghe xong, Hề Từ cũng không để bụng.
Họ thích đánh náo nhiệt là chuyện của họ, chỉ cần không động tới giới thần quái Đông Phương là được, yêu bình thường mặc kệ, còn phần tổ Dị Văn, ngại nguyên nhân về quan hệ chính trị, có phái thiên sư đi thì chẳng liên quan gì đến họ.
“Vị Du tiểu thư kia vẫn rất tốt, không có chuyện gì. Nhưng mà…”
Lâm Tam phụ trách để ý Du Lệ, vào thời điểm mấu chốt cam đoan an toàn của cô nàng, nhưng anh ta phát hiện ra vốn chẳng phải là chuyện của anh ta, mà ngược lại vì anh ta, nên cái vị kia lại gây phiền toái với Du tiểu thư, thấy trong lòng rất xin lỗi cô.
“Cậu cố gắng nhìn bạn đi” Hề Từ phân phó nói
***
Lại một năm đi qua, Giang Úc Linh giờ đã hai mươi lắm tuổi rồi.
Hề Triển Vương: Không rõ tuổi >
Giang Úc Linh hai mươi lăm tuổi vẫn bị yêu cổ quấn thân như cũ, vẫn khiến nhóm tiểu yêu không có định lực thèm rỏ rãi với máu thịt của cô như cũ. Nhưng tốc độ sinh mệnh trên người cô cũng chậm rãi bớt dần, nếu nói lúc trước cô chỉ có thể sống không quá ba mươi tuổi, như vậy hiện giờ cô có thể sống đến bốn mươi tuổi, qua hai năm nữa, đợi sinh mệnh lực của cô ổn định, không tiếp tục trôi nữa, khế ước ký kết giữa cô và đại yêu sẽ phát huy tác dụng, sẽ không còn là kẻ đoản mệnh nữa.
Mệnh số này, bắt đầu từ lúc ra đời, thì chẳng hề thay đổi với ngoại lực. Mà lúc ý trời muốn sửa đổi, thì đây cũng không phải là ngoại lực nữa, mà là số mệnh bản thân lặng lẽ biến hóa.
Úc Linh từ lúc tu tập pháp thuật bộ tộc thông linh, dần dần có thể thấy rõ số mệnh của một ít người, nhưng cũng giống y như thầy thuốc không tự ý trị, cô không xem thấy bản thân, nhưng có cảm giác đang có biến hóa vi diệu.
Biến hóa này là mặt tốt cần thay đổi, dĩ nhiên không lo lắng quá mức.
Hề Từ không hề ra khỏi nhà, cả ngày cứ canh giữ bên cạnh cô, suốt đêm không ngủ, chỉ hận không thể nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức như trên người cô có nở một đóa hoa vậy.
Úc Linh vốn cũng rất khẩn trương, giờ nhìn thấy đại yêu này còn khẩn trương hơn cả mình thì lại bình tĩnh lại.
Tuy hiện giờ cô đã không còn bị ảnh hưởng bởi yêu cổ nữa, sống lười nhác và tự bế đã hình thành nên tính cách suốt hai mươi năm qua, vẫn khiến cô nhìn mọi chuyện vẫn lạnh lùng thản nhiên, ngoài thỉnh thoảng có hơi cười ra thì cũng chẳng có thay đổi gì hết.
Vì thế, người ngoài nhìn vào, toàn bộ thời gian mang thai, cô hình như chưa từng thấy khẩn trương bao giờ.
Biết con gái dự tính ngày sinh vào tháng 3, Giang Vũ Thành quyết định mặc kệ chuyện gì lớn cũng không tính rời đi, sớm đã đem mọi chuyện công ty xử lý tốt cả, quyết định ở lại đợi trong Hồ Nguyệt Cốc.
Cuối cùng, trung tuần tháng ba vào một đêm yên lặng, cuối cùng Úc Linh cũng trở dạ.
Chưa tới nửa tiếng, Lại tam nương đã đến, dẫn theo hai trợ thủ, bảo Hề Từ ôm sản phụ đến phòng sinh trước để chuẩn bị, rồi đuổi toàn bộ người và yêu ra ngoài.
“Ta là chồng của cô ấy, vì sao không thể vào phòng sinh với cô ấy chứ?’ Hề Triển Vương nói đầy lý tình.
Giang tổng tài cũng bốc đồng như anh bảo, “Ta là cha cô ấy, ở cạnh con gái lúc đẻ cũng được mà”
Lại tam nương khinh bỉ liếc mắt nhìn họ một cái, nói, “Hai người cũng không phải sinh, vào trong chỉ thêm phiền thôi, có thể giúp được gì chứ? Cô ấy cũng không cần các người ở cạnh”
Tuy Úc Mẫn Mẫn cũng muốn ở cùng con gái, nhưng vì bà là quỷ, quỷ khí trên người không tốt với thân thể con người, không dám tới gần quá, đánh đứng ở xa, lo lắng đợi chờ tin tức.
Cuối cùng Hề Triển Vương vẫn lợi dụng khí thế đại yêu mà xông vào phòng đẻ, cành giữ một chỗ không chịu đi.
Giang Vũ Thành thì không có thực lực như Hề Triển Vương, chỉ đành ngòi xổm ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, vừa đau lòng gọi vào trong, “Úc Linh à, ba ba ở ngay ngoài cửa này, có việc cứ gọi một câu nhá, nếu con cảm thấy đau, thì cứ đánh Hề Từ đi”
Loại ông chồng thế này vào thời điểm này không đánh thì đợi đứa trẻ sinh ra đánh lại cũng không có sao nhỉ?
Trong phòng sinh, Úc Linh đã đau đến mức nói không ra lời.
Lại tam nương kiểm tra qua, nói với cô, “Tiểu thư Giang, tình hình của cô rất ổn, có thể sinh đẻ tự nhiên, không cần mổ, lại dùng sức, đứa bé sẽ nhanh chóng đi ra thôi”
Hề Từ ghé trước giường, nắm tay cô, thấy bộ dạng thống khổ của cô, đầu óc trống rỗng, luống cuống khẩn trương bảo, ‘Úc Linh à, đau quá cứ đánh anh đi, anh không sợ đau…. Hay chúng ta không đẻ nữa…”
Lại tam nương lườm anh, chán ghét giống đực, lúc này bảo không đẻ thì còn ích gì nữa đâu? Có thể chọn lựa được sao? Vì thế mới nói, bà ghét nhất là loại giống đực không có trách nhiệm sinh đẻ này nhất.
Úc Linh làm như không nghe thấy lời anh nói, chỉ nghe lời thầy thuốc bảo, dùng sức hít sâu, duy trì sức lực.
Cuối cùng, sau khi đau năm tiếng, đứa bé đã bình an sinh ra.
Úc Linh chỉ kịp nhìn thoáng qua người đứa bé, yêu văn màu tím và con sâu nhỏ giữa hai chân rồi mệt mỏi mê man đi.
/251
|