Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 35 - Bảo Vệ

/80


Tay Lâm Lục Kiêu vừa mới đi cầm bộ đàm trên vai thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ rất lớn, anh quay đầu lại thì thấy lầu năm nổ tung, một ngọn lửa lớn bốc lên, khói đen dầy đặc giống như một tấm màn màu đen trên sân khấu, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả bầu trời.

Anh lập tức lấy bộ đàm xuống, hét lớn với đầu bên kia: Tổ 1, tổ 2, báo cáo vị trí! !

Vị trí tổ 1 ở, đông khu tam vực, tọa độ, 031, 045.

Tổ 2!

Trong bộ đàm chỉ có tiếng xẹt xẹt, cả tổ 2 đều im lặng, không có một người nào nói chuyện.

Từ Á: Hình như tổ 2 ở chỗ kho dầu bị nổ tung.

Trong lòng Lâm Lục Kiêu chấn động, giọng nói nặng nề: Chuẩn bị chiến đấu!

Vâng! Vài chiến sĩ chuẩn bị chiến đấu mang bình dưỡng khí, lập tức đứng nghiêm, thẳng lưng chờ đợi mệnh lệnh.

Đạo diễn ngăn bọn họ lại: “Bọn họ cần cầu cứu thì bọn họ sẽ hô lên, như vậy không phải đang ép buộc bọn họ chấm dứt cuộc tranh tài sao?”

Lâm Lục Kiêu hoàn toàn không thèm để ý đến đạo diễn, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng về mấy chiến sĩ đang chuẩn bị chiến đấu: Đi vào tìm người mang ra ngoài!

Ở chung với nhau nhiều ngày nên đạo diễn vô cùng hiểu rõ tính tình của Lâm Lục Kiêu vì vậy hoàn toàn hết cách với anh, chỉ có thể nôn nóng sốt ruột nói: Đội trưởng Lâm! Chúng ta đang ghi chương trình đấy!

Vóc dáng đạo diễn đã mập lại lùn, lúc nóng nảy tóc mái trên trán bay bay, quả thật là một ông chú mập mạp buồn cười.

Rốt cuộc Lâm Lục Kiêu cũng nhìn đạo diễn, nói một cách ngạo mạn: Ông không chịu thì cứ kiện đi!

Đạo diễn tức giận đến ná thở, ông ta nổi trận lôi đình, muốn cãi nhau với anh nhưng lại bị anh cắt đứt một cách thô bạo.

Nếu như bọn họ bị vụ nổ làm cho hôn mê không thể cầu cứu được thì làm thế nào? Ông không biết sau khi nổ sẽ xảy ra hỏa hoạn sao? Nếu bọn họ là hôn mê ở bên trong thì sẽ bị chết cháy, ông có biết không? ! Ông không hiểu gì thì đừng nói nữa? !

Nếu nghiêm trọng như anh nói thì nhất định bọn họ sẽ kêu cứu! Đạo diễn không chịu yếu thế.

Lâm Lục Kiêu chống nạnh, vẻ mặt không kiên nhẫn, anh thật sự không muốn thảo luận với cái tên ngu ngốc trước mặt về vấn đề này nữa.

Anh quay đầu nhìn sang thì thấy đã có hai người xuống.

Hai người mang kính bảo hộ, quân phục xốc xếch, trên người toàn là tro bụi, bình dưỡng khí mang lỏng lẻo sau lưng, vẻ mặt hốt hoảng, nhìn dáng vẻ hai người thì lính phòng cháy chữa cháy đều biết đã gặp phải sóng xung kích.

Cút ngay!

Lâm Lục Kiêu giắt bộ đàm lên vai, không khách khí đẩy đạo diễn mập lùn trước mặt ra, nhìn thế nào ông ta cũng phải gần trăm kí nhưng lại dễ dàng bị anh đẩy qua một bên. Đạo diễn có chút tức giận, còn muốn đuổi theo lý luận nhưng Lâm Lục Kiêu đã đoạt lấy một bình dưỡng khí cùng một túi dụng cụ sau đó dẫn theo mấy chiến sĩ xông vào bên trong.

. . . . . .

Bên trong khói đen dầy đặc, hai khu vực đều đỏ rực sắc lửa, bảy thùng dầu đổ tràn mặt đất, tình thế rất không lạc quan.

Lâm Lục Kiêu chỉ tay ra lệnh: “Hai người các cậu qua bên kia tìm, nếu gặp người tổ một thì lập tức mang ra ngoài, đợi lát nữa bảo người của chúng ta vào dọn dẹp hiện trường.

Sau khi nói xong anh lập tức xoay người đi đến vị trí tổ hai, sau đó lấy bộ đàm trên vai xuống, điều chỉnh tần số hai: “Nam Sơ?

Bên kia chỉ vang lên vài tiếng xẹt xẹt, may nhờ anh đã trải qua nhiều trận, kinh nghiệm phong phú nên thuận lợi tìm được miệng thông gió, lại căn cứ chảy vào hướng nhiệt độ của đám cháy để tìm được vị trí của vụ nổ, anh cầm bộ đàm gọi tên Nam Sơ mấy lần nhưng vẫn không hề được đáp lại như cũ.

Lâm Lục Kiêu luống cuống cào tóc, anh nghĩ lát nữa tìm được phải dạy dỗ cô nhóc này một trận thật tốt mới được, đến bộ đàm mà cũng làm mất được! Kết quả vừa mới bước thêm một bước đã dẫm phải một cái cục hình vuông màu đen, anh lập tức cúi đầu xem xét, mặc dù cách một lớp khói dày đặc nhưng vẫn có thể xác định được đây là bộ đàm của Nam Sơ, trên màn hình còn lóe lên ánh sáng của đường cong tần số hai.

Anh ngồi xuống cầm bộ đàm lên, ánh mắt nhìn về phía một bóng lưng gầy nhỏ đang cuộn tròn ở chân tường bên trái, ánh mắt mừng rỡ, cũng quên suy nghĩ muốn dạy dỗ cô..., chỉ hai ba bước Lâm Lục Kiêu đã bước tới kéo người ra sau đó ôm tới sát tường khu vực hai, nơi không có khỏi, gấp gáp hỏi hai tiếng: Nam Sơ? !

Trống trải nơi chốn đều là anh ngắn ngủi dồn dập hồi âm.

Ý thức Nam Sơ đang mơ hồ, mê man thì nghe có người ở gọi mình, đầu chôn ở trên đầu gối, làm thế nào cũng không ngẩng lên được.

Lâm Lục Kiêu ngồi xuống, nâng mặt của Nam Sơ lên, tháo kính bảo hộ bám đầy bụi xuống, da thịt lộ ra bên ngoài cũng đen thùi lùi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngã trái ngã phải trong bàn tay anh, lòng anh như bị ai nhéo một cái, Lâm Lục Kiêu lập tức gỡ mặt nạ trên mặt mình xuống, úp lên mặt cô: “Thở đi, Nam Sơ.

Ý thức của cô giờ rất mơ hồ, còn chưa hít vào đã ho ra.

Lâm Lục Kiêu nóng nảy, dứt khoát ngồi bệt xuống dưới đất, ôm cô vào trong ngực, nâng gáy cô lên, vừa véo người cô vừa dỗ dành: “Mở mắt ra nào.

Nam Sơ cố gắng mở mắt ra sau đó lại khép lại.

Lâm Lục Kiêu để cô nằm trên mặt đất, cởi quần áo phòng cháy ra sau đó vén áo ngắn bên trong lên.

Áo ngực màu đen bao bọc cặp nhũ trắng như tuyết tạo thành một cái rãnh rất sâu ở giữa, thật sự. . . . . . không nhỏ, anh đã quên —— cô không còn là cô gái nhỏ năm xưa nữa rồi.

Lâm Lục Kiêu thoáng thất thần, anh quỳ trên mặt đất, tay đặt lên ngực cô, ấn mấy lần, sáu đó bịt mũi cô, cúi người ngậm lấy môi cô hô hấp nhân tạo, đến khi vẻ mặt cô thả lỏng, tự thở được thì anh mới chụp mặt nạ lên, Nam Sơ hít sâu hai cái, ý thức dần dần trở lại.

Thứ đầu tiên Nam Sơ nhìn nhìn thấy chính là gương mặt tuấn tú mang theo một ít hốt hoảng của Lâm Lục Kiêu thì có chút không thể tin được, huống chi anh không mặc trang phục phòng cháy chữa cháy, chỉ mang theo bình dưỡng khí đã xông vào, Nam Sơ lập tức hiểu ra cô đã khiến mọi người lo lắng, lúc này cô cảm thấy trong lòng trướng trướng ê ẩm, có loại hạnh phúc khi được người khác yêu thương, cô không nhịn được trực tiếp nhào vào trong ngực anh, ôm cổ của anh: “Đội trưởng.

Lâm Lục Kiêu thả lỏng, thở dài một hơi, thuận thế để cô nhào vào trong lòng mình, bàn tay đỡ gáy cô: Bị xung kích sóng nổ tung?

Nam Sơ nằm ở trên vai anh, hít hít mũi, nửa đùa nói: Ừ, em vừa đẩy người khác ra, kết quả là bị nổ tung, không ctính đúng thời gian, nghiệp vụ không thành thạo.

Đồng đội của em đâu?

Chạy rồi.

Em bị ngất còn bọn họ thì chạy? Lâm Lục Kiêu cười lạnh: “Không phải thằng nhóc kia thích em sao? Anh ta đối xử với người mình thích như vậy à?

Nam Sơ không để ý lắm: Chạy là chạy chứ sao.

Không khó chịu sao?

À, không.

Tại sao?

Nam Sơ ngẩng đầu lên khỏi vai anh, ôm lấy mặt anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt bám đầy bụi nhưng ánh mắt vẫn đen láy như cũ: “Không phải là anh đã tới sao?

Lâm Lục Kiêu nhéo nhéo cái má đầy bụi của cô: Có phải em cố ý giả chết chờ anh đi vào hay không?

Nam Sơ cười duyên, muốn nhào qua hôn anh thì đột nhiên bộ đàm trên mặt đất vang lên: Lục Kiêu!

Lâm Lục Kiêu cúi đầu lườm một cái, sau đó cầm lên, một tay chận môi cô lại, giọng nói bình thản: Hả?

Bên kia bộ đàm là Mạnh Quốc Hằng: Đã tìm được người chưa?

Tìm được rồi.

Vậy mau ngoài!

Anh nhìn Nam Sơ, chậm rãi nói: Ừ, hết.

Lâm Lục Kiêu xoay người ôm Nam Sơ lên, nói với cô: Anh phải đi ra ngoài rồi, anh dẫn em đi tìm dì Thiệu, em cố gắng chịu đựng một lát.

Nam Sơ cực kì thích nghe Lâm Lục Kiêu ở trước mặt cô nói về dị Thiệu và Dương Chấn Cương như thế, cảm giác không có khoảng cách giống như những người đó cũng là trường bối của nàng, cực kì thân thiết.

Cô vùi ở trong ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Nam Sơ rất gầy, lúc ôm gần như không cảm thấy nặng, Lâm Lục Kiêu ước lượng thử, nói: “Tại sao em lại gầy như


/80

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status