Trong tranh, cô gái ngoảnh đầu mỉm cười duyên dáng.Giây tiếp theo, khung cảnh thay đổi, người sống hoá xác chết, số mệnh kết thúc, ngay cả vết bớt trên cổ cũng phai màu.“Tên chị ấy là Tô Vận,” Tiêu Nhược gian nan bật thốt năm chữ, nói xong bụm miệng lại, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh nổi, cô bé không dám tin rằng người trong bức tranh mình vẽ đã ra đi mãi không trở lại.Gương mặt búp bê của Tiêu Nhược nhìn thoáng qua giống hệt như học sinh trung học, trẻ trung non nớt, bây giờ cô bé đang ngồi cạnh Cố Cửu không thốt nên lời.“Chị ấy là giáo viên âm nhạc tại trường khiếm thị,” cô bé cắn môi dưới, nhớ lại cảnh tượng khi nạn nhân còn sống, “Lần đầu em thấy chị ấy vào khoảng hai tháng trước, gần ga tàu điện ngầm Chu Hà, có người định cướp ví của chị ấy.”“Lúc đó em giả vờ làm bạn của chị ấy bước tới hỏi thăm, doạ cho tên cướp chạy mất,…dù sao em nghỉ học cũng không có việc gì làm nên thường xuyên qua lại với chị ấy, hai chúng em từ từ thân thiết hơn.”Nguyễn Hạ và Úc Nam liếc nhìn nhau, hỏi: “Ngày 16 tháng 3, em có gặp Tô Vận không?”“Không ạ, hôm đó là thứ năm, bố em vừa vế nước nên em đến sân bay đón ông ấy.” Cô bé chậm rãi lắc đầu, thoáng ngừng một lát lại hỏi, “Chị ấy…Có chuyện gì xảy ra ngày hôm đấy ạ?”Nhận được đáp án khẳng định, Tiêu Nhược nhắm chặt mắt, trong lòng không biết gợi lên cảm giác gì.“Lần cuối em thấy Tô Vận là khi nào? Ở đâu?” Nguyễn Hạ hỏi tiếp.“Em nhớ là vào ngày 14 tháng 3, hôm đó sau khi nhận được một cuộc điện thoại, hình như tâm trạng chị ấy rất tốt.
Lúc em hỏi người gọi là ai, chị ấy chỉ cười không nói gì.
Khi đó em còn nghĩ liệu có phải bạn trai gọi hay không, có lẽ chị ấy thẹn nên không muốn nói nhiều, em cũng thôi không hỏi nữa.”Ngày 14 tháng 3, Nguyễn Hạ nhíu mày, rất gần với thời gian Tô Vận bị sát hại, nhưng điện thoại di động của Tô Vận lại không cánh mà bay, trước mắt không có cách nào kiểm chứng chủ nhân cuộc điện thoại kia là ai, có liên quan đến việc Tô Vận bị sát hại hay không.“À đúng rồi, Tô Vận có từng nhắc tới biệt thự Lộ Khê ở đường Tây Giang với em không?” Lần này Úc Nam là người đặt câu hỏi.“Biệt thự Lộ Khê?” Tiêu Nhược hơi giật mình, sau lại lắc đầu, “Em chưa từng nghe chị ấy nhắc tới, em quen chị ấy lâu vậy rồi, thấy cuộc sống của chị ấy rất đơn giản, chỉ có hai điểm duy nhất từ trường học về nhà, chưa từng thấy chị ấy đi nơi khác.”Thu thập thông tin xong, Nguyễn Hạ và Úc Nam sửa soạn chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên Tiêu Nhược giữ chặt lấy tay Nguyễn Hạ, “Tô Vận, chị ấy, chị ấy có bị tra tấn không ạ?”Đôi mắt thiếu nữ trong suốt sáng ngời mang theo tia hy vọng tha thiết, ngón tay còn khẽ cuộn chặt lấy cánh tay Nguyễn Hạ.Ngực Nguyễn Hạ như nghẹn lại, cổ họng bị bóp chặt, chỉ một câu trả lời đơn giản là “có” hoặc “không” nhưng không sao trả lời cho trọn.Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tiêu Nhược gật đầu thật mạnh, ánh sáng trong mắt tắt ngấm, “Em hiểu rồi ạ.”Rõ ràng là một cô gái nhỏ với vẻ ngoài non nớt nhưng tâm tư lại sáng suốt hơn so với bất kỳ người trưởng thành nào.Sau khi rời khỏi đó, Nguyễn Hạ và Úc Nam đều lặng im không nói gì, trong đầu Nguyễn Hạ không ngừng nhớ tới ánh mắt tràn ngập mong đợi của Tiêu Nhược, trong lòng đủ loại cảm xúc trào dâng.
Cô nhiệt tình khoác lên mình bộ cảnh phục, cứ tưởng rằng phòng chống tội phạm cũng giống như phim trinh thám, truy kích, bắt sống tội phạm ngay trên đường phố, tư thế oai hùng hiên ngang thật là ngầu.Đáng tiếc hiện thực lại thiếu đi bàn tay của vị biên kịch tài ba, cảm giác cũng không hề sảng khoái như trong phim.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, những gì còn lại cũng chỉ là tiếng khóc đến não lòng, tình huống trước mắt còn đánh mạnh vào cảm xúc hơn vẻ háo hức trong mắt Tiêu Nhược vừa nãy.Bên kia thành phố, trên dãy hành lang cũ kỹ, Nguyễn Hạ nhanh tay đỡ lấy thân thể người phụ nữ trung niên ngã quỵ, thân hình gầy gò của đối phương tựa như chiếc lá rụng rời trong gió mùa thu, nhẹ tênh và héo úa, không hề có chút sức sống nào.Cô muốn an ủi mẹ Tô Vận song lại không thể thốt thành lời, khi lời nói có thể dùng để làm tổn thương người ta, chúng giống như vũ khí sắc bén, tốc độ còn nhanh hơn đạn.
Nhưng vào lúc này, biết bao nhiêu ngôn từ cũng chẳng thể xoá nhoà nỗi đau.Trần Quế Cầm ngồi xuống ghế, lẩm bẩm, “Hôm kia Tô Vận còn nói muốn tổ chức sinh nhật tuổi 80 cho bà con bé, vậy mà…”“Làm sao có thể chứ…”Vẻ mặt hoảng hốt, gằn giọng nói từng câu.Nội thất trong phòng đơn giản, mép bàn ghế đã phai màu, cực kì cũ kỹ; trong góc bàn, một tấm ảnh ba người chụp chung bỗng thu hút sự chú ý của Nguyễn Hạ.Trong ảnh là gia đình ba người nhà họ Tô, Trần Quế Cầm và chồng đứng sát nhau, hẳn người đứng ở giữa là Tô Vận, đây chắc là ảnh chụp mấy năm trước, nét ngây thơ còn đọng lên trên gương mặt Tô Vận, mặt mũi sáng sủa xinh đẹp.Nguyễn Hạ cau mày, đồng thời nghe thấy Trần Quế Cầm bắt đầu trả lời câu hỏi của Úc Nam.“Tối hôm trước, nó có gọi về nhà, bảo có học sinh gặp chuyện ở trường nên không về nhà được.”Trần Quế Cẩm nói là đêm ngày 16 tháng 3.“Mấy giờ tối vậy ạ?” Úc Nam hỏi.Trần Quế Cầm nhớ lại: “Khoảng hơn 9 giờ.”Sáng ngày 16 tháng 3, Tô Vận vẫn đi đến trường như bình thường, nhưng căn bản cô chưa từng xuất hiện ở trường học.Lúc ở trên đường, Úc Nam đã đến trường Tô Vận dạy để kiểm chứng, Tô Vận xin nghỉ vào buổi sáng cùng ngày.Nói cách khách là, sau 8 giờ rưỡi sáng ngày 16, Tô Vận đã mất tích rồi.
Hung thủ lợi dụng hai cuộc điện thoại khiến cả bên trường học lẫn người nhà họ Tô cho rằng Tô Vận đang ở một nơi khác, đồng thời có đủ thời gian…để tra tấn Tô Vận.Úc Nam đề cập chuyện biệt thự, ánh mắt Trần Quế Cầm mờ mịt, hiển nhiên bà chưa từng nghe qua nơi này.“Con bé Tô Vận này tính tình bướng bỉnh lắm, tôi với ông nhà khuyên nó suốt, bảo học xoa bóp có gì không tốt, miễn sao có thể nuôi sống bản thân là được.
Nhưng nó cứ một hai phải làm giáo viên, nếu con bé chịu nghe lời khuyên của chúng tôi đi làm gần nhà thì cũng đâu đến nông nỗi…”Trần Quế Cầm hối hận không thôi.Úc Nam cho bà thời gian để bình tâm, lúc chuẩn bị hỏi tiếp thì đột nhiên bị Nguyễn Hạ ngắt lời: “Tô Vận có phải con nuôi của bác không ạ?”Câu hỏi bất ngờ này khiến Úc Nam cũng phải sửng sốt.Trần Quế Cầm mở miệng toan trả lời nhưng từng thớ thịt trên mặt tựa như đang run rẩy.“Có đúng vậy không ạ?”“Nguyễn Hạ!” Úc Nam ngắt lời Nguyễn Hạ, ai mà ngờ câu hỏi này sẽ doạ sợ Trần Quế Cầm.Đầu mày Nguyễn Hạ giãn ra, cuối cùng cũng dời mắt sang nơi khác.Bức ảnh chụp gia đình ba người, da Trần Quế Cầm và chồng hơi tối màu, chồng Trần Quế Cầm mắt một mí, khoảng cách giữa hai mắt hơi xa, vẻ ngoài của hai vợ chồng rất bình thường.
Nhưng Tô Vận thì không như thế, tuy vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng khuôn mặt xinh đẹp thế này không hề có nét tương đồng với bố mẹ mình.Còn điệu bộ, khí chất, một nhà ba người này hoàn toàn không giống nhau.Một buổi sáng, từ phía nam thành phố đến phía bắc thành phố, cuối cùng đã xác minh được thân phận của nạn nhân, nhưng đem lại thêm rất nhiều nghi vấn.“Cô nghi ngờ bố mẹ Tô Vận?” Chiếc Roewe màu trắng phóng băng băng trên con đường, tiếng gió gào thát xé tan âm cuối của Úc Nam.“Không,” Nguyễn Hạ lắc đầu, “Tôi cũng không biết sao mình lại hỏi vậy, nhưng lúc nãy ở nhà Trần Quế Cầm, tâm trí hơi bối rối, vừa nhìn thấy bức ảnh kia đã bị thu hút, chuyện nhận con nuôi này có thể không liên quan gì đến vụ án đâu.”Lúc nãy cô cứ giống như bị ma nhập, tựa như những câu hỏi bỏ ngỏ vẫn lấp lửng trong lòng khiến cô do dự bất an.“Hung thủ bắt cóc nạn nân, lợi dụng hai cuộc điện thoại để có thêm thời gian ở với nạn nhân.
Hắn đạt được khoái cảm thông qua việc tra tấn nạn nhân, mổ bụng nạn nhân sau khi chết là để rèn luyện kỹ xảo giết người, ném xác ở vùng ngoại ô phía tây để cản trở tốc độ điều tra.
Hung thủ có hành vi tàn nhẫn nhưng rất dễ giải thích, chỉ có duy nhất một chuyện tôi mãi không hiểu nổi…Tại sao hung thủ lại khoét đi nhãn cầu của nạn nhân?”Hung thủ làm vậy không chỉ vì thú vui tra tấn của gã, cũng không phải để lại chiến lợi phẩm – nhãn cầu bị khoét của nạn nhân được để lại tại nơi vứt xác.Rốt cuộc là vì sao hắn lại làm một chuyện thừa thãi như vậy?Truyện đã được xuất bản nên không dịch nữa, các bạn có thể wikidich tìm Mộng Lữ Nhân để đọc tiếp.
/40
|