Ứng Hàn Thời buông người Cẩn Tri, nhưng vẫn nắm tay cô. Cẩn Tri nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ tinh nghịch.
“Hai người đã xong chưa?” Tiêu Khung Diễn nói giọng dè dặt ở bên ngoài.
“Qua bên kia nghe lời hứa của em sau có được không?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Được.” Cẩn Tri gật đầu. Cô nghĩ bụng, thế cũng tốt, bây giờ mà đưa tấm thẻ cho anh, anh sẽ đỏ mặt rồi lộ đuôi và tai thú thì không hay lắm.
Ứng Hàn Thời dắt tay cô đi ra khỏi lều. Trong chiếc lều bên cạnh, máy móc đã sẵn sàng, mọi người cũng đã chuẩn bị xong.
“Đây là năm động cơ siêu quang tốc được tháo từ năm chiếc máy bay chiến đấu.” Tiêu Khung Diễn chỉ vào một đống hộp đen nằm bên cạnh bàn điều khiển. Năm chiếc hộp được nối với nhau và với chiếc laptop bằng những con số liệu phức tạp.
Tiêu Khung Diễn nói tiếp: “Chúng ta sẽ đặt một con chip lấy được ở thư viện vào một động cơ, để năng lượng của nó và năng lượng của con chip ở không gian song song tác động lẫn nhau, khiến chúng ta có thể tới vị trí gần con chip trên đó”.
Mọi người đều không có ý kiến. Đây là cách tốt nhất, bằng không đi tìm con chip trong cả không gian đó chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tiêu Khung Diễn quay sang Cẩn Tri: “Lát nữa, khi máy bay tiến hành cú nhảy, mọi người sẽ có cảm giác hoa mắt chóng mặt, đặc biệt là Tiểu Tri. Trên người cô có vết nứt thời không nên cảm giác choáng váng sẽ mạnh hơn người khác”.
“Liệu có nguy hiểm không?” Ứng Hàn Thời hỏi.
Tiêu Khung Diễn cười: “Không đâu, boss cứ yên tâm đi. Bởi vết nứt đó vô cùng nhỏ, chứ nếu là vết nứt lớn, cô ấy đã có thể xuyên qua thời không rồi”.
Chuyến đi lần này có năm người, gồm Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri, Lâm Tiệp, Trang Xung, Tô. Tiêu Khung Diễn là người máy nên không tiện, còn Daniel ở lại cùng anh ta thao tác thiết bị, đồng thời trợ giúp nhóm của Ứng Hàn Thời khi họ lấy được con chip quay về.
Năm người lên máy bay. Tô là người lái, còn Lâm Tiệp phụ trách khởi động động cơ siêu quang tốc. Sau một tiếng nổ trầm thấp, chiếc máy bay vụt đi như tia sáng bạc lao vào tầng mây.
Cẩn Tri túm chặt tay Ứng Hàn Thời. Bắt gặp bộ dáng căng thẳng của cô, khóe mắt anh thấp thoáng ý cười.
Cẩn Tri véo tay anh: “Không được cười”.
“Ừ”.
“10, 9, 8, 7,… 3, 2, 1, nhảy!” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Tiệp vang lên. Cùng lúc đó, xung quanh thân máy bay tỏa ra quầng sáng màu bạc. Cẩn Tri đã không nhìn rõ bất cứ thứ gì, ngay cả Ứng Hàn Thời ở bên cạnh cũng chìm trong tia sáng nhạt.
Sau đó, trước mắt cô chỉ còn lại màu trắng bạc. Tiếp theo là cảm giác choáng váng như sóng nước ập đến, ý thức trở nên rời rạc, cô từ từ nhắm mắt. Vào giây phút thời gian và không gian tựa như dừng lại, trước mắt cô lại xuất hiện ảo ảnh. Ảo ảnh đó rất mơ hồ, Cẩn Tri mở mắt để nhìn cho rõ nhưng sự choáng váng quá mãnh liệt. Trước mắt tối đen, cô rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
“Cẩn Tri!” Thanh ấm dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai, Cẩn Tri từ từ mở mắt. Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là thân cây lớn phía trước khoang máy bay, tiếp theo là gương mặt của Ứng Hàn Thời.
“Chúng ta đến nơi rồi à?” Cẩn Tri hỏi.
“Ừ. Em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Ứng Hàn Thời nhìn cô chăm chú.
“Em vẫn ổn”.
Lúc này, Lâm Tiệp và Trang Xung cũng ngòi thẳng người, chứng tỏ vừa mới tỉnh lại. Tất cả đều nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện máy bay đang ở một khu rừng. Lúc này, trời mới tờ mờ sáng.
Cả nhóm nhảy xuống, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy rừng cây rậm rạp và dải núi nhấp nhô.
Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Trông quen quá”.
Cẩn Tri cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc. Để ý thấy Ứng Hàn Thời nhìn lên ngọn núi phía đối diện, cô cũng thuận theo ánh mắt anh rồi sững sờ trong giây lát. Một ngôi chùa cổ lặng lẽ nằm trên sườn núi.
“Chùa Bảo An đúng không?” Trang Xung kinh ngạc hỏi.
“Chúng ta nhảy về thành phố Giang rồi hay sao?” Tô hỏi.
“Không”.
“Không phải.” Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đồng thanh đáp. Cô giải thích: “Mọi người nhìn kỹ đi. Dáng vẻ của một ngôi chùa vẫn thế, những lối đi trước cổng lại có điểm khác biệt”.
Là sinh ra và lớn lên ở thành phố Giang, Trang Xung lập tức nhận ra vấn đề. Lối đi trước cổng chùa Bảo An ở thành phố Giang được lát đs từ thời nhà Nguyên, tuy sau này nhiều lần tu tạo nhưng vẫn giữ được nét cổ xưa. Trong khi đó, trước cổng ngôi chùa Bảo An này là bậc thanh mạ đồng lấp lánh xuống đến tận chân núi. Vì nó mới và sáng nên chẳng ăn nhập với ngôi chùa cổ.
“Tầm thường quá.” Trang Xung nói.
“Mọi người nhìn bên kia đi!” Ứng Hàn Thời lên tiếng.
Cả nhóm đưa mắt theo hướng anh chỉ. Một thành phố với những tòa nhà cao tầng thấp thoáng ở phía xa xa. Tuy khá giống thành phố Giang nhưng hình dáng của những tòa nhà đó vẫn có điểm khác biệt.
“Có lẽ chúng ta đã đến thành phố Giang của không gian này. Xu thế phát triển ở đây chắc cũng tương tự chúng ta.” Ứng Hàn Thời nói.
Mọi người lặng thinh.Ai nấy đều có một cảm giác rất khó hình dung. Bạn đến một thế giới khác, nó giống hệt nơi bạn sinh sống, nhưng cũng hoàn toàn mới mẻ. Chính vì thế, bạn sẽ không biết trải qua điều gì, gặp những gì tiếp theo.
Cả nhóm nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát đến “thành phố Giang”. Riêng Tô ở lại bảo vệ thiết bị và máy bay, tiến hành công việc liên quan đến kỹ thuật, đồng thời có thể lái máy bay đến ứng cứu bọn họ khi cần thiết.
Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri, Trang Xung và Lâm Tiệp đi bộ xuyên qua khu rừng, về phía thành phố. Trên đường, họ cũng phát hiện ra nhiều điểm khác biệt. Ví dụ, trên đỉnh mấy ngọn núi có vô số những cột đá lớn màu xám, tạo thành cảnh tượng hùng vĩ. Bầu trời ở đây không phải màu xanh lam, mà pha sắc đỏ nhờ nhờ.
Về hiện tượng lạ thường này, Tô đã kiểm tra dữ liệu và báo cáo: “Vũ trụ của không gian này bị bức xạ nên không ổn định bằng chúng ta. Đây chính là nguyên nhân khiến bầu trời hiện màu đỏ”.
Khi mặt trời lên cao, đường phố trở nên đông đúc. Cẩn Tri đi bên cạnh Ứng Hàn Thời, có cảm giác đang quay về thành phố Giang. Hai bên là những tòa nhà cao thấp, thậm chí biển chỉ dẫn còn in bằng tiếng Trung, nhưng có một số chữ Cẩn Tri không biết nghĩa.
Qua một ngân hàng, Trang Xung dừng bước: “Tôi đi đổi tiền đã.” Ứng Hàn Thời gật đầu: “Thượng tá Lâm hãy đi cùng cậu ta”.
“Tuân lệnh”.
Trang Xung ôm ba lô, cùng Lâm Tiệp bước vào ngân hàng, còn Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đứng ngoài đợi. Rút kinh nghiệm từ lần mang cả đống tiền Diệu Nhật xuống Trái đất, lần này, Tiêu Khung Diễn không chuẩn bị nhân dân tệ hay đô la Mỹ, mà đổi thành vàng ròng.
“Từ nay về sau, Tiểu John đi đâu du lịch cũng chỉ mang theo vàng mà thôi.” Anh ta nói.
“Không biết ở thế giới này có nhà của em và anh không nhỉ?” Cẩn Tri hỏi.
“Có lẽ có đấy. Nếu em muốn biết, khi nào rảnh chúng ta đi xem.”
“Vâng”.
Đúng lúc này, Trang Xung và Lâm Tiệp đi ra ngoài. Ba lô của Trang Xung có vẻ nặng trĩu. Anh ta rút ra tập tiền chia cho mọi người. Cẩn Tri cầm lên xem, đồng tiền khá giống nhân dân tệ, chỉ khác ở hoa văn. Cô sẽ giữ lại mấy tờ, mang về làm kỷ niệm.
Máy bay dừng ở gần thành phố Giang, chứng tỏ con chip cũng đang ở đây. Nhưng con chíp quý giá như vậy, việc tìm kiếm chắc chắn không chỉ diễn ra một hai ngày. Vì vậy, mọi người định tìm khách sạn nghỉ ngơi, chờ Tô quét năng lượng toàn bộ khu vực thành phố, xem có thể xác định vị trí của người ngoài hành tinh và con chíp hay không.
Trang Xung mua một tấm bản đồ, nghiên cứu một lúc rồi lên tiếng: “Nơi này cách thư viện tỉnh không xa, chúng ta có đi xem thử không?”.
Nghe vậy, Cẩn Tri liền sáng mắt. Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Được thôi!”.
Bốn người tiếp tục đi bộ trề hè phố. Cẩn Tri phát hiện mỗi con đường ở đây đều có điểm khác thành phố Giang, nhưng về tổng thể là tương đối giống.
Đoạn rẽ phía trước xuất hiện một quán bán đồ ăn sáng, ngoài cửa đặt một nồi hấp bánh bao nóng hổi. Cẩn Tri và Trang Xung đưa mắt nhìn nhau. Trong thế giới của họ, gần thư viện cũng có một quán tương tự.
Bận rộn cả đêm, mọi người có chút đói bụng. Cẩn Tri đề nghị: “Chúng ta dừng ở đây ăn sáng đi”.
Bốn người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ở cửa. Một người đàn ông trung niên mập mạp đi đến hỏi: “Các vị muốn dùng món gì?”.
Trang Xung và Cẩn Tri đều ngẩng đầu quan sát ông ta. Chủ cửa hàng ở không gian kia là một người đàn ông gầy gò đeo kính, khác hẳn người này.
Bốn lồng bánh bao nhỏ được đưa lên. Đang định gắp, Cẩn Tri phát hiện Ứng Hàn Thời nhìn mình mỉm cười.
“Chuyện gì thế?” Cô hỏi nhỏ.
“Đồ ăn sáng anh mang đến cho em đều được mua ở quán bên đó”.
Thì ra là vậy. Thảo nào lúc thưởng thức bánh bao cô thấy mùi vị rất quen thuộc. Ở thế giới bên kia, mỗi ngày Ứng Hàn Thời đều mua đồ ăn cho cô. Sang đến thế giới bên này, cô và anh ngồi trong quán tương tự, thưởng thức bữa sáng ấm áp. Cẩn Tri lặng lẽ ăn bánh bao. Ứng Hàn Thời nhẹ nhàng nắm tay cô ở dưới gầm bàn. Hai người không ai lên tiếng.
Sau bữa sáng, cả nhóm tiếp tục đi bộ tới thư viện. Càng lại gần, trong lòng Cẩn Tri lại càng có cảm giác kỳ lạ, Trang Xung cũng tỏ ra nghi hoặc.
Thư viện ở không gian bên kia là tòa nhà cao tầng, từ xa đã có thể nhìn thấy. Còn ở bên này, dù đã đến gần khu vực đó, họ cũng chỉ nhìn thấy mấy ngôi nhà cũ và thấp mà thôi.
“Mọi sự tương đồng hay khác biệt đều do xác suất ngẫu nhiên mà tạo thành, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Ứng Hàn Thời nói.
Cẩn Tri gật đầu. Lại rẽ qua mấy con đường, cuối cùng họ cũng nhìn thấy tấm biển đề “Thư viện tỉnh”.
Cẩn Tri không khỏi sững sờ, bởi sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Trước mặt bọn họ là tòa kiến trúc cũ kỹ, bờ tường tróc vữa, gạch ngói sứt mẻ. Hai người đàn ông ngoài năm mươi đang ngồi đó chơi cờ.
Trong sân có một tòa nhà nhỏ hai tầng, được xây từ lâu rồi, xung quanh trồng nhiều hoa cỏ, tạo thành bầu không khí thanh sạch và tĩnh mịch.
Bốn người vào bên trong, quan sát một lượt. Cẩn Tri đi vào một gian trên cửa có tấm biển “Phòng đọc”. Một cô gái trẻ xa lạ ngồi trên bàn làm việc.
“Chào cô!” Cẩn Tri lên tiếng.
Cô gái trẻ nhìn mấy người vừa đến, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Các anh chị có việc gì sao?”.
“Không có gì, chúng tôi chỉ định thăm quan một chút thôi.” Cẩn Tri đáp.
Cô gái “à” một tiếng, tiếp tục cúi xuống đọc sách: “Các anh chị cứ tự nhiên, nếu muốn mượn sách về thì phải làm thẻ đọc”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Tiệp không có hứng thú, tựa vào cổng hút thuốc đợi bọn họ. Cẩn Tri và hai người đàn ông đi một vòng, cuối cùng dừng lại ở tấm bảng dán ảnh nhân viên treo trên tường. Thư viện có quy mô nhỏ, nhân viên chỉ khoảng mười người, đều là những gương mặt xa lạ. Tất nhiên, ở đây cũng không có mặt “Tạ Cẩn Tri” và “Trang Xung” khác.
Tâm trạng của Cẩn Tri và Trang Xung trở lên phức tạp. Khi nhìn thấy cơ quan mình ở một không gian khác, họ cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng nơi này lạc hậu như vậy, khiến họ có chút hụt hẫng.
Bốn người đi ra ngoài, chuẩn bị lên xe buýt dạo quanh thành phố. Đúng lúc này, Đúng lúc này, một trong hai người đàn ông đang chơi cờ thở dài: “Lão Chu, tôi lại thua rồi, lát nữa sẽ đi mua rượu cho ông”.
Lão Chu cười: “Đã chịu chơi thì phải chấp nhận thua cuộc, ông là bạn chơi cờ được đấy”.
Hai người cười ha hả. Cẩn Tri quay đầu về phái lão Chu. Cô nhớ trên tấm bảng dán ảnh nhân viên, Giám đốc thư viện cũng họ Chu. Nhìn kỹ, người đàn ông ngoắc thước kia trông cũng giống trên ảnh.
“Giám đốc đấy.” Cô nói nhỏ với Trang Xung.
Vì Giám đốc bên kia đối xử với họ rất tốt, gần đây còn cho họ nghỉ phép không trừ lương nên hai người tự dưng có cảm tình với nhân vật “Giám đốc” này.
Cẩn Tri và Trang Xung tiến lại gần ông Giám đốc, Ứng Hàn Thời liền đi theo cô, còn Lâm Tiệp lại tựa vào thân cây.
“Chú là Giám đốc đúng không ạ?” Cẩn Tri hỏi.
Lão Chu cười cười, đặt một quân cờ xuống bàn, Trang Xung thì thầm: “Ông chú này có khí chất hơn hẳn Giám đốc của chúng ta”.
Đúng thế, Giám đốc ở bên kia là người đàn ông béo tốt. Tuy luôn tỏ ra uy nghiêm nhưng người thân cận đều biết, ông rất dễ tính và tốt bụng. Còn vị trước mặt dù mặc đồ giản dị nhưng vẫn toát ra phong thái tao nhã, thanh cao.
Người đàn ông phía đối diện cười: “Mấy cô cậu tìm lão Chu để xem phong thủy đấy à? Gần đây ông ấy không xem nữa, cô cậu về đi”.
Trang Xung kinh ngạc hỏi: “Chú biết xem phong thủy hả? Giám đốc của chúng tôi chẳng biết gì…”. Cẩn Tri vội kéo áo, ra hiệu anh ta ngậm miệng.
Lão Chu mỉm cười, cất giọng từ tốn: “Quá khen rồi”. Sau đó, ông đảo mắt qua mọi người, dừng lại ở Ứng Hàn Thời, khẽ gật đầu: “Đều là thanh niên không tồi. Cô cậu mau về đi. Bây giờ tôi không xem phong thủy nữa”.
Đúng lúc này, Lâm Tiệp lên tiếng: “Xe đến rồi”.
Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời và Trang Xung gật đầu chào hai người đàn ông rồi rời đi. Khi đã yên vị trên xe buýt, Cẩn Tri nói với Ứng Hàn Thời: “Ở không gian này chắc chẳng có người quen của chúng ta”.
“Theo tình hình trước mắt thì đúng là vậy. Mặc dù nền kinh tế, địa lý, chính trị tương đối giống nhau nhưng như Tiểu John nói, xác suất có hai người giống nhau xuất hiện ở địa điểm như nhau trong hai không gian là vô cùng nhỏ”.
Cả nhóm trải qua ngày đầu tiên yên ả trong không gian song song. Bọn họ lượn một vòng quanh thành phố Giang, tìm hiểu thêm nhiều điều. Bên này cũng có con sông dài, bến phà, khu thương mại, khu dân cư, khu tập trung cơ quan nhà nước như bên kia, nhưng tồn tại nhiều điểm khác biệt. Ví dụ tập đoàn thương mại lớn nhất ở đây là là tập đoàn Huy Vũ, nằm trong top đầu toàn quốc, có ảnh hưởng đến nền kinh tế của thành phố trong khi không gian bên kia chẳng có đơn vị tương tự. Ví dụ, bọn họ đến vị trí căn hộ thuê của Cẩn Tri, nhưng nơi đó là khu thương mại chứ không phải khu dân cư.
Tầm choạng vạng, mọi người vào một nhà nghỉ trông có vẻ tử tế. Tuy chẳng ai có chứng minh thư, nhưng ở bất cứ nơi đâu, đồng tiền cũng là thứ hữu dụng. Tranh Xung đưa thêm mấy trăm nhân dân tệ cho lễ tân, thế là được thông qua.
Bốn người lấy bốn phòng đơn. Vì còn phải đợi kết quả quét năng lượng từ Tô nên tạm thời mọi người không có việc gì để làm. Trang Xung cất ba lô rồi lại đi ra ngoài: ‘Tôi lượn một vòng đây”.
Lâm Tiệp vừa nói vừa đóng sập cửa: “Tôi ngủ bù một giấc”.
Hành lang chỉ còn lại Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri. Anh hỏi cô: “Em muốn làm gì bây giờ? Có muốn đi dạo không?”.
“Đầu vẫn hơi váng vất nên em định về phòng ngủ một lát”.
“Ừ. Nếu thấy khó chịu thì gọi cho anh, anh sẽ nghe thấy ngay. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm sau”.
“Vâng.” Cô kiễng chân hôn lên má anh rồi mở cửa vào phòng.
Trời tối dần. Tất bật một ngày một đêm, đầu Cẩn Tri nặng trĩu. Cô tắm qua loa rồi lên giường nằm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không biết bao lâu sau, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, não bộ của cô bỗng xuất hiện một số hình ảnh. Đó là hình ảnh tương lai mà trong lúc vượt không gian, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy, bây giờ nó đã trở nên rõ mồn một.
Ứng Hàn Thời về phòng xem tivi một lúc. Khi anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã là chín giờ tối, vẫn không thấy Cẩn Tri gọi. Anh tắt tivi, chăm chú lắng nghe tiếng động bên phòng cô.
Ứng Hàn Thời đột nhiên sững người. Anh lập tức đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh, khẽ gõ cửa: “Cẩn Tri!”.
Bên trong không có tiếng động nào khác ngoài hơi thở gấp gáp của cô. Ứng Hàn Thời đứng yên một lát rồi mở cửa đi vào bên trong.
“Hai người đã xong chưa?” Tiêu Khung Diễn nói giọng dè dặt ở bên ngoài.
“Qua bên kia nghe lời hứa của em sau có được không?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Được.” Cẩn Tri gật đầu. Cô nghĩ bụng, thế cũng tốt, bây giờ mà đưa tấm thẻ cho anh, anh sẽ đỏ mặt rồi lộ đuôi và tai thú thì không hay lắm.
Ứng Hàn Thời dắt tay cô đi ra khỏi lều. Trong chiếc lều bên cạnh, máy móc đã sẵn sàng, mọi người cũng đã chuẩn bị xong.
“Đây là năm động cơ siêu quang tốc được tháo từ năm chiếc máy bay chiến đấu.” Tiêu Khung Diễn chỉ vào một đống hộp đen nằm bên cạnh bàn điều khiển. Năm chiếc hộp được nối với nhau và với chiếc laptop bằng những con số liệu phức tạp.
Tiêu Khung Diễn nói tiếp: “Chúng ta sẽ đặt một con chip lấy được ở thư viện vào một động cơ, để năng lượng của nó và năng lượng của con chip ở không gian song song tác động lẫn nhau, khiến chúng ta có thể tới vị trí gần con chip trên đó”.
Mọi người đều không có ý kiến. Đây là cách tốt nhất, bằng không đi tìm con chip trong cả không gian đó chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tiêu Khung Diễn quay sang Cẩn Tri: “Lát nữa, khi máy bay tiến hành cú nhảy, mọi người sẽ có cảm giác hoa mắt chóng mặt, đặc biệt là Tiểu Tri. Trên người cô có vết nứt thời không nên cảm giác choáng váng sẽ mạnh hơn người khác”.
“Liệu có nguy hiểm không?” Ứng Hàn Thời hỏi.
Tiêu Khung Diễn cười: “Không đâu, boss cứ yên tâm đi. Bởi vết nứt đó vô cùng nhỏ, chứ nếu là vết nứt lớn, cô ấy đã có thể xuyên qua thời không rồi”.
Chuyến đi lần này có năm người, gồm Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri, Lâm Tiệp, Trang Xung, Tô. Tiêu Khung Diễn là người máy nên không tiện, còn Daniel ở lại cùng anh ta thao tác thiết bị, đồng thời trợ giúp nhóm của Ứng Hàn Thời khi họ lấy được con chip quay về.
Năm người lên máy bay. Tô là người lái, còn Lâm Tiệp phụ trách khởi động động cơ siêu quang tốc. Sau một tiếng nổ trầm thấp, chiếc máy bay vụt đi như tia sáng bạc lao vào tầng mây.
Cẩn Tri túm chặt tay Ứng Hàn Thời. Bắt gặp bộ dáng căng thẳng của cô, khóe mắt anh thấp thoáng ý cười.
Cẩn Tri véo tay anh: “Không được cười”.
“Ừ”.
“10, 9, 8, 7,… 3, 2, 1, nhảy!” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Tiệp vang lên. Cùng lúc đó, xung quanh thân máy bay tỏa ra quầng sáng màu bạc. Cẩn Tri đã không nhìn rõ bất cứ thứ gì, ngay cả Ứng Hàn Thời ở bên cạnh cũng chìm trong tia sáng nhạt.
Sau đó, trước mắt cô chỉ còn lại màu trắng bạc. Tiếp theo là cảm giác choáng váng như sóng nước ập đến, ý thức trở nên rời rạc, cô từ từ nhắm mắt. Vào giây phút thời gian và không gian tựa như dừng lại, trước mắt cô lại xuất hiện ảo ảnh. Ảo ảnh đó rất mơ hồ, Cẩn Tri mở mắt để nhìn cho rõ nhưng sự choáng váng quá mãnh liệt. Trước mắt tối đen, cô rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
“Cẩn Tri!” Thanh ấm dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai, Cẩn Tri từ từ mở mắt. Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là thân cây lớn phía trước khoang máy bay, tiếp theo là gương mặt của Ứng Hàn Thời.
“Chúng ta đến nơi rồi à?” Cẩn Tri hỏi.
“Ừ. Em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Ứng Hàn Thời nhìn cô chăm chú.
“Em vẫn ổn”.
Lúc này, Lâm Tiệp và Trang Xung cũng ngòi thẳng người, chứng tỏ vừa mới tỉnh lại. Tất cả đều nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện máy bay đang ở một khu rừng. Lúc này, trời mới tờ mờ sáng.
Cả nhóm nhảy xuống, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy rừng cây rậm rạp và dải núi nhấp nhô.
Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Trông quen quá”.
Cẩn Tri cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc. Để ý thấy Ứng Hàn Thời nhìn lên ngọn núi phía đối diện, cô cũng thuận theo ánh mắt anh rồi sững sờ trong giây lát. Một ngôi chùa cổ lặng lẽ nằm trên sườn núi.
“Chùa Bảo An đúng không?” Trang Xung kinh ngạc hỏi.
“Chúng ta nhảy về thành phố Giang rồi hay sao?” Tô hỏi.
“Không”.
“Không phải.” Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đồng thanh đáp. Cô giải thích: “Mọi người nhìn kỹ đi. Dáng vẻ của một ngôi chùa vẫn thế, những lối đi trước cổng lại có điểm khác biệt”.
Là sinh ra và lớn lên ở thành phố Giang, Trang Xung lập tức nhận ra vấn đề. Lối đi trước cổng chùa Bảo An ở thành phố Giang được lát đs từ thời nhà Nguyên, tuy sau này nhiều lần tu tạo nhưng vẫn giữ được nét cổ xưa. Trong khi đó, trước cổng ngôi chùa Bảo An này là bậc thanh mạ đồng lấp lánh xuống đến tận chân núi. Vì nó mới và sáng nên chẳng ăn nhập với ngôi chùa cổ.
“Tầm thường quá.” Trang Xung nói.
“Mọi người nhìn bên kia đi!” Ứng Hàn Thời lên tiếng.
Cả nhóm đưa mắt theo hướng anh chỉ. Một thành phố với những tòa nhà cao tầng thấp thoáng ở phía xa xa. Tuy khá giống thành phố Giang nhưng hình dáng của những tòa nhà đó vẫn có điểm khác biệt.
“Có lẽ chúng ta đã đến thành phố Giang của không gian này. Xu thế phát triển ở đây chắc cũng tương tự chúng ta.” Ứng Hàn Thời nói.
Mọi người lặng thinh.Ai nấy đều có một cảm giác rất khó hình dung. Bạn đến một thế giới khác, nó giống hệt nơi bạn sinh sống, nhưng cũng hoàn toàn mới mẻ. Chính vì thế, bạn sẽ không biết trải qua điều gì, gặp những gì tiếp theo.
Cả nhóm nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát đến “thành phố Giang”. Riêng Tô ở lại bảo vệ thiết bị và máy bay, tiến hành công việc liên quan đến kỹ thuật, đồng thời có thể lái máy bay đến ứng cứu bọn họ khi cần thiết.
Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri, Trang Xung và Lâm Tiệp đi bộ xuyên qua khu rừng, về phía thành phố. Trên đường, họ cũng phát hiện ra nhiều điểm khác biệt. Ví dụ, trên đỉnh mấy ngọn núi có vô số những cột đá lớn màu xám, tạo thành cảnh tượng hùng vĩ. Bầu trời ở đây không phải màu xanh lam, mà pha sắc đỏ nhờ nhờ.
Về hiện tượng lạ thường này, Tô đã kiểm tra dữ liệu và báo cáo: “Vũ trụ của không gian này bị bức xạ nên không ổn định bằng chúng ta. Đây chính là nguyên nhân khiến bầu trời hiện màu đỏ”.
Khi mặt trời lên cao, đường phố trở nên đông đúc. Cẩn Tri đi bên cạnh Ứng Hàn Thời, có cảm giác đang quay về thành phố Giang. Hai bên là những tòa nhà cao thấp, thậm chí biển chỉ dẫn còn in bằng tiếng Trung, nhưng có một số chữ Cẩn Tri không biết nghĩa.
Qua một ngân hàng, Trang Xung dừng bước: “Tôi đi đổi tiền đã.” Ứng Hàn Thời gật đầu: “Thượng tá Lâm hãy đi cùng cậu ta”.
“Tuân lệnh”.
Trang Xung ôm ba lô, cùng Lâm Tiệp bước vào ngân hàng, còn Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đứng ngoài đợi. Rút kinh nghiệm từ lần mang cả đống tiền Diệu Nhật xuống Trái đất, lần này, Tiêu Khung Diễn không chuẩn bị nhân dân tệ hay đô la Mỹ, mà đổi thành vàng ròng.
“Từ nay về sau, Tiểu John đi đâu du lịch cũng chỉ mang theo vàng mà thôi.” Anh ta nói.
“Không biết ở thế giới này có nhà của em và anh không nhỉ?” Cẩn Tri hỏi.
“Có lẽ có đấy. Nếu em muốn biết, khi nào rảnh chúng ta đi xem.”
“Vâng”.
Đúng lúc này, Trang Xung và Lâm Tiệp đi ra ngoài. Ba lô của Trang Xung có vẻ nặng trĩu. Anh ta rút ra tập tiền chia cho mọi người. Cẩn Tri cầm lên xem, đồng tiền khá giống nhân dân tệ, chỉ khác ở hoa văn. Cô sẽ giữ lại mấy tờ, mang về làm kỷ niệm.
Máy bay dừng ở gần thành phố Giang, chứng tỏ con chip cũng đang ở đây. Nhưng con chíp quý giá như vậy, việc tìm kiếm chắc chắn không chỉ diễn ra một hai ngày. Vì vậy, mọi người định tìm khách sạn nghỉ ngơi, chờ Tô quét năng lượng toàn bộ khu vực thành phố, xem có thể xác định vị trí của người ngoài hành tinh và con chíp hay không.
Trang Xung mua một tấm bản đồ, nghiên cứu một lúc rồi lên tiếng: “Nơi này cách thư viện tỉnh không xa, chúng ta có đi xem thử không?”.
Nghe vậy, Cẩn Tri liền sáng mắt. Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Được thôi!”.
Bốn người tiếp tục đi bộ trề hè phố. Cẩn Tri phát hiện mỗi con đường ở đây đều có điểm khác thành phố Giang, nhưng về tổng thể là tương đối giống.
Đoạn rẽ phía trước xuất hiện một quán bán đồ ăn sáng, ngoài cửa đặt một nồi hấp bánh bao nóng hổi. Cẩn Tri và Trang Xung đưa mắt nhìn nhau. Trong thế giới của họ, gần thư viện cũng có một quán tương tự.
Bận rộn cả đêm, mọi người có chút đói bụng. Cẩn Tri đề nghị: “Chúng ta dừng ở đây ăn sáng đi”.
Bốn người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ở cửa. Một người đàn ông trung niên mập mạp đi đến hỏi: “Các vị muốn dùng món gì?”.
Trang Xung và Cẩn Tri đều ngẩng đầu quan sát ông ta. Chủ cửa hàng ở không gian kia là một người đàn ông gầy gò đeo kính, khác hẳn người này.
Bốn lồng bánh bao nhỏ được đưa lên. Đang định gắp, Cẩn Tri phát hiện Ứng Hàn Thời nhìn mình mỉm cười.
“Chuyện gì thế?” Cô hỏi nhỏ.
“Đồ ăn sáng anh mang đến cho em đều được mua ở quán bên đó”.
Thì ra là vậy. Thảo nào lúc thưởng thức bánh bao cô thấy mùi vị rất quen thuộc. Ở thế giới bên kia, mỗi ngày Ứng Hàn Thời đều mua đồ ăn cho cô. Sang đến thế giới bên này, cô và anh ngồi trong quán tương tự, thưởng thức bữa sáng ấm áp. Cẩn Tri lặng lẽ ăn bánh bao. Ứng Hàn Thời nhẹ nhàng nắm tay cô ở dưới gầm bàn. Hai người không ai lên tiếng.
Sau bữa sáng, cả nhóm tiếp tục đi bộ tới thư viện. Càng lại gần, trong lòng Cẩn Tri lại càng có cảm giác kỳ lạ, Trang Xung cũng tỏ ra nghi hoặc.
Thư viện ở không gian bên kia là tòa nhà cao tầng, từ xa đã có thể nhìn thấy. Còn ở bên này, dù đã đến gần khu vực đó, họ cũng chỉ nhìn thấy mấy ngôi nhà cũ và thấp mà thôi.
“Mọi sự tương đồng hay khác biệt đều do xác suất ngẫu nhiên mà tạo thành, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Ứng Hàn Thời nói.
Cẩn Tri gật đầu. Lại rẽ qua mấy con đường, cuối cùng họ cũng nhìn thấy tấm biển đề “Thư viện tỉnh”.
Cẩn Tri không khỏi sững sờ, bởi sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Trước mặt bọn họ là tòa kiến trúc cũ kỹ, bờ tường tróc vữa, gạch ngói sứt mẻ. Hai người đàn ông ngoài năm mươi đang ngồi đó chơi cờ.
Trong sân có một tòa nhà nhỏ hai tầng, được xây từ lâu rồi, xung quanh trồng nhiều hoa cỏ, tạo thành bầu không khí thanh sạch và tĩnh mịch.
Bốn người vào bên trong, quan sát một lượt. Cẩn Tri đi vào một gian trên cửa có tấm biển “Phòng đọc”. Một cô gái trẻ xa lạ ngồi trên bàn làm việc.
“Chào cô!” Cẩn Tri lên tiếng.
Cô gái trẻ nhìn mấy người vừa đến, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Các anh chị có việc gì sao?”.
“Không có gì, chúng tôi chỉ định thăm quan một chút thôi.” Cẩn Tri đáp.
Cô gái “à” một tiếng, tiếp tục cúi xuống đọc sách: “Các anh chị cứ tự nhiên, nếu muốn mượn sách về thì phải làm thẻ đọc”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Tiệp không có hứng thú, tựa vào cổng hút thuốc đợi bọn họ. Cẩn Tri và hai người đàn ông đi một vòng, cuối cùng dừng lại ở tấm bảng dán ảnh nhân viên treo trên tường. Thư viện có quy mô nhỏ, nhân viên chỉ khoảng mười người, đều là những gương mặt xa lạ. Tất nhiên, ở đây cũng không có mặt “Tạ Cẩn Tri” và “Trang Xung” khác.
Tâm trạng của Cẩn Tri và Trang Xung trở lên phức tạp. Khi nhìn thấy cơ quan mình ở một không gian khác, họ cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng nơi này lạc hậu như vậy, khiến họ có chút hụt hẫng.
Bốn người đi ra ngoài, chuẩn bị lên xe buýt dạo quanh thành phố. Đúng lúc này, Đúng lúc này, một trong hai người đàn ông đang chơi cờ thở dài: “Lão Chu, tôi lại thua rồi, lát nữa sẽ đi mua rượu cho ông”.
Lão Chu cười: “Đã chịu chơi thì phải chấp nhận thua cuộc, ông là bạn chơi cờ được đấy”.
Hai người cười ha hả. Cẩn Tri quay đầu về phái lão Chu. Cô nhớ trên tấm bảng dán ảnh nhân viên, Giám đốc thư viện cũng họ Chu. Nhìn kỹ, người đàn ông ngoắc thước kia trông cũng giống trên ảnh.
“Giám đốc đấy.” Cô nói nhỏ với Trang Xung.
Vì Giám đốc bên kia đối xử với họ rất tốt, gần đây còn cho họ nghỉ phép không trừ lương nên hai người tự dưng có cảm tình với nhân vật “Giám đốc” này.
Cẩn Tri và Trang Xung tiến lại gần ông Giám đốc, Ứng Hàn Thời liền đi theo cô, còn Lâm Tiệp lại tựa vào thân cây.
“Chú là Giám đốc đúng không ạ?” Cẩn Tri hỏi.
Lão Chu cười cười, đặt một quân cờ xuống bàn, Trang Xung thì thầm: “Ông chú này có khí chất hơn hẳn Giám đốc của chúng ta”.
Đúng thế, Giám đốc ở bên kia là người đàn ông béo tốt. Tuy luôn tỏ ra uy nghiêm nhưng người thân cận đều biết, ông rất dễ tính và tốt bụng. Còn vị trước mặt dù mặc đồ giản dị nhưng vẫn toát ra phong thái tao nhã, thanh cao.
Người đàn ông phía đối diện cười: “Mấy cô cậu tìm lão Chu để xem phong thủy đấy à? Gần đây ông ấy không xem nữa, cô cậu về đi”.
Trang Xung kinh ngạc hỏi: “Chú biết xem phong thủy hả? Giám đốc của chúng tôi chẳng biết gì…”. Cẩn Tri vội kéo áo, ra hiệu anh ta ngậm miệng.
Lão Chu mỉm cười, cất giọng từ tốn: “Quá khen rồi”. Sau đó, ông đảo mắt qua mọi người, dừng lại ở Ứng Hàn Thời, khẽ gật đầu: “Đều là thanh niên không tồi. Cô cậu mau về đi. Bây giờ tôi không xem phong thủy nữa”.
Đúng lúc này, Lâm Tiệp lên tiếng: “Xe đến rồi”.
Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời và Trang Xung gật đầu chào hai người đàn ông rồi rời đi. Khi đã yên vị trên xe buýt, Cẩn Tri nói với Ứng Hàn Thời: “Ở không gian này chắc chẳng có người quen của chúng ta”.
“Theo tình hình trước mắt thì đúng là vậy. Mặc dù nền kinh tế, địa lý, chính trị tương đối giống nhau nhưng như Tiểu John nói, xác suất có hai người giống nhau xuất hiện ở địa điểm như nhau trong hai không gian là vô cùng nhỏ”.
Cả nhóm trải qua ngày đầu tiên yên ả trong không gian song song. Bọn họ lượn một vòng quanh thành phố Giang, tìm hiểu thêm nhiều điều. Bên này cũng có con sông dài, bến phà, khu thương mại, khu dân cư, khu tập trung cơ quan nhà nước như bên kia, nhưng tồn tại nhiều điểm khác biệt. Ví dụ tập đoàn thương mại lớn nhất ở đây là là tập đoàn Huy Vũ, nằm trong top đầu toàn quốc, có ảnh hưởng đến nền kinh tế của thành phố trong khi không gian bên kia chẳng có đơn vị tương tự. Ví dụ, bọn họ đến vị trí căn hộ thuê của Cẩn Tri, nhưng nơi đó là khu thương mại chứ không phải khu dân cư.
Tầm choạng vạng, mọi người vào một nhà nghỉ trông có vẻ tử tế. Tuy chẳng ai có chứng minh thư, nhưng ở bất cứ nơi đâu, đồng tiền cũng là thứ hữu dụng. Tranh Xung đưa thêm mấy trăm nhân dân tệ cho lễ tân, thế là được thông qua.
Bốn người lấy bốn phòng đơn. Vì còn phải đợi kết quả quét năng lượng từ Tô nên tạm thời mọi người không có việc gì để làm. Trang Xung cất ba lô rồi lại đi ra ngoài: ‘Tôi lượn một vòng đây”.
Lâm Tiệp vừa nói vừa đóng sập cửa: “Tôi ngủ bù một giấc”.
Hành lang chỉ còn lại Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri. Anh hỏi cô: “Em muốn làm gì bây giờ? Có muốn đi dạo không?”.
“Đầu vẫn hơi váng vất nên em định về phòng ngủ một lát”.
“Ừ. Nếu thấy khó chịu thì gọi cho anh, anh sẽ nghe thấy ngay. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm sau”.
“Vâng.” Cô kiễng chân hôn lên má anh rồi mở cửa vào phòng.
Trời tối dần. Tất bật một ngày một đêm, đầu Cẩn Tri nặng trĩu. Cô tắm qua loa rồi lên giường nằm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không biết bao lâu sau, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, não bộ của cô bỗng xuất hiện một số hình ảnh. Đó là hình ảnh tương lai mà trong lúc vượt không gian, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy, bây giờ nó đã trở nên rõ mồn một.
Ứng Hàn Thời về phòng xem tivi một lúc. Khi anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã là chín giờ tối, vẫn không thấy Cẩn Tri gọi. Anh tắt tivi, chăm chú lắng nghe tiếng động bên phòng cô.
Ứng Hàn Thời đột nhiên sững người. Anh lập tức đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh, khẽ gõ cửa: “Cẩn Tri!”.
Bên trong không có tiếng động nào khác ngoài hơi thở gấp gáp của cô. Ứng Hàn Thời đứng yên một lát rồi mở cửa đi vào bên trong.
/89
|