Anh mặc bộ vest màu đen, đôi mắt u buồn nhìn vào căn phòng của Alice. Những hình ảnh về cô chợt ùa về trong đầu óc của anh.
“Sora?”
Anh giật mình quay về phía sau.
“Tôi cũng buồn lắm, về sự mất mát của Alice này, có thể nói đó là sự mất mát không hề nhỏ. Đối với Yuki cũng vậy.”
…
Đối với thường dân, về cái chết của Alice là sự mất mát vô cùng to lớn. Alice đã giúp họ hiểu hơn về hoàng tộc, giúp họ đỡ hơn về khoảng thuế của triều đình.
Kou vẫn còn ở lại căn phòng của cô, ngẫm nghĩ lại quá khứ. Nhìn hộc tủ gỗ có khuôn khóa hình trái tim, anh tiến lại gần xem xét. Có lần, Alice đưa cho anh một chiếc chìa khóa vàng và nói rằng sau này sẽ có ích. Anh thử đưa vào xem được không.
“Cạch”
Hộc tủ đã mở khóa. Sáu bức thư nền trắng được xếp gọn gàng bên trong.
To Hiki, my second sister.
To Ren, my brother.
To Yuki, my sister.
To Sora, my best friend.
To Kou, my lover.
…
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, nhìn vào lá thư của mỗi người, mắt cay cay, nước mắt muốn trào ra. Cô có lẽ đã chuẩn bị trước tinh thần nên đã viết lá thư này.
“Mọi người xem này, lá thư của tôi đề ngày viết là 15/8/XXXX”
Yuki ngạc nhiên.
“Của tôi cũng vậy.”
“Không lẽ Alice đã biết rằng sự trao đổi của cô ấy và cái giá phải trả sao?”
Sora suy nghĩ.
“Tôi nghĩ không đâu. Nếu dự đoán được như thế thì Alice chẳng phải bảo vệ được Kou rồi hay sao? Đâu cần hồi sinh và hi sinh đôi mắt?”
“Không phải năng lực của Alice là tiên đoán sao?”
“Không phải, là do sự kiện cái chết của Kou không nằm trong tính toán của Alice.”
“Vậy năng lực tiên đoán của cô ấy phải nằm trong sự tính toán của cô ấy?”
“Một phần là do tiên đoán bất chợt, gọi là năng lực Hoàn mĩ. Nhìn thấy tương lai trước 1 hay 2 phút.”
Ren bình tĩnh nói.
Đám tang của Alice đã kết thúc sau 2 ngày. Ngày 22/9/XXXX là ngày cô đã ra đi vĩnh viễn.
“Sora?”
Anh giật mình quay về phía sau.
“Tôi cũng buồn lắm, về sự mất mát của Alice này, có thể nói đó là sự mất mát không hề nhỏ. Đối với Yuki cũng vậy.”
…
Đối với thường dân, về cái chết của Alice là sự mất mát vô cùng to lớn. Alice đã giúp họ hiểu hơn về hoàng tộc, giúp họ đỡ hơn về khoảng thuế của triều đình.
Kou vẫn còn ở lại căn phòng của cô, ngẫm nghĩ lại quá khứ. Nhìn hộc tủ gỗ có khuôn khóa hình trái tim, anh tiến lại gần xem xét. Có lần, Alice đưa cho anh một chiếc chìa khóa vàng và nói rằng sau này sẽ có ích. Anh thử đưa vào xem được không.
“Cạch”
Hộc tủ đã mở khóa. Sáu bức thư nền trắng được xếp gọn gàng bên trong.
To Hiki, my second sister.
To Ren, my brother.
To Yuki, my sister.
To Sora, my best friend.
To Kou, my lover.
…
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, nhìn vào lá thư của mỗi người, mắt cay cay, nước mắt muốn trào ra. Cô có lẽ đã chuẩn bị trước tinh thần nên đã viết lá thư này.
“Mọi người xem này, lá thư của tôi đề ngày viết là 15/8/XXXX”
Yuki ngạc nhiên.
“Của tôi cũng vậy.”
“Không lẽ Alice đã biết rằng sự trao đổi của cô ấy và cái giá phải trả sao?”
Sora suy nghĩ.
“Tôi nghĩ không đâu. Nếu dự đoán được như thế thì Alice chẳng phải bảo vệ được Kou rồi hay sao? Đâu cần hồi sinh và hi sinh đôi mắt?”
“Không phải năng lực của Alice là tiên đoán sao?”
“Không phải, là do sự kiện cái chết của Kou không nằm trong tính toán của Alice.”
“Vậy năng lực tiên đoán của cô ấy phải nằm trong sự tính toán của cô ấy?”
“Một phần là do tiên đoán bất chợt, gọi là năng lực Hoàn mĩ. Nhìn thấy tương lai trước 1 hay 2 phút.”
Ren bình tĩnh nói.
Đám tang của Alice đã kết thúc sau 2 ngày. Ngày 22/9/XXXX là ngày cô đã ra đi vĩnh viễn.
/51
|