Người Con Gái Đáng Yêu Nhất!
Chương 20 - Ngoại Truyện 1 – Em Là Cô Nhóc Nghịch Ngợm Mang Tên Alice
/51
|
Sau khi ngủ một giấc, cô mở mắt tỉnh dậy. Cảm thấy có điều gì đó bất ổn, cô liền la lên:
“Ahhh…!”
“Có chuyện gì vậy, Alice?”
“Đây là đâu, sao em lại ở đây?”
“Hởh?..”
Cả hai chàng trai của chúng ta đều ngớ người trước tình cảnh này: trước mắt hai người là một cô nhóc lùn tịt, chỉ cao được 1m20, bộ đồ bình thường giờ thành một bộ đồ rộng thùng thình.
“Alice, em bị sao vậy?”
Anh liền bế cô lên.
“Haha.. bay bay!”
“Ý thức của cô ấy bây giờ là của cô nhóc 7 tuổi, không còn nhận ra chúng ta đâu.”
“Vậy sao?”
Nhìn cô trong kích cỡ bé xíu này thật dễ thương a.
Vừa mới được đặt xuống, cô liền chạy đi khắp hành lang.
“Cậu trông trẻ lần nào chưa Sora?”
“Chưa hề, chắc cậu cũng chưa nhỉ?”
“Ừ, chắc cực lắm đây!”
Quả thật phải nói là vô cùng cực khổ luôn. Nào là quậy, nghịch, dỗi, hờn, khóc, anh và cậu bó tay rồi, kiệt sức luôn.
“Anh Kou, Alice muốn uống nước!”
“Anh Sora em muốn ăn kẹo!”
Cậu và anh bây giờ không còn tâm trạng gì nữa, chỉ biết lê lết theo cô. Cô ngồi trên ghế, thấy con thú nhồi bông hình con thỏ màu trắng, có đính thêm chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng.
“Bé thỏ à, hai anh bây giờ không chơi với chị nữa rồi, chị buồn quá…híc..”
“A… đừng khóc mà, anh sẽ chơi với em, được không?”
“Anh chơi đồ hàng với em nhá?”
“Được được!”
Anh gật đầu lia lịa.
Cô bắt đầu dọn ra một đống đồ nào là tách trà, dĩa, đĩa.
“Em lấy những thứ này ở đâu vậy?”
“Dạ, ở nhà bếp.”
Anh lắc đầu chán nản. Những đồ gốm sứ này đều là đồ quý có một không hai, nếu làm vỡ thì…
“XOẢNG!!!”
“Anh ơi, em lỡ làm rơi cái ly rồi!”
“Em ngoan, đưa những thứ này cho anh, anh sẽ cho em con búp bê mới!”
“Dạ!”
…
Những chuyện như vậy cứ thế diễn ra cho đến tối.
“Được rồi, em ngủ ngoan đi ha, khuya rồi!”
“Em sợ ma, anh ngủ chung với em đi!”
Cô sợ ma sao? Sao anh không hề biết?
“Được rồi. Anh ngủ chung với em.”
Cô mặc chiếc váy trắng dài đến chân, co ro trong thân hình to lớn của anh. Giờ nhìn cô mong manh có thể bị vỡ bất cứ lúc nào. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình.
Sáng hôm sau…
Anh mở mắt tỉnh dậy, thấy cô đã trở về bình thường. Chiếc váy hôm qua dài đến chân nay đã ngắn đến gần đến hông, lộ ra chiếc quần nhỏ màu trắng kem. Cô mắc cỡ đến đỏ mặt, nóng đến tận mang tai. Anh còn đỏ hơn, quay ra chỗ khác. Lúc nãy anh tỉnh dậy trước, cô nằm mơ ôm anh, sờ cả bên trong áo sơ mi, thật là…
“Em đi tắm đi..”
“Ừm.”
Cô liền đi tắm, còn anh thì đỏ mặt chạy về phòng, dội mấy gáo nước lạnh lên người.
“Ahhh…!”
“Có chuyện gì vậy, Alice?”
“Đây là đâu, sao em lại ở đây?”
“Hởh?..”
Cả hai chàng trai của chúng ta đều ngớ người trước tình cảnh này: trước mắt hai người là một cô nhóc lùn tịt, chỉ cao được 1m20, bộ đồ bình thường giờ thành một bộ đồ rộng thùng thình.
“Alice, em bị sao vậy?”
Anh liền bế cô lên.
“Haha.. bay bay!”
“Ý thức của cô ấy bây giờ là của cô nhóc 7 tuổi, không còn nhận ra chúng ta đâu.”
“Vậy sao?”
Nhìn cô trong kích cỡ bé xíu này thật dễ thương a.
Vừa mới được đặt xuống, cô liền chạy đi khắp hành lang.
“Cậu trông trẻ lần nào chưa Sora?”
“Chưa hề, chắc cậu cũng chưa nhỉ?”
“Ừ, chắc cực lắm đây!”
Quả thật phải nói là vô cùng cực khổ luôn. Nào là quậy, nghịch, dỗi, hờn, khóc, anh và cậu bó tay rồi, kiệt sức luôn.
“Anh Kou, Alice muốn uống nước!”
“Anh Sora em muốn ăn kẹo!”
Cậu và anh bây giờ không còn tâm trạng gì nữa, chỉ biết lê lết theo cô. Cô ngồi trên ghế, thấy con thú nhồi bông hình con thỏ màu trắng, có đính thêm chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng.
“Bé thỏ à, hai anh bây giờ không chơi với chị nữa rồi, chị buồn quá…híc..”
“A… đừng khóc mà, anh sẽ chơi với em, được không?”
“Anh chơi đồ hàng với em nhá?”
“Được được!”
Anh gật đầu lia lịa.
Cô bắt đầu dọn ra một đống đồ nào là tách trà, dĩa, đĩa.
“Em lấy những thứ này ở đâu vậy?”
“Dạ, ở nhà bếp.”
Anh lắc đầu chán nản. Những đồ gốm sứ này đều là đồ quý có một không hai, nếu làm vỡ thì…
“XOẢNG!!!”
“Anh ơi, em lỡ làm rơi cái ly rồi!”
“Em ngoan, đưa những thứ này cho anh, anh sẽ cho em con búp bê mới!”
“Dạ!”
…
Những chuyện như vậy cứ thế diễn ra cho đến tối.
“Được rồi, em ngủ ngoan đi ha, khuya rồi!”
“Em sợ ma, anh ngủ chung với em đi!”
Cô sợ ma sao? Sao anh không hề biết?
“Được rồi. Anh ngủ chung với em.”
Cô mặc chiếc váy trắng dài đến chân, co ro trong thân hình to lớn của anh. Giờ nhìn cô mong manh có thể bị vỡ bất cứ lúc nào. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình.
Sáng hôm sau…
Anh mở mắt tỉnh dậy, thấy cô đã trở về bình thường. Chiếc váy hôm qua dài đến chân nay đã ngắn đến gần đến hông, lộ ra chiếc quần nhỏ màu trắng kem. Cô mắc cỡ đến đỏ mặt, nóng đến tận mang tai. Anh còn đỏ hơn, quay ra chỗ khác. Lúc nãy anh tỉnh dậy trước, cô nằm mơ ôm anh, sờ cả bên trong áo sơ mi, thật là…
“Em đi tắm đi..”
“Ừm.”
Cô liền đi tắm, còn anh thì đỏ mặt chạy về phòng, dội mấy gáo nước lạnh lên người.
/51
|