Nghe thấy cháu ngoại bảo bối nói, Giang Vũ Thành là người đầu tiên phản đối. Tuy ông không rõ nhóm Hề Từ định đi đâu, nhưng tóm lại chuyện này nguy hiểm, vốn không thể để cho đứa trẻ ba tuổi đi được.
“Hề Bảo ngoan, chúng ta không đi, cùng ở nhà với ông ngoại được không?’ Giang Vũ Thành dịu dàng khuyên.
Hề Bảo liếc mắt nhìn ông ngoại một cái, tay nhỏ ôm chặt lấy chân ba, khuôn mặt tròn như bánh bao, giọng đầy non nớt nói, “Không, Hề Bảo muốn đi cùng ba ba cơ!”
Lòng Giang Vũ Thành nát tan, tiểu Hề Bảo, cháu không cần ông ngoại nữa sao?
Mễ Thiên Sư cũng bị làm cho hoảng sợ, nhìn nhìn Giang Vũ Thành tức giận, lại nhìn thằng bé ý chí kiên định, bất giác cũng không rõ phải làm sao, chỉ đành nhìn về phía ba nhóc Hề Từ.
Hề Từ ngồi xuống, nhìn thẳng vào con trai. Tiểu Hề Bảo vội vàng vươn tay nhỏ ra ôm cổ ba, cứ như sợ ba vứt mình ở lại vậy.
“Ở đó rất nguy hiểm, có nhiều thứ rất đáng sợ” Hề Từ mở lời.
“Không sợ!” Hề Bảo đáp, nắm tay nhỏ nắm chặt lại, “Có ba rồi”
Mễ Thiên Sư, “….”
Tình cảm là nhóc rất tin tưởng ba nhóc đi ha. Tốt quá, ba nhóc quả thật rất lợi hại!
Giang Vũ Thành, “Hề Bảo, ở đó thực sự rất nguy hiểm, đừng đi với ba cháu, chẳng may xảy ra cái gì….phì phì, tuyệt đối là không có việc gì”
Hề Bảo không thèm để ý lời khuyên ông ngoại, đôi tay cứ ôm lấy cổ ba không buông, thậm chí còn dùng cặp mắt đen láy nhìn ba bé, rất biểu hiện “Nếu ba ỷ vào sức lực mạnh mà bỏ con xuống, thì không phải là ba ba tốt nữa”
Mễ Thiên Sư nhìn, không kìm được cảm khái, cảm thấy trẻ con bây giờ, sao đứa nào cũng đều là quỷ tinh hết cả vậy, đặc biệt còn có chủ ý nữa, khác hẳn trẻ con trước đây.
Trên mặt Hề Từ vẫn mỉm cười như cũ, bế bé lên bảo, “Hề Bảo muốn đi cũng được, nhưng phải được mẹ con đồng ý đã”
Nghe thấy vậy, Giang Vũ Thành và Mễ Thiên Sư đều yên tâm.
Là người mẹ, tuyệt đối sẽ không để con mình gặp nguy hiểm, nghĩ nhất định Hề Bảo sẽ bị giữ lại.
Hề Từ lập tức lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Úc Linh đang đóng phim ở Tây Bắc kia. Sau khi điện thoại thông, Hề Từ ấn loa ngoài, đưa điện thoại cho con trai.
Hề Bảo dùng bàn tay mập béo che điện thoại, nghe thấy tiếng mẹ ở đầu bên kia, giọng non nớt cất lên, “Mẹ”
“Hề Bảo, có chuyện gì à?’
“Mẹ ơi, Hề Bảo muốn đi cùng ba ra ngoài”
“Đi đâu?”
“Núi XX”
“….. Đi tới đó làm gì?”
“Đi đánh đồ xấu”
“…..”
“Mẹ à, Hề Bảo muốn đi, có ba ba, Hề Bảo sẽ an toàn thôi”
“…”
Hề Bảo quay đầu nhìn về phía ba, lại thấy ba mỉm cười nhìn mình, mấp máy môi đỏ, đỏ mặt làm nũng, “Mẹ ơi, để Hề Bảo đi đi mà, ba mẹ không ở nhà, Hề Bảo thật đáng thương quá…”
Mễ Thiên Sư và Giang Vũ Thành thấy thằng nhóc thối làm nũng đỏ mặt mà kinh sợ.
Nên biết từ sau khi Hề Bảo sinh ra đến giờ, lúc nào cũng bộ dạng kiêu ngạo, trẻ con đứa nào mà chẳng ầm ĩ, khóc thút thít mà chẳng liên quan bé. Cứ như bé dù tuổi còn nhỏ đã hiểu rõ, loại chuyện này rất mất mặt, nó phải là một đứa bé hoàn mỹ, tuyệt đối không làm ra những chuyện mất mặt như thế.
Giang Vũ Thành kinh ngạc rồi lại không kìm được đau lòng.
Cháu ngoại bảo bối tự dưng muốn đi cùng ba nó gặp nguy hiểm, chẳng tiếc mà làm nũng, đây vốn là cách làm mà không người nào cự tuyệt nổi cả.
Quả nhiên, nghe thấy thằng nhóc đột nhiên cao hứng nói với người đầu dây bên kia, “Mẹ là tốt nhất’, thì đã biết chuyện này hết cách rồi, sau đó thằng nhóc thối cực kỳ cao hứng đưa điện thoại cho ba nó, chạy tới giữ chặt Giang Vũ Thành.
“Ông ngoại à, thay quần áo cho Hề Bảo đi, Hề Bảo muốn đi cùng ba ba”
Giang Vũ Thành, “…. Bảo bảo à, chúng ta không đi có được không? Ở đó quá nguy hiểm, ở nhà với ông ngoại chẳng phải tốt sao?”
Hề Bảo dùng đôi mắt to đen láy nhìn nhìn ông, cũng không mở miệng nói chuyện. Vì thế Giang Vũ Thành thua thảm, lại mặc quần áo cẩn thận cho cháu ngoại bảo bối rồi còn bỏ ít đồ ăn vặt bé thích vào trong túi sách, cho bé đeo túi trên lưng, cuối cùng ôm lấy khung cửa nhìn họ rời đi, giống như một lão già đáng thương bị người ta vứt bỏ vậy.
Hề Bảo ghé đầu lên vai ba, vẫy vẫy tay nhỏ bé về phía ông ngoại, kêu lên, “Ông ngoại, Hề Bảo về sẽ mua quà cho ông ngoại”
Ngày lễ tết Hề Bảo được lì xì khá nhiều, Hề Từ đều để bé thu cả, thằng bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết tiền là thứ tốt, đây cũng là do Lâm Cửu mỗi lần tới đều khoe khoang mình kiếm được nhiều tiền tới mức nào, rồi lại cho mượn bao nhiêu tiền, có bao nhiêu tiểu yêu vay nợ cậu thế nào, nói nhiều quá đến mức thằng bé cũng biết có tiền có lợi tới mức nào, có thể sai yêu say cối, vì thế bỏ tiền lì xì của mình vào trong chiếc tủ sắt mà ba chuẩn bị riêng cho bé cất đi.
Giang Vũ Thành nghe xong, lại thấy uất ức và chua xót, quả nhiên đứa bé nhà họ là người đáng yêu nhất thế giới, nhưng lại kiên cường, cũng là đứa bé khiến người ta đau đầu nhất.
Tiểu Hề Bảo gấu thế này, tuyệt đối là di truyền từ mẹ trăm phần trăm, trong bất chợt Giang Vũ Thành cũng không rõ nên cao hứng hay không nữa.
***
Mục tiêu sắp tiếp cận, lúc này sắc trời dần trở nên u ám.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, mặt trời vẫn còn ở trên cao, nhưng lúc xe đi vào trong núi, mặt trời dần lẩn vào trong mây đen, toàn bộ bầu trời trở nên mờ mịt xám xịt, cảnh sắc chung quanh có phần ảm đạm hơn.
Hề Bảo ngồi cạnh ba ba mình, đôi chân nhỏ đung đưa, tay nhỏ nắm lấy hai viên ngọc mẹ đưa cho bé, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó không kìm được lại ghé lên người ba ngủ thiếp đi.
Hề Từ đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ của bé vỗ nhè nhẹ, cúi đầu nhìn bé cười cười.
Hề Bảo ngửa đầu nhìn ba, đôi môi đỏ hơn những đứa bé bình thường nhếch lên, cười với ba một cái.
Mễ Thiên Sư lái xe đằng trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh đó, bất giác cảm thán, quả nhiên là cậu bạn nhỏ kiêu ngạo, cha mẹ của bé cũng không phải vậy, có thể ít cười với ba mẹ mình quá, cười nhiều mới đáng yêu hơn.
Hề Từ trấn an con trai, tiếp tục nhìn bản đồ do tổ Dị cung cấp cho anh, bên cạnh còn để một tinh la bàn. Lúc này xe đã đi qua một quốc lộ trên núi, đi về phía rừng cây.
Mễ Thiên Sư vừa điều khiển tay lái, vừa nói, “Nhìn biểu hiện của tinh la bàn, lần này có yêu quỷ tác loạn, hẳn trong núi có tà vật xuất hiện, cũng không rõ là thứ gì, bói toán cũng không ra rõ lắm, đến lúc đó anh phải cẩn thận chút”
Thứ bói toán này, lúc nào cũng huyền ảo khó dò, chuyện có thể cho người biết rất ít, người bói toán chỉ đành tự bản thân mình tìm hiểu. Hơn nữa kết quả bói toán cũng không phải duy nhất, mà bất kể lúc nào cũng có thể thay đổi kết quả vì một số nhân tố bên ngoài, đây cũng là chỗ ảo diệu của thuật bói toán.
Thuật bói toán của Mễ Thiên Sư là do Thước lão thái gia dạy cho. Việc dạy tuy không lợi hại bằng lão thái gia nhà anh ta nhưng cũng đã rất nổi tiếng trong cùng thế hệ rồi.
Qua bói toán, anh ta phát hiện ra bản thân có thể chết trong nhiệm vụ lần này nên đành tìm đến giúp sức bên ngoài.
Bói toán coi như là biết trước một lần, để người ta có thể tránh một số chuyện không tốt. Đương nhiên, thỉnh thoảng, số mệnh đã định rồi, cho dù có chuẩn bị kỹ thế nào cũng khiến người ta không thể tránh được, chứ đừng nói tới chuyện khác. Ít nhất, lần bói toán này mặc dù Mễ Thiên Sư có thể bói ra chuyện mình sẽ chết, nhưng vẫn có một đường sống.
Không thể nghi ngờ, đường sống này chính là tìm sự trợ giúp lợi hại bên ngoài.
Hề Từ ừ một câu, nhớ kỹ bản đồ, rồi cất nó đi, sau đó cúi đầu nhìn về phía con trai đang hiếu kỳ nhìn chung quanh, nói dịu dàng, “Hề Bảo có sợ không?”
Hề Bảo ngẩng đầu nhìn cha, đôi mắt to đen láy lúc nhìn nhìn người ta khiến cho cái mặt tròn trắng như bánh bao cũng lanh lợi nhất, lắc đầu, tiếp tục ngẩng đầu nhìn qua ngoài cửa sổ.
Xe đi xuyên qua rừng cây, đi tới một nơi trống trải.
Mễ Thiên Sư dừng xe, quay đầu nói với Hề Từ, “Tiếp theo, chúng ta hẳn lên núi không sao chứ?” Nói xong, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống đứa bé loli ngồi trên xe kia.
Cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé chưa đầy ba tuổi, cho dù là bán yêu, Mễ Thiên sư vẫn hơi lo lắng. Đương nhiên, anh ta nhớ tới bản thân mình lúc ba tuổi ấy, vẫn bị trưởng bối trong nhà dẫn đi cùng làm nhiệm vụ, bị một đám quỷ quái làm cho sợ hết cả hồn, sau đó còn muốn gọi lão thái gia về, nghĩ lại khổ không thể tả.
“Không sao” Hề Từ nói xong ôm con trai xuống xe.
Sau khi khóa kỹ xe, Mễ Thiên Sư xuất ra hai lá bùa, dán lên xe, một người hai yêu cùng vào núi.
Tự dưng có một trận gió lạnh thổi tới, thổi qua núi rừng, khiến lá bùa dán trên xe bay lên, cơn cuồng phong như muốn xé nát nó ra vậy. Lá bùa bị gió thổi bay phần phật liên tục, chu sa trên lá bùa nổi lên luồng sáng đỏ, cuối cùng trận cuồng phong kia không cam lòng rời đi, trời đất khôi phục lại yên tĩnh đến quỷ dị.
Mễ Thiên Sư nâng tinh la bàn lên, đi theo hướng tinh la bàn chỉ thị.
Đường vào núi đi không được tốt, thậm chí chẳng có đường mà đi, Mễ Thiên Sư đi phía trước hơi khó khăn, không thể không gọi quỷ nô ra giúp anh ta mở đường.
Hề Từ đi lại thanh nhàn phía sau anh ta, dáng cao ngất, như đi trong đường bình thường, không bị ảnh hưởng chút nào.
Từ lúc vào núi, hoàn cảnh chung quanh càng trở nên âm u, rõ ràng đang ban ngày ban mặt, mà rừng quỷ lại khiến cho người ta có cảm giác âm trầm, yêu ma quỷ quái nấp trong tối thường dùng ánh mắt ngập tràn ác ý âm thầm xem xét họ, khiến người ta có cảm giác rất khó chịu.
Ánh mắt Hề Bảo lướt nhìn có mấy tia tím, tay nhỏ bé nắm thật chặt.
Hề Từ hình như cũng cảm giác được, cúi đầu nhìn con trai, phát hiện trên gương mặt trắng nõn của con trai yêu văn như ẩn như hiện, bất giác hơi kinh ngạc, đưa tay vỗ nhè nhẹ bé, xoa xoa đầu bé cười, ôm bé đi tiếp.
Rất nhanh, cùng một trận gió lạnh thổi tới là tiếng cười quỷ dị vang lên, trong khu rừng yên tĩnh khiến lông tóc người ta như dựng đứng lên. Song người và yêu ở dây không để ý, cứ tiếp tục đi trước, mãi cho đến lúc có một đám bóng đen từ chỗ tối nhảy ra vọt thẳng tới chỗ họ.
Mễ Thiên Sư ném tinh la bàn lên, hai tay cầm mấy lá bùa cũng ném qua.
Hề Từ lật tay, trong tay xuất hiện một cây kiếm gỗ đào, một trận bóng kiếm, trên đất xuất hiện đầy tay chân cụt, trong không khí ngập tràn mùi vị tanh hôi.
Mễ Thiên Sư ném từng lá bùa khắp chung quanh, lá bùa tự cháy giữa không trung, biến thành một đốm lửa bùa, đem toàn bộ những thi thể yêu vật và quỷ quái bẩn thỉu đốt thành tro tàn.
“Vật kia cách chúng ta khá gần” Mễ Thiên Sư nói.
Hề Từ không đáp lại.
Mễ Thiên Sư quay đầu lại nhìn qua, phát hiện ra con đại yêu này hiện giờ đã yêu hóa, tóc dài xuống tận khuỷu tay, tùy tiện lấy một trâm ngọc vén nó lên không để cho nó dính vào tang vật trên đất. Yêu văn màu tím nở rộ trên mặt, môi đỏ như máu, đôi mắt tím cười đầy tà nghễ, hồn xiêu phách lạc, nhìn cực kỳ yêu diễm.
Lại nhìn đứa nhỏ trong ngực anh đang ôm trông hoạt bát kia, lúc này trên gương mặt tròn cũng hiện ra yêu văn màu tím, người ta vừa nhìn thì đã biết là hai cha con, nhìn cực kỳ yêu dã, khiến người ta cũng kinh tâm hồn phách.
Mễ Thiên Sư kinh ngạc, “Hề Bảo đây làm sao thế?”
“Không sao, hơi bị kinh hách chút” Hề Từ vỗ vỗ con trai, cũng không để ý.
Bán yêu bình thường thoạt nhìn như một nhân loại bình thường, nhưng là bán yêu, trên người cũng có đặc thù của yêu, khi họ gặp phải nguy hiểm hoặc tâm tình dao động lớn, yêu văn sẽ hiện lên trên người, khí lực cũng lớn theo, có được năng lực của loài yêu.
Mễ Thiên Sư tiếp xúc bán yêu không nhiều, thấy Hề Bảo không sao thì yên tâm.
Hai người một yêu tiếp tục đi lên đỉnh núi, dọc đường đi chém giết vô số quỷ vật và yêu vật. Bất giác, sắc trời dần tối đen.
Hề Từ kiểm tra xác yêu vật trên đất, dùng nhánh cây khều, nhìn một lúc rồi đứng dậy, nói với Mễ Thiên Sư, “Thời gian những yêu vật này sa đọa chưa tới một tháng, số lượng hẳn không nhiều”
Mễ Thiên Sư thở phào, anh ta không hy vọng tai họa khiến toàn bộ yêu và động vật trong núi đều biến thành yêu vật, như vậy rất phiền phức.
Mãi cho tới tận khuya, cuối cùng Mễ Thiên Sư cũng tìm được tai họa tác loạn trong núi kia.
“Đây là thứ gì?” Mễ Thiên Sư không kìm được kinh ngạc hỏi.
Trong bóng đêm vô tận, gió lạnh rít gào, oán khí ngập trời, bám bên chỗ sườn núi có một quái vật cả người thối rữa, dùng đôi mắt đỏ tươi tanh tưởi nhìn trừng trừng một người hai yêu bên này, có thể nhào tới mà thôn phệ bất cứ lúc nào.
“Là thi bạt” Hề Từ hiểu biết rộng, lập tức nói ra ngay tồn tại tác loạn trong núi này.
Mễ Thiên Sư rùng mình, không kìm được xoa gáy, hiểu rõ thứ này khó đối phó, nếu chỉ mình anh ta, cho dù có Quỷ Vương Tô Loan giúp cũng khó hai tay đấm kẻ địch bốn tay, kiểu gì cũng mất nửa cái mạng.
Nếu tìm được ngọn nguồn tác loạn rồi, dĩ nhiên phải diệt.
Quỷ Vương Tô Loan xuất hiện trong bóng tối, phối hợp với Mễ Thiên Sư cùng tiến lên triền đấu với thi bạt kia.
Hề Từ đứng ở trước núi, dây bàn long bay múa ở phía sau anh, đem toàn bộ quỷ quái và yêu vật quanh đó bị thi bạt triệu hồi khu trừ sạch sẽ, thuận tay tinh lọc uế khí chung quanh.
“Ba ba!”
Đột nhiên Hề Bảo kêu lên. Hề Từ sớm đã có chuẩn bị, kiếm gỗ đào trong tay dịch qua, chỉ nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, rồi thấy thi bạt dáng người thấp bé, cả người hư thối cách đó không xa bị kiếm gỗ đào xuyên qua ngực, đóng đinh thẳng vào vách đá.
Thi bạt đó thoạt nhìn tựa như một đứa nhỏ tám tuổi, mặt gầy chỉ có da bọc xương, cặp mắt đỏ như máu mở to, nhe răng gào thét về phía họ, lộ ra răng nanh máu tanh, nhìn cực kỳ hung ác.
Thi bạt ở cách ngọn núi lở cách đó không xa bị Quỷ Vương Tô Loan bóp cổ thấy thế, phát ra tiếng kêu chói tai, vội vàng muốn nhào tới, bị phù trận Mễ Thiên Sư bày ra cản lại, chỉ có thể ở trước phù trận nhìn sang bên này kêu chói tai, giương nanh múa vuốt, muốn giãy khỏi trói buộc của Quỷ Vương.
“Là một thi bạt” Hề Từ nói trên mặt hơi kinh ngạc.
Bình thường phát sinh ra một thi bạt là cực khó, không ngờ ở chỗ này lại phát sinh ra một đôi mẹ con thi bạt, chẳng trách mà quỷ quái và yêu vật ở ngọn núi này nhiều như thế, hẳn là do thi bạt này dùng để nuôi tiểu thi bạt, ra tay chế tạo mà có.
Nếu không có mẹ thi bạt nổi lòng tham quá mức, khắp bốn phía, triệu quỷ quái và yêu vật để nuôi tiểu thi bạt, khiến cho khí thiên địa phương này thay đổi, tiếp đó để cho tổ Dị Văn để ý, mới phái thiên sư tới đây xử lý, nếu không hiện giờ nó vẫn có thể lặng lẽ ẩn ở chỗ trong núi rừng này, chậm rãi làm mình mạnh lên, biến thành một tai họa lợi hại một phương.
Hề Từ sau khi đóng đinh tiểu thi bạt lên vách núi đá, đưa một viên ngọc châu cho con trai.
Hề Bảo nắm ngọc châu trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cha, khuôn mặt nhỏ vẫn căng cứng như cũ, yêu văn tím trên mặt trắng nõn giống y chang cha mình.
“Hề Bảo, nào, đem viên ngọc này bắn vào thân thể nó đi, đem nó tinh lọc” Hề Triển Vương nói dịu dàng.
Viên ngọc châu này vốn là đồ cổ chôn sâu trong mộ, sau khi tinh lọc khí dơ bẩn bên trên, được thiên sư luyện thành một pháp khí khắc tà, là một trong các loại vũ khí. Hề Triển Vương và Giang Úc Linh muốn làm đồ chơi cho con trai không phải là những sản phẩm điện tử và người máy bình thường mà là các loại pháp khí.
Hề Bảo thường xuyên chơi viên ngọc châu này, biết ý của cha, gật gật đầu, nhìn tiểu thi bạt đang giãy dụa trên vách đá kia, tay nhỏ khẽ động, ngọc châu trong tay như bật khỏi dây cung, bắn đi.
Lúc viên ngọc nhập vào trong người tiểu thi bạt, viên ngọc châu đột nhiên lóe lên từng luồng sáng rực như mũi nhọn ánh trăng, tiểu thi bạt hét lên một tiếng, máu thịt cả người trong nháy mắt hư thối biến thành một bãi máu loãng, dần biến thành một bộ khung xương đen treo trên vách đá.
Chỉ là, tiểu thi bạt vẫn chưa chết, xương cốt rung động, răng nanh cứ mở ra khép vào, lại bày ra trạng thái hò hét hung ác.
Mẹ thi bạt ở xa xa phát hiện ra tình hình tiểu thi bạt, càng thêm điên cuồng, dĩ nhiên công kích loạn xạ, Mễ Thiên Sư thừa dịp đó, để Tô Loan khống chế nó, vứt lên tinh la bàn, dẫn lực ngôi sao đem nó tru diệt.
Ánh sáng ngôi sao phá tan u ám, nhập sâu trong cơ thể thi bạt.
Ánh mắt Hề Bảo nhìn không chớp, sau đó được một bàn tay che mắt lại. Hề Bảo cứng ngắc vùi vào trong lòng ba, không nói gì.
Một lúc sau, dị động trời đất cuối cùng trở lại bình thường, hai thi bạt đã bị tru diệt, âm phong tán đi, khắp nơi yên tĩnh, giữa bầu trời đêm xuất hiện nhiều điểm sáng lấp lóe.
Hề Từ bỏ tay che mắt con trai ra, gương mặt yêu dã chẳng giống người thường, nói giọng nhẹ nhàng, “Hề Bảo có sợ không?’
Hề Bảo chớp chớp mắt, tay nhỏ ôm cổ cha, nhìn nhìn chung quanh, đem dán chặt thân thể nhỏ bé vào người cha, khuôn mặt tròn trắng bảo, “Không sợ, có ba rồi”
Hề Từ không kìm được bật cười, vỗ nhẹ lưng bé.
Mễ Thiên Sư mệt mỏi kéo lên thân thể đi tới, thoáng nhìn qua tiểu thi bạt kia, tình hình lúc trước anh ta cũng thấy, hiểu ra lần này Hề Triển Vương dẫn con trai tới, không những hướng dẫn mở mắt cho nó, đồng thời cũng cho thằng bé tích lũy chút kinh nghiệm.
Nghĩ đến lúc bản thân mới ba tuổi bị các trưởng bối trong nhà ép buộc, cũng chưa từng có đứa nhỏ 3 tuổi nào lại bị dẫn tới đây cả.
“Hề Bảo giỏi quá!” Mễ Thiên Sư khen nức nở.
Hề Bảo quay đầu nhìn anh ta, cái miệng nhỏ hồng lặng lẽ nhếch lên, có vẻ rất vui.
Quả nhiên trẻ con cần khích lệ, mới trở nên thành thạo. Mễ Thiên Sư được một đứa nhóc trắng nõn như bánh bao chữa khỏi, có vẻ hiểu ra chuyện trưởng bối trước đây trong nhà thích đưa anh ta đi huấn luyện là sao rồi, nhìn anh ta sợ chết khiếp đi, rồi sau đó lại đi ra an ủi…
Soái, quả nhiên trưởng bối gì đó đều là xấu xa!
Cuối cùng cũng xử lý xong chuyện ở ngọn núi này, Mễ Thiên Sư bị thương nhẹ, không chết, coi như thành công mỹ mãn.
Sau khi suốt đêm xuống núi, tìm một khách sạn ở gần thị trấn đó nghỉ ngơi.
Hề Bảo tuổi còn nhỏ, đã sớm không cưỡng nổi ngủ ngay trên xe, được cha bế đến khách sạn tắm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Hai cha con cùng tắm rửa, rửa sạch uế khí dính trên người, rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Tiểu Hề Bảo lăn vào lòng cha mình, tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to của anh, rồi cảm giác an tâm, tiếp tục ngủ say sưa.
Sáng hôm sau, Mễ Thiên Sư ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, ngáp một cái đi tìm Hề Từ ở phòng bên, phát hiện ra hai cha con đã tỉnh, Hề Từ đang giúp con trai mặc quần áo, khuôn mặt nhỏ của tiểu Hề Bảo đỏ bừng, xem ra ngủ rất ngon, chuyện hôm qua cũng không làm cho cậu bé bị kinh sợ quá mức, còn hơn cả mình năm đó nữa. Quả nhiên không hổ là đứa bé bán yêu.
“Hề lão đại, nhiệm vụ lần này tôi đã báo với tổ rồi, mấy ngày tới sẽ có thù lao gửi vào trong thẻ của anh. Tiếp theo anh định đi đâu không?”
Hề Từ cho con trai đánh răng, vừa nói, “Đợi lát nữa chúng tôi sẽ đi Tây Bắc”
Mễ Thiên Sư chớp mắt, cười bảo, ‘Nghe nói người đẹp Giang đang ở Tây Bắc quay phim, mọi người định đi tìm cô ấy sao?”
Hiện giờ nhóm thiên sư có một nhóm là fan cuồng của Giang Úc Linh, bình thường lúc không có nhiệm vụ, ở ngay tại nhóm bàn tán nói chuyện về cô, có mấy thiên sư được Giang Úc Linh cứu thật sự trở thành fan cuồng, lúc nào cũng nắm chắc hành trình công tác của cô, vật quỷ nô là thứ tồn tại tìm hiểu tốt nhất, cứ tùy tiện hỏi han mấy con quỷ khác là có thể biết rõ, còn lợi hại hơn mấy phóng viên bát quái giải trí nhiều.
Mễ Thiên Sư lúc không có việc gì cũng thích đi tham gia náo nhiệt, vì thế hiện giờ người đẹp Giang đang ở đâu cũng biết rất rõ.
“Đúng, đi thăm ban, tiện đi dạo ở Tây Bắc luôn” Hề Từ đáp.
Sau khi chào tạm biệt Mễ Thiên sư, Hề Từ chẳng thèm để ý tới cha vợ gọi điện đoạt mệnh liên tục, cứ ôm con trai đi Tây Bắc tìm vợ. Đúng, lấy cái tên đẹp đẽ là thăm ban.
Hai cha con đi thăm ban, lúc cả hai xuất hiện ở đoàn làm phim, toàn bộ đoàn làm phim đều chấn động, hôm đó tin tức giới giải trí biết tin cả hai cha con cùng đi thăm ban ở Tây Bắc, đã chấn động bùng nổ khắp thế giới.
Tiểu Hề Bảo nhìn nhìn mẹ, hai chân nhỏ chạy lạch bạch tới, bổ nhào vào ngực cô.
Cái cảnh yêu thương ấy, được Trần Minh Minh dùng điện thoại chộp được, nhìn yêu thích mãi không thôi.
Lúc này Úc Linh đang trong trang phục thiếu nữ dân tộc thiểu số, ôm lấy con trai, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của bé, mỉm cười hỏi, “Lần này Hề Bảo đi đâu vậy? Có nhớ tới mẹ không?”
Mặt Hề Bảo hơi đỏ lên, ôm chặt cô mẹ, cất giọng non nớt nói, “Hề Bảo nhớ mẹ”
Úc Linh thấy bé bình thường cũng không bám dính người như thế, không kìm được nhìn về phía Hề Từ, Hề Từ nhỏ giọng thì thào vào tai nói mấy câu, thì hiểu ra lần này con trai bị dọa, trong lòng thấy hơi đau lòng thương tiếc.
Với hành vi Hề Từ mang con trai đi cùng, tuy trong lòng Úc Linh rất lo lắng nhưng vì quá tin tưởng Hề Từ sẽ bảo vệ tốt cho bé, nên mới không kiên quyết ngăn cản. Nhưng dù con trai có thành thục thế nào thì vẫn là trẻ con, lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện thần quái, sợ hãi cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác thở dài, quyết định rút ra mấy ngày ở bên bù cho bé.
Nghe nói họ đã tới Tây Bắc, Nhạc Chính Tước bỏ hết mọi chuyện, tự mình dẫn họ đi thăm phong cảnh vùng Tây Bắc.
Nhạc Chính Tước vô cùng hứng thú với tiểu Hề Bảo, chẳng mấy khi gặp được, đã xốc bé lên, cười nói, ‘Nhóc con, có hứng đi với ta làm một trận không?’
Phản ứng của Hề Bảo là bắn một viên ngọc lên mặt anh ta, cái mặt nhỏ căng chặt.
Nhạc Chính Tước tiếp được viên ngọc kia, thích thú nở nụ cười, quay đầu nói với Hề Từ, “Nhóc con này giống anh thật” Đều là kẻ kiêu ngạo không phục người. Sau đó ôm đứa bé vào lòng xoa xoa, cười tủm tỉm nói, “Được rồi, là lỗi của chú, bồi tội cho cháu này”
Nói xong, anh ta đặt bé ngồi lên vai mình, xoay người lên ngựa dẫn bé đi cưỡi ngựa. Nhạc Chính Tước chính là một hán tử làm việc thoải mái vùng Tây Bắc, không hợp gì với bộ mặt quá mức tuấn mỹ tà dị kia của anh ta, đặc biệt là nam tử hán. Quả nhiên, lát sau, tiểu Hề Bảo đã thích đi chơi cùng anh ta, đặc biệt là lúc Nhạc Chính Tước cho bé đi cưỡi ngựa là cao hứng nhất.
Trọn một ngày, một lớn một nhỏ đã trở thành bạn thân, Nhạc Chính Tước xoa xoa đầu Hề Bảo nói, “Ở bên chỗ chú có một con ngựa vương, sẽ tặng cho Hề Bảo”
“Cảm ơn chú!” Hai mắt Hề Bảo sáng ngời trong suốt nhìn anh ta.
Đợi rốt cuộc lúc họ về thành phố B, Hề Bảo nhận được rất nhiều quà, trong đó có một con ngựa vương, là Nhạc Chính Tước tự mình huấn luyện tốt tặng cho Hề Bảo, mang từ Tây Bắc về, thả vào trong trường ngựa của Giang gia để nuôi.
Bình thường có mấy đứa nhỏ bán yêu chơi thân với Hề Từ biết bé đã về, đều chạy tới tìm bé, nghe nói Nhạc Chính Tước ở Tây Bắc tặng cho bé một con ngựa vương, thì hâm mộ quá mức, cứ năn nỉ ồn ào đòi bé dẫn đi xem con ngựa vương.
Vẻ mặt Hề Bảo rụt rè, “Chỉ được nhìn thôi, không được sờ”
Bạn nhỏ Bùi gia tò mò hỏi, “Vì sao không được sờ chứ? Cho mình cưỡi một lát được không?”
“Không được, đây là của ta!” Biểu hiện Hề Bảo không đổi, giọng cũng không lay chuyển.
Bạn nhỏ Bùi gia nhìn nhìn bé một lát, xoay người gọi điện cho La Phách Vương vùng Đông Bắc tố cáo, “Chú La, chú Nhạc Chính tặng cho Hề Bảo một con ngựa vương, chú tặng cháu một đầu Hổ Vương đi”
La Phách Vương, “….Ta tặng mình cho cháu được không?” Hổ Vương vùng Đông Bắc chẳng phải là gã sao? Tuyệt đối không thể nhịn!
Vẻ mặt bạn nhỏ Bùi gia ghét bỏ, ‘Không cần! Ba cháu nói chú già mà không kính, làm việc không biết kiềm chế, sẽ dạy bạn nhỏ hư hỏng, không cần chú”
La Phách Vương, “….”
La Phách Vương quyết định, lần sau nhìn thấy Bùi Lang ngu xuẩn kia, tuyệt đối tẩn cho gã một trận nên thân!
Cuối cùng nhóm bạn nhỏ đều cùng đi chiêm ngưỡng phong thái của Mã Vương, về nhà lại năn nỉ người lớn cho bọn chúng con vật thật quý vào, để Hề Bảo biết, bọn chúng cũng có thứ gì đó tốt hơn cả mã vương, mới chẳng thèm Mã Vương gì của nó, thực ra thật sự là vì thấy quá thèm.
Nhóm bạn nhỏ gây náo loạn khiến nhóm người lớn nhanh chóng biết tới, cười ồn ào, không gây ra chuyện gì cả.
Nhưng thực ra sau này Úc Linh có biết, bỏ một ngày ra cùng chơi với con trai trong nhà kính trồng hoa, hỏi con, “Bình thường không phải con chơi với chúng rất tốt sao? Sao tự dưng lại không chia sẻ thứ tốt của con cho chúng chứ hả?”
Hề Bảo dùng đôi tay mập mập giúp mẹ xúc đất, cái miệng nhỏ mấp máy, vẻ mặt nghiêm túc nói, ‘Gì đó của con chính là của con, không muốn cho chúng dính vào, sẽ để lại mùi”
Úc Linh, “….”
Tiểu Hề Bảo nhìn nhìn mẹ, hơi ngây thơ hỏi, ‘Mẹ à, con như vậy không đúng sao ạ?”
Úc Linh nghĩ ngợi, nói, “Hề Bảo à, chia sẻ một chuyện là chuyện vui vẻ, con có nguyện ý cùng ba mẹ, ông ngoại bà ngoại chia sẻ mã vương không?”
“Đương nhiên ạ!” Hề Bảo chẳng chút do dự nói, sau đó lại hơi do dự, ba mẹ, ông ngoại bà ngoại cũng khác chúng nó vậy.
“Vậy được rồi” Úc Linh rửa tay, ôm con trai, nói dịu dàng, “Con cùng những bạn nhỏ này chơi rất thân, họ đều là bạn của con, con có thể cùng chia sẻ với họ thứ con thích”
Hề Bảo ngẫm nghĩ, lại nhìn nhìn mẹ, không cam lòng nói, “Hề Bảo biết rồi”
Úc Linh xoa đầu bé, hôn lên hai má phúng phính của bé một cái, thấy bé đột nhiên đỏ mặt, không kìm được phì cười.
Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã biết xấu hổ, thật chẳng biết nó giống ai nữa.
Ít ra Hề Triển Vương trước đây cũng không biết thẹn thùng thế nào, làm việc còn kiêu ngạo hơn cả Hề Bảo, thứ anh coi trọng, mỗi lần cướp được thì cướp rất nhanh, khiến cho những đại yêu khác hận chỉ muốn quần ẩu một trận với anh.
Lần đầu tiên làm mẹ, con vẫn là một đứa trẻ bán yêu đặc biệt, Úc Linh đã sớm phát hiện ra cách giáo dục không thể dùng cách giáo dục con người được. Nhưng cho dù thế, cô vẫn hy vọng vào thời điểm còn bé, sẽ dạy dỗ cho bé là một đứa trẻ có tam quan tốt, cho dù thỉnh thoảng thấy có hơi không phù hợp cũng không sao.
So với Úc Linh đang cố gắng điều chỉnh tam quan của con trai, Hề Triển Vương thì tự do hơn, thậm chí có thể nói, vào thời điểm Úc Linh không biết, tính cách Hề Bảo hình thành đã bị ảnh hưởng nhiều bởi người ba đại yêu.
Cuối cùng lúc Hề Bảo tròn 3 tuổi, cũng đi cùng những bạn nhỏ khác đến lớp mầm non.
Trong nhà trẻ của bé cũng có mấy bạn nhỏ bán yêu như bé.
Ngày đầu tiên Hề Bảo đến trường, cả nhà xuất động, Giang Vũ Thành, An Như, Nhiếp Ung Hòa, Hề Từ, Úc Linh đều cùng đợi đưa bé đến trường.
Bùi Lang và Kỳ Tú Tú cũng đưa con trai đến trường, thấy nhóm Hề Từ thì lại gần chào hỏi.
Bùi Lang xoa xoa đầu con trai, nói với Hề Từ, “Hề Triển Vương, con trai tôi xin kính nhờ con trai ngài chiếu cố cho”
Bạn nhỏ Bùi gia cười híp cả mắt, nói giống y ba mình, “Hề Bảo, ba tớ nói, sau này tớ sẽ cùng bạn cùng nhau đi làm loạn! Tớ nghe bảo gần đây có một vườn mộ, tối có động tĩnh khác thường, tối ngày nào đó chúng ta cùng đi tham mộ đi”
Hề Bảo nhìn nó từ đầu đến chân, khuôn mặt banh ra, nói, “Không cần ngu ngốc, chỉ bằng thực lực hai chúng ta, chỉ có đưa đi làm điểm tâm cho đối phương thôi” Dừng chút, lại bổ sung thêm một câu, “Trẻ ngoan tối không nên tùy tiện ra khỏi nhà”
Bạn nhỏ Bùi hơi ủ rũ.
Bùi Lang nghe thấy con trai đánh chủ ý như thế, quả thật quá to gan lớn mật, vỗ páp một cái vào mông cậu, mặt hổ nghiêm nghị, “Cấm không được làm chuyện ngu xuẩn, nếu không đánh tét mông con, có tìm mẹ con xin xỏ cũng vô dụng”
Bạn nhỏ Bùi nhìn nhìn liếc liếc mẹ nó một cái.
Kỳ Tú Tú cảm thấy không thể để con trai gấu gan to được, không dám hé răng, đợi sau khi về nhà, sẽ nói chuyện với cậu một chút, nếu không nghe khuyên bảo, cấm hai cha con không được ăn bánh ngọt một tháng.
Người lớn dặn dò vài câu, bọn nhỏ được đưa vào phòng học.
Nhóm bạn nhỏ ngày đầu tiên đi học phát hiện ra chung quanh còn có những bạn nhỏ đang chơi đùa, nhanh chóng quên hết sợ hãi lúc ngày đầu tiên đi học, tiến vào cùng chơi, lấy Hề Bảo làm trung tâm.
Nhóm người lớn đứng ở bên ngoài phòng học một lát, thấy không có bạn nhỏ nào khóc nháo tìm người lớn, cũng vui mừng chua xót, mãi lâu sau mới rời đi.
P/S: Thế là một đứa con tinh thần của mình lại ra đời nữa, hoàn thành một chặng đường đi rất dài, rất xa và cuối cùng cũng đi đến đích, kết thúc hoàn mỹ. Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng mình đi tới chặng cuối cùng này và hy vọng trong tương lai lại tiếp tục đồng hành cùng mình đi tiếp tới những chặng đường khác nữa.THE END
“Hề Bảo ngoan, chúng ta không đi, cùng ở nhà với ông ngoại được không?’ Giang Vũ Thành dịu dàng khuyên.
Hề Bảo liếc mắt nhìn ông ngoại một cái, tay nhỏ ôm chặt lấy chân ba, khuôn mặt tròn như bánh bao, giọng đầy non nớt nói, “Không, Hề Bảo muốn đi cùng ba ba cơ!”
Lòng Giang Vũ Thành nát tan, tiểu Hề Bảo, cháu không cần ông ngoại nữa sao?
Mễ Thiên Sư cũng bị làm cho hoảng sợ, nhìn nhìn Giang Vũ Thành tức giận, lại nhìn thằng bé ý chí kiên định, bất giác cũng không rõ phải làm sao, chỉ đành nhìn về phía ba nhóc Hề Từ.
Hề Từ ngồi xuống, nhìn thẳng vào con trai. Tiểu Hề Bảo vội vàng vươn tay nhỏ ra ôm cổ ba, cứ như sợ ba vứt mình ở lại vậy.
“Ở đó rất nguy hiểm, có nhiều thứ rất đáng sợ” Hề Từ mở lời.
“Không sợ!” Hề Bảo đáp, nắm tay nhỏ nắm chặt lại, “Có ba rồi”
Mễ Thiên Sư, “….”
Tình cảm là nhóc rất tin tưởng ba nhóc đi ha. Tốt quá, ba nhóc quả thật rất lợi hại!
Giang Vũ Thành, “Hề Bảo, ở đó thực sự rất nguy hiểm, đừng đi với ba cháu, chẳng may xảy ra cái gì….phì phì, tuyệt đối là không có việc gì”
Hề Bảo không thèm để ý lời khuyên ông ngoại, đôi tay cứ ôm lấy cổ ba không buông, thậm chí còn dùng cặp mắt đen láy nhìn ba bé, rất biểu hiện “Nếu ba ỷ vào sức lực mạnh mà bỏ con xuống, thì không phải là ba ba tốt nữa”
Mễ Thiên Sư nhìn, không kìm được cảm khái, cảm thấy trẻ con bây giờ, sao đứa nào cũng đều là quỷ tinh hết cả vậy, đặc biệt còn có chủ ý nữa, khác hẳn trẻ con trước đây.
Trên mặt Hề Từ vẫn mỉm cười như cũ, bế bé lên bảo, “Hề Bảo muốn đi cũng được, nhưng phải được mẹ con đồng ý đã”
Nghe thấy vậy, Giang Vũ Thành và Mễ Thiên Sư đều yên tâm.
Là người mẹ, tuyệt đối sẽ không để con mình gặp nguy hiểm, nghĩ nhất định Hề Bảo sẽ bị giữ lại.
Hề Từ lập tức lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Úc Linh đang đóng phim ở Tây Bắc kia. Sau khi điện thoại thông, Hề Từ ấn loa ngoài, đưa điện thoại cho con trai.
Hề Bảo dùng bàn tay mập béo che điện thoại, nghe thấy tiếng mẹ ở đầu bên kia, giọng non nớt cất lên, “Mẹ”
“Hề Bảo, có chuyện gì à?’
“Mẹ ơi, Hề Bảo muốn đi cùng ba ra ngoài”
“Đi đâu?”
“Núi XX”
“….. Đi tới đó làm gì?”
“Đi đánh đồ xấu”
“…..”
“Mẹ à, Hề Bảo muốn đi, có ba ba, Hề Bảo sẽ an toàn thôi”
“…”
Hề Bảo quay đầu nhìn về phía ba, lại thấy ba mỉm cười nhìn mình, mấp máy môi đỏ, đỏ mặt làm nũng, “Mẹ ơi, để Hề Bảo đi đi mà, ba mẹ không ở nhà, Hề Bảo thật đáng thương quá…”
Mễ Thiên Sư và Giang Vũ Thành thấy thằng nhóc thối làm nũng đỏ mặt mà kinh sợ.
Nên biết từ sau khi Hề Bảo sinh ra đến giờ, lúc nào cũng bộ dạng kiêu ngạo, trẻ con đứa nào mà chẳng ầm ĩ, khóc thút thít mà chẳng liên quan bé. Cứ như bé dù tuổi còn nhỏ đã hiểu rõ, loại chuyện này rất mất mặt, nó phải là một đứa bé hoàn mỹ, tuyệt đối không làm ra những chuyện mất mặt như thế.
Giang Vũ Thành kinh ngạc rồi lại không kìm được đau lòng.
Cháu ngoại bảo bối tự dưng muốn đi cùng ba nó gặp nguy hiểm, chẳng tiếc mà làm nũng, đây vốn là cách làm mà không người nào cự tuyệt nổi cả.
Quả nhiên, nghe thấy thằng nhóc đột nhiên cao hứng nói với người đầu dây bên kia, “Mẹ là tốt nhất’, thì đã biết chuyện này hết cách rồi, sau đó thằng nhóc thối cực kỳ cao hứng đưa điện thoại cho ba nó, chạy tới giữ chặt Giang Vũ Thành.
“Ông ngoại à, thay quần áo cho Hề Bảo đi, Hề Bảo muốn đi cùng ba ba”
Giang Vũ Thành, “…. Bảo bảo à, chúng ta không đi có được không? Ở đó quá nguy hiểm, ở nhà với ông ngoại chẳng phải tốt sao?”
Hề Bảo dùng đôi mắt to đen láy nhìn nhìn ông, cũng không mở miệng nói chuyện. Vì thế Giang Vũ Thành thua thảm, lại mặc quần áo cẩn thận cho cháu ngoại bảo bối rồi còn bỏ ít đồ ăn vặt bé thích vào trong túi sách, cho bé đeo túi trên lưng, cuối cùng ôm lấy khung cửa nhìn họ rời đi, giống như một lão già đáng thương bị người ta vứt bỏ vậy.
Hề Bảo ghé đầu lên vai ba, vẫy vẫy tay nhỏ bé về phía ông ngoại, kêu lên, “Ông ngoại, Hề Bảo về sẽ mua quà cho ông ngoại”
Ngày lễ tết Hề Bảo được lì xì khá nhiều, Hề Từ đều để bé thu cả, thằng bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết tiền là thứ tốt, đây cũng là do Lâm Cửu mỗi lần tới đều khoe khoang mình kiếm được nhiều tiền tới mức nào, rồi lại cho mượn bao nhiêu tiền, có bao nhiêu tiểu yêu vay nợ cậu thế nào, nói nhiều quá đến mức thằng bé cũng biết có tiền có lợi tới mức nào, có thể sai yêu say cối, vì thế bỏ tiền lì xì của mình vào trong chiếc tủ sắt mà ba chuẩn bị riêng cho bé cất đi.
Giang Vũ Thành nghe xong, lại thấy uất ức và chua xót, quả nhiên đứa bé nhà họ là người đáng yêu nhất thế giới, nhưng lại kiên cường, cũng là đứa bé khiến người ta đau đầu nhất.
Tiểu Hề Bảo gấu thế này, tuyệt đối là di truyền từ mẹ trăm phần trăm, trong bất chợt Giang Vũ Thành cũng không rõ nên cao hứng hay không nữa.
***
Mục tiêu sắp tiếp cận, lúc này sắc trời dần trở nên u ám.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, mặt trời vẫn còn ở trên cao, nhưng lúc xe đi vào trong núi, mặt trời dần lẩn vào trong mây đen, toàn bộ bầu trời trở nên mờ mịt xám xịt, cảnh sắc chung quanh có phần ảm đạm hơn.
Hề Bảo ngồi cạnh ba ba mình, đôi chân nhỏ đung đưa, tay nhỏ nắm lấy hai viên ngọc mẹ đưa cho bé, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó không kìm được lại ghé lên người ba ngủ thiếp đi.
Hề Từ đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ của bé vỗ nhè nhẹ, cúi đầu nhìn bé cười cười.
Hề Bảo ngửa đầu nhìn ba, đôi môi đỏ hơn những đứa bé bình thường nhếch lên, cười với ba một cái.
Mễ Thiên Sư lái xe đằng trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh đó, bất giác cảm thán, quả nhiên là cậu bạn nhỏ kiêu ngạo, cha mẹ của bé cũng không phải vậy, có thể ít cười với ba mẹ mình quá, cười nhiều mới đáng yêu hơn.
Hề Từ trấn an con trai, tiếp tục nhìn bản đồ do tổ Dị cung cấp cho anh, bên cạnh còn để một tinh la bàn. Lúc này xe đã đi qua một quốc lộ trên núi, đi về phía rừng cây.
Mễ Thiên Sư vừa điều khiển tay lái, vừa nói, “Nhìn biểu hiện của tinh la bàn, lần này có yêu quỷ tác loạn, hẳn trong núi có tà vật xuất hiện, cũng không rõ là thứ gì, bói toán cũng không ra rõ lắm, đến lúc đó anh phải cẩn thận chút”
Thứ bói toán này, lúc nào cũng huyền ảo khó dò, chuyện có thể cho người biết rất ít, người bói toán chỉ đành tự bản thân mình tìm hiểu. Hơn nữa kết quả bói toán cũng không phải duy nhất, mà bất kể lúc nào cũng có thể thay đổi kết quả vì một số nhân tố bên ngoài, đây cũng là chỗ ảo diệu của thuật bói toán.
Thuật bói toán của Mễ Thiên Sư là do Thước lão thái gia dạy cho. Việc dạy tuy không lợi hại bằng lão thái gia nhà anh ta nhưng cũng đã rất nổi tiếng trong cùng thế hệ rồi.
Qua bói toán, anh ta phát hiện ra bản thân có thể chết trong nhiệm vụ lần này nên đành tìm đến giúp sức bên ngoài.
Bói toán coi như là biết trước một lần, để người ta có thể tránh một số chuyện không tốt. Đương nhiên, thỉnh thoảng, số mệnh đã định rồi, cho dù có chuẩn bị kỹ thế nào cũng khiến người ta không thể tránh được, chứ đừng nói tới chuyện khác. Ít nhất, lần bói toán này mặc dù Mễ Thiên Sư có thể bói ra chuyện mình sẽ chết, nhưng vẫn có một đường sống.
Không thể nghi ngờ, đường sống này chính là tìm sự trợ giúp lợi hại bên ngoài.
Hề Từ ừ một câu, nhớ kỹ bản đồ, rồi cất nó đi, sau đó cúi đầu nhìn về phía con trai đang hiếu kỳ nhìn chung quanh, nói dịu dàng, “Hề Bảo có sợ không?”
Hề Bảo ngẩng đầu nhìn cha, đôi mắt to đen láy lúc nhìn nhìn người ta khiến cho cái mặt tròn trắng như bánh bao cũng lanh lợi nhất, lắc đầu, tiếp tục ngẩng đầu nhìn qua ngoài cửa sổ.
Xe đi xuyên qua rừng cây, đi tới một nơi trống trải.
Mễ Thiên Sư dừng xe, quay đầu nói với Hề Từ, “Tiếp theo, chúng ta hẳn lên núi không sao chứ?” Nói xong, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống đứa bé loli ngồi trên xe kia.
Cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé chưa đầy ba tuổi, cho dù là bán yêu, Mễ Thiên sư vẫn hơi lo lắng. Đương nhiên, anh ta nhớ tới bản thân mình lúc ba tuổi ấy, vẫn bị trưởng bối trong nhà dẫn đi cùng làm nhiệm vụ, bị một đám quỷ quái làm cho sợ hết cả hồn, sau đó còn muốn gọi lão thái gia về, nghĩ lại khổ không thể tả.
“Không sao” Hề Từ nói xong ôm con trai xuống xe.
Sau khi khóa kỹ xe, Mễ Thiên Sư xuất ra hai lá bùa, dán lên xe, một người hai yêu cùng vào núi.
Tự dưng có một trận gió lạnh thổi tới, thổi qua núi rừng, khiến lá bùa dán trên xe bay lên, cơn cuồng phong như muốn xé nát nó ra vậy. Lá bùa bị gió thổi bay phần phật liên tục, chu sa trên lá bùa nổi lên luồng sáng đỏ, cuối cùng trận cuồng phong kia không cam lòng rời đi, trời đất khôi phục lại yên tĩnh đến quỷ dị.
Mễ Thiên Sư nâng tinh la bàn lên, đi theo hướng tinh la bàn chỉ thị.
Đường vào núi đi không được tốt, thậm chí chẳng có đường mà đi, Mễ Thiên Sư đi phía trước hơi khó khăn, không thể không gọi quỷ nô ra giúp anh ta mở đường.
Hề Từ đi lại thanh nhàn phía sau anh ta, dáng cao ngất, như đi trong đường bình thường, không bị ảnh hưởng chút nào.
Từ lúc vào núi, hoàn cảnh chung quanh càng trở nên âm u, rõ ràng đang ban ngày ban mặt, mà rừng quỷ lại khiến cho người ta có cảm giác âm trầm, yêu ma quỷ quái nấp trong tối thường dùng ánh mắt ngập tràn ác ý âm thầm xem xét họ, khiến người ta có cảm giác rất khó chịu.
Ánh mắt Hề Bảo lướt nhìn có mấy tia tím, tay nhỏ bé nắm thật chặt.
Hề Từ hình như cũng cảm giác được, cúi đầu nhìn con trai, phát hiện trên gương mặt trắng nõn của con trai yêu văn như ẩn như hiện, bất giác hơi kinh ngạc, đưa tay vỗ nhè nhẹ bé, xoa xoa đầu bé cười, ôm bé đi tiếp.
Rất nhanh, cùng một trận gió lạnh thổi tới là tiếng cười quỷ dị vang lên, trong khu rừng yên tĩnh khiến lông tóc người ta như dựng đứng lên. Song người và yêu ở dây không để ý, cứ tiếp tục đi trước, mãi cho đến lúc có một đám bóng đen từ chỗ tối nhảy ra vọt thẳng tới chỗ họ.
Mễ Thiên Sư ném tinh la bàn lên, hai tay cầm mấy lá bùa cũng ném qua.
Hề Từ lật tay, trong tay xuất hiện một cây kiếm gỗ đào, một trận bóng kiếm, trên đất xuất hiện đầy tay chân cụt, trong không khí ngập tràn mùi vị tanh hôi.
Mễ Thiên Sư ném từng lá bùa khắp chung quanh, lá bùa tự cháy giữa không trung, biến thành một đốm lửa bùa, đem toàn bộ những thi thể yêu vật và quỷ quái bẩn thỉu đốt thành tro tàn.
“Vật kia cách chúng ta khá gần” Mễ Thiên Sư nói.
Hề Từ không đáp lại.
Mễ Thiên Sư quay đầu lại nhìn qua, phát hiện ra con đại yêu này hiện giờ đã yêu hóa, tóc dài xuống tận khuỷu tay, tùy tiện lấy một trâm ngọc vén nó lên không để cho nó dính vào tang vật trên đất. Yêu văn màu tím nở rộ trên mặt, môi đỏ như máu, đôi mắt tím cười đầy tà nghễ, hồn xiêu phách lạc, nhìn cực kỳ yêu diễm.
Lại nhìn đứa nhỏ trong ngực anh đang ôm trông hoạt bát kia, lúc này trên gương mặt tròn cũng hiện ra yêu văn màu tím, người ta vừa nhìn thì đã biết là hai cha con, nhìn cực kỳ yêu dã, khiến người ta cũng kinh tâm hồn phách.
Mễ Thiên Sư kinh ngạc, “Hề Bảo đây làm sao thế?”
“Không sao, hơi bị kinh hách chút” Hề Từ vỗ vỗ con trai, cũng không để ý.
Bán yêu bình thường thoạt nhìn như một nhân loại bình thường, nhưng là bán yêu, trên người cũng có đặc thù của yêu, khi họ gặp phải nguy hiểm hoặc tâm tình dao động lớn, yêu văn sẽ hiện lên trên người, khí lực cũng lớn theo, có được năng lực của loài yêu.
Mễ Thiên Sư tiếp xúc bán yêu không nhiều, thấy Hề Bảo không sao thì yên tâm.
Hai người một yêu tiếp tục đi lên đỉnh núi, dọc đường đi chém giết vô số quỷ vật và yêu vật. Bất giác, sắc trời dần tối đen.
Hề Từ kiểm tra xác yêu vật trên đất, dùng nhánh cây khều, nhìn một lúc rồi đứng dậy, nói với Mễ Thiên Sư, “Thời gian những yêu vật này sa đọa chưa tới một tháng, số lượng hẳn không nhiều”
Mễ Thiên Sư thở phào, anh ta không hy vọng tai họa khiến toàn bộ yêu và động vật trong núi đều biến thành yêu vật, như vậy rất phiền phức.
Mãi cho tới tận khuya, cuối cùng Mễ Thiên Sư cũng tìm được tai họa tác loạn trong núi kia.
“Đây là thứ gì?” Mễ Thiên Sư không kìm được kinh ngạc hỏi.
Trong bóng đêm vô tận, gió lạnh rít gào, oán khí ngập trời, bám bên chỗ sườn núi có một quái vật cả người thối rữa, dùng đôi mắt đỏ tươi tanh tưởi nhìn trừng trừng một người hai yêu bên này, có thể nhào tới mà thôn phệ bất cứ lúc nào.
“Là thi bạt” Hề Từ hiểu biết rộng, lập tức nói ra ngay tồn tại tác loạn trong núi này.
Mễ Thiên Sư rùng mình, không kìm được xoa gáy, hiểu rõ thứ này khó đối phó, nếu chỉ mình anh ta, cho dù có Quỷ Vương Tô Loan giúp cũng khó hai tay đấm kẻ địch bốn tay, kiểu gì cũng mất nửa cái mạng.
Nếu tìm được ngọn nguồn tác loạn rồi, dĩ nhiên phải diệt.
Quỷ Vương Tô Loan xuất hiện trong bóng tối, phối hợp với Mễ Thiên Sư cùng tiến lên triền đấu với thi bạt kia.
Hề Từ đứng ở trước núi, dây bàn long bay múa ở phía sau anh, đem toàn bộ quỷ quái và yêu vật quanh đó bị thi bạt triệu hồi khu trừ sạch sẽ, thuận tay tinh lọc uế khí chung quanh.
“Ba ba!”
Đột nhiên Hề Bảo kêu lên. Hề Từ sớm đã có chuẩn bị, kiếm gỗ đào trong tay dịch qua, chỉ nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, rồi thấy thi bạt dáng người thấp bé, cả người hư thối cách đó không xa bị kiếm gỗ đào xuyên qua ngực, đóng đinh thẳng vào vách đá.
Thi bạt đó thoạt nhìn tựa như một đứa nhỏ tám tuổi, mặt gầy chỉ có da bọc xương, cặp mắt đỏ như máu mở to, nhe răng gào thét về phía họ, lộ ra răng nanh máu tanh, nhìn cực kỳ hung ác.
Thi bạt ở cách ngọn núi lở cách đó không xa bị Quỷ Vương Tô Loan bóp cổ thấy thế, phát ra tiếng kêu chói tai, vội vàng muốn nhào tới, bị phù trận Mễ Thiên Sư bày ra cản lại, chỉ có thể ở trước phù trận nhìn sang bên này kêu chói tai, giương nanh múa vuốt, muốn giãy khỏi trói buộc của Quỷ Vương.
“Là một thi bạt” Hề Từ nói trên mặt hơi kinh ngạc.
Bình thường phát sinh ra một thi bạt là cực khó, không ngờ ở chỗ này lại phát sinh ra một đôi mẹ con thi bạt, chẳng trách mà quỷ quái và yêu vật ở ngọn núi này nhiều như thế, hẳn là do thi bạt này dùng để nuôi tiểu thi bạt, ra tay chế tạo mà có.
Nếu không có mẹ thi bạt nổi lòng tham quá mức, khắp bốn phía, triệu quỷ quái và yêu vật để nuôi tiểu thi bạt, khiến cho khí thiên địa phương này thay đổi, tiếp đó để cho tổ Dị Văn để ý, mới phái thiên sư tới đây xử lý, nếu không hiện giờ nó vẫn có thể lặng lẽ ẩn ở chỗ trong núi rừng này, chậm rãi làm mình mạnh lên, biến thành một tai họa lợi hại một phương.
Hề Từ sau khi đóng đinh tiểu thi bạt lên vách núi đá, đưa một viên ngọc châu cho con trai.
Hề Bảo nắm ngọc châu trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cha, khuôn mặt nhỏ vẫn căng cứng như cũ, yêu văn tím trên mặt trắng nõn giống y chang cha mình.
“Hề Bảo, nào, đem viên ngọc này bắn vào thân thể nó đi, đem nó tinh lọc” Hề Triển Vương nói dịu dàng.
Viên ngọc châu này vốn là đồ cổ chôn sâu trong mộ, sau khi tinh lọc khí dơ bẩn bên trên, được thiên sư luyện thành một pháp khí khắc tà, là một trong các loại vũ khí. Hề Triển Vương và Giang Úc Linh muốn làm đồ chơi cho con trai không phải là những sản phẩm điện tử và người máy bình thường mà là các loại pháp khí.
Hề Bảo thường xuyên chơi viên ngọc châu này, biết ý của cha, gật gật đầu, nhìn tiểu thi bạt đang giãy dụa trên vách đá kia, tay nhỏ khẽ động, ngọc châu trong tay như bật khỏi dây cung, bắn đi.
Lúc viên ngọc nhập vào trong người tiểu thi bạt, viên ngọc châu đột nhiên lóe lên từng luồng sáng rực như mũi nhọn ánh trăng, tiểu thi bạt hét lên một tiếng, máu thịt cả người trong nháy mắt hư thối biến thành một bãi máu loãng, dần biến thành một bộ khung xương đen treo trên vách đá.
Chỉ là, tiểu thi bạt vẫn chưa chết, xương cốt rung động, răng nanh cứ mở ra khép vào, lại bày ra trạng thái hò hét hung ác.
Mẹ thi bạt ở xa xa phát hiện ra tình hình tiểu thi bạt, càng thêm điên cuồng, dĩ nhiên công kích loạn xạ, Mễ Thiên Sư thừa dịp đó, để Tô Loan khống chế nó, vứt lên tinh la bàn, dẫn lực ngôi sao đem nó tru diệt.
Ánh sáng ngôi sao phá tan u ám, nhập sâu trong cơ thể thi bạt.
Ánh mắt Hề Bảo nhìn không chớp, sau đó được một bàn tay che mắt lại. Hề Bảo cứng ngắc vùi vào trong lòng ba, không nói gì.
Một lúc sau, dị động trời đất cuối cùng trở lại bình thường, hai thi bạt đã bị tru diệt, âm phong tán đi, khắp nơi yên tĩnh, giữa bầu trời đêm xuất hiện nhiều điểm sáng lấp lóe.
Hề Từ bỏ tay che mắt con trai ra, gương mặt yêu dã chẳng giống người thường, nói giọng nhẹ nhàng, “Hề Bảo có sợ không?’
Hề Bảo chớp chớp mắt, tay nhỏ ôm cổ cha, nhìn nhìn chung quanh, đem dán chặt thân thể nhỏ bé vào người cha, khuôn mặt tròn trắng bảo, “Không sợ, có ba rồi”
Hề Từ không kìm được bật cười, vỗ nhẹ lưng bé.
Mễ Thiên Sư mệt mỏi kéo lên thân thể đi tới, thoáng nhìn qua tiểu thi bạt kia, tình hình lúc trước anh ta cũng thấy, hiểu ra lần này Hề Triển Vương dẫn con trai tới, không những hướng dẫn mở mắt cho nó, đồng thời cũng cho thằng bé tích lũy chút kinh nghiệm.
Nghĩ đến lúc bản thân mới ba tuổi bị các trưởng bối trong nhà ép buộc, cũng chưa từng có đứa nhỏ 3 tuổi nào lại bị dẫn tới đây cả.
“Hề Bảo giỏi quá!” Mễ Thiên Sư khen nức nở.
Hề Bảo quay đầu nhìn anh ta, cái miệng nhỏ hồng lặng lẽ nhếch lên, có vẻ rất vui.
Quả nhiên trẻ con cần khích lệ, mới trở nên thành thạo. Mễ Thiên Sư được một đứa nhóc trắng nõn như bánh bao chữa khỏi, có vẻ hiểu ra chuyện trưởng bối trước đây trong nhà thích đưa anh ta đi huấn luyện là sao rồi, nhìn anh ta sợ chết khiếp đi, rồi sau đó lại đi ra an ủi…
Soái, quả nhiên trưởng bối gì đó đều là xấu xa!
Cuối cùng cũng xử lý xong chuyện ở ngọn núi này, Mễ Thiên Sư bị thương nhẹ, không chết, coi như thành công mỹ mãn.
Sau khi suốt đêm xuống núi, tìm một khách sạn ở gần thị trấn đó nghỉ ngơi.
Hề Bảo tuổi còn nhỏ, đã sớm không cưỡng nổi ngủ ngay trên xe, được cha bế đến khách sạn tắm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Hai cha con cùng tắm rửa, rửa sạch uế khí dính trên người, rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Tiểu Hề Bảo lăn vào lòng cha mình, tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to của anh, rồi cảm giác an tâm, tiếp tục ngủ say sưa.
Sáng hôm sau, Mễ Thiên Sư ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, ngáp một cái đi tìm Hề Từ ở phòng bên, phát hiện ra hai cha con đã tỉnh, Hề Từ đang giúp con trai mặc quần áo, khuôn mặt nhỏ của tiểu Hề Bảo đỏ bừng, xem ra ngủ rất ngon, chuyện hôm qua cũng không làm cho cậu bé bị kinh sợ quá mức, còn hơn cả mình năm đó nữa. Quả nhiên không hổ là đứa bé bán yêu.
“Hề lão đại, nhiệm vụ lần này tôi đã báo với tổ rồi, mấy ngày tới sẽ có thù lao gửi vào trong thẻ của anh. Tiếp theo anh định đi đâu không?”
Hề Từ cho con trai đánh răng, vừa nói, “Đợi lát nữa chúng tôi sẽ đi Tây Bắc”
Mễ Thiên Sư chớp mắt, cười bảo, ‘Nghe nói người đẹp Giang đang ở Tây Bắc quay phim, mọi người định đi tìm cô ấy sao?”
Hiện giờ nhóm thiên sư có một nhóm là fan cuồng của Giang Úc Linh, bình thường lúc không có nhiệm vụ, ở ngay tại nhóm bàn tán nói chuyện về cô, có mấy thiên sư được Giang Úc Linh cứu thật sự trở thành fan cuồng, lúc nào cũng nắm chắc hành trình công tác của cô, vật quỷ nô là thứ tồn tại tìm hiểu tốt nhất, cứ tùy tiện hỏi han mấy con quỷ khác là có thể biết rõ, còn lợi hại hơn mấy phóng viên bát quái giải trí nhiều.
Mễ Thiên Sư lúc không có việc gì cũng thích đi tham gia náo nhiệt, vì thế hiện giờ người đẹp Giang đang ở đâu cũng biết rất rõ.
“Đúng, đi thăm ban, tiện đi dạo ở Tây Bắc luôn” Hề Từ đáp.
Sau khi chào tạm biệt Mễ Thiên sư, Hề Từ chẳng thèm để ý tới cha vợ gọi điện đoạt mệnh liên tục, cứ ôm con trai đi Tây Bắc tìm vợ. Đúng, lấy cái tên đẹp đẽ là thăm ban.
Hai cha con đi thăm ban, lúc cả hai xuất hiện ở đoàn làm phim, toàn bộ đoàn làm phim đều chấn động, hôm đó tin tức giới giải trí biết tin cả hai cha con cùng đi thăm ban ở Tây Bắc, đã chấn động bùng nổ khắp thế giới.
Tiểu Hề Bảo nhìn nhìn mẹ, hai chân nhỏ chạy lạch bạch tới, bổ nhào vào ngực cô.
Cái cảnh yêu thương ấy, được Trần Minh Minh dùng điện thoại chộp được, nhìn yêu thích mãi không thôi.
Lúc này Úc Linh đang trong trang phục thiếu nữ dân tộc thiểu số, ôm lấy con trai, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của bé, mỉm cười hỏi, “Lần này Hề Bảo đi đâu vậy? Có nhớ tới mẹ không?”
Mặt Hề Bảo hơi đỏ lên, ôm chặt cô mẹ, cất giọng non nớt nói, “Hề Bảo nhớ mẹ”
Úc Linh thấy bé bình thường cũng không bám dính người như thế, không kìm được nhìn về phía Hề Từ, Hề Từ nhỏ giọng thì thào vào tai nói mấy câu, thì hiểu ra lần này con trai bị dọa, trong lòng thấy hơi đau lòng thương tiếc.
Với hành vi Hề Từ mang con trai đi cùng, tuy trong lòng Úc Linh rất lo lắng nhưng vì quá tin tưởng Hề Từ sẽ bảo vệ tốt cho bé, nên mới không kiên quyết ngăn cản. Nhưng dù con trai có thành thục thế nào thì vẫn là trẻ con, lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện thần quái, sợ hãi cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác thở dài, quyết định rút ra mấy ngày ở bên bù cho bé.
Nghe nói họ đã tới Tây Bắc, Nhạc Chính Tước bỏ hết mọi chuyện, tự mình dẫn họ đi thăm phong cảnh vùng Tây Bắc.
Nhạc Chính Tước vô cùng hứng thú với tiểu Hề Bảo, chẳng mấy khi gặp được, đã xốc bé lên, cười nói, ‘Nhóc con, có hứng đi với ta làm một trận không?’
Phản ứng của Hề Bảo là bắn một viên ngọc lên mặt anh ta, cái mặt nhỏ căng chặt.
Nhạc Chính Tước tiếp được viên ngọc kia, thích thú nở nụ cười, quay đầu nói với Hề Từ, “Nhóc con này giống anh thật” Đều là kẻ kiêu ngạo không phục người. Sau đó ôm đứa bé vào lòng xoa xoa, cười tủm tỉm nói, “Được rồi, là lỗi của chú, bồi tội cho cháu này”
Nói xong, anh ta đặt bé ngồi lên vai mình, xoay người lên ngựa dẫn bé đi cưỡi ngựa. Nhạc Chính Tước chính là một hán tử làm việc thoải mái vùng Tây Bắc, không hợp gì với bộ mặt quá mức tuấn mỹ tà dị kia của anh ta, đặc biệt là nam tử hán. Quả nhiên, lát sau, tiểu Hề Bảo đã thích đi chơi cùng anh ta, đặc biệt là lúc Nhạc Chính Tước cho bé đi cưỡi ngựa là cao hứng nhất.
Trọn một ngày, một lớn một nhỏ đã trở thành bạn thân, Nhạc Chính Tước xoa xoa đầu Hề Bảo nói, “Ở bên chỗ chú có một con ngựa vương, sẽ tặng cho Hề Bảo”
“Cảm ơn chú!” Hai mắt Hề Bảo sáng ngời trong suốt nhìn anh ta.
Đợi rốt cuộc lúc họ về thành phố B, Hề Bảo nhận được rất nhiều quà, trong đó có một con ngựa vương, là Nhạc Chính Tước tự mình huấn luyện tốt tặng cho Hề Bảo, mang từ Tây Bắc về, thả vào trong trường ngựa của Giang gia để nuôi.
Bình thường có mấy đứa nhỏ bán yêu chơi thân với Hề Từ biết bé đã về, đều chạy tới tìm bé, nghe nói Nhạc Chính Tước ở Tây Bắc tặng cho bé một con ngựa vương, thì hâm mộ quá mức, cứ năn nỉ ồn ào đòi bé dẫn đi xem con ngựa vương.
Vẻ mặt Hề Bảo rụt rè, “Chỉ được nhìn thôi, không được sờ”
Bạn nhỏ Bùi gia tò mò hỏi, “Vì sao không được sờ chứ? Cho mình cưỡi một lát được không?”
“Không được, đây là của ta!” Biểu hiện Hề Bảo không đổi, giọng cũng không lay chuyển.
Bạn nhỏ Bùi gia nhìn nhìn bé một lát, xoay người gọi điện cho La Phách Vương vùng Đông Bắc tố cáo, “Chú La, chú Nhạc Chính tặng cho Hề Bảo một con ngựa vương, chú tặng cháu một đầu Hổ Vương đi”
La Phách Vương, “….Ta tặng mình cho cháu được không?” Hổ Vương vùng Đông Bắc chẳng phải là gã sao? Tuyệt đối không thể nhịn!
Vẻ mặt bạn nhỏ Bùi gia ghét bỏ, ‘Không cần! Ba cháu nói chú già mà không kính, làm việc không biết kiềm chế, sẽ dạy bạn nhỏ hư hỏng, không cần chú”
La Phách Vương, “….”
La Phách Vương quyết định, lần sau nhìn thấy Bùi Lang ngu xuẩn kia, tuyệt đối tẩn cho gã một trận nên thân!
Cuối cùng nhóm bạn nhỏ đều cùng đi chiêm ngưỡng phong thái của Mã Vương, về nhà lại năn nỉ người lớn cho bọn chúng con vật thật quý vào, để Hề Bảo biết, bọn chúng cũng có thứ gì đó tốt hơn cả mã vương, mới chẳng thèm Mã Vương gì của nó, thực ra thật sự là vì thấy quá thèm.
Nhóm bạn nhỏ gây náo loạn khiến nhóm người lớn nhanh chóng biết tới, cười ồn ào, không gây ra chuyện gì cả.
Nhưng thực ra sau này Úc Linh có biết, bỏ một ngày ra cùng chơi với con trai trong nhà kính trồng hoa, hỏi con, “Bình thường không phải con chơi với chúng rất tốt sao? Sao tự dưng lại không chia sẻ thứ tốt của con cho chúng chứ hả?”
Hề Bảo dùng đôi tay mập mập giúp mẹ xúc đất, cái miệng nhỏ mấp máy, vẻ mặt nghiêm túc nói, ‘Gì đó của con chính là của con, không muốn cho chúng dính vào, sẽ để lại mùi”
Úc Linh, “….”
Tiểu Hề Bảo nhìn nhìn mẹ, hơi ngây thơ hỏi, ‘Mẹ à, con như vậy không đúng sao ạ?”
Úc Linh nghĩ ngợi, nói, “Hề Bảo à, chia sẻ một chuyện là chuyện vui vẻ, con có nguyện ý cùng ba mẹ, ông ngoại bà ngoại chia sẻ mã vương không?”
“Đương nhiên ạ!” Hề Bảo chẳng chút do dự nói, sau đó lại hơi do dự, ba mẹ, ông ngoại bà ngoại cũng khác chúng nó vậy.
“Vậy được rồi” Úc Linh rửa tay, ôm con trai, nói dịu dàng, “Con cùng những bạn nhỏ này chơi rất thân, họ đều là bạn của con, con có thể cùng chia sẻ với họ thứ con thích”
Hề Bảo ngẫm nghĩ, lại nhìn nhìn mẹ, không cam lòng nói, “Hề Bảo biết rồi”
Úc Linh xoa đầu bé, hôn lên hai má phúng phính của bé một cái, thấy bé đột nhiên đỏ mặt, không kìm được phì cười.
Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã biết xấu hổ, thật chẳng biết nó giống ai nữa.
Ít ra Hề Triển Vương trước đây cũng không biết thẹn thùng thế nào, làm việc còn kiêu ngạo hơn cả Hề Bảo, thứ anh coi trọng, mỗi lần cướp được thì cướp rất nhanh, khiến cho những đại yêu khác hận chỉ muốn quần ẩu một trận với anh.
Lần đầu tiên làm mẹ, con vẫn là một đứa trẻ bán yêu đặc biệt, Úc Linh đã sớm phát hiện ra cách giáo dục không thể dùng cách giáo dục con người được. Nhưng cho dù thế, cô vẫn hy vọng vào thời điểm còn bé, sẽ dạy dỗ cho bé là một đứa trẻ có tam quan tốt, cho dù thỉnh thoảng thấy có hơi không phù hợp cũng không sao.
So với Úc Linh đang cố gắng điều chỉnh tam quan của con trai, Hề Triển Vương thì tự do hơn, thậm chí có thể nói, vào thời điểm Úc Linh không biết, tính cách Hề Bảo hình thành đã bị ảnh hưởng nhiều bởi người ba đại yêu.
Cuối cùng lúc Hề Bảo tròn 3 tuổi, cũng đi cùng những bạn nhỏ khác đến lớp mầm non.
Trong nhà trẻ của bé cũng có mấy bạn nhỏ bán yêu như bé.
Ngày đầu tiên Hề Bảo đến trường, cả nhà xuất động, Giang Vũ Thành, An Như, Nhiếp Ung Hòa, Hề Từ, Úc Linh đều cùng đợi đưa bé đến trường.
Bùi Lang và Kỳ Tú Tú cũng đưa con trai đến trường, thấy nhóm Hề Từ thì lại gần chào hỏi.
Bùi Lang xoa xoa đầu con trai, nói với Hề Từ, “Hề Triển Vương, con trai tôi xin kính nhờ con trai ngài chiếu cố cho”
Bạn nhỏ Bùi gia cười híp cả mắt, nói giống y ba mình, “Hề Bảo, ba tớ nói, sau này tớ sẽ cùng bạn cùng nhau đi làm loạn! Tớ nghe bảo gần đây có một vườn mộ, tối có động tĩnh khác thường, tối ngày nào đó chúng ta cùng đi tham mộ đi”
Hề Bảo nhìn nó từ đầu đến chân, khuôn mặt banh ra, nói, “Không cần ngu ngốc, chỉ bằng thực lực hai chúng ta, chỉ có đưa đi làm điểm tâm cho đối phương thôi” Dừng chút, lại bổ sung thêm một câu, “Trẻ ngoan tối không nên tùy tiện ra khỏi nhà”
Bạn nhỏ Bùi hơi ủ rũ.
Bùi Lang nghe thấy con trai đánh chủ ý như thế, quả thật quá to gan lớn mật, vỗ páp một cái vào mông cậu, mặt hổ nghiêm nghị, “Cấm không được làm chuyện ngu xuẩn, nếu không đánh tét mông con, có tìm mẹ con xin xỏ cũng vô dụng”
Bạn nhỏ Bùi nhìn nhìn liếc liếc mẹ nó một cái.
Kỳ Tú Tú cảm thấy không thể để con trai gấu gan to được, không dám hé răng, đợi sau khi về nhà, sẽ nói chuyện với cậu một chút, nếu không nghe khuyên bảo, cấm hai cha con không được ăn bánh ngọt một tháng.
Người lớn dặn dò vài câu, bọn nhỏ được đưa vào phòng học.
Nhóm bạn nhỏ ngày đầu tiên đi học phát hiện ra chung quanh còn có những bạn nhỏ đang chơi đùa, nhanh chóng quên hết sợ hãi lúc ngày đầu tiên đi học, tiến vào cùng chơi, lấy Hề Bảo làm trung tâm.
Nhóm người lớn đứng ở bên ngoài phòng học một lát, thấy không có bạn nhỏ nào khóc nháo tìm người lớn, cũng vui mừng chua xót, mãi lâu sau mới rời đi.
P/S: Thế là một đứa con tinh thần của mình lại ra đời nữa, hoàn thành một chặng đường đi rất dài, rất xa và cuối cùng cũng đi đến đích, kết thúc hoàn mỹ. Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng mình đi tới chặng cuối cùng này và hy vọng trong tương lai lại tiếp tục đồng hành cùng mình đi tiếp tới những chặng đường khác nữa.THE END
/251
|