Bước vào căn phòng nhỏ ấy, tôi liền đi tìm công tắc đèn ở khắp phòng mà không thấy. Anh cả nói với tôi rằng vì đây là nơi đặt bài vị mẹ anh nên trong phòng không được có ánh đèn, vì vậy mà hoàn toàn không lắp đặt thiết bị đèn điện. tôi cảm thấy có chút kì lạ, gian phòng này chỉ đặt bài vị của mẹ đẻ anh , tại sao không được thắp đèn chứ?
anh cả đóng cửa phòng lại khiến cho căn phòng càng tối hơn. Anh mò mẫm trong phòng 1 hồi rồi xoay người móc ra 1cái bật lửa châm 1 ngọn nến lên. Trong ánh nến mờ mờ, tôi nhìn thấy có 1 chiếc giường nhỏ bên dưới cửa sổ nằm sát cạnh cửa ra vào, mấy ngày trước anh cả đã nghỉ ngơi trên chiếc giường này. Giữa căn phòng nhỏ có bày 1 hương án,giữa hương án có đặt 1 bài vị và 1 bát hương. ĐIều kì lạ là cái hương án ấy không đặt sát tường mà còn cách bức tường phía sau 1 khoảng khá xa. Đằng sau hương án tối om om, nhìn chẳng rõ là cái gì nữa.
Đúng lúc ấy, anh cả lại châm lên 3 nén hương cắm vào bát hương trên hương án rồi quỳ xuống kính cẩn lạy 3 lạy trước bài vị của mẹ, sau đó anh đứng lên nói với tôi :
- Em trai, linh vị của mẹ anh được đặt ở trong gian phòng này, mộ của bà được đặt ở đằng sau hương án - vừa nói anh vừa chỉ vào khoảng không đen sì sì phía sau hương án.
Nghe anh cả nói vậy tôi chợt giật mình hoảng hốt, đây quả là 1 chuyện hiếm thấy. Lớn bằng ngần này rồi mà đây là lần đầu tiên tôi nghe nói người chết được chôn ngay trong phòng nah2 mình.
nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của tôi, anh cả thở dài giải thích:
- Lúc mẹ chết anh mới ra đời được có vài ngày, bố thậm chí chẳng có tiền mua cho mẹ 1 cái quan tài, ông không đành lòng cứ thế mà chôn xác bà xuống đồng không mông quạnh. Lúc mẹ còn sống đã phải chịu biết bao cực nhọc, thế nên bố không muốn sau khi chết, linh hồn của bà lại phải cô độc ngoài đồng hoang đội mưa đội gió. Vì thế nên bố đã chôn mẹ ngay trong căn nhà đất của nhà ta. Có như vậy bố mới có thể thường xuyên bầu bạn với mẹ và linh hồn của mẹ cũng sẽ được ở bên cạnh gia đình. Về sau, anh khai mỏ kiếm được tiền, lúc xây dựng căn nhà này, anh đã dùng 1 cỗ quan tài laoị tốt nhất để khâm liệm xương cốt của mẹ chính tại căn phòng nhỏ này, để cho linh hồn của mẹ được ở lại trong nhà mình
Anh cả mắt rưng rưng lệ kể cho tôi nghe về mẹ đẻ của mình, anh thậm chí còn không biết hình đáng của mẹ mình ra sao. Lúc mẹ đẻ anh qua đời, bố còn chẳng mua nổi 1 cỗ quan tài cho mẹ thì làm sao có ảnh mà lưu lại? Anh cả xây mộ cho mẹ đẻ ngay trong nhà cũng là 1 phương pháp rất độc đáo và sâu sắc để tưởng nhớ người thân của mình.
tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. tôi hiểu vì sao mẹ không bao giờ bước chân vào căn phòng này, chỉ có bố và anh cả lúc bái tế người đã khuất mới được vào đây. tôi cũng hiểu ra vì sao anh cả không lắp đèn điện ở đây, tại sao không bao giờ mở cửa sổ mà thậm chí còn kéo rèm cửa ra vào, đó là bởi vì anh lo rằng linh hồn của mẹ lúc trở về gặp ánh sáng sẽ sợ hãi. Cái nhà mộ này chẳng phải là bằng tốt nhất cho tình cảm sâu đậm của con người hay sao?
tôi liền quỳ xuống, khấu đầu 3 cái trước hương án. Anh cả kích kéo tôi đứng dậy. Anh nói với tôi rằng mẹ anh thường xuyên về nhà thăm 2 bố con, anh thường xuyên nằmmơ thấy bà. Anh cả nói mẹ đẻ của anh hiền hậu và lương thiện như vậy, mặc dù không được bú sữa của mẹ nhưng trong lòng anh bà vẫn là 1 người mẹ tuyệt vời nhất !
- anh đưa tất cả tiền khai thác mỏ vàng tích luỹ được cho mẹ cất giữ. Lúc sống trên đời mẹ chẳng có tiền mà tiêu, anh muốn mẹ ở dưới cõi âm có thể tha hồ mà tiêu tiền. Mỗi lần đến lễ mẹ anh đều mang đến chi bà 1 điều bất ngờ, bởi vì tiền anh đưa cho mẹ càng ngày càng nhiều. Nhưng thật không ngờ tất cả chỗ tiền này đều không thuộc về mình, giờ đành phải lấy giao nộp cho quỷ vô thường rồi! - những câu nói này nghe thấy bùi bùi, nhưng tôi không thấy anh có vẻ gì hụt hẫng cả.
- Anh, anh hãy giãi thích rõ với ẹm mọi chuyện. Em nghĩ bá chắc chắn sẽ không trách anh đâu, ngược lại, có khicòn vui mừng nữa đấy! - tôi đứng bên cạnh an ủi.
anh cả lặng lẽ gật đầu, cúi đầu đứng trước linh vị của mẹ nói:
- mẹ ơi, xin mẹ hãy yên tạm, giờ con sẽ lấy lại những đồng tiền không thuộc về con, con hứa từ nay về sau con sẽ kiếm thật nhiều tiền cho mẹ, xin mẹ hãy phù hộ cho con trai mẹ, phù hộ cho nhà ta được bình an qua ngày...
Anh cả lại kính cẩn cúi gập người vái 3 vái, sau đó đi ra phía sau hương án. Anh quỳ xuống mò mẫm trong bóng đêm 1 hồi rồi đi ra, tay bê 1 cái hộp sắt vuông vắn.
- Kim An, tâm huyết của anh suốt hơn 20 năm đều ở đây cả rồi . trong cái hộp này có cất đủ 50 triệu, mật mã anh chỉ nói với 1 mình mẹ. Lát nữa chúng ta mang nó đến mộ của Linh Nhi giao cho quỷ vô thường. Giao nộp xong là nhà ta sẽ không sao nữa.
anh cả vừa nói vừa đặt cái hộp sắt lên hương án. Anh cẩn thận mở cái hộp ra định để cho tôi xem số tiền bạc ở bên trong. Trong đó có đến tận 50 triệu nhân dân tệ!
thế nhưng, dưới ánh nến vàng vọt, khi cái hộp được mở ra, anh cả sững người, đôi mắt sửng sốt nhìn vào bên trong, qua ánh mắt của anh tôi lập tức biết được đã có chuyện xảy ra rồi!
- Kim.. Kim An, rõ ràng anh đã cất mấy chục cuốn sổ tiết kiệm vào trong cái hộp sắt này mà, tại sao.. tại sao bây giờ lại không thấy đâu cả?- anh cả nói bằng giọng run run.
tôi vôi vàng chạy đến nhìn vào trong cái hộp sắt, phát hiện ra bên trong ngoài 1 tờ giấy trắng thì chẳng còn gì cả.
- anh đừg hoảng hốt, hãy nghĩ thật kĩ xem có phải anh đã cất đi chỗ khác không?
anh cả giậm chân sốt ruột nói:
- Kim An, làm sao anh có thể nhớ nhầm được chứ? mỗi lần anh đều đặt sổ tiết kiệm trong cái hộp này, giao chúng cho mẹ bảo quản. Làm sao anh có thể cất ở chỗ khác được chứ?
anh cả ôm cái hộp đến gần cây nến kiểm tra. anh thò tay vào ấy tờ giấy trắng ra, miệng lắp bắp nói:
- Kim An, anh.. anh đâu có để giấy trắng vào đây. Tại sao bây giờ sổ tiết kiệm thì không thấy,lại... lại thấy có tờ giấy trắng này ở đây? rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
tôi cầm lấy tờ giấy trắng từ tay anh , lật qua lật lại xem, phát hiện ra đó là 1 tờ giấy cũ.tờ giấy trắng nhàu nhĩ đã hơi ố vàng. tôi cầm tờ giấy ấy soi dưới ánh nến, thấy xuất hiện 1 hình vẽ mờ mờ. Quans át kĩ mới thấy trên tờ giấy hoá ra có vẽ 1 cái đầu lâu đáng sợ!
Lần này tôi cũng ngẩn người ra rồi . tôi chỉ vào cái đầu lâu khủng khiếp ấy, miệng lắp bắp hồi lâu mà không thốt ra lời..
nhìn thấy hình cái đầu lâu ở trên giấy, anh cả dần dần lấy lại bình tĩnh. anh lại đặt mảnh giấy đó vào trong hộp sắt, bình tĩnh nói với tôi :
- Kim An, anh biết là chuyện gì rồi !
tôi kinh ngạc nhìn anh cả:
- anh, làm thế nào mà anh biết được ?
anh cả gật đầu nói:
- anh nghĩ chắc chắn mẹ đã giao nộp hết những thứ không thuộc về chúng ta cho quỷ vô thường rồi. Mẹ ở dưới đó chắc chắn cũng biết chuyện này. Mẹ lo đến thời hạn mà anh vẫn không tìm ra thứ mà quỷ vô thường nói đến sẽ khiến cho cả nhà gặp đại hoạ nên đã sớm mang số tiền ấy đi giao nộp rồi!
lời anh cả nói có vẻ rất có lí. Nhưg tôi vẫn còn có chút nghi ngờ, thế nên lại hỏi:
- anh à, nếu như sự thật là mẹ anh đã mang tiền đưa cho quỷ vô thường, vậy tại sao bà không nói với anh 1 câu?
anh cả đáp:
- đêm hôm ấy ở trước mộ của Linh Nhi, quỷ vô thường đã nói chỉ cho anh 3 ngày phải giao nộp thứ không thuộc về mình,lúc ấy anh có hỏi đó al2 gì nhưng quỷ vô thường nói thiên cơ bất khả lộ. Như vậy chắc chắn mẹ anh cũng không được phép nói ra. vì vậy bà mới mang hết sổ tiết kiệm ấy đi giao nộp mà chúng ta không biết. Bà đã để lại tờ giấy trắng này chẳng phải để ra hiệu cho chúng ta hay sao?
tôi cũng cảm thấy những lời anh nói không phải là không có lý, chỉ có điều trong lòng tôi đang nghĩ, nếu như đúng như những gì anh cả nói, đêm nay anh sẽ mang cái gì đi gặp quỷ vô thường đây?
tôi nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ 10h30 đêm, chỉ còn hơn 1 tiếng đồng hồ nữa thôi. tôi lo lắng hỏi:
- anh cả, nếu mẹ đã mang tiền đi thì chắc là bà đã nộp cho quỷ vô thường rồi , lát nữa chúng ta không cần đến mộ của Linh Nhi đâu nhỉ?
anh cả lắc đầu đáp:
- không được, anh vẫn phải đi gặp quỷ vô thường!
- tại sao? giờ khảon tiết kiệm đã không còn, anh có gặp quỷ vô thường hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Hơn nữa gặp nó rồi anh biết ăn nói ra làm sao ? - dù gì tiền cũng không còn, biết đâu được có khi sự việc lại không như anh cả nghĩ. tôi thật không muốn anh cả mạo hiểm.
anh cả dường như hiểu được nỗi lo của tôi, anh khẽ cười, kiên nhẫn giải thích:
- em trai ngoan à, anh làm gì cũng phải có đầu có cuối. nếu như đã nhận lời đêm nay sẽ đi gặp quỷ vô thường thì cho dù thế nào cũng phải đi. người xưa có câu: là phúc thì không phải là hoạ, là hoạ thì có trốn cũng không được, dù sao anh cũng phải nói rõ ràng với quỷ vô thường. em đã tận mắt nhìn thấy rồi, mẹ anh cũng mang tiền đi gặp quỷ vô thường rồi , quỷ vô thường nhìn thấy tờ giấy trắng này sẽ hiểu ra chuyện gì. Em không cần đi với anh đâu, ở nah2 trông nah2 cẩn thận, 1 mình anh đi cũng được!
anh cả nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi biết anh lo tôi đi sẽ gặp nguy hiểm. Nhìn anh tôi biết ý anh đã quyết phải đi cho bằng được, tôi liền lấy hết dũng khí nói:
- anh cả, nếu đã như vậy rồi em tuyệt đối k đễ anh đi 1 mình đâu. chúng ta bây giờ xuất phát thôi, em cũng muốn nhìn xem rốt cuộc quỷ vô thường trông như thế nào!
thấy thái độ kiên quyết của tôi, anh cả hiểu có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, đành phải đồng ý cho tôi đi cùng ra mộ của Linh Nhi.
thời tiết giữa đông lạnh cắt da cắt thịt, vì vậy tôi với anh cả phải mặc 1 cái áo bông dày cộp. anh cả ôm chặt cái hộp sắt có chứa mảnh giấy trắng trong tay. tôi lặng lẽ theo gót anh rời khỏi thôn. Bởi vỉ chúng tôi phải đi gặp quỷ vô thường nên anh cả dặn tôi không được mang theo đèn pin, chúng tôi dò dẫm đi trong đêm tối, trong cái giá lạnh cắt da cắt thịt. Mặc dù ở trước mặt anh tôi đã hùng hồn nói chẳng sợ gì, nhưng thực ra trống ngực tôi đang đập thình thịch vì sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy trong lớp áo bông dày cồm cộp. tôi cảm thấy bước chân của mình càng ngày càng nặng, đi về phía trước 1 bước là đến gần ngôi mộ của Linh Nhi 1 bước. mặc dù trời rất lạnh nhưng lòng bàn tay tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi.
ngôi mộ của Linh Nhi nằm ở trong khu rừng nhỏ bên cạnh con đường nằm giữa thơn Kim Gia và thôn Triệu Bảo Tử. đêm đã khuya nên gió càng thổi mạnh, khu rừng trước mặt không ngừng phát ra những tiếng xào xạc, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta phải rùng mình ớn lạnh. không biết trong khu rừng tới om kia ẩn chứa bao nhiêu linh hồn, ma quỷ. nghĩ đến việc chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ tận mắt nhìn thấy con quỷ vô thường đáng sợ trong truyền thuyết, toàn thân tôi lại nổi hết cả gai ốc, hơi lạnh như thấm tận vào trong xương tuỷ.
cuối cùng thì 2 anh em tôi cũng đến trước khu rừng. Anh cả tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước liền dừng lại. tôi núp sau lưng anh len lén nhìn ra xung quanh, chỉ thấy 1 gò đất nhỏ nằm cô độc giữa bóng đên lạnh lẽo, trên gò đất mọc đầy cỏ dại, tôi thầm nhủ có lẽ đây chính là mộ của Linh Nhi.
anh cả quỳ xuống trước mộ của Linh Nhi, cúi đầu thì thầm gì đó với ngôi mộ hoang. tôi biết anh đang nói chuyện với người con gái mà anh yêu thương, thế nên tôi chỉ biết đứng lặng ờ phía sau mà không dám lên tiếng.
- Kim An, gió to quá, em kiếm cái cây nào to to 1 chút mà núp vào tránh gió đi! - anh cả quay lại nói với tôi ,
tôi nói bằng giọng run run:
- anh à, em.. em không sao..
anh cả bật cười, nói bằng giọng quan tâm:
- em trai à, em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. ngay cả giọng nói của em cũng đang run lên kia kìa!
- anh, giờ chắc là đả qua nửa đêm rồi , sao chưa thấy... chưa thấy nó... nó đến? - tôi không dám gọi thẳng tên quỷ vô thường ra ở nơi này, biết đâu nó đang ẩn nấp ở 1 nơi nào đó trong khu rừng này.
anh cả mở cái hộp sắt ra trước mộ của Linh Nhi, sau đó nói:
- chắc là sắp rồi , nó chắc sẽ đến gặp anh thôi!
nghĩ đến việc quỷ vô thường sắp đến, tôi lại căng thẳng tột độ, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng khủng khiếp của nó như thế nào, đợi khi nó xuất hiện sẽ làm gì với anh mình, liệu tôi và anh cả có gặp nguy hiểm không?
những điều khủng khiếp cứ quay cuồng trong đầu tôi . những phỏng đoán liên tiếp nảy ra trong đầu, tôi boăn khoăn xem nên đối phóthế nào trong mỗi trường hợp có thể xảy ra..
thời gian trôi qua thật chậm chạp. tôi cảm giác mỗi phút trôi qua dài như cả 1 năm. chỉ điều, cho dù cảm thấy thế nào thì thời gian vẫn cứ âm thầm trôi đi..
tiếng gà gáy sáng trong thôn văng vẳng đưa lại, bình minh đang bắt đầu tìm đến. Nhưng quỷ vô thường vẫn không thấy hiện thân. anh cả sốt ruột đi đi lại lại trước mộ của Linh Nhi, có thể chờ đợi trong nỗi sợ hãi này đã khiến cho anh không thể điềm tĩnh được.
đúng lúc ấy, trong rừng vẳng lại tiếng kêu ma quỷ của những con cú mèo, dường như nó dự báo 1 điều gì đó sắp xảy ra...
tôi và anh cả phấp phỏng chở đợi ở bên mộ của Linh Nhi nhưng đợi đến tận sáng hôm sau vẫn không thấy tăm hơi quỷ vô thường đâu.
Lúc mặt trời lên, anh cả nói quỷ vô thường sẽ không đến đâu. Anh lại đứng lặng hồi lâu trước mộ của Linh Nhu rồi bảo tôi cùng anh về nhà
- anh ơi, cái hòm này phải làm thế nào? - tôi chỉ cái hòm sắt
- cái hòm này cứ để lại đây đi, dù sao chúng ta cũng chẳng dùng đến nó, cứ để lại đây làm bằng chứng. nếu quỷ vô thường nhìn thấy nó sẽ biết chúng ta đã đến đây.
trên đường về, tôi lo lắng hỏi anh :
- quỷ vô thường đã nói sẽ đến mộ của chị Linh Nhi gặp anh , tại sao nó lại không đến?
- có thể là do mẹ đã đưa cho nó cái mà nó cần nên nó không đến nữa!
- nếu như vậy thì sau này chắc anh sẽ không gặp phải chuyện gì nữa nhỉ ?! - tôi vẫn còn nhớ những gì mà quỷ vô thường đã nói với anh cả. Nó nói chẳng bao lâu nữa anh cả sẽ chết, cũng không biết có phải chỉ là hù doạ hay không nữa?
anh cả cà nhắc lê từng bước về phía trước , chẳng buồn ngoảnh đầu lại đáp:
- em à, em k cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu! con người sống chết có số, chỉ cần sau này nhà ta không xảy ra chuyện gì nữa là anh yên tâm rồi !
Nghe anh cả nói vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất xót xa. Lại nghĩ đến số tài sản mà anh đã dùng cả tính mạng của mình để đánh đổi, tích luỹ suốt hơn 20năm trời đã hoá thành hư vô chỉ trong có 1 đêm, mà bây giờ anh đã ngoài 40 rồi , bên cãnh ngay cả 1 người phụ nữ chăm lo miếng cơm giấc ngủ cho anh cũng không có, thế mà anh chẳng buồn lo lắng cho bản thân mà chỉ 1 lòng nghĩ cho gia đình, mặc dù tôi chẳng phải là anh em ruột của anh nhưng trong lòng cũng cảm tháy anh chính là người anh tốt nhất trên đời này.
Về đến nhà, cả tôi và anh đều k muốn ăn cơm. Chịu đựng cái lạnh thấu xương suốt cả đêm ở ngoài đồng khiến cho tôi cảm thấy toàn thân lạnh cóng từ trong ra ngoài. Anh cả bảo tôi mau mau vào phòng nghỉ ngơi. Anh nói anh cũng hơi mệt rồi , thế nên tiễn tôi vào phòng xong anh liền quay người đi lên nhà lớn. tôi rất muốn gọi anh vào phòng ngủ cùng với mình nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gìđó, lời nói vừa ra đến miệng đột nhiên đã bị nuốt vào trong.
vừa lạnh vừa mệt nên vừa đặt mình lên giường là tôi đã ngủ ngay. Đánh liền 1 giấc đến tận trưa mới tỉnh, tôi mơ màng leo xuống khỏi giường, chạy ngay ra ngoài sân. Vào mùa này rất ít khi được nhìn thấy mặt trời. Mặt trời vào mùa đông trốn rất kĩ đằng sau những lớp mây dày đặc, thỉnh thoảng lắm mới lấp ló ra ngoài. Cả khoảng sân nhà chìm trong bầu không khí sầm sì, u ám.
tôi đến căn phòng nhỏ trên nah2 lớn tìm anh , phát hiện cửa phòng khoá chặt. tôi thầm nghĩ chắc anh cả đang ngủ say liền đi xuống nhà bếp, chuẩn bị cơm trưa cho 2 anh em .
nữa tiếng sau, tôi đã nấu chín mì. thấy căn phòng của anh vẫn chẳng có động tĩnh gì, tôi liền chạy đến bên cửa sổ gọi anh dậy ăn cơm.Gọi mấy lần mà chẳng thấy anh cả đáp lại, tôi liền đưa tay lên gõ gõ vào cửa sổ, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Tôi bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường, anh cả chưa bao giờ ngủ say như vậy.
Nghĩ vậy tôi liền chạy ra trước cửa ra vào của căn phòng, trước khi gõ cửa tôi có thử đẩy cửa xem thế nào. Nhưng đẩy mãi mà không được, nhìn xuống cửa mới biết đã khoá. Lúc này tôi mới ý thức được rằng anh cả không vào phòng ngủ, không biết anh đã ra ngoài từ khi nào. tôi vội vàng chạy ra nhà vệ sinh gọi mấy tiếng mà không thấy có ai đáp lời. Nhìn vào bên trong, cũng không thấy anh cả đâu. anh đã ra ngoài rồi , chắc chắn là anh đã ra ngoài trong lúc tôi ngủ say.
anh cả có thể đi đâu được nhỉ? không biết tại sao tôi lại cảm thấy rất lo lắng cho anh. có phải anh đã đến trụ sở cảnh sát tìm đồn trưởng Hạ để nói chuyện đã xảy ra đêm qua hay không? tôi nghĩ rất có thể là như vậy.
tôi làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa, phải tìm ra anh cả trước rồi hãy nói. tôi chạy 1 mạch đến trụ sở cảnh sát, vội vàng quên cả khoá cửa. Chạy đến trụ sở cảnh sát, tôi sững người khi nhìn thấy cánh cổng trụ sỡ cũng đang khoá im ỉm. Đi hỏi thăm mới biết sáng sớm nay đồn trưởng Hạ cùng với 2 viên cảnh sát điều tra lái xe ra ngoài thôn, có người còn nhìn thấy chiếc xe đi về hướng vào huyện.
trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, vội vàng chạy đến phòng khám của bác sĩ Kim Nhất Thủ, mượn điện thoại của ông ấy để gọi vào máy di động của anh cả. tôi gọi liền mấy cuộc mà trong điện thoại chỉ vang lên tiếng trả lời của cô nhân viên tổng đài:"số mày quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được , xin vui lòng gọi lại sau".
anh cả đi đâu mất rồi, điện thoại cũng không gọi được . 1 linh cảm không lành ập đến trong đầu tôi . khả năng anh cả xảy ra chuyện là rất cao, chẳng phải con quỷ vô thường đó đã nói sau 3 ngày nữa anh sẽ chết đấy sao?
Nghĩ đến đây tôi đã sợ đến phát khóc lên rồi . Hiện giờ trong thôn ai ai cũng biết nhà tôi xảy ra chuyện, nhưng chẳng ai biết nah2 tôi có ma, càng không biết anh cả tôi sắp chết. Kim Nhất Thủ nhìn thấy tôi hốt hoảng liền dịu dàng an ủi:
- cậu bé, chú biết là nhà cháu gặp nhiều chuyện phiến phức, bố mẹ lại không có ở nhà, có việc gì không biết cứ nói với chú, biết đâu chú có thể giúp gì cho cháu!
tôi cảm kích nhìn ông nói:
- chú Kim, anh cả cháu mất tích rồi ! chú nói xem anh ấy có thể đi đâu được chứ?
ông ấy nghe xong liền bật cười:
- cậu nhóc, tôi còn tưởng là chuyện gì to tát cơ đấy! Hoá ra vì tìm Kim Quý mà cậu nóng ruột đến thế này cơ à, tôi nói cho cậu biết, anh cả cậu lớn bằng ngần ấy rồi , hiểu biết của anh ta hơn cậu nhiều, cậu lo lắng cái gì chứ? biết đâu chừng anh cả cậu ra ngoài bàn việc cũng nên!
- chú Kim, chú nói cũng đúng, nhưng... nhưng.,.. - tôi cứ " nhưng..nhưng.." cả buổi mà không nói ra được điều muốn nói.Đồn trưởng Hạ đã dặn không được phép nói cho bất kì ai nghe chuyện chúng tôi gặp ma.
Ông ấy thấy tôi cứ nhưng nhưng mãi mà chẳng nói được gì liền kéo tay tôi , thân mật nói:
- không phải lo cho anh trai cậu đâu, ban ngày ban mặt làm gì có chuyện gì được cơ chứ? chắc cậu chưa ăn cơmđâu nhi? thế thì ăn tạm chút gì ở chỗ tôi đi. Cậu ăn cơm xong, về nhà có khi đã thấy anh trai Kim Quý của cậu về rồi cũng nên.
Kim Nhất Thủ vừa nói vừa kéo tay tôi đi vào trong, tôi vội vàng giằng khỏi tay ông, nói:
- Cảm ơn chú Kim, cháu đã nấu cơm ở nhà rồi , giờ cháu đi tìm anh cả về ăn cơm đã, chú mau ăn đi, cháu về nah2 đây! - Nói rồi tôi chạy ù ra khỏi phòng khám., chẳng buồn nói gì thêm mà chạy 1 mạchvề nhà. nhưng anh cả vẫn chưa về!
tôi đi đi lại lại mấy vòng liền trong sân, lòng nóng như lửa đốt. Anh cả có thể đi đâu được. nhỉ? điều tôi lo lắng nhất chính là những gì mà quỷ vô thường đã nói với anh. Hôm nay là ngày đại hạn của anh, nhưng giữa ban ngày ban mặt chẳng nhẽ quỷ vô thường đã đến bắt anh xuống âm phủ rồi hay sao?
anh cả đóng cửa phòng lại khiến cho căn phòng càng tối hơn. Anh mò mẫm trong phòng 1 hồi rồi xoay người móc ra 1cái bật lửa châm 1 ngọn nến lên. Trong ánh nến mờ mờ, tôi nhìn thấy có 1 chiếc giường nhỏ bên dưới cửa sổ nằm sát cạnh cửa ra vào, mấy ngày trước anh cả đã nghỉ ngơi trên chiếc giường này. Giữa căn phòng nhỏ có bày 1 hương án,giữa hương án có đặt 1 bài vị và 1 bát hương. ĐIều kì lạ là cái hương án ấy không đặt sát tường mà còn cách bức tường phía sau 1 khoảng khá xa. Đằng sau hương án tối om om, nhìn chẳng rõ là cái gì nữa.
Đúng lúc ấy, anh cả lại châm lên 3 nén hương cắm vào bát hương trên hương án rồi quỳ xuống kính cẩn lạy 3 lạy trước bài vị của mẹ, sau đó anh đứng lên nói với tôi :
- Em trai, linh vị của mẹ anh được đặt ở trong gian phòng này, mộ của bà được đặt ở đằng sau hương án - vừa nói anh vừa chỉ vào khoảng không đen sì sì phía sau hương án.
Nghe anh cả nói vậy tôi chợt giật mình hoảng hốt, đây quả là 1 chuyện hiếm thấy. Lớn bằng ngần này rồi mà đây là lần đầu tiên tôi nghe nói người chết được chôn ngay trong phòng nah2 mình.
nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của tôi, anh cả thở dài giải thích:
- Lúc mẹ chết anh mới ra đời được có vài ngày, bố thậm chí chẳng có tiền mua cho mẹ 1 cái quan tài, ông không đành lòng cứ thế mà chôn xác bà xuống đồng không mông quạnh. Lúc mẹ còn sống đã phải chịu biết bao cực nhọc, thế nên bố không muốn sau khi chết, linh hồn của bà lại phải cô độc ngoài đồng hoang đội mưa đội gió. Vì thế nên bố đã chôn mẹ ngay trong căn nhà đất của nhà ta. Có như vậy bố mới có thể thường xuyên bầu bạn với mẹ và linh hồn của mẹ cũng sẽ được ở bên cạnh gia đình. Về sau, anh khai mỏ kiếm được tiền, lúc xây dựng căn nhà này, anh đã dùng 1 cỗ quan tài laoị tốt nhất để khâm liệm xương cốt của mẹ chính tại căn phòng nhỏ này, để cho linh hồn của mẹ được ở lại trong nhà mình
Anh cả mắt rưng rưng lệ kể cho tôi nghe về mẹ đẻ của mình, anh thậm chí còn không biết hình đáng của mẹ mình ra sao. Lúc mẹ đẻ anh qua đời, bố còn chẳng mua nổi 1 cỗ quan tài cho mẹ thì làm sao có ảnh mà lưu lại? Anh cả xây mộ cho mẹ đẻ ngay trong nhà cũng là 1 phương pháp rất độc đáo và sâu sắc để tưởng nhớ người thân của mình.
tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. tôi hiểu vì sao mẹ không bao giờ bước chân vào căn phòng này, chỉ có bố và anh cả lúc bái tế người đã khuất mới được vào đây. tôi cũng hiểu ra vì sao anh cả không lắp đèn điện ở đây, tại sao không bao giờ mở cửa sổ mà thậm chí còn kéo rèm cửa ra vào, đó là bởi vì anh lo rằng linh hồn của mẹ lúc trở về gặp ánh sáng sẽ sợ hãi. Cái nhà mộ này chẳng phải là bằng tốt nhất cho tình cảm sâu đậm của con người hay sao?
tôi liền quỳ xuống, khấu đầu 3 cái trước hương án. Anh cả kích kéo tôi đứng dậy. Anh nói với tôi rằng mẹ anh thường xuyên về nhà thăm 2 bố con, anh thường xuyên nằmmơ thấy bà. Anh cả nói mẹ đẻ của anh hiền hậu và lương thiện như vậy, mặc dù không được bú sữa của mẹ nhưng trong lòng anh bà vẫn là 1 người mẹ tuyệt vời nhất !
- anh đưa tất cả tiền khai thác mỏ vàng tích luỹ được cho mẹ cất giữ. Lúc sống trên đời mẹ chẳng có tiền mà tiêu, anh muốn mẹ ở dưới cõi âm có thể tha hồ mà tiêu tiền. Mỗi lần đến lễ mẹ anh đều mang đến chi bà 1 điều bất ngờ, bởi vì tiền anh đưa cho mẹ càng ngày càng nhiều. Nhưng thật không ngờ tất cả chỗ tiền này đều không thuộc về mình, giờ đành phải lấy giao nộp cho quỷ vô thường rồi! - những câu nói này nghe thấy bùi bùi, nhưng tôi không thấy anh có vẻ gì hụt hẫng cả.
- Anh, anh hãy giãi thích rõ với ẹm mọi chuyện. Em nghĩ bá chắc chắn sẽ không trách anh đâu, ngược lại, có khicòn vui mừng nữa đấy! - tôi đứng bên cạnh an ủi.
anh cả lặng lẽ gật đầu, cúi đầu đứng trước linh vị của mẹ nói:
- mẹ ơi, xin mẹ hãy yên tạm, giờ con sẽ lấy lại những đồng tiền không thuộc về con, con hứa từ nay về sau con sẽ kiếm thật nhiều tiền cho mẹ, xin mẹ hãy phù hộ cho con trai mẹ, phù hộ cho nhà ta được bình an qua ngày...
Anh cả lại kính cẩn cúi gập người vái 3 vái, sau đó đi ra phía sau hương án. Anh quỳ xuống mò mẫm trong bóng đêm 1 hồi rồi đi ra, tay bê 1 cái hộp sắt vuông vắn.
- Kim An, tâm huyết của anh suốt hơn 20 năm đều ở đây cả rồi . trong cái hộp này có cất đủ 50 triệu, mật mã anh chỉ nói với 1 mình mẹ. Lát nữa chúng ta mang nó đến mộ của Linh Nhi giao cho quỷ vô thường. Giao nộp xong là nhà ta sẽ không sao nữa.
anh cả vừa nói vừa đặt cái hộp sắt lên hương án. Anh cẩn thận mở cái hộp ra định để cho tôi xem số tiền bạc ở bên trong. Trong đó có đến tận 50 triệu nhân dân tệ!
thế nhưng, dưới ánh nến vàng vọt, khi cái hộp được mở ra, anh cả sững người, đôi mắt sửng sốt nhìn vào bên trong, qua ánh mắt của anh tôi lập tức biết được đã có chuyện xảy ra rồi!
- Kim.. Kim An, rõ ràng anh đã cất mấy chục cuốn sổ tiết kiệm vào trong cái hộp sắt này mà, tại sao.. tại sao bây giờ lại không thấy đâu cả?- anh cả nói bằng giọng run run.
tôi vôi vàng chạy đến nhìn vào trong cái hộp sắt, phát hiện ra bên trong ngoài 1 tờ giấy trắng thì chẳng còn gì cả.
- anh đừg hoảng hốt, hãy nghĩ thật kĩ xem có phải anh đã cất đi chỗ khác không?
anh cả giậm chân sốt ruột nói:
- Kim An, làm sao anh có thể nhớ nhầm được chứ? mỗi lần anh đều đặt sổ tiết kiệm trong cái hộp này, giao chúng cho mẹ bảo quản. Làm sao anh có thể cất ở chỗ khác được chứ?
anh cả ôm cái hộp đến gần cây nến kiểm tra. anh thò tay vào ấy tờ giấy trắng ra, miệng lắp bắp nói:
- Kim An, anh.. anh đâu có để giấy trắng vào đây. Tại sao bây giờ sổ tiết kiệm thì không thấy,lại... lại thấy có tờ giấy trắng này ở đây? rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
tôi cầm lấy tờ giấy trắng từ tay anh , lật qua lật lại xem, phát hiện ra đó là 1 tờ giấy cũ.tờ giấy trắng nhàu nhĩ đã hơi ố vàng. tôi cầm tờ giấy ấy soi dưới ánh nến, thấy xuất hiện 1 hình vẽ mờ mờ. Quans át kĩ mới thấy trên tờ giấy hoá ra có vẽ 1 cái đầu lâu đáng sợ!
Lần này tôi cũng ngẩn người ra rồi . tôi chỉ vào cái đầu lâu khủng khiếp ấy, miệng lắp bắp hồi lâu mà không thốt ra lời..
nhìn thấy hình cái đầu lâu ở trên giấy, anh cả dần dần lấy lại bình tĩnh. anh lại đặt mảnh giấy đó vào trong hộp sắt, bình tĩnh nói với tôi :
- Kim An, anh biết là chuyện gì rồi !
tôi kinh ngạc nhìn anh cả:
- anh, làm thế nào mà anh biết được ?
anh cả gật đầu nói:
- anh nghĩ chắc chắn mẹ đã giao nộp hết những thứ không thuộc về chúng ta cho quỷ vô thường rồi. Mẹ ở dưới đó chắc chắn cũng biết chuyện này. Mẹ lo đến thời hạn mà anh vẫn không tìm ra thứ mà quỷ vô thường nói đến sẽ khiến cho cả nhà gặp đại hoạ nên đã sớm mang số tiền ấy đi giao nộp rồi!
lời anh cả nói có vẻ rất có lí. Nhưg tôi vẫn còn có chút nghi ngờ, thế nên lại hỏi:
- anh à, nếu như sự thật là mẹ anh đã mang tiền đưa cho quỷ vô thường, vậy tại sao bà không nói với anh 1 câu?
anh cả đáp:
- đêm hôm ấy ở trước mộ của Linh Nhi, quỷ vô thường đã nói chỉ cho anh 3 ngày phải giao nộp thứ không thuộc về mình,lúc ấy anh có hỏi đó al2 gì nhưng quỷ vô thường nói thiên cơ bất khả lộ. Như vậy chắc chắn mẹ anh cũng không được phép nói ra. vì vậy bà mới mang hết sổ tiết kiệm ấy đi giao nộp mà chúng ta không biết. Bà đã để lại tờ giấy trắng này chẳng phải để ra hiệu cho chúng ta hay sao?
tôi cũng cảm thấy những lời anh nói không phải là không có lý, chỉ có điều trong lòng tôi đang nghĩ, nếu như đúng như những gì anh cả nói, đêm nay anh sẽ mang cái gì đi gặp quỷ vô thường đây?
tôi nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ 10h30 đêm, chỉ còn hơn 1 tiếng đồng hồ nữa thôi. tôi lo lắng hỏi:
- anh cả, nếu mẹ đã mang tiền đi thì chắc là bà đã nộp cho quỷ vô thường rồi , lát nữa chúng ta không cần đến mộ của Linh Nhi đâu nhỉ?
anh cả lắc đầu đáp:
- không được, anh vẫn phải đi gặp quỷ vô thường!
- tại sao? giờ khảon tiết kiệm đã không còn, anh có gặp quỷ vô thường hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Hơn nữa gặp nó rồi anh biết ăn nói ra làm sao ? - dù gì tiền cũng không còn, biết đâu được có khi sự việc lại không như anh cả nghĩ. tôi thật không muốn anh cả mạo hiểm.
anh cả dường như hiểu được nỗi lo của tôi, anh khẽ cười, kiên nhẫn giải thích:
- em trai ngoan à, anh làm gì cũng phải có đầu có cuối. nếu như đã nhận lời đêm nay sẽ đi gặp quỷ vô thường thì cho dù thế nào cũng phải đi. người xưa có câu: là phúc thì không phải là hoạ, là hoạ thì có trốn cũng không được, dù sao anh cũng phải nói rõ ràng với quỷ vô thường. em đã tận mắt nhìn thấy rồi, mẹ anh cũng mang tiền đi gặp quỷ vô thường rồi , quỷ vô thường nhìn thấy tờ giấy trắng này sẽ hiểu ra chuyện gì. Em không cần đi với anh đâu, ở nah2 trông nah2 cẩn thận, 1 mình anh đi cũng được!
anh cả nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi biết anh lo tôi đi sẽ gặp nguy hiểm. Nhìn anh tôi biết ý anh đã quyết phải đi cho bằng được, tôi liền lấy hết dũng khí nói:
- anh cả, nếu đã như vậy rồi em tuyệt đối k đễ anh đi 1 mình đâu. chúng ta bây giờ xuất phát thôi, em cũng muốn nhìn xem rốt cuộc quỷ vô thường trông như thế nào!
thấy thái độ kiên quyết của tôi, anh cả hiểu có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, đành phải đồng ý cho tôi đi cùng ra mộ của Linh Nhi.
thời tiết giữa đông lạnh cắt da cắt thịt, vì vậy tôi với anh cả phải mặc 1 cái áo bông dày cộp. anh cả ôm chặt cái hộp sắt có chứa mảnh giấy trắng trong tay. tôi lặng lẽ theo gót anh rời khỏi thôn. Bởi vỉ chúng tôi phải đi gặp quỷ vô thường nên anh cả dặn tôi không được mang theo đèn pin, chúng tôi dò dẫm đi trong đêm tối, trong cái giá lạnh cắt da cắt thịt. Mặc dù ở trước mặt anh tôi đã hùng hồn nói chẳng sợ gì, nhưng thực ra trống ngực tôi đang đập thình thịch vì sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy trong lớp áo bông dày cồm cộp. tôi cảm thấy bước chân của mình càng ngày càng nặng, đi về phía trước 1 bước là đến gần ngôi mộ của Linh Nhi 1 bước. mặc dù trời rất lạnh nhưng lòng bàn tay tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi.
ngôi mộ của Linh Nhi nằm ở trong khu rừng nhỏ bên cạnh con đường nằm giữa thơn Kim Gia và thôn Triệu Bảo Tử. đêm đã khuya nên gió càng thổi mạnh, khu rừng trước mặt không ngừng phát ra những tiếng xào xạc, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta phải rùng mình ớn lạnh. không biết trong khu rừng tới om kia ẩn chứa bao nhiêu linh hồn, ma quỷ. nghĩ đến việc chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ tận mắt nhìn thấy con quỷ vô thường đáng sợ trong truyền thuyết, toàn thân tôi lại nổi hết cả gai ốc, hơi lạnh như thấm tận vào trong xương tuỷ.
cuối cùng thì 2 anh em tôi cũng đến trước khu rừng. Anh cả tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước liền dừng lại. tôi núp sau lưng anh len lén nhìn ra xung quanh, chỉ thấy 1 gò đất nhỏ nằm cô độc giữa bóng đên lạnh lẽo, trên gò đất mọc đầy cỏ dại, tôi thầm nhủ có lẽ đây chính là mộ của Linh Nhi.
anh cả quỳ xuống trước mộ của Linh Nhi, cúi đầu thì thầm gì đó với ngôi mộ hoang. tôi biết anh đang nói chuyện với người con gái mà anh yêu thương, thế nên tôi chỉ biết đứng lặng ờ phía sau mà không dám lên tiếng.
- Kim An, gió to quá, em kiếm cái cây nào to to 1 chút mà núp vào tránh gió đi! - anh cả quay lại nói với tôi ,
tôi nói bằng giọng run run:
- anh à, em.. em không sao..
anh cả bật cười, nói bằng giọng quan tâm:
- em trai à, em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. ngay cả giọng nói của em cũng đang run lên kia kìa!
- anh, giờ chắc là đả qua nửa đêm rồi , sao chưa thấy... chưa thấy nó... nó đến? - tôi không dám gọi thẳng tên quỷ vô thường ra ở nơi này, biết đâu nó đang ẩn nấp ở 1 nơi nào đó trong khu rừng này.
anh cả mở cái hộp sắt ra trước mộ của Linh Nhi, sau đó nói:
- chắc là sắp rồi , nó chắc sẽ đến gặp anh thôi!
nghĩ đến việc quỷ vô thường sắp đến, tôi lại căng thẳng tột độ, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng khủng khiếp của nó như thế nào, đợi khi nó xuất hiện sẽ làm gì với anh mình, liệu tôi và anh cả có gặp nguy hiểm không?
những điều khủng khiếp cứ quay cuồng trong đầu tôi . những phỏng đoán liên tiếp nảy ra trong đầu, tôi boăn khoăn xem nên đối phóthế nào trong mỗi trường hợp có thể xảy ra..
thời gian trôi qua thật chậm chạp. tôi cảm giác mỗi phút trôi qua dài như cả 1 năm. chỉ điều, cho dù cảm thấy thế nào thì thời gian vẫn cứ âm thầm trôi đi..
tiếng gà gáy sáng trong thôn văng vẳng đưa lại, bình minh đang bắt đầu tìm đến. Nhưng quỷ vô thường vẫn không thấy hiện thân. anh cả sốt ruột đi đi lại lại trước mộ của Linh Nhi, có thể chờ đợi trong nỗi sợ hãi này đã khiến cho anh không thể điềm tĩnh được.
đúng lúc ấy, trong rừng vẳng lại tiếng kêu ma quỷ của những con cú mèo, dường như nó dự báo 1 điều gì đó sắp xảy ra...
tôi và anh cả phấp phỏng chở đợi ở bên mộ của Linh Nhi nhưng đợi đến tận sáng hôm sau vẫn không thấy tăm hơi quỷ vô thường đâu.
Lúc mặt trời lên, anh cả nói quỷ vô thường sẽ không đến đâu. Anh lại đứng lặng hồi lâu trước mộ của Linh Nhu rồi bảo tôi cùng anh về nhà
- anh ơi, cái hòm này phải làm thế nào? - tôi chỉ cái hòm sắt
- cái hòm này cứ để lại đây đi, dù sao chúng ta cũng chẳng dùng đến nó, cứ để lại đây làm bằng chứng. nếu quỷ vô thường nhìn thấy nó sẽ biết chúng ta đã đến đây.
trên đường về, tôi lo lắng hỏi anh :
- quỷ vô thường đã nói sẽ đến mộ của chị Linh Nhi gặp anh , tại sao nó lại không đến?
- có thể là do mẹ đã đưa cho nó cái mà nó cần nên nó không đến nữa!
- nếu như vậy thì sau này chắc anh sẽ không gặp phải chuyện gì nữa nhỉ ?! - tôi vẫn còn nhớ những gì mà quỷ vô thường đã nói với anh cả. Nó nói chẳng bao lâu nữa anh cả sẽ chết, cũng không biết có phải chỉ là hù doạ hay không nữa?
anh cả cà nhắc lê từng bước về phía trước , chẳng buồn ngoảnh đầu lại đáp:
- em à, em k cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu! con người sống chết có số, chỉ cần sau này nhà ta không xảy ra chuyện gì nữa là anh yên tâm rồi !
Nghe anh cả nói vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất xót xa. Lại nghĩ đến số tài sản mà anh đã dùng cả tính mạng của mình để đánh đổi, tích luỹ suốt hơn 20năm trời đã hoá thành hư vô chỉ trong có 1 đêm, mà bây giờ anh đã ngoài 40 rồi , bên cãnh ngay cả 1 người phụ nữ chăm lo miếng cơm giấc ngủ cho anh cũng không có, thế mà anh chẳng buồn lo lắng cho bản thân mà chỉ 1 lòng nghĩ cho gia đình, mặc dù tôi chẳng phải là anh em ruột của anh nhưng trong lòng cũng cảm tháy anh chính là người anh tốt nhất trên đời này.
Về đến nhà, cả tôi và anh đều k muốn ăn cơm. Chịu đựng cái lạnh thấu xương suốt cả đêm ở ngoài đồng khiến cho tôi cảm thấy toàn thân lạnh cóng từ trong ra ngoài. Anh cả bảo tôi mau mau vào phòng nghỉ ngơi. Anh nói anh cũng hơi mệt rồi , thế nên tiễn tôi vào phòng xong anh liền quay người đi lên nhà lớn. tôi rất muốn gọi anh vào phòng ngủ cùng với mình nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gìđó, lời nói vừa ra đến miệng đột nhiên đã bị nuốt vào trong.
vừa lạnh vừa mệt nên vừa đặt mình lên giường là tôi đã ngủ ngay. Đánh liền 1 giấc đến tận trưa mới tỉnh, tôi mơ màng leo xuống khỏi giường, chạy ngay ra ngoài sân. Vào mùa này rất ít khi được nhìn thấy mặt trời. Mặt trời vào mùa đông trốn rất kĩ đằng sau những lớp mây dày đặc, thỉnh thoảng lắm mới lấp ló ra ngoài. Cả khoảng sân nhà chìm trong bầu không khí sầm sì, u ám.
tôi đến căn phòng nhỏ trên nah2 lớn tìm anh , phát hiện cửa phòng khoá chặt. tôi thầm nghĩ chắc anh cả đang ngủ say liền đi xuống nhà bếp, chuẩn bị cơm trưa cho 2 anh em .
nữa tiếng sau, tôi đã nấu chín mì. thấy căn phòng của anh vẫn chẳng có động tĩnh gì, tôi liền chạy đến bên cửa sổ gọi anh dậy ăn cơm.Gọi mấy lần mà chẳng thấy anh cả đáp lại, tôi liền đưa tay lên gõ gõ vào cửa sổ, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Tôi bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường, anh cả chưa bao giờ ngủ say như vậy.
Nghĩ vậy tôi liền chạy ra trước cửa ra vào của căn phòng, trước khi gõ cửa tôi có thử đẩy cửa xem thế nào. Nhưng đẩy mãi mà không được, nhìn xuống cửa mới biết đã khoá. Lúc này tôi mới ý thức được rằng anh cả không vào phòng ngủ, không biết anh đã ra ngoài từ khi nào. tôi vội vàng chạy ra nhà vệ sinh gọi mấy tiếng mà không thấy có ai đáp lời. Nhìn vào bên trong, cũng không thấy anh cả đâu. anh đã ra ngoài rồi , chắc chắn là anh đã ra ngoài trong lúc tôi ngủ say.
anh cả có thể đi đâu được nhỉ? không biết tại sao tôi lại cảm thấy rất lo lắng cho anh. có phải anh đã đến trụ sở cảnh sát tìm đồn trưởng Hạ để nói chuyện đã xảy ra đêm qua hay không? tôi nghĩ rất có thể là như vậy.
tôi làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa, phải tìm ra anh cả trước rồi hãy nói. tôi chạy 1 mạch đến trụ sở cảnh sát, vội vàng quên cả khoá cửa. Chạy đến trụ sở cảnh sát, tôi sững người khi nhìn thấy cánh cổng trụ sỡ cũng đang khoá im ỉm. Đi hỏi thăm mới biết sáng sớm nay đồn trưởng Hạ cùng với 2 viên cảnh sát điều tra lái xe ra ngoài thôn, có người còn nhìn thấy chiếc xe đi về hướng vào huyện.
trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, vội vàng chạy đến phòng khám của bác sĩ Kim Nhất Thủ, mượn điện thoại của ông ấy để gọi vào máy di động của anh cả. tôi gọi liền mấy cuộc mà trong điện thoại chỉ vang lên tiếng trả lời của cô nhân viên tổng đài:"số mày quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được , xin vui lòng gọi lại sau".
anh cả đi đâu mất rồi, điện thoại cũng không gọi được . 1 linh cảm không lành ập đến trong đầu tôi . khả năng anh cả xảy ra chuyện là rất cao, chẳng phải con quỷ vô thường đó đã nói sau 3 ngày nữa anh sẽ chết đấy sao?
Nghĩ đến đây tôi đã sợ đến phát khóc lên rồi . Hiện giờ trong thôn ai ai cũng biết nhà tôi xảy ra chuyện, nhưng chẳng ai biết nah2 tôi có ma, càng không biết anh cả tôi sắp chết. Kim Nhất Thủ nhìn thấy tôi hốt hoảng liền dịu dàng an ủi:
- cậu bé, chú biết là nhà cháu gặp nhiều chuyện phiến phức, bố mẹ lại không có ở nhà, có việc gì không biết cứ nói với chú, biết đâu chú có thể giúp gì cho cháu!
tôi cảm kích nhìn ông nói:
- chú Kim, anh cả cháu mất tích rồi ! chú nói xem anh ấy có thể đi đâu được chứ?
ông ấy nghe xong liền bật cười:
- cậu nhóc, tôi còn tưởng là chuyện gì to tát cơ đấy! Hoá ra vì tìm Kim Quý mà cậu nóng ruột đến thế này cơ à, tôi nói cho cậu biết, anh cả cậu lớn bằng ngần ấy rồi , hiểu biết của anh ta hơn cậu nhiều, cậu lo lắng cái gì chứ? biết đâu chừng anh cả cậu ra ngoài bàn việc cũng nên!
- chú Kim, chú nói cũng đúng, nhưng... nhưng.,.. - tôi cứ " nhưng..nhưng.." cả buổi mà không nói ra được điều muốn nói.Đồn trưởng Hạ đã dặn không được phép nói cho bất kì ai nghe chuyện chúng tôi gặp ma.
Ông ấy thấy tôi cứ nhưng nhưng mãi mà chẳng nói được gì liền kéo tay tôi , thân mật nói:
- không phải lo cho anh trai cậu đâu, ban ngày ban mặt làm gì có chuyện gì được cơ chứ? chắc cậu chưa ăn cơmđâu nhi? thế thì ăn tạm chút gì ở chỗ tôi đi. Cậu ăn cơm xong, về nhà có khi đã thấy anh trai Kim Quý của cậu về rồi cũng nên.
Kim Nhất Thủ vừa nói vừa kéo tay tôi đi vào trong, tôi vội vàng giằng khỏi tay ông, nói:
- Cảm ơn chú Kim, cháu đã nấu cơm ở nhà rồi , giờ cháu đi tìm anh cả về ăn cơm đã, chú mau ăn đi, cháu về nah2 đây! - Nói rồi tôi chạy ù ra khỏi phòng khám., chẳng buồn nói gì thêm mà chạy 1 mạchvề nhà. nhưng anh cả vẫn chưa về!
tôi đi đi lại lại mấy vòng liền trong sân, lòng nóng như lửa đốt. Anh cả có thể đi đâu được. nhỉ? điều tôi lo lắng nhất chính là những gì mà quỷ vô thường đã nói với anh. Hôm nay là ngày đại hạn của anh, nhưng giữa ban ngày ban mặt chẳng nhẽ quỷ vô thường đã đến bắt anh xuống âm phủ rồi hay sao?
/26
|