Editor: Rùa Lười
Tháng bảy, giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khó chịu, tiếng chim hót vang lên từ trong những tán cây, mặt trời chiếu thẳng xuống làm cho mặt đất nóng bỏng, bỗng nhiên có một trận gió nóng thổi đến, quả là làm cho người ta hít thở không thông.
Một tay Lâm Lục Kiêu chống vào cửa xe, quay người lại, cô gái liền đứng sau lưng anh, da trắng dáng cao gầy, xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu vào cô như làm cô tỏa sáng.
Anh chạy cái gì mà chạy? Nam Sơ ngước mặt lên hỏi lại một lần nữa.
Hai tay Lâm Lục Kiêu ôm ngực, dựa vào cửa xe, chân mày anh nhíu thành hình chữ Xuyên cho thấy rằng anh sắp không nhịn được nữa rồi. Liếc nhìn Nam Sơ, anh sờ được hộp thuốc lá trong túi quần, lấy ra một điếu, châm lửa rồi hỏi ngược lại: Cô biết Lâm Khải?
Nam Sơ gật đầu.
Anh phủi phủi tàn thuốc lá, tiếp tục hỏi: Quen biết lúc nào vậy?
Ở Milan.
Anh lại hút một hơi, hầu kết khẽ động, ánh mắt hướng về phía cửa sổ thờ ơ nói: Được rồi, đồ đã đưa đến nơi rồi, tôi đi đây.
Nam Sơ đưa tay ra kéo anh lại.
Cánh tay của người đàn ông cứng rắn có lực, cô nắm chặt lấy mà cứ như là đang cầm một khối sắt vậy, rắn chắc và còn mang theo hơi ấm.
Trái tim cô khẽ động một cái.
Lâm Lục Kiêu rút tay về: Còn có việc gì sao?
Đưa điện thoại của anh đây cho tôi. Nam Sơ đưa một tay ra, xòe tay ra.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu liếc một cái, bàn tay con gái trắng mịn màng, từng đường chỉ tay hiện ra rõ ràng, ngón tay nhỏ dài, trông như búp măng mới nhú lên sau cơn mưa.
Anh thu ánh mắt lại, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: Không có điện thoại.
Vậy khi nào thì anh nghỉ phép? Nam Sơ cố chấp nhìn thẳng vào anh.
Lâm Lục Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc lá, nghe thấy vậy, anh nâng mí mắt lên nhìn cô nửa giây, thở ra một hơi khói, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Gương mặt bỗng nhiên được phóng to ra, mày kiếm lộ ra khí chất tinh anh, đôi mắt sâu và đen, đôi môi gợn lên thành một đường, tựa tiếu phi tiếu(*).
(*Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười.)
Nhiều năm không gặp, khí thế lại càng bức người hơn rồi.
Kéo gần khoảng cách lại.
Khí thế bức người đó lại dần hạ xuống, hơi thở của người đàn ông cứ quanh quẩn trước mặt, bỗng nhiên lại gần như vậy, thân mật như vậy, Nam Sơ lùi về sau một bước theo phản xạ có điều kiện.
Lâm Lục Kiêu vẫn còn cúi người xuống, hay tay để trong túi quần,
Cúi đầu cười một cái, ánh mắt đầy giễu cợt, anh di chuyển tầm mắt, xoay người mở cửa xe, ngồi vào trong.
Buổi chiều yên tĩnh.
Khởi động xe, bánh xe ma sát lên mặt đất, cứ thế vèo qua như một cơn gió.
Ngay sau đó, một chiếc xe quân dụng rời khỏi khu vực quay phim, nghênh ngang đi qua chỉ để lại một làn khói nóng.
...
Lúc Nam Sơ quen Lâm Lục Kiêu, năm ấy cô mới mười sáu tuổi.
Lần đó Nam Như Nguyệt phải lưu diễn khắp thế giới, trong nhà cũng chỉ có một mình cô, không biết được là đường dây ở chỗ nào đã hỏng, dẫn đến hỏa hoạn. Lúc cô tỉnh lại, xung quanh đều là lửa, mùi khói sực vào mũi, là Lâm Lục Kiêu đã cứu cô ra từ trận hỏa hoạn đó.
Chờ cho đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện mình đã ở bệnh viện rồi.
Lúc đó Nam Sơ vẫn chưa có công ty quản lý, sau khi tỉnh lại, đầu tiên cô phải gọi cho Nam Nguyệt Như.
Trải qua một kiếp nạn sinh tử, mặc dù tình cảm giữa cô với mẹ không tốt lắm, nhưng Nam Sơ vẫn muốn nghe giọng nói của mẹ một chút.
Mẹ, vừa nãy nhà mình bị cháy, nhưng bây giờ con không sao rồi...
Cô gái nhỏ nắm chặt lấy điện thoại, rụt rè báo bình an, chỉ sợ nói sai một câu sẽ làm cho mẹ lo lắng.
Giọng nói của Nam Nguyệt Như trong điện thoại không tỏ ra biểu cảm gì: Bị thương sao?
Nam Sơ cúi đầu nhìn chân của mình một chút: Không ạ, chỉ là chân bị bỏng một chút, bác sĩ bảo có thể sẽ để lại sẹo.
Hỏi một chút xem có thể da có thể tái tạo không, bây giờ mẹ đang bận, có thời gian sẽ gọi lại.
Lúc nào cũng như vậy.
Không nói đến ba câu, đã tắt máy rồi.
Nam Sơ mất mác mà cúp điện thoại, rõ ràng cô biết rằng, Nam Nguyệt Như không thích cô lắm.
Tủi thân bao nhiêu năm, giờ lại bộc phát.
Lúc y tá trưởng phát hiện ra Nam Sơ biến mất,lúc đó liền có người lao đến: Mau mau mau! Gọi 119, trên sân thượng có một cô bé muốn tự sát.
Y tá trưởng bị dọa đến ngốc luôn: Ai?
Người đó tay chân luống cuống, chốc lát không nhớ ra cô gái đó tên là gì, Chính là cái người bị phỏng rồi hôn mê vừa được đưa vào đó!
Lúc y tá trưởng gọi 119, cả tay bà đều run lên.
Lúc Nam Sơ được người ta cứu xuống từ sân thượng, cả người vẫn mờ mịt.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lục Kiêu.
Anh mặc bộ đồng phục màu tối của đội cứu hỏa, đội mũ bảo hiểm, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng, lúc thấy Nam Sơ, biểu cảm của anh rõ ràng là rất ngạc nhiên: Sao lại là cô?
Lúc Nam Sơ cúp điện thoại, bỗng nhiên có ý muốn tự sát.
Nhưng lúc cô đứng ở bên mép sân thượng, tay chân cô bắt đầu run lên, không dám nhúc nhích thêm chút nào, cứ như vậy đứng ngu ngơ nửa tiếng.
Phiền thức cho anh rồi. Nam Sơ cúi đầu.
Bỗng chốc Lâm Lục Kiêu cũng hiểu được đây là một bước thang để xuống, anh khẽ nhếch khóe miệng: Không cần khách khí.
Lúc rời đi, Nam Sơ chợt kéo anh lại.
Lâm Lục Kiêu quay đầu lại, cô gái nhỏ có đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, khàn giọng nói: Đội của các anh có chỗ ở cho người bị nạn khong? Hoặc anh tôi về nhà cũng được, tôi đưa tiền cho anh.
Cô cũng không biết mình lấy được dũng khí từ đâu mà nói với một người đàn ông xa lạ cái yêu cầu này, nhưng lúc ấy, cô cảm thấy trên người Lâm Lục Kiêu có một cảm giác an toàn, cô lưu luyến nó.
Lâm Lục Kiêu chỉ cảm thấy cô nhóc này thật buồn cười, không biết ý thức được nguy hiểm, cố ý cười cười trêu đùa: Tôi dẫn nhóc về nhà tôi, có dám không?
Ai ngờ, cô gái nhỏ cũng dũng cảm ưỡn thẳng ngực: Dám chứ!
Các thành viên trong đội đều cười ầm lên, Lâm Lục Kiêu dần thu nụ cười lại.
Mà năm ấy, Lâm Lục Kiêu 24 tuổi, là một người chăm sóc cho bản thân mình còn không xong.
...
Thứ bảy, một chiếc
Tháng bảy, giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khó chịu, tiếng chim hót vang lên từ trong những tán cây, mặt trời chiếu thẳng xuống làm cho mặt đất nóng bỏng, bỗng nhiên có một trận gió nóng thổi đến, quả là làm cho người ta hít thở không thông.
Một tay Lâm Lục Kiêu chống vào cửa xe, quay người lại, cô gái liền đứng sau lưng anh, da trắng dáng cao gầy, xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu vào cô như làm cô tỏa sáng.
Anh chạy cái gì mà chạy? Nam Sơ ngước mặt lên hỏi lại một lần nữa.
Hai tay Lâm Lục Kiêu ôm ngực, dựa vào cửa xe, chân mày anh nhíu thành hình chữ Xuyên cho thấy rằng anh sắp không nhịn được nữa rồi. Liếc nhìn Nam Sơ, anh sờ được hộp thuốc lá trong túi quần, lấy ra một điếu, châm lửa rồi hỏi ngược lại: Cô biết Lâm Khải?
Nam Sơ gật đầu.
Anh phủi phủi tàn thuốc lá, tiếp tục hỏi: Quen biết lúc nào vậy?
Ở Milan.
Anh lại hút một hơi, hầu kết khẽ động, ánh mắt hướng về phía cửa sổ thờ ơ nói: Được rồi, đồ đã đưa đến nơi rồi, tôi đi đây.
Nam Sơ đưa tay ra kéo anh lại.
Cánh tay của người đàn ông cứng rắn có lực, cô nắm chặt lấy mà cứ như là đang cầm một khối sắt vậy, rắn chắc và còn mang theo hơi ấm.
Trái tim cô khẽ động một cái.
Lâm Lục Kiêu rút tay về: Còn có việc gì sao?
Đưa điện thoại của anh đây cho tôi. Nam Sơ đưa một tay ra, xòe tay ra.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu liếc một cái, bàn tay con gái trắng mịn màng, từng đường chỉ tay hiện ra rõ ràng, ngón tay nhỏ dài, trông như búp măng mới nhú lên sau cơn mưa.
Anh thu ánh mắt lại, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: Không có điện thoại.
Vậy khi nào thì anh nghỉ phép? Nam Sơ cố chấp nhìn thẳng vào anh.
Lâm Lục Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc lá, nghe thấy vậy, anh nâng mí mắt lên nhìn cô nửa giây, thở ra một hơi khói, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Gương mặt bỗng nhiên được phóng to ra, mày kiếm lộ ra khí chất tinh anh, đôi mắt sâu và đen, đôi môi gợn lên thành một đường, tựa tiếu phi tiếu(*).
(*Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười.)
Nhiều năm không gặp, khí thế lại càng bức người hơn rồi.
Kéo gần khoảng cách lại.
Khí thế bức người đó lại dần hạ xuống, hơi thở của người đàn ông cứ quanh quẩn trước mặt, bỗng nhiên lại gần như vậy, thân mật như vậy, Nam Sơ lùi về sau một bước theo phản xạ có điều kiện.
Lâm Lục Kiêu vẫn còn cúi người xuống, hay tay để trong túi quần,
Cúi đầu cười một cái, ánh mắt đầy giễu cợt, anh di chuyển tầm mắt, xoay người mở cửa xe, ngồi vào trong.
Buổi chiều yên tĩnh.
Khởi động xe, bánh xe ma sát lên mặt đất, cứ thế vèo qua như một cơn gió.
Ngay sau đó, một chiếc xe quân dụng rời khỏi khu vực quay phim, nghênh ngang đi qua chỉ để lại một làn khói nóng.
...
Lúc Nam Sơ quen Lâm Lục Kiêu, năm ấy cô mới mười sáu tuổi.
Lần đó Nam Như Nguyệt phải lưu diễn khắp thế giới, trong nhà cũng chỉ có một mình cô, không biết được là đường dây ở chỗ nào đã hỏng, dẫn đến hỏa hoạn. Lúc cô tỉnh lại, xung quanh đều là lửa, mùi khói sực vào mũi, là Lâm Lục Kiêu đã cứu cô ra từ trận hỏa hoạn đó.
Chờ cho đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện mình đã ở bệnh viện rồi.
Lúc đó Nam Sơ vẫn chưa có công ty quản lý, sau khi tỉnh lại, đầu tiên cô phải gọi cho Nam Nguyệt Như.
Trải qua một kiếp nạn sinh tử, mặc dù tình cảm giữa cô với mẹ không tốt lắm, nhưng Nam Sơ vẫn muốn nghe giọng nói của mẹ một chút.
Mẹ, vừa nãy nhà mình bị cháy, nhưng bây giờ con không sao rồi...
Cô gái nhỏ nắm chặt lấy điện thoại, rụt rè báo bình an, chỉ sợ nói sai một câu sẽ làm cho mẹ lo lắng.
Giọng nói của Nam Nguyệt Như trong điện thoại không tỏ ra biểu cảm gì: Bị thương sao?
Nam Sơ cúi đầu nhìn chân của mình một chút: Không ạ, chỉ là chân bị bỏng một chút, bác sĩ bảo có thể sẽ để lại sẹo.
Hỏi một chút xem có thể da có thể tái tạo không, bây giờ mẹ đang bận, có thời gian sẽ gọi lại.
Lúc nào cũng như vậy.
Không nói đến ba câu, đã tắt máy rồi.
Nam Sơ mất mác mà cúp điện thoại, rõ ràng cô biết rằng, Nam Nguyệt Như không thích cô lắm.
Tủi thân bao nhiêu năm, giờ lại bộc phát.
Lúc y tá trưởng phát hiện ra Nam Sơ biến mất,lúc đó liền có người lao đến: Mau mau mau! Gọi 119, trên sân thượng có một cô bé muốn tự sát.
Y tá trưởng bị dọa đến ngốc luôn: Ai?
Người đó tay chân luống cuống, chốc lát không nhớ ra cô gái đó tên là gì, Chính là cái người bị phỏng rồi hôn mê vừa được đưa vào đó!
Lúc y tá trưởng gọi 119, cả tay bà đều run lên.
Lúc Nam Sơ được người ta cứu xuống từ sân thượng, cả người vẫn mờ mịt.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lục Kiêu.
Anh mặc bộ đồng phục màu tối của đội cứu hỏa, đội mũ bảo hiểm, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng, lúc thấy Nam Sơ, biểu cảm của anh rõ ràng là rất ngạc nhiên: Sao lại là cô?
Lúc Nam Sơ cúp điện thoại, bỗng nhiên có ý muốn tự sát.
Nhưng lúc cô đứng ở bên mép sân thượng, tay chân cô bắt đầu run lên, không dám nhúc nhích thêm chút nào, cứ như vậy đứng ngu ngơ nửa tiếng.
Phiền thức cho anh rồi. Nam Sơ cúi đầu.
Bỗng chốc Lâm Lục Kiêu cũng hiểu được đây là một bước thang để xuống, anh khẽ nhếch khóe miệng: Không cần khách khí.
Lúc rời đi, Nam Sơ chợt kéo anh lại.
Lâm Lục Kiêu quay đầu lại, cô gái nhỏ có đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, khàn giọng nói: Đội của các anh có chỗ ở cho người bị nạn khong? Hoặc anh tôi về nhà cũng được, tôi đưa tiền cho anh.
Cô cũng không biết mình lấy được dũng khí từ đâu mà nói với một người đàn ông xa lạ cái yêu cầu này, nhưng lúc ấy, cô cảm thấy trên người Lâm Lục Kiêu có một cảm giác an toàn, cô lưu luyến nó.
Lâm Lục Kiêu chỉ cảm thấy cô nhóc này thật buồn cười, không biết ý thức được nguy hiểm, cố ý cười cười trêu đùa: Tôi dẫn nhóc về nhà tôi, có dám không?
Ai ngờ, cô gái nhỏ cũng dũng cảm ưỡn thẳng ngực: Dám chứ!
Các thành viên trong đội đều cười ầm lên, Lâm Lục Kiêu dần thu nụ cười lại.
Mà năm ấy, Lâm Lục Kiêu 24 tuổi, là một người chăm sóc cho bản thân mình còn không xong.
...
Thứ bảy, một chiếc
/80
|