Edit: windy
Tiểu Cửu bị giáo huấn liền ấm ức, gần đây cảm xúc của đội trưởng cũng khó hiểu, nhìn bóng lưng Lâm Lục Kiêu bước vào chuẩn bị băng bó, cảm thấy vẽ cái vòng giới cho anh.
Lâm Lục Kiêu đi vào, bác sĩ Trương đang cúi đầu viết phương thuốc, ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt rõ rành, “Lục Kiêu, ngồi đi.”
Anh vừa đi qua ngồi xuống, liền nghe thấy bác sĩ Trương phân phó, “Tiểu hạ, xem cho cậu ấy đi.”
Lâm Lục Kiêu thuận thế nhìn qua, cũng rất bình tĩnh.
Hạ Vãn đứng không nhúc nhích, như đang dỗi ai đó, rất lâu sau, bác sĩ Trương mới ngẩng đầu: “Thế nào? Còn sững sờ cái gì?”
Hạ Vãn mới đi qua, tương đối bình thản nói với anh: “Cởi áo.”
Lâm Lục Kiêu hào phóng cởi cúc áo.
“Giơ tay.”
Hạ Vãn giống như người máy, mỗi câu nói đều lạnh tanh, Lâm Lục Kiêu cũng không so đo, cứ làm theo.
Kết quả, vừa giơ tay, thừa dịp bất ngờ, kéo một cái, một cơn đau đớn ập đến, Lâm Lục Kiêu hít một hơi lạnh, bác sĩ Trương nhìn thấy, vội kéo Hạ Vãn ra, “Sao lại xuống tay không nhẹ không nặng vậy, vốn là trật khớp, đừng có mà bẽ gãy rồi chứ! Cô ra ngoài đi, để tôi!”
Câu cuối cùng rõ ràng mang theo trách cứ.
Hạ Vãn nhìn Lâm Lục Kiêu, không biết tức giận với ai, thở phì phì liền xông ra ngoài.
Tiếng cửa đóng rầm một cái.
Bác sĩ Trương lắc đầu, nâng cánh tay Lâm Lục Kiêu lên, “Chỉ trật khớp thôi, không nghiêm trọng, tôi định vị lại cho cậu, kiên nhẫn một chút, bình thường nha đầu kia rất dịu dàng, không biết đến lượt cậu lại nhiều chuyện như vậy, cậu đắc tội cô ấy hả?”
Lâm Lục Kiêu cười, “Sao có thể?”
“Vậy sao lại thế này?” Bác sĩ Trương thì thào.
Hạ Vãn mục tiêu rất rõ ràng, đàn ông với người phụ nữ như vậy đều sẽ nhượng bộ.
Nếu không phải là lần trước Hạ Vãn hẹn anh đi xem phim, anh từ chối buộc cô nói ra câu kia, đến nay anh cũng không biết cô ấy thích anh.
Anh là người không thích dây dưa dong dài, một khi biết ai có tâm tư với mình, lập tức dập tắt hi vọng của họ.
Xử lý rất quyết đoán.
Nói cũng rất rõ ràng.
... “Thật xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
Lời này đã đả kích tới Hạ Vãn.
Sao đột nhiên có bạn gái, cô cảm thấy Lâm Lục Kiêu cao lãnh, không dễ dàng tiếp cận, cho dù đun nước nấu ếch, muốn thông qua Lâm Khai để tiếp cận anh, ai biết lúc trước Lâm Khai xảy ra chuyện đó, trên mạng đều lan truyền rộng rãi, thanh danh thiên tài âm nhạc đều thối, cô cũng không dám tìm Lâm Khai nữa.
Không có Lâm Khai, sẽ không có lý do gặp Lâm Lục Kiêu, thở dài một hơi, thật vất vả tìm được thời gian mời anh đi xem phim.
Anh lại nói với cô là anh có bạn gái rồi!
Này so với trực tiếp từ chối cô còn đả thương mạnh hơn, anh bận như chó vậy, lấy đâu thời gian tìm bạn gái?
Hạ Vãn không tin.
Cô không tin, Lâm Lục Kiêu cũng không có cách nào, chỉ có thể đem số của cô vào danh sách đen, chỉ sợ bị nha đầu ở nhà nhìn thấy.
Nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên muốn về nhà, muốn ôm lấy cô gái của anh.
Thấy anh thất thần.
Bác sĩ Trương dán băng cho anh, thuận miệng hỏi: “Chuyện chuyển chức thế nào rồi?”
Lâm Lục Kiêu hoàn hồn, cũng không nhiều lời: “Cũng được.”
Bác sĩ Trương ấn thật chắc, “Nghe lão Mạnh nói, lúc trước cậu phỏng vấn không tồi, còn xem xét kĩ càng nữa thôi? Thời gian này thể hiện tốt vào, tranh thủ sớm ngày vào đại đội, cũng đỡ để lão Mạnh mỗi ngày nhắc tới cậu mỗi ngày.”
Lâm Lục Kiêu cười nhàn nhạt, không lên tiếng.
Bác sĩ Trương liếc nhìn anh một cái, lại nói: “Đừng chê chúng ta lải nhải, đều là vì tốt cho cậu, tình tình cậu kiềm chế đi.”
Lại là một xe lăn lông lốc lời tốt chuẩn bị nói, nghe được lỗ tai anh đều đã thành kén, “Chú Mạnh lại phái người làm thuyết khách rồi hả?”
Bác sĩ Trương thở dài một tiếng, “Bọn trẻ các cậu, không ai là không bớt lo, ngoại trừ Minh Dương đàng hoàng tử tế ngốc ở bên đặ chủng, mấy đứa các cậu cả đám đều là kẻ không dễ bắt nạt. Chờ sau này các cậu có con cái, liền biết làm cha mẹ vất vả, trưởng bối nói một chút, không xuôi tai, nhưng thực dụng, được rồi, tôi cũng không nói cậu, chuyện của các cậu để các cậu tự quyết định, thỉnh thoảng đi xem ba cậu chút. Ba cậu đừng thấy ngoài miệng cứng rắn, cực kì mềm lòng, nếu cậu thực muốn ông ấy tiếp nhận hai người, phải bồi ông ấy uống rượu nói chuyện nhiều chút, Thẩm Mục biết xử lý hơn cậu, không có chuyện gì cũng có thể tìm ông cụ chơi cờ, nói chuyện phiếm, cậu thì không giống vậy, vừa về nhà đã nói muốn kết hôn, người ta không lấy chổi đuổi cậu đi là nể tình rồi.”
Lâm Lục Kiêu tan tầm liền trở về nhà cũ một chuyến.
Lâm Thanh Viễn chắp tay sau lưng đứng ở ngoài viện, thấy anh cầm hai chai rượu tới, lại không có biểu cảm gì, xoay người liền đi vào trong nhà, cứ như vậy đi vào.
Lâm Lục Kiêu gọi ông lại, “Ba.”
Lâm Thanh Viễn dừng bước chân lại, quay đầu hô một tiếng, “Hô to như vậy làm gì?”
Lâm Lục Kiêu không để ý ông, đi thẳng vào cửa, đưa rượu cho ông, “Bí thư Trương đâu?”
Lâm Thanh Viễn hừ một tiếng, “Ra ngoài làm việc rồi.”
“Có muốn làm cốc hay không?” Anh đề nghị.
Lâm Thanh Viễn lạnh nhạt nhìn anh, nói: “Mặt trời mọc phía tây rồi hả? Còn làm bộ quanh co?”
Lâm
Tiểu Cửu bị giáo huấn liền ấm ức, gần đây cảm xúc của đội trưởng cũng khó hiểu, nhìn bóng lưng Lâm Lục Kiêu bước vào chuẩn bị băng bó, cảm thấy vẽ cái vòng giới cho anh.
Lâm Lục Kiêu đi vào, bác sĩ Trương đang cúi đầu viết phương thuốc, ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt rõ rành, “Lục Kiêu, ngồi đi.”
Anh vừa đi qua ngồi xuống, liền nghe thấy bác sĩ Trương phân phó, “Tiểu hạ, xem cho cậu ấy đi.”
Lâm Lục Kiêu thuận thế nhìn qua, cũng rất bình tĩnh.
Hạ Vãn đứng không nhúc nhích, như đang dỗi ai đó, rất lâu sau, bác sĩ Trương mới ngẩng đầu: “Thế nào? Còn sững sờ cái gì?”
Hạ Vãn mới đi qua, tương đối bình thản nói với anh: “Cởi áo.”
Lâm Lục Kiêu hào phóng cởi cúc áo.
“Giơ tay.”
Hạ Vãn giống như người máy, mỗi câu nói đều lạnh tanh, Lâm Lục Kiêu cũng không so đo, cứ làm theo.
Kết quả, vừa giơ tay, thừa dịp bất ngờ, kéo một cái, một cơn đau đớn ập đến, Lâm Lục Kiêu hít một hơi lạnh, bác sĩ Trương nhìn thấy, vội kéo Hạ Vãn ra, “Sao lại xuống tay không nhẹ không nặng vậy, vốn là trật khớp, đừng có mà bẽ gãy rồi chứ! Cô ra ngoài đi, để tôi!”
Câu cuối cùng rõ ràng mang theo trách cứ.
Hạ Vãn nhìn Lâm Lục Kiêu, không biết tức giận với ai, thở phì phì liền xông ra ngoài.
Tiếng cửa đóng rầm một cái.
Bác sĩ Trương lắc đầu, nâng cánh tay Lâm Lục Kiêu lên, “Chỉ trật khớp thôi, không nghiêm trọng, tôi định vị lại cho cậu, kiên nhẫn một chút, bình thường nha đầu kia rất dịu dàng, không biết đến lượt cậu lại nhiều chuyện như vậy, cậu đắc tội cô ấy hả?”
Lâm Lục Kiêu cười, “Sao có thể?”
“Vậy sao lại thế này?” Bác sĩ Trương thì thào.
Hạ Vãn mục tiêu rất rõ ràng, đàn ông với người phụ nữ như vậy đều sẽ nhượng bộ.
Nếu không phải là lần trước Hạ Vãn hẹn anh đi xem phim, anh từ chối buộc cô nói ra câu kia, đến nay anh cũng không biết cô ấy thích anh.
Anh là người không thích dây dưa dong dài, một khi biết ai có tâm tư với mình, lập tức dập tắt hi vọng của họ.
Xử lý rất quyết đoán.
Nói cũng rất rõ ràng.
... “Thật xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
Lời này đã đả kích tới Hạ Vãn.
Sao đột nhiên có bạn gái, cô cảm thấy Lâm Lục Kiêu cao lãnh, không dễ dàng tiếp cận, cho dù đun nước nấu ếch, muốn thông qua Lâm Khai để tiếp cận anh, ai biết lúc trước Lâm Khai xảy ra chuyện đó, trên mạng đều lan truyền rộng rãi, thanh danh thiên tài âm nhạc đều thối, cô cũng không dám tìm Lâm Khai nữa.
Không có Lâm Khai, sẽ không có lý do gặp Lâm Lục Kiêu, thở dài một hơi, thật vất vả tìm được thời gian mời anh đi xem phim.
Anh lại nói với cô là anh có bạn gái rồi!
Này so với trực tiếp từ chối cô còn đả thương mạnh hơn, anh bận như chó vậy, lấy đâu thời gian tìm bạn gái?
Hạ Vãn không tin.
Cô không tin, Lâm Lục Kiêu cũng không có cách nào, chỉ có thể đem số của cô vào danh sách đen, chỉ sợ bị nha đầu ở nhà nhìn thấy.
Nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên muốn về nhà, muốn ôm lấy cô gái của anh.
Thấy anh thất thần.
Bác sĩ Trương dán băng cho anh, thuận miệng hỏi: “Chuyện chuyển chức thế nào rồi?”
Lâm Lục Kiêu hoàn hồn, cũng không nhiều lời: “Cũng được.”
Bác sĩ Trương ấn thật chắc, “Nghe lão Mạnh nói, lúc trước cậu phỏng vấn không tồi, còn xem xét kĩ càng nữa thôi? Thời gian này thể hiện tốt vào, tranh thủ sớm ngày vào đại đội, cũng đỡ để lão Mạnh mỗi ngày nhắc tới cậu mỗi ngày.”
Lâm Lục Kiêu cười nhàn nhạt, không lên tiếng.
Bác sĩ Trương liếc nhìn anh một cái, lại nói: “Đừng chê chúng ta lải nhải, đều là vì tốt cho cậu, tình tình cậu kiềm chế đi.”
Lại là một xe lăn lông lốc lời tốt chuẩn bị nói, nghe được lỗ tai anh đều đã thành kén, “Chú Mạnh lại phái người làm thuyết khách rồi hả?”
Bác sĩ Trương thở dài một tiếng, “Bọn trẻ các cậu, không ai là không bớt lo, ngoại trừ Minh Dương đàng hoàng tử tế ngốc ở bên đặ chủng, mấy đứa các cậu cả đám đều là kẻ không dễ bắt nạt. Chờ sau này các cậu có con cái, liền biết làm cha mẹ vất vả, trưởng bối nói một chút, không xuôi tai, nhưng thực dụng, được rồi, tôi cũng không nói cậu, chuyện của các cậu để các cậu tự quyết định, thỉnh thoảng đi xem ba cậu chút. Ba cậu đừng thấy ngoài miệng cứng rắn, cực kì mềm lòng, nếu cậu thực muốn ông ấy tiếp nhận hai người, phải bồi ông ấy uống rượu nói chuyện nhiều chút, Thẩm Mục biết xử lý hơn cậu, không có chuyện gì cũng có thể tìm ông cụ chơi cờ, nói chuyện phiếm, cậu thì không giống vậy, vừa về nhà đã nói muốn kết hôn, người ta không lấy chổi đuổi cậu đi là nể tình rồi.”
Lâm Lục Kiêu tan tầm liền trở về nhà cũ một chuyến.
Lâm Thanh Viễn chắp tay sau lưng đứng ở ngoài viện, thấy anh cầm hai chai rượu tới, lại không có biểu cảm gì, xoay người liền đi vào trong nhà, cứ như vậy đi vào.
Lâm Lục Kiêu gọi ông lại, “Ba.”
Lâm Thanh Viễn dừng bước chân lại, quay đầu hô một tiếng, “Hô to như vậy làm gì?”
Lâm Lục Kiêu không để ý ông, đi thẳng vào cửa, đưa rượu cho ông, “Bí thư Trương đâu?”
Lâm Thanh Viễn hừ một tiếng, “Ra ngoài làm việc rồi.”
“Có muốn làm cốc hay không?” Anh đề nghị.
Lâm Thanh Viễn lạnh nhạt nhìn anh, nói: “Mặt trời mọc phía tây rồi hả? Còn làm bộ quanh co?”
Lâm
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|