Lưu Hạ Hàn chạy còn nhanh hơn những người còn lại, gỡ bao cát của Nam Sơ cũng biết nếu bị Lâm Lục Kiêu nhìn thấy được nhất định sẽ phạt, anh ta không muốn cự lại, dù sao đây cũng là kỷ luật quân đội, không phải chuyện gì bọn họ cũng có thể tự quyết định được, đương nhiên anh ta cũng sẽ không hối hận về quyết định này, thật ra thì bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được mà gánh một phần giúp cô ấy, dù cho sau khi chương trường phát sóng mọi người có nghĩ thế nào đi nữa. Thật ra thì anh ta mới vừa phát hiện tiểu đội trưởng Thiệu cũng muốn gánh dùm Nam Sơ, nhưng không biết có phải nguyên nhân nằm ở huấn luyện viên Lâm hay không, cuối cùng cũng không dám.
Thiệu Nhất Cửu hiểu rõ tính tình của Lâm Lục Kiêu.
Quả nhiên, khi Nam Sơ thở hổn hển chạy qua vạch kết thúc thì Lâm Lục Kiêu nhìn cô, mặt mày bình thản, giọng nói hờ hững: Thêm ba vòng.
. . . . . .
Có thể chửi bậy không?
Nam Sơ dừng lại, nhìn chòng chọc anh một lát.
Dừng lại làm gì? Lâm Lục Kiêu nói với ánh mắt sâu sắc.
Ánh mắt kia giống như đang nói ——
Đây chính là kết quả của việc trêu chọc tôi.
Nam Sơ liếc mắt, nhấc chân chạy về phía trước, bóng lưng nhỏ gầy thất tha thất thểu, dường như không khí trong phổi đã bị hút hết, đầu óc căng phồng lên.
Phạt đi, phạt đi.
Một ngày nào đó anh đừng có ngã vào tay em.
Tất cả mọi người chạy xong, chỉ còn lại Nam Sơ và Lưu Hạ Hàn.
Lưu Hạ Hàn bắt kịp Nam Sơ trên đường thẳng, Lưu Hạ Sàn còn một vòng cuối cùng, Nam Sơ còn hai vòng cuối cùng.
Hai người chạy song song.
Lưu Hạ Hàn tràn ngập áy náy nói: Xin lỗi em, hình như tôi không giúp được gì mà còn gây thêm phiền toái.
Nam Sơ quay đầu lại liếc nhìn anh ta, không hề gì nhún vai, Không sao, nếu không phải tại tôi, anh cũng không cần phải chạy thêm mấy vòng này.
Lưu Hạ Hàn cười với cô, Thật ra thì em không như tin tức bên ngoài nói.
Thế nào? Nam Sơ điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh hỏi.
Lưu Hạ Hàn phối hợp thả bước chân chậm lại, Lạnh lùng phản nghịch nè, thật ra thì em chính là cô nhóc hơi bướng bỉnh.
Nam Sơ giật nhẹ khóe miệng, cảm thấy buồn cười, Anh cũng xem tin vịt hả?
Là mấy ngày trước, tổ chương trình có đưa danh sách, tôi cố ý tìm hiểu đôi chút, cũng là để sau khi vào đội cùng hòa hợp và hổ trợ chăm sóc nhau, em đừng nói em vẫn không biết anh là ai nha?
Nam Sơ chỉ nghe Thẩm Quang Tông nói qua, thật sự cũng không có cố ý tìm hiểu qua.
Đối với mấy đội viên này cũng hỏi thăm một cách đại khái, về phần tác phẩm tiêu biểu của đối phương, bảo cô nói thì thật sự là nói không ra, thật may là Lưu Hạ Hàn cũng không có hỏi cô cái này, chỉ vỗ vỗ vai cô rồi tiếp tục chạy, cổ vũ tinh thần.
Loại cảm giác này vẫn rất kì lạ, ngay trong khoảnh khắc đó, Nam Sơ đột nhiên cảm thấy mình có được một người bạn.
. . . . . .
Giữa trưa, mặt trời như quả cầu lửa nóng bức, thiêu nướng cả vùng đất, giống như có thể nhìn thấy mặt đất bốc khói, tất cả mọi người bị phơi nắng đến mơ mơ màng màng.
Tiếp theo là một tiếng trầm thấp của Lâm Lục Kiêu: Giải tán.
Một bóng người mảnh mai lao ra khỏi hàng ngũ, chạy đến dưới bóng cây, vịn thân cây khom lưng ói.
Thiệu Nhất Cửu vừa định đi qua xem thử, bị Lâm Lục Kiêu gọi lại, Cậu dẫn tân binh đi ăn cơm, tôi đưa cô ấy đến chỗ quân y.
Thiệu Nhất Cửu hơi do dự, bước trở lại dẫn tân binh rời đi.
Hôm nay nội dung huấn luyện không nhiều lắm, mấy nhân viên công tác và camera phơi nắng cho tới trưa, chưa tới mười một giờ họ đã rút lui đi ăn cơm rồi, trên bãi tập chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Lục Kiêu đứng tại chỗ một lát, lướt mắt đến dưới tàng cây, chờ bóng người bên ngoài lưới sắt đã đi xa, lúc này mới nhấc chân đi tới.
Buổi sáng Nam Sơ ăn rất ít, ói cả buổi cũng chả còn gì nữa, mùi mật đắng đầy miệng, sắc mặt trắng bệch khó coi, đợi đến khi dạ dày trống không cũng chẳng nôn ra được gì nữa, Nam Sơ quệt quệt mồm, chuẩn bị đứng lên.
Quay người lại, ánh mắt liếc về phía một bóng người.
Lâm Lục Kiêu khoanh tay trước ngực dựa vào cây, cầm nón trong tay, giống như đã đợi cô rất lâu rồi.
Anh đứng thẳng, hất tóc đội nón lên, khẽ nói: Đi với tôi đến phòng quân y.
Nam Sơ nhìn anh một lát, xoay người đi về hướng ngược lại.
Lâm Lục Kiêu nhìn theo bóng lưng cô, tay nắm chặt lưng, híp mắt, liếm liếm môi dưới.
Nam Sơ đi không nhanh, bởi vì cơ thể suy yếu.
Cảm thấy ánh mặt trời trước mắt dao động, bước chân càng ngày càng nhẹ bồng bềnh.
Lâm Lục Kiêu bước vài bước đã đuổi kịp, một tay nắm được bả vai cô, lôi cô trở lại, Nam Sơ không phòng bị cũng không còn hơi sức, thân thể đột nhiên bị người ta kéo qua, mạnh mẽ đâm đầu vào ngực của người đàn ông phía sau, Lâm Lục Kiêu không ngờ thân thể cô nhóc này lại nhẹ nhàng như vậy, anh còn chưa sử dụng bao nhiêu lực đã kéo được rồi, vốn còn tưởng cô nhóc này lại bày mưu trêu ghẹo, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của anh.
Chờ đến khi anh vừa nhìn nhuyễn ngọc ôn hương (*) trong ngực, đôi môi cô nhóc đã khô nứt trắng bệch không có sinh khí, thật đúng là hơi luống cuống.
(*) Nhuyễn ngọc ôn hương: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Nam Sơ vẫn còn giữ lại chút hơi sức đẩy anh ra, chống lại anh, Lâm Lục Kiêu túm cô nhóc lôi vào trong ngực mình, nhìn động tác xô xô đẩy đẩy của cô có hơi buồn cười.
Châu chấu đá xe.
Nam Sơ đẩy một hồi, đã cảm thấy người trước mắt giống như một bức tường đá, đẩy thế nào cũng không động đậy, bản thân mình còn bị anh vững vàng kiên quyết ấn vào trong ngực, chỉ có thể nhéo cơ ngực của anh.
Phát hiện —— cơ ngực cứng rắn hoàn toàn không nhéo được.
Giận đến nắm chặt nắm tay, đập lên ngực anh, Mẹ nó, có phải anh làm bằng đá không vậy?
Ba giây sau, lại tăng lên.
Cô hít vào một hơi, đập đến đau tay rồi.
Cơ thể tường đồng vách sắt này thực con mẹ nó kỳ diệu mà.
Lâm Lục Kiêu rũ mắt nhìn cô, hơi cong khóe môi, Cơ thể em quá kém.
Ánh mắt Nam Sơ thuận thế rơi xuống, rơi vào vị trí thắt lưng anh, lướt mắt đảo qua, không hiểu sao có hơi khô nóng.
Chẳng qua hôm nay thân thể cô không tốt, bằng không thế nào cũng phải khiến anh cứng rắn cho coi.
Nam Sơ đập tan tư tưởng xấu xa, mặt mày nhíu lại, đuôi mắt nhếch lên sắc bén như dao.
Lâm Lục Kiêu mà nhìn không ra ánh mắt này thì cũng quá uổng phí hai mươi chín năm nay rồi, đột nhiên đẩy người trong ngực ra ngoài, lôi về phía quân y, Nhéo cũng nhéo rồi, phát cáu cũng xong rồi, trong lòng sảng khoái rồi thì đi theo tôi.
Sức lực hai người quá chênh lệch, Nam Sơ lười phải giãy giụa, nhưng vẫn bị anh kéo đi.
Trong phòng quân y lầu một, Lâm Lục Kiêu đẩy cửa ra, ném người lên trên giường, không chút khách khí, Nam Sơ bị ném lên giường, đầu óc rung động quá mức, sau đó ngồi dậy lườm Lâm Lục Kiêu.
Phòng quân y của đội Đặc Cần, ngày thường chịu trách nhiệm về bồi dưỡng và thương tổn của những binh lính huấn luyện phòng cháy chữa cháy.
Người trực hôm nay chính là cán bộ kỳ cựu quân y Thiệu Dung Thiệu, cũng là mẹ của tiểu đội trưởng của tân binh Thiệu Nhất Cửu.
Từ phía sau rèm, quân y Thiệu nhìn thấy đội trưởng Lâm đối xử với một cô bé như vậy, vén rèm lên đi ra, Con cũng quá thô lỗ rồi.
Người sau buông tay, mặt vô tội.
Quân y Thiệu hòa nhã dễ gần hỏi Nam Sơ, Khó chịu ở đâu nào?
Không đợi Nam Sơ trả lời, Lâm Lục Kiêu ôm ngực ngồi bên giường bệnh, liếc nhìn Nam Sơ: Đoán chừng là bị cảm nắng. Dì Thiệu dì đang rãnh phải không, xem khám đầu óc giúp cô ấy chút, đầu óc của nha đầu này không tốt lắm.
. . . . . .
Quân y Thiệu ở trong đội cũng đã lâu năm rồi, đã quen với tính tình của Lâm Lục Kiêu, cười một tiếng, nhìn khám lưỡi cho Nam Sơ, nói: Đừng để ý đến nó, há miệng ra.
Con không để ý. Nam Sơ nói xong, há mồm.
Quân y Thiệu vừa liếc nhìn Lâm Lục Kiêu, vừa trách mắng: Tính khí quá thối, đáng đời không tìm được bạn gái.
Nói xong lại xoay người đi đến tủ thuốc lấy chai hoắc hương, cắt nắp đưa cho Nam Sơ, nói: Uống đi, uống xong sẽ khá hơn, thể chất con yếu, bình thường lúc huấn luyện phải chú ý một chút, nếu không rất dễ dàng bị cảm nắng.
Chai thuốc nhỏ màu đen tỏa ra mùi vị kích thích, Nam Sơ nghe mùi đã muốn nôn rồi, bịt chặt mũi, cản lại: Đây cái gì?
Lâm Lục Kiêu hiếm khi
/80
|