Edit: autumnfirefly
Bình thường, 10h tối cô đã đi ngủ từ sớm rồi, nhưng là hiện tại cô không có cái may mắn ấy, thậm chí đến bóng dáng khách sạn cũng không thấy, bị người ta “ kèm hai bên” đến bờ biển, đen đủi ngồi hứng gió biển.
“ ách… Cát trợ lý, tôi thừa nhận anh rất cưng chiều tôi, vậy chúng ta có thể trở về khách sạn hay chưa?” mắt thấy càng lúc càng đến gần bờ biển, để tránh cho mình bị diệt khẩu, Mạnh Xuân Diễm quyết định nên thức thời một chút.
Dù sao cho anh ta chút mặt mũi, cô cũng không tổn thất gì, quan trọng là --- cô muốn về khách sạn ngủ a!
“ em rốt cuộc thừa nhận tôi cưng chiều em, rất tốt.” Cát Vô Ưu rất hài lòng “ bất quá, chúng ta đi một chỗ trước sau đó mới về khách sạn sau.”
Xe dừng lại ở vịnh tây tử, tài xế xuống xe mở cửa.
“ Cát trợ lý, xin hỏi vì sao chúng ta lại đến nơi này?” vừa xuống xe, Mạnh Xuân Diễm vội co rụt hai vai.
Vì tham gia tiệc tối, cô chỉ mặc áo không tay với váy ngắn, mà nhiệt độ lúc này mặc dù không thấp nhưng vì có gió biển, nên có chút cảm giác lạnh.
“ bởi vì chúng ta cần ước hẹn.” anh cởi áo khoác phủ lên vai cô.
“ ước hẹn?” cô trợn tròn mắt.
“đúng vậy.” anh mỉm cười trả lời, ôm cô đi tới chỗ rộng hơn, nghe tiếng sóng biển vỗ vào vách đá, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng của cô lộ ra vẻ mê hoặc.
“ Cát trợ lý, nếu anh cảm thấy nhàm chán, có thể tự mình uống say, sau đó về nhà ngủ, tôi cũng được tan việc sớm.” coi như anh ta không ngủ, cũng không cần kéo cô ra ngoài hứng gió biển như vậy đi?
Có trời mới biết, cô đang vô cùng nhớ chiếc giường mềm mại của mình.
“ em không cảm thấy vào lúc này, đến nơi này nói chuyện phiếm rất lãng mạn sao?” anh nhướng mày nói.
“ tôi chỉ cảm thấy nơi này tạp âm quá nhiều, phá hỏng cảnh đẹp thiên nhiên.” Cô vô cùng không lãng mạn trả lời.
Cát Vô Ưu bật cười: “ Xuân Diễm, em có phải quá thực tế không?”
“ Cát trợ lý, anh muốn giết thời gian, có thể trực tiếp đi quán bar uống rượu, tán gái, không cần tôi cho đủ số đi?” cô ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại.
“em còn nhớ rõ tôi là cấp trên của em không, sao có thể dùng thái độ này nói chuyện với tôi?” anh giả vờ tức giận, kinh ngạc nhưng tuyệt đối không để ý tới thái độ càn rỡ của cô.
Thật lòng mà nói, anh không thể nào tưởng tượng ra bộ dáng khúm núm của cô được.
“ nếu như không hài lòng với vị phụ tá trợ lý nho nhỏ là tôi đây, vậy thì vô cùng hoan nghênh anh sau khi trở về công ty, chuyển tôi trở lại phòng hành chính.” Cô che miệng ngáp, không để ý nói.
“ em thật sự không muốn làm phụ tá của tôi sao?”
Nói đến chuyện này, cô thực sự không để lại một chút mặt mũi nào cho anh. Dù gì ở Đài Loan anh cũng vô cùng nổi tiếng trong thương giới, bao nhiêu người muốn làm việc cạnh anh, cầu còn chẳng được, ngay cả mấy người trước kia vì treo mác bệnh nhân sau đó nghỉ việc cũng phải cảm ơn anh đã “ thao luyện”, để bọn họ sau khi nghỉ việc cũng không cần lo vấn đề công việc, tự có người tới cửa mời về làm việc.
Chỉ có cô, từ đầu đến cuối một chút cảm kích cũng không có, còn làm như anh là bệnh truyền nhiễm, muốn tránh càng xa càng tốt.
“dĩ nhiên không muốn.” cô một bộ dáng “ cái này mà cũng phải hỏi” “ làm phụ tá của anh ngày nào cũng bận rộn đến muộn, ngay cả có chút thời gian nghỉ ngơi cũng bị anh quấy rầy, có cái gì tốt!?”
“ tôi có quấy rầy em sao?” anh khiêu mi hỏi
“ chả nhẽ không phải sao? Lúc tôi vừa uống xong trà chiều, anh lại lười biếng không làm việc chạy tới tham gia náo nhiệt, ăn trộm bánh ngọt của tôi, uống trộm cà phê của tôi thì cũng cho qua, anh còn động tay động chân, không phải quấy rầy thì là gì?” chứng cứ phạm tội rõ ràng, cũng chẳng phải cô nói sạo.
“ được rồi! Tôi thực sự có quấy rầy em.” Anh cũng không có ý định phủ nhận “ bất quá người phụ nữ khiến tôi quấy rầy cũng chỉ có một mình em.”
“ý anh là, tôi bị anh quấy rầy còn phải cảm thấy rất vinh hạnh?” cô trợn to mắt, đơn giản là không thể tin được.
“ cũng không cần phải thấy vinh hạnh, chỉ cần em cao hứng là được rồi.”
“vô cùng xin lỗi! Tôi là người bình thường, không có ham mê bị ngược, cho nên quấy rầy chính là quấy rầy!” người này tự đại đến cuồng rồi.
Anh nhìn vẻ mặt tức đến thở phì phò của cô, đột nhiên nói: “ Xuân Diễm, em rất ghét tôi sao?”
“ đúng vậy.” Cô gật đầu vô cùng dứt khoát.
“ tại sao?”
“ai bảo anh làm hỏng mong muốn của tôi, dám điều tôi làm phụ tá tạm thời của anh.” Hại cô không bao giờ....đi làm mà không phải lo lắng nữa, nghĩ tới là lại buồn bã không dứt.
“chỉ vì lý do này?”
“đúng vậy”
“trừ điểm này, em không ghét tôi vì bất cứ lý do nào khác nữa?” anh xác nhận lại một lần nữa.
“ không có.” Đang yên đang lành cô không rảnh mà đi ghét một người.
Cát Vô Ưu nhất thời không biết nói gì để phản bác.
“ Cát trợ lý, nếu như không còn việc gì khác nữa, chúng ta có thể trở về khách sạn được hay không.?” Cô một lần nữa ngáp dài.
Thật là buồn ngủ mà!
" em mệt sao ? " cô càng lúc càng dựa vào người anh, vô cùng lười phải đứng ngay ngắn, ý đồ muốn dựa hẳn vào người anh.
" ừ " cô trực tiếp gật đầu. " ngày mai còn phải đi họp sớm, nghĩ tới là mệt mỏi …."
Ai… nghĩ đến hành trình dày đặc ngày mai, cô lại không nhịn được than thở.
" chưa từng có người phụ nữ nào ở trước mặt tôi lại chỉ muốn về sớm để ngủ. " thật không biết bây giờ có nên mắng cô không biết nắm chắc cơ hội.
" bởi vì thể lực của tôi không tốt lắm. " đột nhiên phát hiện anh ta cũng rất đáng tin ! cho nên mắt nhắm mắt mở trả lời câu hỏi của anh " nếu như anh chê tôi thể lực quá kém, sau khi trở về, lập tức điều tôi đi, để một người thể lực tốt khác làm phụ tá của anh, như vậy anh không cần phải chịu đựng tôi nữa. "
Cô tham lười, không thích làm việc, thích vui chơi, ghét công việc nhiều, anh ta hiện tại có thể kể ra vô số nguyên nhân cô không thích hợp làm phụ tá, tùy tiện dùng một cái là có thể đánh cô trở về " lãnh cung " phòng hành chính.
" nhưng là, tôi chỉ muốn em. " nhìn bộ dáng lim dim nhắm mắt tựa vào anh của cô, hoàn toàn không có một chút khôn khéo, chỉ có không chút nào đề phòng cùng ỷ lại, làm cho anh không nhịn được cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô.
Mạnh Xuân Diễm một chút cũng không phát hiện anh đang đối với cô " động miệng " .
" Cát trợ lý, tôi không chịu được nữa…. " cô thật không chịu được
" sao ? "
" tôi muốn quay về khách sạn ngủ. " cô mơ mơ hồ hồ lầu bầu
" thật là mệt mỏi như vậy sao ? " không thể nào ! nhưng đúng là cô đang thật buồn ngủ.
" có…. " cô ôm hông của anh, để cho mình dựa vào anh vững vàng hơn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ.
" em thật là ----" Cát Vô Ưu vừa bực mình vừa buồn cười.
Hiếm khi anh muốn cùng cô hẹn hò, cô lại hết lần này đến lần khác không nể mặt trực tiếp phê bình anh, thậm chí còn ngủ gà ngủ gật, ở bên cạnh anh chẳng lẽ nhàm chán như vậy sao ?
Nhưng là, cô không chút nào làm bộ, không thuận theo sự theo đuổi của anh khiến anh càng thêm trầm mê.
" Xuân Diễm, đến tột cùng em là người phụ nữ như thế nào đây ? " anh thì thầm sau đó gọi tài xế, ôm cô trở về xe.
Lên xe, cô trực tiếp dựa vào người anh.
" bình thường…. Phụ nữ…. trên đường tùy tiện bắt…. cũng được một tá… " mơ hồ nói xong, cô dựa vào càng sâu hơn.
Trên người của anh có mùi khiến cô cảm thấy như bị thôi miên….
Cát Vô Ưu nghe cô lẩm bẩm không nhịn được khẽ cười.
Tỉnh dậy, Mạnh Xuân Diễm không nhớ rõ mình như thế nào trở lại phòng khách sạn.
Thời điểm ở Tây Tử vịnh, cô thực sự không gắng gượng được nữa, ý thức cuối cùng là lên xe, sau đó dựa vào người anh ta ngủ.
Cúi đầu nhìn lại bản thân mình, trên người cô vẫn là bộ quần áo cô mặc tối qua, chỉ có giầy bị cởi bỏ, hơn nữa ngẩng đầu lên nhìn thời gian… 10h !?
Tại sao không có ai gọi cô dậy ? cô nhớ lịch trình của Cát Vô Ưu hôm nay bắt đầu từ 8h30’, đầu tiên đến chi nhánh công ty họp, thảo luận về các ưu khuyết điểm của hoạt động quý trước, tiếp theo xem xét dự toán ngân sách nửa năm sau, nghe báo cáo phát triển sản phẩm mới… chỉ một buổi sáng mà cần đưa ra quyết sách cho bốn vấn đề lớn.
Những thứ này đều cần cô chuẩn bị tư liệu, không có những tư liệu này, hội nghị tối thiểu sẽ phải kéo dài thêm hai giờ, vậy mà anh ta cư nhiên không có đánh thức cô, để cho cô đi theo tùy thời cung cấp tài liệu và ghi chép, chẳng lẽ anh ta đã thật tâm phát hiện, chuẩn bị đổi cũ thay mới chức vụ của cô rồi hả ?
Nghĩ đến đây, tâm tình cô vô cùng tốt, vươn vai duỗi người, sau đó quay đầu lại cô nhìn thấy tờ giấy nhớ màu lam ở tủ đầu giường.
"Xuân Diễm :
Tài liệu hội nghị tôi mang đi, em có thể thoải mái ngủ, nhưng đừng vọng tưởng tôi sẽ thay người. Buổi trưa, tôi sẽ trở lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Cát Vô Ưu
PS : em không ăn cơm cùng tôi, không sao cả, tôi ăn cùng em. Không cho phép cự tuyệt, trừ phi em muốn tối nay lại đến Tây Tử vịnh một lần nữa.
(bất quá buổi tối hôm nay em cũng đừng nghĩ có thể ngủ ngon như vậy !)"
Đáng ghét, cô đương nhiên biết thế gian không có chuyện tốt như vậy, người này cư nhiên uy hiếp cô, thật quá đáng !
Cô bất quá cũng chỉ là một buổi tối tham ngủ bị anh ta bắt gặp, anh ta liền phát hiện nhược điểm của cô, hơn nữa lập tức lợi dụng.
Gian xảo, gian xảo, quá gian xảo!
Thật không cam lòng bị uy hiếp, càng không muốn ngoan ngoãn nghe lời, Mạnh Xuân Diễm càu nhàu xuống giường rửa mặt, tốn 40’ tháo trang sức, cùng tắm rửa cho bản thân thơm ngào ngạt sau đó thay áo ngủ, lần nữa trở lại nằm ngang trên giường, vỗ vỗ chăn bông đem mình đắp kín, chuẩn bị ngủ tiếp.
Hừ hừ! muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, không có cửa đâu!
Cát Vô Ưu đúng 12h trở lại khách sạn, 12h5’ đi tới phòng cô, mở cửa bước vào nhìn thấy, chính là một bức mỹ nhân ngủ như thế.
Mái tóc dài của cô tản ra trên gối đầu màu hồng, gương mặt thanh thanh thản thản, bên cạnh thần thái yên tĩnh tự tại phảng phất cách xa phàm trần, như một tiên tử không bị ảnh hưởng bởi hồng trần.
Nếu chỉ nhìn mỗi bộ dáng này của cô, anh sẽ nghĩ cô là cô gái ôn thuần, nghe lời, ưu nhã, tĩnh lặng, nhưng trên thực tế trừ ưu nhã ra, những thứ “ mỹ đức” khác cô hoàn toàn không có.
Nghĩ tới đây trên mặt Cát Vô Ưu lại hiện lên nụ cười vui vẻ. Ngồi lên giường, anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn của cô.
Cô thả tóc, tháo trang sức, quần áo trên người cũng đã thay, như vậy cô cũng nhất định đã xem qua giấy nhắn anh để lại, vậy mà bây giờ--- cô đang ngủ?
Cô cố ý sao? Vui vẻ trên mặt Cát Vô Ưu càng sâu hơn.
“ Xuân Diễm, em có biết hay không, em càng như vậy, tôi đối với em càng thêm hãm sâu…” cúi thấp xuống, giọng nói của anh biến mất giữa đôi môi của cả hai.
Cô thật là một phụ nữ hấp dẫn, ở công ty lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã không thể quên được cô. Ở trên người cô có một loại lực hấp dẫn, khiến cho anh biết rõ cô ở công ty nổi danh là “ mỹ nhân ngu ngốc” nhưng vẫn là không thể quên cô.
Sau đó, ở nhà hoa cúc một đêm kia, anh biết anh đã sai lầm rồi, cô vẫn lấy diện mạo bất tài của mình để đối mặt với tất cả mọi người, ngay cả anh cũng bị cô lừa, làm anh cảm thấy mới mẻ cùng thú vị, càng hiếu kì muốn hiểu rõ những mặt khác của cô, không dự liệu được chính là, như vậy tò mò lại biến thành một loại khát vọng…
Lần đầu tiên trong đời anh muốn giữ lấy một người phụ nữ, nhưng mà người phụ nữ này chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt, thật là làm cho anh vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng không có chút thương tâm nào, chỉ càng thêm khát vọng có được cô.
Xuân Diễm… sẽ có một ngày… em sẽ chỉ thuộc về mình tôi…
“ưhm…” bị quấy nhiễu đánh úp, Mạnh Xuân Diễm rốt cuộc tỉnh, vừa mở mắt ---
Ách! Đột nhiên xuất hiện dung nhan anh tuấn phóng đại trước mắt, làm cho cô hoàn toàn tỉnh ngủ!
“tỉnh chưa?” anh cười nhẹ rời khỏi môi cô, nhưng cũng không rời đi quá xa.
“ anh anh anh…. Đánh lén!” đưa tay muốn đẩy anh ra, cổ tay mảnh khảnh lại bị anh bắt được, thuận thế kéo cô.
“oh-----” cô hô nhỏ một tiếng, ngã vào trong ngực anh.
“ ngủ từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ, em không sợ ngủ đến bất tỉnh luôn sao?” ôm cô trong ngực, cảm giác vô cùng vui vẻ.
“ nếu như anh không quấy rầy tôi, tôi vô cùng vui vẻ ngủ bất tỉnh.” Cô nhe răng trợn mắt trả lời, muốn giẫy giụa rời khỏi.
“vậy cũng không được.” anh cúi đầu nhìn cô đang giãy giụa trừng mắt nhìn mình “ tôi cũng không hy vọng em trở thành người đẹp ngủ trong rừng."
“ coi như thành người đẹp ngủ trong rừng, cũng không liên quan đến anh.” Rõ ràng anh ta ôm không dùng sức, nhưng vì sao cô không rời khỏi được cái ôm của anh ta? “ anh có biết phá giấc ngủ của người khác là một việc vô cùng đáng ghét không!?”
“phải không?”
“đương nhiên” cho nên mau mau buông cô ra, rời khỏi phòng cô.
“vì em, tôi không ngại làm cái người đáng ghét ấy.” anh vẻ mặt vui vẻ nói.
Mạnh Xuân Diễm nghe thiếu chút nữa ngây người.
“cái gì gọi là vì tôi… anh ít nói nhảm đi, anh vốn chính là người đáng ghét!” kỳ quái, cô như thế nào lại cảm thấy cái con người lạnh từ đầu đến chân này, càng lúc càng không lạnh?
Không chỉ không lạnh, ở trước mặt cô… anh ta căn bản là nhiệt tình có thừa! quá khác thường! chẳng lẽ là bị mặt trời phía Nam phơi đến hỏng đầu?
“ở trong mắt em, người đàn ông nào không đáng ghét?” anh rảnh rỗi hỏi ngược lại cô, đã quen bị cô phê bình.
“ Tiểu Khiêm Khiêm.”
“ nó chẳng qua chỉ là đứa bé trai, lông tóc còn chưa đủ, căn bản không thể coi như đàn ông.” Đem anh cùng với đứa trẻ so sánh, anh có phải nên cảm thấy bị sỉ nhục?
“nhưng là nó so với anh có phong độ hơn, cũng thân sĩ hơn.”
“đàn ông nếu quá thân sĩ, đã định là sẽ không thể theo đuổi được người phụ nữ mình yêu, đặc biệt là phụ nữ giống như em vậy.” anh nhẹ nhàng véo mũi cô.
“đừng tưởng rằng khen ngợi tôi một câu thì tôi sẽ quên anh là người đáng ghét.” Cô nheo mắt lại “ Cát trợ lý, anh càng ngày càng quá đáng.”
“chỗ nào quá đáng?”
“lúc trước anh hôn trộm tôi nhiều lần, tôi cũng không muốn so đo với anh, nhưng không có nghĩa là đồng ý cho anh lấn tới, anh vừa mới lại hôn trộm tôi, lại còn vào phòng tôi, cái gọi là tôn trọng người khác, anh không hiểu sao?” người đàn ông này, thật là càng lúc càng giống thổ phỉ.
Không mời mà tới, không đồng ý tự tiện hành động, một chút lễ nghi cũng không có!
“nếu tôi không đến gọi, em có rời giường không?” anh hỏi
“sẽ không”
“cho nên, tôi vô cùng vui vẻ làm đồng hồ báo thức của em, em nên cảm ơn tôi mới phải.”
“ tôi mới không cần đâu----”
“muốn trốn công tác, cũng không cần ở trước mặt cấp trên lộ liễu như vậy chứ?” anh ngắt lời cô.
Mạnh Xuân Diễm dừng lại một chút.
“ coi như phải đánh thức tôi, cũng không thể dùng hôn chứ!” lý lẽ hùng hồn hung ác biến thành oán trách.
“ đối với em, đây là cách tốt nhất.” nâng lên cằm dưới của cô, ánh mắt anh mập mờ.
Bình thường, 10h tối cô đã đi ngủ từ sớm rồi, nhưng là hiện tại cô không có cái may mắn ấy, thậm chí đến bóng dáng khách sạn cũng không thấy, bị người ta “ kèm hai bên” đến bờ biển, đen đủi ngồi hứng gió biển.
“ ách… Cát trợ lý, tôi thừa nhận anh rất cưng chiều tôi, vậy chúng ta có thể trở về khách sạn hay chưa?” mắt thấy càng lúc càng đến gần bờ biển, để tránh cho mình bị diệt khẩu, Mạnh Xuân Diễm quyết định nên thức thời một chút.
Dù sao cho anh ta chút mặt mũi, cô cũng không tổn thất gì, quan trọng là --- cô muốn về khách sạn ngủ a!
“ em rốt cuộc thừa nhận tôi cưng chiều em, rất tốt.” Cát Vô Ưu rất hài lòng “ bất quá, chúng ta đi một chỗ trước sau đó mới về khách sạn sau.”
Xe dừng lại ở vịnh tây tử, tài xế xuống xe mở cửa.
“ Cát trợ lý, xin hỏi vì sao chúng ta lại đến nơi này?” vừa xuống xe, Mạnh Xuân Diễm vội co rụt hai vai.
Vì tham gia tiệc tối, cô chỉ mặc áo không tay với váy ngắn, mà nhiệt độ lúc này mặc dù không thấp nhưng vì có gió biển, nên có chút cảm giác lạnh.
“ bởi vì chúng ta cần ước hẹn.” anh cởi áo khoác phủ lên vai cô.
“ ước hẹn?” cô trợn tròn mắt.
“đúng vậy.” anh mỉm cười trả lời, ôm cô đi tới chỗ rộng hơn, nghe tiếng sóng biển vỗ vào vách đá, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng của cô lộ ra vẻ mê hoặc.
“ Cát trợ lý, nếu anh cảm thấy nhàm chán, có thể tự mình uống say, sau đó về nhà ngủ, tôi cũng được tan việc sớm.” coi như anh ta không ngủ, cũng không cần kéo cô ra ngoài hứng gió biển như vậy đi?
Có trời mới biết, cô đang vô cùng nhớ chiếc giường mềm mại của mình.
“ em không cảm thấy vào lúc này, đến nơi này nói chuyện phiếm rất lãng mạn sao?” anh nhướng mày nói.
“ tôi chỉ cảm thấy nơi này tạp âm quá nhiều, phá hỏng cảnh đẹp thiên nhiên.” Cô vô cùng không lãng mạn trả lời.
Cát Vô Ưu bật cười: “ Xuân Diễm, em có phải quá thực tế không?”
“ Cát trợ lý, anh muốn giết thời gian, có thể trực tiếp đi quán bar uống rượu, tán gái, không cần tôi cho đủ số đi?” cô ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại.
“em còn nhớ rõ tôi là cấp trên của em không, sao có thể dùng thái độ này nói chuyện với tôi?” anh giả vờ tức giận, kinh ngạc nhưng tuyệt đối không để ý tới thái độ càn rỡ của cô.
Thật lòng mà nói, anh không thể nào tưởng tượng ra bộ dáng khúm núm của cô được.
“ nếu như không hài lòng với vị phụ tá trợ lý nho nhỏ là tôi đây, vậy thì vô cùng hoan nghênh anh sau khi trở về công ty, chuyển tôi trở lại phòng hành chính.” Cô che miệng ngáp, không để ý nói.
“ em thật sự không muốn làm phụ tá của tôi sao?”
Nói đến chuyện này, cô thực sự không để lại một chút mặt mũi nào cho anh. Dù gì ở Đài Loan anh cũng vô cùng nổi tiếng trong thương giới, bao nhiêu người muốn làm việc cạnh anh, cầu còn chẳng được, ngay cả mấy người trước kia vì treo mác bệnh nhân sau đó nghỉ việc cũng phải cảm ơn anh đã “ thao luyện”, để bọn họ sau khi nghỉ việc cũng không cần lo vấn đề công việc, tự có người tới cửa mời về làm việc.
Chỉ có cô, từ đầu đến cuối một chút cảm kích cũng không có, còn làm như anh là bệnh truyền nhiễm, muốn tránh càng xa càng tốt.
“dĩ nhiên không muốn.” cô một bộ dáng “ cái này mà cũng phải hỏi” “ làm phụ tá của anh ngày nào cũng bận rộn đến muộn, ngay cả có chút thời gian nghỉ ngơi cũng bị anh quấy rầy, có cái gì tốt!?”
“ tôi có quấy rầy em sao?” anh khiêu mi hỏi
“ chả nhẽ không phải sao? Lúc tôi vừa uống xong trà chiều, anh lại lười biếng không làm việc chạy tới tham gia náo nhiệt, ăn trộm bánh ngọt của tôi, uống trộm cà phê của tôi thì cũng cho qua, anh còn động tay động chân, không phải quấy rầy thì là gì?” chứng cứ phạm tội rõ ràng, cũng chẳng phải cô nói sạo.
“ được rồi! Tôi thực sự có quấy rầy em.” Anh cũng không có ý định phủ nhận “ bất quá người phụ nữ khiến tôi quấy rầy cũng chỉ có một mình em.”
“ý anh là, tôi bị anh quấy rầy còn phải cảm thấy rất vinh hạnh?” cô trợn to mắt, đơn giản là không thể tin được.
“ cũng không cần phải thấy vinh hạnh, chỉ cần em cao hứng là được rồi.”
“vô cùng xin lỗi! Tôi là người bình thường, không có ham mê bị ngược, cho nên quấy rầy chính là quấy rầy!” người này tự đại đến cuồng rồi.
Anh nhìn vẻ mặt tức đến thở phì phò của cô, đột nhiên nói: “ Xuân Diễm, em rất ghét tôi sao?”
“ đúng vậy.” Cô gật đầu vô cùng dứt khoát.
“ tại sao?”
“ai bảo anh làm hỏng mong muốn của tôi, dám điều tôi làm phụ tá tạm thời của anh.” Hại cô không bao giờ....đi làm mà không phải lo lắng nữa, nghĩ tới là lại buồn bã không dứt.
“chỉ vì lý do này?”
“đúng vậy”
“trừ điểm này, em không ghét tôi vì bất cứ lý do nào khác nữa?” anh xác nhận lại một lần nữa.
“ không có.” Đang yên đang lành cô không rảnh mà đi ghét một người.
Cát Vô Ưu nhất thời không biết nói gì để phản bác.
“ Cát trợ lý, nếu như không còn việc gì khác nữa, chúng ta có thể trở về khách sạn được hay không.?” Cô một lần nữa ngáp dài.
Thật là buồn ngủ mà!
" em mệt sao ? " cô càng lúc càng dựa vào người anh, vô cùng lười phải đứng ngay ngắn, ý đồ muốn dựa hẳn vào người anh.
" ừ " cô trực tiếp gật đầu. " ngày mai còn phải đi họp sớm, nghĩ tới là mệt mỏi …."
Ai… nghĩ đến hành trình dày đặc ngày mai, cô lại không nhịn được than thở.
" chưa từng có người phụ nữ nào ở trước mặt tôi lại chỉ muốn về sớm để ngủ. " thật không biết bây giờ có nên mắng cô không biết nắm chắc cơ hội.
" bởi vì thể lực của tôi không tốt lắm. " đột nhiên phát hiện anh ta cũng rất đáng tin ! cho nên mắt nhắm mắt mở trả lời câu hỏi của anh " nếu như anh chê tôi thể lực quá kém, sau khi trở về, lập tức điều tôi đi, để một người thể lực tốt khác làm phụ tá của anh, như vậy anh không cần phải chịu đựng tôi nữa. "
Cô tham lười, không thích làm việc, thích vui chơi, ghét công việc nhiều, anh ta hiện tại có thể kể ra vô số nguyên nhân cô không thích hợp làm phụ tá, tùy tiện dùng một cái là có thể đánh cô trở về " lãnh cung " phòng hành chính.
" nhưng là, tôi chỉ muốn em. " nhìn bộ dáng lim dim nhắm mắt tựa vào anh của cô, hoàn toàn không có một chút khôn khéo, chỉ có không chút nào đề phòng cùng ỷ lại, làm cho anh không nhịn được cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô.
Mạnh Xuân Diễm một chút cũng không phát hiện anh đang đối với cô " động miệng " .
" Cát trợ lý, tôi không chịu được nữa…. " cô thật không chịu được
" sao ? "
" tôi muốn quay về khách sạn ngủ. " cô mơ mơ hồ hồ lầu bầu
" thật là mệt mỏi như vậy sao ? " không thể nào ! nhưng đúng là cô đang thật buồn ngủ.
" có…. " cô ôm hông của anh, để cho mình dựa vào anh vững vàng hơn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ.
" em thật là ----" Cát Vô Ưu vừa bực mình vừa buồn cười.
Hiếm khi anh muốn cùng cô hẹn hò, cô lại hết lần này đến lần khác không nể mặt trực tiếp phê bình anh, thậm chí còn ngủ gà ngủ gật, ở bên cạnh anh chẳng lẽ nhàm chán như vậy sao ?
Nhưng là, cô không chút nào làm bộ, không thuận theo sự theo đuổi của anh khiến anh càng thêm trầm mê.
" Xuân Diễm, đến tột cùng em là người phụ nữ như thế nào đây ? " anh thì thầm sau đó gọi tài xế, ôm cô trở về xe.
Lên xe, cô trực tiếp dựa vào người anh.
" bình thường…. Phụ nữ…. trên đường tùy tiện bắt…. cũng được một tá… " mơ hồ nói xong, cô dựa vào càng sâu hơn.
Trên người của anh có mùi khiến cô cảm thấy như bị thôi miên….
Cát Vô Ưu nghe cô lẩm bẩm không nhịn được khẽ cười.
Tỉnh dậy, Mạnh Xuân Diễm không nhớ rõ mình như thế nào trở lại phòng khách sạn.
Thời điểm ở Tây Tử vịnh, cô thực sự không gắng gượng được nữa, ý thức cuối cùng là lên xe, sau đó dựa vào người anh ta ngủ.
Cúi đầu nhìn lại bản thân mình, trên người cô vẫn là bộ quần áo cô mặc tối qua, chỉ có giầy bị cởi bỏ, hơn nữa ngẩng đầu lên nhìn thời gian… 10h !?
Tại sao không có ai gọi cô dậy ? cô nhớ lịch trình của Cát Vô Ưu hôm nay bắt đầu từ 8h30’, đầu tiên đến chi nhánh công ty họp, thảo luận về các ưu khuyết điểm của hoạt động quý trước, tiếp theo xem xét dự toán ngân sách nửa năm sau, nghe báo cáo phát triển sản phẩm mới… chỉ một buổi sáng mà cần đưa ra quyết sách cho bốn vấn đề lớn.
Những thứ này đều cần cô chuẩn bị tư liệu, không có những tư liệu này, hội nghị tối thiểu sẽ phải kéo dài thêm hai giờ, vậy mà anh ta cư nhiên không có đánh thức cô, để cho cô đi theo tùy thời cung cấp tài liệu và ghi chép, chẳng lẽ anh ta đã thật tâm phát hiện, chuẩn bị đổi cũ thay mới chức vụ của cô rồi hả ?
Nghĩ đến đây, tâm tình cô vô cùng tốt, vươn vai duỗi người, sau đó quay đầu lại cô nhìn thấy tờ giấy nhớ màu lam ở tủ đầu giường.
"Xuân Diễm :
Tài liệu hội nghị tôi mang đi, em có thể thoải mái ngủ, nhưng đừng vọng tưởng tôi sẽ thay người. Buổi trưa, tôi sẽ trở lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Cát Vô Ưu
PS : em không ăn cơm cùng tôi, không sao cả, tôi ăn cùng em. Không cho phép cự tuyệt, trừ phi em muốn tối nay lại đến Tây Tử vịnh một lần nữa.
(bất quá buổi tối hôm nay em cũng đừng nghĩ có thể ngủ ngon như vậy !)"
Đáng ghét, cô đương nhiên biết thế gian không có chuyện tốt như vậy, người này cư nhiên uy hiếp cô, thật quá đáng !
Cô bất quá cũng chỉ là một buổi tối tham ngủ bị anh ta bắt gặp, anh ta liền phát hiện nhược điểm của cô, hơn nữa lập tức lợi dụng.
Gian xảo, gian xảo, quá gian xảo!
Thật không cam lòng bị uy hiếp, càng không muốn ngoan ngoãn nghe lời, Mạnh Xuân Diễm càu nhàu xuống giường rửa mặt, tốn 40’ tháo trang sức, cùng tắm rửa cho bản thân thơm ngào ngạt sau đó thay áo ngủ, lần nữa trở lại nằm ngang trên giường, vỗ vỗ chăn bông đem mình đắp kín, chuẩn bị ngủ tiếp.
Hừ hừ! muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, không có cửa đâu!
Cát Vô Ưu đúng 12h trở lại khách sạn, 12h5’ đi tới phòng cô, mở cửa bước vào nhìn thấy, chính là một bức mỹ nhân ngủ như thế.
Mái tóc dài của cô tản ra trên gối đầu màu hồng, gương mặt thanh thanh thản thản, bên cạnh thần thái yên tĩnh tự tại phảng phất cách xa phàm trần, như một tiên tử không bị ảnh hưởng bởi hồng trần.
Nếu chỉ nhìn mỗi bộ dáng này của cô, anh sẽ nghĩ cô là cô gái ôn thuần, nghe lời, ưu nhã, tĩnh lặng, nhưng trên thực tế trừ ưu nhã ra, những thứ “ mỹ đức” khác cô hoàn toàn không có.
Nghĩ tới đây trên mặt Cát Vô Ưu lại hiện lên nụ cười vui vẻ. Ngồi lên giường, anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn của cô.
Cô thả tóc, tháo trang sức, quần áo trên người cũng đã thay, như vậy cô cũng nhất định đã xem qua giấy nhắn anh để lại, vậy mà bây giờ--- cô đang ngủ?
Cô cố ý sao? Vui vẻ trên mặt Cát Vô Ưu càng sâu hơn.
“ Xuân Diễm, em có biết hay không, em càng như vậy, tôi đối với em càng thêm hãm sâu…” cúi thấp xuống, giọng nói của anh biến mất giữa đôi môi của cả hai.
Cô thật là một phụ nữ hấp dẫn, ở công ty lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã không thể quên được cô. Ở trên người cô có một loại lực hấp dẫn, khiến cho anh biết rõ cô ở công ty nổi danh là “ mỹ nhân ngu ngốc” nhưng vẫn là không thể quên cô.
Sau đó, ở nhà hoa cúc một đêm kia, anh biết anh đã sai lầm rồi, cô vẫn lấy diện mạo bất tài của mình để đối mặt với tất cả mọi người, ngay cả anh cũng bị cô lừa, làm anh cảm thấy mới mẻ cùng thú vị, càng hiếu kì muốn hiểu rõ những mặt khác của cô, không dự liệu được chính là, như vậy tò mò lại biến thành một loại khát vọng…
Lần đầu tiên trong đời anh muốn giữ lấy một người phụ nữ, nhưng mà người phụ nữ này chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt, thật là làm cho anh vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng không có chút thương tâm nào, chỉ càng thêm khát vọng có được cô.
Xuân Diễm… sẽ có một ngày… em sẽ chỉ thuộc về mình tôi…
“ưhm…” bị quấy nhiễu đánh úp, Mạnh Xuân Diễm rốt cuộc tỉnh, vừa mở mắt ---
Ách! Đột nhiên xuất hiện dung nhan anh tuấn phóng đại trước mắt, làm cho cô hoàn toàn tỉnh ngủ!
“tỉnh chưa?” anh cười nhẹ rời khỏi môi cô, nhưng cũng không rời đi quá xa.
“ anh anh anh…. Đánh lén!” đưa tay muốn đẩy anh ra, cổ tay mảnh khảnh lại bị anh bắt được, thuận thế kéo cô.
“oh-----” cô hô nhỏ một tiếng, ngã vào trong ngực anh.
“ ngủ từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ, em không sợ ngủ đến bất tỉnh luôn sao?” ôm cô trong ngực, cảm giác vô cùng vui vẻ.
“ nếu như anh không quấy rầy tôi, tôi vô cùng vui vẻ ngủ bất tỉnh.” Cô nhe răng trợn mắt trả lời, muốn giẫy giụa rời khỏi.
“vậy cũng không được.” anh cúi đầu nhìn cô đang giãy giụa trừng mắt nhìn mình “ tôi cũng không hy vọng em trở thành người đẹp ngủ trong rừng."
“ coi như thành người đẹp ngủ trong rừng, cũng không liên quan đến anh.” Rõ ràng anh ta ôm không dùng sức, nhưng vì sao cô không rời khỏi được cái ôm của anh ta? “ anh có biết phá giấc ngủ của người khác là một việc vô cùng đáng ghét không!?”
“phải không?”
“đương nhiên” cho nên mau mau buông cô ra, rời khỏi phòng cô.
“vì em, tôi không ngại làm cái người đáng ghét ấy.” anh vẻ mặt vui vẻ nói.
Mạnh Xuân Diễm nghe thiếu chút nữa ngây người.
“cái gì gọi là vì tôi… anh ít nói nhảm đi, anh vốn chính là người đáng ghét!” kỳ quái, cô như thế nào lại cảm thấy cái con người lạnh từ đầu đến chân này, càng lúc càng không lạnh?
Không chỉ không lạnh, ở trước mặt cô… anh ta căn bản là nhiệt tình có thừa! quá khác thường! chẳng lẽ là bị mặt trời phía Nam phơi đến hỏng đầu?
“ở trong mắt em, người đàn ông nào không đáng ghét?” anh rảnh rỗi hỏi ngược lại cô, đã quen bị cô phê bình.
“ Tiểu Khiêm Khiêm.”
“ nó chẳng qua chỉ là đứa bé trai, lông tóc còn chưa đủ, căn bản không thể coi như đàn ông.” Đem anh cùng với đứa trẻ so sánh, anh có phải nên cảm thấy bị sỉ nhục?
“nhưng là nó so với anh có phong độ hơn, cũng thân sĩ hơn.”
“đàn ông nếu quá thân sĩ, đã định là sẽ không thể theo đuổi được người phụ nữ mình yêu, đặc biệt là phụ nữ giống như em vậy.” anh nhẹ nhàng véo mũi cô.
“đừng tưởng rằng khen ngợi tôi một câu thì tôi sẽ quên anh là người đáng ghét.” Cô nheo mắt lại “ Cát trợ lý, anh càng ngày càng quá đáng.”
“chỗ nào quá đáng?”
“lúc trước anh hôn trộm tôi nhiều lần, tôi cũng không muốn so đo với anh, nhưng không có nghĩa là đồng ý cho anh lấn tới, anh vừa mới lại hôn trộm tôi, lại còn vào phòng tôi, cái gọi là tôn trọng người khác, anh không hiểu sao?” người đàn ông này, thật là càng lúc càng giống thổ phỉ.
Không mời mà tới, không đồng ý tự tiện hành động, một chút lễ nghi cũng không có!
“nếu tôi không đến gọi, em có rời giường không?” anh hỏi
“sẽ không”
“cho nên, tôi vô cùng vui vẻ làm đồng hồ báo thức của em, em nên cảm ơn tôi mới phải.”
“ tôi mới không cần đâu----”
“muốn trốn công tác, cũng không cần ở trước mặt cấp trên lộ liễu như vậy chứ?” anh ngắt lời cô.
Mạnh Xuân Diễm dừng lại một chút.
“ coi như phải đánh thức tôi, cũng không thể dùng hôn chứ!” lý lẽ hùng hồn hung ác biến thành oán trách.
“ đối với em, đây là cách tốt nhất.” nâng lên cằm dưới của cô, ánh mắt anh mập mờ.
/11
|