Chuyện cái ngày định mệnh của nhiều lăm về trước. (không phải tâm sự nào tôi cũng chia sẻ, không phải câu chuyện nào các bạn cũng vội nghĩ là giả rối…đây chính là câu chuyện thật trong chuỗi các sự việc mà tôi đã phải trải qua trong suốt các năm chở lại đây.)
Nên đến tầng thượng, hai người tôi và em cùng đứng ở một góc của tầng thượng và cùng nhìn về những nơi xa . Trước mắt tôi và em lúc này chính là một Hà nội trong ánh đèn… (hai người cứ lặng im như thế cho đến khi em là người hỏi tôi trước.)
- Anh Hiếu, em có một câu hỏi từ lâu , muốn hỏi anh!
- Ừm, em hỏi đi…
- Ngày xưa lúc bố mẹ anh tay nạn, sao thi thoảng anh vẫn lên nhà chị Phương mỗi tối thứ bảy chơi, khai mau có phải lên gặp em.hì
- Thui mà người em iu kể cho em về những ngày tháng đã qua của anh đi nhớ, từ giờ dù có chuyện gì chúng mình cũng phải nói cho nhau nghe anh nhá. Yêu anh lắm lắm. <3
Ừm, anh kể, kể ngay nhưng quả thực những ngày ấy anh lên chính là để nhìn một người rồi rồi về thui.(yêu thầm nhớ trộm đến tủi những ngày ấy).
Chuyện về cái ngày định mệnh…
Ngày hôm ấy vào một buổi tối thứ bảy , hôm ấy em thì đi sinh nhật cùng mấy đứa đây, còn có mỗi anh và Phương nấm xuống nhà Huyền chơi vì hôm ấy Cường chó không có nhà. Mà hồi ấy, em chẳng ghét anh lắm còn gì. Tối hôm ấy ngồi cửa nhà Huyền xong thì tự dưng nhìn thấy có người chở người bị tai nạn qua, rồi như có ai thầm nhắc anh trong đầu về một điều gì đó chẳng lành khi cả hai tai đều nóng bừng. Quay trở lại nhà chị Phương, lúc đến gần anh nghe thấy mấy bác gần ấy bảo tên bố mẹ anh rồi bảo vừa tay nạn.
Không tin điều đó , nên anh đi về nhà bà ngoại anh ngay để hỏi. Sự thật đúng là như vậy, hoảng loạng, lo sợ… sợ về một tương lai trong u ám.
Biết được tin anh muốn về nhà ngay để tìm giấy tờ lên bệnh viện, nhưng bà anh không cho về khi mà sợ anh nghĩ này nọ rồi đi đường mất an toàn. Mãi một lúc sau thím anh đến và đón anh về rồi thím bảo bố mẹ và em anh bị tai nạn nặng lắm, đang chuẩn bị lên bệnh viện tỉnh rồi. Về qua ngõ chỗ bố mẹ bị tay nạn thấy người ta đang khênh xe lên thùng. Cái xe đâm vào xe nhà anh bị vỡ hết vỏ và cong vành, nhìn xuống vũng máu thấy đang lan rộng. Các bác, các cô hàng xóm thì đang bàn tán…khi mà người đâm vào bố mẹ và em anh là một thằng thanh niên say rượu đi với tốc độ 80 đâm thẳng vào. Những giọt nước mắt lúc này như muốn trào ra nhưng không thể được, anh cần phải cứng cỏi hơn, phải đối mặt với những điều không tốt đang chuẩn bị đến.
Tôi vẫn kể cho em nghe từ đầu đến cuối và khóc bên cạnh bờ vai em.
Nên đến tầng thượng, hai người tôi và em cùng đứng ở một góc của tầng thượng và cùng nhìn về những nơi xa . Trước mắt tôi và em lúc này chính là một Hà nội trong ánh đèn… (hai người cứ lặng im như thế cho đến khi em là người hỏi tôi trước.)
- Anh Hiếu, em có một câu hỏi từ lâu , muốn hỏi anh!
- Ừm, em hỏi đi…
- Ngày xưa lúc bố mẹ anh tay nạn, sao thi thoảng anh vẫn lên nhà chị Phương mỗi tối thứ bảy chơi, khai mau có phải lên gặp em.hì
- Thui mà người em iu kể cho em về những ngày tháng đã qua của anh đi nhớ, từ giờ dù có chuyện gì chúng mình cũng phải nói cho nhau nghe anh nhá. Yêu anh lắm lắm. <3
Ừm, anh kể, kể ngay nhưng quả thực những ngày ấy anh lên chính là để nhìn một người rồi rồi về thui.(yêu thầm nhớ trộm đến tủi những ngày ấy).
Chuyện về cái ngày định mệnh…
Ngày hôm ấy vào một buổi tối thứ bảy , hôm ấy em thì đi sinh nhật cùng mấy đứa đây, còn có mỗi anh và Phương nấm xuống nhà Huyền chơi vì hôm ấy Cường chó không có nhà. Mà hồi ấy, em chẳng ghét anh lắm còn gì. Tối hôm ấy ngồi cửa nhà Huyền xong thì tự dưng nhìn thấy có người chở người bị tai nạn qua, rồi như có ai thầm nhắc anh trong đầu về một điều gì đó chẳng lành khi cả hai tai đều nóng bừng. Quay trở lại nhà chị Phương, lúc đến gần anh nghe thấy mấy bác gần ấy bảo tên bố mẹ anh rồi bảo vừa tay nạn.
Không tin điều đó , nên anh đi về nhà bà ngoại anh ngay để hỏi. Sự thật đúng là như vậy, hoảng loạng, lo sợ… sợ về một tương lai trong u ám.
Biết được tin anh muốn về nhà ngay để tìm giấy tờ lên bệnh viện, nhưng bà anh không cho về khi mà sợ anh nghĩ này nọ rồi đi đường mất an toàn. Mãi một lúc sau thím anh đến và đón anh về rồi thím bảo bố mẹ và em anh bị tai nạn nặng lắm, đang chuẩn bị lên bệnh viện tỉnh rồi. Về qua ngõ chỗ bố mẹ bị tay nạn thấy người ta đang khênh xe lên thùng. Cái xe đâm vào xe nhà anh bị vỡ hết vỏ và cong vành, nhìn xuống vũng máu thấy đang lan rộng. Các bác, các cô hàng xóm thì đang bàn tán…khi mà người đâm vào bố mẹ và em anh là một thằng thanh niên say rượu đi với tốc độ 80 đâm thẳng vào. Những giọt nước mắt lúc này như muốn trào ra nhưng không thể được, anh cần phải cứng cỏi hơn, phải đối mặt với những điều không tốt đang chuẩn bị đến.
Tôi vẫn kể cho em nghe từ đầu đến cuối và khóc bên cạnh bờ vai em.
/27
|