Mà tôi cũng nể thằng Nam thật, lúc nó đàn, đọc thơ các kiểu xong không thấy ngại gì cả. Phương nấm thì đang đỏ mặt vì bao nhiêu người đi tập thể dục quanh đấy đang nhìn. Lại còn chưa kể lúc nó đọc thơ mấy con chó gầm gừ ác quá, cuối cùng tôi cũng phải ra nói tốt cho nó mấy câu rồi P.nấm cũng ầm ừ đồng ý. Lúc ấy nói mỗi câu : thằng này nó thật lòng yêu chị rồi đấy, không thì bao nhiêu cách tỏ tình hay nó không làm lại làm ngay cách sến sẩm này làm gì cho nó ngại mặt ra. P.nấm đồng ý thằng Nam luôn.
Về phía thằng Nam, cái cách vớ vẩn tôi chỉ nghĩ chỉ dùng chơi thôi, ai dè được. Xong xuôi đâu đấy, tôi cũng biết ý bảo em lên xe phóng đi dạo cho đôi này tâm sự. " tôi và em lúc ấy thật hạnh phúc, hai người cùng đi về một hướng, cùng cười, chỉ tay về một hướng không để ý gì đến xung quanh. "
P/s : lúc ấy hài thật, hai đứa à 2 người như điên , chẳng để ý người ta nói sao, tôi và em cứ đi dọc đường kè sông chỉ này chỉ nọ xong còn cãi cả nhau. Đúng là lúc ấy tôi và em điên mẹ rồi, mấy cái vớ vẩn mà cũng hạnh họe, nhưng mà cũng hạnh phúc cơ.
10h30' : Lạnh quá, tôi và em về chỗ P.nấm và cùng đi về. Sau khi đưa 2 nàng về an toàn, tôi và thằng Nam cũng cùng về cái ngõ nhỏ ấy nhưng mỗi người đi một bên về nhà.
" Qua thứ 7 hôm ấy, chắc còn lâu chúng tôi mới lại có dịp đi cùng nhau trên con đường này được. Rồi lại đâu vào mới đấy thôi, người thì đi học, người thì đi làm. "
Gần đến cổng tôi tắt máy trôi vào trong sân, khóa cổng xong xuôi đang định đi vào nhà thì nghe thấy tiếng...tiếng bố mẹ tôi cãi nhau. Họ đang bàn bạc về việc tôi và em tôi sẽ theo ai khi ra tòa, chẳng biết là đùa hay thật nữa, mặc dù nhiều lần bố mẹ tôi cũng cái nhau và viết đơn xong đâu lại vào với đấy nhưng lần này không biết rồi sẽ ra sao.
Tôi hy vọng chỉ là một câu nói quoa loa lúc nóng giận nhau. Quả thật lâu không về đùa nhà khác hẳn, liệu bố mẹ tôi nay có phải là đang lừa đóng cho tôi một màn kịch rằng đang rất hạnh phúc. Nghĩ đến cảnh hơn 20 năm nay có bố, có mẹ đầy đủ giờ họ xa nhau không biết thế nào nhỉ ? Như một số người thì họ bảo bố mẹ ly dị là chuyện bình thường, nhưng bình thường sao được. Người ấy cứ thử đặt mình vào một vị trí của người ta đi rồi khác thấy.
" Không bình thường đâu !"
Về phía thằng Nam, cái cách vớ vẩn tôi chỉ nghĩ chỉ dùng chơi thôi, ai dè được. Xong xuôi đâu đấy, tôi cũng biết ý bảo em lên xe phóng đi dạo cho đôi này tâm sự. " tôi và em lúc ấy thật hạnh phúc, hai người cùng đi về một hướng, cùng cười, chỉ tay về một hướng không để ý gì đến xung quanh. "
P/s : lúc ấy hài thật, hai đứa à 2 người như điên , chẳng để ý người ta nói sao, tôi và em cứ đi dọc đường kè sông chỉ này chỉ nọ xong còn cãi cả nhau. Đúng là lúc ấy tôi và em điên mẹ rồi, mấy cái vớ vẩn mà cũng hạnh họe, nhưng mà cũng hạnh phúc cơ.
10h30' : Lạnh quá, tôi và em về chỗ P.nấm và cùng đi về. Sau khi đưa 2 nàng về an toàn, tôi và thằng Nam cũng cùng về cái ngõ nhỏ ấy nhưng mỗi người đi một bên về nhà.
" Qua thứ 7 hôm ấy, chắc còn lâu chúng tôi mới lại có dịp đi cùng nhau trên con đường này được. Rồi lại đâu vào mới đấy thôi, người thì đi học, người thì đi làm. "
Gần đến cổng tôi tắt máy trôi vào trong sân, khóa cổng xong xuôi đang định đi vào nhà thì nghe thấy tiếng...tiếng bố mẹ tôi cãi nhau. Họ đang bàn bạc về việc tôi và em tôi sẽ theo ai khi ra tòa, chẳng biết là đùa hay thật nữa, mặc dù nhiều lần bố mẹ tôi cũng cái nhau và viết đơn xong đâu lại vào với đấy nhưng lần này không biết rồi sẽ ra sao.
Tôi hy vọng chỉ là một câu nói quoa loa lúc nóng giận nhau. Quả thật lâu không về đùa nhà khác hẳn, liệu bố mẹ tôi nay có phải là đang lừa đóng cho tôi một màn kịch rằng đang rất hạnh phúc. Nghĩ đến cảnh hơn 20 năm nay có bố, có mẹ đầy đủ giờ họ xa nhau không biết thế nào nhỉ ? Như một số người thì họ bảo bố mẹ ly dị là chuyện bình thường, nhưng bình thường sao được. Người ấy cứ thử đặt mình vào một vị trí của người ta đi rồi khác thấy.
" Không bình thường đâu !"
/27
|