Edit: windy
Vì an toàn, nên lái xe lái tương đối chậm, trong chuyến đi, có mấy lần Nam Sơ muốn đuổi anh ta xuống để mình tự lái xe, nhưng người lái xe vẫn thảnh thơi nói cho cô biết bí quyết lái xe lúc này.
Cửa kính xe đóng chặt, không gian hẹp hòi, Nam Sơ đeo khẩu trang mang theo khăn quàng cổ, người đầy mồ hôi, lại không tháo ra, ngay lúc đó tâm tình thật sự là đã có ý muốn nhảy xe.
May mà, sau 2 giờ 40 phút, lái xe cho cô đứng vững vàng ở cửa đội phòng cháy.
Nam Sơ cầm hành lý xuống xe, hỏi trạm gác, biết được bọn họ mới đi làm việc, vì thế liền đứng ở dưới cây nhãn chờ.
Tuyết vẫn còn đang rơi, có chút nhiều hơn, từng mảng từng mảng từ đỉnh đầu rơi xuống, bay lả tả, Nam Sơ cho tay vào túi, chậm chân, miệng không ngừng thổi thổi khí, trên người mặc áo khoác giữ ấm, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi, bên dưới lại là mặc váy. Ngoại trừ khăn quàng cổ trên cổ có thể ngăn gió lại, vị trí còn lại đều bị gió lùa vào.
Điện thoại ở trong túi rung hai lần, cô cũng không muốn lấy ra, thật sự cảm nhận được cái lạnh thấm vào người.
Đều là Nghiêm Đại gọi, “Đến rồi hả?”
Cô đáp lại, giọng nói trong veo mà lạnh lùng, nghe phát rung, “Đến rồi.”
“Gặp chưa?”
“Còn chưa.” Nam Sơ hít vào một hơi, “Bên này rất lạnh.”
Nghiêm Đại: “Cô không mặc thêm hả?”
Nam Sơ cầm di động, không nói gì nhìn đồ cô mặc cực kì gợi cảm, “Không có.”
Nữ minh tinh từ trước đến nay quen phong độ không cần nhiệt độ, hai đầu gối bị viêm khớp, vừa đến lúc trời mưa xuống liền bắt đầu đau.
Nam Sơ là mẫu người như thế, đồ không xinh đẹp cô thà rằng không mặc.
“Đi lên trấn mua đi, đừng để lạnh quá.”
Hai người câu được câu không hàn huyên đại khái tầm gần tiếng, mãi đến khi sắc trời dần dần lặn xuống.
Trên đầu Nam Sơ đã có một tầng tuyết trắng, thiếu chút nữa ngất đi.
Chính lúc này.
Người đã trở lại.
Một chiếc xe cứu hỏa lái tới, bảy tám người trên xe nhảy xuống, Lâm Lục Kiêu là người cuối cùng.
Lúc anh đến trạm gác liền hô với anh, “Có cô gái tới tìm anh!”
Lâm Lục Kiêu bỏ đồ xuống, theo bản năng nhìn ra bên ngoài.
Liền thấy giữa nền trời màu trắng, một bóng dáng nhỏ gầy, trên cổ quấn khăn quàng đỏ, cùng với xe cứu hỏa bên cạnh như tôn nhau lên.
Trái tim ở lồng ngực đập mãnh liệt, bang bang bang.
Tất cả tâm tình đều lắng đọng ở thời khắc này, chớp mắt ngây người một cái khiến cho Lâm Lục Kiêu không tự giác cúi đầu nở nụ cười tự giễu, bận cái gì? Tiền đồ!
Triệu Quốc đứng sau lưng anh híp híp mắt, muốn nhìn rõ ràng người dưới gốc cây kia là ai, nhưng bởi vì Nam Sơ đeo khẩu trang, che nửa gương mặt, không thấy rõ mặt, dáng người nhỏ gầy, cách ăn mặt theo mốt, chỉ nhìn như vậy, quả thật không tầm thường, anh ta đi tới gần, khủyu tay huých Lâm Lục Kiêu, cười mờ ám: “Bạn gái cũ? Có phải cô ấy không? Có phải cô ấy không?”
Đồng đội bên cạnh nghe không rõ, trêu ghẹo nói: “Cậu kích động cái gì, cũng không phải bạn gái cũ của cậu.”
Ánh mắt của Triệu Quốc liền nhìn chằm chằm Nam Sơ, nghĩ muốn nhìn rõ.
Lâm Lục Kiêu đứng tại chỗ, liếm khóe miệng, cười hừ, Triệu Quốc ghé vào lỗ tai anh, líu ríu hỏi anh thêm mấy câu, hỏi làm anh thấy phiền, trực tiếp đem bao tay bỏ lên trên mặt Triệu Quốc, không nói một lời liền đi nhanh ra cửa.
Nam Sơ làm đủ biểu tình muốn nghênh đón anh, thuận thế kéo khẩu trang xuống, muốn để anh nhìn rõ mình, tay vừa mới tới mang tai, cổ tay bị người ta túm lại.
Xa nhau một năm.
Nhưng cảm thấy được, là thời gian trôi nhanh, chuyện trước đó, giống như chuyện xảy ra từ kiếp trước.
Gặp lại nhau, cũng là lúc tuyết rơi, một bông tuyết từ trên rơi xuống đỉnh đầu anh, trên vai, chỉ chớp mắt, biến mất, không chút dấu vết.
Giống như ám chỉ chuyện của bọn họ qua đi như tuyết rơi xuống rồi tan mất.
Mãi đến lúc Lâm Lục Kiêu giữ chặt cổ tay cô, không để cho cô tháo khẩu trang xuống, lúc đó cảm giác rất chân thực, bàn tay người đàn ông trước sau như một dày rộng có lực, cảm giác vô cùng an toàn.
Cô bị lạnh cứng rồi.
Cổ tay non mềm, không lưu thông, sờ lên, còn lạnh hơn tuyết.
“Em tới làm gì?” Anh cười lạnh.
Nam Sơ thất thần, lông mi cong cong run rẩy, giương mắt nhìn lên.
Tuyết rơi đầy trời, vẻ mặt anh lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô, nhìn hết sức rõ ràng, lại mang theo kiểu tức giận gì đó.
Gương mặt cô hớn hở, xem nhẹ giọng điệu gượng gạo và cảm xúc không thân mật kia, “Tới tìm anh.”
“Tìm anh làm gì?”
Lâm Lục Kiêu nói như xong chuyện, sao đó cho tay vào túi quần, giống như cảm thấy buồn cười, ở trong gió nghe có chút tan vỡ.
Đứng trong gió tuyết gần một tiếng, lạnh cực lạnh, nhưng thái độ này của anh so với khí
Vì an toàn, nên lái xe lái tương đối chậm, trong chuyến đi, có mấy lần Nam Sơ muốn đuổi anh ta xuống để mình tự lái xe, nhưng người lái xe vẫn thảnh thơi nói cho cô biết bí quyết lái xe lúc này.
Cửa kính xe đóng chặt, không gian hẹp hòi, Nam Sơ đeo khẩu trang mang theo khăn quàng cổ, người đầy mồ hôi, lại không tháo ra, ngay lúc đó tâm tình thật sự là đã có ý muốn nhảy xe.
May mà, sau 2 giờ 40 phút, lái xe cho cô đứng vững vàng ở cửa đội phòng cháy.
Nam Sơ cầm hành lý xuống xe, hỏi trạm gác, biết được bọn họ mới đi làm việc, vì thế liền đứng ở dưới cây nhãn chờ.
Tuyết vẫn còn đang rơi, có chút nhiều hơn, từng mảng từng mảng từ đỉnh đầu rơi xuống, bay lả tả, Nam Sơ cho tay vào túi, chậm chân, miệng không ngừng thổi thổi khí, trên người mặc áo khoác giữ ấm, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi, bên dưới lại là mặc váy. Ngoại trừ khăn quàng cổ trên cổ có thể ngăn gió lại, vị trí còn lại đều bị gió lùa vào.
Điện thoại ở trong túi rung hai lần, cô cũng không muốn lấy ra, thật sự cảm nhận được cái lạnh thấm vào người.
Đều là Nghiêm Đại gọi, “Đến rồi hả?”
Cô đáp lại, giọng nói trong veo mà lạnh lùng, nghe phát rung, “Đến rồi.”
“Gặp chưa?”
“Còn chưa.” Nam Sơ hít vào một hơi, “Bên này rất lạnh.”
Nghiêm Đại: “Cô không mặc thêm hả?”
Nam Sơ cầm di động, không nói gì nhìn đồ cô mặc cực kì gợi cảm, “Không có.”
Nữ minh tinh từ trước đến nay quen phong độ không cần nhiệt độ, hai đầu gối bị viêm khớp, vừa đến lúc trời mưa xuống liền bắt đầu đau.
Nam Sơ là mẫu người như thế, đồ không xinh đẹp cô thà rằng không mặc.
“Đi lên trấn mua đi, đừng để lạnh quá.”
Hai người câu được câu không hàn huyên đại khái tầm gần tiếng, mãi đến khi sắc trời dần dần lặn xuống.
Trên đầu Nam Sơ đã có một tầng tuyết trắng, thiếu chút nữa ngất đi.
Chính lúc này.
Người đã trở lại.
Một chiếc xe cứu hỏa lái tới, bảy tám người trên xe nhảy xuống, Lâm Lục Kiêu là người cuối cùng.
Lúc anh đến trạm gác liền hô với anh, “Có cô gái tới tìm anh!”
Lâm Lục Kiêu bỏ đồ xuống, theo bản năng nhìn ra bên ngoài.
Liền thấy giữa nền trời màu trắng, một bóng dáng nhỏ gầy, trên cổ quấn khăn quàng đỏ, cùng với xe cứu hỏa bên cạnh như tôn nhau lên.
Trái tim ở lồng ngực đập mãnh liệt, bang bang bang.
Tất cả tâm tình đều lắng đọng ở thời khắc này, chớp mắt ngây người một cái khiến cho Lâm Lục Kiêu không tự giác cúi đầu nở nụ cười tự giễu, bận cái gì? Tiền đồ!
Triệu Quốc đứng sau lưng anh híp híp mắt, muốn nhìn rõ ràng người dưới gốc cây kia là ai, nhưng bởi vì Nam Sơ đeo khẩu trang, che nửa gương mặt, không thấy rõ mặt, dáng người nhỏ gầy, cách ăn mặt theo mốt, chỉ nhìn như vậy, quả thật không tầm thường, anh ta đi tới gần, khủyu tay huých Lâm Lục Kiêu, cười mờ ám: “Bạn gái cũ? Có phải cô ấy không? Có phải cô ấy không?”
Đồng đội bên cạnh nghe không rõ, trêu ghẹo nói: “Cậu kích động cái gì, cũng không phải bạn gái cũ của cậu.”
Ánh mắt của Triệu Quốc liền nhìn chằm chằm Nam Sơ, nghĩ muốn nhìn rõ.
Lâm Lục Kiêu đứng tại chỗ, liếm khóe miệng, cười hừ, Triệu Quốc ghé vào lỗ tai anh, líu ríu hỏi anh thêm mấy câu, hỏi làm anh thấy phiền, trực tiếp đem bao tay bỏ lên trên mặt Triệu Quốc, không nói một lời liền đi nhanh ra cửa.
Nam Sơ làm đủ biểu tình muốn nghênh đón anh, thuận thế kéo khẩu trang xuống, muốn để anh nhìn rõ mình, tay vừa mới tới mang tai, cổ tay bị người ta túm lại.
Xa nhau một năm.
Nhưng cảm thấy được, là thời gian trôi nhanh, chuyện trước đó, giống như chuyện xảy ra từ kiếp trước.
Gặp lại nhau, cũng là lúc tuyết rơi, một bông tuyết từ trên rơi xuống đỉnh đầu anh, trên vai, chỉ chớp mắt, biến mất, không chút dấu vết.
Giống như ám chỉ chuyện của bọn họ qua đi như tuyết rơi xuống rồi tan mất.
Mãi đến lúc Lâm Lục Kiêu giữ chặt cổ tay cô, không để cho cô tháo khẩu trang xuống, lúc đó cảm giác rất chân thực, bàn tay người đàn ông trước sau như một dày rộng có lực, cảm giác vô cùng an toàn.
Cô bị lạnh cứng rồi.
Cổ tay non mềm, không lưu thông, sờ lên, còn lạnh hơn tuyết.
“Em tới làm gì?” Anh cười lạnh.
Nam Sơ thất thần, lông mi cong cong run rẩy, giương mắt nhìn lên.
Tuyết rơi đầy trời, vẻ mặt anh lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô, nhìn hết sức rõ ràng, lại mang theo kiểu tức giận gì đó.
Gương mặt cô hớn hở, xem nhẹ giọng điệu gượng gạo và cảm xúc không thân mật kia, “Tới tìm anh.”
“Tìm anh làm gì?”
Lâm Lục Kiêu nói như xong chuyện, sao đó cho tay vào túi quần, giống như cảm thấy buồn cười, ở trong gió nghe có chút tan vỡ.
Đứng trong gió tuyết gần một tiếng, lạnh cực lạnh, nhưng thái độ này của anh so với khí
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|